Chương 414: Tao ngộ chiến
Phương Tưởng
19/03/2013
Chính ngay lúc mọi người đều mong đợi Quản gia và Thi gia lại va chạm một lần nữa, chính ngay lúc vô số người mong đợi thiếu niên thần bí đó của Quản gia ra tay lần nữa, Diệp Trùng đã chuẩn bị im hơi lặng tiếng rời khỏi chỗ này.
Quản gia đã tiến vào quỹ đạo đúng, đại thế gia lâu đời giống thế này, căn cơ sâu dày còn lâu người bình thường mới có thể tưởng tượng được. Có lúc bọn họ chỉ cần môt cơ hội rất nhỏ, rất nhỏ thì có thể nở rộ rực rỡ một lần nữa.
Diệp Trùng tin rằng địa vị trong Lĩnh của Quản gia hiện giờ đã không phải thứ mà Thi gia có thể lay động được, hơn nữa còn tùy theo sự phát triển của thời gian mà không ngừng kéo dãn khoảng cách với thế gia khác. Quản gia hiện giờ không chỉ có điều bồi sư sở trường chiến đấu, hơn nữn còn có điều bồi sư nghiên cứu cơ bản giống như Quản Ngôn. Diệp Trùng vì bọn họ mà đã mở ra một khung cửa sổ, có lẽ chỉ là mở ra một khe hở, nhưng cho dù như vậy, bọn họ thể hiện ra trạng thái phát triển kinh người.
Cho dù bây giờ Thi gia tới đá cửa cũng chưa chắc đánh được. Hắn tin tưởng, thấy được chỗ tốt, Quản gia nhất định sẽ không ngừng phổ biến huấn luyện tốc độ tay xuống dưới. Mà thiên tài giống như Quản Cấm thế này, tiền đồ tương lai càng không thể giới hạn.
Là lúc rời khỏi rồi, thật ra Diệp Trùng cũng không biết mình tại sao phải rời khỏi, nhưng trong lòng hắn, loại ý nghĩ rời khỏi này lại mạnh mẽ không gì sánh được.
Liếc nhìn Quản gia ở phía dưới, trong lòng Diệp Trùng không khỏi thở phào, mình đây cũng coi như đã hoàn thành một tâm nguyện rồi.
Nguyệt Phục Vương lẩn tránh trong bóng đêm, giống như u linh.
Điều khiển Nguyệt Phục Vương bay ra ngoài Lĩnh, đột nhiên trên màn hình xuất hiện mấy chấm đỏ.
Có chuyện!
Diệp Trùng lẹ làng mở hệ thống quét hình nổi, phóng lớn hình ảnh!
Bảy cái quang giáp xếp một trận hình tiểu đội chiến đấu tiêu chuẩn bay về phía bên này.
Trừ cái quang giáp dẫn đầu đó, loại hình sáu cái quang giáp còn lại Diệp Trùng chưa từng thấy qua, nhưng hắn vẫn có thể vừa nhìn liền nhận ra xuất xứ của bảy cái quang giáp này. Bộ lạc Hy Phượng, bọn họ tới từ bộ lạc Hy Phượng!
Cái quang giáp dẫn đầu đó là một cái quang giáp Thanh Loan, quang giáp loại hình này Diệp Trùng từng thấy qua, lần trước còn từng tiêu diệt một cái. Nhưng trải nghiệm thắng hiểm lần đó làm hắn đối với tính năng của cái quang giáp này có sự hiểu biết trực tiếp nhất. Theo như sắp xếp của bộ lạc Hy Phượng, sáu cái quang giáp còn lại chắc là quang giáp thấp hơn quang giáp Thanh Loan một bậc.
Ngoại hình của quang giáp Thanh Loan cực kỳ xinh đẹp, cánh màu xanh lá đậm từng để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Bên ngoài sáu cái quang giáp còn lại mạ một lớp màu xanh đen, trong bóng đêm khó mà bị phát hiện.
Đầu Diệp Trùng ông lớn một tiếng!
Bảy cái quang giáp! Trong ba nhà Diệp gia, Tuyết Lai tộc và bộ lạc Hy Phượng, nếu như gặp phải một cái quang giáp, Diệp Trùng sẽ không chút do dự lựa chọn bộ lạc Hy Phượng. Nhưng nếu như gặp phải một đám quang giáp, Diệp Trùng không muốn gặp nhất chính là tiểu đội chiến đấu của bộ lạc Hy Phượng.
Phối hợp tác chiến của bộ lạc Hy Phượng là xuất sắc nhất trong ba đại thế gia. Năng lực tác chiến cá nhân của bọn họ không hề coi là xuất sắc nhưng phối hợp tác chiến lại cực kỳ ăn ý.
Không hề do dự, Diệp Trùng quay đầu chạy.
Nhưng rất rõ ràng lúc này đã trễ. Bảy cái quang giáp vạch nên một đường cong hoàn mỹ, lao về phía Nguyệt Phục Vương.
Lưới ánh sáng do mười mấy chùm sáng đan thành bao trùm lấy Nguyệt Phục Vương.
Diệp Trùng đã sớm né tránh. Tác chiến với quang giáp của bộ lạc Hy Phượng, nếu như đợi sau khi đối phương bắn chùm tia sáng ra mới né tránh, vậy thì đã trễ rồi.
Quỹ tích bay của Nguyệt Phục Vương phiêu hốt khó đoán, mười mấy chùm tia sáng này chỉ có hai chùm bắn trúng, nhưng bị khiên bánh răng trên lưng Nguyệt Phục Vương cản lại. Lượt công kích này tuy tránh được, nhưng vẫn dọa Diệp Trùng toàn thân toát mồ hôi lạnh. Công kích tầm xa vẫn luôn làm hắn cực kỳ đau đầu, nếu như sư sĩ bắn tỉa siêu cấp cấp bậc Mục ở đây, cũng không cần nhiều, chỉ cần một phát thì đủ nổ tan mình rồi.
Diệp Trùng không dám để động tác của mình có bất cứ ngưng trệ nào, bất cứ sự ngưng trệ nhỏ nhoi nào cũng rất có khả năng trí mạng. Vô tự ba hình khiêu dược, loại kỹ xảo Diệp Trùng chơi thành thạo nhất này hiện giờ được sử dụng ở đây. Vô tự ba hình khiêu dược Diệp Trùng sử dụng bây giờ so với lúc trước, hướng đi càng thêm đột nhiên, cũng càng khó đoán được.
Trên không, Nguyệt Phục Vương màu đen giống như u linh ngụy dị, né tránh giữa những chùm sáng.
Bảy cái quang giáp vẫn bảo trì đội hình chiến đấu hoàn mỹ, Diệp Trùng không có bất cứ cơ hội nào có thể lợi dụng.
Tám cái quang giáp, một trước bảy sau vèo vèo bay qua không trung.
Bầu trời đêm đen thẫm chốc chốc có chùm sáng chói mắt rạch rách.
Vùng hoang dã không xa thành phố Thiên Trục, Phượng Túc ngẩng đầu nhìn bầu trời, trái tim không khỏi đập mạnh, người trong bộ lạc! Bọn họ nhất định là tới tìm mình, nhưng nàng dùng dư quang nơi khóe mắt liếc sáu người ở chỗ không xa. Dường như phát giác được ánh mắt của nàng, mấy người nhao nhao nhìn về phía nàng, dọa cho nàng vội dời ánh mắt qua một bên.
Đám đáng chết này, trong lòng Phượng Túc nguyền rủa. Mấy ngày này, đám người này trông chừng nàng chặt chẽ, nàng hoàn toàn không có bất cứ cơ hội bỏ chạy nào. Không chỉ như vậy, nàng mỗi ngày phải tiến hành các loại huấn luyện và thực chiến. Mấy người này ra tay không hề lưu tình, mỗi lần nàng đều phải dùng hết toàn lực. Nhưng cho dù như vậy, mỗi lần người chịu thiệt vẫn là nàng, đám người này hoàn toàn không có chút tinh thần thương hương tiếc ngọc.
Mấy ngày này, nàng cảm thấy mình như sống trong địa ngục.
Mỗi khi trong lòng lòng nàng dâng lên ý nghĩ bỏ chạy, một khi đụng phải ánh mắt hung hãn của mấy người này, nàng lập tức xua đi ý nghĩ này. Nàng tin rằng, một khi phát hiện nàng muốn bỏ chạy, bọn họ sẽ không chút do dự mà giết chết mình.
Lưu Thắng ngẩng đầu nhìn bầu trời, lầm bầm nói: “Kỳ quái, mưa sao băng thế này lần đầu tiên mới thấy.”
Sysco không kiên nhẫn nói: “Lo nó làm gì? Lại tới lượt ngươi bồi luyện rồi.”
- Lại tới lượt ta rồi? Lưu Thắng ngớ người, ngẫu nhiên quay người đối diện Phượng Túc, nhún nhún vai: “Cô phải cố gắng nỗ lực a, cơ hội có thể để ta làm bồi luyện cực kỳ khó có lắm đó.”
Phượng Túc cắn môi, khăn che mặt trên mặt nàng đã sớm hóa thành vô số mảnh vụn trong lúc đối luyện. Điều làm nàng cảm thấy chán nản nhưng may mắn là, mấy người này đối với dung mạo xinh đẹp của nàng không có chút hứng thú nào.
Đây là một đám điên! Bọn họ quả thật quá cuồng nhiệt! Bọn họ đối với võ thuật có cố chấp và cuồng nhiệt người bình thường không sao tưởng tượng được. Luyện tập và đối luyện của bọn họ trước giờ chưa từng gián đoạn, mà loại huấn luyện kiểu tự hủy hoại mình đó làm Phượng Túc dựng tóc gáy. Mà đối luyện giữa bọn họ hoàn toàn giống như chiến đấu sinh tử, lần đầu tiên nhìn thấy, nàng còn cho rằng trong nội bộ bọn họ xảy ra tranh chấp.
Gương mặt xinh đẹp đáng yêu hiện giờ đã bị phơi nắng đen thui, mái tóc xõa tung, trên mặt còn dính rễ cỏ, Phượng Túc hiện giờ nào có bất cứ chút phong thái làm nghiêng ngả vạn người ngày trước. Nhưng Phượng Túc lại gắng gượng qua được, cắn chặt răng, không rên rỉ, dùng hết cố gắng lớn nhất của mình, vẫn luôn gắng gượng vượt qua.
Dần dần, Phượng Túc phát hiện thái độ của mấy người này đối với mình tốt lên từng chút một, ngẫu nhiên còn có thể từ trong ánh mắt của bọn họ nhìn thấy vẻ hân thưởng lóe lên rồi mất.
Không ai hiểu rõ hơn nàng sự tiến bộ của nàng trong mấy ngày này. Chính là dưới loại áp lực điên cuồng này, thực lực của Phượng Túc cũng tăng trưởng với tốc độ kinh người. Tố chất thân thể nàng hiện giờ so với lúc trước nào chỉ tăng lên một cấp bậc, thân thể lúc trước, nàng hiện giờ cũng cảm thấy yếu ớt. Tuy nàng đã là một giới giả, nhưng khi đối luyện với bọn họ, nàng mới phát hiện khoảng cách giữa mình và bọn họ lớn tới bực nào. Nàng hiện giờ đã miễn cưỡng đánh ngang tay với bất cứ một ai trong số bọn họ. Đương nhiên, do nguyên nhân thể lực, nàng hiện giờ chỉ có thể kiên trì mười lăm phút.
Phương Túc quăng đi ý nghĩ bỏ chạy, ngưng thần chờ đợi. Mấy công kích này ngụy dị khó đoán, nếu như nàng không tập trung tất cả tinh thần, ngay cả năm phút nàng cũng khó mà kiên trì được. Đối đãi với người thụt lùi, bọn họ cũng cực kỳ nghiêm khắc.
Phượng Túc đoán không sai, bảy cái quang giáp này chính là đến tìm nàng.
Hiện giờ đã quá thời gian Phượng Túc tiếp quản sự vụ của hành tinh Thoát Mộc rất nhiều ngày rồi, trong bộ lạc suy đoán nàng khẳng định đã xảy ra chuyện, bọn họ điều động tất cả lực lượng ở tinh khu tự do, toàn lực tìm kiếm nàng.
Nhưng không cầu mà gặp giữa họ và Diệp Trùng diễn biến thành một trận tao ngộ chiến. Tiểu đội này cũng không ngờ ở chỗ này lại có thể gặp được quang giáp Diệp gia cao cấp thế này. Điều này cũng làm bọn họ vô cùng cảnh giác, hành vi bỏ chạy của cái quang giáp này sau đó càng làm bọn họ cảm thấy có quỷ. Bọn họ biết, quang giáp cấp bậc Thanh Hoàng Phượng Túc điều khiển, thứ có thể đánh bại nó, quang giáp cấp bậc “Quy tắc” của Diệp gia chính là một trong số đó.
Bên mình có bảy cái quang giáp, cũng làm cho người đứng đầu đội ngũ này tự cho rằng có sức đấu một trận.
Trong bóng đêm, dãy núi mênh mông phía trước vừa nhìn thì giống như một con dã thú co mình trong bóng tối, tràn ngập điều chưa biết và nguy hiểm.
Nhưng Diệp Trùng lại mừng rỡ. Đôi tay giống như từng làn gió nhẹ lướt qua trên bàn điều khiển.
Nguyệt Phục Vương rẽ ngoặc hoa lệ một cái, thân hình hơi lắc lư trái phải, khi bảy cái quang giáp phía sau khó mà khóa chốt, đột nhiên lao xuống, chui vào trong dãy núi.
Bảy cái quang giáp phía sau không chút do dự, trận hình liền thay đổi, bảy cái quang giáp hình thành một hình lăng trụ hoàn mỹ, theo sát cái quang giáp cao cấp này của Diệp gia.
Tiếng rít của không khí vang vọng giữa dãy núi, làm hoảng sợ vô số chim bay thú chạy.
Độ cao của hai bên không ngừng giảm xuống.
Nếu như đối phương chui vào trong rừng cây thì phiền rồi, sư sĩ dẫn đầu đó không khỏi nhíu mày, trầm giọng ra lệnh: “Mọi người chú ý, tiến hành khóa chốt bằng tay, chuẩn bị cùng bắn.”
Cái quang giáp này bay quả thật quá ngụy dị rồi, quang não hoàn toàn không cách nào thực hiện khóa chốt hữu hiệu với nó.
Quả nhiên không hổ là quang giáp cấp bậc “Quy tắc”, trong lòng sư sĩ này không khỏi thầm khen một tiếng. Quang giáp lợi hại, sư sĩ bên trong quang giáp càng lợi hại! Kỹ xảo né tránh của đối phương đã đạt tới mức độ lô hỏa thuần thanh, mỗi lần đổi hướng, không cái nào không vừa khéo, hơn nữa thường có thể đủ để phá hoại tiết tấu xạ kích của bọn họ, loại cảm giác này khó chịu tới mức làm người ta phun máu.
Mắt thấy đối phương sắp chui vào trong rừng núi. Nếu như thật sự bị đối phương tiến vào trong rừng núi, vậy không chỉ độ khó của việc truy bắt sẽ tăng lên với mức độ lớn, mà tính nguy hiểm của bọn họ cũng sẽ tăng mạnh. Hoàn cảnh phức tạp thế này vừa đúng có lợi cho sự phát huy của quang giáp cận chiến, mà người trước mặt, không cần nói, khẳng định là cao thủ trong cao thủ trong việc này!
Sư sĩ có thể điều khiển quang giáp cấp “Quy tắc” nếu như không sở trường cận chiến, nói ra tuyệt đối không ai tin được.
Nói thật, lần này nếu như không phải bên cạnh hắn còn có sáu đồng bạn, hoàn cảnh hai bên khẳng định đổi ngược lại.
- Khóa chốt bằng tay rất khó. Tần số thông tin truyền tới trả lời của đồng bạn.
- Đúng đó, tên này quá lươn lẹo, còn tinh hơn quỷ.
- Thì đó, quang giáp người ta điều khiển tốt xấu gì cũng là quang giáp cấp Quy tắc, không phải là hàng đầu đường xó chợ bình thường. Có thể truy đuổi một cái quang giáp cấp Quy tắc tới mức độ này đã làm bọn họ cực kỳ hưng phấn.
Sư sĩ dẫn đầu đó trầm ngâm một giây rồi lập tức đưa ra quyết định: “Đổi khóa chốt mục tiêu đơn thành khóa chốt khu vực, vẫn dùng tay.”
- Vâng! Mọi người đều biết, lúc này không phải lúc đùa.
- Khóa chốt hoàn thành.
- Khóa chốt hoàn thành.
…………..
- Điều chỉnh tần số cùng bắn hoàn thành. Mọi người đều ngừng hô hấp.
- Bắn! Sư sĩ dẫn đầu đó trầm giọng quát lớn.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Quản gia đã tiến vào quỹ đạo đúng, đại thế gia lâu đời giống thế này, căn cơ sâu dày còn lâu người bình thường mới có thể tưởng tượng được. Có lúc bọn họ chỉ cần môt cơ hội rất nhỏ, rất nhỏ thì có thể nở rộ rực rỡ một lần nữa.
Diệp Trùng tin rằng địa vị trong Lĩnh của Quản gia hiện giờ đã không phải thứ mà Thi gia có thể lay động được, hơn nữa còn tùy theo sự phát triển của thời gian mà không ngừng kéo dãn khoảng cách với thế gia khác. Quản gia hiện giờ không chỉ có điều bồi sư sở trường chiến đấu, hơn nữn còn có điều bồi sư nghiên cứu cơ bản giống như Quản Ngôn. Diệp Trùng vì bọn họ mà đã mở ra một khung cửa sổ, có lẽ chỉ là mở ra một khe hở, nhưng cho dù như vậy, bọn họ thể hiện ra trạng thái phát triển kinh người.
Cho dù bây giờ Thi gia tới đá cửa cũng chưa chắc đánh được. Hắn tin tưởng, thấy được chỗ tốt, Quản gia nhất định sẽ không ngừng phổ biến huấn luyện tốc độ tay xuống dưới. Mà thiên tài giống như Quản Cấm thế này, tiền đồ tương lai càng không thể giới hạn.
Là lúc rời khỏi rồi, thật ra Diệp Trùng cũng không biết mình tại sao phải rời khỏi, nhưng trong lòng hắn, loại ý nghĩ rời khỏi này lại mạnh mẽ không gì sánh được.
Liếc nhìn Quản gia ở phía dưới, trong lòng Diệp Trùng không khỏi thở phào, mình đây cũng coi như đã hoàn thành một tâm nguyện rồi.
Nguyệt Phục Vương lẩn tránh trong bóng đêm, giống như u linh.
Điều khiển Nguyệt Phục Vương bay ra ngoài Lĩnh, đột nhiên trên màn hình xuất hiện mấy chấm đỏ.
Có chuyện!
Diệp Trùng lẹ làng mở hệ thống quét hình nổi, phóng lớn hình ảnh!
Bảy cái quang giáp xếp một trận hình tiểu đội chiến đấu tiêu chuẩn bay về phía bên này.
Trừ cái quang giáp dẫn đầu đó, loại hình sáu cái quang giáp còn lại Diệp Trùng chưa từng thấy qua, nhưng hắn vẫn có thể vừa nhìn liền nhận ra xuất xứ của bảy cái quang giáp này. Bộ lạc Hy Phượng, bọn họ tới từ bộ lạc Hy Phượng!
Cái quang giáp dẫn đầu đó là một cái quang giáp Thanh Loan, quang giáp loại hình này Diệp Trùng từng thấy qua, lần trước còn từng tiêu diệt một cái. Nhưng trải nghiệm thắng hiểm lần đó làm hắn đối với tính năng của cái quang giáp này có sự hiểu biết trực tiếp nhất. Theo như sắp xếp của bộ lạc Hy Phượng, sáu cái quang giáp còn lại chắc là quang giáp thấp hơn quang giáp Thanh Loan một bậc.
Ngoại hình của quang giáp Thanh Loan cực kỳ xinh đẹp, cánh màu xanh lá đậm từng để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Bên ngoài sáu cái quang giáp còn lại mạ một lớp màu xanh đen, trong bóng đêm khó mà bị phát hiện.
Đầu Diệp Trùng ông lớn một tiếng!
Bảy cái quang giáp! Trong ba nhà Diệp gia, Tuyết Lai tộc và bộ lạc Hy Phượng, nếu như gặp phải một cái quang giáp, Diệp Trùng sẽ không chút do dự lựa chọn bộ lạc Hy Phượng. Nhưng nếu như gặp phải một đám quang giáp, Diệp Trùng không muốn gặp nhất chính là tiểu đội chiến đấu của bộ lạc Hy Phượng.
Phối hợp tác chiến của bộ lạc Hy Phượng là xuất sắc nhất trong ba đại thế gia. Năng lực tác chiến cá nhân của bọn họ không hề coi là xuất sắc nhưng phối hợp tác chiến lại cực kỳ ăn ý.
Không hề do dự, Diệp Trùng quay đầu chạy.
Nhưng rất rõ ràng lúc này đã trễ. Bảy cái quang giáp vạch nên một đường cong hoàn mỹ, lao về phía Nguyệt Phục Vương.
Lưới ánh sáng do mười mấy chùm sáng đan thành bao trùm lấy Nguyệt Phục Vương.
Diệp Trùng đã sớm né tránh. Tác chiến với quang giáp của bộ lạc Hy Phượng, nếu như đợi sau khi đối phương bắn chùm tia sáng ra mới né tránh, vậy thì đã trễ rồi.
Quỹ tích bay của Nguyệt Phục Vương phiêu hốt khó đoán, mười mấy chùm tia sáng này chỉ có hai chùm bắn trúng, nhưng bị khiên bánh răng trên lưng Nguyệt Phục Vương cản lại. Lượt công kích này tuy tránh được, nhưng vẫn dọa Diệp Trùng toàn thân toát mồ hôi lạnh. Công kích tầm xa vẫn luôn làm hắn cực kỳ đau đầu, nếu như sư sĩ bắn tỉa siêu cấp cấp bậc Mục ở đây, cũng không cần nhiều, chỉ cần một phát thì đủ nổ tan mình rồi.
Diệp Trùng không dám để động tác của mình có bất cứ ngưng trệ nào, bất cứ sự ngưng trệ nhỏ nhoi nào cũng rất có khả năng trí mạng. Vô tự ba hình khiêu dược, loại kỹ xảo Diệp Trùng chơi thành thạo nhất này hiện giờ được sử dụng ở đây. Vô tự ba hình khiêu dược Diệp Trùng sử dụng bây giờ so với lúc trước, hướng đi càng thêm đột nhiên, cũng càng khó đoán được.
Trên không, Nguyệt Phục Vương màu đen giống như u linh ngụy dị, né tránh giữa những chùm sáng.
Bảy cái quang giáp vẫn bảo trì đội hình chiến đấu hoàn mỹ, Diệp Trùng không có bất cứ cơ hội nào có thể lợi dụng.
Tám cái quang giáp, một trước bảy sau vèo vèo bay qua không trung.
Bầu trời đêm đen thẫm chốc chốc có chùm sáng chói mắt rạch rách.
Vùng hoang dã không xa thành phố Thiên Trục, Phượng Túc ngẩng đầu nhìn bầu trời, trái tim không khỏi đập mạnh, người trong bộ lạc! Bọn họ nhất định là tới tìm mình, nhưng nàng dùng dư quang nơi khóe mắt liếc sáu người ở chỗ không xa. Dường như phát giác được ánh mắt của nàng, mấy người nhao nhao nhìn về phía nàng, dọa cho nàng vội dời ánh mắt qua một bên.
Đám đáng chết này, trong lòng Phượng Túc nguyền rủa. Mấy ngày này, đám người này trông chừng nàng chặt chẽ, nàng hoàn toàn không có bất cứ cơ hội bỏ chạy nào. Không chỉ như vậy, nàng mỗi ngày phải tiến hành các loại huấn luyện và thực chiến. Mấy người này ra tay không hề lưu tình, mỗi lần nàng đều phải dùng hết toàn lực. Nhưng cho dù như vậy, mỗi lần người chịu thiệt vẫn là nàng, đám người này hoàn toàn không có chút tinh thần thương hương tiếc ngọc.
Mấy ngày này, nàng cảm thấy mình như sống trong địa ngục.
Mỗi khi trong lòng lòng nàng dâng lên ý nghĩ bỏ chạy, một khi đụng phải ánh mắt hung hãn của mấy người này, nàng lập tức xua đi ý nghĩ này. Nàng tin rằng, một khi phát hiện nàng muốn bỏ chạy, bọn họ sẽ không chút do dự mà giết chết mình.
Lưu Thắng ngẩng đầu nhìn bầu trời, lầm bầm nói: “Kỳ quái, mưa sao băng thế này lần đầu tiên mới thấy.”
Sysco không kiên nhẫn nói: “Lo nó làm gì? Lại tới lượt ngươi bồi luyện rồi.”
- Lại tới lượt ta rồi? Lưu Thắng ngớ người, ngẫu nhiên quay người đối diện Phượng Túc, nhún nhún vai: “Cô phải cố gắng nỗ lực a, cơ hội có thể để ta làm bồi luyện cực kỳ khó có lắm đó.”
Phượng Túc cắn môi, khăn che mặt trên mặt nàng đã sớm hóa thành vô số mảnh vụn trong lúc đối luyện. Điều làm nàng cảm thấy chán nản nhưng may mắn là, mấy người này đối với dung mạo xinh đẹp của nàng không có chút hứng thú nào.
Đây là một đám điên! Bọn họ quả thật quá cuồng nhiệt! Bọn họ đối với võ thuật có cố chấp và cuồng nhiệt người bình thường không sao tưởng tượng được. Luyện tập và đối luyện của bọn họ trước giờ chưa từng gián đoạn, mà loại huấn luyện kiểu tự hủy hoại mình đó làm Phượng Túc dựng tóc gáy. Mà đối luyện giữa bọn họ hoàn toàn giống như chiến đấu sinh tử, lần đầu tiên nhìn thấy, nàng còn cho rằng trong nội bộ bọn họ xảy ra tranh chấp.
Gương mặt xinh đẹp đáng yêu hiện giờ đã bị phơi nắng đen thui, mái tóc xõa tung, trên mặt còn dính rễ cỏ, Phượng Túc hiện giờ nào có bất cứ chút phong thái làm nghiêng ngả vạn người ngày trước. Nhưng Phượng Túc lại gắng gượng qua được, cắn chặt răng, không rên rỉ, dùng hết cố gắng lớn nhất của mình, vẫn luôn gắng gượng vượt qua.
Dần dần, Phượng Túc phát hiện thái độ của mấy người này đối với mình tốt lên từng chút một, ngẫu nhiên còn có thể từ trong ánh mắt của bọn họ nhìn thấy vẻ hân thưởng lóe lên rồi mất.
Không ai hiểu rõ hơn nàng sự tiến bộ của nàng trong mấy ngày này. Chính là dưới loại áp lực điên cuồng này, thực lực của Phượng Túc cũng tăng trưởng với tốc độ kinh người. Tố chất thân thể nàng hiện giờ so với lúc trước nào chỉ tăng lên một cấp bậc, thân thể lúc trước, nàng hiện giờ cũng cảm thấy yếu ớt. Tuy nàng đã là một giới giả, nhưng khi đối luyện với bọn họ, nàng mới phát hiện khoảng cách giữa mình và bọn họ lớn tới bực nào. Nàng hiện giờ đã miễn cưỡng đánh ngang tay với bất cứ một ai trong số bọn họ. Đương nhiên, do nguyên nhân thể lực, nàng hiện giờ chỉ có thể kiên trì mười lăm phút.
Phương Túc quăng đi ý nghĩ bỏ chạy, ngưng thần chờ đợi. Mấy công kích này ngụy dị khó đoán, nếu như nàng không tập trung tất cả tinh thần, ngay cả năm phút nàng cũng khó mà kiên trì được. Đối đãi với người thụt lùi, bọn họ cũng cực kỳ nghiêm khắc.
Phượng Túc đoán không sai, bảy cái quang giáp này chính là đến tìm nàng.
Hiện giờ đã quá thời gian Phượng Túc tiếp quản sự vụ của hành tinh Thoát Mộc rất nhiều ngày rồi, trong bộ lạc suy đoán nàng khẳng định đã xảy ra chuyện, bọn họ điều động tất cả lực lượng ở tinh khu tự do, toàn lực tìm kiếm nàng.
Nhưng không cầu mà gặp giữa họ và Diệp Trùng diễn biến thành một trận tao ngộ chiến. Tiểu đội này cũng không ngờ ở chỗ này lại có thể gặp được quang giáp Diệp gia cao cấp thế này. Điều này cũng làm bọn họ vô cùng cảnh giác, hành vi bỏ chạy của cái quang giáp này sau đó càng làm bọn họ cảm thấy có quỷ. Bọn họ biết, quang giáp cấp bậc Thanh Hoàng Phượng Túc điều khiển, thứ có thể đánh bại nó, quang giáp cấp bậc “Quy tắc” của Diệp gia chính là một trong số đó.
Bên mình có bảy cái quang giáp, cũng làm cho người đứng đầu đội ngũ này tự cho rằng có sức đấu một trận.
Trong bóng đêm, dãy núi mênh mông phía trước vừa nhìn thì giống như một con dã thú co mình trong bóng tối, tràn ngập điều chưa biết và nguy hiểm.
Nhưng Diệp Trùng lại mừng rỡ. Đôi tay giống như từng làn gió nhẹ lướt qua trên bàn điều khiển.
Nguyệt Phục Vương rẽ ngoặc hoa lệ một cái, thân hình hơi lắc lư trái phải, khi bảy cái quang giáp phía sau khó mà khóa chốt, đột nhiên lao xuống, chui vào trong dãy núi.
Bảy cái quang giáp phía sau không chút do dự, trận hình liền thay đổi, bảy cái quang giáp hình thành một hình lăng trụ hoàn mỹ, theo sát cái quang giáp cao cấp này của Diệp gia.
Tiếng rít của không khí vang vọng giữa dãy núi, làm hoảng sợ vô số chim bay thú chạy.
Độ cao của hai bên không ngừng giảm xuống.
Nếu như đối phương chui vào trong rừng cây thì phiền rồi, sư sĩ dẫn đầu đó không khỏi nhíu mày, trầm giọng ra lệnh: “Mọi người chú ý, tiến hành khóa chốt bằng tay, chuẩn bị cùng bắn.”
Cái quang giáp này bay quả thật quá ngụy dị rồi, quang não hoàn toàn không cách nào thực hiện khóa chốt hữu hiệu với nó.
Quả nhiên không hổ là quang giáp cấp bậc “Quy tắc”, trong lòng sư sĩ này không khỏi thầm khen một tiếng. Quang giáp lợi hại, sư sĩ bên trong quang giáp càng lợi hại! Kỹ xảo né tránh của đối phương đã đạt tới mức độ lô hỏa thuần thanh, mỗi lần đổi hướng, không cái nào không vừa khéo, hơn nữa thường có thể đủ để phá hoại tiết tấu xạ kích của bọn họ, loại cảm giác này khó chịu tới mức làm người ta phun máu.
Mắt thấy đối phương sắp chui vào trong rừng núi. Nếu như thật sự bị đối phương tiến vào trong rừng núi, vậy không chỉ độ khó của việc truy bắt sẽ tăng lên với mức độ lớn, mà tính nguy hiểm của bọn họ cũng sẽ tăng mạnh. Hoàn cảnh phức tạp thế này vừa đúng có lợi cho sự phát huy của quang giáp cận chiến, mà người trước mặt, không cần nói, khẳng định là cao thủ trong cao thủ trong việc này!
Sư sĩ có thể điều khiển quang giáp cấp “Quy tắc” nếu như không sở trường cận chiến, nói ra tuyệt đối không ai tin được.
Nói thật, lần này nếu như không phải bên cạnh hắn còn có sáu đồng bạn, hoàn cảnh hai bên khẳng định đổi ngược lại.
- Khóa chốt bằng tay rất khó. Tần số thông tin truyền tới trả lời của đồng bạn.
- Đúng đó, tên này quá lươn lẹo, còn tinh hơn quỷ.
- Thì đó, quang giáp người ta điều khiển tốt xấu gì cũng là quang giáp cấp Quy tắc, không phải là hàng đầu đường xó chợ bình thường. Có thể truy đuổi một cái quang giáp cấp Quy tắc tới mức độ này đã làm bọn họ cực kỳ hưng phấn.
Sư sĩ dẫn đầu đó trầm ngâm một giây rồi lập tức đưa ra quyết định: “Đổi khóa chốt mục tiêu đơn thành khóa chốt khu vực, vẫn dùng tay.”
- Vâng! Mọi người đều biết, lúc này không phải lúc đùa.
- Khóa chốt hoàn thành.
- Khóa chốt hoàn thành.
…………..
- Điều chỉnh tần số cùng bắn hoàn thành. Mọi người đều ngừng hô hấp.
- Bắn! Sư sĩ dẫn đầu đó trầm giọng quát lớn.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.