Sử Thượng Đệ Nhất Kiếm Tu

Chương 60

Thanh Khâu Thiên Dạ

02/10/2023

Lúc Kiều Tranh và Đường Tam Dương vừa bước vào thành Toàn Nhất vẫn thu hút không ít sự chú ý.

Dù sao… Kiều Tranh thành kim đan thượng nhất phẩm chưa lâu, tướng mạo y vừa ra mắt mọi người, muốn quên cũng khó.

Nhưng có năng lực đi vào thành Toàn Nhất cơ bản đều có chút tu vi và năng lực, không tránh được tâm cao khí ngạo. Bất kể trẻ tuổi hay lớn tuổi, bị một người không có tiếng tăm lấn át tâm tình đều không quá tốt. Vì thế mọi người cũng không quá chú ý, nhìn một cái rồi dời mắt đi ngay, chỉ là thỉnh thoảng quay đầu nhìn thêm cái nữa, làm chút chuyện khẩu thị tâm phi.

“Nơi này thật náo nhiệt.” Kiều Tranh nắm tay Đường Tam Dương cười, nói. Tu sĩ không giống người phàm, sẽ không vì thiếu áo cơm mà ra phố mua sắm cũng không có khái niệm ngày lễ. Chỉ khi tu luyện gặp trở ngại hoặc không đủ pháp khí mới Pháp Khí các xem. Hơn nữa tu sĩ vừa bế quan là nhiều năm, vì thế chợ phiên của tu sĩ thường rất vắng vẻ. Tu sĩ tu vi đến kỳ kim đan càng ít ra phố, vì đồ họ dùng khẳng định nơi bình thường không có, chỉ có thể tự tìm. Nhưng thành Toàn Nhất lại khác, nơi này tập trung toàn bộ tu sĩ tinh anh của thế giới Thần Nguyên, thậm chí có thể thấy được tu sĩ ở thế giới khác.

Đường Tam Dương nhìn chúng tu sĩ mặc đủ kiểu pháp y, cưỡi không ít yêu thú đi lại trước mắt, gật đầu nhẹ, “Rất náo nhiệt.”

“Đi nào.” Kiều Tranh nắm tay Đường Tam Dương đi theo dòng người, chậm rãi đi dạo.

Cảm giác này rất kỳ diệu.

Rõ ràng xung quanh huyên náo nhưng Kiều Tranh lại ngoài ý muốn cảm thấy vô cùng yên ả.

Có lẽ bởi trước nay Tam Dương không biểu hiện như trẻ con, Kiều Tranh được hắn nắm tay lại có ảo giác an tâm. Y nhìn Đường Tam Dương nhỏ bé trước mặt, hình dáng dường như từ từ chồng lên đại ca nó, trong lòng không khỏi sinh nghi và phỏng đoán.

Không, hẳn là không phải thế.

Kiều Tranh lắc đầu, Tam Dương dù trước kia bảo không nhận được truyền thừa nhưng sau khi hóa hình thành công, nói không chừng sẽ được một chút. Có ký ức truyền thừa, Tam Dương biểu hiện không giống trẻ con là bình thường. Lần đầu hóa hình, Tam Dương chính là biến thành thiếu niên chứ không phải đứa trẻ nhỏ bé đáng yêu như bây giờ.

“Ầy, hình như hai ngày này trong thành bắt đầu bán bảo vật cất giấu. Không uổng công ta chờ lâu.” Một nam tu cười nói.

“Mấy ngày nay không phải là đại điển kim đan của chân quân Vệ Hàm Ương Tam Nguyên kiếm đạo môn sao? Có thể đến tặng quà đều giàu nứt đố đổ vách, bọn họ đã đến chúc mừng thì chắc chắn sẽ ghé thành Toàn Nhất. Đám gian thương e là đang chờ lúc này đấy. Có thể kiếm một khoản lớn. Không biết linh thạch sư phụ cho ta có đủ dùng không nữa.” Một tu sĩ khác sờ túi trữ vật của mình, trên mặt ngược lại có vẻ hơi suy sụp.

“Nói cũng đúng…”

“Nhưng mà đi cho thêm hiểu biết cũng được. Bảo vật cất giấu ở thành Toàn Nhất chắc chắn không ít. Nghe nói dạo trước thành Toàn Nhất tìm được một tòa di phủ tiên nhân, không biết sẽ bán bao nhiêu bảo vật đây?”

Kiều Tranh lắng nghe, nghĩ họ đến thật đúng lúc.

Đã vậy, không tới xem thì không còn gì để nói.

Tuy họ không biết địa điểm cụ thể nhưng cứ đi theo mấy tu sĩ nói chuyện ở đằng trước là được. Đường Tam Dương lần này nhìn thấu suy nghĩ của Kiều Tranh, cũng định đi xem thử.

Hình thức kinh doanh của thành Toàn Nhất có chút giống thế gian, khí tức thương nhân khá đậm, đồng tử trong tiệm nhỏ ven đường hầu hết đều là tu vi trúc cơ, có thể thấy cũng bất phàm. Kiếp trước Kiều Tranh từng đến đây, tiếc là lần nào cũng vội vàng, không thể nhìn kỹ. Lần này trái lại không gấp, hoàn toàn có thể cùng Tam Dương từ từ ngắm nghía.

Thành Toàn Nhất rất lớn, cửa tiệm nối tiếp san sát, có môn phái ít tên tuổi cũng nộp khoản tiền thuê lớn để được thành Toàn Nhất che chở. Tương tự, không ít tán tu chọn sống quãng đời còn lại ở đây. Những tu sĩ trúc cơ viên mãn đó hưởng thụ tuổi thọ hai trăm năm, tiếc thay khi trúc cơ thành công tóc đã trắng xóa, vô vọng kim đan; người nhà trong trần thế lần lượt chết đi, họ không nguyện sống cô độc ở thế gian, trưởng lão chấp sự trong tông môn số lượng có hạn nên chỉ có thể chọn đến trông coi cửa tiệm, không xem như hết đường; nếu có cơ duyên lớn, nói không chừng có thể đổi một viên Khứ Đạo đan thành kim đan hạ phẩm hoặc mua một viên Phản Nhan đan, khôi phục thanh xuân.

Bởi vậy, những tu sĩ trúc cơ viên mãn đó có thể làm nhân vật thứ ba, phó quản sự này nọ trong cửa tiệm. Còn những tu sĩ kim đan hạ phẩm hoặc chọn trở thành trưởng lão khách mời trong môn phái nhỏ không tiếng tăm hoặc chọn đến thành Toàn Nhất tìm một công việc. Nơi này trả linh thạch còn nhiều hơn làm trưởng lão khách mời ở môn phái nhỏ. Trong môn phái lớn, hạ phẩm kim đan cũng không ít, sao có thể để ý tới họ.

Kiều Tranh và Đường Tam Dương đi dạo quanh thành Toàn Nhất hơn một ngày, cũng biết sáng ngày mốt mới có thể tham gia buổi đấu giá bảo vật, với lại muốn đến buổi đấu giá phải trả một khoản phí cao để lấy thiệp mời. Phần lớn khách đã làm xong thiệp mời từ sớm, lượng thiệp sót lại bên ngoài bây giờ không nhiều, giá bán cũng cực kỳ cao.

Kiều Tranh nghĩ một hồi, gửi hạc giấy truyền tin tức của họ ở thành Toàn Nhất cho Vệ Hàm Ương. Hai ngày tiếp theo có khả năng y không tham gia đại điển, dù sao hoạt động của ngày thứ hai và thứ ba cũng không phải không thể bỏ qua, y không dẫn đệ tử trúc cơ đến so tài, không đi cũng được.

Rất nhanh, có một con tiên hạc vỗ cánh đến tìm Kiều Tranh và Đường Tam Dương. Vệ Hàm Ương buộc một tấm thiệp mời của thành Toàn Nhất trên người tiên hạc, đồng thời bảo họ dạo chơi vui vẻ không cần quay lại, mặt khác còn kèm theo một cái lệnh bài chỉ có vài chân quân kim đan thượng phẩm và trưởng lão Tam Nguyên kiếm đạo môn mới có, nghe nói mua đồ có thể giảm giá chín phần.

Kiều Tranh không thể không cảm thán Vệ Hàm Ương đúng là làm việc không kẽ hở, lúc người ta chưa nghĩ đến hắn đã làm xong, chỉ một điểm này đủ khiến tuyệt đại đa số tu sĩ có hảo cảm với Vệ Hàm Ương rồi.

Có lệnh bài và thiệp mời, tốc độ của bọn Kiều Tranh cũng chậm lại, không cần đi mua thiệp mời trong chợ đen nữa. Hai người họ ngươi một câu ta một câu trò chuyện, thỉnh thoảng nghe tu sĩ trên đường nói chuyện, cũng xem như vui vẻ hòa thuận.

Đến khi trời tối, hai người chọn một tửu lâu được nhận xét không tệ để ở.

Vừa bước vào tửu lâu, hai người liền cảm giác được linh khí nồng đậm phả vào mặt. Nhìn kỹ mới phát hiện trên các vách tường tửu lâu đều điêu khắc các loại tiên thú, người khắc cũng là thợ lành nghề, khắc sinh động như thật, thậm chí còn có chút linh tính.

Bàn ghế bên trong gần như đều làm từ ngọc lưu ly tím, bát đũa cũng là bạch ngọc thượng hạng, càng không nhắc đến cột trụ xà ngang xanh biếc, mái ngói đá vỏ chai, chỗ nào cũng thể hiện sự xa hoa quý giá của tửu lâu. Nguồn gốc của linh khí trong tửu lâu chỉ e cũng là từ linh khoáng.

Mạnh tay như thế chẳng trách tửu lâu này nổi tiếng.

Tu sĩ dù không xem trọng hưởng thụ ngoại vật nhưng lúc có thể hưởng thụ sẽ không ai làm khó dễ bản thân.

Tửu lâu này màu nào cũng có nhưng nhìn qua lại hết sức hài hòa, hơn nữa linh khí nồng đậm, không kém động phủ của họ. Chỉ nhằm vào linh khí, họ đã phải ở lại rồi!

Kiều Tranh hỏi giá phòng, ngay lập tức cảm thấy nhức nhối. Chân quân kim đan thượng phẩm như y còn thấy xót, khó trách trước đêm đấu giá mà tửu lâu vẫn còn phòng. Linh thạch của tu sĩ không phải trên trời rơi xuống, ở có hai ngày mà tốn nhiều linh thạch như thế thật không đáng. Tu sĩ vốn chẳng cần ngủ, ở ngoài tùy tiện dạo vài vòng, ngồi một lúc là qua thôi.

Nhưng không thể không tiêu.

Kiều Tranh thở dài, y không nỡ để Tam Dương lêu lổng ngoài đường với mình. Chỉ là y không mang theo nhiều linh thạch lắm, quà người khác tặng thì nhiều nhưng muốn mang đi đổi linh thạch cũng không phải lúc này. Sau khi cân nhắc đủ điều, Kiều Tranh vẫn chỉ thuê một gian phòng, cùng Đường Tam Dương chịu đựng ba ngày là xong. Ừ, ít nhất phải chờ buổi đấu giá kết thúc.

Đường Tam Dương nhìn Kiều Tranh một hơi thanh toán tiền thuê phòng ba ngày, thế nào cũng không giống của một phòng như y nói. Nhưng mà bỏ tiền là lão đại, hắn không thể làm gì.

Kiều Tranh ném cho tiểu nhị một khối linh thạch trung phẩm để lấy cho họ ít thức ăn, ăn no rồi nghỉ ngơi xong mới đi dạo tiếp. Thành Toàn Nhất lớn như thế phải xem thật kỹ mới hòa vốn.

Lần này Kiều Tranh không ép Đường Tam Dương ăn trái cây nữa mà gọi toàn thịt cho hắn.



Họ vào phòng mới phát hiện trong phòng có động thiên khác. Không nói đến trận pháp không gian cực kì rộng lớn được bố trí thêm, mỗi trận Tụ Linh bày quanh giường đã xứng với giá tiền rồi.

“Tam Dương, mi ngồi lên thử xem.” Kiều Tranh sờ đầu Đường Tam Dương, cười nói.

Đường Tam Dương nghe lời ngồi lên, mông còn chưa đặt vững Kiều Tranh đã lên theo.

Hắn biết ngay pháp tu không cẩn thận mà.

“Ngươi không ngại chật à?” Đường Tam Dương không khỏi tỏ vẻ ghét bỏ.

“Mi bớt ăn thịt lại, bớt mập chút sẽ không chật nữa.” Kiều Tranh nghiêm trang đáp.

… Đã nói sao Kiều Tranh tự nhiên tốt bụng vậy, hóa ra đợi hắn ở đây.

Đường Tam Dương nhíu mày, đang chuẩn bị diệt uy phong Kiều Tranh chợt thấy y làm động tác “suỵt”, chỉ chỉ phòng sát vách.

Thủ đoạn đổi chủ đề rõ ràng như vậy không khỏi quá vụng về.

Dù hiểu dự định của Kiều Tranh nhưng Đường Tam Dương vẫn thuận theo ý y, không nói đến chủ đề này nữa.

Đường Tam Dương thông suốt phóng thần thức, cố gắng quan sát sự việc xảy ra ở phòng bên cạnh.

Tửu lâu này có thiết trí trận pháp nhưng rõ ràng phẩm cấp chẳng ra sao. Đoán chừng cũng chỉ có tác dụng giám sát, để tránh người không có ý tốt tiến vào thành Toàn Nhất. Tu sĩ chợ phiên không hài lòng cũng không có khả năng đắc tội hậu trường thành Toàn Nhất. Hơn nữa tửu lâu không thiết trí trận pháp thì mình có thể làm, chẳng qua phí chút thủ tục.

Mà người ở sát vách thiết trí trận pháp rất bình thường, tu vi cũng không cao, chỉ thuộc kim đan hạ phẩm mà thôi. Đừng nói là Kiều Tranh tinh thông trận pháp, ngay cả Đường Tam Dương không thông trận pháp cũng có thể dựa vào cường lực tu sĩ của bản thân phá bỏ trận pháp giới hạn.

Trong phòng bên cạnh là một thiếu nữ tướng mạo cực kì xinh đẹp, tu vi trúc cơ đỉnh phong, có thể tiến lên kỳ kim đan bất cứ lúc nào. Chỉ là nhìn khí tức vô cùng bủn xỉn của nàng ta, muốn thuận buồm xuôi gió kết thành kim đan có lẽ khó. Mà pháp y trên người nàng ta lại có giá trị không nhỏ, hẳn là con cháu thế gia.

Bên cạnh nàng ta có mấy người đầy tớ già đi theo, đều là tu vi kim đan trung hạ phẩm.

Chân quân kim đan trung hạ phẩm số lượng tuy hơn kim đan thượng phẩm trăm, ngàn lần nhưng cũng không thể cả đoàn phục vụ cho một người thế này!

Cho dù Vinh Khách ra ngoài phỏng chừng cũng không bày trận lớn như thế, không biết thiếu nữ này rốt cuộc có lai lịch gì, biết đâu là người thế giới khác?

“Đồ ăn hại!” Thiếu nữ xinh đẹp kia mặt trắng bệch, “Các ngươi làm mất nhiều linh thạch như vậy còn không biết xấu hổ mà về gặp ta hả?”

Rất nhiều chân quân kim đan quỳ thấp, tuy nói là hạ phẩm nhưng tu vi vẫn cao hơn thiếu nữ này một bậc, lại đang sợ hãi không thôi, “Tiểu thư tha tội. Không phải lỗi của bọn ta, thật sự là bất lực. Kẻ cướp đồ chính là Tần Nhân Đao của băng cướp U Minh, tu vi kim đan trung phẩm hậu kỳ, mấy người bọn ta thật sự có lòng không có sức.”

Kiều Tranh suy tư, hóa ra là người quen ra tay.

Xem ra khoản linh thạch này chắc chắn không ít.

“Không có linh thạch, lấy gì mua viên yêu đan cấp cao kia!” Thiếu nữ nhìn cả đám chân quân trước mắt, giận quá hóa cười, “Các ngươi cũng đừng quên là các ngươi mặt dày mày dạn xin phụ thân lập khế ước mới có được Khứ Đạo đan, thành kim đan. Cho dù Tần Nhân Đao ra tay, các ngươi đánh không lại còn không chạy được sao! Dựa vào pháp khí tự bạo chẳng lẽ không có một người trốn về được? Nói cho cùng, chẳng qua là các ngươi bất lực.” Thiếu nữ phất tay, “Cút đi, về tìm phụ thân tạ tội.”

“Đa tạ tiểu thư.” Đám tu sĩ kim đan kia từng người lưu loát rời đi, mồ hôi lạnh trên trán có thể thấy rõ, xem ra cũng sợ lắm.

“Tiểu thư bớt giận, bọn họ chẳng qua là lũ bất tài dựa vào Khứ Đạo đan. Bình thường có việc gì cũng không trông cậy được.” Một bà vú già bộ dạng phục tùng nói, “Chuyên gia giám định thành Toàn Nhất không nhìn ra lai lịch viên yêu đan kia, đến lúc đó chưa chắc cần tốn nhiều sức lực. Linh thạch không còn nhưng tùy tiện lấy một món bảo khí trên người chúng ta cũng đổi được không ít linh thạch.”

“Nếu không phải di phủ bị thành Toàn Nhất đoạt trước một bước, sau lưng Tam Nguyên kiếm đạo môn lại có Vạn Kiếm Quy Nguyên kiếm tiên tông, sao chúng ta phải tốn nhiều thời gian như vậy, trực tiếp đoạt lại là được.” Thiếu nữ uống một ngụm trà, vẻ hung ác trên mặt vẫn không giảm, “Lão tổ chân nhân bây giờ say mê nam tử họ Quản kia, thậm chí việc trong cung cũng không quản. Chỉ là một cái lô đỉnh, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đã là tu vi nguyên anh rồi mà còn không nhìn ra!”

“Tiểu thư… Chuyện của chân nhân chúng ta không thể bàn tán!” Một vú già khác vội tiến lên khuyên nhủ. Tính tình tiểu thư không khỏi quá thẳng thắn, chuyện cung chủ có thể tùy tiện nói sao.

“Sợ cái gì?” Thiếu nữ nhíu mày, “Cung chủ bây giờ không quản việc, là phụ thân ta quản. Nếu không phải phụ thân không thể phân thân, đâu cần ta tự đến thế giới này tìm yêu đan!” Bây giờ cung chủ không quản việc, chính là thời cơ tốt để sắp xếp nhân mạch gia tộc. Phía trên nàng có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, một số tu sĩ không tệ cũng không có cách mang ra ngoài. Cuối cùng đi theo nàng ta đến trung thế giới này chỉ có hai, ba vú già kim đan trung phẩm, nhân công không đủ chỉ có thể tìm mấy tên kim đan hạ phẩm được việc!

Ai biết ngay cả nhiệm vụ áp tải linh thạch đơn giản như thế cũng làm hỏng.

Họ đến từ thượng giới, Tần Nhân Đao kia chẳng lẽ có mắt thông thiên biết chuyện trong cung họ sao? Rõ ràng mấy tên kia thành sự không đủ bại sự có thừa, sợ là do không cẩn thận để lộ tin tức mới vậy.

Chờ nàng ta trở về, nhất định phải báo cáo với phụ thân, móc hết kim đan của mấy tên ăn hại này mang đi luyện đan mới được!

“Tiểu thư ra mặt nhất định có thể dễ như lật bàn tay.” Vú già phục tùng nói, “Lúc đó trong cung chúng ta lại có thêm một chân quân kim đan thượng phẩm.”

“Ha ha, nói hay lắm.” Thiếu nữ cười lớn, “Chờ ta cầm viên yêu đan kia, dựa vào bí pháp, nhất định có thể thành kim đan thượng phẩm!”

Kiều Tranh và Đường Tam Dương thu thần thức, hiển nhiên không ngờ sẽ nghe thấy một tin tức như thế.

Trời biết vừa rồi Kiều Tranh chỉ là cố ý nói sang chuyện khác, căn bản không muốn nghe tin tức gì cả. Bình thường mà nói, thương lượng chuyện quan trọng thì tu sĩ đều thiết lập trận pháp trong phòng mình.

Ặc, cũng có thể vị sát vách mới đến thế giới này nên không hiểu lắm?

… Khụ khụ, thật ra Kiều Tranh vẫn rất hứng thú.

Yêu đan cao cấp, ngay cả chuyên gia giám định thành Toàn Nhất cũng không phân biệt được nhất định là yêu đan của yêu thú thượng giới. Hơn nữa xem khí tức của thiếu nữ kia có thể thành kim đan trung phẩm đã không dễ, kim đan thượng phẩm phải cần cửu dược phụ giúp. Nàng ta trực tiếp muốn dùng một yêu đan để thành kim đan thượng phẩm, yêu đan này đẳng cấp nhất định không thấp!



“Ta có hứng thú với viên yêu đan kia.” Đường Tam Dương bỗng nói.

“Tam Dương… vậy ta mua nó cho mi nhé?” Kiều Tranh xoa nắn cánh tay Đường Tam Dương, cảm giác căng tròn vô cùng tốt, nói.

“Được.” Đường Tam Dương chẳng hề giãy dụa, mặc kệ Kiều Tranh bóp tay mình.

Ừ, bây giờ tùy ý Kiều Tranh bóp, chờ yêu đan vào tay, mình ăn xong hẳn là có thể khôi phục bộ dáng thiếu niên.

Đến lúc đó hi vọng Kiều Tranh đừng khóc…

Đường Tam Dương nghĩ đến bộ dáng Kiều Tranh lúc đó, còn hơi hơi mong đợi.

Tam Nguyên kiếm đạo môn.

“Vệ sư huynh, Nhiếp sư tỷ có việc tìm huynh, đang chờ ngoài cửa.” Một đệ tử phấn khởi chạy đến tìm Vệ Hàm Ương nói, “Thật kỳ lạ, Nhiếp sư tỷ không chịu vào mà lại nhờ ta đến báo với sư huynh.”

Vệ Hàm Ương nghe vậy, vẻ mặt hơi xúc động. Cân nhắc hồi lâu mới phủi áo đứng dậy, trước kia luôn không tìm được cơ hội nói rõ với Nhiếp Khiết, cũng hi vọng nàng có thể cảm nhận được thái độ của mình mà chủ động từ bỏ, như thế sẽ không tổn thương tình nghĩa đồng môn.

Đáng tiếc, xem ra không thể làm vậy rồi.

Vẫn nên nói rõ ràng sớm một chút, cắt đứt niệm tưởng của Nhiếp Khiết thì hơn.

Nhạc Minh nhìn Vệ Hàm Ương, biết ý định của hắn, không khỏi lên tiếng hỏi, “Cần ta đi cùng đệ không?”

Vệ Hàm Ương nghe xong thở dài, chuyện kiểu này sao có thể để Nhạc Minh đi cùng.

Sư muội Nhiếp Khiết sở dĩ không chịu vào cũng vì tránh gặp mặt đại sư huynh mà.

“Tự ta đi, vừa vặn nói rõ ràng với sư muội.” Vệ Hàm Ương đứng dậy, hướng Nhạc Minh chắp tay, “Đa tạ ý tốt của đại sư huynh.”

“Nếu đệ nói rõ với nàng ta cũng đừng có cười.” Nhạc Minh tốt bụng khuyên.

Vệ Hàm Ương im lặng nhìn Nhạc Minh, miễn cưỡng gật đầu đi ra.

Nhạc Minh thầm cảm thấy buồn cười nhưng không thể hiện ra.

Dựa vào bản lĩnh của Vệ Hàm Ương, chờ hắn quay lại hẳn là đã xong chuyện.

Tiếc là Nhạc Minh ở động phủ Vệ Hàm Ương chờ một ngày cũng không thấy người về.

Sau một đêm nghỉ ngơi, hai người thức dậy rời khỏi tửu lâu.

Kiều Tranh và Đường Tam Dương đã hạ quyết tâm mua viên yêu đan kia, tất nhiên phải đi tìm hiểu giá thị trường trước. Thiếu nữ kia xem ra giá trị con người không thấp, thật sự chắp vá linh thạch dĩ nhiên sẽ ra một món tiền lớn. Kiều Tranh muốn yêu đan lại không muốn bỏ nhiều tiền.

Hai người tìm một nữ tu dẫn đường đưa họ đến hội trường đấu giá. Hai ngày trước buổi đấu giá sẽ có tu sĩ bán ngọc giản chứa tin tức cụ thể về vật đấu giá ở đó, cũng tiện cho tu sĩ lựa chọn theo nhu cầu bản thân.

Kết quả, chờ hai người mua được ngọc giản, biết được trong buổi đấu giá sẽ bán yêu đan gì lại không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Yêu đan được bán đấu giá vậy mà đến khoảng hai mươi viên!

Lần này, Đường Tam Dương và Kiều Tranh đều trợn tròn mắt.

Hai người họ đâu biết viên nào là yêu đan cấp cao thiếu nữ kia muốn.

“Đã vậy, không bằng mua hết.” Kiều Tranh trầm tư một hồi, “Dù sao mi cũng ăn được.” Yêu đan thành Toàn Nhất lấy ra khẳng định không tầm thường. Đúng lúc Tam Dương phải ăn nhiều chút, lúc vượt thiên môn mình càng chắc chắn mang được Tam Dương cùng đi đại thế giới Thiên Nguyên.

“Tam Dương, mi thấy sao?” Kiều Tranh vỗ đầu Đường Tam Dương, dò hỏi.

Đường Tam Dương nhìn y, thật sự không đành lòng đả kích tinh thần Kiều Tranh. Một viên yêu đan đủ trợ giúp một tu sĩ trúc cơ thành kim đan trung hạ phẩm, hai mươi viên yêu đan là khoản tài phú lớn cỡ nào chứ! Kiều Tranh dù bán hết đồ đạc trên người cũng chưa chắc mua được…

“Thật ra có một cách rất đơn giản.” Đường Tam Dương trầm mặc một lúc, nhìn Kiều Tranh nói.

“Hả?”

“Lông vũ lần trước ta thay lông chắc ngươi vẫn còn giữ. Lấy ra một nhúm cũng đủ mua hai mươi viên yêu đan.” Đường Tam Dương nói vô cùng chắc chắn. Dùng một nhúm lông vũ của hắn phối hợp với chút vật liệu khác tế luyện pháp bảo, sao có thể không chiếm được hai mươi viên yêu đan.

Kiều Tranh sửng sốt, miệng hơi há, biểu cảm kinh ngạc.

“Σ(°△°|||)︴ đáng giá như thế á?” Vậy lông khổng tước trưởng thành quý đến mức nào đây. Lúc trước y ở chung với Đường Nhất Dương lâu như thế mà không lấy được một cọng lông vũ, thật sai sót quá!

Kiều Tranh lắc đầu hoảng hốt, rõ ràng nhìn thấy một đống lớn linh thạch chắp cánh bay mất. Nếu y không biết thì thôi, bây giờ biết rồi lại hối hận muốn chết. Lúc đó mà biết lông vũ Đường Nhất Dương đáng giá như vậy, hắn còn dẫn người đi ăn cướp làm gì? Đây mới là giải thích chính xác của người ta nhổ một sợi lông còn to hơn túi tiền ngươi.

Kiều Tranh nghĩ gì Đường Tam Dương có thể nhìn ra chút ít…

Bộ dáng hối hận này, hắn đâu có mù.

Đường Tam Dương bĩu môi, tên pháp tu này còn lòng tham không đáy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sử Thượng Đệ Nhất Kiếm Tu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook