Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia (Dịch Full)
Chương 29: Thiên Tài Vẫn Lạc 1
Bát Nguyệt Phi Ưng
27/08/2024
Bản thân hắn không có đủ thực lực, cho dù những đồ đệ này không phản bội sư môn, cũng sẽ khiến các thế lực khác ngấp nghé cướp đoạt.
Khác với lúc trước dẫn Lưu Quang Kiếm Tông cùng Đào Yêu Lung Dạ tranh đấu, hắn yên tâm to gan hãm hại Lưu Quang Kiếm Tông, là bởi vì Lưu Quang Kiếm Tông với tư cách là địch nhân của chân mệnh thiên tử như Tiêu Diễm kia, tất nhiên sẽ trở thành bậc thang và bối cảnh.
Mà Liệt Hỏa Kiếm Tông trước mắt lại không giống, đây là địch nhân do chính Lâm Phong kết thù.
Nhưng vậy thì sao?
Lâm Phong cười lạnh, đối với loại thế lực lớn này, đương nhiên có thể không đắc tội thì tận lực không nên đắc tội, nhưng sự tình liên quan đến nhóc tỳ, vậy thì không có gì để thương lượng, làm chỉ có một chữ!
Hắn tốn nhiều sức lực như vậy mới thu nhóc tỳ làm đồ đệ, làm sao có thể chắp tay nhường cho người khác?
Càng đừng nói hệ thống còn đang chờ hắn, trong vòng một năm không gom góp đủ bốn đồ đệ mà hệ thống tán thành, hệ thống sẽ không khách khí với hắn.
Sau khi đã có chủ ý, Lâm Phong nhanh chóng suy nghĩ: "Thứ mà nhóc tỳ gặp chỉ là tôm tép, có nên trở về tìm hắn để diệt khẩu không, miễn cho đại tu sĩ Liệt Hỏa Kiếm Tông tìm tới cửa?"
Sau khi suy tư, Lâm Phong vẫn từ bỏ dự định quay đầu tìm người gây phiền phức, thanh niên áo bào đỏ có một mình hành động hay không, phụ cận có đồng bạn của hắn hay không, những thứ này Lâm Phong hoàn toàn không biết gì cả, rốt cuộc vẫn không có ý định mạo hiểm.
Lâm Phong gõ gõ đầu nhóc tỳ: "Tiểu tử thúi, sau này còn dám chạy loạn không?" Nhóc tỳ xấu hổ gãi gãi đầu, cười hì hì không ngừng.
Ra khỏi núi lớn chính là vùng đất bằng phẳng, hai thầy trò Lâm Phong rất nhanh chạy tới thành Ô Châu.
Đi trên đường cái thành Ô Châu, nhìn dòng người như nước chảy, trên mặt Lâm Phong lộ ra nụ cười, đến thế giới này đã gần ba tháng, vẫn luôn ở trong núi lớn, đã lâu không thấy qua cảnh tượng náo nhiệt như vậy.
Ba tháng... Lâm Phong khẽ thở dài, thời gian nhiệm vụ đã qua một phần tư, nhiệm vụ cũng chỉ hoàn thành một phần tư mà thôi, còn một đoạn đường rất dài phải đi.
Lâm Phong chuẩn bị tinh thần, liền hỏi thăm người ta chỗ ở của Tiêu gia.
Ô Châu thành tuy nằm ở biên thùy đông nam vương triều Đại Tần, nhưng lại là trọng trấn mậu dịch đông nam Đại Tần, nơi này sát núi Thương Mãng, các loại dược liệu quý và da thú xương thú sản xuất trong núi lớn đều tập kết ở Ô Châu thành, sau đó tiêu thụ đi khắp nơi trong cả nước Đại Tần.
Tiêu Diễm xuất thân từ Tiêu gia tại Ô Châu thành cũng coi như một thế lực lớn, nắm trong tay hơn một phần ba buôn bán dược liệu Ô Châu.
Đương nhiên, Tiêu gia dù có thế lực lớn như vậy cũng không thể nào so sánh được với Lưu Quang Kiếm Tông, sau khi Tiêu Diễm từ thiên tài biến thành phế vật, cũng khó trách Mộ Dung Yên Nhiên được tông môn ủng hộ đến từ hôn.
Trọng điểm Lâm Phong dò hỏi chính là gần đây Tiêu gia có xảy ra đại sự gì không, có người ngoại lai tìm đến Tiêu gia hay không.
Nghe nói đoàn người Mộ Dung Yên Nhiên còn chưa đến, Lâm Phong mới yên tâm, biết mình không đến muộn.
Diệp Cát và lão đào thụ đại chiến một trận, bị lão đào thụ đả thương, xem ra thương thế thật không nhẹ, phải mất rất nhiều thời gian mới có thể dưỡng lành, chắc Mộ Dung Yên Nhiênphải đợi thương thế của Diệp Cát tốt hơn nhiều, mới có thể đến Ô Châu từ hôn.
Lâm Phong lúc này lại có chút lo được lo mất, vạn nhất Diệp Cát dưỡng thương một năm nửa năm, chẳng lẽ mình phải một mực ở thành Ô Châu chờ hắn?
"Trước hết tìm cơ hội gặp được bản thân Tiêu Diễm, dùng máy kiểm tra thiên phú thử nghiệm hắn một chút."
Trong thành Ô Châu này, Tiêu Diễm cũng coi như là một nhân vật có danh tiếng.
Tám tuổi mới bắt đầu tu luyện, một năm sau đạt tới Luyện Khí ngũ trọng, mười hai tuổi Luyện Khí đại viên mãn, tốc độ tu luyện như vậy, đừng nói là ở Tiêu gia, trong thành Ô Châu cũng là có một không hai từ xưa tới nay, cho dù trong toàn bộ Đại Tần vương triều cũng nổi tiếng xa gần.
Tiêu gia tuy rằng cũng là gia tộc tu chân giả, nhưng chẳng qua chỉ là thế lực địa phương ở Ô Châu thành, đạo pháp tu tập chỉ là trình độ tam lưu, Tiêu Diễm đã có thể có thành tựu kinh người như thế, nếu tu tập đạo pháp thượng thừa, thành tựu kia càng không thể hạn lượng.
Truyền thuyết Tiêu Diễm lúc bấy giờ, thanh danh thậm chí kinh động một trong Tam Đại Thánh Địa là Thái Hư Quan, chuẩn bị phái người đến khảo sát thu nhận hắn làm đệ tử.
Thiếu niên khi đó, tự tin hơn nữa tiền đồ vô lượng, mắt thấy tuổi mười ba sắp đến, bước lên Trúc Cơ kỳ mà vô số tu chân giả cả đời cũng chưa chắc đạt tới, hơn nữa trở thành truyền nhân của Thánh Địa, viết nên truyền kỳ của riêng mình.
Khác với lúc trước dẫn Lưu Quang Kiếm Tông cùng Đào Yêu Lung Dạ tranh đấu, hắn yên tâm to gan hãm hại Lưu Quang Kiếm Tông, là bởi vì Lưu Quang Kiếm Tông với tư cách là địch nhân của chân mệnh thiên tử như Tiêu Diễm kia, tất nhiên sẽ trở thành bậc thang và bối cảnh.
Mà Liệt Hỏa Kiếm Tông trước mắt lại không giống, đây là địch nhân do chính Lâm Phong kết thù.
Nhưng vậy thì sao?
Lâm Phong cười lạnh, đối với loại thế lực lớn này, đương nhiên có thể không đắc tội thì tận lực không nên đắc tội, nhưng sự tình liên quan đến nhóc tỳ, vậy thì không có gì để thương lượng, làm chỉ có một chữ!
Hắn tốn nhiều sức lực như vậy mới thu nhóc tỳ làm đồ đệ, làm sao có thể chắp tay nhường cho người khác?
Càng đừng nói hệ thống còn đang chờ hắn, trong vòng một năm không gom góp đủ bốn đồ đệ mà hệ thống tán thành, hệ thống sẽ không khách khí với hắn.
Sau khi đã có chủ ý, Lâm Phong nhanh chóng suy nghĩ: "Thứ mà nhóc tỳ gặp chỉ là tôm tép, có nên trở về tìm hắn để diệt khẩu không, miễn cho đại tu sĩ Liệt Hỏa Kiếm Tông tìm tới cửa?"
Sau khi suy tư, Lâm Phong vẫn từ bỏ dự định quay đầu tìm người gây phiền phức, thanh niên áo bào đỏ có một mình hành động hay không, phụ cận có đồng bạn của hắn hay không, những thứ này Lâm Phong hoàn toàn không biết gì cả, rốt cuộc vẫn không có ý định mạo hiểm.
Lâm Phong gõ gõ đầu nhóc tỳ: "Tiểu tử thúi, sau này còn dám chạy loạn không?" Nhóc tỳ xấu hổ gãi gãi đầu, cười hì hì không ngừng.
Ra khỏi núi lớn chính là vùng đất bằng phẳng, hai thầy trò Lâm Phong rất nhanh chạy tới thành Ô Châu.
Đi trên đường cái thành Ô Châu, nhìn dòng người như nước chảy, trên mặt Lâm Phong lộ ra nụ cười, đến thế giới này đã gần ba tháng, vẫn luôn ở trong núi lớn, đã lâu không thấy qua cảnh tượng náo nhiệt như vậy.
Ba tháng... Lâm Phong khẽ thở dài, thời gian nhiệm vụ đã qua một phần tư, nhiệm vụ cũng chỉ hoàn thành một phần tư mà thôi, còn một đoạn đường rất dài phải đi.
Lâm Phong chuẩn bị tinh thần, liền hỏi thăm người ta chỗ ở của Tiêu gia.
Ô Châu thành tuy nằm ở biên thùy đông nam vương triều Đại Tần, nhưng lại là trọng trấn mậu dịch đông nam Đại Tần, nơi này sát núi Thương Mãng, các loại dược liệu quý và da thú xương thú sản xuất trong núi lớn đều tập kết ở Ô Châu thành, sau đó tiêu thụ đi khắp nơi trong cả nước Đại Tần.
Tiêu Diễm xuất thân từ Tiêu gia tại Ô Châu thành cũng coi như một thế lực lớn, nắm trong tay hơn một phần ba buôn bán dược liệu Ô Châu.
Đương nhiên, Tiêu gia dù có thế lực lớn như vậy cũng không thể nào so sánh được với Lưu Quang Kiếm Tông, sau khi Tiêu Diễm từ thiên tài biến thành phế vật, cũng khó trách Mộ Dung Yên Nhiên được tông môn ủng hộ đến từ hôn.
Trọng điểm Lâm Phong dò hỏi chính là gần đây Tiêu gia có xảy ra đại sự gì không, có người ngoại lai tìm đến Tiêu gia hay không.
Nghe nói đoàn người Mộ Dung Yên Nhiên còn chưa đến, Lâm Phong mới yên tâm, biết mình không đến muộn.
Diệp Cát và lão đào thụ đại chiến một trận, bị lão đào thụ đả thương, xem ra thương thế thật không nhẹ, phải mất rất nhiều thời gian mới có thể dưỡng lành, chắc Mộ Dung Yên Nhiênphải đợi thương thế của Diệp Cát tốt hơn nhiều, mới có thể đến Ô Châu từ hôn.
Lâm Phong lúc này lại có chút lo được lo mất, vạn nhất Diệp Cát dưỡng thương một năm nửa năm, chẳng lẽ mình phải một mực ở thành Ô Châu chờ hắn?
"Trước hết tìm cơ hội gặp được bản thân Tiêu Diễm, dùng máy kiểm tra thiên phú thử nghiệm hắn một chút."
Trong thành Ô Châu này, Tiêu Diễm cũng coi như là một nhân vật có danh tiếng.
Tám tuổi mới bắt đầu tu luyện, một năm sau đạt tới Luyện Khí ngũ trọng, mười hai tuổi Luyện Khí đại viên mãn, tốc độ tu luyện như vậy, đừng nói là ở Tiêu gia, trong thành Ô Châu cũng là có một không hai từ xưa tới nay, cho dù trong toàn bộ Đại Tần vương triều cũng nổi tiếng xa gần.
Tiêu gia tuy rằng cũng là gia tộc tu chân giả, nhưng chẳng qua chỉ là thế lực địa phương ở Ô Châu thành, đạo pháp tu tập chỉ là trình độ tam lưu, Tiêu Diễm đã có thể có thành tựu kinh người như thế, nếu tu tập đạo pháp thượng thừa, thành tựu kia càng không thể hạn lượng.
Truyền thuyết Tiêu Diễm lúc bấy giờ, thanh danh thậm chí kinh động một trong Tam Đại Thánh Địa là Thái Hư Quan, chuẩn bị phái người đến khảo sát thu nhận hắn làm đệ tử.
Thiếu niên khi đó, tự tin hơn nữa tiền đồ vô lượng, mắt thấy tuổi mười ba sắp đến, bước lên Trúc Cơ kỳ mà vô số tu chân giả cả đời cũng chưa chắc đạt tới, hơn nữa trở thành truyền nhân của Thánh Địa, viết nên truyền kỳ của riêng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.