Sư Tôn, Hồng Trần Nguyện Cùng Người Trải Qua
Chương 1: Ác giả ác báo
Tử Hà Yêu Yêu
30/07/2020
Trên đỉnh núi Hà Mộ .
Vẫn là giữa ban ngày nhưng mây đen đã bao phủ bầu trời, báo hiệu bão giông sắp tới .
Phía dưới, lửa cháy hừng hực trên các khu rừng, tiếng chém giết vang lên không ngừng , các luồng linh lực, ma khí liên tục cuồng loạn bay tứ tung .
Đây chính là một trận chiến kinh hách thế nhân, mà hậu thế sau này mỗi lần nhắc tới đều thiên từ vạn từ không sao diễn tả .
Trận chiến giữa Ma tôn ma giới và Bạch Phong phái – Đệ nhất chính phái trong thất đại môn phái của Nhân giới .
Ở mỗi một phong đỉnh, quân ma tu không ngừng xâm lấn, hỗn chiến cùng các bạch y đệ tử, tiếng la hét thê lương phát ra không ngừng, có thể gọi là máu chảy thành sông .
Một thiếu niên diện bạch y hoa gấm, hớt hải chạy từng bước từng bước lên bậc thang, dẫn tới Bạch Lăng phong.
Thiếu niên nọ ngã không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn bò dậy tiếp tục chạy, khi tới nơi đã cả người đã nhem nhuốc máu me bùn đất .
Lao vào Bạch Lăng phong, thiếu niên nọ nhìn thấy một vị nam nhân đang an tĩnh đứng bên hồ nước, bộ dáng thập phần thong dong, không có vẻ gì là lo lắng, hốt hoảng.
Đâu ai biết được hắn chính là kẻ gây ra cuộc chiến này, liên lụy cả môn phái đại diệt .
- Sư thúc ! Sư thúc ! – Thiếu niên cất tiếng đầy mệt nhọc .
Nam nhân quay lưng lại, gương mặt tựa ngọc oánh lộ ra, tóc đen dài được cài gọn gàng bởi ngọc quan, làn da trắng và sống mũi cao cao, đôi mắt phượng tinh tế lộ ra vẻ có chút ngạc nhiên :
- Thanh Hoan? Ta không nhận ra ngươi ? Còn đâu dáng vẻ thủ đồ uy nghiêm của môn phái chúng ta? Ca ca mà trông thấy ngươi trong bộ dạng này thì chắc chắn sẽ rất thất vọng . – Nam nhân cất giọng đầy châm biếm .
Gương mặt lấm lem bùn đất của thiếu niên nọ chuyển xanh chuyển trắng, cuối cùng không nhịn được mà hét lên :
- Tiêu Vân sư thúc ! Đến bây giờ người còn muốn để bộ dáng này cho ai xem ? Tần sư đệ bị giết chết từ ba ngày trước rồi ! Sư tôn … sư tôn của ta đã xuống chân núi giao chiến với Ma tôn ! Người nghĩ xem, làm sao mà sư tôn có thể đấu lại Ma tôn. Sư tôn ta, cũng là ca ca của sư thúc, đang cầm cự thời gian giúp người chạy trốn. Vì vậy, sư thúc … người … xin người hãy rời đi … - Càng nói thiếu niên nọ càng nghẹn ngào , tựa như chỉ một cơn gió cũng có thể làm người cậu đổ vỡ .
Kết thúc rồi, tất cả kết thúc rồi !
Tiêu Vân nhìn thiếu niên, thê lương bao nhiêu cũng có, đáng thương bao nhiêu cũng có, trong lòng bỗng cảm thấy trống rỗng .
- Cố Thanh Hoan , ngươi đi đi, ta muốn ở lại đây .
- Sư thúc ! – Cố Thanh Hoan như gào lên : - Sư tôn đã quyết hi sinh tính mạng chỉ để sư thúc được sống, người làm vậy chẳng khác nào đem mạng sống của sư tôn ra như trò đùa !
Tiêu Vân lắc đầu, cười cười trong sự mờ mịt :
- Người hắn muốn giết là ta, ta có chạy tới đâu, hắn cũng sẽ lật tung chân trời góc bể để phanh thây ta . Chi bằng đừng lãng phí mạng sống của ca ca, ngươi đi trốn đi . Nếu biết đại đồ đệ của mình còn sống, ca ca có lẽ sẽ vui hơn nơi suối vàng chăng ?
Cố Thanh Hoan không tin nổi nhìn nam nhân tuyệt trần trước mặt, lắc đầu nguầy nguậy .
Ẩn chưa dưới vỏ bọc hoàn mỹ là một con người điên loạn !
Người này điên rồi ! Sư thúc của y là một kẻ điên ! Một kẻ điên !
Tiêu Vân cũng không để Cố Thanh Hoan quyết định, phất tay áo, một đạo linh lực bắn ra đánh ngất thiếu niên trước mặt .
Bước từng bước đi tới, bạch đạo bào sạch sẽ không vướng bụi trần lả lướt trên nền đất . Lại phất tay một cái, Cố Thanh Hoan như trang giấy bay vụt đi rất xa, đến lúc sắp đập vào một vách núi thì giữa không trung xuất hiện một kết giới trận ngăn lại, bảo bọc thiếu niên bên trong .
Có khả năng thi triển kết giới từ khoảng cách xa như vậy , điều hành trận pháp tinh vi như vậy, cả tu chân giới chỉ có thể là Tiêu Vân .
Cả một đời nghiên cứu pháp trận và thuật pháp của hắn, cuối cùng có thể cứu sống được một người, xem như là chút công đức cỏn con trước khi chết.
Nhưng so với những tội ác mà hắn đã làm ra, những sinh linh mà hắn đã sát hại , chẳng thể giúp hắn tránh được việc bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.
Từ xa, tiếng bước chân như tiếng gọi tử thần vang lên nặng nề .
Mưa bắt đầu rơi xối xả, Tiêu Vân tạo một kết giới chắn mưa cho mình, bình tĩnh nhìn người bước vào Bạch Lăng phong .
Kẻ bước vào mặc hắc y, mái tóc trắng bạc bung xõa, hai màu sắc hoàn toàn đối lập nhưng lại như điểm nhấn của vẻ đẹp yêu nghiệt kia .
Đây chính là Thẩm Huyền Vũ, tiểu Ma tôn thất lạc mấy chục năm đã trở lại của Ma giới.
Tiêu Vân không nhịn được cười cười .
Đại Ma tôn tiếng tăm lừng lẫy, thì trước đây cũng chỉ là một gia hỏa bị hắn hành hạ mà thôi …
Tiêu Vân triệu hồi Phong Vân kiếm, bình tĩnh nhìn hắc y nhân đang đi tới .
- Thẩm Huyền Vũ, ca ca của ta đâu?
Hắc y nhân lạnh lùng :
- Ngươi nói xem? Y đã chết hay là chưa?
Mặc dù đã biết trước kết quả, nhưng ánh mắt Tiêu Vân thoáng tối sầm, nhuốm một tầng sát khí.
Không khí dường như vỡ ra, bạch y nhân phóng tới, Phong Vân kiếm xoay một vòng, đem mưa lớn hóa thành linh lực, mãnh liệt chém . Chỉ mới chiêu đầu tiên dường như đã huy động tất cả linh lực của Tiêu Vân, tạo ra một luồng linh lực phi thường lớn .
Thẩm Huyền Vũ chỉ gẩy nhẹ thanh kiếm quỷ dị trên tay, thế kiếm uy lực của Tiêu Vân cứ thế bị đánh tan, không chỉ vậy, ma khí kinh dị từ thanh kiếm kia phát ra trực tiếp đâm vào người hắn, bạch y nhuốm máu tanh .
Tiêu Vân cũng không bất ngờ, sở trường của hắn là các pháp trận và chú pháp, bây giờ hoàn toàn không có thời gian thi triển.
Nhưng chưa kịp nghĩ thêm hắn đã cảm nhận được đau đớn dâng tới, nam nhân không biết bao giờ đã thuấn di tới ngay cạnh hắn, bàn tay chai sạn đang bóp chặt cổ hắn. Trận chiến này chưa đấu đã biết trước kết cục.
Nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, hay là chính hắn đã không còn ý chí muốn đấu .
Thế gian này đã không còn ai, không còn ai đứng về phía hắn nữa rồi .
Cảm giác không thở nổi khiến hắn càng tĩnh tâm hơn .
Hai mắt phượng nhìn chằm chằm vào đôi mắt rực đỏ đầy thù hận kia, cố gắng nhớ xem mình đã làm gì mà gia hỏa này lại căm thù như vậy.
Hắn chỉ là tiếp tay cho môn đồ hơn mười mấy năm hãm hại y, chỉ là cướp đoạt mất cơ hội đi dự bí cảnh của y, chỉ là để lộ thân phận thật sự của y với thế nhân, kết cục là y bị đuổi cùng giết tận rơi xuống Ma vực như phụ thân y năm nào thôi mà …
Nhưng suy nghĩ lại, Tiêu Vân mới nhớ ra, gia hỏa này từ trước đến nay chưa từng làm gì có lỗi với hắn .
Hắn cũng quá tàn nhẫn rồi …
Thôi thì hôm nay chết tại đây, kết thúc cuộc đời nhàm chán và thống khổ này .
Thẩm Huyền Vũ đâm một nhát, trái tim hắn bị xuyên qua.
Đau đớn ư? Không hề ! Trên đời này có nhiều thứ còn đau đớn hơn cái chết, hắn đều trải qua rồi.
Tiêu Vân nhắm mắt lại, hô hấp như muốn ngưng.
Thứ cuối cùng trong đời hắn thấy chỉ là một đôi mắt đầy thù hận, nhưng qua đôi mắt dường như có rất nhiều nỗi ai oán của vô số người khác hội tụ .
Đó là gương mặt tái nhợt khi đỡ một đòn cho hắn của Tề Minh Vũ .
Đó là gương mặt đau khổ khi bị mất đi linh kiếm của Lý Tâm Kiệt .
Đó là gương mặt thương tâm khi nhận ra mình bị lợi dụng của Tiêu Thừa .
Đó là gương mặt vừa thống hận vừa lo lắng của Cố Thanh Hoan .
Đó còn là gương mặt của người đang giết hắn, một gương mặt đầy vẻ thơ ngây chứ không phải lạnh lẽo như bấy giờ …
Hắn hoàn toàn nhắm mắt, hai hàng nước mắt lăn dài .
Hắn là thứ đáng kinh tởm ! Là ác nhân đang bị phanh thây thành trăm mảnh, đáng bị muôn đời không thể siêu thoát, không thể chuyển kiếp luân hồi !
Ác giả ác báo !
Gieo nhân nào, gặt quả ấy ! Đây là kết cục đã định sẵn cho hắn.
Nam nhân tóc bạc thấy hơi thở của Tiêu Vân đã ngừng hoàn toàn, hung hăng ném người xuống đất, kết giới đã không còn, giờ đây bạch y nhân cao quý bị vùi trong bùn đất mưa ngâu, thê thảm tới nhường nào , dơ bẩn tới nhường nào !
Tiêu Vân hoàn toàn chìm vào một mảnh hư vô bất định .
Bỗng một giọng nói kì lạ vang lên .
“ Ngươi dính người như vậy, thôi thì trở thành đồ đệ của ta, nhé !”
“ A Vân, sợ sao? Vi sư có lỗi, sẽ không như vậy nữa, được không?”
“ A Vân, tới ! Đứng sau vi sư !”
“ A Vân ! Đời này … là ta có lỗi với ngươi …”
Từng âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu óc hắn.
Là ai ? Không ! Là y ! Chính là y !
Trong miền kí ức hư vô, Tiêu Vân dường như trông thấy một tà áo tím, màu áo luôn bên cạnh hắn suốt hơn một trăm năm , tà áo màu tím bất cứ lúc nào cũng luôn chắn trước hắn, che chở cho hắn, bảo vệ hắn trước bất cứ mối nguy hiểm nào .
Nếu như người ấy còn ở đây, hắn sẽ chết sao?
Sao hắn có thể quên được y chứ ?
Một người hắn vừa kính trọng nhất , vừa thống hận nhất .
Lời tác giả : Helloooo ! Đăng một chương trước, khi nào được 10 chương mới đăng c2 =))
Vẫn là giữa ban ngày nhưng mây đen đã bao phủ bầu trời, báo hiệu bão giông sắp tới .
Phía dưới, lửa cháy hừng hực trên các khu rừng, tiếng chém giết vang lên không ngừng , các luồng linh lực, ma khí liên tục cuồng loạn bay tứ tung .
Đây chính là một trận chiến kinh hách thế nhân, mà hậu thế sau này mỗi lần nhắc tới đều thiên từ vạn từ không sao diễn tả .
Trận chiến giữa Ma tôn ma giới và Bạch Phong phái – Đệ nhất chính phái trong thất đại môn phái của Nhân giới .
Ở mỗi một phong đỉnh, quân ma tu không ngừng xâm lấn, hỗn chiến cùng các bạch y đệ tử, tiếng la hét thê lương phát ra không ngừng, có thể gọi là máu chảy thành sông .
Một thiếu niên diện bạch y hoa gấm, hớt hải chạy từng bước từng bước lên bậc thang, dẫn tới Bạch Lăng phong.
Thiếu niên nọ ngã không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn bò dậy tiếp tục chạy, khi tới nơi đã cả người đã nhem nhuốc máu me bùn đất .
Lao vào Bạch Lăng phong, thiếu niên nọ nhìn thấy một vị nam nhân đang an tĩnh đứng bên hồ nước, bộ dáng thập phần thong dong, không có vẻ gì là lo lắng, hốt hoảng.
Đâu ai biết được hắn chính là kẻ gây ra cuộc chiến này, liên lụy cả môn phái đại diệt .
- Sư thúc ! Sư thúc ! – Thiếu niên cất tiếng đầy mệt nhọc .
Nam nhân quay lưng lại, gương mặt tựa ngọc oánh lộ ra, tóc đen dài được cài gọn gàng bởi ngọc quan, làn da trắng và sống mũi cao cao, đôi mắt phượng tinh tế lộ ra vẻ có chút ngạc nhiên :
- Thanh Hoan? Ta không nhận ra ngươi ? Còn đâu dáng vẻ thủ đồ uy nghiêm của môn phái chúng ta? Ca ca mà trông thấy ngươi trong bộ dạng này thì chắc chắn sẽ rất thất vọng . – Nam nhân cất giọng đầy châm biếm .
Gương mặt lấm lem bùn đất của thiếu niên nọ chuyển xanh chuyển trắng, cuối cùng không nhịn được mà hét lên :
- Tiêu Vân sư thúc ! Đến bây giờ người còn muốn để bộ dáng này cho ai xem ? Tần sư đệ bị giết chết từ ba ngày trước rồi ! Sư tôn … sư tôn của ta đã xuống chân núi giao chiến với Ma tôn ! Người nghĩ xem, làm sao mà sư tôn có thể đấu lại Ma tôn. Sư tôn ta, cũng là ca ca của sư thúc, đang cầm cự thời gian giúp người chạy trốn. Vì vậy, sư thúc … người … xin người hãy rời đi … - Càng nói thiếu niên nọ càng nghẹn ngào , tựa như chỉ một cơn gió cũng có thể làm người cậu đổ vỡ .
Kết thúc rồi, tất cả kết thúc rồi !
Tiêu Vân nhìn thiếu niên, thê lương bao nhiêu cũng có, đáng thương bao nhiêu cũng có, trong lòng bỗng cảm thấy trống rỗng .
- Cố Thanh Hoan , ngươi đi đi, ta muốn ở lại đây .
- Sư thúc ! – Cố Thanh Hoan như gào lên : - Sư tôn đã quyết hi sinh tính mạng chỉ để sư thúc được sống, người làm vậy chẳng khác nào đem mạng sống của sư tôn ra như trò đùa !
Tiêu Vân lắc đầu, cười cười trong sự mờ mịt :
- Người hắn muốn giết là ta, ta có chạy tới đâu, hắn cũng sẽ lật tung chân trời góc bể để phanh thây ta . Chi bằng đừng lãng phí mạng sống của ca ca, ngươi đi trốn đi . Nếu biết đại đồ đệ của mình còn sống, ca ca có lẽ sẽ vui hơn nơi suối vàng chăng ?
Cố Thanh Hoan không tin nổi nhìn nam nhân tuyệt trần trước mặt, lắc đầu nguầy nguậy .
Ẩn chưa dưới vỏ bọc hoàn mỹ là một con người điên loạn !
Người này điên rồi ! Sư thúc của y là một kẻ điên ! Một kẻ điên !
Tiêu Vân cũng không để Cố Thanh Hoan quyết định, phất tay áo, một đạo linh lực bắn ra đánh ngất thiếu niên trước mặt .
Bước từng bước đi tới, bạch đạo bào sạch sẽ không vướng bụi trần lả lướt trên nền đất . Lại phất tay một cái, Cố Thanh Hoan như trang giấy bay vụt đi rất xa, đến lúc sắp đập vào một vách núi thì giữa không trung xuất hiện một kết giới trận ngăn lại, bảo bọc thiếu niên bên trong .
Có khả năng thi triển kết giới từ khoảng cách xa như vậy , điều hành trận pháp tinh vi như vậy, cả tu chân giới chỉ có thể là Tiêu Vân .
Cả một đời nghiên cứu pháp trận và thuật pháp của hắn, cuối cùng có thể cứu sống được một người, xem như là chút công đức cỏn con trước khi chết.
Nhưng so với những tội ác mà hắn đã làm ra, những sinh linh mà hắn đã sát hại , chẳng thể giúp hắn tránh được việc bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.
Từ xa, tiếng bước chân như tiếng gọi tử thần vang lên nặng nề .
Mưa bắt đầu rơi xối xả, Tiêu Vân tạo một kết giới chắn mưa cho mình, bình tĩnh nhìn người bước vào Bạch Lăng phong .
Kẻ bước vào mặc hắc y, mái tóc trắng bạc bung xõa, hai màu sắc hoàn toàn đối lập nhưng lại như điểm nhấn của vẻ đẹp yêu nghiệt kia .
Đây chính là Thẩm Huyền Vũ, tiểu Ma tôn thất lạc mấy chục năm đã trở lại của Ma giới.
Tiêu Vân không nhịn được cười cười .
Đại Ma tôn tiếng tăm lừng lẫy, thì trước đây cũng chỉ là một gia hỏa bị hắn hành hạ mà thôi …
Tiêu Vân triệu hồi Phong Vân kiếm, bình tĩnh nhìn hắc y nhân đang đi tới .
- Thẩm Huyền Vũ, ca ca của ta đâu?
Hắc y nhân lạnh lùng :
- Ngươi nói xem? Y đã chết hay là chưa?
Mặc dù đã biết trước kết quả, nhưng ánh mắt Tiêu Vân thoáng tối sầm, nhuốm một tầng sát khí.
Không khí dường như vỡ ra, bạch y nhân phóng tới, Phong Vân kiếm xoay một vòng, đem mưa lớn hóa thành linh lực, mãnh liệt chém . Chỉ mới chiêu đầu tiên dường như đã huy động tất cả linh lực của Tiêu Vân, tạo ra một luồng linh lực phi thường lớn .
Thẩm Huyền Vũ chỉ gẩy nhẹ thanh kiếm quỷ dị trên tay, thế kiếm uy lực của Tiêu Vân cứ thế bị đánh tan, không chỉ vậy, ma khí kinh dị từ thanh kiếm kia phát ra trực tiếp đâm vào người hắn, bạch y nhuốm máu tanh .
Tiêu Vân cũng không bất ngờ, sở trường của hắn là các pháp trận và chú pháp, bây giờ hoàn toàn không có thời gian thi triển.
Nhưng chưa kịp nghĩ thêm hắn đã cảm nhận được đau đớn dâng tới, nam nhân không biết bao giờ đã thuấn di tới ngay cạnh hắn, bàn tay chai sạn đang bóp chặt cổ hắn. Trận chiến này chưa đấu đã biết trước kết cục.
Nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, hay là chính hắn đã không còn ý chí muốn đấu .
Thế gian này đã không còn ai, không còn ai đứng về phía hắn nữa rồi .
Cảm giác không thở nổi khiến hắn càng tĩnh tâm hơn .
Hai mắt phượng nhìn chằm chằm vào đôi mắt rực đỏ đầy thù hận kia, cố gắng nhớ xem mình đã làm gì mà gia hỏa này lại căm thù như vậy.
Hắn chỉ là tiếp tay cho môn đồ hơn mười mấy năm hãm hại y, chỉ là cướp đoạt mất cơ hội đi dự bí cảnh của y, chỉ là để lộ thân phận thật sự của y với thế nhân, kết cục là y bị đuổi cùng giết tận rơi xuống Ma vực như phụ thân y năm nào thôi mà …
Nhưng suy nghĩ lại, Tiêu Vân mới nhớ ra, gia hỏa này từ trước đến nay chưa từng làm gì có lỗi với hắn .
Hắn cũng quá tàn nhẫn rồi …
Thôi thì hôm nay chết tại đây, kết thúc cuộc đời nhàm chán và thống khổ này .
Thẩm Huyền Vũ đâm một nhát, trái tim hắn bị xuyên qua.
Đau đớn ư? Không hề ! Trên đời này có nhiều thứ còn đau đớn hơn cái chết, hắn đều trải qua rồi.
Tiêu Vân nhắm mắt lại, hô hấp như muốn ngưng.
Thứ cuối cùng trong đời hắn thấy chỉ là một đôi mắt đầy thù hận, nhưng qua đôi mắt dường như có rất nhiều nỗi ai oán của vô số người khác hội tụ .
Đó là gương mặt tái nhợt khi đỡ một đòn cho hắn của Tề Minh Vũ .
Đó là gương mặt đau khổ khi bị mất đi linh kiếm của Lý Tâm Kiệt .
Đó là gương mặt thương tâm khi nhận ra mình bị lợi dụng của Tiêu Thừa .
Đó là gương mặt vừa thống hận vừa lo lắng của Cố Thanh Hoan .
Đó còn là gương mặt của người đang giết hắn, một gương mặt đầy vẻ thơ ngây chứ không phải lạnh lẽo như bấy giờ …
Hắn hoàn toàn nhắm mắt, hai hàng nước mắt lăn dài .
Hắn là thứ đáng kinh tởm ! Là ác nhân đang bị phanh thây thành trăm mảnh, đáng bị muôn đời không thể siêu thoát, không thể chuyển kiếp luân hồi !
Ác giả ác báo !
Gieo nhân nào, gặt quả ấy ! Đây là kết cục đã định sẵn cho hắn.
Nam nhân tóc bạc thấy hơi thở của Tiêu Vân đã ngừng hoàn toàn, hung hăng ném người xuống đất, kết giới đã không còn, giờ đây bạch y nhân cao quý bị vùi trong bùn đất mưa ngâu, thê thảm tới nhường nào , dơ bẩn tới nhường nào !
Tiêu Vân hoàn toàn chìm vào một mảnh hư vô bất định .
Bỗng một giọng nói kì lạ vang lên .
“ Ngươi dính người như vậy, thôi thì trở thành đồ đệ của ta, nhé !”
“ A Vân, sợ sao? Vi sư có lỗi, sẽ không như vậy nữa, được không?”
“ A Vân, tới ! Đứng sau vi sư !”
“ A Vân ! Đời này … là ta có lỗi với ngươi …”
Từng âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu óc hắn.
Là ai ? Không ! Là y ! Chính là y !
Trong miền kí ức hư vô, Tiêu Vân dường như trông thấy một tà áo tím, màu áo luôn bên cạnh hắn suốt hơn một trăm năm , tà áo màu tím bất cứ lúc nào cũng luôn chắn trước hắn, che chở cho hắn, bảo vệ hắn trước bất cứ mối nguy hiểm nào .
Nếu như người ấy còn ở đây, hắn sẽ chết sao?
Sao hắn có thể quên được y chứ ?
Một người hắn vừa kính trọng nhất , vừa thống hận nhất .
Lời tác giả : Helloooo ! Đăng một chương trước, khi nào được 10 chương mới đăng c2 =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.