Sư Tôn, Hồng Trần Nguyện Cùng Người Trải Qua
Chương 5: Cầu cứu phải cố nhân
Tử Hà Yêu Yêu
30/07/2020
Ba ngày sau đó, lão cha của Tiêu Vân vẫn chìm trong giấc ngủ li bì .
Thứ hắn cho tên “ nghiệt phụ” kia uống là một loại dược hôn mê, được giã từ hoa Hương Thảo, cỏ Mê Linh và nấm Dạ, đây là loại dược đầu tiên mà các tu sĩ học về dược phẩm và linh đan tập làm, bởi vì nó vô cùng đơn giản và nguyên liệu thì thừa mứa, có ở khắp mọi nơi . Nhưng đáng tiếc loại dược này ngoài khiến người uống phải ngủ ra thì chẳng có tác dụng gì, đã vậy tu sĩ tu tiên uống vào thì hoàn toàn không có tác dụng .
Sau này khi lão bà nương – Diệp Tử Vân đi lên làm phong chủ Bạch Nguyệt phong thì hoàn toàn bỏ đi phần luyện điều chế dược này với lí do “ Dễ quá dạy làm gì, ô uế đệ tử Bạch Phong phái!”
Tiêu Vân bấy giờ không có tu vi, cũng chẳng có nhiều sách vở, nguyên liệu muốn điều chế độc dược là không thể. Hắn giờ đến cả sức lực cũng không đọ lại “ nghiệt phụ”, tất nhiên không thể một đấu một giết chết lão, đành phải đi đường vòng.
Lúc này Tiêu Thừa đã theo lời dặn của hắn đứng canh trước trấn, chờ mấy tên tu sĩ được Trần phú hộ mời tới.
Đành mượn tay mấy tên này một chút, cầu mong Trần gia không mời phải lũ giả danh, một môn phái nhỏ thôi cũng được!
Tiêu Vân vừa nghĩ vừa dải một ít hương khí trong gian phòng nhỏ bé xập xệ của nghiệt phụ đang nằm .
Ngẫm nghĩ giờ này cũng sắp hết hiệu lực của hôn mê dược, Tiêu Vân sáp lại gần thân thể béo ụ hôi nhèm trên đất, mặt nhíu chặt, tay không nhân nhượng vung lên tát một cái thật vang .
Gương mặt bụi bặm của nam nhân đứng tuổi hằn hẳn một vết hình bàn tay năm ngón của hài nhi, chắc chắn vô cùng rát .
Cú tát nhớ đời cũng đánh thức được lão già.
Hai mắt mờ mịt mở ra, mũi ngửi thấy được hương dược ngào ngạt trong phòng, trước mắt là một nam hài thập phần khả ái.
Lão già lập tức có phản ứng, cả người nóng như lửa đốt, hai mắt đục ngầu nhìn Tiêu Vân .
Tiêu Vân tròn mắt, làm bộ thơ ngây :
- Cha, cha làm sao vậy?
Ngay khi lão già kia chồm người tới Tiêu Vân đã nhanh chóng lách người qua, chạy tới đạp cửa sổ trên vách, lão già kia lại quay người lại lùa theo, thân hình bé nhỏ của Tiêu Vân liên tục né được, hắn vô cùng bình tĩnh mở các cửa thông ra để hương khí tình dược tang chứng không còn trong phòng, sau đó lao ra sân, trên đường chạy còn cố tình ngã xuống đất vài lần cho máu me lăng tràn trên người, trông phải thật đáng thương, thật thương tâm mới được.
Quả như hắn tính toán, từ xa đã có mấy tu sĩ áo trắng chạy tới theo sau Tiêu Thừa đang lo lắng la hét :
- Đại nhân mau cứu đệ đệ ta!
Tiêu Vân cười khoái trá, phía sau lão già sắp đuổi tới, hắn triệt để không chạy nữa, hoàn toàn lăn trên đất bị lão già kia vồ tới .
Lão già bị trúng tình dược điên loạn nào biết giữa ban ngày, giữa đường chợ là thế nào, xa xa đã có mấy người trong trấn chạy tới kinh hoàng thấy lão đang ghì chặt Tiêu Vân trên đất .
Mấy người bạch y nhân vội vã lao đến, thấy hiện trường như vậy thì mặt tức giận, rút kiếm chém một đường kiếm khí.
Mấy tên này coi bộ mới Trúc Cơ không bao lâu, điều tiết lực đạo quá kém, khiến cho lão già đè trên người Tiêu Vân đã văng xa tới ba trượng, hộc ra một búng máu vừa tanh vừa hôi .
Mấy người trong trấn nhìn vậy còn không nhịn được chạy tới đạp cho lão vài cái .
Tiêu Vân vẫn phải giả trang trong trạng thái hoảng sợ cực đồ, hai mắt nhắm nghiền cũng không ngăn được nước mắt nước mũi giàn giụa.
Ai, hắn biết hắn đang trông cực kì khó coi, nhưng thôi vậy …
- Tiểu tử, ngươi không sao chứ?! – Một giọng nói vang lên.
Tiêu Vân giật mình, thấy cái giọng kiêu kiêu khi hỏi thăm người khác cũng có chút ngạo mạn này thì không nhịn được mở bật mắt ra.
Đang ngồi bên chỗ hắn là một thiếu niên mặc bạch y, đôi mắt xếch, mũi cao, môi mỏng.
Đây … đây không phải là thời niên thiếu của Lý Tâm Kiệt sao?!
Tên phiền toái này sau lại ở đây?
Trần gia vậy mà mời được môn hạ của Bạch Phong phái- Đệ nhất môn phái sao ?!
Tiêu Vân đứng hình nhìn Lý Tâm Kiệt- Người mà sau này trở thành phong chủ Bạch Ngự phong oai phong lẫm liệt, có chút khó tin.
Lý Tâm Kiệt thấy Tiêu Vân ngẩn người, bối rối quay lại :
- Sư huynh, làm sao đây, tiểu tử này mất hồn rồi !
Tiêu Thừa nghe vậy hoảng sợ chạy tới lay lay Tiêu Vân mới đem hồn hắn triệu trở về .
Chưa kịp bình tĩnh thì giọng nói ôn nhu nho nhã phía sau vang lên đã làm hắn một lần nữa thất hồn toán lạc .
- Để ta xem mạch của y có ổn định không. – Người vừa lên tiếng là một thiếu niên khác thanh tú mi mục, vén tay áo đi tới nắm lấy cổ tay Tiêu Vân.
Tiêu Vân chết lặng, Mộc Hoài Lạc!!!!!!
Tiêu Vân nổi xúc động muốn chửi thề một lần cho biết mùi vị .
Không biết Trần gia kia thế lực thế nào mà mời tới được hai vị phong chủ tương lai của Bạch Phong phái!
Càng tức giận hơn là năm ấy chính hai tên này là kẻ đã đến trấn nhỏ này trừ tà mà không có cứu hắn !!!!!!
Mộc Hoài Lạc vuốt vuốt lưng Tiêu Vân, dịu dàng nói :
- Bình tĩnh, không cần phải sợ, có ta ở đây.
Tiêu Vân : … ! Có ngươi ở đây ta mới giận run người đấy !
Tiêu Vân cảm giác trái tim trong lồng ngực sắp tức chết rồi, tình cờ vẻ mặt hổn hển càng làm tăng lên vẻ sợ sệt thất kinh trên gương mặt khả ái, khiến cho tất cả mọi người không nhịn được tiếc thương .
Lý Tâm Kiệt tức giận mắng :
- Lão già này có phải súc sinh không? Tới nhi tử thân sinh mà còn dám nảy sinh tâm tư bẩn thỉu như vậy! – Vừa nói thiếu niên lại chạy tới đạp một cái vào người nghiệt phụ đang lăn lóc trên đường.
Người trong trấn vây lại càng ngày càng đông, Mộc Hoài Lạc thấy không ổn, liền ôm lấy người Tiêu Vân, nói:
- Chúng ta mau tới Trần gia thôi Lý sư đệ, hai hài tử này cũng mang theo, không thể để chúng tiếp tục sống với người cha như vậy nữa.
Lý Tâm Kiệt khảng khái :
- Chứ còn gì nữa!
Không ngờ lão già đang kiệt quệ trên đất vì đau lồm cồm bò dậy, mắng:
- Con của lão tử, các người mang đi đâu ! Chúng nó sống cũng là người của lão tử ! Chết cũng là người của lão tử !
Mộc Hoài Lạc nhíu mày, trần đời cậu chưa gặp từng gặp người nào không biết liêm sỉ như vậy.
Mộc Hoài Lạc vốn tốt tính còn may, Lý Tâm Kiệt xưa này nóng nảy nghe vậy liền rút kiếm chém tới.
Lão cha Tiêu Vân một lần nữa bay xa, rên lên một tiếng thê thảm, xem bộ gãy tới mấy cái xương .
Lý Tâm Kiệt hoàn toàn không quan tâm, đi tới thô bạo xách người Tiêu Thừa lên .
Tiêu Thừa đã mười bốn tuổi, nhưng vì suy dinh dưỡng nên vô cùng gầy, thoạt nhìn trông còn nhỏ hơn Tiêu Vân, dễ dàng bị xách đi như con gà .
- Mộc sư huynh chúng ta đi !
Mộc Hoài Lạc ôm theo Tiêu Vân rời khỏi đám đông, vượt lên trước mặt Lý Tâm Kiệt nhắc nhở :
- Lần sau đừng manh động như vậy chứ .
Lý Tâm Kiệt bực tức :
- Đệ chính là không chịu được như vậy đấy, súc sinh thật chứ ! – Nói hồi thiếu niên vỗ vỗ đầu Tiêu Thừa : - Tiểu tử, cùng đệ đệ sống kham khổ như vậy trước giờ sao?
Tiêu Thừa lắc đầu :
- Trước đây nương ta còn sống, dù lão có say xỉn nhưng nương ta đều bảo vệ chúng ta, nhưng nương ta đã mất không bao lâu. Lão còn dám đánh chủ ý lên A Vân … Ta … ta không chịu nổi !
Mộc Hoài Lạc thở dài xót xa, đưa tay xoa xoa đầu hài tử đang ôm trong lòng :
- Giờ hai người đệ tới môn phái của chúng ta đi !
Lý Tâm Kiệt kinh ngạc :
- Sư huynh, còn hai năm nữa mới tới đợt sát hạch tiếp theo, thu hai tiểu tử này về sư tôn chắc gì đã nhận ?
Mộc Hoài Lạc lắc đầu nói không sao :
- Trước cứ để hai nhóc tử này trên Bạch Dạ phong của ta, sau hai năm thì tham gia sát hạch .
Lý Tâm Kiệt gật gật đầu, lại vỗ vỗ Tiêu Thừa :
- Ngươi sắp được tới đệ nhất môn phái trong truyền thuyết rồi đấy !
Tiêu Thừa hai mắt lấp lánh :
- Cảm ơn ca ca !
Tiêu Vân đang trong lòng Mộc Hoài Lạc : … . – Ca ca, dù gì tương lai huynh cũng trở thành chưởng môn, sao có thể dễ dàng tạ ơn một tên phong chủ quèn như vậy ?!
Lý Tâm Kiệt đi một hồi liền xoa xoa đầu :
- Nhà của cái tên Trần Du kia rốt cuộc là ở chỗ nào vậy ? Nếu như không phải hắn đang bận đi làm nhiệm vụ ở nơi khác thì sao chúng ta phải nhọc công tới một cái trấn xa như vậy chứ ?!
Mộc Hoài Lạc cười :
- Là sư đệ Trần Du nhờ vả tới nhà đệ ấy giúp chút việc. Dù sao đây cũng coi như đi thí luyện đi vậy . Đệ mới Trúc Cơ không bao lâu, nên thử làm nhiệm vụ cọ xát nhiều để bình định cảnh giới .
Tiêu Vân hiểu ra : Đích tử của Trần gia là đệ tử của Bạch Phong phái, gia đình có chuyện nhưng đang bận đi làm nhiệm vụ khác nên gửi thư nhờ được hai vị tổ tông này tới . Chứ làm sao một cái Trần gia nho nhỏ mà có thể kêu được tới hai vị đệ tử thân truyền của Bạch Phong phái chứ, cho dù họ bây giờ cũng chỉ là mấy tiểu tử Trúc Cơ kì !
Tiêu Vân thẳng thắn nghĩ vậy, hoàn toàn không nhận ra hắn một nửa chút tu vi cũng không có !
Đi được một lát ,đã thấy một ngôi nhà to phía xa, trước cửa treo chữ Trần gia.
- Cuối cùng cũng đến rồi! – Lý Tâm Kiệt phấn khởi .
Từ xa người hầu Trần gia đã chạy tới :
- Các vị tiên nhân, mời vào, mời vào!
Tiền sảnh gia chủ Trần gia đã đứng sắn đón, bộ dáng thập phần cung kính .
- Các vị tiên nhân .
Mộc Hoài Lạc và Lý Tâm Kiệt đồng thời thả hai hài tử xuống, chỉn chu thi lễ .
Gia chủ Trần gia tên là Trần Kiệm, phu nhân là Trần Lan sắc mặt đều vô cùng kém. Xem chừng có thứ gì đó đang khiến hai người trằn trọc ngày đêm .
Trần Kiệm bấy giờ mới để ý tới huynh đệ Tiêu Vân, sửng sốt :
- Đây không phải là nhi tử nhà Tiêu cô nương sao?
- Ông cũng biết chúng à ? – Lý Tâm Kiệt cười cười .
- Biết , cô Tiêu là người thêu thùa may vá y phục cho gia đình của ta, mới mất vì bệnh tật hơn bảy ngày .
Lý Tâm Kiệt cả giận :
- Tình cảnh của hai tiểu tử này đáng thương như vậy, mà ông có thể ngoảnh mặt làm ngơ sao?
Gia chủ Trần gia lâm vào thế bí, không biết đáp lại thế nào .
Trước mặt hai vị tiên nhân, làm sao ông ta có thể thẳng thắn nói rằng : Việc này liên quan gì sất tới ta mà ta phải quản chứ!
Lúng túng một lát liền nghe Mộc Hoài Lạc nói :
- Sư đệ, đừng vô lí như vậy nữa.
Lý Tâm Kiệt nuốt một bụng tức lại, khoanh tay không nói gì .
Trần Kiệm thờ phào trong lòng, xoay người mời tiên nhân vào nhà .
Tiêu Thừa và Tiêu Vân được chuẩn bị cho hai cái ghế nhỏ ngồi trong góc đại phòng, chỉ biết ngồi im nhìn qua bên kia Lý Tâm Kiệt và Mộc Hoài Lạc đang trao đổi về vấn đề có yêu ma quỷ quái gì ám Trần gia hay không.
Tiêu Vân thẫn thờ nhìn Lý Tâm Kiệt, thấy hai mắt của thiếu niên sáng bừng nhiệt huyết, khi nãy vung linh kiếm Dung Hỏa vô cùng chí khí .
Hắn chợt nhớ tới đời trước việc hắn đã chém gãy Dung Hỏa của Lý Tâm Kiệt. Đó là lần đầu tiên và duy nhất hắn thấy y khóc, hai mắt đỏ hoe ôm lấy xác kiếm .
Từ đó về sau y có đổi bao nhiêu linh kiếm cũng không còn tinh nhuệ như Dung Hỏa ban đầu …
Ai, sao hắn kiếp trước có thể làm nhiều tội lỗi như vậy chứ!
- Trời, thì ra là gia nhân Trần gia chết không phải là do tai nạn mà là do yêu tà ! – Tiêu Thừa ngồi bên cạnh Tiêu Vân xuýt xoa .
- Sao ?- Tiêu Vân mãi suy nghĩ nên không hiểu gì .
- Đệ không nghe gì sao? Trần phú hộ nói rằng thời gian gần đây việc làm ăn của Trần gia các ngày càng ảm đảm, trong vong ba tháng liên tục có những hiện tượng kì lạ xảy ra .
Tiêu Vân nhướn mày :
- Điều gì kì lạ cơ ?
- Vào ban đêm luôn xuất hiện những tiếng động loạt soạt trong các phòng, thỉnh thoảng còn có tiếng vỡ đồ. Kinh hoàng nhất là vào đêm cách đây nửa tháng, khi gia nhân trong nhà phát hiện ra tất cả các bình sứ đều dính vết máu, ở cán chổi còn in hẳn dấu ấn một bàn tay đẫm máu nắm vào. Đáng sợ hơn khiến Trần lão phải ngất lịm đi chính là thi thể một nam gia nhân ở dưới giếng .
Tiêu Vân nhíu mày :
- Trong trấn ta có người chết, còn kinh khủng như vậy sao lại không ai biết?
- Trần lão gia đã ém tin tức lại, sau đó liên lạc với đích tử là Trần Du đang là đệ tử nội môn ở Bạch Phong phái, không may Trần Du đang trên đường đi làm nhiệm vụ khác, nên công việc này rơi xuống Lý tiên nhân .
Tiêu Vân ngoái đầu nhìn Tiêu Thừa :
- Lý tiên nhân ?
- Chính là vị tiên nhân ca ca kia đo ! – Hai mắt Tiêu Thừa sáng bừng chỉ về phía Lý Tâm Kiệt .
Tiêu Vân : … ? – Tên ngốc tử đó thì là tiên nhân cái quỷ gì ?
Thứ hắn cho tên “ nghiệt phụ” kia uống là một loại dược hôn mê, được giã từ hoa Hương Thảo, cỏ Mê Linh và nấm Dạ, đây là loại dược đầu tiên mà các tu sĩ học về dược phẩm và linh đan tập làm, bởi vì nó vô cùng đơn giản và nguyên liệu thì thừa mứa, có ở khắp mọi nơi . Nhưng đáng tiếc loại dược này ngoài khiến người uống phải ngủ ra thì chẳng có tác dụng gì, đã vậy tu sĩ tu tiên uống vào thì hoàn toàn không có tác dụng .
Sau này khi lão bà nương – Diệp Tử Vân đi lên làm phong chủ Bạch Nguyệt phong thì hoàn toàn bỏ đi phần luyện điều chế dược này với lí do “ Dễ quá dạy làm gì, ô uế đệ tử Bạch Phong phái!”
Tiêu Vân bấy giờ không có tu vi, cũng chẳng có nhiều sách vở, nguyên liệu muốn điều chế độc dược là không thể. Hắn giờ đến cả sức lực cũng không đọ lại “ nghiệt phụ”, tất nhiên không thể một đấu một giết chết lão, đành phải đi đường vòng.
Lúc này Tiêu Thừa đã theo lời dặn của hắn đứng canh trước trấn, chờ mấy tên tu sĩ được Trần phú hộ mời tới.
Đành mượn tay mấy tên này một chút, cầu mong Trần gia không mời phải lũ giả danh, một môn phái nhỏ thôi cũng được!
Tiêu Vân vừa nghĩ vừa dải một ít hương khí trong gian phòng nhỏ bé xập xệ của nghiệt phụ đang nằm .
Ngẫm nghĩ giờ này cũng sắp hết hiệu lực của hôn mê dược, Tiêu Vân sáp lại gần thân thể béo ụ hôi nhèm trên đất, mặt nhíu chặt, tay không nhân nhượng vung lên tát một cái thật vang .
Gương mặt bụi bặm của nam nhân đứng tuổi hằn hẳn một vết hình bàn tay năm ngón của hài nhi, chắc chắn vô cùng rát .
Cú tát nhớ đời cũng đánh thức được lão già.
Hai mắt mờ mịt mở ra, mũi ngửi thấy được hương dược ngào ngạt trong phòng, trước mắt là một nam hài thập phần khả ái.
Lão già lập tức có phản ứng, cả người nóng như lửa đốt, hai mắt đục ngầu nhìn Tiêu Vân .
Tiêu Vân tròn mắt, làm bộ thơ ngây :
- Cha, cha làm sao vậy?
Ngay khi lão già kia chồm người tới Tiêu Vân đã nhanh chóng lách người qua, chạy tới đạp cửa sổ trên vách, lão già kia lại quay người lại lùa theo, thân hình bé nhỏ của Tiêu Vân liên tục né được, hắn vô cùng bình tĩnh mở các cửa thông ra để hương khí tình dược tang chứng không còn trong phòng, sau đó lao ra sân, trên đường chạy còn cố tình ngã xuống đất vài lần cho máu me lăng tràn trên người, trông phải thật đáng thương, thật thương tâm mới được.
Quả như hắn tính toán, từ xa đã có mấy tu sĩ áo trắng chạy tới theo sau Tiêu Thừa đang lo lắng la hét :
- Đại nhân mau cứu đệ đệ ta!
Tiêu Vân cười khoái trá, phía sau lão già sắp đuổi tới, hắn triệt để không chạy nữa, hoàn toàn lăn trên đất bị lão già kia vồ tới .
Lão già bị trúng tình dược điên loạn nào biết giữa ban ngày, giữa đường chợ là thế nào, xa xa đã có mấy người trong trấn chạy tới kinh hoàng thấy lão đang ghì chặt Tiêu Vân trên đất .
Mấy người bạch y nhân vội vã lao đến, thấy hiện trường như vậy thì mặt tức giận, rút kiếm chém một đường kiếm khí.
Mấy tên này coi bộ mới Trúc Cơ không bao lâu, điều tiết lực đạo quá kém, khiến cho lão già đè trên người Tiêu Vân đã văng xa tới ba trượng, hộc ra một búng máu vừa tanh vừa hôi .
Mấy người trong trấn nhìn vậy còn không nhịn được chạy tới đạp cho lão vài cái .
Tiêu Vân vẫn phải giả trang trong trạng thái hoảng sợ cực đồ, hai mắt nhắm nghiền cũng không ngăn được nước mắt nước mũi giàn giụa.
Ai, hắn biết hắn đang trông cực kì khó coi, nhưng thôi vậy …
- Tiểu tử, ngươi không sao chứ?! – Một giọng nói vang lên.
Tiêu Vân giật mình, thấy cái giọng kiêu kiêu khi hỏi thăm người khác cũng có chút ngạo mạn này thì không nhịn được mở bật mắt ra.
Đang ngồi bên chỗ hắn là một thiếu niên mặc bạch y, đôi mắt xếch, mũi cao, môi mỏng.
Đây … đây không phải là thời niên thiếu của Lý Tâm Kiệt sao?!
Tên phiền toái này sau lại ở đây?
Trần gia vậy mà mời được môn hạ của Bạch Phong phái- Đệ nhất môn phái sao ?!
Tiêu Vân đứng hình nhìn Lý Tâm Kiệt- Người mà sau này trở thành phong chủ Bạch Ngự phong oai phong lẫm liệt, có chút khó tin.
Lý Tâm Kiệt thấy Tiêu Vân ngẩn người, bối rối quay lại :
- Sư huynh, làm sao đây, tiểu tử này mất hồn rồi !
Tiêu Thừa nghe vậy hoảng sợ chạy tới lay lay Tiêu Vân mới đem hồn hắn triệu trở về .
Chưa kịp bình tĩnh thì giọng nói ôn nhu nho nhã phía sau vang lên đã làm hắn một lần nữa thất hồn toán lạc .
- Để ta xem mạch của y có ổn định không. – Người vừa lên tiếng là một thiếu niên khác thanh tú mi mục, vén tay áo đi tới nắm lấy cổ tay Tiêu Vân.
Tiêu Vân chết lặng, Mộc Hoài Lạc!!!!!!
Tiêu Vân nổi xúc động muốn chửi thề một lần cho biết mùi vị .
Không biết Trần gia kia thế lực thế nào mà mời tới được hai vị phong chủ tương lai của Bạch Phong phái!
Càng tức giận hơn là năm ấy chính hai tên này là kẻ đã đến trấn nhỏ này trừ tà mà không có cứu hắn !!!!!!
Mộc Hoài Lạc vuốt vuốt lưng Tiêu Vân, dịu dàng nói :
- Bình tĩnh, không cần phải sợ, có ta ở đây.
Tiêu Vân : … ! Có ngươi ở đây ta mới giận run người đấy !
Tiêu Vân cảm giác trái tim trong lồng ngực sắp tức chết rồi, tình cờ vẻ mặt hổn hển càng làm tăng lên vẻ sợ sệt thất kinh trên gương mặt khả ái, khiến cho tất cả mọi người không nhịn được tiếc thương .
Lý Tâm Kiệt tức giận mắng :
- Lão già này có phải súc sinh không? Tới nhi tử thân sinh mà còn dám nảy sinh tâm tư bẩn thỉu như vậy! – Vừa nói thiếu niên lại chạy tới đạp một cái vào người nghiệt phụ đang lăn lóc trên đường.
Người trong trấn vây lại càng ngày càng đông, Mộc Hoài Lạc thấy không ổn, liền ôm lấy người Tiêu Vân, nói:
- Chúng ta mau tới Trần gia thôi Lý sư đệ, hai hài tử này cũng mang theo, không thể để chúng tiếp tục sống với người cha như vậy nữa.
Lý Tâm Kiệt khảng khái :
- Chứ còn gì nữa!
Không ngờ lão già đang kiệt quệ trên đất vì đau lồm cồm bò dậy, mắng:
- Con của lão tử, các người mang đi đâu ! Chúng nó sống cũng là người của lão tử ! Chết cũng là người của lão tử !
Mộc Hoài Lạc nhíu mày, trần đời cậu chưa gặp từng gặp người nào không biết liêm sỉ như vậy.
Mộc Hoài Lạc vốn tốt tính còn may, Lý Tâm Kiệt xưa này nóng nảy nghe vậy liền rút kiếm chém tới.
Lão cha Tiêu Vân một lần nữa bay xa, rên lên một tiếng thê thảm, xem bộ gãy tới mấy cái xương .
Lý Tâm Kiệt hoàn toàn không quan tâm, đi tới thô bạo xách người Tiêu Thừa lên .
Tiêu Thừa đã mười bốn tuổi, nhưng vì suy dinh dưỡng nên vô cùng gầy, thoạt nhìn trông còn nhỏ hơn Tiêu Vân, dễ dàng bị xách đi như con gà .
- Mộc sư huynh chúng ta đi !
Mộc Hoài Lạc ôm theo Tiêu Vân rời khỏi đám đông, vượt lên trước mặt Lý Tâm Kiệt nhắc nhở :
- Lần sau đừng manh động như vậy chứ .
Lý Tâm Kiệt bực tức :
- Đệ chính là không chịu được như vậy đấy, súc sinh thật chứ ! – Nói hồi thiếu niên vỗ vỗ đầu Tiêu Thừa : - Tiểu tử, cùng đệ đệ sống kham khổ như vậy trước giờ sao?
Tiêu Thừa lắc đầu :
- Trước đây nương ta còn sống, dù lão có say xỉn nhưng nương ta đều bảo vệ chúng ta, nhưng nương ta đã mất không bao lâu. Lão còn dám đánh chủ ý lên A Vân … Ta … ta không chịu nổi !
Mộc Hoài Lạc thở dài xót xa, đưa tay xoa xoa đầu hài tử đang ôm trong lòng :
- Giờ hai người đệ tới môn phái của chúng ta đi !
Lý Tâm Kiệt kinh ngạc :
- Sư huynh, còn hai năm nữa mới tới đợt sát hạch tiếp theo, thu hai tiểu tử này về sư tôn chắc gì đã nhận ?
Mộc Hoài Lạc lắc đầu nói không sao :
- Trước cứ để hai nhóc tử này trên Bạch Dạ phong của ta, sau hai năm thì tham gia sát hạch .
Lý Tâm Kiệt gật gật đầu, lại vỗ vỗ Tiêu Thừa :
- Ngươi sắp được tới đệ nhất môn phái trong truyền thuyết rồi đấy !
Tiêu Thừa hai mắt lấp lánh :
- Cảm ơn ca ca !
Tiêu Vân đang trong lòng Mộc Hoài Lạc : … . – Ca ca, dù gì tương lai huynh cũng trở thành chưởng môn, sao có thể dễ dàng tạ ơn một tên phong chủ quèn như vậy ?!
Lý Tâm Kiệt đi một hồi liền xoa xoa đầu :
- Nhà của cái tên Trần Du kia rốt cuộc là ở chỗ nào vậy ? Nếu như không phải hắn đang bận đi làm nhiệm vụ ở nơi khác thì sao chúng ta phải nhọc công tới một cái trấn xa như vậy chứ ?!
Mộc Hoài Lạc cười :
- Là sư đệ Trần Du nhờ vả tới nhà đệ ấy giúp chút việc. Dù sao đây cũng coi như đi thí luyện đi vậy . Đệ mới Trúc Cơ không bao lâu, nên thử làm nhiệm vụ cọ xát nhiều để bình định cảnh giới .
Tiêu Vân hiểu ra : Đích tử của Trần gia là đệ tử của Bạch Phong phái, gia đình có chuyện nhưng đang bận đi làm nhiệm vụ khác nên gửi thư nhờ được hai vị tổ tông này tới . Chứ làm sao một cái Trần gia nho nhỏ mà có thể kêu được tới hai vị đệ tử thân truyền của Bạch Phong phái chứ, cho dù họ bây giờ cũng chỉ là mấy tiểu tử Trúc Cơ kì !
Tiêu Vân thẳng thắn nghĩ vậy, hoàn toàn không nhận ra hắn một nửa chút tu vi cũng không có !
Đi được một lát ,đã thấy một ngôi nhà to phía xa, trước cửa treo chữ Trần gia.
- Cuối cùng cũng đến rồi! – Lý Tâm Kiệt phấn khởi .
Từ xa người hầu Trần gia đã chạy tới :
- Các vị tiên nhân, mời vào, mời vào!
Tiền sảnh gia chủ Trần gia đã đứng sắn đón, bộ dáng thập phần cung kính .
- Các vị tiên nhân .
Mộc Hoài Lạc và Lý Tâm Kiệt đồng thời thả hai hài tử xuống, chỉn chu thi lễ .
Gia chủ Trần gia tên là Trần Kiệm, phu nhân là Trần Lan sắc mặt đều vô cùng kém. Xem chừng có thứ gì đó đang khiến hai người trằn trọc ngày đêm .
Trần Kiệm bấy giờ mới để ý tới huynh đệ Tiêu Vân, sửng sốt :
- Đây không phải là nhi tử nhà Tiêu cô nương sao?
- Ông cũng biết chúng à ? – Lý Tâm Kiệt cười cười .
- Biết , cô Tiêu là người thêu thùa may vá y phục cho gia đình của ta, mới mất vì bệnh tật hơn bảy ngày .
Lý Tâm Kiệt cả giận :
- Tình cảnh của hai tiểu tử này đáng thương như vậy, mà ông có thể ngoảnh mặt làm ngơ sao?
Gia chủ Trần gia lâm vào thế bí, không biết đáp lại thế nào .
Trước mặt hai vị tiên nhân, làm sao ông ta có thể thẳng thắn nói rằng : Việc này liên quan gì sất tới ta mà ta phải quản chứ!
Lúng túng một lát liền nghe Mộc Hoài Lạc nói :
- Sư đệ, đừng vô lí như vậy nữa.
Lý Tâm Kiệt nuốt một bụng tức lại, khoanh tay không nói gì .
Trần Kiệm thờ phào trong lòng, xoay người mời tiên nhân vào nhà .
Tiêu Thừa và Tiêu Vân được chuẩn bị cho hai cái ghế nhỏ ngồi trong góc đại phòng, chỉ biết ngồi im nhìn qua bên kia Lý Tâm Kiệt và Mộc Hoài Lạc đang trao đổi về vấn đề có yêu ma quỷ quái gì ám Trần gia hay không.
Tiêu Vân thẫn thờ nhìn Lý Tâm Kiệt, thấy hai mắt của thiếu niên sáng bừng nhiệt huyết, khi nãy vung linh kiếm Dung Hỏa vô cùng chí khí .
Hắn chợt nhớ tới đời trước việc hắn đã chém gãy Dung Hỏa của Lý Tâm Kiệt. Đó là lần đầu tiên và duy nhất hắn thấy y khóc, hai mắt đỏ hoe ôm lấy xác kiếm .
Từ đó về sau y có đổi bao nhiêu linh kiếm cũng không còn tinh nhuệ như Dung Hỏa ban đầu …
Ai, sao hắn kiếp trước có thể làm nhiều tội lỗi như vậy chứ!
- Trời, thì ra là gia nhân Trần gia chết không phải là do tai nạn mà là do yêu tà ! – Tiêu Thừa ngồi bên cạnh Tiêu Vân xuýt xoa .
- Sao ?- Tiêu Vân mãi suy nghĩ nên không hiểu gì .
- Đệ không nghe gì sao? Trần phú hộ nói rằng thời gian gần đây việc làm ăn của Trần gia các ngày càng ảm đảm, trong vong ba tháng liên tục có những hiện tượng kì lạ xảy ra .
Tiêu Vân nhướn mày :
- Điều gì kì lạ cơ ?
- Vào ban đêm luôn xuất hiện những tiếng động loạt soạt trong các phòng, thỉnh thoảng còn có tiếng vỡ đồ. Kinh hoàng nhất là vào đêm cách đây nửa tháng, khi gia nhân trong nhà phát hiện ra tất cả các bình sứ đều dính vết máu, ở cán chổi còn in hẳn dấu ấn một bàn tay đẫm máu nắm vào. Đáng sợ hơn khiến Trần lão phải ngất lịm đi chính là thi thể một nam gia nhân ở dưới giếng .
Tiêu Vân nhíu mày :
- Trong trấn ta có người chết, còn kinh khủng như vậy sao lại không ai biết?
- Trần lão gia đã ém tin tức lại, sau đó liên lạc với đích tử là Trần Du đang là đệ tử nội môn ở Bạch Phong phái, không may Trần Du đang trên đường đi làm nhiệm vụ khác, nên công việc này rơi xuống Lý tiên nhân .
Tiêu Vân ngoái đầu nhìn Tiêu Thừa :
- Lý tiên nhân ?
- Chính là vị tiên nhân ca ca kia đo ! – Hai mắt Tiêu Thừa sáng bừng chỉ về phía Lý Tâm Kiệt .
Tiêu Vân : … ? – Tên ngốc tử đó thì là tiên nhân cái quỷ gì ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.