Chương 46: Là do anh
Queen Bảo Bối
10/10/2022
"Anh đã từng. Nhưng bây giờ thì chưa phải lúc."
Trình Ảnh Quân nói rồi quay người lại nhìn Tình Phong, đưa đôi tay mình lên xoa xoa gò má mát lạnh của cô. Anh cúi mặt xuống để nhìn cô gần hơn một chút, khoé môi cong lên, nhẹ nhàng bảo.
"Đợi sau khi anh rửa tay gác kiếm rồi, những nơi mà em thích, anh đều sẽ đưa em đi!"
Cô cười ngọt ngào. Không cần những lời hứa hoa mỹ hay cầu kỳ, cũng không cần anh phải thể hiện tình cảm bằng những món quà xa xỉ. Tình Phong chỉ cần anh là đủ.
"Đi đâu cũng được, miễn là đi cùng anh."
Chuyến đi trở lại Việt Nam lần này kéo dài một tuần.
Tình Phong nghe nói cả hai sẽ ghé thăm Nha Trang đầu tiên, vậy nên cô rất nôn nóng, còn mang theo tận mấy bộ bikini nóng bỏng. Trình Ảnh Quân kéo va li đi sau, nhìn cô gái nhỏ tung tăng chạy trước mà chỉ biết lắc đầu cười. Trôi qua một năm, khiến anh nhận ra được con người cô thứ gì cũng có thể thay đổi, riêng chỉ có bản tính tinh nghịch này thì vẫn còn. Không cần cô phải trưởng thành lo lắng muộn phiền, chỉ cần cô thấy vui vẻ là được.
Điện thoại trong túi reo lên, Trình Ảnh Quân lấy ra xem thì nhìn thấy số của A Tài. Anh ngước mắt lên nhìn, thấy Tình Phong đang quay đầu về phía này, còn vẫy vẫy tay với anh.
"A Quân! Qua đây nhanh lên!"
Anh gật đầu, ngắt nguồn điện thoại cho lại vào túi rồi bước về phía Tình Phong. Tuần tới đây, anh chỉ muốn mình dành hết toàn bộ thời gian cho cô, không quan tâm tới những việc khác. Đã một năm qua bắt cô vì mình mà gồng gánh công việc, anh không muốn cô chịu thêm áp lực nữa. Khi khoảng cách càng gần, anh mới nhận ra nụ cười ấy thật đẹp, thật hồn nhiên. Dù cho thế giới này có tàn nhẫn với anh, cướp đi cha mẹ anh, thì cũng đã nhân từ một lần duy nhất khi mang cô đến.
Tình Phong! Cảm ơn em!
Anh mỉm cười dịu dàng, sự ôn nhu này chỉ dành riêng cho mình cô. Cho đến khi, Tình Phong nhận ra được có thứ gì đó bất ổn trong đám người chen chúc sau lưng anh. Có một người đàn ông mặc áo kaki xám kịt đã cũ màu, trùm một cái khăn thêu hoa văn màu đỏ đen, đội mũ lưỡi trai. Anh ta cứ nhìn về phía lưng của Trình Ảnh Quân rồi lại nhìn xung quanh. Anh đi đến gần, cánh tay còn lại vừa đưa ra định nắm lấy tay cô thì bỗng nhiên nhìn ra được phản ứng của cô rất lạ.
Tình Phong hốt hoảng tột độ, đôi mắt cô mở to ra, long lanh nước rồi chạy như bay về phía anh. Cô lao đến, tốc lực của gió làm mái tóc dài hất tung lên, che đi gần nửa khuôn mặt.
"A Quân!"
Giọng cô hét lên, tiếng hét khản đặc ấy giữa những âm thanh nhộn nhịp giống như bị lu mờ. Ôm chầm lấy anh, cô xoay tấm lưng của mình lại, hai tay bấu vào tay áo anh thật chặt. Anh vẫn ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, cho đến khi nghe thấy tiếng súng vang lên. Tình Phong gục đầu trên vai anh, viên đạn xoáy vào lưng lập tức tuôn máu ra thấm ướt cả màu váy trắng. Trình Ảnh Quân tái mặt, từ từ ngồi khụy xuống theo cô, tay ôm lấy miệng vết thương đang tuôn máu, tay còn lại giữ lấy khuôn mặt cô đang trắng bệch.
"Tình Phong! Tình Phong!"
Máu từ khoé môi cô trào ra không ngừng. Mọi người xung quanh nghe thấy có tiếng súng bắt đầu chạy tán loạn, nhưng hung thủ từ lâu đã hoà mình vào đám đông để bỏ trốn. An ninh ở sân bay sau khi nghe thấy liền chạy đến để xem tình hình và gọi cứu thương đến. Trình Ảnh Quân hoảng loạng ôm khư khư cô trong vòng tay mình rồi nhìn hết một lượt xung quanh, trong biển người mênh mông này, làm sao nhìn ra được ai đã ra tay.
"A... A Quân!"
Giọng Tình Phong thều thào, cô tựa đầu mình vào lòng anh, mi tâm cau lại có vẻ rất đau đớn. Cô cảm nhận được cả người anh đang run rẩy, thấy được nét mặt sợ hãi đến mức suy sụp của anh. Trình Ảnh Quân anh, người đàn ông cả đời này chưa từng tỏ ra sợ hãi trước bất kì thứ gì, bây giờ lại có bộ dạng như thế. Anh ôm chặt cô vào lòng, đến cả giọng nói cũng run lên không kiểm soát được.
"Con bé ngốc! Con bé ngốc!"
Anh bế xốc cô lên tay mình rồi nhìn quanh quẩn muốn tìm xe taxi, vì cấp cứu mãi vẫn còn chưa thấy đến.
"Tình Phong! Cố chịu một chút! Anh đưa em đến bệnh viện! Đừng ngủ! Bé con, không được ngủ."
Giọng cô nhỏ dần, không rõ anh còn nghe thấy hay không.
"Em... em muốn ngủ. Em... đau..."
Cô nhắm nghiền mắt, cánh tay buông lỏng, toàn thân cũng dần dựa hết vào lòng Trình Ảnh Quân mà không còn cử động. Anh ôm cô chạy như bay ra đường trước sự hoang mang của nhiều người, cuối cùng cũng nhìn thấy xe cấp cứu chạy đến. Trên đường đến bệnh viện, anh không ngừng gọi tên cô, mong cô có thể nghe thấy mà còn sót lại chút ý thức.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh
2. Giang Nguyên
3. Nhật Ký Giam Cầm
4. Cuộc Hôn Nhân Đẫm Nước Mắt
=====================================
Cửa phòng cấp cứu đóng lại, đứng nhìn Tình Phong nằm trên giường được đưa vào bên trong, anh ngây ngốc. Bất giác nhớ đến cảnh tượng ấy, hai bàn tay anh run rẩy đưa lên ngang tầm mắt, toàn là máu của cô đang từ từ khô lại. Cả hai người họ chỉ vừa bay đến Việt Nam, vẫn còn chưa được cùng nhau đi đâu vậy mà bây giờ lại xảy ra chuyện. Trình Ảnh Quân ngồi gục đầu trên ghế, nhớ lại bộ dạng lúc ấy của cô, dọa anh đến bây giờ vẫn chưa thể bình tĩnh được.
"A Quân!"
Giọng nói ấy cứ như vừa mới gọi tên anh cách đây vài giây, khiến anh không thể nào vứt nó ra khỏi đầu mình. Anh nhớ lại những gì Tình Phong đã nói trước khi cùng mình sang Việt Nam, về chuyện sẽ từ bỏ mọi thứ.
Là do anh cố chấp, nên mới đẩy em vào con đường nguy hiểm này.
...
Trình Ảnh Quân nói rồi quay người lại nhìn Tình Phong, đưa đôi tay mình lên xoa xoa gò má mát lạnh của cô. Anh cúi mặt xuống để nhìn cô gần hơn một chút, khoé môi cong lên, nhẹ nhàng bảo.
"Đợi sau khi anh rửa tay gác kiếm rồi, những nơi mà em thích, anh đều sẽ đưa em đi!"
Cô cười ngọt ngào. Không cần những lời hứa hoa mỹ hay cầu kỳ, cũng không cần anh phải thể hiện tình cảm bằng những món quà xa xỉ. Tình Phong chỉ cần anh là đủ.
"Đi đâu cũng được, miễn là đi cùng anh."
Chuyến đi trở lại Việt Nam lần này kéo dài một tuần.
Tình Phong nghe nói cả hai sẽ ghé thăm Nha Trang đầu tiên, vậy nên cô rất nôn nóng, còn mang theo tận mấy bộ bikini nóng bỏng. Trình Ảnh Quân kéo va li đi sau, nhìn cô gái nhỏ tung tăng chạy trước mà chỉ biết lắc đầu cười. Trôi qua một năm, khiến anh nhận ra được con người cô thứ gì cũng có thể thay đổi, riêng chỉ có bản tính tinh nghịch này thì vẫn còn. Không cần cô phải trưởng thành lo lắng muộn phiền, chỉ cần cô thấy vui vẻ là được.
Điện thoại trong túi reo lên, Trình Ảnh Quân lấy ra xem thì nhìn thấy số của A Tài. Anh ngước mắt lên nhìn, thấy Tình Phong đang quay đầu về phía này, còn vẫy vẫy tay với anh.
"A Quân! Qua đây nhanh lên!"
Anh gật đầu, ngắt nguồn điện thoại cho lại vào túi rồi bước về phía Tình Phong. Tuần tới đây, anh chỉ muốn mình dành hết toàn bộ thời gian cho cô, không quan tâm tới những việc khác. Đã một năm qua bắt cô vì mình mà gồng gánh công việc, anh không muốn cô chịu thêm áp lực nữa. Khi khoảng cách càng gần, anh mới nhận ra nụ cười ấy thật đẹp, thật hồn nhiên. Dù cho thế giới này có tàn nhẫn với anh, cướp đi cha mẹ anh, thì cũng đã nhân từ một lần duy nhất khi mang cô đến.
Tình Phong! Cảm ơn em!
Anh mỉm cười dịu dàng, sự ôn nhu này chỉ dành riêng cho mình cô. Cho đến khi, Tình Phong nhận ra được có thứ gì đó bất ổn trong đám người chen chúc sau lưng anh. Có một người đàn ông mặc áo kaki xám kịt đã cũ màu, trùm một cái khăn thêu hoa văn màu đỏ đen, đội mũ lưỡi trai. Anh ta cứ nhìn về phía lưng của Trình Ảnh Quân rồi lại nhìn xung quanh. Anh đi đến gần, cánh tay còn lại vừa đưa ra định nắm lấy tay cô thì bỗng nhiên nhìn ra được phản ứng của cô rất lạ.
Tình Phong hốt hoảng tột độ, đôi mắt cô mở to ra, long lanh nước rồi chạy như bay về phía anh. Cô lao đến, tốc lực của gió làm mái tóc dài hất tung lên, che đi gần nửa khuôn mặt.
"A Quân!"
Giọng cô hét lên, tiếng hét khản đặc ấy giữa những âm thanh nhộn nhịp giống như bị lu mờ. Ôm chầm lấy anh, cô xoay tấm lưng của mình lại, hai tay bấu vào tay áo anh thật chặt. Anh vẫn ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, cho đến khi nghe thấy tiếng súng vang lên. Tình Phong gục đầu trên vai anh, viên đạn xoáy vào lưng lập tức tuôn máu ra thấm ướt cả màu váy trắng. Trình Ảnh Quân tái mặt, từ từ ngồi khụy xuống theo cô, tay ôm lấy miệng vết thương đang tuôn máu, tay còn lại giữ lấy khuôn mặt cô đang trắng bệch.
"Tình Phong! Tình Phong!"
Máu từ khoé môi cô trào ra không ngừng. Mọi người xung quanh nghe thấy có tiếng súng bắt đầu chạy tán loạn, nhưng hung thủ từ lâu đã hoà mình vào đám đông để bỏ trốn. An ninh ở sân bay sau khi nghe thấy liền chạy đến để xem tình hình và gọi cứu thương đến. Trình Ảnh Quân hoảng loạng ôm khư khư cô trong vòng tay mình rồi nhìn hết một lượt xung quanh, trong biển người mênh mông này, làm sao nhìn ra được ai đã ra tay.
"A... A Quân!"
Giọng Tình Phong thều thào, cô tựa đầu mình vào lòng anh, mi tâm cau lại có vẻ rất đau đớn. Cô cảm nhận được cả người anh đang run rẩy, thấy được nét mặt sợ hãi đến mức suy sụp của anh. Trình Ảnh Quân anh, người đàn ông cả đời này chưa từng tỏ ra sợ hãi trước bất kì thứ gì, bây giờ lại có bộ dạng như thế. Anh ôm chặt cô vào lòng, đến cả giọng nói cũng run lên không kiểm soát được.
"Con bé ngốc! Con bé ngốc!"
Anh bế xốc cô lên tay mình rồi nhìn quanh quẩn muốn tìm xe taxi, vì cấp cứu mãi vẫn còn chưa thấy đến.
"Tình Phong! Cố chịu một chút! Anh đưa em đến bệnh viện! Đừng ngủ! Bé con, không được ngủ."
Giọng cô nhỏ dần, không rõ anh còn nghe thấy hay không.
"Em... em muốn ngủ. Em... đau..."
Cô nhắm nghiền mắt, cánh tay buông lỏng, toàn thân cũng dần dựa hết vào lòng Trình Ảnh Quân mà không còn cử động. Anh ôm cô chạy như bay ra đường trước sự hoang mang của nhiều người, cuối cùng cũng nhìn thấy xe cấp cứu chạy đến. Trên đường đến bệnh viện, anh không ngừng gọi tên cô, mong cô có thể nghe thấy mà còn sót lại chút ý thức.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh
2. Giang Nguyên
3. Nhật Ký Giam Cầm
4. Cuộc Hôn Nhân Đẫm Nước Mắt
=====================================
Cửa phòng cấp cứu đóng lại, đứng nhìn Tình Phong nằm trên giường được đưa vào bên trong, anh ngây ngốc. Bất giác nhớ đến cảnh tượng ấy, hai bàn tay anh run rẩy đưa lên ngang tầm mắt, toàn là máu của cô đang từ từ khô lại. Cả hai người họ chỉ vừa bay đến Việt Nam, vẫn còn chưa được cùng nhau đi đâu vậy mà bây giờ lại xảy ra chuyện. Trình Ảnh Quân ngồi gục đầu trên ghế, nhớ lại bộ dạng lúc ấy của cô, dọa anh đến bây giờ vẫn chưa thể bình tĩnh được.
"A Quân!"
Giọng nói ấy cứ như vừa mới gọi tên anh cách đây vài giây, khiến anh không thể nào vứt nó ra khỏi đầu mình. Anh nhớ lại những gì Tình Phong đã nói trước khi cùng mình sang Việt Nam, về chuyện sẽ từ bỏ mọi thứ.
Là do anh cố chấp, nên mới đẩy em vào con đường nguy hiểm này.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.