Chương 47: Chương 47
Kiêm Gia Ny Tử
18/12/2017
Sau khi lên xe, Yến Tuy cũng có chút trầm mặc, anh đang suy nghĩ lão thái thái Hà gia tìm anh tới là có chuyện gì.
Dù sao cũng không thể nào là bởi vì bị một trận ốm đau, bà đột nhiên nghĩ thông suốt, nguyện ý tha thứ Hà Uyển, thuận tiện cũng tiếp nhận anh?
Một tia trào phúng chợt lóe lên trong mắt Yến Tuy, chưa kịp nghĩ thêm cái gì, trong miệng anh liền bị nhét một hạt dẻ rang đường đã bóc xong.
"Vừa ngọt vừa mềm, ăn rất ngon."
Mạnh Đình nói, lại vùi đầu tiếp tục bóc hạt dẻ, động tác của cậu rất chậm, vẻ mặt cũng rất là chuyên chú, giống như phải cần như thế, cậu mới có thể bóc xong hạt dẻ vậy. Sự thật cũng chính là như vậy, năng lực động thủ hàng ngày của cậu quả thực rất kém, ngay cả bóc hạt dẻ cũng không ngoại lệ.
Yến Tuy nhai nhai, Mạnh Đình cũng không nói sai, quả thực rất ngọt lại rất mềm, giống như cảm giác mà Mạnh Đình mang đến cho anh vậy.
Anh lấy túi hạt dẻ rang đường mà Mạnh Đình đang ôm trong ngực ra, dùng tốc độ bóc vỏ nhanh hơn Mạnh Đình 3-4 lần bóc xong một hạt, sau đó cũng đút cho cậu.
"Anh tới bóc." Yến Tuy nhìn Mạnh Đình dừng lại, nhai kỹ đồ ăn, anh hơi cúi đầu hôn lên đôi môi mang vị ngọt, nói như vậy.
Dư quang của Mạnh Đình không nhịn được muốn nghiêng mắt nhìn ghế ngồi đằng trước, đáng tiếc Yến Tuy dựa vào cậu quá gần, cậu ngoại trừ anh ra, ai cũng liếc không được.
"Vậy em bóc xong hạt này." Cậu nói cũng khẽ hướng lên trên, lại hôn lên môi Yến Tuy một cái, ánh mắt cong lên, mặt mày như hoạ bỗng tràn đầy quyến rũ, trong nháy mắt liền mê hoặc mắt người.
Yến Tuy rất là nhẫn nại, mới nhịn được xúc động tiếp tục đè người ra hôn.
Mạnh Đình đem hạt dẻ đã bóc xong trong tay, vẫn như cũ đút cho Yến Tuy, sau đó lại muốn một hạt, tiếp tục vừa chậm vừa nghiêm túc bóc, đồng thời cậu cũng được Yến Tuy đút rất nhiều.
Một túi lớn hạt dẻ rang đường vơi đi một nửa, Yến Tuy nhìn ngoài cửa sổ một chút, cuộn miệng túi lại, đặt vào trong cái tủ trên xe, "Giữ lại buổi tối ăn."
"Vâng," Mạnh Đình trả lời, cậu đã đủ thỏa mãn rồi, Yến Tuy bóc cho cậu, cậu mới có thể loáng một cái ăn tới nhiều như vậy, nếu không tự cậu rất lâu mới có thể ăn được một hạt, cảm giác này đặc biệt tốt, Yến Tuy bóc cho cậu, lại càng tốt hơn.
Yến Tuy lại từ trong tủ lấy ra khăn ướt, tự mình lau tay, sau đó lại nắm tay Mạnh Đình lau sạch sẽ cho cậu, cuối cùng giơ cằm Mạnh Đình lên, cọ cọ môi cậu.
Mạnh Đình chớp chớp mà nhìn, đã hoàn toàn thích ứng loại chiếu cố cẩn thận này của Yến Tuy, đồng thời, cậu cũng ghi nhớ những chiếu cố này ở trong lòng, cậu thích Yến Tuy, càng ngày càng thích nhiều hơn.
Triệu Binh lái xe ngồi trước giống như thích ứng loại show ân ái không tiết chế này của Yến Tuy và Mạnh Đình, cũng không thể nói là show, hai người kia chỉ cần ở cùng nhau, chính là không nói lời này, bầu không khí giống như thế kia lại ngọt ngào, đây là biểu lộ rất là tự nhiên, đã tiện sát* không ít người nha.
(*Tiện sát: bị làm cho ghen tỵ ước ao tới muốn chết vậy đó)
Xe hơi dừng lại trước nhà cũ Hà thị, Yến Tuy xuống xe trước, sau đó dắt Mạnh Đình đi ra, trong cửa sắt cũng đi ra một nam nhân âu phục giày da, hắn tên là Hà Trinh, nhỏ hơn Hà Việt 2 tuổi, lớn hơn Hà Uyển 2 tuổi, năm nay 45 tuổi, cũng đã qua hơn nửa đời người, nhưng thoạt nhìn lại khá trẻ tuổi.
Hắn nhìn thấy Yến Tuy, trên mặt hiện lên nụ cười, không một tia khách khí, "Yến Tuy tới rồi, đây là Mạnh Đình đi."
"Cậu hai." Yến Tuy gọi hắn, nghiêng đầu nói nhỏ mấy câu với Mạnh Đình.
Mạnh Đình cũng theo đó chào người, "Cậu hai."
Hà Trinh nghe vậy thần sắc có chút dừng lại, đối với "Nhị"* này giống như có nghi ngờ, nhưng lại không cách nào phản bác, chính là mấy năm đó Hà Việt đi lạc, hắn cũng là Nhị thiếu gia trong nhà, điểm này chưa từng thay đổi, những năm này cũng là như thế.
(*Cậu hai là Nhị cữu...)
"Mẹ ta muốn nhìn các cháu một chút, đi theo ta đi."
Yến Tuy gật gật đầu, dắt Mạnh Đình đi theo hắn. Những năm này hai nhà quan hệ lãnh đạm, Yến Tuy vai vế kém Hà Trinh, hai người gặp nhau cũng không nhiều, lúc này tự nhiên cũng không có đề tài gì có thể bắt chuyện.
Hôm nay là mừng thọ 70 tuổi của lão thái thái Hà gia, người lui tới tặng quà tham dự tiệc rất nhiều, một đường đi qua, tự nhiên có người nhận ra Yến Tuy và Mạnh Đình, sau khi chào hỏi, quay đầu thì thầm nói nhỏ cũng rất nhiều.
Hà Trinh cũng không mang Yến Tuy và Mạnh Đình đi tới đại sảnh mời tiệc khách, mà là vòng qua đại sảnh, sau đó đi tới trong một tiểu biệt viện của chủ trạch, Hà lão thái thái và Hà lão gia tử mấy năm nay đều ở đây, ngược lại cùng thói quen giống Mạnh lão gia tử, đối với thanh tĩnh có yêu cầu đặc biệt.
Bọn họ đi vào trong một phòng trà, sau khi Hà Trinh cho người giúp việc dâng trà cho Yến Tuy và Mạnh Đình, hắn liền rời đi trước, tiếp đó không lâu, hắn liền đỡ Hà lão thái thái tiến vào.
Lão nhân đã sáu bảy mươi tuổi, đương nhiên không thể đòi hỏi bà còn sở hữu vẻ đẹp mỹ lệ như lúc còn trẻ, thời gian vô tình ai cũng không thể ngoại lệ, nhưng có thứ mà thời gian không cách nào xóa đi được.
Lão thái thái Tô gia trên người là ưu nhã, Hà lão thái thái chính là rất dịu dàng, dùng cái tên "Uyển" cho con gái của bà, chính là niềm kỳ vọng với Hà Uyển, chỉ là hành động từ trước đến nay của Hà Uyển hoàn toàn khác xa với "Uyển"* này, nói là châm chọc cũng không phải là quá đáng.
(Uyển* trong tên Hà Uyển nghĩ là dịu dàng, nhu mì, khéo léo)
Bà nhìn Yến Tuy một cái, ngay lập tức liền hai mắt đẫm lệ, Hà Trinh đỡ bà ngồi xuống, đều có thể nhìn ra tay bà không ngừng run rẩy.
"Mẹ, ngài bệnh vừa khỏi, đừng kích động như thế."
Hà Trinh nói xong lại nhìn Yến Tuy và Mạnh Đình một cái, "Yến Tuy không phải là tới thăm ngài sao?"
Lời này của hắn giống như là Yến Tuy những năm này cự tuyệt lui tới với bọn họ vậy, nhưng sự thật chân chính hoàn toàn ngược lại.
Hà lão thái thái lại chậm chạp thở vài hơi, mới dần dần tỉnh táo lại, bà phất phất tay, "Con trước tiên đi ra ngoài, ta cùng...... Yến Tuy nói một lát."
Hà Trinh thần sắc hơi hơi ngừng lại, lại hơi do dự, mới cất bước đi ra phòng trà.
"Bà ngoại," Yến Tuy gọi bà một câu, anh đối với Hà Uyển cũng có thể gọi mẹ, người bên này tự nhiên cũng không việc gì ngại, mấy xưng hô này cũng không thể đại biểu cái gì, điểm này không chỉ anh biết, Hà Uyển cùng lão nhân trước mắt trong lòng cũng hẳn là rõ ràng.
"Bà ngoại," Mạnh Đình cũng gọi theo, ánh mắt cậu không nhìn bên trong phòng nhiều lắm, lúc gọi người nhìn Hà lão thái thái, gọi xong rồi, cậu liền thấp con ngươi nhìn tay Yến Tuy và cậu nắm lấy nhau.
Cậu có thể cảm giác được, Yến Tuy cũng không mong đợi gặp mặt với lão nhân trước mắt lắm.
"Ân" Hà lão thái thái đáp lại, tâm tình lại hơi có chút phập phồng, tầm mắt bà quét quanh bốn phía, nhìn về phía người giúp việc trong phòng trà, "Đóng cửa sổ, ngươi cũng đi ra ngoài."
"Dạ," Người giúp việc trả lời liền làm theo.
Hà lão thái thái rốt cuộc muốn nói gì, Hà Trinh nghe không được, người giúp việc nghe không được, thậm chí còn sợ bị người đi nghe lén.
"Ngài tìm cháu có chuyện gì?"
Lúc người giúp việc đóng cửa lại, Yến Tuy mở miệng trước, trước khi gặp được Mạnh Đình, tình cảm của Yến Tuy là càng ngày càng lạnh nhạt, duy chỉ có hai trưởng bối đã qua đời có thể khiến anh ngoại lệ, Yến Tuy không cảm thấy mình có cần thiết đi biểu diễn tiết mục hiếu thuận gì đó, tha thứ cho nhau gì gì đó, trước kia là vậy, hiện tại cũng vẫn là thế.
Anh nghĩ người trước mắt cũng sẽ không cần, bà mặc dù kích động, mặc dù khổ sở, cũng không phải vì anh, anh nhìn ra được, liếc mắt một cái liền nhìn ra được, giả vờ biểu lộ, cùng chân chính biểu lộ ra mãi mãi vẫn khác nhau.
Có lẽ tình cảm của anh càng ngày càng lạnh nhạt, cũng có mấy phần liên quan đến ánh mắt nhìn người này của anh, Mạnh Đình là ngoại lệ tới bây giờ mới có.
Hà lão thái thái cả đời này nói một cách thật sự không suôn sẻ, 19 tuổi lập gia đình, 20 tuổi sinh con, nhưng con mới 10 tuổi, bà đã để lạc nó, nỗi đau mất con vẫn luôn bám theo bà hơn 20 năm, thật vất vả nhận con về, con trai và con gái lại cùng thích một người.
Một đứa là con trai bà trong lòng có hổ thẹn, một đứa là con gái bà cưng chiều từ nhỏ đến lớn, bà giúp đứa nào đều không được, phát triển sau này lại càng ngoài dự liệu của bà, con trai đã chết, con gái chưa cưới đã sinh con, mẹ và con trai thì âm dương cách biệt, mẹ cùng con gái lại ân đoạn nghĩa tuyệt (*)......
(Hà Việt đã chết nên mẹ con xa cách nhau, Hà Uyển làm bậy nên mẹ con cắt đứt quan hệ)
Bà cứ nghĩ rằng bi kịch này sẽ theo nàng xuống đáy mồ, nhưng trước đây không lâu, bà lại phát hiện có thể chuyển biến nó tốt hơn.
"Yến Tuy, cậu cả của cháu có thể...... không, không phải là có thể, nó còn sống."
Bà nói trong đôi mắt ngập tràn nước mắt nén không rơi, rốt cục lăn xuống, bởi vì Yến Tuy và Mạnh Đình là ngồi đối diện bà, nếu không bà sẽ muốn nắm lấy tay anh, để cho anh hiểu được loại tâm tình kích động tới khó mà nói thành lời này.
Người đã chết còn sống, đối với người đầu bạc là một sự an ủi vô cùng to lớn.*
(*kiểu như là kẻ đầu bạc phải tiễn người đầu xanh nhưng rồi phát hiện người đầu xanh chưa chết vậy.)
Nhưng mà, Yến Tuy trên mặt không có lộ ra bất cứ cảm xúc gì, bất ngờ hoặc là đã biết rõ đều không có, giống như anh một chút cũng không biết mối quan hệ của Hà Việt và anh, cùng với cha đẻ Yến Vũ của anh.
"Ngài như thế nào phát hiện?" Lời Yến Tuy hỏi ra giống như lãnh tĩnh, nửa điểm không có bị nhiễm tâm tình của Hà lão thái thái.
"Nó đã trở về, trước đây không lâu nó trở lại thắp nhang cho cha nuôi mẹ nuôi của nó."
Hà lão thái thái lúc trước quả thật bị bệnh, cộng thêm quanh năm tích tụ trong lòng, rất nhiều người đều cảm thấy bà có thể đại nạn đã tới, ngay cả chính bà cũng cảm thấy như vậy.
Bệnh của bà hơi hơi tốt hơn, liền bảo tài xế chở bà đi nhìn xung quanh, tâm huyết dâng trào, bà tới nhà cha mẹ nuôi của Hà Việt, bà không có chìa khóa không thể đi vào, đi vòng lại tới nghĩa trang của bọn họ, lại nghe thấy quản lý đang dẫn đường cho bà nói, mấy hôm trước cũng có người tới thăm bọn họ.
"Là một người đàn ông chân không tốt, có người ôm hắn tới." Như vậy mới khiến cho nhân viên quản lý kia khắc sâu ấn tượng hơn chút.
Hà lão thái thái lập tức nghe rõ ràng, trực tiếp kích động hôn mê hơn nửa tiếng, bà mới tỉnh lại, trạng thái tinh thần cả người bà liền đều thay đổi.
Bà lại cẩn thận hỏi nhân viên quản lý, mặc dù hắn nói vẫn như cũ có chút mơ hồ, nhưng bà cơ hồ theo bản năng liền khẳng định, người chân không tốt kia chính là Hà Việt, chính là đứa con lớn Hà Việt bà từng để lạc sau đó nhận về lại chạy trốn rồi "chết" đi.
"Yến Tuy, bà ngoại muốn cầu xin cháu, xin cháu giúp bà ngoài tìm nó, xin cháu giúp bà ngoại xác định một chút," Hà lão thái thái thu lại nước mắt, khẩn cầu mà nhìn Yến Tuy, sau đó bà lại dời tầm mắt về phía Mạnh Đình, "Đình Đình, cháu bảo Yến Tuy giúp bà ngoại một chút, bà ngoại van cháu."
"Nhưng là...... Tại sao lại là Yến Tuy chứ?"
Đúng vậy a, tại sao là Yến Tuy, Hà lão thái thái có chồng có người nhà, Hà thị cũng không kém, tại sao bà gạt mọi người, liền muốn để cho Yến Tuy đi điều tra chứ? Là cố kỵ cái gì, hay là cho rằng Yến Tuy của cậu cái gì cũng không biết, liền khi dễ anh như vậy?
Mạnh Đình trực tiếp hỏi ra vấn đề cậu cảm thấy kinh ngạc lớn nhất, cậu đã nói mình cũng không có lòng đồng cảm gì cả, sự thật tựa hồ cũng là như vậy, một lão nhân lớn tuổi như vậy, khóc lóc cầu xin, cậu không tiếp thu nổi, còn hỏi bà vì cái gì là bọn họ?
Nhưng Mạnh Đình cảm thấy cậu nên hỏi, chính là Yến Tuy không hỏi, cậu cũng muốn hỏi.
Yến Tuy trước kia không biết quan hệ của Hà Việt và Yến Vũ, nhưng Hà lão thái thái lại biết hết, nhưng tình cảnh khó xử của Yến Tuy cũng không có bất kỳ thay đổi nào, anh đi điều tra có nghĩa là anh phải đối mặt với Hà Việt, đối mặt với Yến Vũ, đối mặt với lửa hận cùng lửa giận của bọn họ.
Những thứ này đối với Yến Tuy mà nói, cho tới bây giờ đều cực kỳ vô lý, nhưng anh lại phải chịu đựng giận chó đánh mèo như một chuyện đương nhiên.
Hà lão thái thái chớp mắt không thể nói gì, nhưng bà chính là cho rằng Yến Tuy nguyện ý giúp bà, "Bà ngoại cho tới bây giờ chưa từng cầu xin cháu, Yến Tuy, cháu giúp bà ngoại tra một chút, cháu giúp bà ngoại mang người trở về, ta là mẹ của nó, nơi này là nhà của nó a."
"Người chưa từng cầu xin Yến Tuy có rất nhiều nha......" Mạnh Đình lại lẩm bẩm một câu, bọn họ rất gần, cậu ngay cả hạ thấp âm lượng xuống thì Hà lão thái thái và Yến Tuy vẫn nghe thấy được, Hà lão thái thái bảo Yến Tuy mang theo Mạnh Đình, tuyệt đối cùng hiệu quả trong dự đoán của bà hoàn toàn đi ngược lại.
Mạnh Đình mặc dù là "vợ" mới vào cửa, nhưng cậu đối với Hà Uyển thờ ơ, đối với Hà lão thái thái cũng không cảm thấy cần thiết đi lấy lòng, cậu và Yến Tuy kết hôn, tự nhiên sẽ đối tốt với Yến Tuy, những người này đều đối với Yến Tuy không tốt, cậu không chút nào cảm thấy cậu cần khiến cho các bà ấy yêu thích gì đó với cậu.
Yến Tuy nắm tay Mạnh Đình thật chặt, ánh mắt Mạnh Đình quét về phía Yến Tuy, không tiếp tục nói cái gì nữa.
"Yến gia không nợ Hà gia, Hà Uyển có lẽ mắc nợ ai cái gì, chính là cháu không nợ," Yến Tuy thần sắc không thay đổi, cũng không có bất kỳ lộ vẻ xúc động nào, Hà lão thái thái cảm giác mình đáng thương, cùng anh và Mạnh Đình bên người anh cũng chưa từng được vận mệnh quan tâm.
Bọn họ đều là một mình đi ra khỏi quãng thời gian đen tối nhất của cuộc đời, sau đó mới gặp được nhau, cho nên anh thương Mạnh Đình, Mạnh Đình cũng thương anh.
(Min: thật sự nguyên tác là "đau lòng" nhưng ta lại thích "thương" của editor hơn nên giữ nguyên nhé!)
"Ngài như thế nào lại cảm thấy cháu có thể khiến y trở lại?" Trào phúng trong mắt Yến Tuy không tiếp tục che giấu nữa, thanh âm của anh lại thấp xuống, "Nếu như là cháu, cháu sẽ không muốn trở lại."
Hà lão thái thái cảm thấy năm đó bà không ra tay, là vì không muốn có lỗi với ai cả, nhưng bà không ra tay chính là bà đối với Hà Uyển che chở, "Ngài năm đó hẳn phải kéo Hà Uyển đi phá thai, mà không phải để cho bà ta sinh ra cháu."
Lúc Yến Tuy nói tên Hà Uyển, giống như ngữ khí lúc anh gọi bà ta là mẹ, liền hơi cảm giác được không đúng, cũng phát hiện được sự lạnh lùng, là hoàn toàn lạnh lùng đối với mẹ ruột của anh.
Anh hiện tại là đang giễu cợt quyết định năm đó của bà ngoại anh, cảm thấy bà nên dẫn mẹ anh đi phá thai, từ khi mới ra đời, anh cũng đã chối bỏ sự tồn tại của chính mình.
"Cháu tồn tại, chính là bằng chứng các người năm đó quay lưng lại với Hà Việt, cho nên y sẽ không trở về Hà gia."
Bà là mẹ của y có ích lợi gì, nơi này đã từng là nhà của y, thì có ích lợi gì, phản bội chính là phản bội, sai lầm chính là sai lầm, hết thảy đều xảy ra, "sai lầm" cũng đều trưởng thành lập gia đình rồi, hiện tại muốn đền bù có phần quá muộn rồi.
Yến Tuy sắc bén như vậy, lại tuyệt tình như vậy, điều này hiển nhiên cũng ngoài dự đoán của Hà lão thái thái, bà kinh ngạc nhìn, tựa hồ muốn từ trên mặt trong mắt Yến Tuy nhìn ra cái gì đó.
Nhưng là không có, bà cái gì cũng nhìn không ra.
Tính tình Yến Tuy không giống Hà Uyển, không giống Yến Vũ, thậm chí không giống hai người đã từng là bạn cũ của bà...Có lẽ dù phân tích ra anh giống ai cũng vô dụng, đây chính là Yến Tuy bà hiện tại phải đối mặt, lãnh tĩnh lý trí tới gần như vô tình.
"Ngài không tìm Hà Trinh...... A, xem ra ngài cũng không tính là quá hồ đồ," Lời của Yến Tuy tới đây liền không nói thêm nữa, Yến gia giáo dục con gái không tốt, Hà gia cũng vậy, Hà Việt bọn họ chưa từng giáo dục, Hà Trinh và Hà Uyển rõ ràng đều là sản phẩm thất bại.
Cầu khẩn trên mặt Hà lão thái thái dần dần nhạt đi, vốn là kích động tới cơ hồ muốn ngất đi cũng đã biến mất, ánh mắt bà nhìn sang, ẩn chứa vài tia u tối.
"Ngài phải sống thật tốt, tiếp tục sống ngài mới có thể biết...... kết cục cuối cùng là cái gì?"
Yến Tuy nói liền dắt Mạnh Đình đứng dậy, anh khẽ gật đầu về phía Hà lão thái thái, liền kéo eo Mạnh Đình qua, ra khỏi phòng trà này, càng không đi về phía phòng khách của Hà gia, bọn họ ra khỏi cửa sắt, trực tiếp lên xe nhà mình, rồi sau đó rời đi.
"Yến Tuy, trong phòng vừa nãy còn có người, em ngửi thấy được mùi khói thuốc."
Mặc dù có hương trà che dấu, nhưng Mạnh Đình vẫn là ngửi thấy được mùi thuốc lá cậu không quá thích.
"Vậy hẳn là ông ngoại." Trong mắt Yến Tuy vẫn như cũ không có bất ngờ nào, vẻ suy tư trong mắt anh giảm đi, nghiêng người kéo Mạnh Đình tới trong ngực ôm lấy, Mạnh Đình giữ gìn tâm ý của anh, khiến trong lòng cảm thấy rất ấm áp, mặc dù ở nơi anh không thích lắm, anh cũng cảm thấy rất ấm áp.
Mạnh Đình cũng không biết có thể nói cái gì, cậu ôm ngược lại Yến Tuy, khẽ vuốt sống lưng nổi lên của anh.
"Bà ngoại biết, ông ngoại chưa hẳn không biết." Câu nói cuối cùng kia của Yến Tuy coi như là cảnh cáo cho bà, anh không phải quân bài trong tay Hà Uyển, liền cũng không thể là của bà.
Anh không tìm Yến Vũ, tự nhiên cũng sẽ không đi tìm Hà Việt, Hà gia đã sớm mất đi đứa con trai này rồi, người ở Yến gia chân chính hi vọng bọn họ trở lại, cũng đều đã mất, đối với Yến Tuy, chỉ cần xác định bọn họ đều còn sống, còn sống tới không tệ vậy thì được rồi.
"Chân bị thương......"
Yến Vũ kiện toàn, như vậy có chân bị thương chính là Hà Việt, Yến Vũ thường xuyên xuất hiện ở nước F, đoán chừng cũng có liên quan tới việc này.
Trở lại Yến trạch sắc trời đã hoàn toàn tối, Yến Tuy và Mạnh Đình ăn cơm xong, đi tản bộ, vẫn là như cũ tới thư phòng, Yến Tuy xem văn kiện của anh, Mạnh Đình làm bài thi của cậu, bất quá tối nay Mạnh Đình rõ ràng có chút không yên lòng.
Cậu làm bài thi một lát liền muốn nhìn Yến Tuy một chút, thật vất vả làm xong, cậu liền lấy hạt dẻ rang đường ra bắt đầu bóc, bóc được khoảng 20 hạt, cậu liền đưa tới phía Yến Tuy.
"Anh ăn." Yến Tuy nhìn hạt dẻ được bóc hết sức sạch sẽ trong đĩa trên bàn, lại nhìn đầu ngón tay Mạnh Đình bởi vì bóc hạt dẻ mà trở nên dinh dính.
Mạnh Đình cho rằng Yến Tuy nhìn tay cậu là muốn cậu đút, lập tức kẹp một hạt đưa tới bên mép anh, lúc Mạnh Đình cảm thấy tâm tình không tốt, ăn nhiều liền trở nên tốt hơn, cậu không xác định Yến Tuy có thể như thế hay không, nhưng cậu hi vọng tâm tình anh có thể tốt.
Yến Tuy cúi đầu cắn, ăn xong một hạt, Mạnh Đình lập tức lại đút lên, tới khi ăn hết chỗ hạt cậu bóc, Mạnh Đình mới hài lòng gật đầu.
Mạnh Đình xoay người lại tựa hồ còn muốn đi bóc, lại bị Yến Tuy ôm eo.
"Chúng ta hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, hạt dẻ mai ăn tiếp."
"Vâng," Mạnh Đình trả lời, nhưng trong lòng vẫn là than thở, Yến Tuy của cậu ăn hạt dẻ, tâm tình vẫn không tốt, đều bị ảnh hưởng tới muốn đi ngủ để tốt hơn, cậu nghĩ lại bổ sung một câu, "Em bồi anh."
Yến Tuy rất thích sự nghiêm túc này của Mạnh Đình, đặc biệt là lúc cậu dùng nó trên người anh.
Trở lại phòng, Yến Tuy trực tiếp kéo Mạnh Đình tới phòng tắm, Mạnh Đình nhìn nhìn tay mình, cũng cảm thấy nhất định phải trước tiên tới phòng tắm.
"Anh thật lợi hại, bóc hạt dẻ cũng không dính móng tay, em thì không được." Mạnh Đình nhìn móng tay mình thoạt nhìn rất bẩn, thần sắc vừa là than thở, vừa là xấu hổ, bất quá, cậu vẫn là rất cao hứng có thể tự mình ra tay bóc hạt dẻ cho Yến Tuy ăn.
Yến Tuy rút khăn lông qua, lau sạch tay Mạnh Đình, lại tiến lên một bước, ôm lấy người, "Không sao, hạt dẻ em bóc ngọt hơn anh bóc."
Mạnh Đình nhìn Yến Tuy, thần sắc nghi ngờ hai phần, cậu dường như không có cố ý đi lựa chọn những hạt có mùi hương đặc biệt, bởi vì những thứ đó cũng không có mùi hương vì đặc biệt, chỉ có ăn ngọt hơn mềm hơn mà thôi.
Tay Yến Tuy đè lại gáy Mạnh Đình, hôn lên, lại bảo vệ sau ót cậu, đặt người lên vách tường trong phòng tắm tiếp tục hôn.
Mạnh Đình thoáng sửng sốt, liền cũng đáp lại nụ hôn của Yến Tuy, cậu hiện tại sẽ không vừa hôn, đã phải điều chỉnh hô hấp, thở hổn hển, cậu đại khái là được luyện tập ra.
Hai người càng hôn càng sâu, quần áo trên người liền cũng càng ít.
Ánh đèn trong phòng tắm rất sáng, đủ để Yến Tuy nhìn người trước mắt càng rõ hơn, tóc hơi xoăn, khuôn mặt như vẽ, má đỏ bừng, còn có đôi môi bị anh hôn tới hồng nhuận mang theo chút ánh nước.
Không chỉ là khuôn mặt đẹp, Mạnh Đình chạy bộ sáng sớm không ngừng, gần đây lại đang học bơi lội và đấu kiếm, tứ chi thon dài, da thịt cân xứng, người vốn đã trắng, mấy ngày nay dinh dưỡng lại tốt hơn, chạm vào như noãn ngọc, Mạnh Đình của anh vẫn còn trưởng thành, hơn nữa chỉ sẽ càng ngày càng đẹp.
"Anh mệt mỏi sao? Nếu không...... em tới?"
Mi mắt thật dài của Mạnh Đình nhấc lên, con ngươi màu nâu đen rực rỡ như bảo thạch, trái tim Yến Tuy bỗng nhiên lại rớt một nhịp, anh lấn thân lên phía trên, thanh âm bởi vì nhẫn nại lại thêm vài phần khàn khàn, anh ghé vào bên tai Mạnh Đình nói nhỏ, giống như dây đàn gẩy loạn tâm tình người nghe.
"Anh sẽ không mệt, em thật sự không biết sao?"
Nhịp tim Mạnh Đình bởi vì thanh âm của Yến Tuy, cũng bởi vì anh sáp tới gần mà tăng nhanh, đầu vốn đã không rõ ràng lắm liền cũng theo đó hỗn loạn thêm vài phần.
Mà Yến Tuy cũng không có thời gian chờ cậu rõ ràng, anh hôn lấy vành tai Mạnh Đình, ôm lấy người tới vòi sen, tiếng nước chảy chậm, còn kèm theo có tiếng kêu trầm thấp của Mạnh Đình, thở khẽ của Yến Tuy, cùng thanh âm va chạm của thân thể không thể che dấu.
Thời gian gần một tháng, thân thể Mạnh Đình dần dần thích ứng với Yến Tuy, phù hợp của thân thể, thân thiết của tâm hồn, đại khái để cuộc sống vợ chồng hài hòa nhất cũng chỉ cần như thế.
Nước xối trên đầu không tính là lớn, nhưng cũng xối tới Mạnh Đình mở mắt không ra, cậu một tay đỡ vách tường, một tay cầm lấy tay Yến Tuy đặt ở trên bụng cậu, cả người cậu lại thêm chút hồng nhạt, càng lúc càng trở nên nhạy cảm.
Vô luận là nước xối xuống, hay là nụ hôn của Yến Tuy rơi vào trên lưng cậu đều cảm thụ tới vô cùng rõ ràng, càng không cần phải nói đến những chỗ nhạy cảm.
"Yến Tuy...... Em biết rồi......" Cậu biết Yến Tuy cũng sẽ không dễ dàng mệt mỏi như vậy.
Nhưng tựa hồ cậu lúc này hiểu rõ câu nói ý tại ngôn ngoại* kia, đã muộn, cậu hai chân hư phù, tựa hồ muốn đứng không vững nữa.
(*ý tứ không nằm trên mặt chữ)
"Vậy tay anh trước tiên buông ra." Mạnh Đình kéo tay Yến Tuy đang đặt trước người cậu mà sờ soạng, không kéo được, càng không dám dùng lực.
"Ngoan, một lát liền tốt rồi."
Yến Tuy há mồm cắn cắn thịt mềm bên gáy Mạnh Đình, lưu lại dấu răng nhàn nhạt, lại tiếp tục khẽ liếm.
Nhưng lời của đàn ông không thể quá tin, nhất là đàn ông lúc làm loại chuyện như vậy, một lát của Yến Tuy cùng một lát mà Mạnh Đình nghĩ tới, hiển nhiên không phải một chuyện.
Hồi lâu sau, Yến Tuy hai tay nắm trụ Mạnh Đình, hai người đồng thời đạt tới cực hạn vui thích.
Nhưng đêm dài đằng đẵng, lúc trước trở về phòng Yến Tuy vẫn như cũ không đủ thỏa mãn, anh mang theo Mạnh Đình đổi chỗ hoan ái, trong bồn tắm tiếp tục tới một lần, còn thuận tiện tắm rửa sạch sẽ, tiết kiệm thời gian anh qua lại ôm người lăn qua lăn lại, cũng bớt đi thời gian bọn họ tắm riêng.
Mạnh Đình trần truồng nằm trên giường, kéo chăn che tới cổ, sau đó nhìn Yến Tuy tiếp tục bận rộn vì cậu, bôi thuốc, bóp chân, hôn cậu.
"Em không phải có chút vô dụng......" Thể lực của cậu rõ ràng không tồi, nhưng tới cuối cùng đều phải để Yến Tuy bận trước bận sau vì cậu.
Yến Tuy nghe vậy chống lại tầm mắt Mạnh Đình, anh tiếp tục bóp chân cậu, sau đó cúi đầu trực tiếp hôn hôn trên đùi Mạnh Đình.
"Hữu dụng."
Lập trường bất đồng căn bản không nói tới hữu dụng vô dụng, nhưng Yến Tuy có thể xác định Mạnh Đình hữu dụng, mỗi lần đều "hữu dụng" tới mức khiến anh muốn ngừng mà không được.
Trên người Yến Tuy tùy ý khoác khăn tắm, bộ vị trần trụi phơi bày ra, cũng có dấu vết cậu lưu lại, Mạnh Đình nhìn mấy chỗ kia, má lại hồng hồng, bất quá so với ngượng ngùng trước đó không nhiều như vậy, cậu chính là cảm thấy Yến Tuy như vậy đẹp mắt, đẹp tới mức khiến cậu muốn đỏ mặt.
"Anh thật đẹp nha."
Cậu không chỉ cảm thấy, còn trực tiếp nói cho Yến Tuy.
Yến Tuy nhét chân Mạnh Đình trở lại chăn, cảm giác dục vọng mới được an ủi của mình, có xu thế tiếp tục tới một lần nữa.
"Em thích anh, mỗi ngày đều rất thích nha."
Mạnh Đình nói xong liền giơ chân mình lên, đặt trên người Yến Tuy, tay cũng hất hất chăn, nhìn về phía Yến Tuy, gấp gáp mà nói, "Anh mau nằm vào cùng em."
Hầu kết Yến Tuy trên dưới lăn lăn, "Được."
___________________
Trời ơi Hà Nội nóng tới phát rồ, ta định mai mới đăng cơ mà nóng quá ngủ không được nên đăng luôn cho có việc để làm =.=
Dù sao cũng không thể nào là bởi vì bị một trận ốm đau, bà đột nhiên nghĩ thông suốt, nguyện ý tha thứ Hà Uyển, thuận tiện cũng tiếp nhận anh?
Một tia trào phúng chợt lóe lên trong mắt Yến Tuy, chưa kịp nghĩ thêm cái gì, trong miệng anh liền bị nhét một hạt dẻ rang đường đã bóc xong.
"Vừa ngọt vừa mềm, ăn rất ngon."
Mạnh Đình nói, lại vùi đầu tiếp tục bóc hạt dẻ, động tác của cậu rất chậm, vẻ mặt cũng rất là chuyên chú, giống như phải cần như thế, cậu mới có thể bóc xong hạt dẻ vậy. Sự thật cũng chính là như vậy, năng lực động thủ hàng ngày của cậu quả thực rất kém, ngay cả bóc hạt dẻ cũng không ngoại lệ.
Yến Tuy nhai nhai, Mạnh Đình cũng không nói sai, quả thực rất ngọt lại rất mềm, giống như cảm giác mà Mạnh Đình mang đến cho anh vậy.
Anh lấy túi hạt dẻ rang đường mà Mạnh Đình đang ôm trong ngực ra, dùng tốc độ bóc vỏ nhanh hơn Mạnh Đình 3-4 lần bóc xong một hạt, sau đó cũng đút cho cậu.
"Anh tới bóc." Yến Tuy nhìn Mạnh Đình dừng lại, nhai kỹ đồ ăn, anh hơi cúi đầu hôn lên đôi môi mang vị ngọt, nói như vậy.
Dư quang của Mạnh Đình không nhịn được muốn nghiêng mắt nhìn ghế ngồi đằng trước, đáng tiếc Yến Tuy dựa vào cậu quá gần, cậu ngoại trừ anh ra, ai cũng liếc không được.
"Vậy em bóc xong hạt này." Cậu nói cũng khẽ hướng lên trên, lại hôn lên môi Yến Tuy một cái, ánh mắt cong lên, mặt mày như hoạ bỗng tràn đầy quyến rũ, trong nháy mắt liền mê hoặc mắt người.
Yến Tuy rất là nhẫn nại, mới nhịn được xúc động tiếp tục đè người ra hôn.
Mạnh Đình đem hạt dẻ đã bóc xong trong tay, vẫn như cũ đút cho Yến Tuy, sau đó lại muốn một hạt, tiếp tục vừa chậm vừa nghiêm túc bóc, đồng thời cậu cũng được Yến Tuy đút rất nhiều.
Một túi lớn hạt dẻ rang đường vơi đi một nửa, Yến Tuy nhìn ngoài cửa sổ một chút, cuộn miệng túi lại, đặt vào trong cái tủ trên xe, "Giữ lại buổi tối ăn."
"Vâng," Mạnh Đình trả lời, cậu đã đủ thỏa mãn rồi, Yến Tuy bóc cho cậu, cậu mới có thể loáng một cái ăn tới nhiều như vậy, nếu không tự cậu rất lâu mới có thể ăn được một hạt, cảm giác này đặc biệt tốt, Yến Tuy bóc cho cậu, lại càng tốt hơn.
Yến Tuy lại từ trong tủ lấy ra khăn ướt, tự mình lau tay, sau đó lại nắm tay Mạnh Đình lau sạch sẽ cho cậu, cuối cùng giơ cằm Mạnh Đình lên, cọ cọ môi cậu.
Mạnh Đình chớp chớp mà nhìn, đã hoàn toàn thích ứng loại chiếu cố cẩn thận này của Yến Tuy, đồng thời, cậu cũng ghi nhớ những chiếu cố này ở trong lòng, cậu thích Yến Tuy, càng ngày càng thích nhiều hơn.
Triệu Binh lái xe ngồi trước giống như thích ứng loại show ân ái không tiết chế này của Yến Tuy và Mạnh Đình, cũng không thể nói là show, hai người kia chỉ cần ở cùng nhau, chính là không nói lời này, bầu không khí giống như thế kia lại ngọt ngào, đây là biểu lộ rất là tự nhiên, đã tiện sát* không ít người nha.
(*Tiện sát: bị làm cho ghen tỵ ước ao tới muốn chết vậy đó)
Xe hơi dừng lại trước nhà cũ Hà thị, Yến Tuy xuống xe trước, sau đó dắt Mạnh Đình đi ra, trong cửa sắt cũng đi ra một nam nhân âu phục giày da, hắn tên là Hà Trinh, nhỏ hơn Hà Việt 2 tuổi, lớn hơn Hà Uyển 2 tuổi, năm nay 45 tuổi, cũng đã qua hơn nửa đời người, nhưng thoạt nhìn lại khá trẻ tuổi.
Hắn nhìn thấy Yến Tuy, trên mặt hiện lên nụ cười, không một tia khách khí, "Yến Tuy tới rồi, đây là Mạnh Đình đi."
"Cậu hai." Yến Tuy gọi hắn, nghiêng đầu nói nhỏ mấy câu với Mạnh Đình.
Mạnh Đình cũng theo đó chào người, "Cậu hai."
Hà Trinh nghe vậy thần sắc có chút dừng lại, đối với "Nhị"* này giống như có nghi ngờ, nhưng lại không cách nào phản bác, chính là mấy năm đó Hà Việt đi lạc, hắn cũng là Nhị thiếu gia trong nhà, điểm này chưa từng thay đổi, những năm này cũng là như thế.
(*Cậu hai là Nhị cữu...)
"Mẹ ta muốn nhìn các cháu một chút, đi theo ta đi."
Yến Tuy gật gật đầu, dắt Mạnh Đình đi theo hắn. Những năm này hai nhà quan hệ lãnh đạm, Yến Tuy vai vế kém Hà Trinh, hai người gặp nhau cũng không nhiều, lúc này tự nhiên cũng không có đề tài gì có thể bắt chuyện.
Hôm nay là mừng thọ 70 tuổi của lão thái thái Hà gia, người lui tới tặng quà tham dự tiệc rất nhiều, một đường đi qua, tự nhiên có người nhận ra Yến Tuy và Mạnh Đình, sau khi chào hỏi, quay đầu thì thầm nói nhỏ cũng rất nhiều.
Hà Trinh cũng không mang Yến Tuy và Mạnh Đình đi tới đại sảnh mời tiệc khách, mà là vòng qua đại sảnh, sau đó đi tới trong một tiểu biệt viện của chủ trạch, Hà lão thái thái và Hà lão gia tử mấy năm nay đều ở đây, ngược lại cùng thói quen giống Mạnh lão gia tử, đối với thanh tĩnh có yêu cầu đặc biệt.
Bọn họ đi vào trong một phòng trà, sau khi Hà Trinh cho người giúp việc dâng trà cho Yến Tuy và Mạnh Đình, hắn liền rời đi trước, tiếp đó không lâu, hắn liền đỡ Hà lão thái thái tiến vào.
Lão nhân đã sáu bảy mươi tuổi, đương nhiên không thể đòi hỏi bà còn sở hữu vẻ đẹp mỹ lệ như lúc còn trẻ, thời gian vô tình ai cũng không thể ngoại lệ, nhưng có thứ mà thời gian không cách nào xóa đi được.
Lão thái thái Tô gia trên người là ưu nhã, Hà lão thái thái chính là rất dịu dàng, dùng cái tên "Uyển" cho con gái của bà, chính là niềm kỳ vọng với Hà Uyển, chỉ là hành động từ trước đến nay của Hà Uyển hoàn toàn khác xa với "Uyển"* này, nói là châm chọc cũng không phải là quá đáng.
(Uyển* trong tên Hà Uyển nghĩ là dịu dàng, nhu mì, khéo léo)
Bà nhìn Yến Tuy một cái, ngay lập tức liền hai mắt đẫm lệ, Hà Trinh đỡ bà ngồi xuống, đều có thể nhìn ra tay bà không ngừng run rẩy.
"Mẹ, ngài bệnh vừa khỏi, đừng kích động như thế."
Hà Trinh nói xong lại nhìn Yến Tuy và Mạnh Đình một cái, "Yến Tuy không phải là tới thăm ngài sao?"
Lời này của hắn giống như là Yến Tuy những năm này cự tuyệt lui tới với bọn họ vậy, nhưng sự thật chân chính hoàn toàn ngược lại.
Hà lão thái thái lại chậm chạp thở vài hơi, mới dần dần tỉnh táo lại, bà phất phất tay, "Con trước tiên đi ra ngoài, ta cùng...... Yến Tuy nói một lát."
Hà Trinh thần sắc hơi hơi ngừng lại, lại hơi do dự, mới cất bước đi ra phòng trà.
"Bà ngoại," Yến Tuy gọi bà một câu, anh đối với Hà Uyển cũng có thể gọi mẹ, người bên này tự nhiên cũng không việc gì ngại, mấy xưng hô này cũng không thể đại biểu cái gì, điểm này không chỉ anh biết, Hà Uyển cùng lão nhân trước mắt trong lòng cũng hẳn là rõ ràng.
"Bà ngoại," Mạnh Đình cũng gọi theo, ánh mắt cậu không nhìn bên trong phòng nhiều lắm, lúc gọi người nhìn Hà lão thái thái, gọi xong rồi, cậu liền thấp con ngươi nhìn tay Yến Tuy và cậu nắm lấy nhau.
Cậu có thể cảm giác được, Yến Tuy cũng không mong đợi gặp mặt với lão nhân trước mắt lắm.
"Ân" Hà lão thái thái đáp lại, tâm tình lại hơi có chút phập phồng, tầm mắt bà quét quanh bốn phía, nhìn về phía người giúp việc trong phòng trà, "Đóng cửa sổ, ngươi cũng đi ra ngoài."
"Dạ," Người giúp việc trả lời liền làm theo.
Hà lão thái thái rốt cuộc muốn nói gì, Hà Trinh nghe không được, người giúp việc nghe không được, thậm chí còn sợ bị người đi nghe lén.
"Ngài tìm cháu có chuyện gì?"
Lúc người giúp việc đóng cửa lại, Yến Tuy mở miệng trước, trước khi gặp được Mạnh Đình, tình cảm của Yến Tuy là càng ngày càng lạnh nhạt, duy chỉ có hai trưởng bối đã qua đời có thể khiến anh ngoại lệ, Yến Tuy không cảm thấy mình có cần thiết đi biểu diễn tiết mục hiếu thuận gì đó, tha thứ cho nhau gì gì đó, trước kia là vậy, hiện tại cũng vẫn là thế.
Anh nghĩ người trước mắt cũng sẽ không cần, bà mặc dù kích động, mặc dù khổ sở, cũng không phải vì anh, anh nhìn ra được, liếc mắt một cái liền nhìn ra được, giả vờ biểu lộ, cùng chân chính biểu lộ ra mãi mãi vẫn khác nhau.
Có lẽ tình cảm của anh càng ngày càng lạnh nhạt, cũng có mấy phần liên quan đến ánh mắt nhìn người này của anh, Mạnh Đình là ngoại lệ tới bây giờ mới có.
Hà lão thái thái cả đời này nói một cách thật sự không suôn sẻ, 19 tuổi lập gia đình, 20 tuổi sinh con, nhưng con mới 10 tuổi, bà đã để lạc nó, nỗi đau mất con vẫn luôn bám theo bà hơn 20 năm, thật vất vả nhận con về, con trai và con gái lại cùng thích một người.
Một đứa là con trai bà trong lòng có hổ thẹn, một đứa là con gái bà cưng chiều từ nhỏ đến lớn, bà giúp đứa nào đều không được, phát triển sau này lại càng ngoài dự liệu của bà, con trai đã chết, con gái chưa cưới đã sinh con, mẹ và con trai thì âm dương cách biệt, mẹ cùng con gái lại ân đoạn nghĩa tuyệt (*)......
(Hà Việt đã chết nên mẹ con xa cách nhau, Hà Uyển làm bậy nên mẹ con cắt đứt quan hệ)
Bà cứ nghĩ rằng bi kịch này sẽ theo nàng xuống đáy mồ, nhưng trước đây không lâu, bà lại phát hiện có thể chuyển biến nó tốt hơn.
"Yến Tuy, cậu cả của cháu có thể...... không, không phải là có thể, nó còn sống."
Bà nói trong đôi mắt ngập tràn nước mắt nén không rơi, rốt cục lăn xuống, bởi vì Yến Tuy và Mạnh Đình là ngồi đối diện bà, nếu không bà sẽ muốn nắm lấy tay anh, để cho anh hiểu được loại tâm tình kích động tới khó mà nói thành lời này.
Người đã chết còn sống, đối với người đầu bạc là một sự an ủi vô cùng to lớn.*
(*kiểu như là kẻ đầu bạc phải tiễn người đầu xanh nhưng rồi phát hiện người đầu xanh chưa chết vậy.)
Nhưng mà, Yến Tuy trên mặt không có lộ ra bất cứ cảm xúc gì, bất ngờ hoặc là đã biết rõ đều không có, giống như anh một chút cũng không biết mối quan hệ của Hà Việt và anh, cùng với cha đẻ Yến Vũ của anh.
"Ngài như thế nào phát hiện?" Lời Yến Tuy hỏi ra giống như lãnh tĩnh, nửa điểm không có bị nhiễm tâm tình của Hà lão thái thái.
"Nó đã trở về, trước đây không lâu nó trở lại thắp nhang cho cha nuôi mẹ nuôi của nó."
Hà lão thái thái lúc trước quả thật bị bệnh, cộng thêm quanh năm tích tụ trong lòng, rất nhiều người đều cảm thấy bà có thể đại nạn đã tới, ngay cả chính bà cũng cảm thấy như vậy.
Bệnh của bà hơi hơi tốt hơn, liền bảo tài xế chở bà đi nhìn xung quanh, tâm huyết dâng trào, bà tới nhà cha mẹ nuôi của Hà Việt, bà không có chìa khóa không thể đi vào, đi vòng lại tới nghĩa trang của bọn họ, lại nghe thấy quản lý đang dẫn đường cho bà nói, mấy hôm trước cũng có người tới thăm bọn họ.
"Là một người đàn ông chân không tốt, có người ôm hắn tới." Như vậy mới khiến cho nhân viên quản lý kia khắc sâu ấn tượng hơn chút.
Hà lão thái thái lập tức nghe rõ ràng, trực tiếp kích động hôn mê hơn nửa tiếng, bà mới tỉnh lại, trạng thái tinh thần cả người bà liền đều thay đổi.
Bà lại cẩn thận hỏi nhân viên quản lý, mặc dù hắn nói vẫn như cũ có chút mơ hồ, nhưng bà cơ hồ theo bản năng liền khẳng định, người chân không tốt kia chính là Hà Việt, chính là đứa con lớn Hà Việt bà từng để lạc sau đó nhận về lại chạy trốn rồi "chết" đi.
"Yến Tuy, bà ngoại muốn cầu xin cháu, xin cháu giúp bà ngoài tìm nó, xin cháu giúp bà ngoại xác định một chút," Hà lão thái thái thu lại nước mắt, khẩn cầu mà nhìn Yến Tuy, sau đó bà lại dời tầm mắt về phía Mạnh Đình, "Đình Đình, cháu bảo Yến Tuy giúp bà ngoại một chút, bà ngoại van cháu."
"Nhưng là...... Tại sao lại là Yến Tuy chứ?"
Đúng vậy a, tại sao là Yến Tuy, Hà lão thái thái có chồng có người nhà, Hà thị cũng không kém, tại sao bà gạt mọi người, liền muốn để cho Yến Tuy đi điều tra chứ? Là cố kỵ cái gì, hay là cho rằng Yến Tuy của cậu cái gì cũng không biết, liền khi dễ anh như vậy?
Mạnh Đình trực tiếp hỏi ra vấn đề cậu cảm thấy kinh ngạc lớn nhất, cậu đã nói mình cũng không có lòng đồng cảm gì cả, sự thật tựa hồ cũng là như vậy, một lão nhân lớn tuổi như vậy, khóc lóc cầu xin, cậu không tiếp thu nổi, còn hỏi bà vì cái gì là bọn họ?
Nhưng Mạnh Đình cảm thấy cậu nên hỏi, chính là Yến Tuy không hỏi, cậu cũng muốn hỏi.
Yến Tuy trước kia không biết quan hệ của Hà Việt và Yến Vũ, nhưng Hà lão thái thái lại biết hết, nhưng tình cảnh khó xử của Yến Tuy cũng không có bất kỳ thay đổi nào, anh đi điều tra có nghĩa là anh phải đối mặt với Hà Việt, đối mặt với Yến Vũ, đối mặt với lửa hận cùng lửa giận của bọn họ.
Những thứ này đối với Yến Tuy mà nói, cho tới bây giờ đều cực kỳ vô lý, nhưng anh lại phải chịu đựng giận chó đánh mèo như một chuyện đương nhiên.
Hà lão thái thái chớp mắt không thể nói gì, nhưng bà chính là cho rằng Yến Tuy nguyện ý giúp bà, "Bà ngoại cho tới bây giờ chưa từng cầu xin cháu, Yến Tuy, cháu giúp bà ngoại tra một chút, cháu giúp bà ngoại mang người trở về, ta là mẹ của nó, nơi này là nhà của nó a."
"Người chưa từng cầu xin Yến Tuy có rất nhiều nha......" Mạnh Đình lại lẩm bẩm một câu, bọn họ rất gần, cậu ngay cả hạ thấp âm lượng xuống thì Hà lão thái thái và Yến Tuy vẫn nghe thấy được, Hà lão thái thái bảo Yến Tuy mang theo Mạnh Đình, tuyệt đối cùng hiệu quả trong dự đoán của bà hoàn toàn đi ngược lại.
Mạnh Đình mặc dù là "vợ" mới vào cửa, nhưng cậu đối với Hà Uyển thờ ơ, đối với Hà lão thái thái cũng không cảm thấy cần thiết đi lấy lòng, cậu và Yến Tuy kết hôn, tự nhiên sẽ đối tốt với Yến Tuy, những người này đều đối với Yến Tuy không tốt, cậu không chút nào cảm thấy cậu cần khiến cho các bà ấy yêu thích gì đó với cậu.
Yến Tuy nắm tay Mạnh Đình thật chặt, ánh mắt Mạnh Đình quét về phía Yến Tuy, không tiếp tục nói cái gì nữa.
"Yến gia không nợ Hà gia, Hà Uyển có lẽ mắc nợ ai cái gì, chính là cháu không nợ," Yến Tuy thần sắc không thay đổi, cũng không có bất kỳ lộ vẻ xúc động nào, Hà lão thái thái cảm giác mình đáng thương, cùng anh và Mạnh Đình bên người anh cũng chưa từng được vận mệnh quan tâm.
Bọn họ đều là một mình đi ra khỏi quãng thời gian đen tối nhất của cuộc đời, sau đó mới gặp được nhau, cho nên anh thương Mạnh Đình, Mạnh Đình cũng thương anh.
(Min: thật sự nguyên tác là "đau lòng" nhưng ta lại thích "thương" của editor hơn nên giữ nguyên nhé!)
"Ngài như thế nào lại cảm thấy cháu có thể khiến y trở lại?" Trào phúng trong mắt Yến Tuy không tiếp tục che giấu nữa, thanh âm của anh lại thấp xuống, "Nếu như là cháu, cháu sẽ không muốn trở lại."
Hà lão thái thái cảm thấy năm đó bà không ra tay, là vì không muốn có lỗi với ai cả, nhưng bà không ra tay chính là bà đối với Hà Uyển che chở, "Ngài năm đó hẳn phải kéo Hà Uyển đi phá thai, mà không phải để cho bà ta sinh ra cháu."
Lúc Yến Tuy nói tên Hà Uyển, giống như ngữ khí lúc anh gọi bà ta là mẹ, liền hơi cảm giác được không đúng, cũng phát hiện được sự lạnh lùng, là hoàn toàn lạnh lùng đối với mẹ ruột của anh.
Anh hiện tại là đang giễu cợt quyết định năm đó của bà ngoại anh, cảm thấy bà nên dẫn mẹ anh đi phá thai, từ khi mới ra đời, anh cũng đã chối bỏ sự tồn tại của chính mình.
"Cháu tồn tại, chính là bằng chứng các người năm đó quay lưng lại với Hà Việt, cho nên y sẽ không trở về Hà gia."
Bà là mẹ của y có ích lợi gì, nơi này đã từng là nhà của y, thì có ích lợi gì, phản bội chính là phản bội, sai lầm chính là sai lầm, hết thảy đều xảy ra, "sai lầm" cũng đều trưởng thành lập gia đình rồi, hiện tại muốn đền bù có phần quá muộn rồi.
Yến Tuy sắc bén như vậy, lại tuyệt tình như vậy, điều này hiển nhiên cũng ngoài dự đoán của Hà lão thái thái, bà kinh ngạc nhìn, tựa hồ muốn từ trên mặt trong mắt Yến Tuy nhìn ra cái gì đó.
Nhưng là không có, bà cái gì cũng nhìn không ra.
Tính tình Yến Tuy không giống Hà Uyển, không giống Yến Vũ, thậm chí không giống hai người đã từng là bạn cũ của bà...Có lẽ dù phân tích ra anh giống ai cũng vô dụng, đây chính là Yến Tuy bà hiện tại phải đối mặt, lãnh tĩnh lý trí tới gần như vô tình.
"Ngài không tìm Hà Trinh...... A, xem ra ngài cũng không tính là quá hồ đồ," Lời của Yến Tuy tới đây liền không nói thêm nữa, Yến gia giáo dục con gái không tốt, Hà gia cũng vậy, Hà Việt bọn họ chưa từng giáo dục, Hà Trinh và Hà Uyển rõ ràng đều là sản phẩm thất bại.
Cầu khẩn trên mặt Hà lão thái thái dần dần nhạt đi, vốn là kích động tới cơ hồ muốn ngất đi cũng đã biến mất, ánh mắt bà nhìn sang, ẩn chứa vài tia u tối.
"Ngài phải sống thật tốt, tiếp tục sống ngài mới có thể biết...... kết cục cuối cùng là cái gì?"
Yến Tuy nói liền dắt Mạnh Đình đứng dậy, anh khẽ gật đầu về phía Hà lão thái thái, liền kéo eo Mạnh Đình qua, ra khỏi phòng trà này, càng không đi về phía phòng khách của Hà gia, bọn họ ra khỏi cửa sắt, trực tiếp lên xe nhà mình, rồi sau đó rời đi.
"Yến Tuy, trong phòng vừa nãy còn có người, em ngửi thấy được mùi khói thuốc."
Mặc dù có hương trà che dấu, nhưng Mạnh Đình vẫn là ngửi thấy được mùi thuốc lá cậu không quá thích.
"Vậy hẳn là ông ngoại." Trong mắt Yến Tuy vẫn như cũ không có bất ngờ nào, vẻ suy tư trong mắt anh giảm đi, nghiêng người kéo Mạnh Đình tới trong ngực ôm lấy, Mạnh Đình giữ gìn tâm ý của anh, khiến trong lòng cảm thấy rất ấm áp, mặc dù ở nơi anh không thích lắm, anh cũng cảm thấy rất ấm áp.
Mạnh Đình cũng không biết có thể nói cái gì, cậu ôm ngược lại Yến Tuy, khẽ vuốt sống lưng nổi lên của anh.
"Bà ngoại biết, ông ngoại chưa hẳn không biết." Câu nói cuối cùng kia của Yến Tuy coi như là cảnh cáo cho bà, anh không phải quân bài trong tay Hà Uyển, liền cũng không thể là của bà.
Anh không tìm Yến Vũ, tự nhiên cũng sẽ không đi tìm Hà Việt, Hà gia đã sớm mất đi đứa con trai này rồi, người ở Yến gia chân chính hi vọng bọn họ trở lại, cũng đều đã mất, đối với Yến Tuy, chỉ cần xác định bọn họ đều còn sống, còn sống tới không tệ vậy thì được rồi.
"Chân bị thương......"
Yến Vũ kiện toàn, như vậy có chân bị thương chính là Hà Việt, Yến Vũ thường xuyên xuất hiện ở nước F, đoán chừng cũng có liên quan tới việc này.
Trở lại Yến trạch sắc trời đã hoàn toàn tối, Yến Tuy và Mạnh Đình ăn cơm xong, đi tản bộ, vẫn là như cũ tới thư phòng, Yến Tuy xem văn kiện của anh, Mạnh Đình làm bài thi của cậu, bất quá tối nay Mạnh Đình rõ ràng có chút không yên lòng.
Cậu làm bài thi một lát liền muốn nhìn Yến Tuy một chút, thật vất vả làm xong, cậu liền lấy hạt dẻ rang đường ra bắt đầu bóc, bóc được khoảng 20 hạt, cậu liền đưa tới phía Yến Tuy.
"Anh ăn." Yến Tuy nhìn hạt dẻ được bóc hết sức sạch sẽ trong đĩa trên bàn, lại nhìn đầu ngón tay Mạnh Đình bởi vì bóc hạt dẻ mà trở nên dinh dính.
Mạnh Đình cho rằng Yến Tuy nhìn tay cậu là muốn cậu đút, lập tức kẹp một hạt đưa tới bên mép anh, lúc Mạnh Đình cảm thấy tâm tình không tốt, ăn nhiều liền trở nên tốt hơn, cậu không xác định Yến Tuy có thể như thế hay không, nhưng cậu hi vọng tâm tình anh có thể tốt.
Yến Tuy cúi đầu cắn, ăn xong một hạt, Mạnh Đình lập tức lại đút lên, tới khi ăn hết chỗ hạt cậu bóc, Mạnh Đình mới hài lòng gật đầu.
Mạnh Đình xoay người lại tựa hồ còn muốn đi bóc, lại bị Yến Tuy ôm eo.
"Chúng ta hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, hạt dẻ mai ăn tiếp."
"Vâng," Mạnh Đình trả lời, nhưng trong lòng vẫn là than thở, Yến Tuy của cậu ăn hạt dẻ, tâm tình vẫn không tốt, đều bị ảnh hưởng tới muốn đi ngủ để tốt hơn, cậu nghĩ lại bổ sung một câu, "Em bồi anh."
Yến Tuy rất thích sự nghiêm túc này của Mạnh Đình, đặc biệt là lúc cậu dùng nó trên người anh.
Trở lại phòng, Yến Tuy trực tiếp kéo Mạnh Đình tới phòng tắm, Mạnh Đình nhìn nhìn tay mình, cũng cảm thấy nhất định phải trước tiên tới phòng tắm.
"Anh thật lợi hại, bóc hạt dẻ cũng không dính móng tay, em thì không được." Mạnh Đình nhìn móng tay mình thoạt nhìn rất bẩn, thần sắc vừa là than thở, vừa là xấu hổ, bất quá, cậu vẫn là rất cao hứng có thể tự mình ra tay bóc hạt dẻ cho Yến Tuy ăn.
Yến Tuy rút khăn lông qua, lau sạch tay Mạnh Đình, lại tiến lên một bước, ôm lấy người, "Không sao, hạt dẻ em bóc ngọt hơn anh bóc."
Mạnh Đình nhìn Yến Tuy, thần sắc nghi ngờ hai phần, cậu dường như không có cố ý đi lựa chọn những hạt có mùi hương đặc biệt, bởi vì những thứ đó cũng không có mùi hương vì đặc biệt, chỉ có ăn ngọt hơn mềm hơn mà thôi.
Tay Yến Tuy đè lại gáy Mạnh Đình, hôn lên, lại bảo vệ sau ót cậu, đặt người lên vách tường trong phòng tắm tiếp tục hôn.
Mạnh Đình thoáng sửng sốt, liền cũng đáp lại nụ hôn của Yến Tuy, cậu hiện tại sẽ không vừa hôn, đã phải điều chỉnh hô hấp, thở hổn hển, cậu đại khái là được luyện tập ra.
Hai người càng hôn càng sâu, quần áo trên người liền cũng càng ít.
Ánh đèn trong phòng tắm rất sáng, đủ để Yến Tuy nhìn người trước mắt càng rõ hơn, tóc hơi xoăn, khuôn mặt như vẽ, má đỏ bừng, còn có đôi môi bị anh hôn tới hồng nhuận mang theo chút ánh nước.
Không chỉ là khuôn mặt đẹp, Mạnh Đình chạy bộ sáng sớm không ngừng, gần đây lại đang học bơi lội và đấu kiếm, tứ chi thon dài, da thịt cân xứng, người vốn đã trắng, mấy ngày nay dinh dưỡng lại tốt hơn, chạm vào như noãn ngọc, Mạnh Đình của anh vẫn còn trưởng thành, hơn nữa chỉ sẽ càng ngày càng đẹp.
"Anh mệt mỏi sao? Nếu không...... em tới?"
Mi mắt thật dài của Mạnh Đình nhấc lên, con ngươi màu nâu đen rực rỡ như bảo thạch, trái tim Yến Tuy bỗng nhiên lại rớt một nhịp, anh lấn thân lên phía trên, thanh âm bởi vì nhẫn nại lại thêm vài phần khàn khàn, anh ghé vào bên tai Mạnh Đình nói nhỏ, giống như dây đàn gẩy loạn tâm tình người nghe.
"Anh sẽ không mệt, em thật sự không biết sao?"
Nhịp tim Mạnh Đình bởi vì thanh âm của Yến Tuy, cũng bởi vì anh sáp tới gần mà tăng nhanh, đầu vốn đã không rõ ràng lắm liền cũng theo đó hỗn loạn thêm vài phần.
Mà Yến Tuy cũng không có thời gian chờ cậu rõ ràng, anh hôn lấy vành tai Mạnh Đình, ôm lấy người tới vòi sen, tiếng nước chảy chậm, còn kèm theo có tiếng kêu trầm thấp của Mạnh Đình, thở khẽ của Yến Tuy, cùng thanh âm va chạm của thân thể không thể che dấu.
Thời gian gần một tháng, thân thể Mạnh Đình dần dần thích ứng với Yến Tuy, phù hợp của thân thể, thân thiết của tâm hồn, đại khái để cuộc sống vợ chồng hài hòa nhất cũng chỉ cần như thế.
Nước xối trên đầu không tính là lớn, nhưng cũng xối tới Mạnh Đình mở mắt không ra, cậu một tay đỡ vách tường, một tay cầm lấy tay Yến Tuy đặt ở trên bụng cậu, cả người cậu lại thêm chút hồng nhạt, càng lúc càng trở nên nhạy cảm.
Vô luận là nước xối xuống, hay là nụ hôn của Yến Tuy rơi vào trên lưng cậu đều cảm thụ tới vô cùng rõ ràng, càng không cần phải nói đến những chỗ nhạy cảm.
"Yến Tuy...... Em biết rồi......" Cậu biết Yến Tuy cũng sẽ không dễ dàng mệt mỏi như vậy.
Nhưng tựa hồ cậu lúc này hiểu rõ câu nói ý tại ngôn ngoại* kia, đã muộn, cậu hai chân hư phù, tựa hồ muốn đứng không vững nữa.
(*ý tứ không nằm trên mặt chữ)
"Vậy tay anh trước tiên buông ra." Mạnh Đình kéo tay Yến Tuy đang đặt trước người cậu mà sờ soạng, không kéo được, càng không dám dùng lực.
"Ngoan, một lát liền tốt rồi."
Yến Tuy há mồm cắn cắn thịt mềm bên gáy Mạnh Đình, lưu lại dấu răng nhàn nhạt, lại tiếp tục khẽ liếm.
Nhưng lời của đàn ông không thể quá tin, nhất là đàn ông lúc làm loại chuyện như vậy, một lát của Yến Tuy cùng một lát mà Mạnh Đình nghĩ tới, hiển nhiên không phải một chuyện.
Hồi lâu sau, Yến Tuy hai tay nắm trụ Mạnh Đình, hai người đồng thời đạt tới cực hạn vui thích.
Nhưng đêm dài đằng đẵng, lúc trước trở về phòng Yến Tuy vẫn như cũ không đủ thỏa mãn, anh mang theo Mạnh Đình đổi chỗ hoan ái, trong bồn tắm tiếp tục tới một lần, còn thuận tiện tắm rửa sạch sẽ, tiết kiệm thời gian anh qua lại ôm người lăn qua lăn lại, cũng bớt đi thời gian bọn họ tắm riêng.
Mạnh Đình trần truồng nằm trên giường, kéo chăn che tới cổ, sau đó nhìn Yến Tuy tiếp tục bận rộn vì cậu, bôi thuốc, bóp chân, hôn cậu.
"Em không phải có chút vô dụng......" Thể lực của cậu rõ ràng không tồi, nhưng tới cuối cùng đều phải để Yến Tuy bận trước bận sau vì cậu.
Yến Tuy nghe vậy chống lại tầm mắt Mạnh Đình, anh tiếp tục bóp chân cậu, sau đó cúi đầu trực tiếp hôn hôn trên đùi Mạnh Đình.
"Hữu dụng."
Lập trường bất đồng căn bản không nói tới hữu dụng vô dụng, nhưng Yến Tuy có thể xác định Mạnh Đình hữu dụng, mỗi lần đều "hữu dụng" tới mức khiến anh muốn ngừng mà không được.
Trên người Yến Tuy tùy ý khoác khăn tắm, bộ vị trần trụi phơi bày ra, cũng có dấu vết cậu lưu lại, Mạnh Đình nhìn mấy chỗ kia, má lại hồng hồng, bất quá so với ngượng ngùng trước đó không nhiều như vậy, cậu chính là cảm thấy Yến Tuy như vậy đẹp mắt, đẹp tới mức khiến cậu muốn đỏ mặt.
"Anh thật đẹp nha."
Cậu không chỉ cảm thấy, còn trực tiếp nói cho Yến Tuy.
Yến Tuy nhét chân Mạnh Đình trở lại chăn, cảm giác dục vọng mới được an ủi của mình, có xu thế tiếp tục tới một lần nữa.
"Em thích anh, mỗi ngày đều rất thích nha."
Mạnh Đình nói xong liền giơ chân mình lên, đặt trên người Yến Tuy, tay cũng hất hất chăn, nhìn về phía Yến Tuy, gấp gáp mà nói, "Anh mau nằm vào cùng em."
Hầu kết Yến Tuy trên dưới lăn lăn, "Được."
___________________
Trời ơi Hà Nội nóng tới phát rồ, ta định mai mới đăng cơ mà nóng quá ngủ không được nên đăng luôn cho có việc để làm =.=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.