Chương 86: Chương 86
Kiêm Gia Ny Tử
18/12/2017
Edit: Vịt
Beta: Min
Mạnh Đình tin, nhưng đồng thời cậu cũng càng đau lòng, cậu rốt cục không tiếp tục cùng Yến Tuy tạo chút khoảng cách nữa, cậu cọ tới trong ngực Yến Tuy, nhẹ nhàng ôm lấy người, "Em đã biết sẽ đau mà......"
Một cái nện này nặng như vậy, thanh âm vang như vậy, Yến Tuy cũng là thân thể máu thịt, sao có thể sẽ không đau chứ.
Yến Tuy mấp máy môi, cũng không biết có thể đáp lại cái gì, anh ở trên sống lưng Mạnh Đình thuận theo, trong lòng bất đắc dĩ, đồng thời cũng cảm thấy rất ấm áp.
Một ngày này ở Yến thị nước F, cuộc sống của Dư Mỹ Huyên cũng trải qua không tốt, hôm qua bọn họ giống như Tiêu trạch cũng nói chuyện này, Yến Tránh Bác đem ghi âm đối thoại của hắn cùng Dư Mỹ Huyên để cho Yến Mục nghe, muốn cho y hiểu được tâm địa ác độc đáng sợ nữ nhân bên gối y.
Trước đó bán con của mình không nói, còn bán con út của Tiêu gia luân lạc tới Hải thành, hơn nữa những năm này bà ta chưa từng áy náy, chưa từng nghĩ tới đối với đứa nhỏ bà ta bán, làm đền bù chút gì đó.
Nhưng sự thông minh của Dư Mỹ Huyên rõ ràng cao hơn Nguỵ Tiểu Vũ, trước khi Yến Mục bị Yến Tránh Bác gọi tới, bà ta trước hết cùng Yến Mục làm ra mọi loại phòng bị rồi, bà ta nói đến Mạnh gia, nói đến cha ruột mẹ ruột, Yến Mục không chỉ không có cảm thấy Dư Mỹ Huyên có lỗi, còn cảm thấy bà ta đáng thương dũng cảm.
Hôm nay Yến Tránh Bác lại gọi Yến Mục tới, là muốn y cho hắn một quyết định, Yến gia nước F là tuyệt đối không chứa nữ nhân như vậy, Yến Thư Á có thể vô tội, nhưng mẹ hắn Dư Mỹ Huyên tuyệt đối không thể vẫn chiếm cứ vị trí vợ đích tôn được.
"Cha, Lâm Đạt chỉ là một cô gái yếu đuối, cô ấy chỉ là bị ép tới cùng đường mà thôi, hoàn cảnh bức bách, cũng không phải bụng dạ cô ấy xấu như vậy, cô ấy mang theo Thư Á lớn lên, chịu nhiều khổ cực như vậy, ngài sao có thể bởi vì một câu nói của Tiêu thị, liền hủy bỏ tất cả sự tốt đẹp của cô ấy chứ."
(tốt đẹp:)))))
Yến Tránh Bác nhìn Yến Mục, thời gian thật dài một câu cũng không nói, nhưng hắn tiếp tục mở miệng, liền dọa sợ tới Yến Mục.
"Hiện tại con chỉ có hai con đường, đường thứ nhất ly hôn cùng người phụ nữ kia, đường thứ hai con cùng cô ta nắm tay cút ra khỏi Yến gia!"
Người phụ nữ như Dư Mỹ Huyên, Yến Mục hiện tại còn có thể cảm giác ra tốt đẹp, Yến Tránh Bác thật sự đối với y cực kỳ thất vọng.
Tựa hồ sợ Yến Mục không rõ "Cút" là có ý gì, Yến Tránh Bác lại tiếp tục giải thích thêm một câu, "Từ nay về sau con liền cùng Yến thị thoát khỏi tất cả quan hệ, không phải con trai của Yến Tránh Bác ta, cũng không phải là con trưởng của Yến thị nước F!"
Y không chỉ không có quyền thừa kế gia chủ, cũng không thể có bất kỳ tài sản gì thuộc về Yến thị, nếu như Yến Mục có thể vì Dư Mỹ Huyên làm tới trình độ như vậy, như vậy hắn sẽ thành toàn cho bọn họ, truy cứu của Tiêu gia, hắn liền gánh thôi.
Yến Tránh Bác nhìn Yến Mục sửng sốt, hắn không có tiếp tục mở miệng, nhưng thần sắc hắn cũng không có bất kỳ biến hóa nào, cái này so với chế nhạo giễu cợt đều muốn làm cho người ta sợ hãi hơn, đây tỏ vẻ lời Yến Tránh Bác nói, là tuyệt đối nghiêm túc, cũng không phải là hù dọa, chỉ cần Yến Mục chọn, Yến Tránh Bác liền sẽ dựa theo Yến Mục nói với hắn để làm.
"Con......" Yến Mục nhìn Yến Tránh Bác quả thực không thể tin được, đây là lời cha y nói với y.
"Phải chọn, ta cho con thời gian nửa tiếng quyết định, ngay trong thư phòng này!"
Yến Tránh Bác tuyệt không cho Yến Mục lại đi cùng Dư Mỹ Huyên thương lượng cái gì, nhưng thúc đẩy hắn làm quyết định này, là bởi vì hắn trước khi tìm Yến Mục, đã cùng Yến Tuy liên lạc một chút, ý kiến của anh đã thúc đẩy Yến Tránh Bác quyết tuyệt như vậy, thời gian hắn có thể bảo vệ Yến Mục đã không nhiều lắm.
Yến Mục lúc còn trẻ thật sự phản nghịch, phản nghịch tới Yến Tránh Bác vô luận nói gì với y, y cũng muốn phản, sau 30 tuổi, y biết rất điều, biết Yến Tránh Bác làm một gia chủ là không dễ dàng, nhưng hiện tại phần phản nghịch này lại tiếp tục bị kích phát ra ngoài rồi.
"Con chọn...... Đường thứ 2, con đã phụ......"
"Được rồi, cút đi!" Yến Tránh Bác một chút cũng không muốn nghe lời thâm tình của đứa con vứt bỏ hắn vứt bỏ gia tộc qua lại với nữ nhân gieo họa cho hắn.
Ánh mắt hắn nhìn Yến Mục rốt cục có biến hóa, nhưng biến hóa như vậy làm cho Yến Mục càng thêm khó chịu hai phần, cũng không phải là thông cảm Yến Tránh Bác cái gì, mà là tức giận, Yến Tránh Bác luôn thất vọng với y, vô luận y làm cái gì, hắn vĩnh viễn đều chỉ có ánh mắt này.
"Dù sao, cha cũng không thiếu con trai, cũng không thiếu cháu trai, con đây liền mang theo Lâm Đạt và Thư Á rời đi!"
Yến Tránh Bác nhìn Yến Mục vung cửa rời đi, thần sắc thất vọng của ông cũng đều thu lại, lại chốc lát, hắn gọi điện thoại cho quản gia. Yến Mục nguyện ý rời đi, Dư Mỹ Huyên và Yến Thư Á thì chưa chắc, nhưng bất kể ai không nguyện ý, ai tới nói đỡ, một nhà y bị đuổi là đã định rồi.
Kết quả như vậy tuyệt đối ngoài dự đoán của Dư Mỹ Huyên, bà ta không ngờ tới, Yến Tránh Bác lại đột nhiên nhẫn tâm tới loại trình độ này, đây chính là con trưởng của hắn a, nói đuổi liền đuổi.
"Anh Mục, anh nói với cha anh đổi ý rồi, em...... em không đáng được anh như vậy."
Dư Mỹ Huyên nói với Yến Mục, trong mắt đều là lo sợ, nhưng bà ta như vậy, ngược lại làm cho Yến Mục càng thêm hạ quyết tâm, y cầm tay Dư Mỹ Huyên, rất trịnh trọng nói, "Em yên tâm, anh sẽ không rời bỏ em."
Dư Mỹ Huyên và Yến Mục nhìn nhau, nhịp tim tăng nhanh, tự nhiên không thể nào là vì y cảm động, bà ta là khẩn trương, bà ta trong đầu các loại ý nghĩ kịch liệt va chạm, cuối cùng bà ta hơi chần chờ gật gật đầu, sau đó dựa tới trong ngực Yến Mục.
Bà ta vẫn như cũ không tin Yến Tránh Bác cứ như vậy bỏ rơi con trưởng của hắn, đây có lẽ cũng chỉ là một khảo nghiệm thôi, bà ta không thể vứt bỏ.
Nhưng thuận theo mà tới, làm cho ý nghĩ trong lòng Dư Mỹ Huyên, lại dao động hai phần, chỉ mới ngày thứ hai, Yến Tránh Bác liền đăng báo nói rõ, hơn nữa yêu cầu tất cả gia tộc có liên hệ cùng Yến thị, không lén lút trợ giúp cho Yến Mục.
Thậm chí rời đi tới quá vội vàng, bọn họ căn bản không mang theo bao nhiêu tiền, Yến Tránh Bác ngược lại cũng không tới mức muốn để cho bọn họ ra khỏi Yến thị, nhưng công ty cùng trang viên dưới tên Yến Mục toàn bộ đều thu hồi lại.
Nếu như bọn họ không thể ở trong khoảng thời gian ngắn nghĩ cách kiếm sống, khách sạn năm sao bọn họ ở liền cũng ở không được bao lâu nữa.
Yến trạch Hải thành nước Hạ, Mạnh Đình thấy Yến Tuy nhận xong điện thoại, trên mặt hiện lên chút thần sắc khác thường, cậu rất nghiêm túc nhìn hai mắt, lại dựa tới trong ngực Yến Tuy, "Hữu dụng như vậy sao?"
Yến Tuy để cho Yến Tránh Bác từng bước áp sát như vậy, thật có thể làm cho Yến Mục nhìn rõ ràng Dư Mỹ Huyên sao? Mạnh Đình muốn hỏi chính là cái này.
"Hữu dụng hay không không quan trọng, quan trọng là, bọn họ tiếp cận không được bác cả, đợi thêm đoạn thời gian nữa, Minh Á lớn lên, bọn họ mưu tính thế nào cũng không có tác dụng nữa." Yến Tuy giải thích với Mạnh Đình, lại đưa tay sờ sờ trán và má Mạnh Đình, trước khi cậu chạy một chuyến tới phòng thí nghiệm, anh lo lắng mình sẽ bị lạnh nhạt tới hay không.
"Nha," Mạnh Đình gật gật, cậu đối với chuyện bên kia, cũng không có quá nhiều hứng thú, cậu suy nghĩ một chút lại mới nhớ tới một chuyện muốn hỏi Yến Tuy, "Buổi trưa mẹ gọi điện thoại cho em, ông nội cho bọn họ ở riêng rồi."
Ngày đó Tiêu Hiên Dân động thủ đánh Tiêu Huy Dân, đã phạm vào kiêng kỵ của Tiêu lão gia tử, hơn nữa Tiêu Tư lại cùng Dư Mỹ Huyên cấu kết, cũng làm cho Tiêu lão gia tử đối với hắn cực kỳ thất vọng, dứt khoát, Tiêu lão gia tử quyết định, trực tiếp ở riêng, sau này chỉ có một mạch Tiêu Huy Dân này coi là dòng chính bổn gia.
"Ừ," Yến Tuy nhẹ nhàng gật đầu, anh vẫn thật sự không biết, dù sao Bắc thành bên kia chính là Tiêu lão gia tử quyết định như vậy, chân chính xử lý cũng còn cần một đoạn thời gian, truyền tin cũng cần một quá trình.
Nhưng có thể xác định một điểm là, Tiêu gia Bắc thành bên kia đoán chừng vẫn đang loạn cào cào, Tiêu Hiên Dân kia bị kích thích không nhẹ, làm ra chuyện gì đều không nói trước, thế cho nên Ninh Châu và Tiêu Huy Dân tạm thời vẫn không tới được Hải thành thăm Mạnh Đình.
Mạnh Đình nói đến chuyện bên kia liền lại nghĩ tới cảnh tượng Yến Tuy bị thương, cậu ngẩng đầu nhìn Yến Tuy, lại tiếp tục dặn dò một câu, "Anh sau này đừng bị thương nữa."
"Được," Yến Tuy gật gật đầu, ấn đầu Mạnh Đình quy lại, lại ở trán cậu hôn một cái.
Beta: Min
Mạnh Đình tin, nhưng đồng thời cậu cũng càng đau lòng, cậu rốt cục không tiếp tục cùng Yến Tuy tạo chút khoảng cách nữa, cậu cọ tới trong ngực Yến Tuy, nhẹ nhàng ôm lấy người, "Em đã biết sẽ đau mà......"
Một cái nện này nặng như vậy, thanh âm vang như vậy, Yến Tuy cũng là thân thể máu thịt, sao có thể sẽ không đau chứ.
Yến Tuy mấp máy môi, cũng không biết có thể đáp lại cái gì, anh ở trên sống lưng Mạnh Đình thuận theo, trong lòng bất đắc dĩ, đồng thời cũng cảm thấy rất ấm áp.
Một ngày này ở Yến thị nước F, cuộc sống của Dư Mỹ Huyên cũng trải qua không tốt, hôm qua bọn họ giống như Tiêu trạch cũng nói chuyện này, Yến Tránh Bác đem ghi âm đối thoại của hắn cùng Dư Mỹ Huyên để cho Yến Mục nghe, muốn cho y hiểu được tâm địa ác độc đáng sợ nữ nhân bên gối y.
Trước đó bán con của mình không nói, còn bán con út của Tiêu gia luân lạc tới Hải thành, hơn nữa những năm này bà ta chưa từng áy náy, chưa từng nghĩ tới đối với đứa nhỏ bà ta bán, làm đền bù chút gì đó.
Nhưng sự thông minh của Dư Mỹ Huyên rõ ràng cao hơn Nguỵ Tiểu Vũ, trước khi Yến Mục bị Yến Tránh Bác gọi tới, bà ta trước hết cùng Yến Mục làm ra mọi loại phòng bị rồi, bà ta nói đến Mạnh gia, nói đến cha ruột mẹ ruột, Yến Mục không chỉ không có cảm thấy Dư Mỹ Huyên có lỗi, còn cảm thấy bà ta đáng thương dũng cảm.
Hôm nay Yến Tránh Bác lại gọi Yến Mục tới, là muốn y cho hắn một quyết định, Yến gia nước F là tuyệt đối không chứa nữ nhân như vậy, Yến Thư Á có thể vô tội, nhưng mẹ hắn Dư Mỹ Huyên tuyệt đối không thể vẫn chiếm cứ vị trí vợ đích tôn được.
"Cha, Lâm Đạt chỉ là một cô gái yếu đuối, cô ấy chỉ là bị ép tới cùng đường mà thôi, hoàn cảnh bức bách, cũng không phải bụng dạ cô ấy xấu như vậy, cô ấy mang theo Thư Á lớn lên, chịu nhiều khổ cực như vậy, ngài sao có thể bởi vì một câu nói của Tiêu thị, liền hủy bỏ tất cả sự tốt đẹp của cô ấy chứ."
(tốt đẹp:)))))
Yến Tránh Bác nhìn Yến Mục, thời gian thật dài một câu cũng không nói, nhưng hắn tiếp tục mở miệng, liền dọa sợ tới Yến Mục.
"Hiện tại con chỉ có hai con đường, đường thứ nhất ly hôn cùng người phụ nữ kia, đường thứ hai con cùng cô ta nắm tay cút ra khỏi Yến gia!"
Người phụ nữ như Dư Mỹ Huyên, Yến Mục hiện tại còn có thể cảm giác ra tốt đẹp, Yến Tránh Bác thật sự đối với y cực kỳ thất vọng.
Tựa hồ sợ Yến Mục không rõ "Cút" là có ý gì, Yến Tránh Bác lại tiếp tục giải thích thêm một câu, "Từ nay về sau con liền cùng Yến thị thoát khỏi tất cả quan hệ, không phải con trai của Yến Tránh Bác ta, cũng không phải là con trưởng của Yến thị nước F!"
Y không chỉ không có quyền thừa kế gia chủ, cũng không thể có bất kỳ tài sản gì thuộc về Yến thị, nếu như Yến Mục có thể vì Dư Mỹ Huyên làm tới trình độ như vậy, như vậy hắn sẽ thành toàn cho bọn họ, truy cứu của Tiêu gia, hắn liền gánh thôi.
Yến Tránh Bác nhìn Yến Mục sửng sốt, hắn không có tiếp tục mở miệng, nhưng thần sắc hắn cũng không có bất kỳ biến hóa nào, cái này so với chế nhạo giễu cợt đều muốn làm cho người ta sợ hãi hơn, đây tỏ vẻ lời Yến Tránh Bác nói, là tuyệt đối nghiêm túc, cũng không phải là hù dọa, chỉ cần Yến Mục chọn, Yến Tránh Bác liền sẽ dựa theo Yến Mục nói với hắn để làm.
"Con......" Yến Mục nhìn Yến Tránh Bác quả thực không thể tin được, đây là lời cha y nói với y.
"Phải chọn, ta cho con thời gian nửa tiếng quyết định, ngay trong thư phòng này!"
Yến Tránh Bác tuyệt không cho Yến Mục lại đi cùng Dư Mỹ Huyên thương lượng cái gì, nhưng thúc đẩy hắn làm quyết định này, là bởi vì hắn trước khi tìm Yến Mục, đã cùng Yến Tuy liên lạc một chút, ý kiến của anh đã thúc đẩy Yến Tránh Bác quyết tuyệt như vậy, thời gian hắn có thể bảo vệ Yến Mục đã không nhiều lắm.
Yến Mục lúc còn trẻ thật sự phản nghịch, phản nghịch tới Yến Tránh Bác vô luận nói gì với y, y cũng muốn phản, sau 30 tuổi, y biết rất điều, biết Yến Tránh Bác làm một gia chủ là không dễ dàng, nhưng hiện tại phần phản nghịch này lại tiếp tục bị kích phát ra ngoài rồi.
"Con chọn...... Đường thứ 2, con đã phụ......"
"Được rồi, cút đi!" Yến Tránh Bác một chút cũng không muốn nghe lời thâm tình của đứa con vứt bỏ hắn vứt bỏ gia tộc qua lại với nữ nhân gieo họa cho hắn.
Ánh mắt hắn nhìn Yến Mục rốt cục có biến hóa, nhưng biến hóa như vậy làm cho Yến Mục càng thêm khó chịu hai phần, cũng không phải là thông cảm Yến Tránh Bác cái gì, mà là tức giận, Yến Tránh Bác luôn thất vọng với y, vô luận y làm cái gì, hắn vĩnh viễn đều chỉ có ánh mắt này.
"Dù sao, cha cũng không thiếu con trai, cũng không thiếu cháu trai, con đây liền mang theo Lâm Đạt và Thư Á rời đi!"
Yến Tránh Bác nhìn Yến Mục vung cửa rời đi, thần sắc thất vọng của ông cũng đều thu lại, lại chốc lát, hắn gọi điện thoại cho quản gia. Yến Mục nguyện ý rời đi, Dư Mỹ Huyên và Yến Thư Á thì chưa chắc, nhưng bất kể ai không nguyện ý, ai tới nói đỡ, một nhà y bị đuổi là đã định rồi.
Kết quả như vậy tuyệt đối ngoài dự đoán của Dư Mỹ Huyên, bà ta không ngờ tới, Yến Tránh Bác lại đột nhiên nhẫn tâm tới loại trình độ này, đây chính là con trưởng của hắn a, nói đuổi liền đuổi.
"Anh Mục, anh nói với cha anh đổi ý rồi, em...... em không đáng được anh như vậy."
Dư Mỹ Huyên nói với Yến Mục, trong mắt đều là lo sợ, nhưng bà ta như vậy, ngược lại làm cho Yến Mục càng thêm hạ quyết tâm, y cầm tay Dư Mỹ Huyên, rất trịnh trọng nói, "Em yên tâm, anh sẽ không rời bỏ em."
Dư Mỹ Huyên và Yến Mục nhìn nhau, nhịp tim tăng nhanh, tự nhiên không thể nào là vì y cảm động, bà ta là khẩn trương, bà ta trong đầu các loại ý nghĩ kịch liệt va chạm, cuối cùng bà ta hơi chần chờ gật gật đầu, sau đó dựa tới trong ngực Yến Mục.
Bà ta vẫn như cũ không tin Yến Tránh Bác cứ như vậy bỏ rơi con trưởng của hắn, đây có lẽ cũng chỉ là một khảo nghiệm thôi, bà ta không thể vứt bỏ.
Nhưng thuận theo mà tới, làm cho ý nghĩ trong lòng Dư Mỹ Huyên, lại dao động hai phần, chỉ mới ngày thứ hai, Yến Tránh Bác liền đăng báo nói rõ, hơn nữa yêu cầu tất cả gia tộc có liên hệ cùng Yến thị, không lén lút trợ giúp cho Yến Mục.
Thậm chí rời đi tới quá vội vàng, bọn họ căn bản không mang theo bao nhiêu tiền, Yến Tránh Bác ngược lại cũng không tới mức muốn để cho bọn họ ra khỏi Yến thị, nhưng công ty cùng trang viên dưới tên Yến Mục toàn bộ đều thu hồi lại.
Nếu như bọn họ không thể ở trong khoảng thời gian ngắn nghĩ cách kiếm sống, khách sạn năm sao bọn họ ở liền cũng ở không được bao lâu nữa.
Yến trạch Hải thành nước Hạ, Mạnh Đình thấy Yến Tuy nhận xong điện thoại, trên mặt hiện lên chút thần sắc khác thường, cậu rất nghiêm túc nhìn hai mắt, lại dựa tới trong ngực Yến Tuy, "Hữu dụng như vậy sao?"
Yến Tuy để cho Yến Tránh Bác từng bước áp sát như vậy, thật có thể làm cho Yến Mục nhìn rõ ràng Dư Mỹ Huyên sao? Mạnh Đình muốn hỏi chính là cái này.
"Hữu dụng hay không không quan trọng, quan trọng là, bọn họ tiếp cận không được bác cả, đợi thêm đoạn thời gian nữa, Minh Á lớn lên, bọn họ mưu tính thế nào cũng không có tác dụng nữa." Yến Tuy giải thích với Mạnh Đình, lại đưa tay sờ sờ trán và má Mạnh Đình, trước khi cậu chạy một chuyến tới phòng thí nghiệm, anh lo lắng mình sẽ bị lạnh nhạt tới hay không.
"Nha," Mạnh Đình gật gật, cậu đối với chuyện bên kia, cũng không có quá nhiều hứng thú, cậu suy nghĩ một chút lại mới nhớ tới một chuyện muốn hỏi Yến Tuy, "Buổi trưa mẹ gọi điện thoại cho em, ông nội cho bọn họ ở riêng rồi."
Ngày đó Tiêu Hiên Dân động thủ đánh Tiêu Huy Dân, đã phạm vào kiêng kỵ của Tiêu lão gia tử, hơn nữa Tiêu Tư lại cùng Dư Mỹ Huyên cấu kết, cũng làm cho Tiêu lão gia tử đối với hắn cực kỳ thất vọng, dứt khoát, Tiêu lão gia tử quyết định, trực tiếp ở riêng, sau này chỉ có một mạch Tiêu Huy Dân này coi là dòng chính bổn gia.
"Ừ," Yến Tuy nhẹ nhàng gật đầu, anh vẫn thật sự không biết, dù sao Bắc thành bên kia chính là Tiêu lão gia tử quyết định như vậy, chân chính xử lý cũng còn cần một đoạn thời gian, truyền tin cũng cần một quá trình.
Nhưng có thể xác định một điểm là, Tiêu gia Bắc thành bên kia đoán chừng vẫn đang loạn cào cào, Tiêu Hiên Dân kia bị kích thích không nhẹ, làm ra chuyện gì đều không nói trước, thế cho nên Ninh Châu và Tiêu Huy Dân tạm thời vẫn không tới được Hải thành thăm Mạnh Đình.
Mạnh Đình nói đến chuyện bên kia liền lại nghĩ tới cảnh tượng Yến Tuy bị thương, cậu ngẩng đầu nhìn Yến Tuy, lại tiếp tục dặn dò một câu, "Anh sau này đừng bị thương nữa."
"Được," Yến Tuy gật gật đầu, ấn đầu Mạnh Đình quy lại, lại ở trán cậu hôn một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.