Sủng Nịch Đệ Nhất Tiểu Hoàng Hậu
Chương 2: ta là xuyên qua
Phụng Phụng
12/05/2015
Mí mắt nặng trĩu , bên tai Thiên Mỹ vang vảng tiếng khóc cùng tiếng nỉ non của Nhu nhi , nàng thực sự ko thể mở mắt nổi .
Âu Dương Thiên Mỹ _ cái tên theo nàng suốt 21 năm trời . Nàng nhớ lại khi ở kiếp trước , nàng là học sinh cấp 3 , ưu tú và suất xắc . Chỉ số IQ tới gần 200 nhưng khuôn mặt bình thường , cơ thể bình thường , cuộc sống bình thường , đều bình ổn cả .
Đùng 1 cái , nàng chết do tai nạn giao thông , nàng như thế bình thường làm lão thiên gia bất bình hay sao ? Sao ko thể cho nàng yên ổn chết đi như những người khác , sao lại cho nàng đầu thai mà còn nhớ như in những chuyện kiếp trước . Trời bất bình với nàng , nàng vốn hoạt bát năng động , tại sao giờ lại trầm cảm như vậy . Lão thiên gia muốn nàng có cuộc sống đầy sóng gió , mẫu thân mất khi nàng vừa ra đời , nàng bị mù , ko có nội lực , ko học được võ , bị người khi dễ , bị người đời chà đạp và sỉ nhục . Thứ duy nhất trời cho nàng là khuôn mặt này cùng Nhu nhi .
Thôi thì , trước mắt cầu Nại hà đây rồi , chỉ 1 chút nữa , nàng sẽ được giải phóng khởi chỗ này , nàng sẽ được tự do .
- tiểu thư ... tiểu thư ... xin hãy quay lại với Nhu nhi !! Nhu nhi ko thể sống thiếu người !!! - phía sau Thiên Mỹ , Nhu nhi bộ mặt giàn giụa nước mắt , Nhu nhi là người còn sống , cư nhiên ko thể lên cầu Nại hà . Nàng để ngoài tai tất cả , tiếp tục đi. Xin lỗi Nhu nhi , là ta có tội với ngươi , có kiếp sau , chỉ mong được làm bạn với ngươi 1 lần nữa . Thiên Mỹ rảo bước , mũi cay cay , nước mắt tràn my .
- tiểu Mỹ . Nàng đứng lại !
Bước chân nàng chậm lại rồi dừng hẳn . Thiên Mỹ quay người lại . Là 1 nam nhân ? Khuôn mặt của hắn hoàn toàn bị bóng tối bao phủ . Có vẻ còn trẻ , sao lại gọi nàng thân mật như vậy ? Nàng ko quen hắn . Nhưng giọng nói trầm ấm này , thật quen thuộc . Chân nàng ko nghe lời nàng nữa , tự chủ đi tới vòng tay sẵn dang rộng của nam nhân kia . Cái ôm này rất ấm áp , thân thuộc . Nhưng hắn là ai ? Quen nàng ư ? Nàng ko hiểu ...
Mỹ lan viện
Thiên Mỹ nằm trên giường , tuy là phế vật nhưng nàng lại là trung lưu , vẫn được đầy đủ và khá sung túc . Nhu nhi bên cạnh nàng , khuôn mặt vẫn khóc lóc nhưng lại cố gắng bôi thuốc và băng bó cho nàng . Thiên Mỹ mi tâm giật giật , hơi thở yếu ớt của nàng có vẻ đã tốt hơn . Tay khẽ giơ lên .
- ... tiểu thư !!! Người tỉnh rồi !!! - Nhu nhi khuôn mặt sung sướng hét lên , nhưng ko dám ôm lấy nàng , lỡ như kinh động tới vết thương của nàng thì Thiên Mỹ nàng sẽ đau .
- ân ! Ta đâu thể bỏ Nhu nhi 1 mình - Thiên Mỹ cố nặn ra 1 nụ cười trên khuôn mặt đáng yêu và xanh xao của nàng .
- tiểu thư , ta biết ... người yêu nhất là ta !!! - Nhu nhi vừa khóc vừa cười với nàng
- ân
- tiểu thư , ta đi lấy canh gà cho người ! - Nhu nhi nói xong , liền chạy đi .
Trong của hồi môn của mẫu thân có 3 cửa hàng khá lớn , đó là tiệm thuốc , tiệm y phục và quán ăn . Mẫu thân Bạch Tuyết Sương của nàng luôn đối xử tốt với hạ nhân nên người quản lý 3 tiệm đó cũng ho nàng 1/4 số ngân lượng liếm được trong 1 tháng . Cung cấp cái ăn , cái mặc và cả thuốc khi nàng bị thương . Cuộc sống của nàng ko quá khốn khó .
Mấy ngày sau
Mấy hôm nay , nàng lấy lý do bị thương nặng , ko tới ăn chung với cả gia được nên gần đây ko bị thêm vết thương nào . Cũng may nàng biết các làm hết sẹo bằng nghệ nên da non của nàng phục hồi rất nhanh , cơ thể sẹo mờ đi nhiều . Đi lại , chạy nhảy ko vấn đề . Cũng may Mỹ lan viện cách xa với những nơi khác nên ko ai giám sát nàng cả .
Canh 5 , Thiên Mỹ ko ngủ được , nàng ngồi bên cửa sổ nghe những âm thanh đêm , thật khó ngủ .
_soạt_
1 tiếng động bên lùm cây gần đó vang lên . Thính giác của nàng rất tốt , ngửi ngay được mùi máu tươi . Thiên Mỹ đứng dậy , mờ đường đi ra ngoài , cần cây gậy gỗ lần đường ra bụi cây đó .
-A!!! - nàng hét lên , ngã xuống đất , có cái gì đó ngáng chân nàng .
Nhu nhi trong phòng đang ngủ liền bật dậy , chạy ra .
- tiểu thư , người sao vậy .- Nhu nhi tới đỡ nàng dậy .
- Nhu nhi , có mùi máu ! - nàng khịt khịt mũi
Nhu nhi nghe vậy , liền nhìn xung quanh , trợn mắt
- tiểu ... tiểu thư !!! Có người chết - Nhu nhi mặt trắng bệch , ôm nàng lùi lại
- ra xem còn hơi thở ko . Nếu còn thì cứu .
- tiểu thư ....! Ta ....
- được rồi , để ta - nàng thở dài , mần mò lên mũi của người kia . Còn thở !!!
- tiểu thư ... ! Đó có phải ....
- Còn sống , ngươi cùng ta nâng vào .
- dạ !
Âu Dương Thiên Mỹ _ cái tên theo nàng suốt 21 năm trời . Nàng nhớ lại khi ở kiếp trước , nàng là học sinh cấp 3 , ưu tú và suất xắc . Chỉ số IQ tới gần 200 nhưng khuôn mặt bình thường , cơ thể bình thường , cuộc sống bình thường , đều bình ổn cả .
Đùng 1 cái , nàng chết do tai nạn giao thông , nàng như thế bình thường làm lão thiên gia bất bình hay sao ? Sao ko thể cho nàng yên ổn chết đi như những người khác , sao lại cho nàng đầu thai mà còn nhớ như in những chuyện kiếp trước . Trời bất bình với nàng , nàng vốn hoạt bát năng động , tại sao giờ lại trầm cảm như vậy . Lão thiên gia muốn nàng có cuộc sống đầy sóng gió , mẫu thân mất khi nàng vừa ra đời , nàng bị mù , ko có nội lực , ko học được võ , bị người khi dễ , bị người đời chà đạp và sỉ nhục . Thứ duy nhất trời cho nàng là khuôn mặt này cùng Nhu nhi .
Thôi thì , trước mắt cầu Nại hà đây rồi , chỉ 1 chút nữa , nàng sẽ được giải phóng khởi chỗ này , nàng sẽ được tự do .
- tiểu thư ... tiểu thư ... xin hãy quay lại với Nhu nhi !! Nhu nhi ko thể sống thiếu người !!! - phía sau Thiên Mỹ , Nhu nhi bộ mặt giàn giụa nước mắt , Nhu nhi là người còn sống , cư nhiên ko thể lên cầu Nại hà . Nàng để ngoài tai tất cả , tiếp tục đi. Xin lỗi Nhu nhi , là ta có tội với ngươi , có kiếp sau , chỉ mong được làm bạn với ngươi 1 lần nữa . Thiên Mỹ rảo bước , mũi cay cay , nước mắt tràn my .
- tiểu Mỹ . Nàng đứng lại !
Bước chân nàng chậm lại rồi dừng hẳn . Thiên Mỹ quay người lại . Là 1 nam nhân ? Khuôn mặt của hắn hoàn toàn bị bóng tối bao phủ . Có vẻ còn trẻ , sao lại gọi nàng thân mật như vậy ? Nàng ko quen hắn . Nhưng giọng nói trầm ấm này , thật quen thuộc . Chân nàng ko nghe lời nàng nữa , tự chủ đi tới vòng tay sẵn dang rộng của nam nhân kia . Cái ôm này rất ấm áp , thân thuộc . Nhưng hắn là ai ? Quen nàng ư ? Nàng ko hiểu ...
Mỹ lan viện
Thiên Mỹ nằm trên giường , tuy là phế vật nhưng nàng lại là trung lưu , vẫn được đầy đủ và khá sung túc . Nhu nhi bên cạnh nàng , khuôn mặt vẫn khóc lóc nhưng lại cố gắng bôi thuốc và băng bó cho nàng . Thiên Mỹ mi tâm giật giật , hơi thở yếu ớt của nàng có vẻ đã tốt hơn . Tay khẽ giơ lên .
- ... tiểu thư !!! Người tỉnh rồi !!! - Nhu nhi khuôn mặt sung sướng hét lên , nhưng ko dám ôm lấy nàng , lỡ như kinh động tới vết thương của nàng thì Thiên Mỹ nàng sẽ đau .
- ân ! Ta đâu thể bỏ Nhu nhi 1 mình - Thiên Mỹ cố nặn ra 1 nụ cười trên khuôn mặt đáng yêu và xanh xao của nàng .
- tiểu thư , ta biết ... người yêu nhất là ta !!! - Nhu nhi vừa khóc vừa cười với nàng
- ân
- tiểu thư , ta đi lấy canh gà cho người ! - Nhu nhi nói xong , liền chạy đi .
Trong của hồi môn của mẫu thân có 3 cửa hàng khá lớn , đó là tiệm thuốc , tiệm y phục và quán ăn . Mẫu thân Bạch Tuyết Sương của nàng luôn đối xử tốt với hạ nhân nên người quản lý 3 tiệm đó cũng ho nàng 1/4 số ngân lượng liếm được trong 1 tháng . Cung cấp cái ăn , cái mặc và cả thuốc khi nàng bị thương . Cuộc sống của nàng ko quá khốn khó .
Mấy ngày sau
Mấy hôm nay , nàng lấy lý do bị thương nặng , ko tới ăn chung với cả gia được nên gần đây ko bị thêm vết thương nào . Cũng may nàng biết các làm hết sẹo bằng nghệ nên da non của nàng phục hồi rất nhanh , cơ thể sẹo mờ đi nhiều . Đi lại , chạy nhảy ko vấn đề . Cũng may Mỹ lan viện cách xa với những nơi khác nên ko ai giám sát nàng cả .
Canh 5 , Thiên Mỹ ko ngủ được , nàng ngồi bên cửa sổ nghe những âm thanh đêm , thật khó ngủ .
_soạt_
1 tiếng động bên lùm cây gần đó vang lên . Thính giác của nàng rất tốt , ngửi ngay được mùi máu tươi . Thiên Mỹ đứng dậy , mờ đường đi ra ngoài , cần cây gậy gỗ lần đường ra bụi cây đó .
-A!!! - nàng hét lên , ngã xuống đất , có cái gì đó ngáng chân nàng .
Nhu nhi trong phòng đang ngủ liền bật dậy , chạy ra .
- tiểu thư , người sao vậy .- Nhu nhi tới đỡ nàng dậy .
- Nhu nhi , có mùi máu ! - nàng khịt khịt mũi
Nhu nhi nghe vậy , liền nhìn xung quanh , trợn mắt
- tiểu ... tiểu thư !!! Có người chết - Nhu nhi mặt trắng bệch , ôm nàng lùi lại
- ra xem còn hơi thở ko . Nếu còn thì cứu .
- tiểu thư ....! Ta ....
- được rồi , để ta - nàng thở dài , mần mò lên mũi của người kia . Còn thở !!!
- tiểu thư ... ! Đó có phải ....
- Còn sống , ngươi cùng ta nâng vào .
- dạ !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.