Chương 166
Triêm Y
02/04/2017
Edit: Linh Sờ Tinh“Xuân Lan, quần áo giày tất mới của tiểu chủ tử đã chuẩn bị chưa, Triệu ma ma muốn dùng đấy”.
“Huệ Lan tỷ tỷ, đã sớm chuẩn bị xong từ tối hôm qua rồi”.
“Đây là bộ chủ tử muốn dùng hả? Chớ lấy nhầm ”.
“Không thể nhầm được, hôm qua chủ tử cũng đã xem qua rồi, ngay cả áo yếm cũng phối màu với quần áo rồi”. Xuân Lan che miệng cười rộ lên.
“Vậy thì tốt, ta đi trước. Ngươi qua xem Nhược Lan, xem xem tiểu chủ tử ăn uống như thế nào. Nếu bận quá, thì giúp một tay, nhanh tay nhân chân một chút”.
“Vâng, đi ngay đây ạ”.
Đan Như Uyển mới sáng sớm đã bận rộn. Chỉ có phòng chính là không hề có động tĩnh gì.
“Kiều Kiều định nướng đến khi nào?”. Tông Chính Lâm từ phía sau ôm lấy người đang giả bộ ngủ say vào ngực.
Lông mi Mộ Tịch Dao khẽ rung, nhưng trên mặt lại không hề có biểu hiện gì, vờ như không nge thấy.
“Vậy thì ngủ tiếp. Để ma ma bế Tiểu tử Thành Khánh ra ngoài gặp mọi người là được”.
“Như vậy sao được?”. Mộ Tịch Dao vội vàng kêu lên.
“Giờ thì tỉnh rồi?”. Giọng Lục điện hạ thuộc tông trầm, lúc sáng sớm lại càng dễ nghe.
A, trúng kế rồi… vừa sáng ra boss đã xấu xa! Hắn rõ ràng là muốn trêu đùa nàng.
Tông Chính Lâm cười cười vỗ đầu Mộ Tịch Dao, hôn lên má nàng.
Bề ngoài nhìn thì nàng có vẻ mạnh miệng, chứ thực ra vô cùng yêu thương con trai , sao có thể vắng mặt trong lễ chọn đồ vật đoán tương lai của bé được.
“Chẳng phải Kiều Kiều nói hôm nay phải xinh đẹp hơn tất cả mọi người sao, bản điện hạ còn đang chờ xem đây ”. Tối qua nàng còn giận dỗi với hắn, còn nói là gì mà đệ nhất mỹ nhân của Thịnh Kinh là Thạch Nghiên Lĩnh cũng sẽ không bằng một nét phong tình của mình. Tông Chính Lâm chờ xem lần này nàng làm thế nào.
Mộ Tịch Dao chu miệng, ngọ ngoạy cái đầu vẫn đang nằm trên gối mềm. Nếu không phải tại Tông Chính Lâm nói là “Giờ thân thể nàng nặng nề cũng chẳng cần chú ý đến mấy cách ăn mặc phiền phức kia, cái kiểu ăn mặc thắt eo buộc bụng , nàng cũng không cần chịu bị giày vò”.
Chỉ một câu như vậy mà thôi, Mộ Tịch Dao lại cảm thấy boss ghét bỏ dáng người mình thay đổi, vì vậy mới nói cho sướng miệng. Ai ngờ Tông Chính Lâm lại nhớ trong lòng, sáng sớm đã nhắc làm nàng không xuống nổi đài.
Lục điện hạ xuống giường mặc áo khoác ngoài, nhìn nàng co thành một đoàn trên giường, giữa lông mày lại mang nét nhu hòa.
Tính tình của Mộ Tịch Dao vô cùng cổ quái, có một số chuyện nàng lại rất cường ngạnh. Ví dụ như dung mạo và tính tình, cách nói chuyện của nàng luôn là muốn phá vỡ những điều luật giáo dưỡng khuê các xưa nay.
“Tính tình của một nữ nhân có tốt hay không , chẳng phải đều chỉ cần dựa vào lời nói của đương gia hay sao? Người đàn ông muốn nói thế nào thực ra không phải là xem người phụ nữ ấy đẹp hay không, mà phải là có hợp ý của bọn họ hay không”.
Đây cũng là lời mà Mộ Tịch Dao vô tình nói ra lúc hai người nhàn thoại. Lúc ấy Tông Chính Lâm chỉ nhướng mày, nhìn Mộ Tịch Dao cười một cách đầy thâm ý.
Theo như cách giải thích của nàng thì hắn đường đường là Lục hoàng tử giữ chặt nàng như thế chẳng qua là vì mỹ sắc của nàng mà thôi.
Thực ra ý của Mộ Tịch Dao chỉ là phàn nàn cho sự mất trọng lượng trong lời nói của nữ nhân mà thôi, bởi tương lai của nữ nhân tất cả là do nam nhân định đoạt. Đáng tiếc tư duy của nàng lại vượt khỏi lễ giáo thông thường, chuyện nàng cho rằng đó là đương nhiên, thì Lục điện hạ lại không thể nào lý giải được, cũng không suy đoán được, nên hắn cứ nghĩ vòng thành nàng quá để ý đến dung mạo.
Vì vậy mới có sự hiểu lầm sáng nay. Vì an ủi trái tim thủy tinh nhỏ bé của Mộ Tịch Dao, Tông Chính Lâm không quên nói thêm một câu.
“Cho dù Kiều Kiều không bằng các nữ nhân phong tình kiêu ngạo khác, bản điện miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận”. Lời này coi như là cho Mộ Tịch Dao một cái lý do để bỏ xuống, đáng tiếc nàng lại không nhận ra, trong lòng đang điên cuồng coi hắn là tiểu nhân mà đánh.
Boss ơi, ngài có biết nói chuyện không vậy? Lời này tuy là có ý tốt, nhưng sao thiếp càng nghe lại càng thấy tức giận thế này? Lẽ nào mới sáng sớm mà ngài đã chọc tức người ta thế này?
Thấy Mộ Tịch Dao đã hoàn toàn tỉnh táo, vô cùng có tinh thần cáu kỉnh với mình, Tông Chính Lâm kéo áo, gọi người vào hầu hạ Mộ Tịch Dao.
Còn hắn thì chưa bao giờ cần người hầu hạ, trừ khi đôi lúc Mộ Tịch Dao thấy tinh thần thoải mái, hoặc muốn xum xoe nịnh nọt, còn lại thì đều là do Tông Chính Lâm thường tự mình làm.
Mặc Lan nhìn trời không còn sớm nên vội muốn lên gõ cửa, lúc này điện hạ gọi người vào thật sự không gì tốt hơn.
*****
Hôm nay, ai đến phủ hoàng tử đều mang vẻ mui mừng, nhưng trước mặt Lục điện hạ vẫn nên thận trọng thì tốt hơn. Tuy Lục điện hạ sẽ không giận chó đánh mèo vì những chuyện nhỏ nhặt, nhưng có âm thầm ghi thù không thì không ai biết được. Huống chi lễ chọn đồ vật đoán tương lai hôm nay là của con trai trưởng của Mộ thị , được Lục điện hạ cực kỳ sủng ái, chuyện này là nhỏ hay lớn , vẫn nên suy nghĩ cẩn thận cho tốt.
Hách Liên Mẫn Mẫn mang người đến mời tất cả phu nhân vào sân trong, còn các công chúa quận chúa khác thì ở trong phòng có lò sưởi ,uống trà trò truyện, không ở cùng chỗ với các mệnh phụ khác.
“Đó chính là cô nương của Thạch gia, quả nhiên xinh đẹp khiến người ta thán phục. Nhìn cách ăn mặc của nàng kìa, không có trên trăm lượng bạc tuyệt đối không làm được. Nghe nói Thạch tiểu thư này mới từ phía nam tới, mới đầu không thích ứng được thời tiết của Thịnh Kinh nên bị bệnh một thời gian, mãi tháng trước mới có thể ra ngoài đi lại. Nhưng tuy chỉ mới ra ngoài vài lần nhưng danh tiếng mỹ nhân đã truyền khắp Thịnh Kinh, không ai không biết”.
“Thạch tiểu thư đẹp thì đẹp, nhưng lại không bằng người bên cạnh, khí chất không kém”.
“Người kia là người nào ? Gia Cát Lịch, viên ngọc minh châu của Gia Cát gia, có danh cùng với Mộ trắc phi”.
“Thì ra là nàng! Quả nhiên không phụ danh tiếng. Nhưng mà sao lại có liên quan đến Mộ Trắc phi? Nổi danh như thế nào ?”.
“Vậy là ngươi còn chưa biết. Vài ngày trước, trong cung…”.
Hách Liên Mẫn Mẫn nghe các phu nhân thấp giọng đàm luận, đối với việc Mộ Tịch Dao luôn nổi bật thì đã quen rồi. Kể cả khi nàng ta không ở đây, nhưng cũng không có ai quên nàng ta.
Như vậy cũng tốt, có Mộ thị thu hút sự chú ý, những người muốn xu nịnh mình cũng thiếu đi một chút. Mình cũng không thoải mái nhìn những người gió chiều nào theo chiều nấy này. Nhân tình ấm lạnh ra sao, chỉ có chính mình trải qua mới có thể hiểu được nỗi chua xót trong đó.
“Thần nữ bái kiến hoàng tử phi”. Gia Cát Lịch cùng Thạch Nghiên Linh cùng nhau đi đến, hai người đều là giai nhân hiếm có mới mười sáu , khi đứng cùng một chỗ thật dễ thu hút ánh mắt của người khác.
“Người tới là khách, không cần khách khí như thế. Hai vị tiểu thư xin mời”. Hách Liên Mẫn Mẫn mang tư thế chủ nhà, nhanh chóng cùng hai người nói chuyện.
“Hách liên tiểu thư đến”.
Một tiếng Hách Liên tiểu thư làm mọi người đồng loạt nhìn qua, liền thấy một nữ tử xinh đẹp, sáng trong như trăng rằm, từng bước từng bước nhẹ nhàng thu hút nhân tâm.
Đẹp, đẹp đến mức thanh lệ tuyệt trần, đẹp đến mức khiến cho người khác lại có cảm giác lạnh lung cô độc. Nữ tử như vậy mới đúng là tuyệt thế giai nhân như trong bài “Nguyệt Thần phú” mà lâu nay bao người đều ca tụng. Nếu không có chuyện kia, thì chắc cô gái này có lẽ đã vào hậu viện của Lục hoàng tử.
Hách Liên Uy Nhi mặc bộ váy trắng xếp li song điệp, dưới làn váy là những bông hoa ẩn hiện. Dường như trong đó có ánh bạc, lúc nàng bước đi thì thấy một vầng sáng chuyển động, thật là tinh xảo. Trên đầu chỉ đeo một cây trâm ngọc đơn giản, tôn lên làn da trắng như tuyết, mặt xinh răng trắng .
Nếu nói Thạch Nghiên Linhđẹp vì có ngũ quan duyên dáng, thì Hách Liên Uy Nhi lại thu phục nhân tâm nhờ vào phong thái . Nếu muốn phân cao thấp thì hai người đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, ngang sức ngang tài.
“Tỷ tỷ, muội muội đặc biệt đến thỉnh an”. Hách Liên Uy Nhi vẫn như bình thường, trên mặt vẫn luôn khách khí có đủ lễ nghĩa với Hách Liên Mẫn Mẫn. Còn trong lòng như thế nào thì chỉ có nàng ta rõ, đối với vị đích tỷ chẳng chút bản lĩnh nào này, nàng ta chỉ có phẫn hận và khinh thường. Nếu không phải bản thân Hách Liên Mẫn Mẫn có khiếm khuyết thì hôm nay người bị mọi người nịnh nọt lấy lòngở chỗ này tất nhiên có cả Hách Liên Uy Nhi nàng.
“Huệ Lan tỷ tỷ, đã sớm chuẩn bị xong từ tối hôm qua rồi”.
“Đây là bộ chủ tử muốn dùng hả? Chớ lấy nhầm ”.
“Không thể nhầm được, hôm qua chủ tử cũng đã xem qua rồi, ngay cả áo yếm cũng phối màu với quần áo rồi”. Xuân Lan che miệng cười rộ lên.
“Vậy thì tốt, ta đi trước. Ngươi qua xem Nhược Lan, xem xem tiểu chủ tử ăn uống như thế nào. Nếu bận quá, thì giúp một tay, nhanh tay nhân chân một chút”.
“Vâng, đi ngay đây ạ”.
Đan Như Uyển mới sáng sớm đã bận rộn. Chỉ có phòng chính là không hề có động tĩnh gì.
“Kiều Kiều định nướng đến khi nào?”. Tông Chính Lâm từ phía sau ôm lấy người đang giả bộ ngủ say vào ngực.
Lông mi Mộ Tịch Dao khẽ rung, nhưng trên mặt lại không hề có biểu hiện gì, vờ như không nge thấy.
“Vậy thì ngủ tiếp. Để ma ma bế Tiểu tử Thành Khánh ra ngoài gặp mọi người là được”.
“Như vậy sao được?”. Mộ Tịch Dao vội vàng kêu lên.
“Giờ thì tỉnh rồi?”. Giọng Lục điện hạ thuộc tông trầm, lúc sáng sớm lại càng dễ nghe.
A, trúng kế rồi… vừa sáng ra boss đã xấu xa! Hắn rõ ràng là muốn trêu đùa nàng.
Tông Chính Lâm cười cười vỗ đầu Mộ Tịch Dao, hôn lên má nàng.
Bề ngoài nhìn thì nàng có vẻ mạnh miệng, chứ thực ra vô cùng yêu thương con trai , sao có thể vắng mặt trong lễ chọn đồ vật đoán tương lai của bé được.
“Chẳng phải Kiều Kiều nói hôm nay phải xinh đẹp hơn tất cả mọi người sao, bản điện hạ còn đang chờ xem đây ”. Tối qua nàng còn giận dỗi với hắn, còn nói là gì mà đệ nhất mỹ nhân của Thịnh Kinh là Thạch Nghiên Lĩnh cũng sẽ không bằng một nét phong tình của mình. Tông Chính Lâm chờ xem lần này nàng làm thế nào.
Mộ Tịch Dao chu miệng, ngọ ngoạy cái đầu vẫn đang nằm trên gối mềm. Nếu không phải tại Tông Chính Lâm nói là “Giờ thân thể nàng nặng nề cũng chẳng cần chú ý đến mấy cách ăn mặc phiền phức kia, cái kiểu ăn mặc thắt eo buộc bụng , nàng cũng không cần chịu bị giày vò”.
Chỉ một câu như vậy mà thôi, Mộ Tịch Dao lại cảm thấy boss ghét bỏ dáng người mình thay đổi, vì vậy mới nói cho sướng miệng. Ai ngờ Tông Chính Lâm lại nhớ trong lòng, sáng sớm đã nhắc làm nàng không xuống nổi đài.
Lục điện hạ xuống giường mặc áo khoác ngoài, nhìn nàng co thành một đoàn trên giường, giữa lông mày lại mang nét nhu hòa.
Tính tình của Mộ Tịch Dao vô cùng cổ quái, có một số chuyện nàng lại rất cường ngạnh. Ví dụ như dung mạo và tính tình, cách nói chuyện của nàng luôn là muốn phá vỡ những điều luật giáo dưỡng khuê các xưa nay.
“Tính tình của một nữ nhân có tốt hay không , chẳng phải đều chỉ cần dựa vào lời nói của đương gia hay sao? Người đàn ông muốn nói thế nào thực ra không phải là xem người phụ nữ ấy đẹp hay không, mà phải là có hợp ý của bọn họ hay không”.
Đây cũng là lời mà Mộ Tịch Dao vô tình nói ra lúc hai người nhàn thoại. Lúc ấy Tông Chính Lâm chỉ nhướng mày, nhìn Mộ Tịch Dao cười một cách đầy thâm ý.
Theo như cách giải thích của nàng thì hắn đường đường là Lục hoàng tử giữ chặt nàng như thế chẳng qua là vì mỹ sắc của nàng mà thôi.
Thực ra ý của Mộ Tịch Dao chỉ là phàn nàn cho sự mất trọng lượng trong lời nói của nữ nhân mà thôi, bởi tương lai của nữ nhân tất cả là do nam nhân định đoạt. Đáng tiếc tư duy của nàng lại vượt khỏi lễ giáo thông thường, chuyện nàng cho rằng đó là đương nhiên, thì Lục điện hạ lại không thể nào lý giải được, cũng không suy đoán được, nên hắn cứ nghĩ vòng thành nàng quá để ý đến dung mạo.
Vì vậy mới có sự hiểu lầm sáng nay. Vì an ủi trái tim thủy tinh nhỏ bé của Mộ Tịch Dao, Tông Chính Lâm không quên nói thêm một câu.
“Cho dù Kiều Kiều không bằng các nữ nhân phong tình kiêu ngạo khác, bản điện miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận”. Lời này coi như là cho Mộ Tịch Dao một cái lý do để bỏ xuống, đáng tiếc nàng lại không nhận ra, trong lòng đang điên cuồng coi hắn là tiểu nhân mà đánh.
Boss ơi, ngài có biết nói chuyện không vậy? Lời này tuy là có ý tốt, nhưng sao thiếp càng nghe lại càng thấy tức giận thế này? Lẽ nào mới sáng sớm mà ngài đã chọc tức người ta thế này?
Thấy Mộ Tịch Dao đã hoàn toàn tỉnh táo, vô cùng có tinh thần cáu kỉnh với mình, Tông Chính Lâm kéo áo, gọi người vào hầu hạ Mộ Tịch Dao.
Còn hắn thì chưa bao giờ cần người hầu hạ, trừ khi đôi lúc Mộ Tịch Dao thấy tinh thần thoải mái, hoặc muốn xum xoe nịnh nọt, còn lại thì đều là do Tông Chính Lâm thường tự mình làm.
Mặc Lan nhìn trời không còn sớm nên vội muốn lên gõ cửa, lúc này điện hạ gọi người vào thật sự không gì tốt hơn.
*****
Hôm nay, ai đến phủ hoàng tử đều mang vẻ mui mừng, nhưng trước mặt Lục điện hạ vẫn nên thận trọng thì tốt hơn. Tuy Lục điện hạ sẽ không giận chó đánh mèo vì những chuyện nhỏ nhặt, nhưng có âm thầm ghi thù không thì không ai biết được. Huống chi lễ chọn đồ vật đoán tương lai hôm nay là của con trai trưởng của Mộ thị , được Lục điện hạ cực kỳ sủng ái, chuyện này là nhỏ hay lớn , vẫn nên suy nghĩ cẩn thận cho tốt.
Hách Liên Mẫn Mẫn mang người đến mời tất cả phu nhân vào sân trong, còn các công chúa quận chúa khác thì ở trong phòng có lò sưởi ,uống trà trò truyện, không ở cùng chỗ với các mệnh phụ khác.
“Đó chính là cô nương của Thạch gia, quả nhiên xinh đẹp khiến người ta thán phục. Nhìn cách ăn mặc của nàng kìa, không có trên trăm lượng bạc tuyệt đối không làm được. Nghe nói Thạch tiểu thư này mới từ phía nam tới, mới đầu không thích ứng được thời tiết của Thịnh Kinh nên bị bệnh một thời gian, mãi tháng trước mới có thể ra ngoài đi lại. Nhưng tuy chỉ mới ra ngoài vài lần nhưng danh tiếng mỹ nhân đã truyền khắp Thịnh Kinh, không ai không biết”.
“Thạch tiểu thư đẹp thì đẹp, nhưng lại không bằng người bên cạnh, khí chất không kém”.
“Người kia là người nào ? Gia Cát Lịch, viên ngọc minh châu của Gia Cát gia, có danh cùng với Mộ trắc phi”.
“Thì ra là nàng! Quả nhiên không phụ danh tiếng. Nhưng mà sao lại có liên quan đến Mộ Trắc phi? Nổi danh như thế nào ?”.
“Vậy là ngươi còn chưa biết. Vài ngày trước, trong cung…”.
Hách Liên Mẫn Mẫn nghe các phu nhân thấp giọng đàm luận, đối với việc Mộ Tịch Dao luôn nổi bật thì đã quen rồi. Kể cả khi nàng ta không ở đây, nhưng cũng không có ai quên nàng ta.
Như vậy cũng tốt, có Mộ thị thu hút sự chú ý, những người muốn xu nịnh mình cũng thiếu đi một chút. Mình cũng không thoải mái nhìn những người gió chiều nào theo chiều nấy này. Nhân tình ấm lạnh ra sao, chỉ có chính mình trải qua mới có thể hiểu được nỗi chua xót trong đó.
“Thần nữ bái kiến hoàng tử phi”. Gia Cát Lịch cùng Thạch Nghiên Linh cùng nhau đi đến, hai người đều là giai nhân hiếm có mới mười sáu , khi đứng cùng một chỗ thật dễ thu hút ánh mắt của người khác.
“Người tới là khách, không cần khách khí như thế. Hai vị tiểu thư xin mời”. Hách Liên Mẫn Mẫn mang tư thế chủ nhà, nhanh chóng cùng hai người nói chuyện.
“Hách liên tiểu thư đến”.
Một tiếng Hách Liên tiểu thư làm mọi người đồng loạt nhìn qua, liền thấy một nữ tử xinh đẹp, sáng trong như trăng rằm, từng bước từng bước nhẹ nhàng thu hút nhân tâm.
Đẹp, đẹp đến mức thanh lệ tuyệt trần, đẹp đến mức khiến cho người khác lại có cảm giác lạnh lung cô độc. Nữ tử như vậy mới đúng là tuyệt thế giai nhân như trong bài “Nguyệt Thần phú” mà lâu nay bao người đều ca tụng. Nếu không có chuyện kia, thì chắc cô gái này có lẽ đã vào hậu viện của Lục hoàng tử.
Hách Liên Uy Nhi mặc bộ váy trắng xếp li song điệp, dưới làn váy là những bông hoa ẩn hiện. Dường như trong đó có ánh bạc, lúc nàng bước đi thì thấy một vầng sáng chuyển động, thật là tinh xảo. Trên đầu chỉ đeo một cây trâm ngọc đơn giản, tôn lên làn da trắng như tuyết, mặt xinh răng trắng .
Nếu nói Thạch Nghiên Linhđẹp vì có ngũ quan duyên dáng, thì Hách Liên Uy Nhi lại thu phục nhân tâm nhờ vào phong thái . Nếu muốn phân cao thấp thì hai người đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, ngang sức ngang tài.
“Tỷ tỷ, muội muội đặc biệt đến thỉnh an”. Hách Liên Uy Nhi vẫn như bình thường, trên mặt vẫn luôn khách khí có đủ lễ nghĩa với Hách Liên Mẫn Mẫn. Còn trong lòng như thế nào thì chỉ có nàng ta rõ, đối với vị đích tỷ chẳng chút bản lĩnh nào này, nàng ta chỉ có phẫn hận và khinh thường. Nếu không phải bản thân Hách Liên Mẫn Mẫn có khiếm khuyết thì hôm nay người bị mọi người nịnh nọt lấy lòngở chỗ này tất nhiên có cả Hách Liên Uy Nhi nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.