Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 211:

Quyết Tuyệt

26/09/2021

Một đám ảnh vệ tụ tập trước cửa chủ viện, chờ Ngôn Tu nói chuyện.

Ngôn Tu nhìn bọn họ, mặt không biểu cảm mà nói: “Các ngươi hẳn đã biết, chủ nhân mất trí nhớ.”

“Có biện pháp nào chữa khỏi cho chủ nhân không?” Có một ảnh vệ hỏi.

“Đại phu bình thường trị không hết cho chủ nhân, đại phu có thể trị được… Y thánh cốc trước đó cũng phái người tấn công Minh Giáo.” Ngôn Tu nói, Minh Giáo bọn họ kẻ thù khắp thiên hạ, còn vị độc y thích tùy tiện hạ độc người khác của Minh Giáo kia, cũng không biết bây giờ đã chết chưa.

“Bọn họ hẳn là…… Không biết thân phận chủ nhân?”

“Chủ nhân nói, Minh Giáo có phản đồ. Những phản đồ đó biết Cảnh công tử.” Ngôn Tu lại nói, người trong võ lâm không biết chủ nhân là giáo chủ Minh Giáo, nhưng “biết” chủ nhân là Cảnh công tử bên người giáo chủ Minh Giáo.

Một đám ảnh vệ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Trước kia đều là chủ nhân phân phó bọn họ làm cái này làm cái kia, nhưng hiện tại chủ nhân đã mất trí nhớ!

Ngôn Tu nhìn bọn họ, hít sâu một hơi: “Ta tìm các ngươi kỳ thật là có chuyện khác muốn nói với mọi người.”

“Ngươi muốn nói gì?” Ảnh Nhị hỏi.

Ngôn Tu mặt không biểu cảm: “Chủ nhân không có nội lực, lại mất trí nhớ, trên đường vẫn luôn rất sợ hãi, nếu hắn biết mình là giáo chủ Minh Giáo, còn bị võ lâm chính đạo đuổi giết, chắc chắn sẽ càng sợ hãi hơn.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” các ảnh vệ sôi nổi hỏi.

“Chúng ta tạm thời không cần nói với chủ nhân chuyện này.” Ngôn Tu nói: “Chúng ta có thể nói với chủ nhân, hắn cũng là thiếu gia trong nhà, là chủ tử trong nhà, nhưng đừng nói cho hắn về Minh Giáo, như vậy hắn sẽ cho rằng mình chỉ là một người thường, sẽ không sợ hãi như vậy nữa.”

Ngôn Tu chưa từng nghĩ tới, mình thế mà lại có một ngày sẽ gạt người khác.

Y còn lừa gạt cả những ảnh vệ xuất thân giống mình trước mặt đây.

Ngôn Tu bên ngoài ảnh vệ thương lượng một phen, ảnh vệ đi theo Ngôn Cảnh Tắc một đường từ Minh Giáo đi vào nơi này còn nhắc tới chuyện trên đường Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy sợ hãi.

“Chúng ta lừa gạt chủ nhân, có thể nào không tốt lắm không?” Có một ảnh vệ hỏi.

“Chúng ta chỉ là không nói về chuyện Minh Giáo, cũng không phải lừa gạt chủ nhân.” Ngôn Tu nói: “Đây là vì tốt cho chủ nhân.”

Lời này của Ngôn Tu không sai.

Nhóm ảnh vệ chỉ được Ngôn Cảnh Tắc dạy dỗ một năm, một đám đều còn rất đơn thuần, Ngôn Tu lại nói có sách mách có chứng, bọn họ cảm thấy Ngôn Tu rất đúng, cũng đã đồng ý điểm này.

Nhưng bọn họ cũng có yêu cầu khác: “Ngôn Tu, hiện tại không cần ngươi giả trang giáo chủ, chuyện bảo vệ bên người chủ nhân hẳn là chúng ta luân phiên tới.”

Mỗi tối, chuyện Ngôn Tu và Ngôn Cảnh Tắc cùng nhau ngủ, trước đó Ngôn Cảnh Tắc đặt tên đẹp đẽ là “bảo vệ bên người”.

“Các ngươi đánh thắng được ta?” Ngôn Tu nhìn về phía những người này, nội kình ngoại phóng.

Các ảnh vệ khác đều trầm mặc.

Bọn họ xác thật đánh không lại Ngôn Tu.

Trước kia Ngôn Tu chính là người mạnh nhất trong số bọn họ, một năm này chủ nhân chỉ điểm bọn họ luyện võ nghệ khác, Ngôn Tu cũng là người luyện được tốt nhất, bọn họ đều đánh không lại Ngôn Tu.

Lúc này, Ngôn Tu lại nói: “Hơn nữa, chủ nhân chỉ thích ta hầu hạ hắn.”

“Ngươi nói bậy! Chủ nhân rõ ràng cũng rất thích ta hầu hạ hắn.” Có một ảnh vệ nói.

Ngôn Tu nói: “Ta nói hầu hạ không phải cái loại hầu hạ như ngươi. Lúc trước chủ nhân trúng độc, là ta giúp chủ nhân giải độc, chủ nhân thích ta nhất, cũng chỉ thích ta.”

Thời điểm Ngôn Tu nói như vậy, bộ dáng cực tự tin.

Các ảnh vệ khác đều trầm mặc.

Đặc biệt là người một đường đi theo Ngôn Cảnh Tắc từ Minh Giáo tới nơi này, càng là ghen ghét, càng là buồn bực mà nhìn Ngôn Tu.

Trước kia ở Minh Giáo, buổi tối chủ nhân đều bảo người gác đêm rời xa phòng chủ nhân, bọn họ cũng không phát hiện chủ nhân và Ngôn Tu có cái gì, nhưng dọc theo đường đi này……

Có vài khách điếm cách âm cũng không tốt, bọn họ ít nhiều cũng nghe được một vài động tĩnh, thế mới biết, Ngôn Tu và chủ nhân hóa ra là cái dạng quan hệ này.

Nhóm ảnh vệ đang giao lưu tin tức với nhau, Ngôn Tu lại nói: “Chủ nhân nói, ta là anh tuấn nhất, hắn thích ta.”

Y nói, còn kéo một chút cổ áo ra.

Y chỉ thoáng kéo ra một chút, nhưng nhóm ảnh vệ đã có thể thấy rõ dấu vết trên đó, ánh mắt nhìn Ngôn Tu càng thêm ghen ghét.

Nhưng mà, bọn họ xác thật so ra kém Ngôn Tu.

Chủ nhân không chỉ một lần khen Ngôn Tu anh tuấn, Ngôn Tu cũng xác thật là người anh tuấn nhất trong số bọn họ, hơn nữa…… Người vẫn luôn đi theo chủ nhân đều có thể nhìn ra được, Ngôn Tu lớn lên giống Liễu Chỉ Tình.

So với bọn họ, chủ nhân chắc chắn càng thích Ngôn Tu.

Nhóm ảnh vệ tán thành Ngôn Tu lời nói.

Ngôn Tu thấy thế, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Dấu vết trên cổ y là tối qua y chủ động làm chủ nhân để lại, để làm những người này biết chuyện là của y… Quả nhiên hữu dụng.

Nhưng y có thể làm những người này không nói chuyện Minh Giáo với chủ nhân, lại không thể ngăn cản những người này tiếp cận chủ nhân…… Ánh mắt Ngôn Tu lạnh lùng mà đảo qua trên người các ảnh vệ.

Y biểu hiện thật sự rất tự tin, kỳ thật trong lòng đặc biệt không chắc, sợ có người thừa dịp chủ nhân mất trí nhớ, giống y vậy, câu dẫn chủ nhân.

Y nhất định phải chiếu cố chủ nhân cho tốt, không thể để chủ nhân bị những người này cướp đi!

Buổi tối cũng có thể chủ động hơn một chút.

Trước kia y từng nghe hai nữ nhân ngầm nói chuyện, nói buổi tối phải quấn lấy nam nhân nhà mình, làm hắn không còn sức lực nhớ thương nam nhân khác.

Ngôn Tu nghĩ như vậy, ánh mắt càng thêm ám trầm một chút.

Mọi người thương lượng chuyện xong, Ngôn Tu liền về phòng.

Ngôn Cảnh Tắc nằm trên giường, “ngủ” thật sự sâu, Ngôn Tu nhìn hắn, cúi đầu thơm hắn.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Trước đó bị Ngôn Tu điểm huyệt ngủ, Ngôn Cảnh Tắc thật ra thấy rất kỳ quái.

Hắn biết Ngôn Tu thích hắn, sẽ không thương tổn hắn, cũng không rõ Ngôn Tu vì sao lại làm như vậy.

Hóa ra là bởi vì lo hắn sợ hãi, muốn công đạo một chút những ảnh vệ khác.

Ngôn Cảnh Tắc nghe Ngôn Tu tự tin tràn đầy mà nói “Chủ nhân thích ta”, cảm thấy Ngôn Tu thật sự quá mức đáng yêu.

Hiện tại Ngôn Tu còn thừa dịp hắn “ngủ”, trộm thơm hắn.

Ngôn Cảnh Tắc nằm yên để được thơm.

Ngôn Tu thật đúng là hôn hắn thật lâu, một hồi lâu sau mới dừng lại, giải huyệt ngủ cho hắn.

Ngôn Cảnh Tắc một lát sau mới “tỉnh” lại, sau đó đã nhìn đến Ngôn Tu đang ngồi bên mép giường nhìn mình.

Ngôn Tu nói: “Cảnh Tắc, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Cái gì?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Ngôn Tu nói: “Ngươi không phải là nam sủng của ta, chúng ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, ngươi cũng là đại gia thiếu gia, vì cùng ta ở bên nhau nên rời khỏi gia tộc của ngươi……”

Ngôn Tu nói nghiêm trang, Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy cốt truyện y nói có hơi quen quen.

Hắn trước kia lúc ở Minh Giáo đã từng giảng qua với Ngôn Tu một câu chuyện tình yêu nam nam yêu nhau, cảm động đất trời, cốt truyện trong đó chính là như vậy……

“Hóa ra là vậy, trách không được ngươi lại tốt với ta như vậy.” Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp “tin”.



Kỹ thuật diễn của hắn thật sự rất vụng về, đáng tiếc Ngôn Tu một chút cũng không hoài nghi.

Ngôn Cảnh Tắc âm thầm thở dài một hơi.

Hắn cảm thấy mình là một người đơn thuần, nhưng cùng các ảnh vệ này ở bên nhau thời gian dài…… Hắn đột nhiên phát hiện mình một chút cũng không đơn thuần.

Bọn người kia sao lại dễ lừa như vậy!

Thôi, hắn vẫn nên trông coi bọn họ nhiều hơn đi…

Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp tiếp nhận thân phận mới của mình.

Mà hai nha hoàn Ngôn Cảnh Tắc trên đường mua về kia, càng ngày càng cảm thấy toàn cái nhà này rất quỷ dị.

Ờ thì, hai người Ngôn Tu và Cảnh thiếu không quỷ dị, sau khi biết được hóa ra bọn họ là thanh mai trúc mã, hai nha hoàn bừng tỉnh đại ngộ —— trách không được Ngôn Tu thiếu gia không chỉ có múc nước đưa cơm cho Cảnh thiếu, còn mỗi ngày tự mình động thủ giặt khăn trải giường, hóa ra bọn họ là người yêu thanh mai trúc mã!

Các nàng cảm thấy quỷ dị kỳ thật là những người đi theo kia.

Những người này lớn lên đều có hơi giống nhau, một đám lạnh như băng thì thôi, các nàng chung quy hay cảm thấy bên người sẽ đột nhiên thiếu đi vài người, lại đột nhiên nhiều thêm vài người.

Có đôi khi các nàng và những người này cùng nhau làm việc, còn sẽ phát hiện…… Những người này giống như đổi một khuôn mặt mới vậy.

Các nàng không phải gặp được cái gì không sạch sẽ chứ?

Hai nha hoàn bị dọa đến run bần bật.

Trong lúc vô ý nghe được hai nha hoàn cứ nhắc mãi “Quỷ gia gia đừng tới tìm ta”, Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Nhóm ảnh vệ thường thích giấu mình trong chỗ tối, nhưng đôi khi sẽ ra tới, còn sẽ không tiếng động đổi ca với nhau, hai nha hoàn này chắc chắn là bị dọa tới rồi.

Xuất phát từ đồng tình, Ngôn Cảnh Tắc cho người tiễn đi hai nha hoàn này.

Đến lúc này, hắn đã không dùng họ được —— từ khi tới Lương Châu phủ dàn xếp xuống xong, giặt quần áo chuẩn bị mọi việc cho hắn đã bị Ngôn Tu một tay bao hết, căn bản không cho người khác làm. Trước đó có một ảnh vệ cướp làm việc, còn bị Ngôn Tu đánh một trận.

Còn chuyện thứ hai… Không có hai nha hoàn này ở, những ảnh vệ đó cũng có thể tự tại hơn một chút.

Trong nhà ngoại trừ nhóm ảnh vệ ra đều rời khỏi hết, nhóm ảnh vệ xác thật tự tại hơn nhiều.

Ngôn Cảnh Tắc thường nhìn thấy bọn họ đổi chiều trên xà nhà, vui vui vẻ vẻ mà nói chuyện phiếm, còn có người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, trộm tặng đồ cho hắn.

Nói thật, nếu hắn thật sự mất trí nhớ, có khả năng sẽ bị bọn họ hù chết.

Nhưng cuộc sống như vậy còn rất không tồi.

Ngôn Cảnh Tắc ở nhà làm đại gia một tháng, sáng hôm nay, liền nói với Ngôn Tu đang hưng phấn thu dọn khăn trải giường: “A Tu, chúng ta đi ra ngoài dạo phố đi?”

“Được.” Ngôn Tu đáp ứng, chủ nhân muốn cái làm gì y sẽ để chủ nhân làm cái đó!

Nếu chủ nhân trong khoảng thời gian này sống vui vẻ, có khả năng tương lai khôi phục ký ức cũng không đuổi y đi không?

Ngôn Tu bồi cạnh Ngôn Cảnh Tắc, đi dạo phủ thành phủ Lương Châu, cuối cùng lại vào tửu lầu nhà bọn họ mở.

Tửu lầu do nhóm ảnh vệ mở, khách đến đầy nhà.

Tuy điếm tiểu nhị của tửu lầu nhà này có hơi lãnh đạm, không quá tiếp đón người, nhưng động tác hầu hạ người đặc biệt lưu loát, hơn nữa khách nhân có yêu cầu gì cũng nhớ rõ rành mạch, tuyệt không tính sai.

Trên đời này, có người yêu thích lúc ăn cơm bị người nịnh bợ xu nịnh, nghe người ta nói lời hay, lại cũng có yêu thích an an tĩnh tĩnh ăn cơm, các điếm tiểu nhị không giống người thường này lại được rất nhiều người hảo cảm.

Thêm nữa chính là thức ăn ở tửu lầu này.

Đầu bếp tửu lầu mày thật sự rất lợi hại, kỹ thuật xắt rau kia không có vài thập niên thì luyện không ra đâu!

Hơn nữa, rất nhiều đầu bếp tửu lầu một khi vội lên thì hương vị thức ăn không còn tốt nữa, nhưng đầu bếp ở đây thì không giống vậy.

Bọn họ không chỉ có lên món nhanh, hương vị còn ngon vô cùng.

Ngôn Cảnh Tắc mới vừa tiến vào tửu lầu đã nghe được có người đang đàm luận về tửu lầu của mình, khích lệ những đầu bếp đó.

Những ảnh vệ đó của hắn đương nhiên rất xuất sắc, rất lợi hại, cao thủ võ lâm như vậy làm đầu bếp chắc chắn là nhẹ nhàng rồi!

“Cảnh Tắc, ngươi muốn ăn cái gì?”

“Bảo bọn họ mang món chiêu bài lên mười món đi, khẩu phần mỗi món ít lại một chút.” Ngôn Cảnh Tắc nói. Tửu lầu nhà mình có chỗ tốt như vậy đó, ăn cái gì cũng được.

“Cảnh công tử ngươi chờ nha, rất nhanh sẽ xong!” một điểm tiểu nhị, tức tiểu ảnh vệ trước đó Ngôn Cảnh Tắc cứu ra nói. Cậu nhóc chạy nhanh như bay, không bao lâu lại trở về, hai mắt sáng quắc mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc còn cảm giác được, phía trên phòng riêng mình ngồi ẩn giấu hai ảnh vệ, phòng riêng cách vách có bảy tám ảnh vệ, còn có các ảnh vệ khác đang lại tình

Bọn người kia, có thể nói là vô khổng bất nhập*……

(*chỗ nào cũng có)

Ngôn Cảnh Tắc cảm giác được, Ngôn Tu cũng đồng dạng phát hiện.

Y không nên mang chủ nhân tới nơi này!

Bọn họ rõ ràng hẳn nên đi chỗ khác ăn cơm mới đúng!

Bất quá, vì bảo hộ chủ nhân, bọn họ bất kể đi nơi nào cũng đều sẽ mang theo mấy ảnh vệ, kỳ thật cũng không khác là bao……

Ngôn Tu có chút buồn bực.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn bộ dáng Ngôn Tu buồn bực, bắt đầu cân nhắc muốn mang Ngôn Tu ra ngoài đi dạo.

Kỳ thật hắn vẫn luôn cùng các ảnh vệ này ở bên nhau, bất lợi cho sự trưởng thành của các ảnh vệ, không phải sao?

Được rồi, hắn muốn đi cũng không phải vì muốn các ảnh vệ này trưởng thành lên, mà là muốn cùng Ngôn Tu trải qua thế giới hai người.

Nhưng hắn cũng không thể trực tiếp liền ném bọn họ xuống, cứ hướng về phía sau khi hắn không có nội lực lại còn mất trí nhớ, bọn họ còn không rời không bỏ, hắn vẫn sẽ dàn xếp ổn thỏa cho bọn họ.

Ngôn Cảnh Tắc đang nghĩ ngợi tới tâm sự, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.

“Chỗ các ngươi đồ ăn không sạch sẽ!”

“Thức ăn này có ruồi bọ!”

“Gọi ông chủ các ngươi ra đây!”

……

Bảy tám đại hán vừa nhìn đã thấy không dễ chọc đang ở dưới lầu ầm ĩ không thôi.

Cái gì đồ ăn có ruồi bọ, hẳn là bọn họ tùy tiện tìm lý do, tình huống hiện tại…… Phỏng chừng là một vài thế lực bản địa tới tìm phiền toái.

Tửu lầu này ăn nên làm ra, chắc chắn cản đường của người khác.

Còn có khả năng, chính là bang phái bản địa muốn đoạt tửu lầu này.

Ngôn Cảnh Tắc sẽ nghĩ như vậy cũng là có nguyên nhân, mấy đại hán dưới lầu này rõ ràng đều hiểu một chút công phu quyền cước.

Tiểu ảnh vệ làm tiểu nhị có rất nhiều. Bọn họ vốn dĩ cảm xúc đã không nùng liệt, còn bị Ngôn Cảnh Tắc huấn luyện qua, không dễ dàng phát hỏa. Lúc này, một tiểu ảnh vệ mở to một đôi mắt đen kịt nhìn mấy đại hán: “Thức ăn trong tiệm chúng ta tuyệt đối sạch sẽ, sẽ không có ruồi bọ.”

“Vậy đây là cái gì?” Một đại hán chỉ vào đồ ăn tẩm nước canh ruồi bọ, nói.

“Đây là ruồi bọ chết ngươi mang đến, lại bỏ vào đồ ăn.” tiểu ảnh vệ nói: “Ta thấy được.”

Những đại hán đó sửng sốt, ngay sau đó nói: “Nói hươu nói vượn, ta sao có thể để ruồi bọ vào đồ ăn của mình? Hơn nữa nếu ngươi thấy được, sao ngươi không nói?”

“Ta cho rằng các ngươi muốn ăn ruồi bọ.” Tiểu ảnh vệ mặt đầy nghiêm túc.

“Con mẹ ngươi!” Những đại hán đó phát hỏa, hùng hùng hổ hổ, cuối cùng lại nói: “Ta ở trong tiệm các ngươi ăn phải ruồi bọ! Các ngươi tính toán làm gì bây giờ?”



Tiểu ảnh vệ hồi ức một chút lời Ngôn Cảnh Tắc nói trước kia: “Ta bảo phòng bếp lại lên thêm một phần cho ngươi?” Chủ nhân bảo bọn họ chịu đựng một chút khách nhân vô cớ gây rối.

“Lên thêm một phần nữa mà coi là xong à? Không có cửa đâu!” một người trong các đại hán này đột nhiên ra một quyền đánh vào cái bàn, nội lực tung ra, trực tiếp liền đánh ra một cái lỗ lớn trên bàn, đồng thời, thức ăn trên bàn cũng rơi hết xuống đất.

Đập xong cái bàn, người này còn nói: “Hắc Long Bang bọn tao cũng không phải dễ chọc đâu!”

Tiểu ảnh vệ kia nãy giờ vẫn luôn không có biểu cảm gì, thoạt nhìn đặc biệt bình tĩnh, nhưng lúc này, trong ánh mắt đen kịt của cậu hiện lên lửa giận: “Ngươi đập hư bàn của bọn ta, phải bồi thường tiền!”

“Bồi thường? Ha! Tiểu tử, gọi ông chủ các ngươi tới đây, bảo hắn bồi thường ta năm ngàn lượng, chuyện hôm nay coi như cho qua.” đại hán cầm đầu nói.

Hắc long bang là môn phái bản địa phủ Lương Châu, thương nhân phủ Lương Châu đều sẽ hiếu kính cho bọn họ, nhưng cố tình cái tửu lầu này lại không cho.

Hắc Long bang bọn họ quan sát tửu lầu này một đoạn thời gian rồi, phát hiện tửu lầu này hẳn là không có hậu trường, lúc này mới ra tay.

Bọn họ kỳ thật cũng không nhất định phải lấy năm ngàn lượng, nhưng tửu lầu này nếu làm ăn không tồi, hiếu kính chắc chắn phải lấy nhiều!

“Chủ nhân nói, làm hỏng đồ đạc phải bồi thường.” tiểu ảnh vệ kia nghiêm túc mà nói.

“Gì?” người Hắc long bang có điểm không nghe rõ, đúng lúc này, tiểu nhị không quá mười hai tuổi trước mắt bọn họ đột nhiên xông tới, tốc độ kia nhanh đến mức không thể tưởng tượng.

Từ từ, tốc độ của tiểu nhị này sao lại nhanh đến như vậy? Cậu ta biết khinh công?

Người Hắc long bang đều ngốc ra, lúc bọn họ đang ngốc, một đám đã bị điểm huyệt toàn bộ.

Tiểu ảnh vệ điểm huyệt đạo của bọn họ, nghiêm túc nói: “Các ngươi cần phải bồi thường tiền, không bồi thường thì phải làm việc.”

Người Hắc Long Bang bị điểm huyệt vẫn không nhúc nhích, cũng không động đậy.

Các khách nhân vốn dĩ nhìn thấy người Hắc Long bang tới kiếm chuyện đã tính trộm rời đi, lúc này lại dừng bước chân.

Bọn họ nhìn thấy cái gì? Bọn họ thế nhưng nhìn đến một hài tử choai choai, định trụ tất cả bảy tám người của Hắc Long bang!

Tiểu ảnh vệ nhìn về phía những khách nhân đó: “Ngại quá, quấy rầy mọi người dùng cơm, các ngươi yên tâm, chúng ta rất nhanh sẽ xử lý tốt.”

Cậu nói xong, kéo hai tráng hán đi mất.

Tửu lầu này tiểu nhị rất nhiều, rất nhanh lại ra tới ba người, kéo toàn bộ các tráng háng đi mất, bọn họ còn nhanh chóng mang cái bàn đi, còn thu thập sạch sẽ những mảnh hỗn độn trên đất.

Khách nhân vốn dĩ tính toán trộm rời đi: “……” Bọn họ không dám trộm rời đi!

Từ từ, tửu lầu này thoạt nhìn địa vị rất lớn a, những điếm tiểu nhị đó thế nhưng cũng là người giang hồ trong truyền thuyết…… Bọn họ đột nhiên cảm thấy ăn cơm ở chỗ này đặc biệt có mặt mũi.

Chuyện dưới lầu Ngôn Cảnh Tắc đều nghe được toàn bộ.

Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên nói cái gì mới tốt.

Các ảnh vệ này, có hơi phô trương rồi…

Bọn họ không sợ những người trong võ lâm chính đạo tìm tới cửa sao?

Nhưng hình như tìm tới cửa cũng chả sao.

Bọn họ cùng lắm thì ném nơi này xuống rồi đi chỗ khác, hoặc là trực tiếp đánh một trận.

Hắn hiện tại thực lực rất mạnh, căn bản không sợ những người trong võ lâm chính đạo đó, trước kia lựa chọn rời khỏi Minh Giáo cũng không phải bởi vì sợ họ, thuần túy là không muốn theo chân họ đánh nhau.

Dù sao…… Hắn tự nhận mình cũng là một nhân sĩ chính đạo.

Ngôn Cảnh Tắc quay đầu lại, tiếp tục ăn uống.

Ngôn Tu và Ngôn Cảnh Tắc giống nhau, cảm giác được có điểm không thích hợp.

Nhưng y dù có học một năm, đối với toàn bộ võ lâm cũng không hiểu biết quá rõ, hơn nữa y cảm thấy mở tửu lầu là chủ ý của Ngôn Cảnh Tắc, khẳng định không sai, cũng không nghĩ ra rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Thẳng đến buổi tối nửa tháng sau, ảnh vệ gác đêm thổi lên một tiếng còi.

Tiếng còi sắc nhọn vang vọng bầu trời đêm, toàn bộ ảnh vệ đều nháy mắt tỉnh táo lại.

Ngôn Cảnh Tắc đang đè nặng Ngôn Tu gần đây vẫn luôn rất nhiệt tình, tiến hành vận động ban đêm thì đột nhiên nghe được tiếng còi, động tác bỗng nhiên dừng lại.

Âm thanh này… Dựa theo ký ức nguyên chủ, đây là địch tập?

Có kẻ địch đến?

Ngôn Cảnh Tắc dừng động tác, Ngôn Tu nguyên bản dây dưa hắn càng dứt khoát hơn —— Ngôn Tu đẩy hắn ra, ngồi lên mặc quần áo: “Cảnh Tắc, ngươi chờ ở chỗ này, ngàn vạn lần đừng đi ra ngoài.”

Nói xong, y lại không yên tâm mà hô: “Ảnh Nhị Ảnh Tam, các ngươi bảo vệ Cảnh Tắc!”

Ảnh Nhị Ảnh Tam là ảnh vệ thực lực mạnh nhất ngoài y ra, có bọn họ bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc, y cũng có thể yên tâm hơn một chút, còn chính y… Y muốn ra ngoài nhìn xem rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Ngôn Tu nhanh chóng xông ra ngoài.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn hiện tại không biết mình nên nói cái gì, nhưng làm được một nửa đột nhiên bị người quấy rầy, hắn thật sự muốn nổi điên.

Đồng thời, hắn lại một lần nữa cảm thấy chính mình có phải nỗ lực không đủ hay không —— Ngôn Tu chạy trốn thật nhanh!

Bất quá, tuy trong lòng suy nghĩ rất nhiều, Ngôn Cảnh Tắc cũng đồng thời mặc xong quần áo, lúc Ảnh Nhị Ảnh Tam tiến vào, hắn đã thắt xong đai lưng, thành Cảnh công tử phong độ nhẹ nhàng.

Cùng lúc đó, bên ngoài rốt cuộc là chuyện như thế nào, Ngôn Cảnh Tắc cũng coi như hiểu rõ —— hắn nghe được bên ngoài truyền đến tiếng kêu: “Ma giáo yêu nghiệt, ra đây nhận lấy cái chết!”

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn trước kia vì tránh cho giống nguyên chủ bị võ lâm chính đạo vây ở U Minh Sơn, trước tiên rời đi, nhưng hiện tại…… Hắn lại bị vây quanh.

Âm thanh bên ngoài vô cùng ồn ào, Ngôn Cảnh Tắc có thể chắc chắn, người tới vây công bọn họ hẳn là rất nhiều.

Người tới xác thật rất nhiều, mà chuyện này còn phải nói từ lúc người võ lâm chính đạo vội vàng rời khỏi U Minh Sơn, chạy về môn phái nhà mình.

Những người này trở lại môn phái nhà mình, phát hiện môn phái bình yên, cũng không có bị giáo chủ Minh Giáo mất tích kia tập kích, nhưng rốt cuộc vẫn không yên tâm, đã lại tụ lại cùng nhau, muốn tìm ra giáo chủ Minh Giáo.

Mặc kệ thế nào, giáo chủ Minh Giáo không tìm được, bọn họ liền rất khó yên lòng, chung quy sợ người này mang theo các ảnh vệ của hắn, đột nhiên xuất hiện.

Chúc Liên Anh Võ lâm minh chủ này còn hận thấu xương giáo chủ Minh Giáo, vì thế, võ lâm đại hội lại lần nữa được triệu khai, thương lượng chuyện tìm kiếm giáo chủ Minh Giáo.

Bộ dáng giáo chủ Minh Giáo chưa ai gặp qua, kỳ thật không dễ tìm, nhưng vận khí Chúc Liên Anh từ trước đến nay rất tốt.

Cả nhà hắn bị giết hắn có thể được tả hộ pháp cứu, rớt xuống vách núi có thể nhặt được bí tịch võ công, tùy tiện cứu một người chính là cao thủ từ lâu đã biến mất trong chốn võ lâm…

Trên cơ bản hắn muốn làm chuyện gì thì chắc chắn có thể thành công.

Lúc này hắn đang muốn tìm môn chủ võ lâm, đột nhiên liền nghe người ta nghị luận, nói thấy được một thương đội đi về phía nam, có người lớn lên rất giống Liễu Chỉ Tình.

Liễu Chỉ Tình là tình nhân của hắn, hắn liền hỏi nhiều vài câu, kết quả còn biết được, nhóm người này có “Cảnh công tử”.

Nghe được ba chữ “Cảnh công tử”, hắn tức khắc có hoài nghi, cũng chính là lúc này, đột nhiên thu được bồ câu đưa thư của Hắc Long bang.

Trước kia, trong lúc vô ý hắn đi ngang qua Hắc Long bang, từng được bang chủ Hắc Long bang khoản đãi, mà hiện tại, bang chủ Hắc Long bang nói với hắn rằng phủ Lương Châu vừa tới một đám cao thủ, mở một tửu lầu, đám người này ban ngày đánh người Hắc Long bang bọn họ thì thôi, tối còn tìm tới cửa, đoạt đi rất nhiều tiền của Hắc Long bang…

Bang chủ Hắc Long bang biết hắn đã là Võ lâm minh chủ, cầu hắn làm chủ.

Không biết vì sao, vừa thấy bồ câu đưa thư này, Chúc Liên Anh đã cảm thấy không thích hợp.

Nơi triệu tập đại hội võ lâm cách phủ Lương Châu không xa, Chúc Liên Anh lập tức phái người đến điều tra, chờ kết quả điều tra ra tới…… trong giây lát, hắn ý thức được, mở tửu lầu ở phủ Lương Châu, có khả năng chính là giáo chủ Minh Giáo.

Giáo chủ Minh Giáo đi mở tửu lầu? Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Chúc Liên Anh cũng ngốc ra, nhưng vẫn mang theo cao thủ tham gia đại hội võ lâm, cùng nhau đi tới phủ Lương Châu.

Ngay từ đầu đại bộ đội bọn họ không vào thành, cũng chỉ hai người Chúc Liên Anh và tả hộ pháp tiến vào thành, âm thầm điều tra, vừa điều tra…… Tả hộ pháp xa xa mà thấy Cảnh công tử kia, liếc mắt một cái đã lập tức nhận ra đối phương.

Cảnh công tử ở phủ Lương Châu này chính là Cảnh công tử Minh Giáo!

Nếu như thế, Ngôn thiếu gia bên người hắn hẳn chính là giáo chủ Minh Giáo, mà những hạ nhân bên người bọn họ kia… là ảnh vệ Minh Giáo?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook