Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 212:

Quyết Tuyệt

26/09/2021

Chúc Liên Anh cảm thấy phỏng đoán của mình có điểm không thể tưởng tượng được, nhưng hiện thực lại bày ra trước mắt hắn.

Hắn suy xét qua, tối hôm nay, mang theo trong cao thủ trong chốn võ lâm, lặng lẽ tới gần, vây quanh tòa nhà Ngôn gia.

Tòa nhà này rất lớn, nhìn im ắng nhưng bọn hắn vừa mới tới gần, trong nhà liền vang lên một loại âm thanh bọn họ chưa bao giờ nghe qua, sợ là tiếng cảnh báo đặc thù.

Cùng lúc đó, mười mấy người mặc hắc y, che mặt đột nhiên xuất hiện trên tường vây tòa nhà này —— Ngôn Cảnh Tắc không yêu cầu nhóm ảnh vệ mặc hắc y, nhưng mấy ảnh vệ thích mặc, lúc gác đêm còn che mặt giống như trước đây.

Hơn mười người này hành động lặng yên không một tiếng động đều nhịp, thực lực rõ ràng không kém, nhìn thấy bọn họ, phản ứng đầu tiên của Chúc Liên Anh chính là những người này là ảnh vệ Minh Giáo.

“Bọn họ chính là ảnh vệ bên người giáo chủ Minh Giáo.” Tả hộ pháp nói.

Tả hộ pháp thời trẻ bị hại, dung mạo bị hủy, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn hơn rất nhiều, giờ phút này gã nhìn người đối diện, trong mắt hiện lên hàn quang: “Ảnh vệ Minh Giáo là hộ vệ độc hữu của các đời giáo chủ, dùng phương pháp tàn nhẫn huấn luyện mà thành. Bọn họ mất nhân tính, không thông ngôn ngữ, dũng mãnh không sợ chết, không khác gì chó dữ… Không, bọn họ cả chó cũng không bằng, bọn họ chính là một đám xác không hồn.”

Lời này của tả hộ pháp là nói cho các nhân sĩ võ lâm ở đây nghe, giọng nói cũng không nhẹ, các ảnh vệ đó tất nhiên cũng có thể nghe được.

Bởi vậy gã vừa dứt lời, một ảnh vệ trên tường vậy đã nói: “Lão già đáng chết, ngươi mới cả chó cũng không bằng, ngươi mới là xác không hồn ấy!”

Đại bộ phận ảnh vệ đều không thích nói chuyện, nhưng trùng hợp, ảnh vệ hôm nay gác đêm có người đặc biệt thích nói chuyện.

Mà hắn ta vừa nói như vậy, các ảnh vệ khác cũng căm tức nhìn tả hộ pháp: “Phản đồ!”

“Chó săn!”

“Súc sinh!”

……

Người trong võ lâm: “……” Những người này chỗ nào giống xác không hồn? Rồi chỗ nào mất nhân tính không thông ngôn ngữ? Không phải rất nhanh mồm dẻo miệng sao?

Tả hộ pháp nghe thấy mấy ảnh vệ nói, cũng là sửng sốt.

Gã ở Minh Giáo che giấu nhiều năm, trộm tiếp xúc qua những ảnh vệ đó, thậm chí thời trẻ còn bắt về một ảnh vệ nghiêm khảo vấn…… Ảnh vệ không nên là cái dạng này!

Những người này thật là ảnh vệ?

Chúc Liên Anh liếc mắt nhìn tả hộ pháp, một cái, vận khởi nội lực lớn tiếng nói: “Ma giáo yêu nghiệt, ra đây nhận lấy cái chết!”

Giáo chủ Minh Giáo này mua tòa nhà vị trí tương đối hẻo lánh, bên cạnh không có nhà nào… Hắn nhẹ nhàng nhảy đã lên tới nóc nhà, chính khí lẫm nhiên mà nhìn những ảnh vệ đó.

Cùng lúc đó, vài tiền bối đức cao vọng trọng trong chốn võ lâm, còn có tả hộ pháp và Liễu Chỉ Tình, đồng dạng vận khởi khinh công đi lên nóc nhà, từ trên cao nhìn xuống mười mấy ảnh vệ kia, còn có mấy trăm vị cao thủ võ lâm đã vây kín tòa nhà.

Tả hộ pháp lấy lại bình tĩnh, lại nói: “Bồi dưỡng ảnh vệ tốn thời gian hao sức lực, mỗi một đời giáo chủ Minh Giáo, bên cạnh đều có khoảng hai ba mươi ảnh vệ…”

Nhưng mà gã vừa dứt lời, từ trong nhà trước mặt đột nhiên nhảy ra sáu bảy chục cá nhân, tất cả đều nhảy lên nóc tòa nhà chính này.

Võ lâm nhân sĩ: “……” Không phải nói chỉ có hai ba mươi ảnh vệ sao? Nơi này ít nhất cũng có 80 người á!

Tả hộ pháp: “…… Đây là do giáo chủ thực lực thấp kém, cho nên số lượng ảnh vệ bên người hơn xa các giáo chủ tiền nhiệm!”

Đúng lúc vào lúc này, một người nam nhân đi ra từ nhà chính.

Người này cũng không nhảy lên nóc nhà, y chỉ chuẩn xác mà nhìn về phía tả hộ pháp: “Tả hộ pháp? Ta có lòng tha cho ngươi một mạng, không nghĩ tới ngươi thế mà còn dám tìm tới cửa.”

Người này nói chuyện giọng nói cũng không vang dội, nhưng âm thanh kia vững vàng mà tản khai ra, lại nổ vang bên tai mỗi một người.

Không ít nhân sĩ võ lâm ở đây đều cảm giác được nội lực trong cơ thể vì âm thanh này mà rối loạn, số ít mấy người theo tới trải nghiệm, thực lực thấp kém, nghe âm thanh này càng run hết cả người, lại còn bị chút nội thương.

Chiêu thức ấy có thể so với Thiếu Lâm thần công sư tử hống.

Không, này so sư tử hống còn lợi hại hơn một chút, sư tử hống kia phải vận khí trước rồi mới hô ra tiếng, giáo chủ Minh Giáo trước mắt này lại chỉ bình bình đạm đạm, tùy ý nói một câu.

Mặc kệ thế nào, y có thể làm được đến nông nỗi này, đủ để chứng minh y nội lực hùng hậu.

Nhân sĩ võ lâm đều nhìn về phía tả hộ pháp —— tả hộ pháp Minh Giáo tiền nhiệm này vậy mà nói giáo chủ Minh Giáo thực lực thấp kém, nội lực này…… Cái này gọi là thực lực thấp kém à?

Nếu đây đều là thực lực thấp kém, vậy bọn họ là cái gì?

Các nhân sĩ võ lâm đều hết chỗ nói rồi.

Tả hộ pháp nếu không phải bị hủy dung, thay đổi sắc mặt không được, lúc này sắc mặt nhất định sẽ rất khó coi.

Một năm trước đó, gã và hữu hộ pháp đều có rất nhiều động tác nhỏ, theo lý giáo chủ có ảnh vệ thì không có khả năng hoàn toàn không biết gì cả, nhưng người này lại cái gì cũng không làm, cả ngày cùng một đoàn ảnh vệ bên nhau, biểu hiện ra đặc biệt nhát gan.

Lúc ấy gã đã cảm thấy người này thực lực chắc chắn không mạnh.

Nhưng hiện tại…… Người này nội lực cao cường, lại không phân cao thấp với gã.

Thực lực hiện nay của Ngôn Tu xác thật không phân cao thấp với tả hộ pháp.

Hơn một năm trước, thực lực y tuy không kém nhưng cũng không thể so với tả hộ pháp, nếu lúc ấy nhóm ảnh vệ muốn đánh bại tả hộ pháp, ngoại trừ Ngôn Tu ra, ít nhất lại phải thêm năm người.

Nhưng hơn một năm nay, dưới tình huống chủ nhân bọn họ không còn nội lực, còn kiên trì chỉ điểm võ nghệ cho bọn họ, lại làm cho thực lực mọi người đều tăng cường.

Mà thực lực tăng trưởng nhanh nhất không thể nghi ngờ chính là Ngôn Tu —— Ngôn Cảnh Tắc cả ngày cùng y ở bên nhau, chỉ điểm cho y nhiều nhất, y cũng đủ nỗ lực.

“Ma giáo yêu nghiệt, ngươi còn dám khẩu xuất cuồng ngôn! Hôm nay ta nhất định phải thay trời hành đạo giết ngươi!” Chúc Liên Anh lớn tiếng nói.

Ánh mắt Ngôn Tu dời khỏi người tả hộ pháp, dừng trên ngườ Chúc Liên Anh, cũng thấy được Liễu Chỉ Tình bên cạnh Chúc Liên Anh.

Đôi mắt y hơi nheo lại, trong lòng toát ra lửa giận.

Có đôi khi, y cảm thấy hẳn là nên cảm kích hai người kia, nếu không phải nhờ hai người này, chủ nhân cũng sẽ không đột nhiên trở nên tốt như vậy.

Nhưng y lại chán ghét Liễu Chỉ Tình.

Dựa vào cái gì người này có thể được chủ nhân yêu thích, mà y cái gì cũng không chiếm được?

Y có thể được chủ nhân nhìn với con mắt khác, thậm chí là bởi vì…… Y lớn lên giống Liễu Chỉ Tình.

Nếu Liễu Chỉ Tình chết, chủ nhân có phải chỉ thuộc về một mình y không?

Đương nhiên, hiện tại quan trọng nhất không phải hận Liễu Chỉ Tình hoặc là giết Liễu Chỉ Tình, mà là…… Y muốn kéo dài thời gian để chủ nhân có thể chạy đi.

Ngôn Tu cười lạnh một tiếng: “Muốn giết ta? Không dễ dàng như vậy!”

Một bên nói chuyện với Chúc Liên Anh, Ngôn Tu một bên quan sát người xung quanh.

Thời điểm mới vừa biết được tòa nhà này bị vây quanh, y không muốn chạy trốn, thật ra còn nghĩ muốn giết sạch tất cả những kẻ tìm tới cửa, quấy rầy cuộc sống bình thản của y và chủ nhân đó.

Nhưng rất nhanh, y đã ý thức được y giết không được những người này.

Tới người quá nhiều, còn rất mạnh, bọn họ không phải là đối thủ của những người này.

Cũng may tòa nhà này cũng giống U Minh Sơn, có mật đạo.

Y đã tiện đà thương lượng với các ảnh vệ bên dưới, kế tiếp y phụ trách giữ chân những người này, mà Ảnh Nhị Ảnh Tam lưu lại bên người chủ nhân và tám ảnh vệ khác sẽ mang chủ nhân đào tẩu qua mật đạo.

Chờ chủ nhân đi rồi, bọn họ cũng có thể chạy thoát!

Thời điểm Ngôn Tu nhìn đám người Chúc Liên Anh, đám người Chúc Liên Anh cũng đang nhìn y.

Ánh trăng đêm nay không tồi, người tập võ bọn họ lại tai thính mắt tinh, cũng có thể thấy rõ bộ dáng Ngôn Tu.

Vừa nhìn thấy, mọi người đều sửng sốt.



Dung mạo của giáo chủ Minh Giáo này lại có năm phần tương tự như Liễu Chỉ Tình.

“Hắn thật là giáo chủ Minh Giáo sao?” Có người hỏi.

Tả hộ pháp nói: “Tuy hắn không mang mặt nạ, nhưng giọng nói này…… Hắn là giáo chủ Minh Giáo không sai.”

Chúc Liên Anh cũng nói: “Hắn chính là giáo chủ Minh Giáo, Nhóm người này vẫn luôn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó theo lệnh hắn, Cảnh công tử kia cũng phi thường thân mật với hắn.”

Trước đó lúc Chúc Liên Anh hỏi thăm tin tức cũng đã nghe được, cầm đầu đám người này lớn lên có nét tương tự Liễu Chỉ Tình.

Chỉ là, giáo chủ Minh Giáo vậy mà lại giống Liễu Chỉ Tình, chuyện này có hơi nằm ngoài dự kiến của hắn ta —— lúc trước, giáo chủ Minh Giáo này chính là trói Liễu Chỉ Tình lại, mưu đồ gây rối.

Hắn (giáo chủ) lớn lên giống Liễu Chỉ Tình như vậy, cuối cùng vì sao lại muốn bắt trói Liễu Chỉ Tình? Hắn đây là… thích diện mạo của mình? Tự luyến?

Chúc Liên Anh chỉ cần nghĩ vậy một chút, đã thấy lạnh người một trận.

Có tả hộ pháp và Chúc Liên Anh nói, lại nhìn giữa một đám ảnh vệ hắc y chỉ có Ngôn Tu cẩm y hoa phục, nên không ai hoài nghi thân phận Ngôn Tu.

Nghĩ cũng phải, người trước mắt cường đại như vậy, nếu không phải giáo chủ Minh Giáo thì là ai?

Mà lúc này, từ giữa những nhân sĩ võ lâm đó đột nhiên có một người trẻ tuổi hai mươi mấy lao tới, múa may đại đao một phen rồi phóng về phía Ngôn Tu: “Ma giáo yêu nghiệt, trả mạng lại cho phụ thân ta!”

Đao của hắn ta múa may, cuốn lên từng trận kình phong, có thể thấy được tuy còn trẻ tuổi nhưng thực lực không tầm thường.

Chỉ là không đợi hắn tới gần Ngôn Tu, đã có một ảnh vệ lặng yên không một tiếng động tiến lên giao chiến với hắn ta, hơn nữa không bao lâu, hắn ta đã rơi xuống hạ phong.

Một vài ảnh vệ lớn tuổi bên người Ngôn Cảnh Tắc có thể so với cao thủ hàng đầu giang hồ!

Mắt thấy người trẻ tuổi dùng đao kia sẽ chết dưới kiếm ảnh vệ, trưởng bối của người này theo sát tiến lên cứu lấy người trẻ tuổi, đồng thời, chiến đấu hai bên cũng chạm vào là nổ ngay.

“Giết bọn Ma giáo yêu nghiệt!”

“Vì võ lâm trừ hại!”

“Ma giáo yêu nghiệt, để mạng lại đây!”

……

Người trong võ lâm kêu gọi, cùng nhau tiến công, Chúc Liên Anh cũng không trì hoãn, phóng thẳng đến Ngôn Tu.

Chúc Liên Anh tuổi tác bất quá đầu hai mươi, nhưng hắn ta không chỉ là kỳ tài võ học, còn từng có rất nhiều kỳ ngộ, võ nghệ cao hơn rất nhiều võ lâm cao thủ, cũng hoàn toàn xứng đáng là người mạnh nhất trong chính đạo.

Tất nhiên cũng mạnh hơn Ngôn Tu.

Nhưng hắn ta và Ngôn Tu giao thủ, trong lúc nhất thời cũng không thể thủ thắng.

Ngôn Tu rất rõ ràng, y ngăn cản những người này nhiều thêm một đoạn thời gian, chủ nhân y sẽ càng an toàn hơn một chút, nghĩ đến chủ nhân ở ngay phía sau y… Y phát huy ra toàn bộ thực lực của mình.

Hơn nữa y đối Chúc Liên Anh vẫn luôn có một cỗ cảm xúc nói không rõ tồn tại… Lúc y ra tay, tất cả đều là sát chiêu.

Công kích của y phi thường quỷ dị, còn có ảnh vệ ở bên cạnh hỗ trợ, trong lúc nhất thời, lại là đánh thành ngang tay với Chúc Liên Anh.

Cách đó không xa, trên nóc nhà, tả hộ pháp và một ít cao thủ võ lâm lớn tuổi đang nhìn chiến trường.

Phương trượng Thiếu Lâm niệm một tiếng Phật: “Giáo chủ Minh Giáo thực lực rất mạnh, hôm nay nhất định không thể buông tha hắn, bằng không thời gian dài, tất thành họa lớn.”

“Xác thật là vậy,” một người khác nói, “Ảnh vệ bên người giáo chủ Minh Giáo này cũng không dung khinh thường, hôm nay, chúng ta phải một lưới bắt hết bọn họ!”

Giáo chủ Minh Giáo kia thực lực tuy nói so ra kém Chúc Liên Anh, cũng đã không kém mấy lão già như bọn họ là bao, nhưng hắn còn trẻ tuổi như vậy.

Nếu bọn họ buông tha hắn, lại qua mấy năm, thực lực của hắn sợ là sẽ vượt qua bọn họ, đến lúc đó ngoại trừ Chúc Liên Anh, tất nhiên không người nào có thể giết chết hắn, nhưng Chúc Liên Anh không có ba đầu sáu tay, nếu Ma giáo yêu nghiệt này che giấu, Chúc Liên Anh cũng không nhất định có thể tìm được hắn, đến lúc đó…… Võ lâm nguy rồi!

“Tả hộ pháp vậy mà nói hắn thực lực thấp kém…… Ha!” Lại có người cười lạnh nói, người này hận Minh Giáo thấu xương, đối với tả hộ pháp bỏ gian tà theo chính nghĩa cũng không có hảo cảm, thường xuyên đối nghịch với gã, lúc này liền mặt đầy trào phúng.

Ánh mắt tả hộ pháp trở nên lạnh lùng, nhưng cuối cùng không nói gì cả, lại đi nhìn chiến trường.

Mà lúc này, người trong võ lâm và những ảnh vệ đó chiến đấu đã càng ngày càng kịch liệt.

Mặc kệ là ảnh vệ hay là võ lâm nhân sĩ, nhân số đều rất nhiều, giữa lẫn nhau cũng có thể hỗ trợ, bởi vậy trong thời gian ngắn chưa từng xuất hiện thương vong, nhưng lại như vậy đi xuống thì nói không chắc.

Bọn họ nhân số so với các ảnh vệ kia nhiều hơn, còn có các cao thủ bên phe bọn họ chưa ra tay, cuối cùng khẳng định có thể giết sạch các ảnh vệ đó.

Nhưng nếu những ảnh vệ đó liều chết phản kích, bọn họ chỉ sợ cũng sẽ có thương vong.

“A di đà phật. Các vị thí chủ, chúng ta cũng nên động thủ.” phương trượng Thiếu Lâm nói.

Phương trượng lời nói mới ra khỏi miệng đã muốn động thủ, nhưng mà lúc này, từ nhà chính lại ra tới một người.

Đó là một thiếu niên mặc cẩm y tinh mỹ, nhìn tuổi không lớn, lớn lên phi thường thảo hỉ.

Thiếu niên này đột nhiên xuất hiện, làm động tác của phương trượng Thiếu Lâm khựng lại: “Đó là người nào?”

“Nam sủng của giáo chủ Minh Giáo, Ngôn Cảnh Tắc đại danh đỉnh đỉnh kia.” tả hộ pháp nói.

Bộ dáng giáo chủ gã cũng hôm nay mới nhìn thấy, nhưng Cảnh công tử này gã đã sớm biết.

Không nghĩ tới bên ngoài đang đánh đánh giết giết, Cảnh công tử này thế mà còn dám ra tới……

“Ngươi ra làm gì? Còn không mau đi!” Ngôn Tu hô to một tiếng, tiếng lòng rối loạn.

Sau khi phát hiện võ lâm nhân sĩ tới rất nhiều, bọn họ không nhất định có thể địch nổi, y đã công đạo mấy ảnh vệ, bảo bọn họ mang chủ nhân rời đi bằng mật đạo.

Nhưng chủ nhân không đi, thế mà còn ra tới!

Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Chẳng lẽ mấy ảnh vệ kia phản bội chủ nhân?

Ngôn Tu lúc này đã không thể chuyên tâm ngăn địch, lo lắng trên mặt rõ ràng, người ở nơi xa nhìn một màn này lập tức liền ý thức được, thiếu niên kia với y mà nói rất quan trọng.

“Giáo chủ phi thường sủng ái Cảnh công tử.” Tả hộ pháp lại nói.

Trước đó tả hộ pháp mỗi lần nói câu gì ra là rất nhanh ngược lại, cũng bị vả mặt, nhưng giờ phút này bất đồng —— cách làm kế tiếp của giáo chủ Minh Giáo kia, có thể cảm thấy được y xác thật rất sủng ái Cảnh công tử.

Ngôn Tu đánh Chúc Liên Anh một chưởng, liền lui về phía sau vài bước, hô lớn: “Thập Nhị, mau mang Cảnh Tắc rời đi!”

Y vừa dứt lời đã có một ảnh vệ thoát ly khỏi chiến đoàn, đi đến bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc, muốn mang Ngôn Cảnh Tắc đi, mà Ngôn Tu phân tâm, mắt thấy sắp phải bị Chúc Liên Anh đánh trúng.

“Không nghĩ tới giáo chủ Minh Giáo kia lại là kẻ si tình.” Phương trượng nói.

Liễu Chỉ Tình đứn trên nóc nhà, thấy một màn như vậy cũng có chút giật mình.

Lúc trước cậu ta đã từng bị giáo chủ Minh Giáo chộp tới, lúc ấy giáo chủ kia một bộ dáng rễ tình đâm sâu với cậu, kết quả chỉ chớp mắt đã ra tới một Cảnh công tử.

Người trong ma giáo quả nhiên không thể tin tưởng.

Thời điểm Liễu Chỉ Tình nghĩ như vậy, tình huống trong sân đột nhiên thay đổi.

Chúc Liên Anh thừa dịp Ngôn Tu phân tâm, mắt thấy liền phải đánh Ngôn Tu bị thương, đúng lúc này, Cảnh công tử kia đột nhiên vươn một bàn tay, chưởng về phía Chúc Liên Anh……

Bàn tay cũng không chưởng trúng Chúc Liên Anh, nhưng Chúc Liên Anh thế mà vẫn lui về phía sau vài bước.

Đây là…… Nội kình ngoại phóng*, đánh lui Chúc Liên Anh?

(*nội lực đánh ra ngoài)

Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?



Mấy cao thủ võ lâm trên nóc nhà khiếp sợ mà nhìn một màn này, đều trợn tròn mắt —— không phải nói Cảnh công tử kia chỉ là nam sủng của giáo chủ Minh Giáo sao? Sao nhìn hắn còn mạnh hơn giáo chủ Minh Giáo vậy?

Giờ phút này, Chúc Liên Anh càng cảm thấy không dám tin tưởng.

Đã hơn một năm trước kia, lúc hắn ta mới vừa có được chức vị Võ Lâm minh chủ, thực lực so với hiện nay yếu hơn rất nhiều, cũng hoàn toàn không cảm thấy mình cường đại cỡ nào, nhưng hơn một năm nay, hắn đã gặp rất nhiều chuyện, thực lực của hắn so với phía trước đã mạnh hơn không chỉ gấp đôi.

Mặc dù là người thành danh mấy chục năm như phương trượng Thiếu Lâm cũng không phải đối thủ của hắn, hiện giờ hắn đối với bản thân mình tràn ngập tự tin, vẫn luôn cảm thấy mình đã là cao thủ đệ nhất thiên hạ.

Nhưng hiện tại, hắn đang gặp tình huống gì đây?

Một người trẻ tuổi, tuổi không lớn, tùy tùy tiện tiện chưởng một chưởng, vậy mà khiến hắn liên tục lui về phía sau?

Người này rốt cuộc là ai?

Ở đây có rất nhiều người đều có nghi hoặc như Chúc Liên Anh, lúc này, thiếu niên kia lại ra tay lần nữa.

Hắn giống như quỷ mị, thân hình chợt lóe đã xuất hiện bên cạnh Chúc Liên Anh, lại tung ra một chưởng, Chúc Liên Anh lại phải lui về phía sau vài bước, còn phun ra một ngụm máu.

Mà lúc này, người này lại duỗi ra một ngón tay, trực tiếp liền điểm huyệt đạo của Chúc Liên Anh.

Cả người Chúc Liên Anh bị định ở nơi đó, cả động cũng không thể động.

Hết thảy đều phát sinh trong chớp nhoáng, chờ hết thảy phát sinh xong mới có người kinh hô ra tiếng: “Minh chủ!”

Kết quả, bọn họ còn chưa dứt lời, người nọ đã lại động thủ.

Hắn nhanh như bay mà du tẩu giữa các nhân sĩ Võ Lâm, nơi hắn đi qua, tất cả mọi người đều bị điểm huyệt đạo.

Các ảnh vệ hoan hô một tiếng, thật ra không đấu với những người bị điểm huyệt mà bắt đầu công kích những người chưa bị điểm huyệt —— chủ nhân đã công đạo qua, không cần giết người mất đi khả năng hành động.

Bất quá tình huống hiện tại này…… Chủ nhân khôi phục được thực lực rồi?

Không, chủ nhân như vậy đã không đơn giản là khôi phục thực lực, chủ nhân còn trở nên mạnh hơn rất nhiều!

Nhóm ảnh vệ kinh hỉ vạn phần.

Lúc này, cũng chỉ có Ngôn Tu cả người như rơi xuống động băng.

Y đã làm tốt chuẩn bị liều mạng chết, cũng muốn chuẩn bị tiễn chủ nhân đi, kết quả lúc này, chủ nhân đột nhiên động thủ.

Chúc Liên Anh y căn bản đánh không lại còn bị chủ nhân nhẹ nhàng chế phục.

Chủ nhân so với trước kia mạnh hơn rất nhiều, việc này cũng không kỳ quái, chủ nhân vốn dĩ chính là không có gì không làm được.

Bây giờ y chỉ sợ một chuyện.

Nếu chủ nhân đã khôi phục thực lực, có phải ký ức cũng khôi phục rồi hay không?

Chuyện mấy ngày nay y làm, chủ nhân có phải rõ ràng cả rồi hay không?

Y làm chuyện như vậy với chủ nhân, còn không cho các ảnh vệ khác nói chuyện thân phận cho chủ nhân… Chủ nhân có trừng phạt y hay không?

Thậm chí cả trước đây nữa…

Trước đây chủ nhân bảo y làm giáo chủ là bởi vì nội lực bản thân xảy ra vấn đề, không thể không làm như vậy.

Đối với chủ nhân mà nói, để một ảnh vệ đê tiện giả trang hắn, còn bản thân chỉ có thể làm “Cảnh công tử” chắc chắn không phải là chuyện khiến người ta vui vẻ gì, chủ nhân bây giờ đã khôi phục thực lực, chỉ sợ y không còn mạng mà sống.

Kỳ thật, không còn mạng sống còn tính là tốt.

Có thể chết trong tay chủ nhân cũng là một chuyện tốt.

Ngôn Tu đứng yên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

Mà lúc này, Ảnh Nhị Ảnh Tam và các ảnh vệ khác trước đó đi cùng Ngôn Cảnh Tắc cũng ra tới, nói với Ngôn Tu: “Ngôn Tu, chủ nhân khôi phục rồi!”

Ảnh Nhị Ảnh Tam ngay từ đầu ấn theo mệnh lệnh của Ngôn Tu, ở trong phòng bảo hộ Ngôn Cảnh Tắc, kết quả không được bao lâu đã có một vài ảnh vệ tiến vào, mang theo mệnh lệnh thứ hai của Ngôn Tu, bảo bọn họ mang Ngôn Cảnh Tắc rời khỏi qua mật đạo.

Nghe thấy mệnh lệnh này, bọn họ đã biết tình huống bên ngoài tương đối nguy cấp, lập tức phải mang chủ nhân bọn họ chạy trốn, nhưng chủ nhân cũng không nguyện ý chạy trốn, ngăn động tác của bọn họ lại, nói muốn đi ra ngoài nhìn xem.

Bọn họ không thể để chủ nhân dấn thân nguy hiểm, đã tính toán cưỡng chế mang chủ nhân rời đi, kết quả……

Bọn họ đang chuẩn bị điểm huyệt chủ nhân, trái lại đã bị chủ nhân điểm huyệt.

Lúc chủ nhân điểm huyệt bọn họ, bạn không hề có sức phản kháng, mà khi tất cả mọi người đều bị điểm huyệt, đã nghe được chủ nhân nói: “Thực lực và ký ức của ta đều đã khôi phục.”

Chủ nhân nói xong đã đi ra ngoài, bọn họ vừa mừng vừa sợ, còn rất lo lắng, sau đó lại phát hiện huyệt đạo đột nhiên được giải, chờ khi bọn họ đi ra ngoài…… Những nhân sĩ võ lâm bên ngoài đó vậy mà đã bị chủ nhân thu thập hơn một nửa.

Ảnh Nhị Ảnh Tam quá mức cao hứng, thẳng hô chủ nhân.

Ngôn Tu nghe được bọn họ nói, trong lòng lại trầm xuống.

Mấy ngày nay, mỗi tối đều là y chủ động, muốn “áp bức” chủ nhân sạch sẽ, để chủ nhân không rãnh tìm người khác, hiện tại chủ nhân đã khôi phục, ngẫm lại hành động của y, nhất định sẽ vô cùng chán ghét y.

Y một chút cũng không muốn bị chủ nhân chán ghét.

Nhưng việc đã đến nước này……

Ngôn Tu không nói một lời, nhìn Ngôn Cảnh Tắc cách đó không xa.

Ngôn Cảnh Tắc có thể cảm giác được ánh mắt chuyên chú của Ngôn Tu, trong nhất thời tâm tình rất tốt.

Đôi mắt Ngôn Tu chớp cũng không chớp mà nhìn hắn như vậy là cảm thấy hắn đặc biệt soái đúng không? Nếu như vậy, hắn có phải hẳn nên biểu hiện càng soái hơn một chút?

Động tác Ngôn Cảnh Tắc điểm huyệt càng nhanh.

Mà lúc này, những tiền bối võ lâm trước đó không động thủ đã vọt tới trước mặt Ngôn Cảnh Tắc —— nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc đánh lui Chúc Liên Anh, bọn người phương trượng Thiếu Lâm trên nóc nhà cả kinh, sau đó không chút do dự nhảy khỏi nóc nhà, vây quanh lại đây.

Nhưng mà…… Một đám bọn họ thực lực còn không bằng Chúc Liên Anh.

Các đời giáo chủ Minh Giáo trước đây, trên cơ bản chỉ cần luyện U Minh Thần Công đến thất trọng (tầng 7) đã hoàn toàn xứng đáng là cao thủ đệ nhất võ lâm, thực lực hiện giờ của Chúc Liên Anh gần ngang hàng với người tu luyện U Minh Thần Công thất trọng.

Mà đám người tả hộ pháp, Ngôn Tu, phương trượng Thiếu Lâm không sai biệt lắm đều là lục trọng.

Kể cả phụ thân Ngôn Cảnh Tắc, giáo chủ Minh Giáo đời trước, thậm chí giáo chủ đời trước nữa, bọn họ cũng chỉ luyện U Minh Thần Công đến lục trọng, thực lực không khác Ngôn Tu là bao.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc đã luyện U Minh Thần Công đến bát trọng, không chỉ luyện đến bát trọng, hắn còn đã nghiên cứu ra được cửu trọng.

Ngoài ra, hắn khống chế nội lực vô cùng mạnh, người bình thường căn bản so ra kém hắn.

Đám người phương trượng Thiếu Lâm Liễu Chỉ Tình tất nhiên không phải đối thủ của hắn.

“Bọn họ gọi ngươi là chủ nhân, ngươi……” Tả hộ pháp bị điểm huyệt đạo nhưng còn có thể nói chuyện, lúc này khiếp sợ mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc cười nói: “Đúng vậy, ta mới là giáo chủ Minh Giáo.”

Nói xong, Ngôn Cảnh Tắc hướng sang tả hộ pháp hơi hơi mỉm cười, sau đó trong ánh mắt không dám tin tưởng của tả hộ pháp, một tát chụp xuống đỉnh đầu gã, trực tiếp chưởng chết tả hộ pháp.

Tả hộ pháp ở Minh Giáo cũng làm không ít chuyện xấu.

Trước đó hắn cảm thấy Minh Giáo nhiều ác nhân như vậy, giết cũng không hết, lại nghĩ dù sao mình cũng là giáo chủ bọn chúng, không tiện đi giết bọn chúng, nên một kẻ cũng chưa động thủ, tùy ý những người bên chính đạo xử lý hết nguyên ổ Minh Giáo.

Nhưng hiện tại tả hộ pháp tự mình đụng vào tay hắn…… Hắn đương nhiên muốn giết.p

Giết xong, Ngôn Cảnh Tắc cười quay đầu đi, nhìn về phía Ngôn Tu: “A Tu, ta có soái không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook