Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Chương 248: Phiền ngươi tránh ra, được không?
Nhan Nhược Khuynh Thành
22/10/2018
Lưng Phượng Thiển cứng đờ.
Xoay người sang chỗ khác, trợn to hai mắt mờ mịt nhìn người phía sau: “Ngươi gọi ta hả?"
Nam tử đứng đơ ở đằng kia, biểu tình trên mặt vì động tác xoay người và câu hỏi của nàng mà ngưng trệ.
Trong nháy mắt khi ngạc nhiên và không thể tin đi qua, là một mảnh tĩnh mịch và tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào trong đáy mắt nàng.
Dung mạo không thay đổi, thân hình, đều giống nhau trừ bỏ đáy mắt nàng lộ ra vẻ xa lạ và xa cách.
Ánh mắt như nhìn người xa lạ, khiến hắn thấy đau đớn.
Hắn ngơ người, trước khi hắn kịp phản ứng lại, đã bật thốt lên lời: “Tiểu Thất, là ngươi sao?"
Nếu đúng, vì sao ngươi không nhận ra ta?!
Nếu không phải, sao lại giống như thế?!
Hai người chăm chú nhìn nhau như vậy, đều muốn nhìn ra một chút manh mối từ trong biến hóa nhỏ nhất của đối phương.
"Ta không biết tiểu Thất trong miệng ngươi là ai, dù sao không phải ta." Phượng Thiển nhún vai, cười dài nói: "Ta gọi là Phượng Thiển. Không phải tiểu Thất gì đó, ta đi trước, ngươi cứ ở đây đi."
Nhìn dáng vẻ của hắn, có thể là đại thần tùy giá theo Quân Mặc Ảnh.
Trực giác nói cho nàng, kết giao với người kia không có kết quả gì tốt, cho nên thà rằng nàng về doanh trướng, cách xa người này.
"Phượng Thiển!"
Bên tai có tiếng nói vang lên, Phượng Thiển chưa đi được hai bước, cánh tay đã bị người phía sau giữ chặt, kéo nàng trở về, đối diện với hắn.
"Nhà ngươi ở đâu? Vì sao xuất hiện ở đây?" Hắn gắt gao dừng ở hai mắt nàng, không hề chớp mắt.
Như là sợ nàng lại xoay người, hắn nắm cánh tay nàng không buông tay, lực đạo lớn, gần như làm cho nàng hoài nghi xương cốt của mình cũng bị nắm đến gãy.
Phượng Thiển liền nổi giận.
"Có quan hệ gì với ngươi?" Nàng khó khăn đánh một cái vào cánh tay đang cầm tay nàng.
Ai ngờ, sau khi "Ba" một tiếng vang lên, nàng vẫn không có thể thoát khỏi nam nhân kìm chặt.
Đờ mờ?
Phượng Thiển chuyển mắt, thở hổn hển: “Ngươi… người này sao không lễ phép như vậy? Ta không biết ngươi, ngươi bắt ta làm gì? Không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?"
"Trả lời vấn đề của ta!"
"Ta không."
Phượng Thiển chính là người ăn mềm không ăn cứng, giờ phút này rõ ràng tức giận, cũng không nghĩ tay mình có thể bởi vậy mà càng đau hay không, khó khăn giãy dụa: “Nếu ngươi không buông ta ra, ta liền kêu người. Đến lúc đó cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi."
Bà nội nó, Quân Mặc Ảnh cũng chưa khi dễ nàng như vậy, nam nhân cực kỳ xa lạ này dựa vào cái gì?
Ánh mắt chạm đến kháng cự và chán ghét ở đáy mắt nàng, con ngươi của nam nhân co rụt lại, trong ánh mắt xẹt qua một tia chịu tổn thương, cuối cùng chậm rãi buông nàng ra.
"Ta không động đến ngươi, ngươi cũng đừng gọi, trả lời vấn đề của ta, được không?" Hắn nhíu mày, hạ thấp giọng.
Phượng Thiển cười lạnh.
Nghe thấy nàng muốn gọi người cho nên nghĩ muốn giảng hòa với nàng sao, nằm mơ!
"Ta, liền, không."
Nói xong, Phượng Thiển hừ một tiếng, mắt thấy sẽ xoay người rời đi, thân hình nam nhân chợt lóe, lại một lần nữa chắn ở trước mặt nàng.
Chẳng qua lúc này không dùng lực, thậm chí không động đến nàng một chút, chỉ là không cho nàng đi.
"Tại hạ vô tình mạo phạm cô nương, chính là dáng vẻ cô nương rất giống với một vị cố nhân của tại hạ, nếu có chút đắc tội, mong được bao dung."
Nam nhân nói liền vuốt cằm tạ lỗi với nàng, khiến cho Phượng Thiển ngượng ngùng lộ ra biểu tình ghét bỏ với hắn.
"Được rồi được rồi, ta tha thứ. Hiện tại ta phải đi về, phiền ngươi tránh ra, được không?"
Xoay người sang chỗ khác, trợn to hai mắt mờ mịt nhìn người phía sau: “Ngươi gọi ta hả?"
Nam tử đứng đơ ở đằng kia, biểu tình trên mặt vì động tác xoay người và câu hỏi của nàng mà ngưng trệ.
Trong nháy mắt khi ngạc nhiên và không thể tin đi qua, là một mảnh tĩnh mịch và tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào trong đáy mắt nàng.
Dung mạo không thay đổi, thân hình, đều giống nhau trừ bỏ đáy mắt nàng lộ ra vẻ xa lạ và xa cách.
Ánh mắt như nhìn người xa lạ, khiến hắn thấy đau đớn.
Hắn ngơ người, trước khi hắn kịp phản ứng lại, đã bật thốt lên lời: “Tiểu Thất, là ngươi sao?"
Nếu đúng, vì sao ngươi không nhận ra ta?!
Nếu không phải, sao lại giống như thế?!
Hai người chăm chú nhìn nhau như vậy, đều muốn nhìn ra một chút manh mối từ trong biến hóa nhỏ nhất của đối phương.
"Ta không biết tiểu Thất trong miệng ngươi là ai, dù sao không phải ta." Phượng Thiển nhún vai, cười dài nói: "Ta gọi là Phượng Thiển. Không phải tiểu Thất gì đó, ta đi trước, ngươi cứ ở đây đi."
Nhìn dáng vẻ của hắn, có thể là đại thần tùy giá theo Quân Mặc Ảnh.
Trực giác nói cho nàng, kết giao với người kia không có kết quả gì tốt, cho nên thà rằng nàng về doanh trướng, cách xa người này.
"Phượng Thiển!"
Bên tai có tiếng nói vang lên, Phượng Thiển chưa đi được hai bước, cánh tay đã bị người phía sau giữ chặt, kéo nàng trở về, đối diện với hắn.
"Nhà ngươi ở đâu? Vì sao xuất hiện ở đây?" Hắn gắt gao dừng ở hai mắt nàng, không hề chớp mắt.
Như là sợ nàng lại xoay người, hắn nắm cánh tay nàng không buông tay, lực đạo lớn, gần như làm cho nàng hoài nghi xương cốt của mình cũng bị nắm đến gãy.
Phượng Thiển liền nổi giận.
"Có quan hệ gì với ngươi?" Nàng khó khăn đánh một cái vào cánh tay đang cầm tay nàng.
Ai ngờ, sau khi "Ba" một tiếng vang lên, nàng vẫn không có thể thoát khỏi nam nhân kìm chặt.
Đờ mờ?
Phượng Thiển chuyển mắt, thở hổn hển: “Ngươi… người này sao không lễ phép như vậy? Ta không biết ngươi, ngươi bắt ta làm gì? Không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?"
"Trả lời vấn đề của ta!"
"Ta không."
Phượng Thiển chính là người ăn mềm không ăn cứng, giờ phút này rõ ràng tức giận, cũng không nghĩ tay mình có thể bởi vậy mà càng đau hay không, khó khăn giãy dụa: “Nếu ngươi không buông ta ra, ta liền kêu người. Đến lúc đó cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi."
Bà nội nó, Quân Mặc Ảnh cũng chưa khi dễ nàng như vậy, nam nhân cực kỳ xa lạ này dựa vào cái gì?
Ánh mắt chạm đến kháng cự và chán ghét ở đáy mắt nàng, con ngươi của nam nhân co rụt lại, trong ánh mắt xẹt qua một tia chịu tổn thương, cuối cùng chậm rãi buông nàng ra.
"Ta không động đến ngươi, ngươi cũng đừng gọi, trả lời vấn đề của ta, được không?" Hắn nhíu mày, hạ thấp giọng.
Phượng Thiển cười lạnh.
Nghe thấy nàng muốn gọi người cho nên nghĩ muốn giảng hòa với nàng sao, nằm mơ!
"Ta, liền, không."
Nói xong, Phượng Thiển hừ một tiếng, mắt thấy sẽ xoay người rời đi, thân hình nam nhân chợt lóe, lại một lần nữa chắn ở trước mặt nàng.
Chẳng qua lúc này không dùng lực, thậm chí không động đến nàng một chút, chỉ là không cho nàng đi.
"Tại hạ vô tình mạo phạm cô nương, chính là dáng vẻ cô nương rất giống với một vị cố nhân của tại hạ, nếu có chút đắc tội, mong được bao dung."
Nam nhân nói liền vuốt cằm tạ lỗi với nàng, khiến cho Phượng Thiển ngượng ngùng lộ ra biểu tình ghét bỏ với hắn.
"Được rồi được rồi, ta tha thứ. Hiện tại ta phải đi về, phiền ngươi tránh ra, được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.