Chương 20: Cử án tề mi
Trách Chu
28/05/2024
Đến sáng sớm hôm đó, Mạnh Nguyên chưa kịp mở mắt đã bị bọn Tử Đường mạnh mẽ kéo dậy.
“Hôm nay là ngày đầu tiên cô gia tương lai đến làm khách tại phủ nhà chúng ta, đến tận canh giờ này rồi mà cô nương còn ngủ được sao? Ngài mau thức dậy đi, bọn nô tỳ sẽ hầu hạ ngài rửa mặt rồi trang điểm.”
Mạnh Nguyên ngáp tỉnh dậy, tuy cảm thấy đám nha đầu này cứ chuyện bé xé ra to nhưng nàng vẫn phối hợp xuống giường mang giày, để mặc họ làm gì thì làm.
Sau khi tắm nước thơm, rửa mặt thay y phục xong xuôi, Mạnh Nguyên được ấn ngồi xuống trước gương trang điểm.
Thật ra dung mạo của Mạnh Nguyên được xem là tuyệt trần, chỉ cần trang điểm sơ thôi cũng sẽ đẹp đến mức siêu phàm thoát tục, nhưng vì thường ngày nàng vô cùng lười biếng, sau khi thành gia thất cũng rất ít trang điểm. Trái lại Mộ Hoài, người sáng sớm không cần phải vào chầu, sẽ thường tự tay vẽ lông mày cho nàng.
Chàng nói gương mặt của nàng trông thanh tú nhưng lại mất uy thế ung dung nên dễ bị người ngoài ức hiếp, tuy không đánh phấn cũng được nhưng cần phải vẽ lông mày thì mới ổn...
Chàng nói nghiêm túc vậy khiến nàng cũng ngại từ chối.
Lúc đó, nàng không ngờ rằng đôi tay vốn dĩ dành cho việc múa đao múa kiếm kia chỉ vẽ một nét rồi hơi hất lên ở nơi lông mày của nàng đã đủ khiến cho gương mặt trông như tĩnh lặng của nàng bỗng chốc càng trở nên rực rỡ hơn, như thể vẽ rồng điểm mắt vậy.
Vì vậy, Mạnh Nguyên còn từng nghi ngờ không biết bản lĩnh vẽ lông mày này của Mộ Hoài được tôi luyện trong Sở quán hay Tần lâu nào mà ra nữa. Sau này thấy chàng đang mô phỏng một bức đan thanh (*) cung nữ đồ, nàng mới biết quả nhiên người này giỏi cả văn lẫn võ, giấu tài không ai cho biết.
(*) đan thanh: đan nghĩa là chu sa, thanh là xanh lam, hai màu thường dùng trong các bức tranh cổ Trung Quốc.
Lúc này Xích Thược dẫn theo vài tiểu nha đầu nâng xiêm áo đi tới, có khoảng chục kiểu dáng hoa văn màu sắc đều là những kiểu thịnh hàng dạo gần đây, để tùy Mạnh Nguyên chọn lựa.
Mạnh Nguyên vốn không để tâm lắm, nhưng chợt nghĩ đây xem như là lần gặp mặt trực tiếp sau khi hai nhà chính thức nghị hôn nên cần phải trịnh trọng đôi chút, nhằm để lại ấn tượng tốt với người ta.
“Lấy màu hoa đào này đi, phối với váy tám nếp màu xanh thẳm ấy. Trang sức chọn kiểu đơn giản tao nhã thôi, đừng dùng vàng đấy nhé.” Tránh lộ ra sự quê mùa.
Xích Thược tuân lệnh, trước tiên lấy những món được chọn treo lên giá đỡ theo thứ tự, sau đó mới giúp mở hộp gương (*) ra.
(*) kiểu hòm nhỏ dùng để đựng quần áo của phụ nữ, còn dùng để chỉ của hồi môn.
Bấy giờ Thanh Bình cũng đã nhanh tay búi mái tóc đen của Mạnh Nguyên lên cao, không cài loại trâm quý giá mà chỉ chọn một cái kẹp có những hoa nhỏ li ti làm trang sức.
Nói chung cô nương gia chưa xuất giá thì không thể chải tóc thế này được, nhưng vì hôm nay phải cài trâm lên búi tóc (*) nên búi vậy cho hợp với hoàn cảnh.
(*) phong tục thời nhà Tống khi hai bên cha mẹ gặp nhau nếu chú rể vừa ý cô dâu thì sẽ cài trâm lên búi tóc.
Bận rộn khoảng một canh giờ, đến khi Nghê thị phái Tần nương tử tới thì các nha đầu mới chịu dừng lại.
Trước tiên, Tần nương tử quan sát tiểu chủ tử từ đầu đến chân một phen rồi ra chiều tán thưởng. Bà ấy chúc vài câu may mắn sau đó mới thấp giọng nói vào tai nàng: “Mộ hầu đã vào phủ chúng ta rồi, giờ đang thăm viếng phu nhân và lão gia ở chính viện. Phu nhân bảo cô nương cứ ngồi đợi trong đình Nhã Nhạn ở vườn hoa chốc lát thôi...”
Thật ra nha đầu xung quanh cũng nghe rõ, ai nấy đều cười đến mức thấy mày mà chẳng thấy mắt.
Bích Phù lớn tuổi nhất, buộc phải đứng ở vị trí đầu tiên: “Tần nương tử yên tâm, đến lúc đó bọn nô tì chắc chắn sẽ để tâm đứng bên hầu hạ không rời. Nếu cô gia tương lai say đắm cô nương của chúng nô tì đến mức không thể cất bước vậy chúng nô tì sẽ kéo cô nương tránh đi...”
Tuy là cười giỡn nhưng đây cũng là điều cần chú ý trước hôn nhân.
Bị trêu ghẹo như thế khiến Mạnh Nguyên bỗng nhiên căng thẳng.
Kiếp trước, lần đầu tiên nàng gặp Mộ Hoài là vào đêm động phòng. Chuyện cá nước đêm ấy vui thích đến nỗi chẳng phân biệt được ta chàng, sau lần đó tự nhiên tình cảm giữa họ càng sâu đậm hơn; lần này là lần đầu tiên lấy quan hệ thông gia để gặp gỡ nhau, suy cho cùng khởi đầu thế này cũng khá tốt.
*
Hôm nay không có buổi lên triều, Hoàng đế cũng không triệu vào gặp nên Mộ Hoài duyệt công báo ở trong phủ một lát rồi mới ra ngoài.
Trong Hầu phủ chỉ có hai vị trưởng bối ở goá nên chuyến này chỉ có Mộ Hoài giục ngựa đi một mình.
Chàng bỏ cây trâm cài phỉ thúy lưu loan mà tổ mẫu Cố thị đã chọn lựa kỹ càng vào ngực áo, vào giờ Tỵ thì đến phủ Thái Bình hầu.
Thái Bình hầu nhát gan, còn Mộ Hoài không hề nở một nụ cười nào khiến cảnh ông gặp tế (cha vợ gặp con rể) trở thành cục diện “mèo chuột chung lồng” rồi.
Hết cách, ai bảo nhà nào bị Mộ hầu tới tận cửa thì dám chắc đều sẽ rơi vào kết quả cửa nát nhà tan không tốt lành gì.
Nhận thấy khung cảnh quái dị thế này, Nghê thị bèn chủ động sắp xếp cho Mộ Hoài gặp mặt nữ nhi.
Mộ Hoài được Tần nương tử dẫn vào vườn hoa Mạnh phủ, vừa ngước nhìn đã thấy trong ngôi đình phía trước có một mỹ nhân ăn diện xinh đẹp như hoa đang ngồi đó, lúc này nàng đang cầm quạt tròn ngọc cốt che nửa mặt.
Tần nương tử dừng bước tại đây: “Bát cô nương đã chuẩn bị trà ngon, xin Mộ hầu vào vườn thăm thú.”
Mộ Hoài gật đầu rồi cất bước vào đình.
*
Mộ Hoài đi chuyến này vốn chỉ có ý quan sát thử thôi. Đợi khi chàng đến gần mới phát hiện hôm nay Mạnh Nguyên ăn mặc trông vô cùng cát tường và ung dung, gương mặt lộ ra ngoài quạt tròn như chứa đựng tình cảm nồng nàn vô kể. Chỉ cần nhìn lướt qua thôi, chàng bỗng cảm thấy nơi nào đó trong trái tim như bị chạm trúng vậy.
Lại là cảm giác quen thuộc khó xác định đó!
Tuy vậy đuôi lông mày này được vẽ hơi đều khiến chàng nảy sinh xúc động muốn tự tay vẽ nó cho nàng.
Đúng lúc này, Mạnh Nguyên đứng dậy chân thành cúi đầu bái, đồng thời nói Hầu gia vạn an.
Mộ Hoài có vóc người cao lớn, nhìn từ góc độ của chàng chỉ thấy phần cổ trắng nõn và thon thả như thiên nga của nàng, bên trong cổ áo còn có một sợi dây đỏ lút sâu.
Đấy là một khối ngọc bích hộ thân to bằng ngón cái được đeo trên người nàng từ nhỏ, nhưng nó lại không trắng trẻo bằng làn da của nàng.
Mộ Hoài hoảng sợ không thôi bởi phán đoán l.ỗ mãng của mình nên vội vàng đáp “Mạnh cô nương không cần đa lễ” nhằm che giấu nó.
Mạnh Nguyên hơi bất an ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp ấy như vô tình hay cố ý lướt qua chàng, thấy chàng không tỏ vẻ bất mãn thì nàng nhanh chóng cúi đầu xuống, vừa e sợ vừa buồn bực. Lông mi như cánh quạt che giấu thật kín kẽ những điều được phản chiếu trong đôi mắt, không dám tiết lộ chút tình nghĩa nào...
Ngày thường luôn có vài người chọn mỹ nhân dung mạo xuất chúng đưa đến chỗ Mộ Hoài, các nàng từng dùng điệu bộ muốn nói lại thôi, thậm chí còn có người to gan hơn nữa, nhưng chỉ có người trước mắt này mới không làm chàng cảm thấy nôn mửa vì chán ghét.
Không chỉ không ghét, chàng còn muốn nhiều hơn, đến nỗi chàng chợt vô thức giơ tay ra nhẹ nhàng chạm vào gò má non nớt của nàng. Làn da vô cùng mịn màng không thoa phấn nọ chợt đỏ bừng như chàng dự liệu và tỏ vẻ đang muốn tránh đi.
Bấy giờ Mộ Hoài vẫn chưa cảm thấy có bất cứ điều gì không ổn, thậm chí chàng còn cho rằng hai người vốn dĩ nên như thế. Ký ức bị phong ấn ở một nơi nào đó trong đầu chàng như đang vận sức chờ phát động, lúc nào cũng có thể tuôn trào ra...
Nữ sử sau lưng bưng trà bước lên: “Mộ Hầu gia, mời dùng trà.”
Mộ Hoài như chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đoạn thấy người nào đó chợt lùi ra thật xa và lại dùng quạt che mặt mình lại. Chàng nhìn bàn tay phải đang cứng nhắc giơ lên giữa không trung của mình và không khỏi tự hỏi bản thân: “Ta làm sao vậy kìa?”
*
Mộ Hoài sống đến từng tuổi này nhưng chưa bao giờ thất thố như thế, vả lại còn là ngày đầu tiên ra mắt nữa chứ. Tuy người đối diện chính là nương tử tương lai của mình nhưng vượt khuôn như vậy vẫn là thất lễ.
Chàng rút tay về, không màng đến trà của nữ sử, ngược lại lấy một cây trâm cài đầu đã được chuẩn bị kỹ từ trước trong ngực áo ra. Dù chàng không hiểu rõ tạp niệm trong lòng mình xuất phát từ đâu nhưng giờ này, chàng chỉ muốn giải quyết thật dứt khoát.
Kể cả không còn muốn tiếp tục cái ý định đến đây để theo dõi lai lịch của Mạnh Nguyên như trước nữa rồi.
Sâu trong lòng chàng chỉ muốn gần gũi với Mạnh Nguyên, chẳng có chút ác cảm nào với nàng cả.
Nếu đây là tà thuật gì đó thì chàng cũng chẳng tài nào phá giải được rồi.
Ít ra bây giờ không được.
“Xin Mạnh cô nương cúi đầu xuống, ta sẽ cài trâm cho nàng, từ nay về sau cử án tề mi (*), bạc đầu không rời bỏ.”
(*) Chỉ sự vợ chồng kính trọng nhau (đối đãi như khách quý).
Mạnh Nguyên nghe vậy như bị xúc động, nàng lại bước lên trước một bước rồi cúi đầu.
“Tình nghĩa sâu nặng của Hầu gia, ta không có gì phải chối từ.”
Tác giả có lời muốn nói: Mộ Tiểu Lục tự cho mình bị trúng tà: Toi rồi toi rồi ta tiêu tùng rồi _ (:з” ∠)_
“Hôm nay là ngày đầu tiên cô gia tương lai đến làm khách tại phủ nhà chúng ta, đến tận canh giờ này rồi mà cô nương còn ngủ được sao? Ngài mau thức dậy đi, bọn nô tỳ sẽ hầu hạ ngài rửa mặt rồi trang điểm.”
Mạnh Nguyên ngáp tỉnh dậy, tuy cảm thấy đám nha đầu này cứ chuyện bé xé ra to nhưng nàng vẫn phối hợp xuống giường mang giày, để mặc họ làm gì thì làm.
Sau khi tắm nước thơm, rửa mặt thay y phục xong xuôi, Mạnh Nguyên được ấn ngồi xuống trước gương trang điểm.
Thật ra dung mạo của Mạnh Nguyên được xem là tuyệt trần, chỉ cần trang điểm sơ thôi cũng sẽ đẹp đến mức siêu phàm thoát tục, nhưng vì thường ngày nàng vô cùng lười biếng, sau khi thành gia thất cũng rất ít trang điểm. Trái lại Mộ Hoài, người sáng sớm không cần phải vào chầu, sẽ thường tự tay vẽ lông mày cho nàng.
Chàng nói gương mặt của nàng trông thanh tú nhưng lại mất uy thế ung dung nên dễ bị người ngoài ức hiếp, tuy không đánh phấn cũng được nhưng cần phải vẽ lông mày thì mới ổn...
Chàng nói nghiêm túc vậy khiến nàng cũng ngại từ chối.
Lúc đó, nàng không ngờ rằng đôi tay vốn dĩ dành cho việc múa đao múa kiếm kia chỉ vẽ một nét rồi hơi hất lên ở nơi lông mày của nàng đã đủ khiến cho gương mặt trông như tĩnh lặng của nàng bỗng chốc càng trở nên rực rỡ hơn, như thể vẽ rồng điểm mắt vậy.
Vì vậy, Mạnh Nguyên còn từng nghi ngờ không biết bản lĩnh vẽ lông mày này của Mộ Hoài được tôi luyện trong Sở quán hay Tần lâu nào mà ra nữa. Sau này thấy chàng đang mô phỏng một bức đan thanh (*) cung nữ đồ, nàng mới biết quả nhiên người này giỏi cả văn lẫn võ, giấu tài không ai cho biết.
(*) đan thanh: đan nghĩa là chu sa, thanh là xanh lam, hai màu thường dùng trong các bức tranh cổ Trung Quốc.
Lúc này Xích Thược dẫn theo vài tiểu nha đầu nâng xiêm áo đi tới, có khoảng chục kiểu dáng hoa văn màu sắc đều là những kiểu thịnh hàng dạo gần đây, để tùy Mạnh Nguyên chọn lựa.
Mạnh Nguyên vốn không để tâm lắm, nhưng chợt nghĩ đây xem như là lần gặp mặt trực tiếp sau khi hai nhà chính thức nghị hôn nên cần phải trịnh trọng đôi chút, nhằm để lại ấn tượng tốt với người ta.
“Lấy màu hoa đào này đi, phối với váy tám nếp màu xanh thẳm ấy. Trang sức chọn kiểu đơn giản tao nhã thôi, đừng dùng vàng đấy nhé.” Tránh lộ ra sự quê mùa.
Xích Thược tuân lệnh, trước tiên lấy những món được chọn treo lên giá đỡ theo thứ tự, sau đó mới giúp mở hộp gương (*) ra.
(*) kiểu hòm nhỏ dùng để đựng quần áo của phụ nữ, còn dùng để chỉ của hồi môn.
Bấy giờ Thanh Bình cũng đã nhanh tay búi mái tóc đen của Mạnh Nguyên lên cao, không cài loại trâm quý giá mà chỉ chọn một cái kẹp có những hoa nhỏ li ti làm trang sức.
Nói chung cô nương gia chưa xuất giá thì không thể chải tóc thế này được, nhưng vì hôm nay phải cài trâm lên búi tóc (*) nên búi vậy cho hợp với hoàn cảnh.
(*) phong tục thời nhà Tống khi hai bên cha mẹ gặp nhau nếu chú rể vừa ý cô dâu thì sẽ cài trâm lên búi tóc.
Bận rộn khoảng một canh giờ, đến khi Nghê thị phái Tần nương tử tới thì các nha đầu mới chịu dừng lại.
Trước tiên, Tần nương tử quan sát tiểu chủ tử từ đầu đến chân một phen rồi ra chiều tán thưởng. Bà ấy chúc vài câu may mắn sau đó mới thấp giọng nói vào tai nàng: “Mộ hầu đã vào phủ chúng ta rồi, giờ đang thăm viếng phu nhân và lão gia ở chính viện. Phu nhân bảo cô nương cứ ngồi đợi trong đình Nhã Nhạn ở vườn hoa chốc lát thôi...”
Thật ra nha đầu xung quanh cũng nghe rõ, ai nấy đều cười đến mức thấy mày mà chẳng thấy mắt.
Bích Phù lớn tuổi nhất, buộc phải đứng ở vị trí đầu tiên: “Tần nương tử yên tâm, đến lúc đó bọn nô tì chắc chắn sẽ để tâm đứng bên hầu hạ không rời. Nếu cô gia tương lai say đắm cô nương của chúng nô tì đến mức không thể cất bước vậy chúng nô tì sẽ kéo cô nương tránh đi...”
Tuy là cười giỡn nhưng đây cũng là điều cần chú ý trước hôn nhân.
Bị trêu ghẹo như thế khiến Mạnh Nguyên bỗng nhiên căng thẳng.
Kiếp trước, lần đầu tiên nàng gặp Mộ Hoài là vào đêm động phòng. Chuyện cá nước đêm ấy vui thích đến nỗi chẳng phân biệt được ta chàng, sau lần đó tự nhiên tình cảm giữa họ càng sâu đậm hơn; lần này là lần đầu tiên lấy quan hệ thông gia để gặp gỡ nhau, suy cho cùng khởi đầu thế này cũng khá tốt.
*
Hôm nay không có buổi lên triều, Hoàng đế cũng không triệu vào gặp nên Mộ Hoài duyệt công báo ở trong phủ một lát rồi mới ra ngoài.
Trong Hầu phủ chỉ có hai vị trưởng bối ở goá nên chuyến này chỉ có Mộ Hoài giục ngựa đi một mình.
Chàng bỏ cây trâm cài phỉ thúy lưu loan mà tổ mẫu Cố thị đã chọn lựa kỹ càng vào ngực áo, vào giờ Tỵ thì đến phủ Thái Bình hầu.
Thái Bình hầu nhát gan, còn Mộ Hoài không hề nở một nụ cười nào khiến cảnh ông gặp tế (cha vợ gặp con rể) trở thành cục diện “mèo chuột chung lồng” rồi.
Hết cách, ai bảo nhà nào bị Mộ hầu tới tận cửa thì dám chắc đều sẽ rơi vào kết quả cửa nát nhà tan không tốt lành gì.
Nhận thấy khung cảnh quái dị thế này, Nghê thị bèn chủ động sắp xếp cho Mộ Hoài gặp mặt nữ nhi.
Mộ Hoài được Tần nương tử dẫn vào vườn hoa Mạnh phủ, vừa ngước nhìn đã thấy trong ngôi đình phía trước có một mỹ nhân ăn diện xinh đẹp như hoa đang ngồi đó, lúc này nàng đang cầm quạt tròn ngọc cốt che nửa mặt.
Tần nương tử dừng bước tại đây: “Bát cô nương đã chuẩn bị trà ngon, xin Mộ hầu vào vườn thăm thú.”
Mộ Hoài gật đầu rồi cất bước vào đình.
*
Mộ Hoài đi chuyến này vốn chỉ có ý quan sát thử thôi. Đợi khi chàng đến gần mới phát hiện hôm nay Mạnh Nguyên ăn mặc trông vô cùng cát tường và ung dung, gương mặt lộ ra ngoài quạt tròn như chứa đựng tình cảm nồng nàn vô kể. Chỉ cần nhìn lướt qua thôi, chàng bỗng cảm thấy nơi nào đó trong trái tim như bị chạm trúng vậy.
Lại là cảm giác quen thuộc khó xác định đó!
Tuy vậy đuôi lông mày này được vẽ hơi đều khiến chàng nảy sinh xúc động muốn tự tay vẽ nó cho nàng.
Đúng lúc này, Mạnh Nguyên đứng dậy chân thành cúi đầu bái, đồng thời nói Hầu gia vạn an.
Mộ Hoài có vóc người cao lớn, nhìn từ góc độ của chàng chỉ thấy phần cổ trắng nõn và thon thả như thiên nga của nàng, bên trong cổ áo còn có một sợi dây đỏ lút sâu.
Đấy là một khối ngọc bích hộ thân to bằng ngón cái được đeo trên người nàng từ nhỏ, nhưng nó lại không trắng trẻo bằng làn da của nàng.
Mộ Hoài hoảng sợ không thôi bởi phán đoán l.ỗ mãng của mình nên vội vàng đáp “Mạnh cô nương không cần đa lễ” nhằm che giấu nó.
Mạnh Nguyên hơi bất an ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp ấy như vô tình hay cố ý lướt qua chàng, thấy chàng không tỏ vẻ bất mãn thì nàng nhanh chóng cúi đầu xuống, vừa e sợ vừa buồn bực. Lông mi như cánh quạt che giấu thật kín kẽ những điều được phản chiếu trong đôi mắt, không dám tiết lộ chút tình nghĩa nào...
Ngày thường luôn có vài người chọn mỹ nhân dung mạo xuất chúng đưa đến chỗ Mộ Hoài, các nàng từng dùng điệu bộ muốn nói lại thôi, thậm chí còn có người to gan hơn nữa, nhưng chỉ có người trước mắt này mới không làm chàng cảm thấy nôn mửa vì chán ghét.
Không chỉ không ghét, chàng còn muốn nhiều hơn, đến nỗi chàng chợt vô thức giơ tay ra nhẹ nhàng chạm vào gò má non nớt của nàng. Làn da vô cùng mịn màng không thoa phấn nọ chợt đỏ bừng như chàng dự liệu và tỏ vẻ đang muốn tránh đi.
Bấy giờ Mộ Hoài vẫn chưa cảm thấy có bất cứ điều gì không ổn, thậm chí chàng còn cho rằng hai người vốn dĩ nên như thế. Ký ức bị phong ấn ở một nơi nào đó trong đầu chàng như đang vận sức chờ phát động, lúc nào cũng có thể tuôn trào ra...
Nữ sử sau lưng bưng trà bước lên: “Mộ Hầu gia, mời dùng trà.”
Mộ Hoài như chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đoạn thấy người nào đó chợt lùi ra thật xa và lại dùng quạt che mặt mình lại. Chàng nhìn bàn tay phải đang cứng nhắc giơ lên giữa không trung của mình và không khỏi tự hỏi bản thân: “Ta làm sao vậy kìa?”
*
Mộ Hoài sống đến từng tuổi này nhưng chưa bao giờ thất thố như thế, vả lại còn là ngày đầu tiên ra mắt nữa chứ. Tuy người đối diện chính là nương tử tương lai của mình nhưng vượt khuôn như vậy vẫn là thất lễ.
Chàng rút tay về, không màng đến trà của nữ sử, ngược lại lấy một cây trâm cài đầu đã được chuẩn bị kỹ từ trước trong ngực áo ra. Dù chàng không hiểu rõ tạp niệm trong lòng mình xuất phát từ đâu nhưng giờ này, chàng chỉ muốn giải quyết thật dứt khoát.
Kể cả không còn muốn tiếp tục cái ý định đến đây để theo dõi lai lịch của Mạnh Nguyên như trước nữa rồi.
Sâu trong lòng chàng chỉ muốn gần gũi với Mạnh Nguyên, chẳng có chút ác cảm nào với nàng cả.
Nếu đây là tà thuật gì đó thì chàng cũng chẳng tài nào phá giải được rồi.
Ít ra bây giờ không được.
“Xin Mạnh cô nương cúi đầu xuống, ta sẽ cài trâm cho nàng, từ nay về sau cử án tề mi (*), bạc đầu không rời bỏ.”
(*) Chỉ sự vợ chồng kính trọng nhau (đối đãi như khách quý).
Mạnh Nguyên nghe vậy như bị xúc động, nàng lại bước lên trước một bước rồi cúi đầu.
“Tình nghĩa sâu nặng của Hầu gia, ta không có gì phải chối từ.”
Tác giả có lời muốn nói: Mộ Tiểu Lục tự cho mình bị trúng tà: Toi rồi toi rồi ta tiêu tùng rồi _ (:з” ∠)_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.