Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc
Chương 107:
Phạm Phạm
27/07/2021
Tim anh chợt thấy đau nhói. Rõ ràng sáng nay, lúc rời đi, cô vẫn còn khỏe mạnh, ấy thế bây giờ lại... lại thành ra nông nỗi này. Nếu hôm nay anh đi cùng thì cô đã không phải gặp phải chuyện như thế này rồi.
Khi anh toan nghĩ tới gần cô, thì cơ thể của cô lại càng run như cầy sấy, bàn tay đang giữ mảnh gương vỡ càng siết mạnh hơn. Trong lúc nhất thời, máu trên tay cô càng ào ra nhiều hơn trước.
"Chị ơi, tôi đây, chị mau bỏ tay ra. Giờ chị an toàn rồi, sẽ không còn ai làm gì chị nữa đâu" Dịch Quân Phi vội vàng nói.
Trước kia, anh chưa bao giờ thấy sợ máu, cho dù có người máu chảy đầm đìa đứng trước mặt, anh cũng chẳng cảm thấy kích động gì.
Nhưng vào lúc này, anh cảm thấy sợ máu của cô, sợ cô bị thương quá nặng, sợ máu cô chảy ra càng ngày càng nhiều.
Cảm giác sợ hãi đó thậm chí còn khiến cơ thể anh run lên bần bật.
Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy dường như cơ thể mình đã mất đi toàn bộ trị giác, ngoại trừ nóng, cũng chỉ có cơn đau này mới khiến cô có chút ít cảm giác. Phải càng đau mới được! Phải đau hơn nữa, cô mới có thể tự bảo vệ bản thân, mới có thể khiến bản thân không ngủ mê mệt. .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||
Không thể ngủ, tuyệt đối không thểi
Chỉ có một thân một mình, cô tưởng ra tù là mình có thể tự làm chủ cuộc sống của bản thân. Thế nhưng, mọi thứ vẫn giống khi đang ở trong tù vậy, cứ đến khi xảy ra sự cố là lại chẳng có ai có thể giúp cô! Chỉ có chính cô chịu đựng đến khi đau đớn qua đi...
"Chị ơi... Chị ơi..." Một giọng nói văng vẳng bên tai cô... Ai đấy? Ai đang gọi cô đấy? Cô cố gắng mở to mắt, cố gắng nhìn rõ người đang gọi mình. "Chị đừng sợ, tôi sẽ đưa chị ra khỏi đây!" Người đó nói.
Hai tròng mắt vốn đã mất đi tiêu cự cuối cùng đã trở nên hơi có thần thái, con ngươi tối đen như mực cuối cùng cũng phản chiếu bóng dáng anh.
"Bình... Bình.. Bình Quân." Cô gọi tên anh một cách đầy khó nhọc, giọng nói khàn khàn, cứ như thể đã bị khản hết cả tiếng.
"Tôi đây, tôi đến rồi, không kẻ nào có thể tổn thương chị nữa!" Anh nói. Người con trai với gương mặt điển trai nghiêm túc, đau lòng nói lời tuyên thệ.
Cô kinh ngạc nhìn anh, Bình Quân của lúc này dường như có gì đó hơi khác ngày thường, nhưng mà... là Bình Quân.
Dường như tất cả sức lực gắng gượng đã cạn sạch, tay cô bất chợt buông
thõng xuống, mảnh gương vỡ trong tay rơi xuống đất, người ngả sang một bên.
Anh vươn hai tay đỡ được người, rồi sau đó lập tức cởi áo khoác trên người mình ra, trùm lên người cô rồi bế bổng cố lên. "Chị à, chị cứ ngủ đi, tôi đưa chị về. Dịch Quân Phi dịu dàng nói.
Cô tựa vào lòng anh, cảm nhận hơi thở thân quen ấy. Dường như vào giây phút này, cuối cùng cô không chỉ có một mình nữa, mà còn có một người khác - một người mà cô có thể nhờ cậy.
"Bình Quân, cuối cùng cậu cũng... đến rồi." Cô thì thào, đầu ngả vào trong lòng anh, thở hổn hển.
"Phải, tôi đã đến rồi. Anh bình tĩnh nhìn cả thế giới trong lòng, nói. Vậy nên, cô không cần phải sợ hãi bất cứ điều gì nữa!
Anh nói rồi trực tiếp bế cô ra khỏi phòng.
Những người đứng bên ngoài chỉ nhìn thấy Dịch Quân Phi bế một cô gái quấn âu phục dành cho nam giới bước ra khỏi phòng. Bọn họ hoàn toàn không nhìn rõ dáng vẻ của cô gái đó. Mặt cô gần như đã vùi vào trong lòng Dịch Quân Phi, chỉ có mái tóc dài lộ ra bên ngoài bộ âu phục. Lúc bấy giờ, họ cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở vô cùng nặng nề của cô mà thôi.
Khi anh toan nghĩ tới gần cô, thì cơ thể của cô lại càng run như cầy sấy, bàn tay đang giữ mảnh gương vỡ càng siết mạnh hơn. Trong lúc nhất thời, máu trên tay cô càng ào ra nhiều hơn trước.
"Chị ơi, tôi đây, chị mau bỏ tay ra. Giờ chị an toàn rồi, sẽ không còn ai làm gì chị nữa đâu" Dịch Quân Phi vội vàng nói.
Trước kia, anh chưa bao giờ thấy sợ máu, cho dù có người máu chảy đầm đìa đứng trước mặt, anh cũng chẳng cảm thấy kích động gì.
Nhưng vào lúc này, anh cảm thấy sợ máu của cô, sợ cô bị thương quá nặng, sợ máu cô chảy ra càng ngày càng nhiều.
Cảm giác sợ hãi đó thậm chí còn khiến cơ thể anh run lên bần bật.
Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy dường như cơ thể mình đã mất đi toàn bộ trị giác, ngoại trừ nóng, cũng chỉ có cơn đau này mới khiến cô có chút ít cảm giác. Phải càng đau mới được! Phải đau hơn nữa, cô mới có thể tự bảo vệ bản thân, mới có thể khiến bản thân không ngủ mê mệt. .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||
Không thể ngủ, tuyệt đối không thểi
Chỉ có một thân một mình, cô tưởng ra tù là mình có thể tự làm chủ cuộc sống của bản thân. Thế nhưng, mọi thứ vẫn giống khi đang ở trong tù vậy, cứ đến khi xảy ra sự cố là lại chẳng có ai có thể giúp cô! Chỉ có chính cô chịu đựng đến khi đau đớn qua đi...
"Chị ơi... Chị ơi..." Một giọng nói văng vẳng bên tai cô... Ai đấy? Ai đang gọi cô đấy? Cô cố gắng mở to mắt, cố gắng nhìn rõ người đang gọi mình. "Chị đừng sợ, tôi sẽ đưa chị ra khỏi đây!" Người đó nói.
Hai tròng mắt vốn đã mất đi tiêu cự cuối cùng đã trở nên hơi có thần thái, con ngươi tối đen như mực cuối cùng cũng phản chiếu bóng dáng anh.
"Bình... Bình.. Bình Quân." Cô gọi tên anh một cách đầy khó nhọc, giọng nói khàn khàn, cứ như thể đã bị khản hết cả tiếng.
"Tôi đây, tôi đến rồi, không kẻ nào có thể tổn thương chị nữa!" Anh nói. Người con trai với gương mặt điển trai nghiêm túc, đau lòng nói lời tuyên thệ.
Cô kinh ngạc nhìn anh, Bình Quân của lúc này dường như có gì đó hơi khác ngày thường, nhưng mà... là Bình Quân.
Dường như tất cả sức lực gắng gượng đã cạn sạch, tay cô bất chợt buông
thõng xuống, mảnh gương vỡ trong tay rơi xuống đất, người ngả sang một bên.
Anh vươn hai tay đỡ được người, rồi sau đó lập tức cởi áo khoác trên người mình ra, trùm lên người cô rồi bế bổng cố lên. "Chị à, chị cứ ngủ đi, tôi đưa chị về. Dịch Quân Phi dịu dàng nói.
Cô tựa vào lòng anh, cảm nhận hơi thở thân quen ấy. Dường như vào giây phút này, cuối cùng cô không chỉ có một mình nữa, mà còn có một người khác - một người mà cô có thể nhờ cậy.
"Bình Quân, cuối cùng cậu cũng... đến rồi." Cô thì thào, đầu ngả vào trong lòng anh, thở hổn hển.
"Phải, tôi đã đến rồi. Anh bình tĩnh nhìn cả thế giới trong lòng, nói. Vậy nên, cô không cần phải sợ hãi bất cứ điều gì nữa!
Anh nói rồi trực tiếp bế cô ra khỏi phòng.
Những người đứng bên ngoài chỉ nhìn thấy Dịch Quân Phi bế một cô gái quấn âu phục dành cho nam giới bước ra khỏi phòng. Bọn họ hoàn toàn không nhìn rõ dáng vẻ của cô gái đó. Mặt cô gần như đã vùi vào trong lòng Dịch Quân Phi, chỉ có mái tóc dài lộ ra bên ngoài bộ âu phục. Lúc bấy giờ, họ cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở vô cùng nặng nề của cô mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.