Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc
Chương 121:
Phạm Phạm
30/07/2021
Cổ họng Dịch Quân Phi hơi thắt lại, và vào lúc này anh không thể nói rằng mình là Dịch Quân Phi.
Nhưng rõ ràng, anh cũng định nói cho cô biết thân phận thật sự của mình!
Dưới ánh đèn của căn phòng, mái tóc dài của cô xõa tung trên vai và trên khuôn mặt có điểm tô chút gì đó vẻ tái nhợt. Đôi mắt đen trắng rõ ràng mơ màng nhìn anh giống như đang lo lắng một điều gì đó, hoặc cũng có thể đó như là một ánh mắt của nối cam chịu số phận.
Như thể những áp lực nặng nề của cuộc sống đã đề nặng lên cơ thể có quá nhiều, đến mức cô không thể chịu nổi và cũng chẳng thể kháng cự. Cũng chính vì như thế nên cô đã sớm cam chịu số phận và chấp nhận lấy những bất công của đời mình.
“Chị à, chị cứ yên tâm mà ở bệnh viện dưỡng thương cho thật tốt, chị đừng nghĩ nhiều đến những chuyện khác nữa. Đợi đến lúc chị xuất viện, tôi sẽ nói cho chị biết tôi là ai? Dịch Quân Phi nói.
Cô nhìn anh, chần chờ một lúc sau đó thì gật đầu.
Lăng Y Mộc ngáp dài một tiếng, như thể cô đã nói xong hết những điều mình lo lắng trong lòng và giờ mí mắt cô bắt đầu lim dim.
"Nếu chị buồn ngủ thì cứ đi ngủ trước đi, bác sĩ nói mấy ngày nay chị sẽ hơi dễ buồn ngủ một chút” Dịch Quân Phi nói, sau đó anh đỡ Lăng Y Mộc nằm xuống.
Thoáng chốc sau, Lăng Y Mộc đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Dịch Quân Phi nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Lăng Y Mộc, đôi môi mỏng mím chặt. Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi má của cô và cuối cùng lưu lại trên đôi môi.
"Chị à, chị nói xem, rốt cuộc tôi phải nói với chị như thế nào đây?".
Đáp lại anh chỉ là sự im lặng.
Khi Lăng Y Mộc tỉnh dậy, cô nhìn thấy Dịch Quân Phi vẫn ngồi bên cạnh giường bệnh của cô và bộ quần áo trên người anh vẫn là bộ đó.
"Đói bụng à? Có cần tôi nhờ người mang đồ ăn lên. không?"
Nghe anh nói vậy, cô mới chợt nhận ra rằng dường như cô thực sự rất đói.
Lăng Y Mộc khẽ gật đầu.
“Vậy để tôi bế chị vào phòng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ trước, rồi sau đó ăn món ngon” Dịch Quân Phi nói, rồi sau đó trực tiếp bể Lăng Y Mộc đang nằm trên giường bệnh lên.
"Tự tôi có thể.." Lăng Y Mộc còn chưa kịp dứt lời thì cả người đã được nhấc bổng lên không trung, cô gần như vô thức ôm lấy cổ Dịch Quân Phi.
Anh bế cô đến phòng vệ sinh rồi cẩn thận đặt cô lên bồn rửa tay bên cạnh. Sau đó anh lấy một đôi dép lê với lông mềm mại và giúp cô đi vào, cuối cùng anh mới đặt cô xuống mặt đất.
"Có thể đứng vững chứ?” Anh hỏi.
Nhưng rõ ràng, anh cũng định nói cho cô biết thân phận thật sự của mình!
Dưới ánh đèn của căn phòng, mái tóc dài của cô xõa tung trên vai và trên khuôn mặt có điểm tô chút gì đó vẻ tái nhợt. Đôi mắt đen trắng rõ ràng mơ màng nhìn anh giống như đang lo lắng một điều gì đó, hoặc cũng có thể đó như là một ánh mắt của nối cam chịu số phận.
Như thể những áp lực nặng nề của cuộc sống đã đề nặng lên cơ thể có quá nhiều, đến mức cô không thể chịu nổi và cũng chẳng thể kháng cự. Cũng chính vì như thế nên cô đã sớm cam chịu số phận và chấp nhận lấy những bất công của đời mình.
“Chị à, chị cứ yên tâm mà ở bệnh viện dưỡng thương cho thật tốt, chị đừng nghĩ nhiều đến những chuyện khác nữa. Đợi đến lúc chị xuất viện, tôi sẽ nói cho chị biết tôi là ai? Dịch Quân Phi nói.
Cô nhìn anh, chần chờ một lúc sau đó thì gật đầu.
Lăng Y Mộc ngáp dài một tiếng, như thể cô đã nói xong hết những điều mình lo lắng trong lòng và giờ mí mắt cô bắt đầu lim dim.
"Nếu chị buồn ngủ thì cứ đi ngủ trước đi, bác sĩ nói mấy ngày nay chị sẽ hơi dễ buồn ngủ một chút” Dịch Quân Phi nói, sau đó anh đỡ Lăng Y Mộc nằm xuống.
Thoáng chốc sau, Lăng Y Mộc đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Dịch Quân Phi nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Lăng Y Mộc, đôi môi mỏng mím chặt. Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi má của cô và cuối cùng lưu lại trên đôi môi.
"Chị à, chị nói xem, rốt cuộc tôi phải nói với chị như thế nào đây?".
Đáp lại anh chỉ là sự im lặng.
Khi Lăng Y Mộc tỉnh dậy, cô nhìn thấy Dịch Quân Phi vẫn ngồi bên cạnh giường bệnh của cô và bộ quần áo trên người anh vẫn là bộ đó.
"Đói bụng à? Có cần tôi nhờ người mang đồ ăn lên. không?"
Nghe anh nói vậy, cô mới chợt nhận ra rằng dường như cô thực sự rất đói.
Lăng Y Mộc khẽ gật đầu.
“Vậy để tôi bế chị vào phòng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ trước, rồi sau đó ăn món ngon” Dịch Quân Phi nói, rồi sau đó trực tiếp bể Lăng Y Mộc đang nằm trên giường bệnh lên.
"Tự tôi có thể.." Lăng Y Mộc còn chưa kịp dứt lời thì cả người đã được nhấc bổng lên không trung, cô gần như vô thức ôm lấy cổ Dịch Quân Phi.
Anh bế cô đến phòng vệ sinh rồi cẩn thận đặt cô lên bồn rửa tay bên cạnh. Sau đó anh lấy một đôi dép lê với lông mềm mại và giúp cô đi vào, cuối cùng anh mới đặt cô xuống mặt đất.
"Có thể đứng vững chứ?” Anh hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.