Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc
Chương 193
Phạm Phạm
16/08/2021
Cô ở nhà họ Cố bị đối xử không ra gì, Mộ Bắc Ngật ở nhà họ Mộ cũng bị đối xử không ra gì, hóa ra đều là người rất đáng thương.
Còn chưa đợi Cố Tiểu Mạch suy nghĩ xong Mộ Bắc Ngật đã cúi người xuống bế cô lên, cô bị bất ngờ bởi hành động này của anh, lập tức kêu lên, hai tay ôm chặt cổ Mộ Bắc Ngật.
Sau khi cô ôm cổ anh mới phát hiện ra hai người rất ám muội, lại còn đang ở trước mặt ông Mộ.
Cô lập tức buông tay ra, Mộ Bắc Ngật thì không quan tâm tình hình trước mặt, dịu dàng nói, “Đi, chúng ta về nhà”
Hành động dịu dàng ấm áp của anh khiến Cố Tiểu Mạch mắt chữ A mồm chữ 0, cơ thể cứng đờ, mặt ông Mộ thì đen như đít nồi.
Mộ Bắc Ngật nói tiếp, “Ông nội, cháu đi đây ạ”
Không đợi ông Mộ đáp lại, Mộ Bắc Ngật đã rời khỏi nhà họ Mộ như thế không có ai ở đó.
Đâu là lần đầu tiên Mộ Bắc Ngật vì một người phụ nữ mà ngang nhiên đối đầu với ông Mộ, với tính cách của Mộ Thiếu Lãnh, nhìn thấy cảnh tượng này cậu ta chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Nhưng lúc này, cậu ta đứng ở một bên quan sát, đưa tay sờ cằm, người phụ nữ này có lai lịch như thế nào?
Ánh mắt ông Mộ hiện lên giông bão, chỉ cần chọc thủng lớp giấy này thì sẽ không còn khách sáo nữa.
Còn Mộ Bắc Ngật ôm Cố Tiểu Mạch rời khỏi đây, lúc đi qua sân có mấy người làm nhìn thấy Mộ Bắc Ngật nhưng đều cúi đầu không lên tiếng.
Hai tay Cố Tiểu Mạch buông ra, sau đó mới phản ứng lại, anh bảo vệ cô một cách công khai như vậy, hình như không tốt cho lắm…
Cố Tiểu Mạch còn chưa kịp lên tiếng, Mộ Bắc Ngật đã ôm Cố Tiểu Mạch đến xe, Dịch Bách nhanh chóng từ trên ghế lái bước xuống, mở cửa sau ra, Mộ Bắc Ngật nghiêng người đặt Cố Tiểu Mạch vào bên trong.
Dịch Bách đứng một bên, có thể nhìn thấy rõ sự lạnh lùng và đáng sợ trên mặt Mộ Bắc Ngật, không cần nghĩ cũng biết, tình hình không hề khả quan.
Cố Tiểu Mạch vừa ngồi xuống Mộ Bắc Ngật cũng ngồi vào, sau đó “phịch” một tiếng, cửa đóng lại, cũng là để nói cho mọi người biết rằng Mộ Bắc Ngật đang tức giận.
“Mộ Bắc Ngật, tôi…”
“Hôm nay là ông nội cho người đón cô đến đây”
Mộ Bắc Ngật trầm giọng lên tiếng.
Cố Tiểu Mạch vốn rất tức giận, theo lý cô nên xả giận lên người Mộ Bắc Ngật, nhưng lúc này, anh rõ ràng đang ở trước mặt cô nhưng Cố Tiểu Mạch lại không nổi giận được.
Cô cảm thấy rất kỳ quái, nhìn trái nhìn phải rồi hững hờ đáp lại một tiếng, “Ừ”
Dịch Bách đứng ở bên ngoài không lên xe thế nên không biết tình hình ở trong xe.
Mộ Bắc Ngật không nhìn cô khiến Cố Tiểu Mạch có chút khó chịu, cô tận mắt chứng kiến Mộ Bắc Ngật bị hai người đàn ông chọc tức, anh rõ ràng là người bị bắt nạt trong gia đình này.
Còn cô bị ông Mộ đưa đến đây rồi nói một hồi, nhưng trái tim nhỏ bé của Mộ Bắc Ngật bị tổn thương gì chứ? Người tổn thương nên là cô mới đúng…
Cố Tiểu Mạch vứt đi tâm trạng hỗn loạn của mình, thử an ủi anh, “Thật ra cũng không có gì, tôi cũng đã nói ông già đó rồi, còn người đó, tôi không có dính dáng đến cậu ta, anh không cần làm ra bộ dạng bị đánh bại đó, Cố Tiểu Mạch tôi không thảm hại như thế”
Cố Tiểu Mạch giả vờ cười an ủi Mộ Bắc Ngật, có thể thấy rõ hôm nay Mộ Bắc Ngật vô cùng lạnh lùng, lạnh lùng đến mức khiến người ta cảm thấy e sợ.
Cố Tiểu Mạch cười mà còn khó coi hơn cả khóc, Mộ Bắc Ngật vẫn không trả lời, Cố Tiểu Mạch chỉ có thể tiếp tục nghĩ cách, cô nói, “Mộ Bắc Ngật, hôm nay anh đưa tôi về nhà đi, như thế này chúng ta cũng sẽ không vì hôm nay mà dính dáng đến nhau, tôi biết trong thời gian làm việc của anh mà làm phiền anh là một chuyện không tốt chút nào, sau này tôi sẽ hạn chế…”
Cô chuẩn bị nói một tràng nhưng không ngờ Mộ Bắc Ngật lại ngắt lời cô, anh nghiêng đầu nhìn cô, vô cùng nghiêm túc.
Anh chìm chằm chằm Cố Tiểu Mạch khiến cô nổi da gà, sao dạo này anh lại cứ nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ vậy chứ?
“Cố Tiểu Mạch, cô… thích tôi không?”
Mộ Bắc Ngật hỏi xong, cũng không có ý định đợi câu trả lời của cô.
Cố Tiểu Mạch há miệng, mở to mắt, bộ dạng không dám tin vào những gì mình nghe thấy, đáng chết, đáng chết, tại sao tim cô lại đập thình thịch chứ?
Tim đập rất nhanh, nhảy lên tận cổ họng, Cố Tiểu Mạch sững sờ, sau đó bật cười, chuyển chủ đề khác, “Mộ Bắc Ngật, anh bị sốt rồi, đến nói chuyện còn mất khôn rồi sao?”
Cô không hề bộc lộ cảm xúc của mình, cũng không khiến Mộ Bắc Ngật cảm nhận được cô có tình cảm với anh, Mộ Bắc Ngật nheo mắt đầy nguy hiểm.
Anh dừng lại một chút, sau đó lùi một bước, “Nếu đã không thích thì tại sao đến giờ vẫn chưa thiết kế xong váy cưới, tôi tưởng cô không muốn thiết kế cho Lan Tâm chứ”
Còn chưa đợi Cố Tiểu Mạch suy nghĩ xong Mộ Bắc Ngật đã cúi người xuống bế cô lên, cô bị bất ngờ bởi hành động này của anh, lập tức kêu lên, hai tay ôm chặt cổ Mộ Bắc Ngật.
Sau khi cô ôm cổ anh mới phát hiện ra hai người rất ám muội, lại còn đang ở trước mặt ông Mộ.
Cô lập tức buông tay ra, Mộ Bắc Ngật thì không quan tâm tình hình trước mặt, dịu dàng nói, “Đi, chúng ta về nhà”
Hành động dịu dàng ấm áp của anh khiến Cố Tiểu Mạch mắt chữ A mồm chữ 0, cơ thể cứng đờ, mặt ông Mộ thì đen như đít nồi.
Mộ Bắc Ngật nói tiếp, “Ông nội, cháu đi đây ạ”
Không đợi ông Mộ đáp lại, Mộ Bắc Ngật đã rời khỏi nhà họ Mộ như thế không có ai ở đó.
Đâu là lần đầu tiên Mộ Bắc Ngật vì một người phụ nữ mà ngang nhiên đối đầu với ông Mộ, với tính cách của Mộ Thiếu Lãnh, nhìn thấy cảnh tượng này cậu ta chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Nhưng lúc này, cậu ta đứng ở một bên quan sát, đưa tay sờ cằm, người phụ nữ này có lai lịch như thế nào?
Ánh mắt ông Mộ hiện lên giông bão, chỉ cần chọc thủng lớp giấy này thì sẽ không còn khách sáo nữa.
Còn Mộ Bắc Ngật ôm Cố Tiểu Mạch rời khỏi đây, lúc đi qua sân có mấy người làm nhìn thấy Mộ Bắc Ngật nhưng đều cúi đầu không lên tiếng.
Hai tay Cố Tiểu Mạch buông ra, sau đó mới phản ứng lại, anh bảo vệ cô một cách công khai như vậy, hình như không tốt cho lắm…
Cố Tiểu Mạch còn chưa kịp lên tiếng, Mộ Bắc Ngật đã ôm Cố Tiểu Mạch đến xe, Dịch Bách nhanh chóng từ trên ghế lái bước xuống, mở cửa sau ra, Mộ Bắc Ngật nghiêng người đặt Cố Tiểu Mạch vào bên trong.
Dịch Bách đứng một bên, có thể nhìn thấy rõ sự lạnh lùng và đáng sợ trên mặt Mộ Bắc Ngật, không cần nghĩ cũng biết, tình hình không hề khả quan.
Cố Tiểu Mạch vừa ngồi xuống Mộ Bắc Ngật cũng ngồi vào, sau đó “phịch” một tiếng, cửa đóng lại, cũng là để nói cho mọi người biết rằng Mộ Bắc Ngật đang tức giận.
“Mộ Bắc Ngật, tôi…”
“Hôm nay là ông nội cho người đón cô đến đây”
Mộ Bắc Ngật trầm giọng lên tiếng.
Cố Tiểu Mạch vốn rất tức giận, theo lý cô nên xả giận lên người Mộ Bắc Ngật, nhưng lúc này, anh rõ ràng đang ở trước mặt cô nhưng Cố Tiểu Mạch lại không nổi giận được.
Cô cảm thấy rất kỳ quái, nhìn trái nhìn phải rồi hững hờ đáp lại một tiếng, “Ừ”
Dịch Bách đứng ở bên ngoài không lên xe thế nên không biết tình hình ở trong xe.
Mộ Bắc Ngật không nhìn cô khiến Cố Tiểu Mạch có chút khó chịu, cô tận mắt chứng kiến Mộ Bắc Ngật bị hai người đàn ông chọc tức, anh rõ ràng là người bị bắt nạt trong gia đình này.
Còn cô bị ông Mộ đưa đến đây rồi nói một hồi, nhưng trái tim nhỏ bé của Mộ Bắc Ngật bị tổn thương gì chứ? Người tổn thương nên là cô mới đúng…
Cố Tiểu Mạch vứt đi tâm trạng hỗn loạn của mình, thử an ủi anh, “Thật ra cũng không có gì, tôi cũng đã nói ông già đó rồi, còn người đó, tôi không có dính dáng đến cậu ta, anh không cần làm ra bộ dạng bị đánh bại đó, Cố Tiểu Mạch tôi không thảm hại như thế”
Cố Tiểu Mạch giả vờ cười an ủi Mộ Bắc Ngật, có thể thấy rõ hôm nay Mộ Bắc Ngật vô cùng lạnh lùng, lạnh lùng đến mức khiến người ta cảm thấy e sợ.
Cố Tiểu Mạch cười mà còn khó coi hơn cả khóc, Mộ Bắc Ngật vẫn không trả lời, Cố Tiểu Mạch chỉ có thể tiếp tục nghĩ cách, cô nói, “Mộ Bắc Ngật, hôm nay anh đưa tôi về nhà đi, như thế này chúng ta cũng sẽ không vì hôm nay mà dính dáng đến nhau, tôi biết trong thời gian làm việc của anh mà làm phiền anh là một chuyện không tốt chút nào, sau này tôi sẽ hạn chế…”
Cô chuẩn bị nói một tràng nhưng không ngờ Mộ Bắc Ngật lại ngắt lời cô, anh nghiêng đầu nhìn cô, vô cùng nghiêm túc.
Anh chìm chằm chằm Cố Tiểu Mạch khiến cô nổi da gà, sao dạo này anh lại cứ nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ vậy chứ?
“Cố Tiểu Mạch, cô… thích tôi không?”
Mộ Bắc Ngật hỏi xong, cũng không có ý định đợi câu trả lời của cô.
Cố Tiểu Mạch há miệng, mở to mắt, bộ dạng không dám tin vào những gì mình nghe thấy, đáng chết, đáng chết, tại sao tim cô lại đập thình thịch chứ?
Tim đập rất nhanh, nhảy lên tận cổ họng, Cố Tiểu Mạch sững sờ, sau đó bật cười, chuyển chủ đề khác, “Mộ Bắc Ngật, anh bị sốt rồi, đến nói chuyện còn mất khôn rồi sao?”
Cô không hề bộc lộ cảm xúc của mình, cũng không khiến Mộ Bắc Ngật cảm nhận được cô có tình cảm với anh, Mộ Bắc Ngật nheo mắt đầy nguy hiểm.
Anh dừng lại một chút, sau đó lùi một bước, “Nếu đã không thích thì tại sao đến giờ vẫn chưa thiết kế xong váy cưới, tôi tưởng cô không muốn thiết kế cho Lan Tâm chứ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.