Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc
Chương 19
Phạm Phạm
09/07/2021
Chỉ là ngay sau đó lại xuất hiện một người nằm ngoài dự đoán của cô ta.
Cao Kiến Vĩ, thư ký riêng của Dịch Quận Phi.
"Thư ký Cao!" Quản lý Vương vội vàng cung kính nói.
Cao Kiến Vĩ nhìn Thẩm Công Quốc, ánh mắt giống như nhìn người chết, tên khốn này, chọc người nào không chọc, hết lần này tới lần khác chọc phải người anh Dịch cảm thấy hứng thú.
Hôm nay cũng đúng dịp, vừa hay anh Dịch ở ngay bên trong câu lạc bộ này, cũng vừa vặn nhìn thấy một màn vừa rồi.
Cao Kiến Vĩ nói với bảo an: "Làm một lần chuyện mà anh ta vừa làm đi".
Lúc này bảo an lĩnh mệnh, hai người bảo an lực lưỡng trực tiếp kéo Thẩm Công Quốc tới bên tháp nước, nhấn đầu của đối phương xuống nước từng chút một, giống như trước đó Thẩm Công Quốc làm với Lăng Y Mộc!
Những bạn học xung quanh đuổi theo xem náo nhiệt, còn có Tiêu Thiên Định và Hách Dĩ Mạt, tất cả đều có chút trợn tròn mắt.
Ai mà nghĩ tới chuyện này có thể phát triển như vậy.
Bảo an không có ý định nương tay chút nào, mà quản lý Vương càng không muốn nói giúp cho Thẩm Công Quốc.
Dù sao, nhà họ Thẩm cũng chỉ là một trong số những cổ đông của câu lạc bộ, trước mắt chỉ là hi sinh con trai của một cổ đông, tin rằng những cổ đông khác sẽ vui lòng đến cực điểm.
Cao Kiến Vĩ quay đầu, ánh mắt rơi lên người Tiêu Thiên Định và Hách Dĩ Mạt.
Hách Dĩ Mạt dẫn đầu lấy lại tinh thần, mỉm cười: "Thật ngại quá, đã để anh Dịch chờ lâu, chúng tôi đi gặp anh Dịch ngay đây."
"Không được." Cao Kiến Vĩ thản nhiên nói: "Anh Dịch bảo hôm nay không rảnh gặp hai vị, vẫn phải mời hai vị trở về đi thôi." Nói xong cũng không đợi hai người phản ứng, trực tiếp rời đi.
Hách Dĩ Mạt và Tiêu Thiên Định hai mặt nhìn nhau, Hách Dĩ Mạt oán hận cắn răng, thật vất vả mới hẹn gặp mặt được, vậy mà bởi vì Lăng Y Mộc mà đổ sông đổ bể. Cô ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Lăng Y Mộc!
Lăng Y Mộc về tới Sở Bảo vệ Môi trường, cả người vẫn chưa hoàn hồn.
"Y Mộc, sao người em ướt sũng thế, rơi xuống sông à?" Chị Từ hỏi: "Không phải lúc đi đưa tài liệu em xảy ra chuyện gì chứ?"
Lăng Y Mộc hít sâu một hơi, lúc này mới chậm rãi nói: "Tài liệu... Không sao cả, vừa rồi... Không cẩn thận. rơi vào ao nước nhỏ thôi."
"Trời lạnh lắm, em mau thay quần áo đi, lau tóc sạch sẽ vào." Chị Từ nói. Lăng Y Mộc khẽ gật đầu, cũng may cô vẫn còn một bộ quần áo dự bị để thay ở nơi này. Thay quần áo xong, chị Từ nói: "Đúng rồi, Huỳnh Phương bảo chị tới hỏi em có yêu cầu cái gì không"
"Chị Từ, em đã nói bây giờ em không muốn yêu đương, nếu chị không giúp em từ chối Huỳnh Phương thì đừng để anh ta lãng phí suy nghĩ ở trên người em nữa." Lăng Y Mộc nói.
Chị Từ hít một mạch: "Em đúng là chẳng có trái tim gì cả, chị sẽ giúp em nói với Huỳnh Phương. Nhưng mà con gái ấy, chung quy vẫn phải tìm người bầu bạn qua nửa đời sau! Chẳng lẽ em định cô độc sống hết quãng đời còn lại à?"
Không hiểu sao giờ phút này trong đầu Lăng Y Mộc lại hiện lên một khuôn mặt đẹp trai sáng ngời.
Cô nghĩ, hẳn là mình sẽ không cô độc sống hết quãng đời còn lại đầu, bởi vì cô có Bình Quân làm bạn, cô và Bình Quân, có thể giống như người thân, bầu bạn đến già.
Ban đêm, khi Lăng Y Mộc trở về, Dịch Quân Phi đã ở trong phòng thuê.
"Bây giờ tôi sẽ làm cơm tối, cậu chờ một chút." Lăng Y Mộc nói, đang định đi vo gạo thì bị Dịch Quân Phi bắt lấy tay: "Chị, quần áo của chị hơi rách kìa"
Lăng Y Mộc thuận theo ánh mắt của đối phương cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy cổ áo có một vết rách nhẹ, nếu không nhìn kỹ thì thật sự không thể nhìn ra được.
Bộ đồ này vốn đã thay ra những bộ cũ chật quá nên cô lại hong khô bộ này rồi mặc lại.
Nghĩ đến hơn là hôm nay ở câu lạc bộ bị Thẩm Công Quốc kéo rách.
"Sợi chỉ hơi lỏng, khâu thêm vài mũi là được rồi" Lăng Y Mộc đáp. Ánh mắt của Dịch Quân Phi hơi lóe lên: "Hôm nay chị xảy ra chuyện gì sao?"
"Tôi có thể xảy ra chuyện gì chứ, còn không phải giống bình thường đi quét đường sao." Cô nói, cũng không muốn nói cho anh biết chuyện xảy ra ở câu lạc bộ hôm nay.
Tình cảnh như vậy quá mức bẩn thỉu, không thích hợp nói cho anh biết. "Thế nhưng mu bàn tay của chị hơi sưng đỏ kia, bị cái gì làm tổn thương à?" Anh hỏi.
Cao Kiến Vĩ, thư ký riêng của Dịch Quận Phi.
"Thư ký Cao!" Quản lý Vương vội vàng cung kính nói.
Cao Kiến Vĩ nhìn Thẩm Công Quốc, ánh mắt giống như nhìn người chết, tên khốn này, chọc người nào không chọc, hết lần này tới lần khác chọc phải người anh Dịch cảm thấy hứng thú.
Hôm nay cũng đúng dịp, vừa hay anh Dịch ở ngay bên trong câu lạc bộ này, cũng vừa vặn nhìn thấy một màn vừa rồi.
Cao Kiến Vĩ nói với bảo an: "Làm một lần chuyện mà anh ta vừa làm đi".
Lúc này bảo an lĩnh mệnh, hai người bảo an lực lưỡng trực tiếp kéo Thẩm Công Quốc tới bên tháp nước, nhấn đầu của đối phương xuống nước từng chút một, giống như trước đó Thẩm Công Quốc làm với Lăng Y Mộc!
Những bạn học xung quanh đuổi theo xem náo nhiệt, còn có Tiêu Thiên Định và Hách Dĩ Mạt, tất cả đều có chút trợn tròn mắt.
Ai mà nghĩ tới chuyện này có thể phát triển như vậy.
Bảo an không có ý định nương tay chút nào, mà quản lý Vương càng không muốn nói giúp cho Thẩm Công Quốc.
Dù sao, nhà họ Thẩm cũng chỉ là một trong số những cổ đông của câu lạc bộ, trước mắt chỉ là hi sinh con trai của một cổ đông, tin rằng những cổ đông khác sẽ vui lòng đến cực điểm.
Cao Kiến Vĩ quay đầu, ánh mắt rơi lên người Tiêu Thiên Định và Hách Dĩ Mạt.
Hách Dĩ Mạt dẫn đầu lấy lại tinh thần, mỉm cười: "Thật ngại quá, đã để anh Dịch chờ lâu, chúng tôi đi gặp anh Dịch ngay đây."
"Không được." Cao Kiến Vĩ thản nhiên nói: "Anh Dịch bảo hôm nay không rảnh gặp hai vị, vẫn phải mời hai vị trở về đi thôi." Nói xong cũng không đợi hai người phản ứng, trực tiếp rời đi.
Hách Dĩ Mạt và Tiêu Thiên Định hai mặt nhìn nhau, Hách Dĩ Mạt oán hận cắn răng, thật vất vả mới hẹn gặp mặt được, vậy mà bởi vì Lăng Y Mộc mà đổ sông đổ bể. Cô ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Lăng Y Mộc!
Lăng Y Mộc về tới Sở Bảo vệ Môi trường, cả người vẫn chưa hoàn hồn.
"Y Mộc, sao người em ướt sũng thế, rơi xuống sông à?" Chị Từ hỏi: "Không phải lúc đi đưa tài liệu em xảy ra chuyện gì chứ?"
Lăng Y Mộc hít sâu một hơi, lúc này mới chậm rãi nói: "Tài liệu... Không sao cả, vừa rồi... Không cẩn thận. rơi vào ao nước nhỏ thôi."
"Trời lạnh lắm, em mau thay quần áo đi, lau tóc sạch sẽ vào." Chị Từ nói. Lăng Y Mộc khẽ gật đầu, cũng may cô vẫn còn một bộ quần áo dự bị để thay ở nơi này. Thay quần áo xong, chị Từ nói: "Đúng rồi, Huỳnh Phương bảo chị tới hỏi em có yêu cầu cái gì không"
"Chị Từ, em đã nói bây giờ em không muốn yêu đương, nếu chị không giúp em từ chối Huỳnh Phương thì đừng để anh ta lãng phí suy nghĩ ở trên người em nữa." Lăng Y Mộc nói.
Chị Từ hít một mạch: "Em đúng là chẳng có trái tim gì cả, chị sẽ giúp em nói với Huỳnh Phương. Nhưng mà con gái ấy, chung quy vẫn phải tìm người bầu bạn qua nửa đời sau! Chẳng lẽ em định cô độc sống hết quãng đời còn lại à?"
Không hiểu sao giờ phút này trong đầu Lăng Y Mộc lại hiện lên một khuôn mặt đẹp trai sáng ngời.
Cô nghĩ, hẳn là mình sẽ không cô độc sống hết quãng đời còn lại đầu, bởi vì cô có Bình Quân làm bạn, cô và Bình Quân, có thể giống như người thân, bầu bạn đến già.
Ban đêm, khi Lăng Y Mộc trở về, Dịch Quân Phi đã ở trong phòng thuê.
"Bây giờ tôi sẽ làm cơm tối, cậu chờ một chút." Lăng Y Mộc nói, đang định đi vo gạo thì bị Dịch Quân Phi bắt lấy tay: "Chị, quần áo của chị hơi rách kìa"
Lăng Y Mộc thuận theo ánh mắt của đối phương cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy cổ áo có một vết rách nhẹ, nếu không nhìn kỹ thì thật sự không thể nhìn ra được.
Bộ đồ này vốn đã thay ra những bộ cũ chật quá nên cô lại hong khô bộ này rồi mặc lại.
Nghĩ đến hơn là hôm nay ở câu lạc bộ bị Thẩm Công Quốc kéo rách.
"Sợi chỉ hơi lỏng, khâu thêm vài mũi là được rồi" Lăng Y Mộc đáp. Ánh mắt của Dịch Quân Phi hơi lóe lên: "Hôm nay chị xảy ra chuyện gì sao?"
"Tôi có thể xảy ra chuyện gì chứ, còn không phải giống bình thường đi quét đường sao." Cô nói, cũng không muốn nói cho anh biết chuyện xảy ra ở câu lạc bộ hôm nay.
Tình cảnh như vậy quá mức bẩn thỉu, không thích hợp nói cho anh biết. "Thế nhưng mu bàn tay của chị hơi sưng đỏ kia, bị cái gì làm tổn thương à?" Anh hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.