Sủng Vợ Cuồng Ma Không Thể Chọc
Chương 18: Yêu cầu em chịu trách nhiệm với tôi (2)
Bạch Mẫu Đan
02/11/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lời nói sắp ra khỏi miệng của Lục Mạn trong nháy mắt bị chặn lại. Trên áo sơ mi hiện rất rõ vết nhăn, thật sự giống dấu vết bị hai tay kéo.
Lục Mạn á khẩu không nói nên lời.
“Bây giờ, có phải chúng tên nên tính toán một lần chuyện em chiếm tiện nghi của tôi không?” Tư Nam Ngọc đứng dậy, ngồi mặt đối mặt với Lục Mạn trên giường, ánh mặt trời bao phủ hai người, lại hài hòa không thôi.
Cho dù Lục Mạn đã dần quen người đàn ông này không nói lý lẽ, nhưng vẫn bị lời anh vừa nói chọc tức cười.
“Tôi không nghe lầm chứ? Tư Nam Ngọc, Tư thiếu!”
Mặt Tư Nam Ngọc lập tức trầm xuống: “Sao, em không muốn chịu trách nhiệm?” Giọng khàn khàn, mang theo lửa giận không dễ nhận ra.
Lục Mạn không thể không thừa nhận độ vô lại của Tư Nam Ngọc lần nữa, trước đó có là gì!
“Tôi không làm lỗi, trước giờ chuyện kiểu này đều là phụ nữ thiệt thòi, tôi cũng không cần anh chịu trách nhiệm…”
“Vậy tại sao em không chịu trách nhiệm với tôi!”
“Hả?”
Lục Mạn chỉ cảm thấy một trận thiên lôi cuồn cuộn trên đầu mình…
Tư Nam Ngọc khẽ nhíu mày, nhìn ra được, rất không hài lòng với thái độ của Lục Mạn.
“Lục Mạn!” Lục Mạn thề, đây là lần đầu tiên cô nghe được tên cô từ trong miệng anh, vẫn tràn đầy bá đạo như bình thường, có điều, giọng điệu ai oán kia là thế nào!
“Em có biết em chiếm tiện nghi lớn lắm không! Phụ nữ toàn thành phố A đều muốn leo lên giường tôi, chỉ có em thành công!” Tư Nam Ngọc căm hận la hét.
Lục Mạn bị anh la hét đến sững sờ, sau đó đáp lại Tư Nam Ngọc hận không thể ném cô ra ngoài một tiếng: “À.”
Trong phòng nhất thời rơi vào yên tĩnh kỳ lạ, nhưng Lục Mạn nhạy bén phát hiện, có gì đó đang dâng trào…
“Em, nói, gì!” Quả nhiên, một giây sau, tiếng Tư Nam Ngọc cắn răng nghiến lợi vang vọng cả phòng ngủ.
Lục Mạn luôn vô cùng nhạy bén với nguy hiểm, ngay khi tiếng kia vang lên, Lục Mạn lập tức xoay người nhảy xuống giường, xông thẳng ra cửa.
Trốn!
Đây là phản ứng duy nhất trong đầu Lục Mạn, nhưng suy nghĩ rất tốt đẹp, thực tế thì…
Tay Lục Mạn còn chưa chạm chốt cửa đã bị người nào đó ôm vào trong ngực từ sau lưng, sau đó liền nghe giọng nói hung hăng khí thế trên đầu.
“Em dám chạy! Thèm muốn sắc đẹp của tôi xong thì muốn phủi quần áo bỏ đi, trên đời này có chuyện dễ dàng vậy sao?”
Lục Mạn: …
Tư thiếu, nội dung với phong cách của anh không hợp nha!
“Thật ra…” Lục Mạn mở miệng dò xét: “Tôi cảm thấy chúng ta có thể huề nhau.” Thấy Tư Nam Ngọc không ngăn cản gì, Lục Mạn tiếp tục nói: “Anh nhìn đi, tôi kéo anh cả đêm, anh cũng ôm tôi cả đêm, hai ta không ai nợ ai…”
“Tôi là Tư Nam Ngọc, em là ai?”
Tôi là…
“Đây là nhà em hay nhà tôi?”
Nhà anh…
“Thành phố A có nhiều phụ nữ muốn trèo lên giường tôi, chẳng lẽ thành phố A cũng có nhiều đàn ông muốn làm bạn trai em?”
Được rồi, mị lực của tôi không lớn như anh…
“Vậy bây giờ, rốt cuộc ai thua, thiệt, hơn, ai!”
Anh anh anh!
Cho nên nói, thân phận Tư thiếu ngài đây cao quý, lại bỏ tiền bỏ chỗ ra, còn mị lực vô biên, tôi chỉ được hời!
Lục Mạn nhìn người đàn ông vô lại tận cùng trước mặt, mười ngàn câu mắng bay qua trong đầu…
Hít sâu một hơi, Lục Mạn mới miễn cưỡng đè xuống lửa giận trong lòng, nhụt chí nói: “Cho nên, anh muốn thế nào?”
Tư Nam Ngọc nhếch môi thành một nụ cười như ý: “Rất đơn giản, chịu trách nhiệm với tôi.”
Lục Mạn nhìn người đàn ông, chắc chắn anh không bị đánh tráo, mới yếu ớt hỏi: “Vậy anh muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?”
Lời nói sắp ra khỏi miệng của Lục Mạn trong nháy mắt bị chặn lại. Trên áo sơ mi hiện rất rõ vết nhăn, thật sự giống dấu vết bị hai tay kéo.
Lục Mạn á khẩu không nói nên lời.
“Bây giờ, có phải chúng tên nên tính toán một lần chuyện em chiếm tiện nghi của tôi không?” Tư Nam Ngọc đứng dậy, ngồi mặt đối mặt với Lục Mạn trên giường, ánh mặt trời bao phủ hai người, lại hài hòa không thôi.
Cho dù Lục Mạn đã dần quen người đàn ông này không nói lý lẽ, nhưng vẫn bị lời anh vừa nói chọc tức cười.
“Tôi không nghe lầm chứ? Tư Nam Ngọc, Tư thiếu!”
Mặt Tư Nam Ngọc lập tức trầm xuống: “Sao, em không muốn chịu trách nhiệm?” Giọng khàn khàn, mang theo lửa giận không dễ nhận ra.
Lục Mạn không thể không thừa nhận độ vô lại của Tư Nam Ngọc lần nữa, trước đó có là gì!
“Tôi không làm lỗi, trước giờ chuyện kiểu này đều là phụ nữ thiệt thòi, tôi cũng không cần anh chịu trách nhiệm…”
“Vậy tại sao em không chịu trách nhiệm với tôi!”
“Hả?”
Lục Mạn chỉ cảm thấy một trận thiên lôi cuồn cuộn trên đầu mình…
Tư Nam Ngọc khẽ nhíu mày, nhìn ra được, rất không hài lòng với thái độ của Lục Mạn.
“Lục Mạn!” Lục Mạn thề, đây là lần đầu tiên cô nghe được tên cô từ trong miệng anh, vẫn tràn đầy bá đạo như bình thường, có điều, giọng điệu ai oán kia là thế nào!
“Em có biết em chiếm tiện nghi lớn lắm không! Phụ nữ toàn thành phố A đều muốn leo lên giường tôi, chỉ có em thành công!” Tư Nam Ngọc căm hận la hét.
Lục Mạn bị anh la hét đến sững sờ, sau đó đáp lại Tư Nam Ngọc hận không thể ném cô ra ngoài một tiếng: “À.”
Trong phòng nhất thời rơi vào yên tĩnh kỳ lạ, nhưng Lục Mạn nhạy bén phát hiện, có gì đó đang dâng trào…
“Em, nói, gì!” Quả nhiên, một giây sau, tiếng Tư Nam Ngọc cắn răng nghiến lợi vang vọng cả phòng ngủ.
Lục Mạn luôn vô cùng nhạy bén với nguy hiểm, ngay khi tiếng kia vang lên, Lục Mạn lập tức xoay người nhảy xuống giường, xông thẳng ra cửa.
Trốn!
Đây là phản ứng duy nhất trong đầu Lục Mạn, nhưng suy nghĩ rất tốt đẹp, thực tế thì…
Tay Lục Mạn còn chưa chạm chốt cửa đã bị người nào đó ôm vào trong ngực từ sau lưng, sau đó liền nghe giọng nói hung hăng khí thế trên đầu.
“Em dám chạy! Thèm muốn sắc đẹp của tôi xong thì muốn phủi quần áo bỏ đi, trên đời này có chuyện dễ dàng vậy sao?”
Lục Mạn: …
Tư thiếu, nội dung với phong cách của anh không hợp nha!
“Thật ra…” Lục Mạn mở miệng dò xét: “Tôi cảm thấy chúng ta có thể huề nhau.” Thấy Tư Nam Ngọc không ngăn cản gì, Lục Mạn tiếp tục nói: “Anh nhìn đi, tôi kéo anh cả đêm, anh cũng ôm tôi cả đêm, hai ta không ai nợ ai…”
“Tôi là Tư Nam Ngọc, em là ai?”
Tôi là…
“Đây là nhà em hay nhà tôi?”
Nhà anh…
“Thành phố A có nhiều phụ nữ muốn trèo lên giường tôi, chẳng lẽ thành phố A cũng có nhiều đàn ông muốn làm bạn trai em?”
Được rồi, mị lực của tôi không lớn như anh…
“Vậy bây giờ, rốt cuộc ai thua, thiệt, hơn, ai!”
Anh anh anh!
Cho nên nói, thân phận Tư thiếu ngài đây cao quý, lại bỏ tiền bỏ chỗ ra, còn mị lực vô biên, tôi chỉ được hời!
Lục Mạn nhìn người đàn ông vô lại tận cùng trước mặt, mười ngàn câu mắng bay qua trong đầu…
Hít sâu một hơi, Lục Mạn mới miễn cưỡng đè xuống lửa giận trong lòng, nhụt chí nói: “Cho nên, anh muốn thế nào?”
Tư Nam Ngọc nhếch môi thành một nụ cười như ý: “Rất đơn giản, chịu trách nhiệm với tôi.”
Lục Mạn nhìn người đàn ông, chắc chắn anh không bị đánh tráo, mới yếu ớt hỏi: “Vậy anh muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.