Chương 11: Tranh chấp
Phi Yến Nhược Thiên
29/07/2016
Hóa ra Bùi Vân làm thư ký cho Trác Lân là vì muốn tiếp cận hắn để gây bất lợi đối với Trác
thị, mặc dù là vì nghe lời người đàn ông đó Bùi Vân mới tiếp cận Trác
Lân nhưng chỉ sợ cô ta thật sự đã thích Trác Lân, nếu không cô ta cũng
chẳng gây khó khăn đối với cô.
Phụ nữ thật khó hiểu, Bùi Vân vì tiếp cận Trác Lân mà đã phải lòng hắn, còn cô, cô vẫn nhớ rõ lần đầu tiên cô phải lòng hắn. Năm đó trường cô tổ chức lễ hội, hắn là học sinh danh giá của trường cô nên được mời lên đài phát biểu, không hiểu sao cô lại cảm thấy hắn rất tuấn tú, và từ giây phút đó hắn đã đi vào lòng cô từ lúc nào.
Yêu thầm hắn một năm cuối cùng cũng có kết quả, bọn họ quen nhau, yêu nhau sâu đậm nhưng trải qua quá nhiều sóng gió, sau tất cả cô mới biết bản thân quá ngây thơ, từ trước đến giờ chỉ có một mình cô tương tư hắn, còn trong lòng hắn vẫn không thể quên được cô gái đó.
Giờ nhớ lại Mạc Tử Yên cảm thấy thời gian đúng là đã chứng minh tất cả, khiến cho cô ý thức được rất nhiều chuyện, đủ để thức tỉnh được mọi thứ...
“Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng…”
“Hừ, làm được hả nói, đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì!” Người đàn ông khinh thường càng làm sắc mặt Bùi Vân tái nhợt, cô cắn răng mở miệng: “Tôi nhất định sẽ hoàn thành chuyện anh giao…”
“Thế thì tốt, tôi không tiện ở đây lâu…” Người đàn ông nói rồi liền rời đi, để Bùi Vân một mình đứng đó.
Mạc Tử Yên thấy vậy định xoay người rời đi nhưng không ngờ đụng trúng chậu hoa bên cạnh làm ra tiếng động đủ để Bùi Vân phát hiện, mặc kệ đôi chân đau đớn, Mạc Tử Yên cũng đường đường chính bước ra, dù sao tính tình cô rất thẳng thắn, nghe lén chứ đâu phải vụng trộm, cô cần gì phải sợ chứ?!
Bùi Vân nghe thấy tiếng động, giật mình quay người lại, phát hiện một cô gái đang mặc đầm dạ hội đứng đó, chiếc váy màu rượu vang đỏ càng làm nổi bật lên làn da trắng noãn của cô, mái tóc dài được xõa tự nhiên, không bị trói buộc mà bay trong gió, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng nhìn cô, kiến Bùi Vân kinh ngạc là không ngờ cô lại gặp người quen!
“Ồ, đây không phải Mạc tiểu thư sao…” Khôi phục bộ dáng kiêu ngạo thường ngày, Bùi Vân khinh thường liếc mắt nhìn cô gái đối diện, môi mỏng châm chọc nói.
Mạc Tử Yên trầm mặt, liếc mắt nhìn nước hồ trong xanh tươi mát, dưới ánh trăng càng thêm sinh động. Nếu không phải vì chậu hoa này, Mạc Tử Yên cô sẽ bước ra đối diện với lời châm chọc của Bùi Vân sao?! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô cần gì phải sợ cô ta chứ? Cô đường đường là đại tiểu thư Mạc gia, cần gì phải sợ một thư ký nhỏ bé như cô ta. Trước kia cô ta hãm hại cô nhiều lần như thế, cô còn không sợ, chẳng lẽ lần này lại sợ cô ta?! Cô chỉ là không chấp nhất với hạng người như cô ta thôi!
Thấy Mạc Tử Yên im lặng không nói, Bùi vân càng đắc ý mở miệng: “Không biết Mạc tiểu thư làm cách nào lại có thể đến tham gia bữa tiệc này? Tôi nhớ là bữa tiệc này không mời những hạng người thấp kém như cô!”
Bùi Vân cũng không biết thân phận thật của Mạc Tử Yên, vẫn giống như bà Trác nghĩ cô là con gái của một gia đình quý tộc bị sa sút, thân phận cô ta so với cô cao hơn nhiều nên mới dám mở miệng kiêu ngạo như vậy. Một phần cũng do Bùi Vân ghen tỵ với Mạc Tử Yên, cô mặc dù nghe theo lời người đàn ông kia mới tiếp cận Trác Lân nhưng cô thích Trác Lân là sự thật, bởi vậy cô rất chán ghét Mạc Tử Yên này, ngoại trừ có gương mặt xinh đẹp, cô ta có gì có thể xứng làm bạn gái Trác Lân cơ chứ?!
Thành thật mà nói Bùi Vân là một người phụ nữ yêu đến mù quáng, bọn họ chỉ biết gây khó dễ cho những người dám tiếp cận người trong lòng của bọn, giống như Mạc Tử Yên trước kia, cực kỳ không thích Trác Lân có hành động thân mật với bất kì người phụ nào. Phụ nữ thường có lòng chiếm hữu mạnh hơn so với đàn ông rất nhiều, một khi yêu lại yêu đến mù quáng, không biết phân biệt trắng đen, phải trái là gì… Bùi Vân rất giống thế, cô ta yêu Trác Lân nên hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho cô, nhưng phải nói rằng cô ta thật sự không có đầu óc, nếu không cô ta có thể hiểu rõ lý do vì sao cô có thể đến đây mà không phải đứng ra khiêu khích cô!
“Thấp kém? Bùi Vân, cô nói người khác mà không biết nhìn lại mình à? Tôi nhớ Bùi gia của cô cũng không phải loại người cao quý gì!” Kể từ khi trùng sinh, Mạc Tử Yên học được thế nào là đả kích người khác, đường đường là đại tiểu thư của Mạc gia, chẳng lẽ cô phải đứng đấy cho cô ta sỉ nhục hay sao chứ?!
Bùi Vân nghe vậy liền nhíu mày, trong lòng buồn bực đối với người đàn ông lúc nãy chưa tan lại bị Mạc Tử Yên châm chọc lại càng buồn bực hơn, không chút khách khí mở miệng: “Ít ra Bùi gia chúng tôi cũng đường đường chính chính vào cửa, còn cô, không phải đi cửa sau đấy chứ? Hay là sau khi bị Lân chia tay, cô liền tìm được một kim chủ mới nên…”
“Chát!” Lời còn chưa nói xong Bùi Vân đã bị một cái tát vào mặt khiến cô đau đớn ôm mặt, trừng mắt nhìn Mạc Tử Yên.
“Mạc Tử Yên! Cô dám…” Má trái bỏng rát khiến tâm trạng Bùi Vân càng khó chịu, ánh mắt nhìn Mạc Tử Yên như có dao, nếu ánh mắt Bùi Vân có thể giết người thì chỉ sợ Mạc Tử Yên đã bị giết chết từ lâu rồi!
“Bùi Vân, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô nên ăn nói đàng hoàng, nếu không đừng trách tôi!” Mạc Tử Yên lạnh lùng mở miệng, môi mỏng nhếch lên nụ cười nhạt, trong bóng tối càng thêm yêu mị khiến người khác không khỏi lạnh run.
”Hừ, tôi nói trúng tim đen cô rồi chứ gì? Hạng người như cô không xứng với Lân, đừng có mơ tưởng đến anh ấy!” Bùi Vân dùng Trác Lân để đả kích Mạc Tử Yên, trước kia cô cũng dùng chiêu này với Mạc Tử Yên, kết quả là khiến Mạc Tử Yên tức đến hận không nổi giết chết cô, sau đó lại đau lòng rời đi. Nghĩ đến chuyện này, Bùi vân khôi phục vẻ ngoài, môi nở nụ cười lạnh quan sát phản ứng của Mạc Tử Yên.
Bất quá khiến Bùi Vân phải thất vọng rồi, Mạc Tử Yên bây giờ không còn là Mạc Tử Yên trước kia nữa, hiện tại cô không còn xem Trác Lân như tất cả như những gì Bùi Vân nghĩ, cô chỉ sợ hận không thể không liên quan dính líu gì đến hắn ta nữa, làm sao lại có thể lộ ả vẻ mặt đau lòng cơ chứ?!
Bùi Vân quá xem thường cô rồi, Mạc Tử Yên nhìn cô gái trước mắt mở miệng: “Tốt nhất là cô nên lo chuyện của bản thân mình đi, đừng có ở đây khiêu khích tôi chẳng được gì đâu!” Nếu chuyện người đàn ông đó giao cho cô ta không hoàn thành thì sao nhỉ? Mạc Tử Yên bất đầu suy nghĩ sâu xa, liệu chuyện này có liên quan đến chuyện Trác Lân lợi dụng cô chiếm đoạt Ám Dạ thị hay không?! Nếu thật sự chuyện này có liên quan đến Bùi Vân hay người đàn ông đó…
Lời của Mạc Tử Yên khiến sắc mặt của Bùi Vân thay đổi, lúc này cô mới nhớ đến Mạc Tử Yên đã ở đây bao lâu, có phải cô ta đã nghe hết mọi chuyện hay không? Liệu cô ta có nói cho Trác Lân biết hay không?! Càng nghĩ Bùi Vân càng cảm thấy nguy cơ trùng trùng, nếu Mạc Tử Yên đã nghe hết câu chuyện, lại cho nói cho Trác Lân biết, vậy cô… Cô sẽ…
“Mạc Tử Yên cô…”
“Đủ rồi, tôi không muốn nói chuyện với cô nữa, bổn cô nương đây bận lắm!” Mạc Tử Yên lạnh lùng mở miệng, liếc thấy sắc mặt Bùi Vân thay đổi thì không khỏi nhếch môi, quay người rời đi, để lại bóng lưng cùng sắc mặt phức tạp của Bùi Vân!
Phụ nữ thật khó hiểu, Bùi Vân vì tiếp cận Trác Lân mà đã phải lòng hắn, còn cô, cô vẫn nhớ rõ lần đầu tiên cô phải lòng hắn. Năm đó trường cô tổ chức lễ hội, hắn là học sinh danh giá của trường cô nên được mời lên đài phát biểu, không hiểu sao cô lại cảm thấy hắn rất tuấn tú, và từ giây phút đó hắn đã đi vào lòng cô từ lúc nào.
Yêu thầm hắn một năm cuối cùng cũng có kết quả, bọn họ quen nhau, yêu nhau sâu đậm nhưng trải qua quá nhiều sóng gió, sau tất cả cô mới biết bản thân quá ngây thơ, từ trước đến giờ chỉ có một mình cô tương tư hắn, còn trong lòng hắn vẫn không thể quên được cô gái đó.
Giờ nhớ lại Mạc Tử Yên cảm thấy thời gian đúng là đã chứng minh tất cả, khiến cho cô ý thức được rất nhiều chuyện, đủ để thức tỉnh được mọi thứ...
“Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng…”
“Hừ, làm được hả nói, đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì!” Người đàn ông khinh thường càng làm sắc mặt Bùi Vân tái nhợt, cô cắn răng mở miệng: “Tôi nhất định sẽ hoàn thành chuyện anh giao…”
“Thế thì tốt, tôi không tiện ở đây lâu…” Người đàn ông nói rồi liền rời đi, để Bùi Vân một mình đứng đó.
Mạc Tử Yên thấy vậy định xoay người rời đi nhưng không ngờ đụng trúng chậu hoa bên cạnh làm ra tiếng động đủ để Bùi Vân phát hiện, mặc kệ đôi chân đau đớn, Mạc Tử Yên cũng đường đường chính bước ra, dù sao tính tình cô rất thẳng thắn, nghe lén chứ đâu phải vụng trộm, cô cần gì phải sợ chứ?!
Bùi Vân nghe thấy tiếng động, giật mình quay người lại, phát hiện một cô gái đang mặc đầm dạ hội đứng đó, chiếc váy màu rượu vang đỏ càng làm nổi bật lên làn da trắng noãn của cô, mái tóc dài được xõa tự nhiên, không bị trói buộc mà bay trong gió, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng nhìn cô, kiến Bùi Vân kinh ngạc là không ngờ cô lại gặp người quen!
“Ồ, đây không phải Mạc tiểu thư sao…” Khôi phục bộ dáng kiêu ngạo thường ngày, Bùi Vân khinh thường liếc mắt nhìn cô gái đối diện, môi mỏng châm chọc nói.
Mạc Tử Yên trầm mặt, liếc mắt nhìn nước hồ trong xanh tươi mát, dưới ánh trăng càng thêm sinh động. Nếu không phải vì chậu hoa này, Mạc Tử Yên cô sẽ bước ra đối diện với lời châm chọc của Bùi Vân sao?! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô cần gì phải sợ cô ta chứ? Cô đường đường là đại tiểu thư Mạc gia, cần gì phải sợ một thư ký nhỏ bé như cô ta. Trước kia cô ta hãm hại cô nhiều lần như thế, cô còn không sợ, chẳng lẽ lần này lại sợ cô ta?! Cô chỉ là không chấp nhất với hạng người như cô ta thôi!
Thấy Mạc Tử Yên im lặng không nói, Bùi vân càng đắc ý mở miệng: “Không biết Mạc tiểu thư làm cách nào lại có thể đến tham gia bữa tiệc này? Tôi nhớ là bữa tiệc này không mời những hạng người thấp kém như cô!”
Bùi Vân cũng không biết thân phận thật của Mạc Tử Yên, vẫn giống như bà Trác nghĩ cô là con gái của một gia đình quý tộc bị sa sút, thân phận cô ta so với cô cao hơn nhiều nên mới dám mở miệng kiêu ngạo như vậy. Một phần cũng do Bùi Vân ghen tỵ với Mạc Tử Yên, cô mặc dù nghe theo lời người đàn ông kia mới tiếp cận Trác Lân nhưng cô thích Trác Lân là sự thật, bởi vậy cô rất chán ghét Mạc Tử Yên này, ngoại trừ có gương mặt xinh đẹp, cô ta có gì có thể xứng làm bạn gái Trác Lân cơ chứ?!
Thành thật mà nói Bùi Vân là một người phụ nữ yêu đến mù quáng, bọn họ chỉ biết gây khó dễ cho những người dám tiếp cận người trong lòng của bọn, giống như Mạc Tử Yên trước kia, cực kỳ không thích Trác Lân có hành động thân mật với bất kì người phụ nào. Phụ nữ thường có lòng chiếm hữu mạnh hơn so với đàn ông rất nhiều, một khi yêu lại yêu đến mù quáng, không biết phân biệt trắng đen, phải trái là gì… Bùi Vân rất giống thế, cô ta yêu Trác Lân nên hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho cô, nhưng phải nói rằng cô ta thật sự không có đầu óc, nếu không cô ta có thể hiểu rõ lý do vì sao cô có thể đến đây mà không phải đứng ra khiêu khích cô!
“Thấp kém? Bùi Vân, cô nói người khác mà không biết nhìn lại mình à? Tôi nhớ Bùi gia của cô cũng không phải loại người cao quý gì!” Kể từ khi trùng sinh, Mạc Tử Yên học được thế nào là đả kích người khác, đường đường là đại tiểu thư của Mạc gia, chẳng lẽ cô phải đứng đấy cho cô ta sỉ nhục hay sao chứ?!
Bùi Vân nghe vậy liền nhíu mày, trong lòng buồn bực đối với người đàn ông lúc nãy chưa tan lại bị Mạc Tử Yên châm chọc lại càng buồn bực hơn, không chút khách khí mở miệng: “Ít ra Bùi gia chúng tôi cũng đường đường chính chính vào cửa, còn cô, không phải đi cửa sau đấy chứ? Hay là sau khi bị Lân chia tay, cô liền tìm được một kim chủ mới nên…”
“Chát!” Lời còn chưa nói xong Bùi Vân đã bị một cái tát vào mặt khiến cô đau đớn ôm mặt, trừng mắt nhìn Mạc Tử Yên.
“Mạc Tử Yên! Cô dám…” Má trái bỏng rát khiến tâm trạng Bùi Vân càng khó chịu, ánh mắt nhìn Mạc Tử Yên như có dao, nếu ánh mắt Bùi Vân có thể giết người thì chỉ sợ Mạc Tử Yên đã bị giết chết từ lâu rồi!
“Bùi Vân, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô nên ăn nói đàng hoàng, nếu không đừng trách tôi!” Mạc Tử Yên lạnh lùng mở miệng, môi mỏng nhếch lên nụ cười nhạt, trong bóng tối càng thêm yêu mị khiến người khác không khỏi lạnh run.
”Hừ, tôi nói trúng tim đen cô rồi chứ gì? Hạng người như cô không xứng với Lân, đừng có mơ tưởng đến anh ấy!” Bùi Vân dùng Trác Lân để đả kích Mạc Tử Yên, trước kia cô cũng dùng chiêu này với Mạc Tử Yên, kết quả là khiến Mạc Tử Yên tức đến hận không nổi giết chết cô, sau đó lại đau lòng rời đi. Nghĩ đến chuyện này, Bùi vân khôi phục vẻ ngoài, môi nở nụ cười lạnh quan sát phản ứng của Mạc Tử Yên.
Bất quá khiến Bùi Vân phải thất vọng rồi, Mạc Tử Yên bây giờ không còn là Mạc Tử Yên trước kia nữa, hiện tại cô không còn xem Trác Lân như tất cả như những gì Bùi Vân nghĩ, cô chỉ sợ hận không thể không liên quan dính líu gì đến hắn ta nữa, làm sao lại có thể lộ ả vẻ mặt đau lòng cơ chứ?!
Bùi Vân quá xem thường cô rồi, Mạc Tử Yên nhìn cô gái trước mắt mở miệng: “Tốt nhất là cô nên lo chuyện của bản thân mình đi, đừng có ở đây khiêu khích tôi chẳng được gì đâu!” Nếu chuyện người đàn ông đó giao cho cô ta không hoàn thành thì sao nhỉ? Mạc Tử Yên bất đầu suy nghĩ sâu xa, liệu chuyện này có liên quan đến chuyện Trác Lân lợi dụng cô chiếm đoạt Ám Dạ thị hay không?! Nếu thật sự chuyện này có liên quan đến Bùi Vân hay người đàn ông đó…
Lời của Mạc Tử Yên khiến sắc mặt của Bùi Vân thay đổi, lúc này cô mới nhớ đến Mạc Tử Yên đã ở đây bao lâu, có phải cô ta đã nghe hết mọi chuyện hay không? Liệu cô ta có nói cho Trác Lân biết hay không?! Càng nghĩ Bùi Vân càng cảm thấy nguy cơ trùng trùng, nếu Mạc Tử Yên đã nghe hết câu chuyện, lại cho nói cho Trác Lân biết, vậy cô… Cô sẽ…
“Mạc Tử Yên cô…”
“Đủ rồi, tôi không muốn nói chuyện với cô nữa, bổn cô nương đây bận lắm!” Mạc Tử Yên lạnh lùng mở miệng, liếc thấy sắc mặt Bùi Vân thay đổi thì không khỏi nhếch môi, quay người rời đi, để lại bóng lưng cùng sắc mặt phức tạp của Bùi Vân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.