Sửu Nữ Trùng Sinh Chi Quý Nữ Tà Phi
Chương 18: Chủ tớ đồng tâm
Minh Tử
08/03/2016
Sở Ngâm Ngọc nghe
được tiếng gọi ầm ĩ, chậm rãi mở mắt, nhìn đến Xuân Cầm thập phần lo
lắng, Sở Ngâm Ngọc dần dần thanh tỉnh, nguyên lai là nằm mộng a, nhưng
đó cũng không phải là mộng, đó là nàng chân thật kiếp trước. Hiện tuy
trùng sinh lại, nhưng đó là giáo huấn, khắc sâu trong tâm trí nàng, như
con dấu đóng vào của nàng sinh mệnh; tay không khỏi nắm chặt lại, những
người từng khiến cho nàng sống không bằng chết, nàng, nhất định sẽ trả
lại, không, là gấp bội trả lại.
Cảm nhận được tiểu thư quanh thân u lãnh, Xuân Cầm không biết tiểu thư đến cùng là gặp phải chuyện gì khiến nàng ấy như vậy, nhưng lại bị ảnh hưởng lây, chỉ có thể tự nhủ, phải cẩn thận chiếu cố tốt vị chủ tử đáng thương này.
Sở Ngâm Ngọc nhấc một thân mệt mỏi xuống giường, nhìn xem bên ngoài cửa sổ, như trước là một mảnh tuyết rơi, đã là giờ Thìn, tuyết rơi đúng lúc thì được mùa, quả thật là dấu hiệu tốt.
Xuân Cầm vội vàng đi đến, cẩn thận hầu hạ Sở Ngâm Ngọc thay quần áo.
“Loảng xoảng” một tiếng vang, Sở Ngâm Ngọc cúi đầu xem nơi phát ra tiếng vang, lại thấy một chiếc chìa khóa bằng vàng.
“Tiểu thư… đây là…” Xuân Cầm nhặt lên nhìn kĩ, trong trí nhớ của nàng chưa hề thấy qua chiếc chìa khóa này.
“Để ta xem” Sở Ngâm Ngọc tiếp nhận cái chìa khóa, cúi đầu vuốt ve, lục tìm trí nhớ về chiếc chìa khóa.
“Đây là mẫu thân ta - chìa khóa của Ức Y Các”. Sở Ngâm Ngọc ngẩng đầu, môi
mỏng khẽ mở. Nàng nhớ rõ nàng mười hai tuổi năm đó, bởi vì sợ phụ thân trách cứ, lại nghe Phong di nương thổi phồng, muốn tiến vào Ức Y các tìm một ít quý báu trang sức, liền mượn nàng làm lá chắn, khi gặp chuyện không may, liền đem chìa khóa lặng lẽ nhét vào bên trong quần áo nàng, giả bộ cùng nàng không quan hệ. Đương nàng xem đá Tam Sinh lúc, mới phát hiện chân tướng, sự tình vốn là sau khi lên lầu, vốn nên theo cầu thang rơi xuống là Sở Tiêu Mộng, không ngờ khi nàng ta rơi xuống đột nhiên bắt lấy Sở Ngâm Ngọc, vì làm cho mình đứng vững, liền dùng sức đẩy Sở Ngâm Ngọc. Kết quả nàng bình yên vô sự, Sở Ngâm Ngọc lại bị ngã trọng thương. Gặp chuyện không may sau, không gọi người đến giúp đỡ, ngược lại còn ở bên tai nàng cảnh cáo, làm cho nàng đừng đem Sở Tiêu Mộng khai đi ra, liền vội vàng chạy mất. Nếu không phải Xuân Cầm tìm được nàng, đưa nàng về Thanh Ngọc Uyển, chỉ sợ nàng đã chết oan uổng rồi.
“Cũng tốt, chúng ta phải đi nhìn xem đi” Sở Ngâm Ngọc lẩm bẩm, dù sao là nơi ở của mẫu thân, kiếp trước không có cơ hội tiến đến, hiện tại liền đúng lúc.
“Nhưng là tiểu thư, Hầu gia đã phân phó qua, bất luận là ai cũng không được phép tiền vào, nếu không, lấy Hầu gia tính tình, hậu quả thật không dám nghĩ, cho dù là Phong di nương, nàng cũng không dám chạm vào điểm mấu chốt ấy”. Xuân Cầm nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Không có việc gì. Phụ thân, người cho phép ta tiến vào, nếu không cũng không đưa chiếc chìa khóa này cho Lý Tề”. Sở Ngâm Ngọc buồn bã nói. Nàng lí giải đúng rồi phụ thân suy nghĩ, phụ thân đối với nàng hết thảy đều sủng ái, huống chi đây vốn là của mẹ đẻ nàng.
“Tiểu thư nói đúng, là nô tỳ hồ đồ, lấy sự quan tâm của Hầu gia đối với tiểu thư, nhất định là sẽ không để ý”. Xuân Cầm cười đáp, tiểu thư hiện tại trí tuệ sâu sắc, nhưng ngược lại nàng càng ngày càng trì độn.
Hai người đang nói vui sướng, Lâm mẹ đi vào nội thất, quét qua Sở Ngâm Ngọc tươi cười, cười nói: “Tiểu thư, Đông Họa vừa qua đây truyền lời, lão phu nhân làm cho ngài qua có việc”.
Cảm nhận được tiểu thư quanh thân u lãnh, Xuân Cầm không biết tiểu thư đến cùng là gặp phải chuyện gì khiến nàng ấy như vậy, nhưng lại bị ảnh hưởng lây, chỉ có thể tự nhủ, phải cẩn thận chiếu cố tốt vị chủ tử đáng thương này.
Sở Ngâm Ngọc nhấc một thân mệt mỏi xuống giường, nhìn xem bên ngoài cửa sổ, như trước là một mảnh tuyết rơi, đã là giờ Thìn, tuyết rơi đúng lúc thì được mùa, quả thật là dấu hiệu tốt.
Xuân Cầm vội vàng đi đến, cẩn thận hầu hạ Sở Ngâm Ngọc thay quần áo.
“Loảng xoảng” một tiếng vang, Sở Ngâm Ngọc cúi đầu xem nơi phát ra tiếng vang, lại thấy một chiếc chìa khóa bằng vàng.
“Tiểu thư… đây là…” Xuân Cầm nhặt lên nhìn kĩ, trong trí nhớ của nàng chưa hề thấy qua chiếc chìa khóa này.
“Để ta xem” Sở Ngâm Ngọc tiếp nhận cái chìa khóa, cúi đầu vuốt ve, lục tìm trí nhớ về chiếc chìa khóa.
“Đây là mẫu thân ta - chìa khóa của Ức Y Các”. Sở Ngâm Ngọc ngẩng đầu, môi
mỏng khẽ mở. Nàng nhớ rõ nàng mười hai tuổi năm đó, bởi vì sợ phụ thân trách cứ, lại nghe Phong di nương thổi phồng, muốn tiến vào Ức Y các tìm một ít quý báu trang sức, liền mượn nàng làm lá chắn, khi gặp chuyện không may, liền đem chìa khóa lặng lẽ nhét vào bên trong quần áo nàng, giả bộ cùng nàng không quan hệ. Đương nàng xem đá Tam Sinh lúc, mới phát hiện chân tướng, sự tình vốn là sau khi lên lầu, vốn nên theo cầu thang rơi xuống là Sở Tiêu Mộng, không ngờ khi nàng ta rơi xuống đột nhiên bắt lấy Sở Ngâm Ngọc, vì làm cho mình đứng vững, liền dùng sức đẩy Sở Ngâm Ngọc. Kết quả nàng bình yên vô sự, Sở Ngâm Ngọc lại bị ngã trọng thương. Gặp chuyện không may sau, không gọi người đến giúp đỡ, ngược lại còn ở bên tai nàng cảnh cáo, làm cho nàng đừng đem Sở Tiêu Mộng khai đi ra, liền vội vàng chạy mất. Nếu không phải Xuân Cầm tìm được nàng, đưa nàng về Thanh Ngọc Uyển, chỉ sợ nàng đã chết oan uổng rồi.
“Cũng tốt, chúng ta phải đi nhìn xem đi” Sở Ngâm Ngọc lẩm bẩm, dù sao là nơi ở của mẫu thân, kiếp trước không có cơ hội tiến đến, hiện tại liền đúng lúc.
“Nhưng là tiểu thư, Hầu gia đã phân phó qua, bất luận là ai cũng không được phép tiền vào, nếu không, lấy Hầu gia tính tình, hậu quả thật không dám nghĩ, cho dù là Phong di nương, nàng cũng không dám chạm vào điểm mấu chốt ấy”. Xuân Cầm nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Không có việc gì. Phụ thân, người cho phép ta tiến vào, nếu không cũng không đưa chiếc chìa khóa này cho Lý Tề”. Sở Ngâm Ngọc buồn bã nói. Nàng lí giải đúng rồi phụ thân suy nghĩ, phụ thân đối với nàng hết thảy đều sủng ái, huống chi đây vốn là của mẹ đẻ nàng.
“Tiểu thư nói đúng, là nô tỳ hồ đồ, lấy sự quan tâm của Hầu gia đối với tiểu thư, nhất định là sẽ không để ý”. Xuân Cầm cười đáp, tiểu thư hiện tại trí tuệ sâu sắc, nhưng ngược lại nàng càng ngày càng trì độn.
Hai người đang nói vui sướng, Lâm mẹ đi vào nội thất, quét qua Sở Ngâm Ngọc tươi cười, cười nói: “Tiểu thư, Đông Họa vừa qua đây truyền lời, lão phu nhân làm cho ngài qua có việc”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.