Chương 616
Đoạn Nhận Thiên Thai
01/04/2013
Hội nghị kéo dài đến 12 giờ chưa mới kết thúc. Hác Nam là người đầu tiên ra khỏi phòng họp, sau đó các thường vụ tỉnh ủy khác theo thứ tự đi ra. Đỗ Trường Phong vừa lên xe, thư ký đã đưa điện thoại di động đến trước mặt:- Trưởng ban Triệu gọi tới.
- Alo.Đỗ Trường Phong vẫn rất bình tĩnh lên tiếng. Triệu Phong ở đầu bên kia điện thoại cười ha hả mà nói:- Bí thư Hác nói đến thành tích trong công tác đả kích hủ hóa, ngài cảm thấy bên trong có hàm ý như thế nào?
Đỗ Trường Phong nhíu mày một cái, thản nhiên nói:- Ánh mắt của Bí thư Hác là đứng trên đại cuộc toàn tỉnh, anh và tôi làm tốt chuyện của mình là được.Triệu Phong ở đầu bên kia nghe thấy Đỗ Trường Phong nói như vậy, một lúc sau mới nói:- chủ tịch tỉnh Đỗ bảo trọng.
Hác Nam có ý đồ gì, Đỗ Trường Phong và Triệu Phong đều hiểu rõ. Chẳng qua Đỗ Trường Phong chủ trương là đối phó một cách im lặng, Triệu Phong lại chủ trương phản kích thích hợp, hai người đã xuất hiện sự khác nhau. Không có Đỗ Trường Phong phối hợp, Triệu Phong có ý một tay vỗ không lên kêu. Đỗ Trường Phong dập máy trên miệng nhếch ra một nụ cười có chút không hài lòng, nguyên nhân là cho rằng Triệu Phong không biết vị trí của mình. Trong liên minh giữa hai người, ai mới chiếm vị trí chủ đạo?
Với kinh nghiệm của Đỗ Trường Phong, việc này tự nhiên không thể xuất hiện trên mặt. Hác Nam muốn biến chuyện xấu ở thành phố Tam Hà thành chuyện tốt. Là chủ tịch tỉnh – Đỗ Trường Phong xuất phát từ góc độ công việc mà nói, trong lòng rõ ràng chuyện này thực ra đối với mọi người là có lợi. Chỗ hỏng duy nhất đó là vị trí của Hác Nam vững như thái sơn, điểm này bây giờ mặc dù không phải quan trọng. Trước đó mặc dù có cơ hội nhưng bây giờ đã không thể lay động.
Trong hội nghị, tâm tư của Đỗ Trường Phong không giống Triệu Phong. Đỗ Trường Phong bây giờ càng chú ý đến Dương Phàm nhiều hơn. Chuyện rất rõ ràng, Hác Nam mặc dù ngồi ổn vị trí nhưng 2 năm sau thì sao? Đỗ Trường Phong năm nay 55 tuổi, sau khi Hác Nam lui thì rất có khả năng sẽ thay thế vị trí. Đương nhiên một khi vị trí này trống ra sẽ có không ít đối thủ cạnh tranh. Mà uy hiếp lớn nhất, Đỗ Trường Phong không cho rằng là Dương Phàm. Từ tuổi tác mà nói, khả năng lớn nhất là Dương Phàm ngồi ở vị trí phó bí thư tỉnh ủy hết một khóa rồi mới tăng lên. Đến cấp bộ nếu muốn tăng lên, vấn đề tuổi tác bề ngoài thì không có gì, nhưng trên thực tế lại là một vấn đề lớn. Hai năm sau Dương Phàm mới là 40 tuổi. 40 tuổi tương đương bộ trưởng, nói ra ai tin được chứ?
Nghĩ đến Dương Phàm, lại nghĩ đến Triệu Phong, Đỗ Trường Phong theo bản năng so sánh giữa hai người. Đỗ Trường Phong cho ra kết quả rất rõ ràng. Triệu Phong mặc dù có bối cảnh tương tự Dương Phàm, năng lực cũng rất xuất sắc nhưng cuối cùng lại cảm thấy thiếu điểm gì đó? Trầm ổn? Lão luyện? Khí phách? Mấy phương diện này hai người không chênh nhau là mấy.
- Là năng lực khống chế tình hình phải không?Đỗ Trường Phong nhẹ nhàng nói ra câu này, giọng nhẹ đến độ chỉ có mình là nghe được. nghĩ đến đây Đỗ Trường Phong không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Suy nghĩ đến những việc mà Dương Phàm đã làm sau khi nhận chức, các việc này rất quan trọng, kết quả cuối cùng Dương Phàm trở thành người nắm giữ mấu chốt đại cuộc. Nói không nhiều nhưng ai nắm giữ quyền lên tiếng thì không ai dám khinh thường. Đỗ Trường Phong mơ hồ ý thức được, vị phó bí thư tỉnh ủy mà trước đó mình cho rằng chỉ làm giỏi kinh tế, trong chính trị cũng rất có bản lĩnh, không hề bình thường chút nào. Nói tóm lại, lúc đầu mình có ý khinh thường Dương Phàm. Xem ra Triệu Phong cũng phạm sai lầm này. Kết quả trực tiếp tạo thành cục diện như bây giờ.
Đỗ Trường Phong lắc đầu rồi nói với thư ký ngồi đằng trước:- Gọi điện cho Phó bí thư Dương, hỏi một chút xem Phó bí thư Dương có rảnh không, cùng nhau dùng bữa cơm.
Chính trị không có đối thủ vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng. Đỗ Trường Phong tuyệt đối sẽ không làm cho mình thành kẻ thù không đội trời chung với Dương Phàm. Chuyện quá khứ sơ suất, bây giờ nhất định phải bù lại. Có một điểm Đỗ Trường Phong hiểu rất rõ, tính cách của Hác Nam đã quyết định kết quả. Một khi Hác Nam hoàn toàn chiếm thượng phong thì sẽ không nương tay đối với phó bí thư tỉnh ủy Dương Phàm này. Điều này do ham muốn quyền lực của Hác Nam quyết định. Nếu như thật sự đến ngày đó, việc hôm nay mình làm sẽ được báo đáp lại. Nếu Dương Phàm không uy hiếp đến mình, mặc dù không làm được bạn bè cũng không nên làm đối thủ chứ? Chuyện tương lai không ai có thể nói rõ ràng, ở một chút vấn đề đẩy Dương Phàm ra trước, kết quả sẽ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Lý Thắng Lợi nhận được điện thoại tự nhiên không dám làm chủ, cầm điện thoại vào trong phòng làm việc nhỏ giọng nói:- Thư ký của chủ tịch tỉnh Đỗ gọi điện tới hỏi ngài có rảnh không. Chủ tịch tỉnh Đỗ muốn hẹn ngài dùng cơm.
Phản ứng đầu tiên của Dương Phàm là sửng sốt một chút, chẳng qua rất nhanh đã cười nói:- Cậu nói lại lúc rảnh rỗi tôi sẽ mời chủ tịch tỉnh Đỗ dùng cơm.
Lý Thắng Lợi cảm thấy đầu óc không đủ dùng, gật đầu đi ra nhỏ giọng trả lời. Dương Phàm từ trong phòng đi ra cười nói:- Trưa nay tôi mời Mã Hủy và Tiểu Hà dùng cơm. Trần Minh Dương đã bố trí xong.
Lý Thắng Lợi sửng sốt một chút, lập tức cảm kích nói:- Cảm ơn lãnh đạo quan tâm.
Dương Phàm lắc đầu cười nói:- Khách khí làm gì, chuyện cần làm mà. Đúng, cậu cũng kiêm nhiệm chức trưởng phòng Tổng hợp 2 phải không? Điều Mã Hủy đến đây, muốn đến đơn vị nào nói một tiếng, tôi tự mình đi hỏi.
Hai mắt Lý Thắng Lợi nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Dương Phàm cười nói:- Mau thông báo với Chí Quốc một chút, thuận tiện hỏi Trần Minh Dương địa điểm, cũng không còn sớm nữa.
Vì thế Lý Thắng Lợi mới bỏ điện thoại xuống một chỗ mà đi làm việc. Dương Phàm ngồi lại vị trí, trên miệng nở nụ cười thản nhiên, lẩm bẩm một câu:- Không thể làm bạn cũng đừng làm đối thủ, khí độ quá được.
Nhân vật thành thục trong chính trị sẽ không dễ dàng gặp địch, thăng bằng vĩnh viễn là quan trọng nhất. Cả Đỗ Trường Phong và Dương Phàm đều hiểu rõ điểm này, tự nhiên sẽ lựa chọn ở tình huống không ảnh hưởng đến lợi ích bản thân thì sẽ duy trì cân bằng. Dương Phàm hợp tác với Hác Nam là do cân nhắc được và mất mà thành. Giữ quan hệ với Đỗ Trường Phong, điều này đối với hai bên đều có lợi. Bí thư tỉnh ủy hoặc là chủ tịch tỉnh nếu bên nào quá mạnh thì điều này đều không phù hợp với lợi ích của Dương Phàm.
Đồng thời trong hội nghị ngày hôm nay, Dương Phàm thông qua quan sát cẩn thận đã đưa ra một kết luận, liên minh giữa Đỗ Trường Phong và Triệu Phong đã xuất hiện một chút sai khác nhau. Vì giảm bớt uy hiếp đến lợi ích của mình, Dương Phàm bắt đầu tự hỏi làm như thế nào để hòa hoãn mâu thuẫn khắp nơi. Tất cả mọi người đều là kẻ thông minh, vấn đề này một chút cũng không khó khăn mà nghĩ ra. Có một điều Dương Phàm có thể khẳng định, loại chủ động phát ra tín hiệu này nếu do Hác Nam làm là rất nhỏ. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, trong lòng Dương Phàm không tự giác đánh giá cao Đỗ Trường Phong một chút.
Mọi việc đều là có nguyên nhân, nếu không phải do Hác Nam trước đây quá cường đại, lúc trước sao sinh ra liên minh của Đỗ Trường Phong và Triệu Phong. Bí thư tỉnh ủy nắm chặt quyền nhân sự, bí thư tỉnh ủy trong toàn tỉnh hầu như đều do Hác Nam đề bạt, điều này làm cho người ta sống như thế nào được chứ?
Trần Minh Dương bố trí bữa tiệc ở một căn phòng yên tĩnh, địa điểm không xa trụ sở tỉnh ủy. Nhà hàng này có quy mô khá bình thường, việc kinh doanh thoạt nhìn cũng không quá sôi động.
- NHà hàng này đã được duy trì trăm năm, ông tổ năm trước là đầu bếp trong cung. Nhà hàng này có một quy củ, mỗi ngày chỉ bán năm bàn.Trần Minh Dương cười cười nhỏ giọng nói với Dương Phàm, ám chỉ hắn dụng tâm như thế nào.
Đám người liên quan vào phòng, ngồi xuống Dương Phàm liền cười cười cầm chén lên nói với Mã Hủy và Tiểu Hà:- Thưa hai cô, mấy năm nay Chí Quốc và Thắng Lợi theo tôi bận rộn, chuyện trong nhà không chiếu cố tốt hai cô. Tôi phải cảm ơn các cô, không có nỗ lực của các cô, hai người bọn họ không thể yên tâm công tác bên tôi.
Tất cả mọi người đều đứng lên, Mã Hủy mặt mang vẻ cảm kích cười nói:- Thắng Lợi nếu không có ngài giúp đỡ thì bây giờ có lẽ còn ngồi trên ghế lạnh ở thị ủy thành phố Hải Tân. Anh ấy có thể phục vụ bên cạnh ngài, đó là vinh dự của nhà chúng tôi.
Tiểu Hà nói:- Bảo vệ thủ trưởng là chức trách của chúng tôi.
Dương Phàm uống liền ba chén, mặt mũi này là rất lớn. Mọi người bên cạnh Dương Phàm đều biết khi hắn ăn cơm đừng nói là mời rượu, cho dù là người khác đến mời rượu cũng hiếm khi cạn ly, nhiều nhất là nhấp một chút mà thôi, đây coi như là có ý là xong.
...
Máy bay từ từ đỗ xuống, Lâm Đốn và Trầm Ninh dọc theo cầu thang đi xuống. Hai người trông khá hưng phấn. Nhìn Lâm Chí Quốc đứng trước mặt chiếc xe Mercedes – BenzSUV cùng với Lý Thắng Lợi đang mỉm cười đứng ở cầu thang, hai người nhìn nhau mà cười.
Xe việt dã lái vào bãi đỗ xe, dừng trước mặt một chiếc xe Mercedes – Benz có biển bình thường. Trầm Ninh gầy đi rất nhiều từ trên xe nhảy xuống, giang tay ra cười cười ôm lấy Dương Phàm đang đứng trước xe.
- Alo.Đỗ Trường Phong vẫn rất bình tĩnh lên tiếng. Triệu Phong ở đầu bên kia điện thoại cười ha hả mà nói:- Bí thư Hác nói đến thành tích trong công tác đả kích hủ hóa, ngài cảm thấy bên trong có hàm ý như thế nào?
Đỗ Trường Phong nhíu mày một cái, thản nhiên nói:- Ánh mắt của Bí thư Hác là đứng trên đại cuộc toàn tỉnh, anh và tôi làm tốt chuyện của mình là được.Triệu Phong ở đầu bên kia nghe thấy Đỗ Trường Phong nói như vậy, một lúc sau mới nói:- chủ tịch tỉnh Đỗ bảo trọng.
Hác Nam có ý đồ gì, Đỗ Trường Phong và Triệu Phong đều hiểu rõ. Chẳng qua Đỗ Trường Phong chủ trương là đối phó một cách im lặng, Triệu Phong lại chủ trương phản kích thích hợp, hai người đã xuất hiện sự khác nhau. Không có Đỗ Trường Phong phối hợp, Triệu Phong có ý một tay vỗ không lên kêu. Đỗ Trường Phong dập máy trên miệng nhếch ra một nụ cười có chút không hài lòng, nguyên nhân là cho rằng Triệu Phong không biết vị trí của mình. Trong liên minh giữa hai người, ai mới chiếm vị trí chủ đạo?
Với kinh nghiệm của Đỗ Trường Phong, việc này tự nhiên không thể xuất hiện trên mặt. Hác Nam muốn biến chuyện xấu ở thành phố Tam Hà thành chuyện tốt. Là chủ tịch tỉnh – Đỗ Trường Phong xuất phát từ góc độ công việc mà nói, trong lòng rõ ràng chuyện này thực ra đối với mọi người là có lợi. Chỗ hỏng duy nhất đó là vị trí của Hác Nam vững như thái sơn, điểm này bây giờ mặc dù không phải quan trọng. Trước đó mặc dù có cơ hội nhưng bây giờ đã không thể lay động.
Trong hội nghị, tâm tư của Đỗ Trường Phong không giống Triệu Phong. Đỗ Trường Phong bây giờ càng chú ý đến Dương Phàm nhiều hơn. Chuyện rất rõ ràng, Hác Nam mặc dù ngồi ổn vị trí nhưng 2 năm sau thì sao? Đỗ Trường Phong năm nay 55 tuổi, sau khi Hác Nam lui thì rất có khả năng sẽ thay thế vị trí. Đương nhiên một khi vị trí này trống ra sẽ có không ít đối thủ cạnh tranh. Mà uy hiếp lớn nhất, Đỗ Trường Phong không cho rằng là Dương Phàm. Từ tuổi tác mà nói, khả năng lớn nhất là Dương Phàm ngồi ở vị trí phó bí thư tỉnh ủy hết một khóa rồi mới tăng lên. Đến cấp bộ nếu muốn tăng lên, vấn đề tuổi tác bề ngoài thì không có gì, nhưng trên thực tế lại là một vấn đề lớn. Hai năm sau Dương Phàm mới là 40 tuổi. 40 tuổi tương đương bộ trưởng, nói ra ai tin được chứ?
Nghĩ đến Dương Phàm, lại nghĩ đến Triệu Phong, Đỗ Trường Phong theo bản năng so sánh giữa hai người. Đỗ Trường Phong cho ra kết quả rất rõ ràng. Triệu Phong mặc dù có bối cảnh tương tự Dương Phàm, năng lực cũng rất xuất sắc nhưng cuối cùng lại cảm thấy thiếu điểm gì đó? Trầm ổn? Lão luyện? Khí phách? Mấy phương diện này hai người không chênh nhau là mấy.
- Là năng lực khống chế tình hình phải không?Đỗ Trường Phong nhẹ nhàng nói ra câu này, giọng nhẹ đến độ chỉ có mình là nghe được. nghĩ đến đây Đỗ Trường Phong không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Suy nghĩ đến những việc mà Dương Phàm đã làm sau khi nhận chức, các việc này rất quan trọng, kết quả cuối cùng Dương Phàm trở thành người nắm giữ mấu chốt đại cuộc. Nói không nhiều nhưng ai nắm giữ quyền lên tiếng thì không ai dám khinh thường. Đỗ Trường Phong mơ hồ ý thức được, vị phó bí thư tỉnh ủy mà trước đó mình cho rằng chỉ làm giỏi kinh tế, trong chính trị cũng rất có bản lĩnh, không hề bình thường chút nào. Nói tóm lại, lúc đầu mình có ý khinh thường Dương Phàm. Xem ra Triệu Phong cũng phạm sai lầm này. Kết quả trực tiếp tạo thành cục diện như bây giờ.
Đỗ Trường Phong lắc đầu rồi nói với thư ký ngồi đằng trước:- Gọi điện cho Phó bí thư Dương, hỏi một chút xem Phó bí thư Dương có rảnh không, cùng nhau dùng bữa cơm.
Chính trị không có đối thủ vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng. Đỗ Trường Phong tuyệt đối sẽ không làm cho mình thành kẻ thù không đội trời chung với Dương Phàm. Chuyện quá khứ sơ suất, bây giờ nhất định phải bù lại. Có một điểm Đỗ Trường Phong hiểu rất rõ, tính cách của Hác Nam đã quyết định kết quả. Một khi Hác Nam hoàn toàn chiếm thượng phong thì sẽ không nương tay đối với phó bí thư tỉnh ủy Dương Phàm này. Điều này do ham muốn quyền lực của Hác Nam quyết định. Nếu như thật sự đến ngày đó, việc hôm nay mình làm sẽ được báo đáp lại. Nếu Dương Phàm không uy hiếp đến mình, mặc dù không làm được bạn bè cũng không nên làm đối thủ chứ? Chuyện tương lai không ai có thể nói rõ ràng, ở một chút vấn đề đẩy Dương Phàm ra trước, kết quả sẽ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Lý Thắng Lợi nhận được điện thoại tự nhiên không dám làm chủ, cầm điện thoại vào trong phòng làm việc nhỏ giọng nói:- Thư ký của chủ tịch tỉnh Đỗ gọi điện tới hỏi ngài có rảnh không. Chủ tịch tỉnh Đỗ muốn hẹn ngài dùng cơm.
Phản ứng đầu tiên của Dương Phàm là sửng sốt một chút, chẳng qua rất nhanh đã cười nói:- Cậu nói lại lúc rảnh rỗi tôi sẽ mời chủ tịch tỉnh Đỗ dùng cơm.
Lý Thắng Lợi cảm thấy đầu óc không đủ dùng, gật đầu đi ra nhỏ giọng trả lời. Dương Phàm từ trong phòng đi ra cười nói:- Trưa nay tôi mời Mã Hủy và Tiểu Hà dùng cơm. Trần Minh Dương đã bố trí xong.
Lý Thắng Lợi sửng sốt một chút, lập tức cảm kích nói:- Cảm ơn lãnh đạo quan tâm.
Dương Phàm lắc đầu cười nói:- Khách khí làm gì, chuyện cần làm mà. Đúng, cậu cũng kiêm nhiệm chức trưởng phòng Tổng hợp 2 phải không? Điều Mã Hủy đến đây, muốn đến đơn vị nào nói một tiếng, tôi tự mình đi hỏi.
Hai mắt Lý Thắng Lợi nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Dương Phàm cười nói:- Mau thông báo với Chí Quốc một chút, thuận tiện hỏi Trần Minh Dương địa điểm, cũng không còn sớm nữa.
Vì thế Lý Thắng Lợi mới bỏ điện thoại xuống một chỗ mà đi làm việc. Dương Phàm ngồi lại vị trí, trên miệng nở nụ cười thản nhiên, lẩm bẩm một câu:- Không thể làm bạn cũng đừng làm đối thủ, khí độ quá được.
Nhân vật thành thục trong chính trị sẽ không dễ dàng gặp địch, thăng bằng vĩnh viễn là quan trọng nhất. Cả Đỗ Trường Phong và Dương Phàm đều hiểu rõ điểm này, tự nhiên sẽ lựa chọn ở tình huống không ảnh hưởng đến lợi ích bản thân thì sẽ duy trì cân bằng. Dương Phàm hợp tác với Hác Nam là do cân nhắc được và mất mà thành. Giữ quan hệ với Đỗ Trường Phong, điều này đối với hai bên đều có lợi. Bí thư tỉnh ủy hoặc là chủ tịch tỉnh nếu bên nào quá mạnh thì điều này đều không phù hợp với lợi ích của Dương Phàm.
Đồng thời trong hội nghị ngày hôm nay, Dương Phàm thông qua quan sát cẩn thận đã đưa ra một kết luận, liên minh giữa Đỗ Trường Phong và Triệu Phong đã xuất hiện một chút sai khác nhau. Vì giảm bớt uy hiếp đến lợi ích của mình, Dương Phàm bắt đầu tự hỏi làm như thế nào để hòa hoãn mâu thuẫn khắp nơi. Tất cả mọi người đều là kẻ thông minh, vấn đề này một chút cũng không khó khăn mà nghĩ ra. Có một điều Dương Phàm có thể khẳng định, loại chủ động phát ra tín hiệu này nếu do Hác Nam làm là rất nhỏ. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, trong lòng Dương Phàm không tự giác đánh giá cao Đỗ Trường Phong một chút.
Mọi việc đều là có nguyên nhân, nếu không phải do Hác Nam trước đây quá cường đại, lúc trước sao sinh ra liên minh của Đỗ Trường Phong và Triệu Phong. Bí thư tỉnh ủy nắm chặt quyền nhân sự, bí thư tỉnh ủy trong toàn tỉnh hầu như đều do Hác Nam đề bạt, điều này làm cho người ta sống như thế nào được chứ?
Trần Minh Dương bố trí bữa tiệc ở một căn phòng yên tĩnh, địa điểm không xa trụ sở tỉnh ủy. Nhà hàng này có quy mô khá bình thường, việc kinh doanh thoạt nhìn cũng không quá sôi động.
- NHà hàng này đã được duy trì trăm năm, ông tổ năm trước là đầu bếp trong cung. Nhà hàng này có một quy củ, mỗi ngày chỉ bán năm bàn.Trần Minh Dương cười cười nhỏ giọng nói với Dương Phàm, ám chỉ hắn dụng tâm như thế nào.
Đám người liên quan vào phòng, ngồi xuống Dương Phàm liền cười cười cầm chén lên nói với Mã Hủy và Tiểu Hà:- Thưa hai cô, mấy năm nay Chí Quốc và Thắng Lợi theo tôi bận rộn, chuyện trong nhà không chiếu cố tốt hai cô. Tôi phải cảm ơn các cô, không có nỗ lực của các cô, hai người bọn họ không thể yên tâm công tác bên tôi.
Tất cả mọi người đều đứng lên, Mã Hủy mặt mang vẻ cảm kích cười nói:- Thắng Lợi nếu không có ngài giúp đỡ thì bây giờ có lẽ còn ngồi trên ghế lạnh ở thị ủy thành phố Hải Tân. Anh ấy có thể phục vụ bên cạnh ngài, đó là vinh dự của nhà chúng tôi.
Tiểu Hà nói:- Bảo vệ thủ trưởng là chức trách của chúng tôi.
Dương Phàm uống liền ba chén, mặt mũi này là rất lớn. Mọi người bên cạnh Dương Phàm đều biết khi hắn ăn cơm đừng nói là mời rượu, cho dù là người khác đến mời rượu cũng hiếm khi cạn ly, nhiều nhất là nhấp một chút mà thôi, đây coi như là có ý là xong.
...
Máy bay từ từ đỗ xuống, Lâm Đốn và Trầm Ninh dọc theo cầu thang đi xuống. Hai người trông khá hưng phấn. Nhìn Lâm Chí Quốc đứng trước mặt chiếc xe Mercedes – BenzSUV cùng với Lý Thắng Lợi đang mỉm cười đứng ở cầu thang, hai người nhìn nhau mà cười.
Xe việt dã lái vào bãi đỗ xe, dừng trước mặt một chiếc xe Mercedes – Benz có biển bình thường. Trầm Ninh gầy đi rất nhiều từ trên xe nhảy xuống, giang tay ra cười cười ôm lấy Dương Phàm đang đứng trước xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.