[T2] Nam Thần Jg Đã “Cưới” Tôi
Chương 39
Yokai Princess
09/09/2024
Có phải trong xe bây giờ cảm thấy ngột ngạt không ?
Hay là âm nhạc êm dịu quá, từ từ đẩy bầu không khí ở đấy lên cao dần ?
Đó đều là không phải đáp án bây giờ.
Mà là vì, anh đã hôn cậu một cách nhẹ nhàng, nhưng không thừa đi sự chiểm hữu đang thôi thúc bền trong anh.
Cậu không ghét bỏ một chút nào, nhưng cậu lại sợ ai đó chạy ra ngoài gõ cửa xe, và cố nhìn thấu vào bên trong và nhận ra, hình tượng nam thần của anh sẽ sụp đổ chỉ trong vòng vài giờ....
"Tiểu Nguyên..."
Giọng anh lúc này đã khàn đi, nhưng anh không dừng lại, thay vào đó anh dời hướng về phía dưới quần, tay không yên lại mở khóa quần của cậu.....
*Bộp*
Bên ngoài bất ngờ có tiếng động lạ, cậu khẽ nhìn đồng hồ trên điện thoại thì đã hiện là 9 giờ tối rồi, sao lại có người đi ngang qua ?
Nên mấy mắn là vì anh đậu xe khá xa đi.....
Hữu Lộc đi đổ rác với Ngọc Lân, than vẫn kêu trời: "Rốt cuộc Đào Nguyên sao giờ này chưa về vậy, điện cũng không bắt máy là sao !"
Ngọc Lân tặc lưỡi: "Khôn hết phần thiên hạ nhà cậu, không nhớ chuyện đội đối thủ gian lận đã khiến cậu ấy bị đả kích thế nào ư? Chúng ta không sao, nhưng cậu ấy có sao đấy !"
Hai người nói qua nói lại, trong lồng ngực của cậu lại hồi hộp tới mức tim đập mạnh mà muốn nhảy ra luôn rồi.
Phía dưới của cậu còn được anh chăm sóc tận tình, cả quần bây giờ bị kéo tới phần đầu gối để anh chăm sóc tận góc, anh còn không ngại mà ngậm hết toàn bộ mọi thứ ở chỗ đó.
"ป..."
Cậu vội bịt miệng lại, một tay lại ghì chặt anh sát hơn, nhưng như thế chỉ khiến anh ngày càng manh động thêm nhiều.
Lúc này, Hữu Lộc cảm thấy có gì đó ở phía xa, định chạy tới xem thử thì lại bị Ngọc Lần kéo vào nhà.
"Làm gì vậy, tớ tò mò một chút cũng không được hả ?"
"Vậy cậu muốn bị bắt cóc không? Đương nhiên là nếu cậu có gan chống lại, còn không thì vào nhà tập luyện tiếp !"
"Cậu là mẹ tớ đấy hả, lèm bèm chẳng khác gì luôn đấy !"
Hai người cãi nhau to tiếng, bước vào nhà rồi vẫn còn tiếp tục, nhưng như thế cậu mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Họ ra đây mà nhìn cảnh tượng này, cho dù được đào sẵn 90 cái hố nông cậu cũng nhất quyết chọn hố sâu nhất để che đi mọi sự tồn tại về mình.
"Nhột quá...."
Anh nghe thấy vậy cũng làm chậm hơn, dù sao đây là việc chưa từng nghĩ và làm tới mức này, nói cách khác là anh không có kinh nghiệm về mặt quan hệ thân xác.
Có lẽ anh cần phải tập luyện nhiều hơn, bằng không để thế này tới ngày trọng đại mà chẳng biết làm gì, đó sẽ là khoảnh khắc nhục nhã nhất của một cánh đàn ông......
Lại qua 10 phút sau đó.
Cửa biệt thự mở ra, Đào Nguyên bước vào với vẻ mặt khó xử, lúc nào cũng nhìn quanh nhìn ngó xem giờ này còn có ai ở dưới phòng khách hay ở phòng bếp không.
Cứ tưởng đã thoát nạn rồi, ngờ đầu Hữu Lộc núp sau tường hù cho một phát.
"Giao nộp tiền ra đây !"
"Ăn trộm, biến đi !"
Vừa nói vừa vớ lấy cái chối quật mạnh vào eo người ta, Hữu Lộc bị trúng đòn lần nữa một cách khách quan liền gục ngã trước sự bạo lực này.
"Đau quá.... Chết tôi mất, bạn thân ơi..."
Cậu lúc này mới cuống quýt tay chân mà ném chổi ra xa, lại gần an ủi: "Ai bảo cậu chơi chiêu trò này chứ, tự nhiên ban đêm lại dọa người ta...."
Ngọc Lân đi ra từ phòng bếp đưa nước cho cậu: "Cậu ấy sợ rằng cậu vẫn còn bị ám ảnh chuyện lúc sáng, nên đã nghĩ tới việc này. Người ta thường nói nỗi sợ bất ngờ sẽ giúp cậu vứt đi những cảm xúc không cần thiết, hóá ra chỉ là bịa đặt cả."
Hữu Lộc: "Chính cậu là người chỉ tớ đấy, giờ cậu coi nó như không khí vậy tớ coi nó là sự thật đó hả ?"
Đào Nguyên: ".....Lần sau đừng làm vậy nữa."
Tuy miệng nói một cách chê bai, nhưng trong tận đáy lòng cậu lại cảm thấy hân hoan.
Cậu cũng hiếm được ở chung một chỗ với những người lạ, nên cứ xem như là cậu đã tiếp thu được thêm một khái niệm về bạn cùng lứa.
"Khoan đã, có mùi gì đó lạ lắm...."
Hữu Lộc bất ngờ bật chế độ mũi thính, dò xét từng tí một làm cậu cảm thấy nổi da gà tận gốc.
Rõ ràng là cậu và anh đều xử lý cẩn thận rồi, thậm chí còn phải kiểm tra miệng 3 lần nữa, không lý nào lại có bằng chứng....
"Anh bạn à..."
"Chuyện đó không phải như cậu nghĩ đâu."
"Cậu dám giấu tụi này đi ăn lạp xưởng ! Nếu không ngửi được mùi trên áo cậu, tớ còn không nghĩ cậu lại thả rông tới mức này đấy !"
".."
Hoa ra là mùi lạp xưởng bị vướng trên áo hả ?
Thế mà cũng làm cậu hết hồn được, xem ra cậu đã quá nhạy cảm về việc bị phát hiện đã làm một phần chuyện ấy với anh rồi....
Ngọc Lân: "Đúng rồi, mới nãy bên BTC gửi lịch thi đấu Tứ Kết, là 3 ngày sau. Hiện tại cũng khá cấp bạch, tối nay chúng ta sẽ training xuyên đêm chứ !"
Đào Nguyên: "Nếu có lịch thì hãy thực hiện luôn đi, cùng lắm tới lúc sáng mới ngủ được."
Cậu vội bỏ chạy lên phòng tắm, nhất quyết phải kì sạch cơ thể mình mới được. Nếu để cậu bạn thân đó ngửi thấy thứ gì khác, dám chắc cậu sẽ nhét luôn xẻng vào miệng của cậu ta !
Hữu Lộc: "Mau tắm nhanh đấy ! Không xuống thì khỏi gà rán !"
Đào Nguyên: "Phí lời !"
Hay là âm nhạc êm dịu quá, từ từ đẩy bầu không khí ở đấy lên cao dần ?
Đó đều là không phải đáp án bây giờ.
Mà là vì, anh đã hôn cậu một cách nhẹ nhàng, nhưng không thừa đi sự chiểm hữu đang thôi thúc bền trong anh.
Cậu không ghét bỏ một chút nào, nhưng cậu lại sợ ai đó chạy ra ngoài gõ cửa xe, và cố nhìn thấu vào bên trong và nhận ra, hình tượng nam thần của anh sẽ sụp đổ chỉ trong vòng vài giờ....
"Tiểu Nguyên..."
Giọng anh lúc này đã khàn đi, nhưng anh không dừng lại, thay vào đó anh dời hướng về phía dưới quần, tay không yên lại mở khóa quần của cậu.....
*Bộp*
Bên ngoài bất ngờ có tiếng động lạ, cậu khẽ nhìn đồng hồ trên điện thoại thì đã hiện là 9 giờ tối rồi, sao lại có người đi ngang qua ?
Nên mấy mắn là vì anh đậu xe khá xa đi.....
Hữu Lộc đi đổ rác với Ngọc Lân, than vẫn kêu trời: "Rốt cuộc Đào Nguyên sao giờ này chưa về vậy, điện cũng không bắt máy là sao !"
Ngọc Lân tặc lưỡi: "Khôn hết phần thiên hạ nhà cậu, không nhớ chuyện đội đối thủ gian lận đã khiến cậu ấy bị đả kích thế nào ư? Chúng ta không sao, nhưng cậu ấy có sao đấy !"
Hai người nói qua nói lại, trong lồng ngực của cậu lại hồi hộp tới mức tim đập mạnh mà muốn nhảy ra luôn rồi.
Phía dưới của cậu còn được anh chăm sóc tận tình, cả quần bây giờ bị kéo tới phần đầu gối để anh chăm sóc tận góc, anh còn không ngại mà ngậm hết toàn bộ mọi thứ ở chỗ đó.
"ป..."
Cậu vội bịt miệng lại, một tay lại ghì chặt anh sát hơn, nhưng như thế chỉ khiến anh ngày càng manh động thêm nhiều.
Lúc này, Hữu Lộc cảm thấy có gì đó ở phía xa, định chạy tới xem thử thì lại bị Ngọc Lần kéo vào nhà.
"Làm gì vậy, tớ tò mò một chút cũng không được hả ?"
"Vậy cậu muốn bị bắt cóc không? Đương nhiên là nếu cậu có gan chống lại, còn không thì vào nhà tập luyện tiếp !"
"Cậu là mẹ tớ đấy hả, lèm bèm chẳng khác gì luôn đấy !"
Hai người cãi nhau to tiếng, bước vào nhà rồi vẫn còn tiếp tục, nhưng như thế cậu mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Họ ra đây mà nhìn cảnh tượng này, cho dù được đào sẵn 90 cái hố nông cậu cũng nhất quyết chọn hố sâu nhất để che đi mọi sự tồn tại về mình.
"Nhột quá...."
Anh nghe thấy vậy cũng làm chậm hơn, dù sao đây là việc chưa từng nghĩ và làm tới mức này, nói cách khác là anh không có kinh nghiệm về mặt quan hệ thân xác.
Có lẽ anh cần phải tập luyện nhiều hơn, bằng không để thế này tới ngày trọng đại mà chẳng biết làm gì, đó sẽ là khoảnh khắc nhục nhã nhất của một cánh đàn ông......
Lại qua 10 phút sau đó.
Cửa biệt thự mở ra, Đào Nguyên bước vào với vẻ mặt khó xử, lúc nào cũng nhìn quanh nhìn ngó xem giờ này còn có ai ở dưới phòng khách hay ở phòng bếp không.
Cứ tưởng đã thoát nạn rồi, ngờ đầu Hữu Lộc núp sau tường hù cho một phát.
"Giao nộp tiền ra đây !"
"Ăn trộm, biến đi !"
Vừa nói vừa vớ lấy cái chối quật mạnh vào eo người ta, Hữu Lộc bị trúng đòn lần nữa một cách khách quan liền gục ngã trước sự bạo lực này.
"Đau quá.... Chết tôi mất, bạn thân ơi..."
Cậu lúc này mới cuống quýt tay chân mà ném chổi ra xa, lại gần an ủi: "Ai bảo cậu chơi chiêu trò này chứ, tự nhiên ban đêm lại dọa người ta...."
Ngọc Lân đi ra từ phòng bếp đưa nước cho cậu: "Cậu ấy sợ rằng cậu vẫn còn bị ám ảnh chuyện lúc sáng, nên đã nghĩ tới việc này. Người ta thường nói nỗi sợ bất ngờ sẽ giúp cậu vứt đi những cảm xúc không cần thiết, hóá ra chỉ là bịa đặt cả."
Hữu Lộc: "Chính cậu là người chỉ tớ đấy, giờ cậu coi nó như không khí vậy tớ coi nó là sự thật đó hả ?"
Đào Nguyên: ".....Lần sau đừng làm vậy nữa."
Tuy miệng nói một cách chê bai, nhưng trong tận đáy lòng cậu lại cảm thấy hân hoan.
Cậu cũng hiếm được ở chung một chỗ với những người lạ, nên cứ xem như là cậu đã tiếp thu được thêm một khái niệm về bạn cùng lứa.
"Khoan đã, có mùi gì đó lạ lắm...."
Hữu Lộc bất ngờ bật chế độ mũi thính, dò xét từng tí một làm cậu cảm thấy nổi da gà tận gốc.
Rõ ràng là cậu và anh đều xử lý cẩn thận rồi, thậm chí còn phải kiểm tra miệng 3 lần nữa, không lý nào lại có bằng chứng....
"Anh bạn à..."
"Chuyện đó không phải như cậu nghĩ đâu."
"Cậu dám giấu tụi này đi ăn lạp xưởng ! Nếu không ngửi được mùi trên áo cậu, tớ còn không nghĩ cậu lại thả rông tới mức này đấy !"
".."
Hoa ra là mùi lạp xưởng bị vướng trên áo hả ?
Thế mà cũng làm cậu hết hồn được, xem ra cậu đã quá nhạy cảm về việc bị phát hiện đã làm một phần chuyện ấy với anh rồi....
Ngọc Lân: "Đúng rồi, mới nãy bên BTC gửi lịch thi đấu Tứ Kết, là 3 ngày sau. Hiện tại cũng khá cấp bạch, tối nay chúng ta sẽ training xuyên đêm chứ !"
Đào Nguyên: "Nếu có lịch thì hãy thực hiện luôn đi, cùng lắm tới lúc sáng mới ngủ được."
Cậu vội bỏ chạy lên phòng tắm, nhất quyết phải kì sạch cơ thể mình mới được. Nếu để cậu bạn thân đó ngửi thấy thứ gì khác, dám chắc cậu sẽ nhét luôn xẻng vào miệng của cậu ta !
Hữu Lộc: "Mau tắm nhanh đấy ! Không xuống thì khỏi gà rán !"
Đào Nguyên: "Phí lời !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.