Ta Cố Gắng Sinh Tồn Tại Mạt Thế, Vô Tình Trở Thành Thủ Lĩnh Một Phương
Chương 32:
Nam Hồ Cẩm Lí
10/06/2024
Lục Dao đeo thử chiếc giỏ tre lên lưng, thấy vừa vặn.
Cô hơi cong môi, vẻ chán nản vừa thoáng qua đã biến mất không thấy.
Cô quay lại nhìn rừng tre rộng lớn, bỏ một số vụn và phế liệu còn lại cùng ba ống tre đã chặt vào trong giỏ tre, sải bước về phía nơi định cư của mình.
Tiếp theo cô sẽ lên đường khám phá rừng rậm nhưng bây giờ cô vẫn chưa quen với hòn đảo này, vì vậy mỗi lần lên đường đều phải lấy nơi định cư của mình làm điểm xuất phát, như vậy mới có thể đánh dấu địa hình và tài nguyên xung quanh nơi định cư của mình tốt hơn.
Lục Dao xách giỏ tre về vì trên thực tế, giỏ tre vẫn còn thiếu một bước cuối cùng chưa hoàn thành, đó là một cặp dây đeo để đeo trên vai nhưng trên đảo hoang chắc chắn không có dây đeo. Tuy nhiên, điều này cũng không làm khó được Lục Dao, lát nữa vào rừng tìm một cành dây leo xỏ vào là có thể làm dây đeo được rồi.
Lục Dao theo hướng trong trí nhớ trở về nơi định cư, phát hiện rừng tre cách nơi định cư của mình gần hơn cô nghĩ, chỉ khoảng hơn hai trăm mét, vì bị rừng cây rậm rạp che khuất nên không nhìn thấy gì cả.
Như vậy sau này cô đi vào rừng tre sẽ thuận tiện hơn.
Lục Dao vui mừng mím môi, đây lại là một tin tốt.
Dù sao cũng mới đi trong rừng một lần, Lục Dao cố gắng theo trí nhớ đi ngược lại để tìm vách đá nơi cô gặp chùm nho hôm qua nhưng rất không may cô đã đi sai đường nhiều lần, cuối cùng lại quay ngược trở lại.
Vì vậy, con đường mà hôm qua chỉ mất nửa giờ, Lục Dao tìm đường về mất gấp đôi thời gian.
Lục Dao xuất phát từ nơi định cư lúc mười hai giờ rưỡi, cô nghĩ mình có thể đến chân vách đá lúc một giờ nhưng trên thực tế, cô đã đến muộn nửa giờ.
Mặc dù chỉ là nửa giờ nhưng trong khoảng thời gian này, Lục Dao liên tục đi bộ, thể lực tiêu hao không hề nhỏ, đi thêm nửa giờ nữa tức là tiêu hao gấp đôi thể lực, điều này khiến Lục Dao vốn định ăn no sau nửa giờ đói cồn cào.
Khát nước thì có thể dùng nước suối mang theo người để giải quyết, còn mệt mỏi và bụng kêu thì thực sự không có cách nào.
Cô hơi cong môi, vẻ chán nản vừa thoáng qua đã biến mất không thấy.
Cô quay lại nhìn rừng tre rộng lớn, bỏ một số vụn và phế liệu còn lại cùng ba ống tre đã chặt vào trong giỏ tre, sải bước về phía nơi định cư của mình.
Tiếp theo cô sẽ lên đường khám phá rừng rậm nhưng bây giờ cô vẫn chưa quen với hòn đảo này, vì vậy mỗi lần lên đường đều phải lấy nơi định cư của mình làm điểm xuất phát, như vậy mới có thể đánh dấu địa hình và tài nguyên xung quanh nơi định cư của mình tốt hơn.
Lục Dao xách giỏ tre về vì trên thực tế, giỏ tre vẫn còn thiếu một bước cuối cùng chưa hoàn thành, đó là một cặp dây đeo để đeo trên vai nhưng trên đảo hoang chắc chắn không có dây đeo. Tuy nhiên, điều này cũng không làm khó được Lục Dao, lát nữa vào rừng tìm một cành dây leo xỏ vào là có thể làm dây đeo được rồi.
Lục Dao theo hướng trong trí nhớ trở về nơi định cư, phát hiện rừng tre cách nơi định cư của mình gần hơn cô nghĩ, chỉ khoảng hơn hai trăm mét, vì bị rừng cây rậm rạp che khuất nên không nhìn thấy gì cả.
Như vậy sau này cô đi vào rừng tre sẽ thuận tiện hơn.
Lục Dao vui mừng mím môi, đây lại là một tin tốt.
Dù sao cũng mới đi trong rừng một lần, Lục Dao cố gắng theo trí nhớ đi ngược lại để tìm vách đá nơi cô gặp chùm nho hôm qua nhưng rất không may cô đã đi sai đường nhiều lần, cuối cùng lại quay ngược trở lại.
Vì vậy, con đường mà hôm qua chỉ mất nửa giờ, Lục Dao tìm đường về mất gấp đôi thời gian.
Lục Dao xuất phát từ nơi định cư lúc mười hai giờ rưỡi, cô nghĩ mình có thể đến chân vách đá lúc một giờ nhưng trên thực tế, cô đã đến muộn nửa giờ.
Mặc dù chỉ là nửa giờ nhưng trong khoảng thời gian này, Lục Dao liên tục đi bộ, thể lực tiêu hao không hề nhỏ, đi thêm nửa giờ nữa tức là tiêu hao gấp đôi thể lực, điều này khiến Lục Dao vốn định ăn no sau nửa giờ đói cồn cào.
Khát nước thì có thể dùng nước suối mang theo người để giải quyết, còn mệt mỏi và bụng kêu thì thực sự không có cách nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.