Ta Cố Gắng Sinh Tồn Tại Mạt Thế, Vô Tình Trở Thành Thủ Lĩnh Một Phương
Chương 8:
Nam Hồ Cẩm Lí
06/06/2024
Trong rừng, Lục Dao cúi đầu tìm kiếm trên mặt đất gần đó.
Cô nhớ rằng hồi nhỏ sống ở nông thôn, ông nội thường dùng một loại cây dại phổ biến để cầm máu khi bị thương.
Đó là một loại cây rất phổ biến ven đường, ông nội gọi là lá cóc kèn, ông nói đó là thứ tốt để chống viêm và cầm máu.
Ở một số vùng nông thôn xa xôi, ngay cả khi đã bước vào thời hiện đại, nhiều người già vẫn không có thói quen đến bệnh viện, mà vẫn tuân theo phong tục cổ xưa, dùng một số bài thuốc bí truyền để giải quyết những cơn đau nhức nhỏ trong cuộc sống hàng ngày.
Lá cóc kèn là một trong những bài thuốc bí truyền của ông nội.
Lục Dao được ông bà nội ở nông thôn miền Nam nuôi lớn, từ nhỏ sống ở nông thôn nên cô có rất nhiều kinh nghiệm sinh tồn ngoài tự nhiên, sau đó được ba mẹ đón về thành phố học, những kỹ năng và kinh nghiệm sống ở quê dần dần bị lãng quên.
Giờ đây, khi sử dụng lại, cô vẫn còn thấy hơi bỡ ngỡ.
Hòn đảo hoang này là vùng đất chưa từng được khám phá, thực ra Lục Dao cũng không chắc thực vật ở đây có gì khác biệt so với trên Trái Đất không.
Nhưng đi đến tận đây, cô vẫn chưa thấy loại cây nào đặc biệt vượt quá tầm hiểu biết của mình, ngược lại còn thấy không ít loại cỏ dại, cây bụi bình thường mà cô biết nhưng không biết tên, hơn nữa, Chủ Thần cũng đã chủ động nói rằng cô hiện đang ở trong bản đồ dành cho người mới, có phúc lợi cho người mới.
Vì vậy, Lục Dao mạnh dạn đoán rằng nguồn thực vật trên hòn đảo hoang sẽ không quá xa lạ và một loại cây phổ biến như lá cóc kèn, ở khắp nơi trên thế giới đều có, rất có thể sẽ có trong rừng.
Lá cóc kèn thường mọc ven đường, Lục Dao quan sát một lúc rồi nhanh chóng tìm thấy một con đường nhỏ có lẽ do động vật nhỏ giẫm lên, sau đó thuận lợi tìm thấy vài bụi lá cóc kèn.
Cô vui mừng hái vài chiếc lá, cũng chẳng quan tâm đến vệ sinh, dùng tay áo lau sạch rồi cho vào miệng nhai nát, sau đó đắp lên vết thương vẫn đang chảy máu và đau nhói của mình.
Cô nhớ rằng hồi nhỏ sống ở nông thôn, ông nội thường dùng một loại cây dại phổ biến để cầm máu khi bị thương.
Đó là một loại cây rất phổ biến ven đường, ông nội gọi là lá cóc kèn, ông nói đó là thứ tốt để chống viêm và cầm máu.
Ở một số vùng nông thôn xa xôi, ngay cả khi đã bước vào thời hiện đại, nhiều người già vẫn không có thói quen đến bệnh viện, mà vẫn tuân theo phong tục cổ xưa, dùng một số bài thuốc bí truyền để giải quyết những cơn đau nhức nhỏ trong cuộc sống hàng ngày.
Lá cóc kèn là một trong những bài thuốc bí truyền của ông nội.
Lục Dao được ông bà nội ở nông thôn miền Nam nuôi lớn, từ nhỏ sống ở nông thôn nên cô có rất nhiều kinh nghiệm sinh tồn ngoài tự nhiên, sau đó được ba mẹ đón về thành phố học, những kỹ năng và kinh nghiệm sống ở quê dần dần bị lãng quên.
Giờ đây, khi sử dụng lại, cô vẫn còn thấy hơi bỡ ngỡ.
Hòn đảo hoang này là vùng đất chưa từng được khám phá, thực ra Lục Dao cũng không chắc thực vật ở đây có gì khác biệt so với trên Trái Đất không.
Nhưng đi đến tận đây, cô vẫn chưa thấy loại cây nào đặc biệt vượt quá tầm hiểu biết của mình, ngược lại còn thấy không ít loại cỏ dại, cây bụi bình thường mà cô biết nhưng không biết tên, hơn nữa, Chủ Thần cũng đã chủ động nói rằng cô hiện đang ở trong bản đồ dành cho người mới, có phúc lợi cho người mới.
Vì vậy, Lục Dao mạnh dạn đoán rằng nguồn thực vật trên hòn đảo hoang sẽ không quá xa lạ và một loại cây phổ biến như lá cóc kèn, ở khắp nơi trên thế giới đều có, rất có thể sẽ có trong rừng.
Lá cóc kèn thường mọc ven đường, Lục Dao quan sát một lúc rồi nhanh chóng tìm thấy một con đường nhỏ có lẽ do động vật nhỏ giẫm lên, sau đó thuận lợi tìm thấy vài bụi lá cóc kèn.
Cô vui mừng hái vài chiếc lá, cũng chẳng quan tâm đến vệ sinh, dùng tay áo lau sạch rồi cho vào miệng nhai nát, sau đó đắp lên vết thương vẫn đang chảy máu và đau nhói của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.