Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh
Chương 86: Ngọt ngào, ngươi cười thật ngọt ngào
Tây Tử Tự
17/12/2017
Không biết sao gần đây Cố Thiên Thụ lại cảm thấy không vui.
Hắn không vui thì không thích nói chuyện. Chẳng những không thích nói chuyện mà còn không thích người khác mở miệng nói chuyện.
Mỗi lần Sở Địa Tàng muốn nói cái gì đó, miệng còn chưa kịp mở, nhìn thấy ánh mắt Cố Thiên Thụ liền tiêu biến — vì thế bầu không khí giữa hai người càng ngày càng trầm mặc. Chẳng qua đối với Sở Địa Tàng mà nói, đây chẳng qua là do tôn thượng nhà hắn ngạo kiều mà thôi.
Không biết thời gian gần đây Sở Thiên Hoàng bận bịu cái gì mà đến hai ngày trước mới xuất hiện trước mặt Cố Thiên Thụ. Vừa đến cửa hắn liền nhìn thấy tổ hai người một ngày không nói quá 12 từ.
Bầu không khí này quả thật khiến người muốn nổi điên.
“Thiên Thụ, sao thế?” Đầu tiên Sở Thiên Hoàng hỏi Cố Thiên Thụ. Cũng như những gì hắn dự đoán, không nhận được bất cứ câu trả lời nào, chỉ nhận được một cái nhìn không có dao động — Nhìn hắn, tựa như đang một một viên đá hòn sỏi không có sinh mệnh.
“…” Sở Thiên Hoàng im lặng đối diện với Cố Thiên Thụ một hồi, sau đó thất bại não nề. Hắn quyết định từ bỏ Cố Thiên Thụ mà tìm Sở Địa Tàng thảo luận tình hình.
Nhưng Sở Thiên Hoàng nhanh chóng phát hiện, hắn tính sai…
“Địa Tàng, hai người các ngươi bị sao vậy?” Sở Thiên Hoàng hỏi Sở Địa Tàng.
“…” Sở Địa Tàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Sở Thiên Hoàng một cái, sau đó cúi đầu — Hành động kia khiến nụ cười Sở Thiên Hoàng cứng lại: “Địa Tàng?”
“…” Địa Tàng yên lặng lắc lắc đầu.
“… Này.” Sở Thiên Hoàng cảm thấy mình đã bỏ lỡ chuyện gì đó rất quan trọng, hắn nói: “Sao hai ngươi không nói cái gì hết vậy.”
Nghe Sở Thiên Hoàng hỏi, Sở Địa Tàng trầm mặc một hồi mới miễn cưỡng nghẹn ra một chữ: “Mệt.”
Sở Thiên Hoàng: “………”
Được rồi, hỏi ý thất bại, Sở Thiên Hoàng bắt đầu cùng trầm mặc với đồng bọn.
Bình thường, cơm đều do Sở Địa Tàng nấu, có khi còn hỏi Cố Thiên Thụ muốn ai cái gì. Tuy mấy ngày nay đều nấu cơm theo tâm tình nhưng không hề thiếu thịt, mặt Cố Thiên Thụ lại tròn thêm một vòng.
Bình thường thì không sao, đến khi đến bàn cơm thì không khí giữa ba người trở nên vô cùng quỷ dị — Kẻ thích tám chuyện trời đất như Sở Thiên Hoàng cũng chỉ đành ngậm ngùi yên lặng ăn cơm và lắng nghe tiếng nhai thức ăn.
Câu ‘ăn không nói, ngủ không ngáy’ cuối cùng cũng được thực hiện một cách hoàn mỹ ở đây.
Cơm nước xong, chính là thời gian tản bộ mỗi ngày. Lúc này bọn họ đang ở biệt viện Giang Nam, cảnh sắc chung quanh cũng không tệ lắm.
Bình thường thì Cố Thiên Thụ đi trước, Sở Địa Tàng nối bước theo sai, hai người ăn ý vô cùng — Không cho Sở Thiên Hoàng chút khe hở để chen chân vào.
Sở Thiên Hoàng quyết định không đi chọc người, mỗi ngày khi Cố Thiên Thụ vừa rời đi thì hắn ở trong phòng thổi tiêu. Có câu dùng tiếng sáo để diễn tả tình cảm quá thức rất hợp phong cảnh, chỉ có điều — ‘Kỳ thanh ô ô nhiên, như oán như mộ, như khấp như tố. Dư âm niểu niểu, bất tuyệt như lũ. Vũ u hác chi tiềm giao, khấp cô chu chi ly phụ’*. Dù là loại người như Cố Thiên Thụ cũng nghe đến nổi mao cốt tủng nhiên.
* Kỳ thanh ô ô nhiên, như oán như mộ, như khấp như tố. Dư âm niểu niểu, bất tuyệt như lũ. Vũ u hác chi tiềm giao, khấp cô chu chi ly phụ: Tiếng sáo não nùng rên rỉ như sầu như thảm, như khóc như than. Dư âm vẫn còn lanh lảnh, nhỏ tít như sợi tơ chưa dứt, làm cho con giao long ở dưới hang tối cũng phải múa mênh, người đàn bà thủ tiết ở một chiếc thuyền khác cũng phải sụt sùi. (Trích Tiền Xích Bích phú của Tô Thức)
Cố Thiên Thụ đi tản bộ về, lại còn phải nghe tiếng sáo hơn nửa tiếng, vì thế lại càng thêm không vui, lại càng thêm không muốn nói chuyện.
Đúng là một vòng tuần hoàn ác tính.
Không vui, ăn cơm cũng không ngon, đi dạo cũng không thích, ngay cả yêu yêu cũng không muốn.
Lần thứ hai bị Cố Thiên Thụ từ chối yêu yêu, hai người Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng đã bắt đầu đi lên con đường hắc hóa.
“Hắn không nói gì là do hắn không vui. Còn ngươi, sao ngươi lại không nói lời nào hả!” Sở Thiên Hoàng thấy Sở Địa Tàng không đứng cùng một chiến tuyến với mình, bùng nổ oán giận: “Ngươi nói đi.”
Câu tiếp theo của Sở Địa Tàng lại khiến cho trái tim mong manh dễ vỡ cả anh trai mình tan nát đầy đất, chỉ nghe Sở Địa Tàng nói: “… Giữa chúng ta có gì để nói sao.”
… Ngươi đúng là có vợ quên anh, Sở Thiên Hoàng cảm thấy thật thương tâm.
“Rồi, rồi.” Sở Thiên Hoàng nản lòng thoái chí: “Sao giờ ngươi lại nói chuyện với ta?”
“…” Sở Địa Tàng không đáp, nhưng ánh mắt của hắn lại nói cho Sở Thiên Hoàng biết được đáp án ẩn sâu trong lòng hắn — Đòe mòe, đến ngay cả giường cũng không lên được thì không nói cái beep.
“…” Sở Thiên Hoàng tỏ vẻ thâm trầm, vỗ vỗ vai Sở Địa Tàng: “Ngươi đúng là đứa em ngoan của ta.”
Sắc mặt Sở Địa Tàng vẫn không thay đổi, lúc này Sở Thiên Hoàng mới nhận ra tính tình em mình quả thật là…
“Được rồi, giờ chúng ta nên bàn luận một chút.” Sở Thiên Hoàng quyết định buông tha nghiên cứu tính cách Sở Địa Tàng: “Hắn không thích nói chuyện từ lúc nào?”
Nói cách khác, từ lúc nào mà Cố Thiên Thụ lại cảm thấy không vui — Cố Thiên Thụ không vui nên không thích nói chuyện, bọn họ đều biết rõ.
“Mười ba ngày trước.” Xem ra Sở Địa Tàng rất rõ chuyện này, hắn nói: “Ngay sau khi ngươi thượng hắn xong rồi bỏ chạy…”
“…” Này, cái gì mà thượng xong rồi bỏ chạy. Rõ ràng hắn vô cùng nghiêm túc chào chào hỏi hỏi đó nha. Nghe xong, Sở Thiên Hoàng mới nhận ra, mình chính là nguồn cơn giận dữ của Sở Địa Tàng và Cố Thiên Thụ.
“Thế nên ngươi cũng giận ta à?” Sở Thiên Hoàng cẩn thận hỏi.
“…” Ánh mắt Sở Địa Tàng vô cùng u oán, hắn nói: “Lần trước ngươi đã đồng ý lần đó ta tới trước…”
“…” Sở Thiên Hoàng cảm thấy mình vô cùng vô tội bị trúng tên — Thật ra hắn cũng không có tư cách oán giận tính cách của Sở Địa Tàng, không phải tính tình người Sở gia đều như thế sao.
Vì thế cuộc thảo luận giữa hai người cứ như vậy gián đoạn, không có kết quả — Sự im lặng giống như ôn dịch lan tràn.
Ngay lúc Sở Thiên Hoàng nghĩ rằng trong im lặng sẽ bùng nổ hay là im lặng đến nổi biến thành biến thái thì một người xuất hiện phá tan cục diện bế tắc giữa ba người.
Người nọ tên là Sở Chi Thiên, là phụ thân của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng.
Ở thế giới kia, Sở Chi Thiên là một biến thái vì cầu yêu mà không được. Ở trên thế giới này, ông là một người thích trêu chọc người khác — ít nhất thì trong mắt Cố Thiên Thụ, chính là vậy.
“Chuyện gì đây?” Sở Chi Thiên nhận ra bầu không khí quỷ dị giữa ba người. Ông nhìn Cố Thiên Thụ vẫn ăn rau không chớp mắt và Sở Thiên Hoàng, Sở Địa Tàng đang ăn cơm trắng, câu tiếp theo liền mang hương vị long trời lở đất. Ông nói: “Trong các ngươi, có ai ngoại tình hả?”
Cố Thiên Thụ: “…” Này, một người cổ đại như ông nói từ ngoại tình chỉ xuất hiện ở hiện đại cũng được nữa hả?!
Sở Địa Tàng và Sở Thiên Hoàng đều không ngoại tình, vì thế mặt mày tỏ vẻ vô tội.
“Vậy thì chuyện gì?” Sở Chi Thiên nói: “Thất niên chi dương?”
Ba người vẫn tiếp tục giữ im lặng. Bọn họ đã ở chung với nhau hơn 6 năm, nhưng tình cảm vẫn vô cùng tốt. Chẳng qua điều không hoàn mỹ chính là, mỗi lần Cố Thiên Thụ tức giận thì bọn họ lại không biết Cố Thiên Thụ tức giận chuyện gì.
Sở Thiên Hoàng nhìn Sở Chi Thiên tỏ vẻ đang xem kịch vui, cảm thấy không nên cứ tiếp tục như vậy nữa, vì thế hắn quyết định hành động!
“Thiên Thụ, sao lại giận thế?” Đêm, Sở Thiên Hoàng ôm dũng khí bừng bừng hỏi Cố Thiên Thụ.
“Ta không giận.” Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc nhìn Sở Thiên Hoàng: “Con mắt nào của ngươi thấy ta đang giận.”
“…” Hai con mắt, Sở Thiên Hoàng âm thầm nghĩ.
Chẳng qua nếu Cố Thiên Thụ chấp nhận nói chuyện thì chính là chuyện tốt!
“Đừng giận nữa mà.” Sở Thiên Hoàng lại bắt đầu sử dụng kỹ năng làm nũng. Hắn nói: “Đã lâu rồi chúng ta đã không nói chuyện với nhau…”
“…” Cố Thiên Thụ vô cùng cao lãnh nhìn Sở Thiên Hoàng một cái, không nói gì.
“…” Sở Thiên Hoàng cảm thấy mình nghẹn đến phát điên rồi.
Ở bên cạnh, Sở Địa Tàng mặt không đổi sắc gọt táo, rồi đưa cho Cố Thiên Thụ.
‘Rộp rộp’ Cố Thiên Thụ gặm một miếng, chậm rãi nuốt xuống, sau đó mới mở miệng nói: “… Ngươi lại gạt ta.”
“Hả?” Sở Thiên Hoàng sửng sốt, không hiểu Cố Thiên Thụ có ý gì.
“Ngươi lại gạt ta.” Cố Thiên Thụ nghiến răng nghiến lời nói: “… Rõ ràng ngươi đã đồng ý với ta, cho ta ở trên.”
“…” Sở Thiên Hoàng đần người tại chỗ.
“Hắn là thế đó.” Trên phương diện này, dường như Sở Địa Tàng cũng có cùng chung tiếng nói với Cố Thiên Thụ. Hắn nói: “Luôn gạt chúng ta.”
“…” Cố Thiên Thụ đồng ý gật gật đầu.
Sở Thiên Hoàng bắt đầu nghiêm túc nhớ lại — hắn thật sự đã nói thế sao. Sau khi nghiêm túc tự hỏi một hồi, hắn nhận ra mình thật sự không hề nhớ rằng mình đã từng nói như thế. Nhưng nhìn biểu tình của Cố Thiên Thụ, lại không giống như là đang nói dối.
Oimeoi — Sở Thiên Hoàng nghẹn họng trân trối.
“Nhìn đi.” Cố Thiên Thụ ghét bỏ: “Đồ lừa đảo.”
Sở Thiên Hoàng không thể giải thích, chỉ có thể nhìn Cố Thiên Thụ và Sở Địa Tàng cùng chung một mối thù rời đi.
Tối hôm đó, Cố Thiên Thụ ngủ chung với Sở Địa Tàng.
Chiều hôm sau, Sở Thiên Hoàng quyết định mặt dày mày dạn đi nhận lỗi với Cố Thiên Thụ. Hắn nói: “Ta sai rồi… Chỉ là ta không nhớ thôi, tuyệt đối không phải cố ý quên đâu.”
Cố Thiên Thụ đang ăn canh nấm tuyết do Sở Địa Tàng nấu. Hắn đặt muỗng xuống, nhìn Sở Thiên Hoàng một cái: “Vậy ngươi nói đi, có tính không?”
“Tính, đương nhiên tính chứ.” Sở Thiên Hoàng cười mà như mếu.
“Được.” Cố Thiên Thụ nhoẻn miệng cười: “… Tối nay mà ngươi thực hiện lời hứa thì ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
Sở Thiên Hoàng đành phải gật gật đầu — Nhưng hắn cứ cảm thấy sai sai gì đó, chỗ nào nhỉ… Sở Thiên Hoàng nghĩ hơn nửa ngày cũng nghĩ không ra. Tối, sau khi tắm rửa sạch sẽ, đang nằm trên giường chờ Cố Thiên Thụ tới thì hắn mới nảy lên một phỏng đoán cực kỳ quỷ dị — Đừng nói là Cố Thiên Thụ và Sở Địa Tàng hợp tác hại hắn nha.
Thật thế sao? Vừa nghĩ đến đây, Sở Thiên Hoàng liền hỏi Cố Thiên Thụ: “Thật ra nếu ngươi muốn thì cứ nói thẳng với ta là được… cần chi phải thế chứ.”
“…” Cố Thiên Thụ từ trên cao nhìn xuống Sở Thiên Hoàng, không nói chuyện.
Chẳng lẽ là do hắn nghĩ nhiều quá? Sở Thiên Hoàng nhủ thầm, vẫn quyết định tăng thêm động lực: “Đừng cứ im lặng như thế, ta lo lắm đấy… Cứ cho là ta không nói đi, nếu ngươi muốn thì cứ nói, ta sẽ đồng ý mà.”
“Thật sao?” Tóc Cố Thiên Thụ vẫn còn ẩm hơi nước, nói: “Không gạt ta chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Sở Thiên Hoàng chua sót đáp: “Ngươi như vậy… sẽ làm ta hoài nghi trí nhớ của mình.”
“Xin lỗi.” Quả nhiên Cố Thiên Thụ mắc câu.
— Quả nhiên là lừa mình. Sở Thiên Hoàng bùng bùng lửa giận, nhưng mặt mày vẫn nở nụ cười, nói: “Tôn thượng, hôm nay để ta hầu hạ ngài nhé?”
Cố Thiên Thụ ngây thơ gật gật đầu.
Ngày hôm sau.
Sở Địa Tàng tìm Cố Thiên Thụ hỏi tình hình, lại nhìn thấy mặt Cố Thiên Thụ đen thui đến cực điểm.
“Không thành công sao?” Sở Địa Tàng có chút kinh ngạc: “Tôn thượng?”
“Thành công.” Cố Thiên Thụ nghiến răng nghiến lợi: “Đương nhiên thành công.” — Chẳng qua cái thành công này lại không giống như hắn nghĩ! Sở Thiên Hoàng, đồ lừa đảo, ngươi cứ cùng tay phải của ngươi cả đời đi thôi!
Hắn không vui thì không thích nói chuyện. Chẳng những không thích nói chuyện mà còn không thích người khác mở miệng nói chuyện.
Mỗi lần Sở Địa Tàng muốn nói cái gì đó, miệng còn chưa kịp mở, nhìn thấy ánh mắt Cố Thiên Thụ liền tiêu biến — vì thế bầu không khí giữa hai người càng ngày càng trầm mặc. Chẳng qua đối với Sở Địa Tàng mà nói, đây chẳng qua là do tôn thượng nhà hắn ngạo kiều mà thôi.
Không biết thời gian gần đây Sở Thiên Hoàng bận bịu cái gì mà đến hai ngày trước mới xuất hiện trước mặt Cố Thiên Thụ. Vừa đến cửa hắn liền nhìn thấy tổ hai người một ngày không nói quá 12 từ.
Bầu không khí này quả thật khiến người muốn nổi điên.
“Thiên Thụ, sao thế?” Đầu tiên Sở Thiên Hoàng hỏi Cố Thiên Thụ. Cũng như những gì hắn dự đoán, không nhận được bất cứ câu trả lời nào, chỉ nhận được một cái nhìn không có dao động — Nhìn hắn, tựa như đang một một viên đá hòn sỏi không có sinh mệnh.
“…” Sở Thiên Hoàng im lặng đối diện với Cố Thiên Thụ một hồi, sau đó thất bại não nề. Hắn quyết định từ bỏ Cố Thiên Thụ mà tìm Sở Địa Tàng thảo luận tình hình.
Nhưng Sở Thiên Hoàng nhanh chóng phát hiện, hắn tính sai…
“Địa Tàng, hai người các ngươi bị sao vậy?” Sở Thiên Hoàng hỏi Sở Địa Tàng.
“…” Sở Địa Tàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Sở Thiên Hoàng một cái, sau đó cúi đầu — Hành động kia khiến nụ cười Sở Thiên Hoàng cứng lại: “Địa Tàng?”
“…” Địa Tàng yên lặng lắc lắc đầu.
“… Này.” Sở Thiên Hoàng cảm thấy mình đã bỏ lỡ chuyện gì đó rất quan trọng, hắn nói: “Sao hai ngươi không nói cái gì hết vậy.”
Nghe Sở Thiên Hoàng hỏi, Sở Địa Tàng trầm mặc một hồi mới miễn cưỡng nghẹn ra một chữ: “Mệt.”
Sở Thiên Hoàng: “………”
Được rồi, hỏi ý thất bại, Sở Thiên Hoàng bắt đầu cùng trầm mặc với đồng bọn.
Bình thường, cơm đều do Sở Địa Tàng nấu, có khi còn hỏi Cố Thiên Thụ muốn ai cái gì. Tuy mấy ngày nay đều nấu cơm theo tâm tình nhưng không hề thiếu thịt, mặt Cố Thiên Thụ lại tròn thêm một vòng.
Bình thường thì không sao, đến khi đến bàn cơm thì không khí giữa ba người trở nên vô cùng quỷ dị — Kẻ thích tám chuyện trời đất như Sở Thiên Hoàng cũng chỉ đành ngậm ngùi yên lặng ăn cơm và lắng nghe tiếng nhai thức ăn.
Câu ‘ăn không nói, ngủ không ngáy’ cuối cùng cũng được thực hiện một cách hoàn mỹ ở đây.
Cơm nước xong, chính là thời gian tản bộ mỗi ngày. Lúc này bọn họ đang ở biệt viện Giang Nam, cảnh sắc chung quanh cũng không tệ lắm.
Bình thường thì Cố Thiên Thụ đi trước, Sở Địa Tàng nối bước theo sai, hai người ăn ý vô cùng — Không cho Sở Thiên Hoàng chút khe hở để chen chân vào.
Sở Thiên Hoàng quyết định không đi chọc người, mỗi ngày khi Cố Thiên Thụ vừa rời đi thì hắn ở trong phòng thổi tiêu. Có câu dùng tiếng sáo để diễn tả tình cảm quá thức rất hợp phong cảnh, chỉ có điều — ‘Kỳ thanh ô ô nhiên, như oán như mộ, như khấp như tố. Dư âm niểu niểu, bất tuyệt như lũ. Vũ u hác chi tiềm giao, khấp cô chu chi ly phụ’*. Dù là loại người như Cố Thiên Thụ cũng nghe đến nổi mao cốt tủng nhiên.
* Kỳ thanh ô ô nhiên, như oán như mộ, như khấp như tố. Dư âm niểu niểu, bất tuyệt như lũ. Vũ u hác chi tiềm giao, khấp cô chu chi ly phụ: Tiếng sáo não nùng rên rỉ như sầu như thảm, như khóc như than. Dư âm vẫn còn lanh lảnh, nhỏ tít như sợi tơ chưa dứt, làm cho con giao long ở dưới hang tối cũng phải múa mênh, người đàn bà thủ tiết ở một chiếc thuyền khác cũng phải sụt sùi. (Trích Tiền Xích Bích phú của Tô Thức)
Cố Thiên Thụ đi tản bộ về, lại còn phải nghe tiếng sáo hơn nửa tiếng, vì thế lại càng thêm không vui, lại càng thêm không muốn nói chuyện.
Đúng là một vòng tuần hoàn ác tính.
Không vui, ăn cơm cũng không ngon, đi dạo cũng không thích, ngay cả yêu yêu cũng không muốn.
Lần thứ hai bị Cố Thiên Thụ từ chối yêu yêu, hai người Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng đã bắt đầu đi lên con đường hắc hóa.
“Hắn không nói gì là do hắn không vui. Còn ngươi, sao ngươi lại không nói lời nào hả!” Sở Thiên Hoàng thấy Sở Địa Tàng không đứng cùng một chiến tuyến với mình, bùng nổ oán giận: “Ngươi nói đi.”
Câu tiếp theo của Sở Địa Tàng lại khiến cho trái tim mong manh dễ vỡ cả anh trai mình tan nát đầy đất, chỉ nghe Sở Địa Tàng nói: “… Giữa chúng ta có gì để nói sao.”
… Ngươi đúng là có vợ quên anh, Sở Thiên Hoàng cảm thấy thật thương tâm.
“Rồi, rồi.” Sở Thiên Hoàng nản lòng thoái chí: “Sao giờ ngươi lại nói chuyện với ta?”
“…” Sở Địa Tàng không đáp, nhưng ánh mắt của hắn lại nói cho Sở Thiên Hoàng biết được đáp án ẩn sâu trong lòng hắn — Đòe mòe, đến ngay cả giường cũng không lên được thì không nói cái beep.
“…” Sở Thiên Hoàng tỏ vẻ thâm trầm, vỗ vỗ vai Sở Địa Tàng: “Ngươi đúng là đứa em ngoan của ta.”
Sắc mặt Sở Địa Tàng vẫn không thay đổi, lúc này Sở Thiên Hoàng mới nhận ra tính tình em mình quả thật là…
“Được rồi, giờ chúng ta nên bàn luận một chút.” Sở Thiên Hoàng quyết định buông tha nghiên cứu tính cách Sở Địa Tàng: “Hắn không thích nói chuyện từ lúc nào?”
Nói cách khác, từ lúc nào mà Cố Thiên Thụ lại cảm thấy không vui — Cố Thiên Thụ không vui nên không thích nói chuyện, bọn họ đều biết rõ.
“Mười ba ngày trước.” Xem ra Sở Địa Tàng rất rõ chuyện này, hắn nói: “Ngay sau khi ngươi thượng hắn xong rồi bỏ chạy…”
“…” Này, cái gì mà thượng xong rồi bỏ chạy. Rõ ràng hắn vô cùng nghiêm túc chào chào hỏi hỏi đó nha. Nghe xong, Sở Thiên Hoàng mới nhận ra, mình chính là nguồn cơn giận dữ của Sở Địa Tàng và Cố Thiên Thụ.
“Thế nên ngươi cũng giận ta à?” Sở Thiên Hoàng cẩn thận hỏi.
“…” Ánh mắt Sở Địa Tàng vô cùng u oán, hắn nói: “Lần trước ngươi đã đồng ý lần đó ta tới trước…”
“…” Sở Thiên Hoàng cảm thấy mình vô cùng vô tội bị trúng tên — Thật ra hắn cũng không có tư cách oán giận tính cách của Sở Địa Tàng, không phải tính tình người Sở gia đều như thế sao.
Vì thế cuộc thảo luận giữa hai người cứ như vậy gián đoạn, không có kết quả — Sự im lặng giống như ôn dịch lan tràn.
Ngay lúc Sở Thiên Hoàng nghĩ rằng trong im lặng sẽ bùng nổ hay là im lặng đến nổi biến thành biến thái thì một người xuất hiện phá tan cục diện bế tắc giữa ba người.
Người nọ tên là Sở Chi Thiên, là phụ thân của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng.
Ở thế giới kia, Sở Chi Thiên là một biến thái vì cầu yêu mà không được. Ở trên thế giới này, ông là một người thích trêu chọc người khác — ít nhất thì trong mắt Cố Thiên Thụ, chính là vậy.
“Chuyện gì đây?” Sở Chi Thiên nhận ra bầu không khí quỷ dị giữa ba người. Ông nhìn Cố Thiên Thụ vẫn ăn rau không chớp mắt và Sở Thiên Hoàng, Sở Địa Tàng đang ăn cơm trắng, câu tiếp theo liền mang hương vị long trời lở đất. Ông nói: “Trong các ngươi, có ai ngoại tình hả?”
Cố Thiên Thụ: “…” Này, một người cổ đại như ông nói từ ngoại tình chỉ xuất hiện ở hiện đại cũng được nữa hả?!
Sở Địa Tàng và Sở Thiên Hoàng đều không ngoại tình, vì thế mặt mày tỏ vẻ vô tội.
“Vậy thì chuyện gì?” Sở Chi Thiên nói: “Thất niên chi dương?”
Ba người vẫn tiếp tục giữ im lặng. Bọn họ đã ở chung với nhau hơn 6 năm, nhưng tình cảm vẫn vô cùng tốt. Chẳng qua điều không hoàn mỹ chính là, mỗi lần Cố Thiên Thụ tức giận thì bọn họ lại không biết Cố Thiên Thụ tức giận chuyện gì.
Sở Thiên Hoàng nhìn Sở Chi Thiên tỏ vẻ đang xem kịch vui, cảm thấy không nên cứ tiếp tục như vậy nữa, vì thế hắn quyết định hành động!
“Thiên Thụ, sao lại giận thế?” Đêm, Sở Thiên Hoàng ôm dũng khí bừng bừng hỏi Cố Thiên Thụ.
“Ta không giận.” Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc nhìn Sở Thiên Hoàng: “Con mắt nào của ngươi thấy ta đang giận.”
“…” Hai con mắt, Sở Thiên Hoàng âm thầm nghĩ.
Chẳng qua nếu Cố Thiên Thụ chấp nhận nói chuyện thì chính là chuyện tốt!
“Đừng giận nữa mà.” Sở Thiên Hoàng lại bắt đầu sử dụng kỹ năng làm nũng. Hắn nói: “Đã lâu rồi chúng ta đã không nói chuyện với nhau…”
“…” Cố Thiên Thụ vô cùng cao lãnh nhìn Sở Thiên Hoàng một cái, không nói gì.
“…” Sở Thiên Hoàng cảm thấy mình nghẹn đến phát điên rồi.
Ở bên cạnh, Sở Địa Tàng mặt không đổi sắc gọt táo, rồi đưa cho Cố Thiên Thụ.
‘Rộp rộp’ Cố Thiên Thụ gặm một miếng, chậm rãi nuốt xuống, sau đó mới mở miệng nói: “… Ngươi lại gạt ta.”
“Hả?” Sở Thiên Hoàng sửng sốt, không hiểu Cố Thiên Thụ có ý gì.
“Ngươi lại gạt ta.” Cố Thiên Thụ nghiến răng nghiến lời nói: “… Rõ ràng ngươi đã đồng ý với ta, cho ta ở trên.”
“…” Sở Thiên Hoàng đần người tại chỗ.
“Hắn là thế đó.” Trên phương diện này, dường như Sở Địa Tàng cũng có cùng chung tiếng nói với Cố Thiên Thụ. Hắn nói: “Luôn gạt chúng ta.”
“…” Cố Thiên Thụ đồng ý gật gật đầu.
Sở Thiên Hoàng bắt đầu nghiêm túc nhớ lại — hắn thật sự đã nói thế sao. Sau khi nghiêm túc tự hỏi một hồi, hắn nhận ra mình thật sự không hề nhớ rằng mình đã từng nói như thế. Nhưng nhìn biểu tình của Cố Thiên Thụ, lại không giống như là đang nói dối.
Oimeoi — Sở Thiên Hoàng nghẹn họng trân trối.
“Nhìn đi.” Cố Thiên Thụ ghét bỏ: “Đồ lừa đảo.”
Sở Thiên Hoàng không thể giải thích, chỉ có thể nhìn Cố Thiên Thụ và Sở Địa Tàng cùng chung một mối thù rời đi.
Tối hôm đó, Cố Thiên Thụ ngủ chung với Sở Địa Tàng.
Chiều hôm sau, Sở Thiên Hoàng quyết định mặt dày mày dạn đi nhận lỗi với Cố Thiên Thụ. Hắn nói: “Ta sai rồi… Chỉ là ta không nhớ thôi, tuyệt đối không phải cố ý quên đâu.”
Cố Thiên Thụ đang ăn canh nấm tuyết do Sở Địa Tàng nấu. Hắn đặt muỗng xuống, nhìn Sở Thiên Hoàng một cái: “Vậy ngươi nói đi, có tính không?”
“Tính, đương nhiên tính chứ.” Sở Thiên Hoàng cười mà như mếu.
“Được.” Cố Thiên Thụ nhoẻn miệng cười: “… Tối nay mà ngươi thực hiện lời hứa thì ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
Sở Thiên Hoàng đành phải gật gật đầu — Nhưng hắn cứ cảm thấy sai sai gì đó, chỗ nào nhỉ… Sở Thiên Hoàng nghĩ hơn nửa ngày cũng nghĩ không ra. Tối, sau khi tắm rửa sạch sẽ, đang nằm trên giường chờ Cố Thiên Thụ tới thì hắn mới nảy lên một phỏng đoán cực kỳ quỷ dị — Đừng nói là Cố Thiên Thụ và Sở Địa Tàng hợp tác hại hắn nha.
Thật thế sao? Vừa nghĩ đến đây, Sở Thiên Hoàng liền hỏi Cố Thiên Thụ: “Thật ra nếu ngươi muốn thì cứ nói thẳng với ta là được… cần chi phải thế chứ.”
“…” Cố Thiên Thụ từ trên cao nhìn xuống Sở Thiên Hoàng, không nói chuyện.
Chẳng lẽ là do hắn nghĩ nhiều quá? Sở Thiên Hoàng nhủ thầm, vẫn quyết định tăng thêm động lực: “Đừng cứ im lặng như thế, ta lo lắm đấy… Cứ cho là ta không nói đi, nếu ngươi muốn thì cứ nói, ta sẽ đồng ý mà.”
“Thật sao?” Tóc Cố Thiên Thụ vẫn còn ẩm hơi nước, nói: “Không gạt ta chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Sở Thiên Hoàng chua sót đáp: “Ngươi như vậy… sẽ làm ta hoài nghi trí nhớ của mình.”
“Xin lỗi.” Quả nhiên Cố Thiên Thụ mắc câu.
— Quả nhiên là lừa mình. Sở Thiên Hoàng bùng bùng lửa giận, nhưng mặt mày vẫn nở nụ cười, nói: “Tôn thượng, hôm nay để ta hầu hạ ngài nhé?”
Cố Thiên Thụ ngây thơ gật gật đầu.
Ngày hôm sau.
Sở Địa Tàng tìm Cố Thiên Thụ hỏi tình hình, lại nhìn thấy mặt Cố Thiên Thụ đen thui đến cực điểm.
“Không thành công sao?” Sở Địa Tàng có chút kinh ngạc: “Tôn thượng?”
“Thành công.” Cố Thiên Thụ nghiến răng nghiến lợi: “Đương nhiên thành công.” — Chẳng qua cái thành công này lại không giống như hắn nghĩ! Sở Thiên Hoàng, đồ lừa đảo, ngươi cứ cùng tay phải của ngươi cả đời đi thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.