Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Chương 1762:
Bộ Nguyệt Phất Thường
02/09/2023
Mặc dù Na Y Liên không hiểu tại sao Sở Diệp và Thẩm Thanh Hi lại đến Giang Nam, nhưng nàng ấy có thể đoán rằng đó nhất định là một vấn đề rất quan trọng.
Nếu không phải chuyện rất quan trọng, bọn họ sẽ không mạo hiểm từ một con đường nhỏ đi vào Giang Nam, cũng sẽ không mang theo nhiều người như vậy.
Thấy trời vẫn còn sớm, Thẩm Thanh Hi cười lắc đầu: “Không sao, ngươi đừng lo lắng quá.”
Thân phận của Sở Diệp đã bị bại lộ, Thẩm Thanh Hi biết Lâm Hàn nhất định sẽ tìm ra thân phận của nàng, dưới tình huống như vậy, nếu nàng ở Giang Nam xảy ra chuyện gì, đó đều là lỗi của Lâm Hàn.
Mặc dù lâm gia đã cố thủ ở Giang Nam nhiều năm, thế lực của họ cũng rất mạnh mẽ, nhưng nếu hắn ta muốn đắc tội với Sở Diệp, Thẩm gia cùng phủ Định Quốc Hầu thì chắc chắn hắn ta cũng phải nên cân nhắc một cách kỹ lưỡng.
Ba người bọn họ dọc theo đại lộ đi ra khỏi thành, dọc đường đi cũng coi là bình an vô sự.
Cùng lúc đó, Lâm Hàn đang ngồi đọc sách ở sảnh sau của phủ nha.
“Đại nhân, thần đã tra ra được người bên cạnh Thất hoàng tử là ai.” Hắn ta đặt sách xuống, nhìn về phía tâm phúc của mình đứng dưới đại sảnh: “Theo điều tra của chúng ta ở kinh thành, người đi cùng với Thất hoàng tử chắc là làm nữ nhi của Thẩm Hoài-Thẩm Thanh Hi."
Lâm Hàn cau mày, lúc lâu sau mới nhìn về phía tâm phúc của mình: "Cháu gái ngoại của Định Quốc Hầu Tống Ngu Sơn?"
Tâm phúc gật đầu: “Đúng vậy, thần nghe nói Định Quốc Hầu sau khi về kinh rất yêu quý Thẩm Thanh Hi. Ngay cả Định Quốc Hầu Thế tử cũng rất yêu quý người biểu muội này.”
“Con gái của Đinh Quốc Hậu chết ở Thẩm phủ, chẳng phải hai nhà đã bất hòa rồi sao?” Lâm Hàn mặc dù ở Giang Nam nhưng vẫn biết rất rõ chuyện ở kinh thành: “Quan hệ hai gia đình bây giờ như thế nào?”
“Bởi vì có Thẩm Thanh Hi, quan hệ giữa hai nhà dường như đã dịu đi nhiều so với những năm trước đây.” Tâm phúc suy nghĩ một chút lại tiếp tục nói: “Đặc biệt là Nhạc thị, mẫu thân của Định Quốc Hầu thế tử, thường xuyên đến Thẩm gia hỏi thăm sức khỏe lão phu nhân, cho dù Thẩm Hoài có không cam lòng như thế nào thì ông ta cũng không thể nào đắc tội được, hơn nữa còn có Thẩm Thanh Hi, ông ta vẫn rất kính trọng cha vợ cũ.”
Lâm Hàn gật đầu: " Nữ nhi Thẩm gia cùng Thất hoàng tử tới Giang Nam, hai người bọn họ muốn thành hôn sao?"
Tâm phúc lắc đầu: “Người của chúng ta không tra rõ được chuyện này, nhưng thuộc hạ nghĩ một cô nương đi theo một người đàn ông đến Giang Nam thì chắc phải có hôn ước, nếu không Thẩm Hoài sẽ không đồng ý cho nữ nhi của ông ta bị hủy hoại danh tiếng. ”
Lâm Hàn suy nghĩ thì thấy cũng có lý, suy nghĩ một chút, hắn ta nhìn tâm phúc của mình: “Tạm thời đừng động vào Thẩm Thanh Hi, cho người bảo vệ nàng ấy, để nàng ấy không có bất cứ chuyện gì."
Một mình Thẩm Thanh Hi không đáng sợ, đáng sợ là thế lực sau lưng nàng.
Thẩm gia, phủ Định Quốc Hầu, Thất hoàng tử, có thể ra tay với một mình Thẩm Thanh Hi thì được, nhưng nếu Lâm Hàn cùng đối địch với những người này cùng một lúc, e là hắn ta vẫn phải suy nghĩ thêm.
Sau khi Thẩm Thanh Hi rời khỏi thành, nàng nhìn thấy một nhóm người già đang ngồi nói chuyện dưới gốc cây.
Nàng suy nghĩ một chút, trên mặt mang theo nụ cười đi tới: "Các vị tiên sinh, chúng ta vừa mới tới Giang Nam nên bị lạc đường một chút, có thể hỏi ngài đường vào thành được không?"
Thẩm Thanh Hi là một nữ tử nhỏ nhắn, rất ưa nhìn, khi nói chuyện luôn nở nụ cười.
Lão nhân nghe nàng nói như vậy, lập tức nhìn về phía nàng: "Tiểu cô nương, ngươi từ nơi khác tới Giang Nam đúng không?"
Thẩm Thanh Hi gật đầu: “Đúng vậy, quê hương ta gặp nạn nên ta đến Giang Nam cùng người thân, ai mà biết vừa vào thành là bị lạc đường.”
Ông lão gật đầu: "Hừ, triều đình không có mắt, ngươi tới Giang Nam chúng ta nương tựa là đúng rồi."
Nếu không phải chuyện rất quan trọng, bọn họ sẽ không mạo hiểm từ một con đường nhỏ đi vào Giang Nam, cũng sẽ không mang theo nhiều người như vậy.
Thấy trời vẫn còn sớm, Thẩm Thanh Hi cười lắc đầu: “Không sao, ngươi đừng lo lắng quá.”
Thân phận của Sở Diệp đã bị bại lộ, Thẩm Thanh Hi biết Lâm Hàn nhất định sẽ tìm ra thân phận của nàng, dưới tình huống như vậy, nếu nàng ở Giang Nam xảy ra chuyện gì, đó đều là lỗi của Lâm Hàn.
Mặc dù lâm gia đã cố thủ ở Giang Nam nhiều năm, thế lực của họ cũng rất mạnh mẽ, nhưng nếu hắn ta muốn đắc tội với Sở Diệp, Thẩm gia cùng phủ Định Quốc Hầu thì chắc chắn hắn ta cũng phải nên cân nhắc một cách kỹ lưỡng.
Ba người bọn họ dọc theo đại lộ đi ra khỏi thành, dọc đường đi cũng coi là bình an vô sự.
Cùng lúc đó, Lâm Hàn đang ngồi đọc sách ở sảnh sau của phủ nha.
“Đại nhân, thần đã tra ra được người bên cạnh Thất hoàng tử là ai.” Hắn ta đặt sách xuống, nhìn về phía tâm phúc của mình đứng dưới đại sảnh: “Theo điều tra của chúng ta ở kinh thành, người đi cùng với Thất hoàng tử chắc là làm nữ nhi của Thẩm Hoài-Thẩm Thanh Hi."
Lâm Hàn cau mày, lúc lâu sau mới nhìn về phía tâm phúc của mình: "Cháu gái ngoại của Định Quốc Hầu Tống Ngu Sơn?"
Tâm phúc gật đầu: “Đúng vậy, thần nghe nói Định Quốc Hầu sau khi về kinh rất yêu quý Thẩm Thanh Hi. Ngay cả Định Quốc Hầu Thế tử cũng rất yêu quý người biểu muội này.”
“Con gái của Đinh Quốc Hậu chết ở Thẩm phủ, chẳng phải hai nhà đã bất hòa rồi sao?” Lâm Hàn mặc dù ở Giang Nam nhưng vẫn biết rất rõ chuyện ở kinh thành: “Quan hệ hai gia đình bây giờ như thế nào?”
“Bởi vì có Thẩm Thanh Hi, quan hệ giữa hai nhà dường như đã dịu đi nhiều so với những năm trước đây.” Tâm phúc suy nghĩ một chút lại tiếp tục nói: “Đặc biệt là Nhạc thị, mẫu thân của Định Quốc Hầu thế tử, thường xuyên đến Thẩm gia hỏi thăm sức khỏe lão phu nhân, cho dù Thẩm Hoài có không cam lòng như thế nào thì ông ta cũng không thể nào đắc tội được, hơn nữa còn có Thẩm Thanh Hi, ông ta vẫn rất kính trọng cha vợ cũ.”
Lâm Hàn gật đầu: " Nữ nhi Thẩm gia cùng Thất hoàng tử tới Giang Nam, hai người bọn họ muốn thành hôn sao?"
Tâm phúc lắc đầu: “Người của chúng ta không tra rõ được chuyện này, nhưng thuộc hạ nghĩ một cô nương đi theo một người đàn ông đến Giang Nam thì chắc phải có hôn ước, nếu không Thẩm Hoài sẽ không đồng ý cho nữ nhi của ông ta bị hủy hoại danh tiếng. ”
Lâm Hàn suy nghĩ thì thấy cũng có lý, suy nghĩ một chút, hắn ta nhìn tâm phúc của mình: “Tạm thời đừng động vào Thẩm Thanh Hi, cho người bảo vệ nàng ấy, để nàng ấy không có bất cứ chuyện gì."
Một mình Thẩm Thanh Hi không đáng sợ, đáng sợ là thế lực sau lưng nàng.
Thẩm gia, phủ Định Quốc Hầu, Thất hoàng tử, có thể ra tay với một mình Thẩm Thanh Hi thì được, nhưng nếu Lâm Hàn cùng đối địch với những người này cùng một lúc, e là hắn ta vẫn phải suy nghĩ thêm.
Sau khi Thẩm Thanh Hi rời khỏi thành, nàng nhìn thấy một nhóm người già đang ngồi nói chuyện dưới gốc cây.
Nàng suy nghĩ một chút, trên mặt mang theo nụ cười đi tới: "Các vị tiên sinh, chúng ta vừa mới tới Giang Nam nên bị lạc đường một chút, có thể hỏi ngài đường vào thành được không?"
Thẩm Thanh Hi là một nữ tử nhỏ nhắn, rất ưa nhìn, khi nói chuyện luôn nở nụ cười.
Lão nhân nghe nàng nói như vậy, lập tức nhìn về phía nàng: "Tiểu cô nương, ngươi từ nơi khác tới Giang Nam đúng không?"
Thẩm Thanh Hi gật đầu: “Đúng vậy, quê hương ta gặp nạn nên ta đến Giang Nam cùng người thân, ai mà biết vừa vào thành là bị lạc đường.”
Ông lão gật đầu: "Hừ, triều đình không có mắt, ngươi tới Giang Nam chúng ta nương tựa là đúng rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.