Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Chương 1793:
Bộ Nguyệt Phất Thường
02/09/2023
Lâm Hàn đối với cách nói chuyện của người áo choàng đen cũng không có gì ngạc nhiên, nhiều năm như vậy, hắn ta cũng đã quen với miệng lưỡi độc địa của người áo choàng đen rồi..
“Đúng vậy, thuộc hạ làm như vậy thật sự là thiếu suy nghĩ.” Lâm Hàn cúi đầu trả lời người áo choàng đen, sau đó cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn ta cũng cảm thấy mình làm như vậy thật sự là không có lý trí: “ Lúc ấy thuộc hạ nhất thời bốc đồng, cho nên mới nghĩ ra thủ đoạn như vậy, môn chủ dạy phải."
Người áo choàng đen vẫn không quay đầu lại, vẫn đứng đó nhìn quỷ hoa đung đưa trong gió.
Hắn ta không mở miệng nói chuyện, nhất thời trong thung lũng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người cùng tiếng xào xạc của gió lên quỷ hoa.
Một lúc lâu sau, người áo choàng đen mới chậm rãi nói: "Sở Diệp, Thẩm Thanh Hi... không dễ đối phó như vậy, lần này các ngươi gây họa lớn rồi."
trước lời nói của người áo choàng đen Lâm Hàn cũng cau chặt mày, hắn ta biết mình làm sai, nhưng không ngờ qua lời nói của người áo đen lại nghiêm trọng như vậy.
Người áo choàng đen im lặng một lúc lâu, Lâm Hàn còn chưa kịp nói chuyện, hắn ta đã quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Hàn đang quỳ trên mặt đất: “Sao, sau khi xảy ra chuyện mới bắt đầu vội vàng sao?”
"Hả?" Lâm Hàn đột nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp mắt tò mò của người áo choàng đen, lập tức cúi đầu bất đắc dĩ nói: "Môn chủ, chuyện này là tại hạ có lỗi, mong chủ nhân có thể chỉ bảo để thuộc hạ biết phải làm gì tiếp theo."
Người áo choàng đen rất hài lòng với thái độ của Lâm Hàn, hắn ta gật đầu nhìn đám quỷ hoa chuẩn bị được thu hoạch.
"Chuyện này ngươi không cần quá lo lắng." Bởi vì người áo choàng đen quay lưng với Lâm Hàn, nên thể không nhìn thấy ý cười trong mắt người áo choàng đen khi hắn ta nói những lời này: “Bản tôn ta tự có cách riêng của mình để đối phó với Sở Diệp và Thẩm Thanh Hi."
Sau khi người áo choàng đen nói vậy, Lâm Hàn cảm thấy nhẹ nhõm.
Chỉ cần người áo đen nói không hắn ta nhúng tay vào chuyện này, như vậy hắn ta cũng không phải lo lắng bị trách phạt nữa.
“Thuộc hạ xin đa tạ môn chủ đã nghĩ đến thuộc hạ.” Hắn ta chân thành hướng Người áo choàng đen nói: “Về sau trước khi làm việc gì thuộc hạ sẽ hỏi môn chủ trước khi thực hiện.”
Người áo choàng đen gật đầu: “Nếu như ngươi hiểu được điều này, bản tôn đã rất vui vẻ rồi, về sau tốt nhất đừng làm những chuyện ngu xuẩn như vậy nữa."
"Được, thuộc hạ nhớ rồi." Lâm Hàn đối với người áo choàng đen còn có chút bất mãn, nếu biết hắn ta làm như vậy, chẳng những không nói cho hắn ta biết chuyện như vậy là không đúng, ngược lại kiên nhẫn đợi mình đến tìm hắn ta, nghĩ đến đây Lâm Hàn càng cảm thấy khó chịu: “Sau này thuộc hạ nhất định sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa."
Lâm Hàn liên tiếp nhận sai, sau đó người áo choàng đen hài lòng gật đầu: "Được rồi, chuyện này không thể trách ngươi được. Sau khi Sở Diệp và Thẩm Thanh Hi đến Giang Nam, bọn họ đã điều tra tình hình ở Giang Nam. Việc ngươi sợ hãi là điều đương nhiên. Có thể tha thứ được.”
Người áo choàng đen cũng không ngờ Sở Diệp và Thẩm Thanh Hi đến Giang Nam vẫn chưa làm gì cả, mà chỉ đi hỏi thăm tình hình ở Giang Nam khắp nơi.
Điều khiến người áo choàng đen ngạc nhiên hơn nữa là Cố Chiêu lại đi cùng đến Giang Nam, khiến người khác không hiểu được ký do.
Phải biết rằng nhiều năm như vậy, Cố Chiêu vẫn luôn ngao du thưởng ngoạn ở bên ngoài, bây giờ đột nhiên quay về kinh thành lại còn cùng Sở Diệp đến Giang Nam.
Chuyện này khiến người áo choàng đen không rõ tình hình, hắn ta không biết đây là ý của Cố Chiêu, hay là ý của Long Tông đế.
Chương: 1793
Phải biết rằng Long Tông đế vẫn luôn có một nút thắt trong lòng đối với Cố Chiêu, thậm chí đã gần hai mươi năm, nút thắt đó vẫn chưa bao giờ được gỡ giải.
Mặc dù Cố Chiêu đã giao nộp binh quyền nhưng sự sợ hãi và nghi ngờ của Long Tông đế đối với ông ta vẫn không giảm đi một nửa.
Đó cũng là lý do tại sao Sở Diệp chưa bao giờ được Long Tông đế sủng ái, bởi vì hắn mang trong mình một nửa dòng máu của Cố gia, đây là điều mà Long Tông đế kiêng kỵ nhất.
Người áo choàng đen đối với chuyện Sở Diệp và Thẩm Thanh Hi ở Giang Nam cũng không quá là lo lắng, nhưng hắn ta kiêng kỵ nhất là Cố Chiêu.
Phải biết rằng thế lực của Cố gia ở Đại Chu không phải mới hình thành một sớm một chiều, cho dù hiện tại ông ấy đã giao nộp binh quyền, nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy bất an.
Long Tông đế thậm chí lên làm vua một nước rồi mà vẫn kiêng kỵ Cố Chiêu, huống hồ là hắn ta?
“Nghe nói đám người Sở Diệp đến Giang Nam, không chỉ có Thẩm Thanh Hi, còn mang theo Cố Chiêu, ngươi có biết không?” Người áo choàng đen suy nghĩ một chút, sau đó lại hỏi: “Ngươi quay về quan sát thật kỹ động tĩnh của bọn hắn, đây chính là người đã từng giữ chức Hộ quốc Đại tướng quân, không nên khinh thường, biết không?"
Lâm Hàn chỉ biết rằng Sở Diệp mang theo Thẩm Thanh Hi, một ông già và một đạo sĩ, nhưng hắn ta không ngờ đó lại là Cố Chiêu, người từng giữ chức Hộ quốc Đại tướng quan.
Nghe được người áo choàng đen nhắc nhở, trên mặt hắn ta cũng lộ ra vẻ nghiêm túc, gật đầu nói phải: "Môn chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ phái người theo dõi tình hình của Sở Diệp. Nếu như có vấn đề gì, thuộc hạ sẽ lập tức cho người bẩm báo môn chủ."
Người áo choàng đen lắc đầu: “Cái này ngươi không cần lo lắng, bọn họ đã tới Giang Nam, bản tôn cũng không có gì phải lo lắng, ngươi chỉ cần làm tốt việc của mình, bản tôn... muốn cho đám người Sở Diệp một món quà!”
Vừa nói, ánh mắt người áo choàng đen vô định nhìn về phía xa dày đặc sương mù.
Thời gian lâu như vậy, nghĩ đến chuyện Thái tử và Tam hoàng tử cũng được thả ra. Không biết khi hai người Sở Diệp và Thẩm Thanh Hi biết chuyện, có cảm thấy ngạc nhiên hay không?”
Nghĩ đến đây, trong mắt người áo choàng đen lóe lên sự đắc ý cùng tự phụ khó tả.
Long Tông đế sẽ không dễ dàng mà phế bỏ Thái tử, chỉ cần hắn ta khống chế được Thái tử, chẳng lẽ hắn ta còn sợ sẽ không thể làm những chuyện mình muốn hay sao?
Lâm Hàn nghe người áo choàng đen nói cũng suy nghĩ một lúc rồi thận trọng nói: "Nếu môn chủ có kế hoạch khác, vậy thuộc hạ ... xin lui xuống trước?"
Người áo choàng đen phất phất tay, ý bảo Lâm Hàn có thể rời đi.
Thấy vậy, Lâm Hàn quay người đi về, nhưng đi được mấy bước, lại quay người đi về phía người áo choàng đen: “Môn chủ, còn có một chuyện ta suýt chút nữa quên nói với môn chủ, hôm Sở Diệp đến nhà, đã từng hỏi qua thuộc hạ chuyện hàng năm triều đình quyên góp nhiều lương thực và tiền bạc như vật thì đi đâu hết, thuộc hạ… bởi vì trong lúc hoảng sợ nên không trả lời được, mong môn chủ chuẩn bị sẵn sàng.”
Người áo choàng đen thật sự không nghĩ tới Sở Diệp sẽ hỏi vấn đề như vậy, hắn ta gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi có thể trở về."
Trong những năm qua, hầu hết lương thực và tiền bạc do triều đình cung cấp cho Giang Nam đều bị người áo choàng đen chiếm lấy.
Bây giờ Sở Diệp đến Giang Nam hỏi chuyện như vậy, người áo choàng đen cảm thấy mình thật sự phải chuẩn bị kỹ kế sách đối phó như thế nào.
Trong một sân nhỏ ở phía đông thành phố, Sở Diệp đứng dưới hành lang, ngẩn người nhìn cây cỏ trong sân.
“Chàng đang nhìn cái gì vậy?” Thẩm Thanh Hi đi đến bên cạnh Sở Diệp, khoác áo choàng cho hắn: “Thân thể chàng cần phải chú ý nghỉ ngơi nhiều mới được.”
“Đúng vậy, thuộc hạ làm như vậy thật sự là thiếu suy nghĩ.” Lâm Hàn cúi đầu trả lời người áo choàng đen, sau đó cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn ta cũng cảm thấy mình làm như vậy thật sự là không có lý trí: “ Lúc ấy thuộc hạ nhất thời bốc đồng, cho nên mới nghĩ ra thủ đoạn như vậy, môn chủ dạy phải."
Người áo choàng đen vẫn không quay đầu lại, vẫn đứng đó nhìn quỷ hoa đung đưa trong gió.
Hắn ta không mở miệng nói chuyện, nhất thời trong thung lũng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người cùng tiếng xào xạc của gió lên quỷ hoa.
Một lúc lâu sau, người áo choàng đen mới chậm rãi nói: "Sở Diệp, Thẩm Thanh Hi... không dễ đối phó như vậy, lần này các ngươi gây họa lớn rồi."
trước lời nói của người áo choàng đen Lâm Hàn cũng cau chặt mày, hắn ta biết mình làm sai, nhưng không ngờ qua lời nói của người áo đen lại nghiêm trọng như vậy.
Người áo choàng đen im lặng một lúc lâu, Lâm Hàn còn chưa kịp nói chuyện, hắn ta đã quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Hàn đang quỳ trên mặt đất: “Sao, sau khi xảy ra chuyện mới bắt đầu vội vàng sao?”
"Hả?" Lâm Hàn đột nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp mắt tò mò của người áo choàng đen, lập tức cúi đầu bất đắc dĩ nói: "Môn chủ, chuyện này là tại hạ có lỗi, mong chủ nhân có thể chỉ bảo để thuộc hạ biết phải làm gì tiếp theo."
Người áo choàng đen rất hài lòng với thái độ của Lâm Hàn, hắn ta gật đầu nhìn đám quỷ hoa chuẩn bị được thu hoạch.
"Chuyện này ngươi không cần quá lo lắng." Bởi vì người áo choàng đen quay lưng với Lâm Hàn, nên thể không nhìn thấy ý cười trong mắt người áo choàng đen khi hắn ta nói những lời này: “Bản tôn ta tự có cách riêng của mình để đối phó với Sở Diệp và Thẩm Thanh Hi."
Sau khi người áo choàng đen nói vậy, Lâm Hàn cảm thấy nhẹ nhõm.
Chỉ cần người áo đen nói không hắn ta nhúng tay vào chuyện này, như vậy hắn ta cũng không phải lo lắng bị trách phạt nữa.
“Thuộc hạ xin đa tạ môn chủ đã nghĩ đến thuộc hạ.” Hắn ta chân thành hướng Người áo choàng đen nói: “Về sau trước khi làm việc gì thuộc hạ sẽ hỏi môn chủ trước khi thực hiện.”
Người áo choàng đen gật đầu: “Nếu như ngươi hiểu được điều này, bản tôn đã rất vui vẻ rồi, về sau tốt nhất đừng làm những chuyện ngu xuẩn như vậy nữa."
"Được, thuộc hạ nhớ rồi." Lâm Hàn đối với người áo choàng đen còn có chút bất mãn, nếu biết hắn ta làm như vậy, chẳng những không nói cho hắn ta biết chuyện như vậy là không đúng, ngược lại kiên nhẫn đợi mình đến tìm hắn ta, nghĩ đến đây Lâm Hàn càng cảm thấy khó chịu: “Sau này thuộc hạ nhất định sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa."
Lâm Hàn liên tiếp nhận sai, sau đó người áo choàng đen hài lòng gật đầu: "Được rồi, chuyện này không thể trách ngươi được. Sau khi Sở Diệp và Thẩm Thanh Hi đến Giang Nam, bọn họ đã điều tra tình hình ở Giang Nam. Việc ngươi sợ hãi là điều đương nhiên. Có thể tha thứ được.”
Người áo choàng đen cũng không ngờ Sở Diệp và Thẩm Thanh Hi đến Giang Nam vẫn chưa làm gì cả, mà chỉ đi hỏi thăm tình hình ở Giang Nam khắp nơi.
Điều khiến người áo choàng đen ngạc nhiên hơn nữa là Cố Chiêu lại đi cùng đến Giang Nam, khiến người khác không hiểu được ký do.
Phải biết rằng nhiều năm như vậy, Cố Chiêu vẫn luôn ngao du thưởng ngoạn ở bên ngoài, bây giờ đột nhiên quay về kinh thành lại còn cùng Sở Diệp đến Giang Nam.
Chuyện này khiến người áo choàng đen không rõ tình hình, hắn ta không biết đây là ý của Cố Chiêu, hay là ý của Long Tông đế.
Chương: 1793
Phải biết rằng Long Tông đế vẫn luôn có một nút thắt trong lòng đối với Cố Chiêu, thậm chí đã gần hai mươi năm, nút thắt đó vẫn chưa bao giờ được gỡ giải.
Mặc dù Cố Chiêu đã giao nộp binh quyền nhưng sự sợ hãi và nghi ngờ của Long Tông đế đối với ông ta vẫn không giảm đi một nửa.
Đó cũng là lý do tại sao Sở Diệp chưa bao giờ được Long Tông đế sủng ái, bởi vì hắn mang trong mình một nửa dòng máu của Cố gia, đây là điều mà Long Tông đế kiêng kỵ nhất.
Người áo choàng đen đối với chuyện Sở Diệp và Thẩm Thanh Hi ở Giang Nam cũng không quá là lo lắng, nhưng hắn ta kiêng kỵ nhất là Cố Chiêu.
Phải biết rằng thế lực của Cố gia ở Đại Chu không phải mới hình thành một sớm một chiều, cho dù hiện tại ông ấy đã giao nộp binh quyền, nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy bất an.
Long Tông đế thậm chí lên làm vua một nước rồi mà vẫn kiêng kỵ Cố Chiêu, huống hồ là hắn ta?
“Nghe nói đám người Sở Diệp đến Giang Nam, không chỉ có Thẩm Thanh Hi, còn mang theo Cố Chiêu, ngươi có biết không?” Người áo choàng đen suy nghĩ một chút, sau đó lại hỏi: “Ngươi quay về quan sát thật kỹ động tĩnh của bọn hắn, đây chính là người đã từng giữ chức Hộ quốc Đại tướng quân, không nên khinh thường, biết không?"
Lâm Hàn chỉ biết rằng Sở Diệp mang theo Thẩm Thanh Hi, một ông già và một đạo sĩ, nhưng hắn ta không ngờ đó lại là Cố Chiêu, người từng giữ chức Hộ quốc Đại tướng quan.
Nghe được người áo choàng đen nhắc nhở, trên mặt hắn ta cũng lộ ra vẻ nghiêm túc, gật đầu nói phải: "Môn chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ phái người theo dõi tình hình của Sở Diệp. Nếu như có vấn đề gì, thuộc hạ sẽ lập tức cho người bẩm báo môn chủ."
Người áo choàng đen lắc đầu: “Cái này ngươi không cần lo lắng, bọn họ đã tới Giang Nam, bản tôn cũng không có gì phải lo lắng, ngươi chỉ cần làm tốt việc của mình, bản tôn... muốn cho đám người Sở Diệp một món quà!”
Vừa nói, ánh mắt người áo choàng đen vô định nhìn về phía xa dày đặc sương mù.
Thời gian lâu như vậy, nghĩ đến chuyện Thái tử và Tam hoàng tử cũng được thả ra. Không biết khi hai người Sở Diệp và Thẩm Thanh Hi biết chuyện, có cảm thấy ngạc nhiên hay không?”
Nghĩ đến đây, trong mắt người áo choàng đen lóe lên sự đắc ý cùng tự phụ khó tả.
Long Tông đế sẽ không dễ dàng mà phế bỏ Thái tử, chỉ cần hắn ta khống chế được Thái tử, chẳng lẽ hắn ta còn sợ sẽ không thể làm những chuyện mình muốn hay sao?
Lâm Hàn nghe người áo choàng đen nói cũng suy nghĩ một lúc rồi thận trọng nói: "Nếu môn chủ có kế hoạch khác, vậy thuộc hạ ... xin lui xuống trước?"
Người áo choàng đen phất phất tay, ý bảo Lâm Hàn có thể rời đi.
Thấy vậy, Lâm Hàn quay người đi về, nhưng đi được mấy bước, lại quay người đi về phía người áo choàng đen: “Môn chủ, còn có một chuyện ta suýt chút nữa quên nói với môn chủ, hôm Sở Diệp đến nhà, đã từng hỏi qua thuộc hạ chuyện hàng năm triều đình quyên góp nhiều lương thực và tiền bạc như vật thì đi đâu hết, thuộc hạ… bởi vì trong lúc hoảng sợ nên không trả lời được, mong môn chủ chuẩn bị sẵn sàng.”
Người áo choàng đen thật sự không nghĩ tới Sở Diệp sẽ hỏi vấn đề như vậy, hắn ta gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi có thể trở về."
Trong những năm qua, hầu hết lương thực và tiền bạc do triều đình cung cấp cho Giang Nam đều bị người áo choàng đen chiếm lấy.
Bây giờ Sở Diệp đến Giang Nam hỏi chuyện như vậy, người áo choàng đen cảm thấy mình thật sự phải chuẩn bị kỹ kế sách đối phó như thế nào.
Trong một sân nhỏ ở phía đông thành phố, Sở Diệp đứng dưới hành lang, ngẩn người nhìn cây cỏ trong sân.
“Chàng đang nhìn cái gì vậy?” Thẩm Thanh Hi đi đến bên cạnh Sở Diệp, khoác áo choàng cho hắn: “Thân thể chàng cần phải chú ý nghỉ ngơi nhiều mới được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.