Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Chương 66: Mê Cục Ngầm (2)
Bộ Nguyệt Phất Thường
04/06/2023
Hồ thị và Vệ ma ma liên tục đáp lời, Thẩm Hoài cũng từ chối cho ý kiến.
Thẩm Thanh Hi ngồi bên cạnh vuốt ống tay áo bằng tơ lụa, ý cười trên mặt bị khói sương che đậy.
Hồ thị lại nói: “Con thấy Hoằng Ca Nhi thật sự đáng thương nên nghĩ nếu không thì để An di nương mỗi ngày tới thăm Hoằng Ca Nhi một chút. Mặc dù Hoằng Ca Nhi là cốt nhục trong lòng ta nhưng mẹ con đồng lòng cuối cùng cũng có khác biệt, không biết lão phu nhân và tướng gia thấy thế nào?”
Xưa nay lão phu nhân coi trọng thể thống lễ chế, bà đã sớm biết Hồ thị tách An di nương và Thẩm Gia Hoằng ra. Mặc dù ngày xưa Hồ thị làm thiếp nhưng hôm nay cũng là phu nhân tướng gia, vì vậy bà cũng không nhúng tay vào việc này. Nhưng mà trên đời đương nhiên là mẹ con ruột sẽ càng thân thiết hơn một chút, Hồ thị có thể nhượng bộ vì Hoằng Ca Nhi như thế cũng là sự tiến bộ của Hồ thị, đương nhiên lão phu nhân vui vẻ đồng ý.
Lão phu nhân vui vẻ, Thẩm Hoài cũng rất tán thưởng. Ở trong Phật đường một tháng, quả nhiên Hồ thị càng có điệu bộ của chính thê tướng phủ, không chỉ quản lý tướng phủ gọn gàng mà lòng dạ cũng càng uyên bác hơn, quả nhiên ông ta không nhìn lầm người!
“Vì tốt cho Hoằng Ca Nhi thì đương nhiên làm thế nào cũng được, mẫu thân, người nói đúng không?”
Lão phu nhân gật đầu: “Đó là đương nhiên, làm theo lời phu nhân nói đi.”
Hồ thị cười đáp lời, cả sảnh đường lại có thêm vài phần hòa thuận vui vẻ, Thẩm Thanh Hi lại cười không nói nhìn cảnh này, tiện nói: “Phu nhân, hiện tại có thể vào nhị đệ một chút không?”
Sắc mặt Hồ thị hơi trầm xuống: “Hoằng Ca Nhi vừa uống thuốc nên ngủ rồi, nếu Hi nhi muốn thăm thì trễ một chút rồi đến.”
Thẩm Thanh Hi gật đầu, trong mắt lại hiện lên một tia sắc bén. Nếu đã không tiện thăm, mọi người ngồi thêm một lát rồi tán đi. Đến ban đêm, sau khi Hồ thị và Thẩm Hoài thấy Thẩm Gia Hoằng ngủ rồi mới đi ra, vừa rồi Thẩm Hoài tận mắt nhìn thấy Thẩm Gia Hoằng lại nôn một đợt, ông ta thật sự đau lòng không thôi.
Hồ thị đỏ mắt: “Lẽ ra ban đêm Hoằng Ca Nhi phải khỏe hơn một chút chứ sao lại nôn?”
Thẩm Hoài cau mày: “Chờ thêm một ngày nữa xem, đại phu là đại phu thường dùng của nàng, cũng là người vô cùng có danh vọng, có lẽ sẽ không nhìn lầm đâu, chắc là cũng không kê sai đơn thuốc.”
Hồ thị đành phải đáp lời, Thẩm Hoài an ủi Hồ thị vài câu, Hồ thị lại nói: “Hai ngày nay thiếp thân trông nom Hoằng Ca Nhi rất mệt mỏi, e là không thể hầu hạ tướng gia được. Nếu không thì tối nay tướng gia đến chỗ Ngũ di nương nghỉ ngơi đi?”
Thẩm Hoài vốn tán thưởng Hồ thị chăm sóc của Thẩm Gia Hoằng, giờ phút này nhìn thấy Hồ thị còn bảo ông ta đến viện di nương nghỉ ngơi, ông ta lập tức cảm thấy Hồ thị ung dung đoan hoa hơn trước. Ông ta khen Hồ thị hai câu rồi đến viện Ngũ di nương.
Thấy Thẩm Hoài rời đi, Hồ thị khẽ hừ một tiếng.
Bảo Yến đi lên nói: “Sao phu nhân lại để tướng gia đi rồi? Hơn nữa vì sao ban ngày phu nhân còn để An di nương tới đây?”
Hồ thị giương cằm: “Ta thật sự không còn sức lực hầu hạ tướng gia, làm trong lòng tướng gia thoải mái thì đương nhiên tướng gia cũng sẽ nhìn thấy lòng tốt của ta. Còn về An di nương… Mẹ con đồng lòng, nhìn thấy Hoằng Ca Nhi đáng thương như vậy, nàng ta mới là ngươi đau lòng nhất. Chỉ một mình ta nói chuyện thì làm được gì, đến lúc đó không cần ta lên tiếng thì An di nương cũng sẽ xin tướng gia đuổi tiện nhân kia ra khỏi phủ!”
Nụ cười của Bảo Yến càng sâu hơn: “Phu nhân trù tính rất hay.”
“Ngày mai An di nương tới, ngươi nói chuyện Nhị thiếu gia chơi đùa với Đại tiểu thư nhiều một chút để An di nương biết gần đây Nhị thiếu gia chơi đùa với Đại tiểu thư nhiều nhất.
Bảo Yến cười nói: “Nô tỳ hiểu rõ, như vậy thì An di nương sẽ biết bệnh của Nhị thiếu gia bắt nguồn từ đâu.”
Hồ thị khẽ nâng cằm, chợt thấp giọng nói: “Tuyệt đối không thể cho người khác nhìn thấy mấy thứ kia, ngươi tự mình đem ra ngoài phủ xử lý sạch sẽ đi, nếu có sai sót thì ngươi cũng biết hậu quả rồi đó…”
Bị ánh mắt độc ác của Hồ thị liếc qua, Bảo Yến run rẩy một cái, vội gật đầu đáp lời.
Thẩm Thanh Hi ngồi bên cạnh vuốt ống tay áo bằng tơ lụa, ý cười trên mặt bị khói sương che đậy.
Hồ thị lại nói: “Con thấy Hoằng Ca Nhi thật sự đáng thương nên nghĩ nếu không thì để An di nương mỗi ngày tới thăm Hoằng Ca Nhi một chút. Mặc dù Hoằng Ca Nhi là cốt nhục trong lòng ta nhưng mẹ con đồng lòng cuối cùng cũng có khác biệt, không biết lão phu nhân và tướng gia thấy thế nào?”
Xưa nay lão phu nhân coi trọng thể thống lễ chế, bà đã sớm biết Hồ thị tách An di nương và Thẩm Gia Hoằng ra. Mặc dù ngày xưa Hồ thị làm thiếp nhưng hôm nay cũng là phu nhân tướng gia, vì vậy bà cũng không nhúng tay vào việc này. Nhưng mà trên đời đương nhiên là mẹ con ruột sẽ càng thân thiết hơn một chút, Hồ thị có thể nhượng bộ vì Hoằng Ca Nhi như thế cũng là sự tiến bộ của Hồ thị, đương nhiên lão phu nhân vui vẻ đồng ý.
Lão phu nhân vui vẻ, Thẩm Hoài cũng rất tán thưởng. Ở trong Phật đường một tháng, quả nhiên Hồ thị càng có điệu bộ của chính thê tướng phủ, không chỉ quản lý tướng phủ gọn gàng mà lòng dạ cũng càng uyên bác hơn, quả nhiên ông ta không nhìn lầm người!
“Vì tốt cho Hoằng Ca Nhi thì đương nhiên làm thế nào cũng được, mẫu thân, người nói đúng không?”
Lão phu nhân gật đầu: “Đó là đương nhiên, làm theo lời phu nhân nói đi.”
Hồ thị cười đáp lời, cả sảnh đường lại có thêm vài phần hòa thuận vui vẻ, Thẩm Thanh Hi lại cười không nói nhìn cảnh này, tiện nói: “Phu nhân, hiện tại có thể vào nhị đệ một chút không?”
Sắc mặt Hồ thị hơi trầm xuống: “Hoằng Ca Nhi vừa uống thuốc nên ngủ rồi, nếu Hi nhi muốn thăm thì trễ một chút rồi đến.”
Thẩm Thanh Hi gật đầu, trong mắt lại hiện lên một tia sắc bén. Nếu đã không tiện thăm, mọi người ngồi thêm một lát rồi tán đi. Đến ban đêm, sau khi Hồ thị và Thẩm Hoài thấy Thẩm Gia Hoằng ngủ rồi mới đi ra, vừa rồi Thẩm Hoài tận mắt nhìn thấy Thẩm Gia Hoằng lại nôn một đợt, ông ta thật sự đau lòng không thôi.
Hồ thị đỏ mắt: “Lẽ ra ban đêm Hoằng Ca Nhi phải khỏe hơn một chút chứ sao lại nôn?”
Thẩm Hoài cau mày: “Chờ thêm một ngày nữa xem, đại phu là đại phu thường dùng của nàng, cũng là người vô cùng có danh vọng, có lẽ sẽ không nhìn lầm đâu, chắc là cũng không kê sai đơn thuốc.”
Hồ thị đành phải đáp lời, Thẩm Hoài an ủi Hồ thị vài câu, Hồ thị lại nói: “Hai ngày nay thiếp thân trông nom Hoằng Ca Nhi rất mệt mỏi, e là không thể hầu hạ tướng gia được. Nếu không thì tối nay tướng gia đến chỗ Ngũ di nương nghỉ ngơi đi?”
Thẩm Hoài vốn tán thưởng Hồ thị chăm sóc của Thẩm Gia Hoằng, giờ phút này nhìn thấy Hồ thị còn bảo ông ta đến viện di nương nghỉ ngơi, ông ta lập tức cảm thấy Hồ thị ung dung đoan hoa hơn trước. Ông ta khen Hồ thị hai câu rồi đến viện Ngũ di nương.
Thấy Thẩm Hoài rời đi, Hồ thị khẽ hừ một tiếng.
Bảo Yến đi lên nói: “Sao phu nhân lại để tướng gia đi rồi? Hơn nữa vì sao ban ngày phu nhân còn để An di nương tới đây?”
Hồ thị giương cằm: “Ta thật sự không còn sức lực hầu hạ tướng gia, làm trong lòng tướng gia thoải mái thì đương nhiên tướng gia cũng sẽ nhìn thấy lòng tốt của ta. Còn về An di nương… Mẹ con đồng lòng, nhìn thấy Hoằng Ca Nhi đáng thương như vậy, nàng ta mới là ngươi đau lòng nhất. Chỉ một mình ta nói chuyện thì làm được gì, đến lúc đó không cần ta lên tiếng thì An di nương cũng sẽ xin tướng gia đuổi tiện nhân kia ra khỏi phủ!”
Nụ cười của Bảo Yến càng sâu hơn: “Phu nhân trù tính rất hay.”
“Ngày mai An di nương tới, ngươi nói chuyện Nhị thiếu gia chơi đùa với Đại tiểu thư nhiều một chút để An di nương biết gần đây Nhị thiếu gia chơi đùa với Đại tiểu thư nhiều nhất.
Bảo Yến cười nói: “Nô tỳ hiểu rõ, như vậy thì An di nương sẽ biết bệnh của Nhị thiếu gia bắt nguồn từ đâu.”
Hồ thị khẽ nâng cằm, chợt thấp giọng nói: “Tuyệt đối không thể cho người khác nhìn thấy mấy thứ kia, ngươi tự mình đem ra ngoài phủ xử lý sạch sẽ đi, nếu có sai sót thì ngươi cũng biết hậu quả rồi đó…”
Bị ánh mắt độc ác của Hồ thị liếc qua, Bảo Yến run rẩy một cái, vội gật đầu đáp lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.