Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Dịch)
Chương 37: Phố Chợ Long Trạch, Có Một Tiệm Bán Pháp Khí (2)
Ngư Long Phi Độ
19/11/2023
“Không đúng. Trương huynh, ngươi một không có tài nguyên của tiểu đội nhiệm vụ cung cấp, hai không có tài nguyên của gia tộc cung cấp, chỉ dựa vào một cái sân nhỏ, một cái bồ đoàn ngưng thần rác rưởi, liền… liền đột phá đến Luyện Khí cảnh chỉ trong vài ngày ngắn ngủi?!”
Giờ này khắc này, Quý Bá Thường đột nhiên cảm giác được linh hồn của mình bị đả kích nặng nề.
"Trương huynh, ngươi thành thật nói cho ta biết. Lúc trước ở lâm viện số bảy, có phải ngươi đã che giấu tiến độ tu luyện quan tưởng pháp không? Kỳ thực người đầu tiên nhập môn không phải là ta --- mà là ngươi!”
"Ngươi suy nghĩ nhiều quá."
Trương Cảnh vừa cười vừa nói.
"Trương huynh, thực không dám giấu giếm, hôm nay ta định nói cho ngươi một tin tốt. Nhưng xem tình hình bây giờ, ngươi yêu tâm đi, ta sẽ nhây đến khi nào sư tỷ chịu thì thôi!”
"Quý huynh, phố chợ Long Trạch kia rốt cuộc là nằm ở đâu?”
...
...
“Phố chợ Long Trạch là nơi tiếp giáp thánh địa tiên đạo Long Hồ Đạo Viện, truyền thuyết kể rằng phía sau phố chợ này chính là một đại nhân vật trong đạo viện, cho nên có rất ít kẻ cướp dám ở chỗ này gây chuyện.”
"Nha Tử, hai người chúng ta an toàn rồi!”
Một ông già khoảng sáu mươi tuổi có khuôn mặt gầy gò trầm giọng nói.
Bên cạnh ông là một đứa bé chừng bốn, năm tuổi, hơi cúi đầu, sắc mặt trông rất hốc hác.
Sau khi nghe ông lão nói, cậu bé lập tức ngẩng đầu lên nhìn vào mắt ông rồi thận trọng hỏi:
"Ông nội, ngươi lại nói dối ta nữa à?"
"Ha ha ha!"
Ông lão nghe vậy không khỏi bật cười.
"Ông nội lừa ngươi làm gì? Ngươi tự mình nhìn xem đi!"
Ông lão chỉ tay về phía trước.
Cậu bé nhìn theo hướng ông lão đang chỉ.
Đập vào mắt là một cánh cổng khổng lồ cao mười thước, uy nghiêm hùng vĩ, mơ hồ tản ra một cỗ khí tức nặng nề bất động như núi.
Nhìn xuyên qua cổng có thể nhìn thấy một dãy kiến trúc kéo dài hơn mười dặm, bên trong có người ra ngươi vào, trông rất náo nhiệt.
Và ở giữa cổng.
Bốn chữ ‘Phố Chợ Long Trạch’ vừa như rồng múa trong mưa, vừa như kỳ lân đạp đất.
Cậu bé chỉ liếc nhìn nó từ xa mấy lần liền cảm thấy trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện một thanh kiếm to lớn đang chém thẳng về phía này, khiến cậu bé vội vàng cúi đầu xuống.
Thấy thế.
Ông lão mắng:
“Tiểu Nha Tử, tuyệt đối không được nhìn chằm chằm bốn chữ này quá lâu. Chữ kia là do kiếm tiên trong đạo việện viết, nhìn lâu sẽ dẫn phát kiếm ý ở bên trong.”
"Hiểu rồi, ông nội."
Cậu bé ngoan ngoãn trả lời.
"Nha Tử trong tương lai có muốn trở nên mạnh mẽ như kiếm tiên đã viết ra điều này không?"
Chỉ thấy ông lão sờ đầu cậu bé rồi cười ha hả hỏi.
“Minh Nhi muốn!”
"Ha ha ha!"
Ông lão lại cười sảng khoái, một tay sờ sờ cái gói nhét trong ngực, nghiêm túc nói từng chữ:
"Ông nội nhất định sẽ đưa Nha tử để đạo viện tu hành.”
“Đến khi đó dù Nha Tử chúng ta không được chọn thì ông nội chết cũng nhắm mắt.”
"Ông nội đừng chết! Cha mẹ Minh Nhi chết rồi, Minh Nhi chỉ còn lại ông nội.”
Cậu bé ôm lấy chân ông lão, khóc nức nở nói.
“Được được, ông nội không chết! Ông nội còn muốn xem Nha Tử cưới tiên tử!”
Trong lúc hai người nói chuyện.
Thì ông lão cũng đã dẫn cậu bé đi vào phố chợ.
Đến lúc này, trái tim của lão cuối cùng cũng rơi xuống.
Lần này bọn họ thật sự an toàn rồi.
Bước tiếp theo là phải nghĩ cách liên hệ về đại nhân vật của đạo viện, dâng phần truyền thừa cổ xưa này lên, đổi một cơ hội tiến vào đạo viện tu hành cho cháu trai nhà mình.
Về phần sao ông lão tại sao lại không tự tu hành, sau đó lại truyền nó cho cháu trai.
Nguyên nhân cũng đơn giản, bởi vì ông lão này mặc dù là người tu hành, nhưng cũng là tu sĩ Luyện Khí cảnh sơ kỳ, pháp môn tu luyện không những thô sơ mà còn không đầy đủ, khiến ông căn bản không thể hiểu được chân ý của bộ truyền thừa quý báu này.
Cho nên đừng nhắc chi đến việc tu luyện này.
Ông lão cũng nghĩ đến việc có nên đi hỏi các tu sĩ khác không.
Tuy nhiên, kế hoạch này nhanh chóng bị ông bác bỏ.
Người mà ông quen đa phần đều là tán tu, mà trong số các tán tu, ngươi có thể có được một bộ truyền thừa hoàn chỉnh cơ hồ đều là người khổng lồ ở một phương.
Tiền tài động nhân tâm, nói chi đến phần truyền thừa trân quý như thế này.
Cho nên sau khi suy nghĩ, cuối cùng ông lão quyết định giao lại phần truyền thừa này cho một đại nhân nào đó trong Đạo viện. Ông tin rằng điều này cũng đủ để cho cháu trai của mình một cơ hội thay đổi vận mệnh!
Mặc dù cháu trai mình đã tu hành quan trưởng pháp, cũng đản sinh linh thức, nhưng vẫn không phù hợp yêu cầu để vào đạo viện.
Dẫu biết vậy --- nhưng tất cả cũng vì bảo vệ mạng sống!
Mà ở một góc tối phía sau lưng cách ông lão không xa.
Có bốn cặp mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào hai ông cháu đang ở trong phố chợ.
“Làm sao bây giờ? Bọn họ vào phố chợ rồi, chúng ta không thể ra tay trong đó được.”
“Tuyệt đối không thể từ bỏ truyền thừa!”
“… Liều thôi! Đại huynh, ta vào phố chợ trước, sau khi tìm được người thì ta sẽ nghĩ biện pháp ép bọn họ ra ngoài, sau đó bắt đầu cướp truyền thừa. Chỉ cần một trong bốn chúng ta có thể mang truyền thừa về, vậy thì chính là công thần ngàn năm của của Vu tộc!”
"Được rồi, làm thôi!"
......
...
Trước cửa phố chợ Long Trạch.
Trương Cảnh cúi đầu xuống, không khỏi xoa xoa cái cổ đau nhức, trong mắt hiện lên một tia chấn động không thể tiêu tan.
“Cái miếu thờ cao quá, à nhầm, là cửa lầu!”
Sau đấy…
Trương Cảnh liếc Quý Bá Thường đi đằng trước một cái, bỗng nhiên có chút cạn lời.
Thì ra phố chợ Long Trạch nằm ngay bên cạnh đạo viện.
Từ chỗ ở xuất phát đến đi thì cũng chỉ mất tầm hai canh giờ mà thôi. Nếu dùng linh lực để đi vậy thì càng nhanh hơn, thậm chí còn không đến một canh giờ.
Vậy mà hắn còn tưởng quãng đường từ đạo việện tới phố chợ cần phải tính theo ngày chứ.
“Trương huynh, ngươi có biết người đứng sau phố chợ này là ai không?”
Phía trước truyền đến cái giọng dương dương đắc ý của Quý Bá Thường.
Giờ này khắc này, Quý Bá Thường đột nhiên cảm giác được linh hồn của mình bị đả kích nặng nề.
"Trương huynh, ngươi thành thật nói cho ta biết. Lúc trước ở lâm viện số bảy, có phải ngươi đã che giấu tiến độ tu luyện quan tưởng pháp không? Kỳ thực người đầu tiên nhập môn không phải là ta --- mà là ngươi!”
"Ngươi suy nghĩ nhiều quá."
Trương Cảnh vừa cười vừa nói.
"Trương huynh, thực không dám giấu giếm, hôm nay ta định nói cho ngươi một tin tốt. Nhưng xem tình hình bây giờ, ngươi yêu tâm đi, ta sẽ nhây đến khi nào sư tỷ chịu thì thôi!”
"Quý huynh, phố chợ Long Trạch kia rốt cuộc là nằm ở đâu?”
...
...
“Phố chợ Long Trạch là nơi tiếp giáp thánh địa tiên đạo Long Hồ Đạo Viện, truyền thuyết kể rằng phía sau phố chợ này chính là một đại nhân vật trong đạo viện, cho nên có rất ít kẻ cướp dám ở chỗ này gây chuyện.”
"Nha Tử, hai người chúng ta an toàn rồi!”
Một ông già khoảng sáu mươi tuổi có khuôn mặt gầy gò trầm giọng nói.
Bên cạnh ông là một đứa bé chừng bốn, năm tuổi, hơi cúi đầu, sắc mặt trông rất hốc hác.
Sau khi nghe ông lão nói, cậu bé lập tức ngẩng đầu lên nhìn vào mắt ông rồi thận trọng hỏi:
"Ông nội, ngươi lại nói dối ta nữa à?"
"Ha ha ha!"
Ông lão nghe vậy không khỏi bật cười.
"Ông nội lừa ngươi làm gì? Ngươi tự mình nhìn xem đi!"
Ông lão chỉ tay về phía trước.
Cậu bé nhìn theo hướng ông lão đang chỉ.
Đập vào mắt là một cánh cổng khổng lồ cao mười thước, uy nghiêm hùng vĩ, mơ hồ tản ra một cỗ khí tức nặng nề bất động như núi.
Nhìn xuyên qua cổng có thể nhìn thấy một dãy kiến trúc kéo dài hơn mười dặm, bên trong có người ra ngươi vào, trông rất náo nhiệt.
Và ở giữa cổng.
Bốn chữ ‘Phố Chợ Long Trạch’ vừa như rồng múa trong mưa, vừa như kỳ lân đạp đất.
Cậu bé chỉ liếc nhìn nó từ xa mấy lần liền cảm thấy trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện một thanh kiếm to lớn đang chém thẳng về phía này, khiến cậu bé vội vàng cúi đầu xuống.
Thấy thế.
Ông lão mắng:
“Tiểu Nha Tử, tuyệt đối không được nhìn chằm chằm bốn chữ này quá lâu. Chữ kia là do kiếm tiên trong đạo việện viết, nhìn lâu sẽ dẫn phát kiếm ý ở bên trong.”
"Hiểu rồi, ông nội."
Cậu bé ngoan ngoãn trả lời.
"Nha Tử trong tương lai có muốn trở nên mạnh mẽ như kiếm tiên đã viết ra điều này không?"
Chỉ thấy ông lão sờ đầu cậu bé rồi cười ha hả hỏi.
“Minh Nhi muốn!”
"Ha ha ha!"
Ông lão lại cười sảng khoái, một tay sờ sờ cái gói nhét trong ngực, nghiêm túc nói từng chữ:
"Ông nội nhất định sẽ đưa Nha tử để đạo viện tu hành.”
“Đến khi đó dù Nha Tử chúng ta không được chọn thì ông nội chết cũng nhắm mắt.”
"Ông nội đừng chết! Cha mẹ Minh Nhi chết rồi, Minh Nhi chỉ còn lại ông nội.”
Cậu bé ôm lấy chân ông lão, khóc nức nở nói.
“Được được, ông nội không chết! Ông nội còn muốn xem Nha Tử cưới tiên tử!”
Trong lúc hai người nói chuyện.
Thì ông lão cũng đã dẫn cậu bé đi vào phố chợ.
Đến lúc này, trái tim của lão cuối cùng cũng rơi xuống.
Lần này bọn họ thật sự an toàn rồi.
Bước tiếp theo là phải nghĩ cách liên hệ về đại nhân vật của đạo viện, dâng phần truyền thừa cổ xưa này lên, đổi một cơ hội tiến vào đạo viện tu hành cho cháu trai nhà mình.
Về phần sao ông lão tại sao lại không tự tu hành, sau đó lại truyền nó cho cháu trai.
Nguyên nhân cũng đơn giản, bởi vì ông lão này mặc dù là người tu hành, nhưng cũng là tu sĩ Luyện Khí cảnh sơ kỳ, pháp môn tu luyện không những thô sơ mà còn không đầy đủ, khiến ông căn bản không thể hiểu được chân ý của bộ truyền thừa quý báu này.
Cho nên đừng nhắc chi đến việc tu luyện này.
Ông lão cũng nghĩ đến việc có nên đi hỏi các tu sĩ khác không.
Tuy nhiên, kế hoạch này nhanh chóng bị ông bác bỏ.
Người mà ông quen đa phần đều là tán tu, mà trong số các tán tu, ngươi có thể có được một bộ truyền thừa hoàn chỉnh cơ hồ đều là người khổng lồ ở một phương.
Tiền tài động nhân tâm, nói chi đến phần truyền thừa trân quý như thế này.
Cho nên sau khi suy nghĩ, cuối cùng ông lão quyết định giao lại phần truyền thừa này cho một đại nhân nào đó trong Đạo viện. Ông tin rằng điều này cũng đủ để cho cháu trai của mình một cơ hội thay đổi vận mệnh!
Mặc dù cháu trai mình đã tu hành quan trưởng pháp, cũng đản sinh linh thức, nhưng vẫn không phù hợp yêu cầu để vào đạo viện.
Dẫu biết vậy --- nhưng tất cả cũng vì bảo vệ mạng sống!
Mà ở một góc tối phía sau lưng cách ông lão không xa.
Có bốn cặp mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào hai ông cháu đang ở trong phố chợ.
“Làm sao bây giờ? Bọn họ vào phố chợ rồi, chúng ta không thể ra tay trong đó được.”
“Tuyệt đối không thể từ bỏ truyền thừa!”
“… Liều thôi! Đại huynh, ta vào phố chợ trước, sau khi tìm được người thì ta sẽ nghĩ biện pháp ép bọn họ ra ngoài, sau đó bắt đầu cướp truyền thừa. Chỉ cần một trong bốn chúng ta có thể mang truyền thừa về, vậy thì chính là công thần ngàn năm của của Vu tộc!”
"Được rồi, làm thôi!"
......
...
Trước cửa phố chợ Long Trạch.
Trương Cảnh cúi đầu xuống, không khỏi xoa xoa cái cổ đau nhức, trong mắt hiện lên một tia chấn động không thể tiêu tan.
“Cái miếu thờ cao quá, à nhầm, là cửa lầu!”
Sau đấy…
Trương Cảnh liếc Quý Bá Thường đi đằng trước một cái, bỗng nhiên có chút cạn lời.
Thì ra phố chợ Long Trạch nằm ngay bên cạnh đạo viện.
Từ chỗ ở xuất phát đến đi thì cũng chỉ mất tầm hai canh giờ mà thôi. Nếu dùng linh lực để đi vậy thì càng nhanh hơn, thậm chí còn không đến một canh giờ.
Vậy mà hắn còn tưởng quãng đường từ đạo việện tới phố chợ cần phải tính theo ngày chứ.
“Trương huynh, ngươi có biết người đứng sau phố chợ này là ai không?”
Phía trước truyền đến cái giọng dương dương đắc ý của Quý Bá Thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.