Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ
Chương 145:
Duy Khách
07/04/2021
Cô gái gàng xóm Bính Bính bị kẹt trên trần nhà, lúc này ung dung lắc lắc trên đó, bà lão vẫn ôm cây chổi quét quét, nhìn cũng thoải mái, nhìn kỹ, sẽ phát hiện hai con quỷ này rất vui vẻ.
Mấy con quỷ bu lại thương lượng, vẫn không nghĩ nổi ra biện pháp gì, chỉ có thể đi về trước hỏi mấy con quỷ khác có biện pháp gì chưa, hoặc là hỏi nữ quỷ áo đỏ, bởi vì về mảng này cô ta so với bọn họ kiến thức nhiều hơn, trình độ cao, chắc chắn biết việc này nên làm cái gì.
...
Một cái bóng đen mờ mờ bay vào trong cục cảnh sát, lúc ẩn lúc hiện, trong thoáng chốc nhìn lại, còn tưởng là mình bị hoa mắt.
Tiểu Triệu núp tại nơi hẻo lánh trong đó, cả người đều lạnh đến run rẩy.
Mặc dù nói cái phòng giam này mở lò sưởi, không mặc áo khoác cũng không lạnh, mấy bạn cùng phòng gã cũng chẳng mặc áo khoác, chỉ mặc độc cái áo mỏng ngồi tại chỗ xem tiết mục cuối năm, vừa xem vừa chửi thề, vô cùng náo nhiệt, cũng may gần mười hai giờ, tiết mục cuối năm sắp kết thúc, chứ nếu không gã lại nhìn bọn họ cười vui vẻ như vậy, trong lòng tức muốn chết.
Bởi vì gã thật sự là lạnh sắp chết rồi, rõ ràng trên người còn mặc áo khoác bông, nhưng gã vẫn rất lạnh. Từ khi gã vô nhà cô gái tóc dài ăn trộm xong bị bắt, cả người sợ đến độ tim đập loạn nhịp.
Thật vất vả từ cục cảnh sát đi ra, gã nghỉ ngơi vài ngày mới dám tiếp tục làm việc, muốn cố gắng thêm một chút, hớn hở tích tiền sang năm sống dễ chịu hơn, ai ngờ đâu gã không ra tay được! Mỗi lần muốn ra tay liền bị phát hiện ngay, không thì gặp được mấy người có lòng tốt đuổi gã chạy như đuổi chó, sự nghiệp tiến vào thời kì xuống dốc chưa từng có trước nay.
Lần này sở dĩ tên trộm họ Triệu bị bắt, cũng vì gã ở trên xe buýt trộm máy móc bị người phát hiện, tài xế xe buýt không nói hai lời mang theo cả người lẫn xe đến đồn cảnh sát gần nhất, tên trộm họ Triệu cũng là khách quen của đồn cảnh sát, bị đồng chí cảnh sát nhìn cái nhận ra ngay, tang vật đã lấy được, như thế rất tốt, tối ba mươi coi như trôi qua trong cục cảnh sát.
Gã vốn là cô nhi mất hết cha mẹ, ăn tết ở đâu mà chả được? Nhưng mà lạnh lắm, chẳng biết là gã đổ bệnh kiểu gì, cả người lạnh toát không chịu được.
Cuối cùng gã thực sự nhịn không được, ngay tại cửa hô vài tiếng, nói gã bị bệnh rồi! Phải uống thuốc! Gã không uống thuốc sẽ chết vì bệnh mất.
Đồng chí cảnh sát đi tới nhìn một chút, thấy tên trộm chuyên nghiệp vẻ mặt chột dạ, bờ môi tái nhợt, mặc áo bông vẫn đang run rẩy, lại sờ trán gã một cái, đúng thật, rất là lạnh, giống như bị cảm.
" Anh cố tình sinh bệnh, nghĩ kiểu này đã có thể ra ngoài ư?"
"Tôi làm thế để làm gì? Tôi nghèo như này, bệnh còn không có tiền uống thuốc, tôi chả nhẽ tự tìm rắc rối cho mình sao?"
"Anh chờ một chút, tôi đi tìm đội trưởng."
Tiểu Triệu vội vàng nói xong, mắt thấy cảnh sát đồng chí đi ra, hắn đã chờ ước chừng mười phút, người bên kia mới đến đây, nói là dẫn hắn đi một chút kia thuốc, còn đặc biệt cảnh cáo hắn nói tuyệt đối đừng nghĩ ra vẻ.
Hắn nào dám tại trong cục cảnh sát ra vẻ a? Đây không phải là muốn chết sao?
Ai ngờ ngay khi cửa sắt vừa mở ra, vốn dĩ cơ thể tên trộm họ Triệu đang yếu ớt đột nhiên cứng một chút, gã run lập cập, đôi mắt lanh lợi bỗng trở nên đờ đẫn, vẻ mặt không cảm xúc, gã nhón chân lên, ánh mắt quỷ dị quét qua người cảnh sát trước mặt, sau đó khi cảnh sát đang rơi vào sự nghi hoặc, gã giang hai tay nhào tới!
Đáng lẽ “tên trộm họ Triệu” đang hết sức yếu ớt thì lấy đâu ra sức, vậy mà thoáng cái liền đá bay đồng chí cảnh sát ra ngoài, đối phương nặng nề văng vào tường, rồi rơi xuống đất, ôm bụng không thể động đậy, đau đến một lúc lâu vẫn không đứng nổi, anh ta động đậy muốn gọi người đến, cuối cùng mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Động tĩnh như vậy dĩ nhiên thu hút sự chú ý của những người tù bên cạnh, tiết mục cuối năm họ không thèm xem, ầm ĩ duỗi cổ sang đây xem náo nhiệt.
"Có chuyện gì xảy ra vậy? Có người đánh lén cảnh sát sao? Lá gan này cũng lớn quá ta, không muốn sống nữa chắc?"
"Hình như là vượt ngục?"
"Đệch! Ghê thế? Đây chính là cục cảnh sát, người nào dám tập kích cảnh sát vượt ngục? Quá trâu bò! Tôi muốn coi anh ta là thần tượng ."
"Nhìn đê, hình như gã đến đây đúng không?"
"Tên trộm họ Triệu" sau khi đánh bại cảnh sát xong thì đi ra ngoài, gã nhón mũi chân, đờ đẫn đi tới cảnh sát đang ngất xỉu, dùng một tay xách anh ta lên, kéo ra ngoài. Khi đi tới nhà tù tiếp theo, gã dừng lại chốc lát, tay “ xoạch” một phát, khóa cửa cực kỳ rắn chắc đã bị kéo hư, mấy người nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, tròng mắt cũng muốn rớt xuống!
Người này nhìn dáng vừa gầy lại nhỏ, sao mạnh thế? Còn là người hả?
Không chỉ có thế, mỗi khi gã đi qua một gian nhà tù, liền kéo hư một ổ khóa, nơi này tuy là chỗ tạm giam ở đồn cảnh sát, nhưng cũng phải có tận mấy gian, bên trong còn nhốt khá nhiều người, coi như ít nhất có chừng ba mươi tên! Gian nào cũng phá ổ khóa thì khác gì ong vỡ tổ?
Có điều lúc này bọn họ đều ghé vào cửa quan sát, không dám chạy đi, dù sao súng bắn chim đầu đàn*, bọn họ nào ngốc như vậy.
* kẻ nổi tiếng dễ bị ghen ghét
Bởi vì động tĩnh bên này quá lớn, chuông báo động reo vang, rất nhanh, các đồng chí cảnh sát nghe tin liền tới, khuôn mặt bọn họ nghiêm túc, khí chất lạnh lùng chính trực, tay cầm vũ khí, nhìn trong tay tên trộm họ Triệu xách theo đồng sự, nói: "Anh đã bị bao vây, biết điều thì để vũ khí xuống ngay, lập tức đầu hàng! Nếu không tội anh cộng thêm một tội vượt ngục còn tập kích cảnh sát, đừng mong ra tù được!"
"Tên trộm họ Triệu" nhìn bọn họ chằm chằm, nhếch môi cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt tái nhợt có sự quỷ dị không thể miêu tả bằng lời, so với ấn tượng gã để cho người khác ban đầu như hai người khác nhau, mọi người quay đầu nhìn nhau, cực kỳ nghi hoặc, bởi vì gã thực sự quá kỳ lạ, khiến người ta phải suy nghĩ. Ai ngờ đúng lúc này, trong đồn cảnh sát đang sáng sủa bỗng dưng “cót két” vài tiếng, ánh đèn lập lòe, phụt tắt. Cả phòng nháy mắt tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón, xung quanh tối như mực, không nhìn được thứ gì.
"Chuyện gì xảy ra? Bị cúp điện?"
"Mất điện? Làm sao có thể mất điện? Đường dây bị hỏng à?"
"Nếu vậy chúng ta..." Đào tẩu đi?
Bây giờ cúp điện, tối như bưng, không phải là thời cơ tốt nhất để chạy trốn sao?
Trong một khoảng khắc, không ít người có suy nghĩ như thế.
...
"Tên trộm họ Triệu" làm bị thương cảnh sát, còn mở hết cửa sắt của mấy ngục giam, bây giờ còn khiến đèn hỏng luôn? Không chỉ có người bị giam ở trong kinh ngạc, ngay cả cảnh sát ở đấy cũng sợ ngây người, có tổ chức và kế hoạch trật tự rõ ràng thế này, một mình gã nhất định làm không được, trừ phi gã còn có đồng bọn.
Trong chốc lát, mọi người như gặp đại địch, rối rít giơ đèn pin lên, nhắm vào "tên trộm họ Triệu ", đồng thời âm thầm phân phó bên dưới, cẩn thận kiểm tra quanh đồn cảnh sát có nhân vật khả nghi nào không, bọn họ nghi ngờ bên ngoài có người tiếp ứng.
Giang Thiên lại không cho rằng như vậy, bởi vì anh luôn cảm thấy trạng thái "tên trộm họ Triệu" bây giờ hơi quen mắt, giống như đã gặp ở đâu rồi, nhưng một hồi anh vẫn chưa nghĩ ra... A, đúng, anh nhớ rồi! Ngày hôm đó khi anh và đồng sự ở ngoài tìm kiếm tin tức Tô Địch, liền gặp được Cố Phi Âm tóm hai tên cướp kỳ quái đến tự thú, trang thái hai tên cướp đó rất giống tên trộm họ Triệu bây giờ, sắc mặt tái nhợt, cứng đơ, ánh mắt quỷ dị, thậm chí còn... nhón mũi chân.
Khi người bị quỷ nhập gót chân không chạm đất, bởi vì trong cơ thể chứa quỷ, người bị quỷ điều khiển, kêu họ đi phía trái sẽ đi phía trái, đi phía phải sẽ đi phía phải, vốn dĩ cơ thể không có ý thức.
Chẳng lẽ đây cũng bị quỷ nhập vào người rồi à?
Lưng Giang thiên lạnh toát, anh rất sợ hãi, nếu như là quỷ nhập vào người, vậy bọn anh sao đối phó nổi? Với lại mục đích của con quỷ này là gì? Gây ra động tĩnh lớn thế này, có lẽ mục đích không đơn giản.
Khi anh đang nghi ngờ, thì một tên phạm nhân thân hình to lớn đi tới đứng sau lưng “tên trộm họ Triệu”, trên mặt gã ta biểu lộ sự đờ đẫn, đôi mắt thật thà nhìn chằm chằm bọn họ; ngay sau đó, lại một tên phạm nhân gầy và đen nhẻm ước chừng khoảng bốn mươi đi ra, mặt mũi của gã cũng cứng đơ, ánh mắt quỷ dị, giật giật khóe miệng, hằm hằm nhìn bọn họ.
Có một tên, hai tên, sẽ có ba tên, bốn tên, năm tên…
Đệch, thế mà khoảng chừng hơn mười tên!
Hôm nay là ba mươi tết, cộng thêm đêm hôm khuya khoắt, rất nhiều người đã về nhà rồi, đồng chí tăng ca cũng đa số tuần tra quản lý trị an bên ngoài. Hiện tại người trong cục vốn ít, thêm chuyện đột nhiên xảy ra, thật là bị đánh trở tay không kịp.
Đội trưởng đề phòng lấy ra súng, quát: "Mấy người bây giờ muốn làm gì? Vượt ngục sao? Đại lục lớn thế này, thân phận của các người đều ghi lại trong danh sách, nghĩ mình có thể chạy tới chỗ nào? Không có hộ chiếu, thẻ căn cước thì ngay cả đất nước mình mấy người cũng không ra được, đừng tưởng rằng chạy ra sẽ tự do, tranh thủ thời gian trở về cho tôi, chuyện lần này tôi có thể không truy cứu, nhưng nếu như các người còn quá đáng, đừng trách chúng tôi không nương tay!"
Đồng sự A nói "Nhanh trở về hết đi! Trở lại gian phòng của mình đợi đi, nơi này có giám sát, nếu có người muốn nhân cơ hội chạy trốn, đừng hòng nghĩ các người trốn thoát."
Đồng sự B nói: "Nhanh lên, đừng để chúng tôi ra tay!"
Đáng tiếc cho dù bọn họ uy hiếp dụ dỗ thế nào, "tên trộm họ Triệu" cầm đầu nhóm người giống như là không nghe thấy, cứng ngắc đứng tại chỗ không nhúc nhích, ngược lại càng có nhiều người đều tới cửa xem náo nhiệt, nhắm thời cơ muốn chạy trốn. Mẹ nó! Làm gì có ai lại muốn ở nhà tù?
Thời điểm cảnh sát và "tên trộm họ Triệu" đang giằng co, thì thấy tên phạm nhân cao to chợt đưa tay chen vô cửa ra vào, một phát túm lấy người đàn ông đang duỗi cổ ngó ra ngoài, không nói hai lời, trực tiếp vứt anh ta xuống đất rồi đánh, người đàn ông kia kia bị đánh bất ngờ, liền nổi giận ngay: "Con mẹ mày, mày đánh tao làm chi?"
Mấy con quỷ bu lại thương lượng, vẫn không nghĩ nổi ra biện pháp gì, chỉ có thể đi về trước hỏi mấy con quỷ khác có biện pháp gì chưa, hoặc là hỏi nữ quỷ áo đỏ, bởi vì về mảng này cô ta so với bọn họ kiến thức nhiều hơn, trình độ cao, chắc chắn biết việc này nên làm cái gì.
...
Một cái bóng đen mờ mờ bay vào trong cục cảnh sát, lúc ẩn lúc hiện, trong thoáng chốc nhìn lại, còn tưởng là mình bị hoa mắt.
Tiểu Triệu núp tại nơi hẻo lánh trong đó, cả người đều lạnh đến run rẩy.
Mặc dù nói cái phòng giam này mở lò sưởi, không mặc áo khoác cũng không lạnh, mấy bạn cùng phòng gã cũng chẳng mặc áo khoác, chỉ mặc độc cái áo mỏng ngồi tại chỗ xem tiết mục cuối năm, vừa xem vừa chửi thề, vô cùng náo nhiệt, cũng may gần mười hai giờ, tiết mục cuối năm sắp kết thúc, chứ nếu không gã lại nhìn bọn họ cười vui vẻ như vậy, trong lòng tức muốn chết.
Bởi vì gã thật sự là lạnh sắp chết rồi, rõ ràng trên người còn mặc áo khoác bông, nhưng gã vẫn rất lạnh. Từ khi gã vô nhà cô gái tóc dài ăn trộm xong bị bắt, cả người sợ đến độ tim đập loạn nhịp.
Thật vất vả từ cục cảnh sát đi ra, gã nghỉ ngơi vài ngày mới dám tiếp tục làm việc, muốn cố gắng thêm một chút, hớn hở tích tiền sang năm sống dễ chịu hơn, ai ngờ đâu gã không ra tay được! Mỗi lần muốn ra tay liền bị phát hiện ngay, không thì gặp được mấy người có lòng tốt đuổi gã chạy như đuổi chó, sự nghiệp tiến vào thời kì xuống dốc chưa từng có trước nay.
Lần này sở dĩ tên trộm họ Triệu bị bắt, cũng vì gã ở trên xe buýt trộm máy móc bị người phát hiện, tài xế xe buýt không nói hai lời mang theo cả người lẫn xe đến đồn cảnh sát gần nhất, tên trộm họ Triệu cũng là khách quen của đồn cảnh sát, bị đồng chí cảnh sát nhìn cái nhận ra ngay, tang vật đã lấy được, như thế rất tốt, tối ba mươi coi như trôi qua trong cục cảnh sát.
Gã vốn là cô nhi mất hết cha mẹ, ăn tết ở đâu mà chả được? Nhưng mà lạnh lắm, chẳng biết là gã đổ bệnh kiểu gì, cả người lạnh toát không chịu được.
Cuối cùng gã thực sự nhịn không được, ngay tại cửa hô vài tiếng, nói gã bị bệnh rồi! Phải uống thuốc! Gã không uống thuốc sẽ chết vì bệnh mất.
Đồng chí cảnh sát đi tới nhìn một chút, thấy tên trộm chuyên nghiệp vẻ mặt chột dạ, bờ môi tái nhợt, mặc áo bông vẫn đang run rẩy, lại sờ trán gã một cái, đúng thật, rất là lạnh, giống như bị cảm.
" Anh cố tình sinh bệnh, nghĩ kiểu này đã có thể ra ngoài ư?"
"Tôi làm thế để làm gì? Tôi nghèo như này, bệnh còn không có tiền uống thuốc, tôi chả nhẽ tự tìm rắc rối cho mình sao?"
"Anh chờ một chút, tôi đi tìm đội trưởng."
Tiểu Triệu vội vàng nói xong, mắt thấy cảnh sát đồng chí đi ra, hắn đã chờ ước chừng mười phút, người bên kia mới đến đây, nói là dẫn hắn đi một chút kia thuốc, còn đặc biệt cảnh cáo hắn nói tuyệt đối đừng nghĩ ra vẻ.
Hắn nào dám tại trong cục cảnh sát ra vẻ a? Đây không phải là muốn chết sao?
Ai ngờ ngay khi cửa sắt vừa mở ra, vốn dĩ cơ thể tên trộm họ Triệu đang yếu ớt đột nhiên cứng một chút, gã run lập cập, đôi mắt lanh lợi bỗng trở nên đờ đẫn, vẻ mặt không cảm xúc, gã nhón chân lên, ánh mắt quỷ dị quét qua người cảnh sát trước mặt, sau đó khi cảnh sát đang rơi vào sự nghi hoặc, gã giang hai tay nhào tới!
Đáng lẽ “tên trộm họ Triệu” đang hết sức yếu ớt thì lấy đâu ra sức, vậy mà thoáng cái liền đá bay đồng chí cảnh sát ra ngoài, đối phương nặng nề văng vào tường, rồi rơi xuống đất, ôm bụng không thể động đậy, đau đến một lúc lâu vẫn không đứng nổi, anh ta động đậy muốn gọi người đến, cuối cùng mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Động tĩnh như vậy dĩ nhiên thu hút sự chú ý của những người tù bên cạnh, tiết mục cuối năm họ không thèm xem, ầm ĩ duỗi cổ sang đây xem náo nhiệt.
"Có chuyện gì xảy ra vậy? Có người đánh lén cảnh sát sao? Lá gan này cũng lớn quá ta, không muốn sống nữa chắc?"
"Hình như là vượt ngục?"
"Đệch! Ghê thế? Đây chính là cục cảnh sát, người nào dám tập kích cảnh sát vượt ngục? Quá trâu bò! Tôi muốn coi anh ta là thần tượng ."
"Nhìn đê, hình như gã đến đây đúng không?"
"Tên trộm họ Triệu" sau khi đánh bại cảnh sát xong thì đi ra ngoài, gã nhón mũi chân, đờ đẫn đi tới cảnh sát đang ngất xỉu, dùng một tay xách anh ta lên, kéo ra ngoài. Khi đi tới nhà tù tiếp theo, gã dừng lại chốc lát, tay “ xoạch” một phát, khóa cửa cực kỳ rắn chắc đã bị kéo hư, mấy người nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, tròng mắt cũng muốn rớt xuống!
Người này nhìn dáng vừa gầy lại nhỏ, sao mạnh thế? Còn là người hả?
Không chỉ có thế, mỗi khi gã đi qua một gian nhà tù, liền kéo hư một ổ khóa, nơi này tuy là chỗ tạm giam ở đồn cảnh sát, nhưng cũng phải có tận mấy gian, bên trong còn nhốt khá nhiều người, coi như ít nhất có chừng ba mươi tên! Gian nào cũng phá ổ khóa thì khác gì ong vỡ tổ?
Có điều lúc này bọn họ đều ghé vào cửa quan sát, không dám chạy đi, dù sao súng bắn chim đầu đàn*, bọn họ nào ngốc như vậy.
* kẻ nổi tiếng dễ bị ghen ghét
Bởi vì động tĩnh bên này quá lớn, chuông báo động reo vang, rất nhanh, các đồng chí cảnh sát nghe tin liền tới, khuôn mặt bọn họ nghiêm túc, khí chất lạnh lùng chính trực, tay cầm vũ khí, nhìn trong tay tên trộm họ Triệu xách theo đồng sự, nói: "Anh đã bị bao vây, biết điều thì để vũ khí xuống ngay, lập tức đầu hàng! Nếu không tội anh cộng thêm một tội vượt ngục còn tập kích cảnh sát, đừng mong ra tù được!"
"Tên trộm họ Triệu" nhìn bọn họ chằm chằm, nhếch môi cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt tái nhợt có sự quỷ dị không thể miêu tả bằng lời, so với ấn tượng gã để cho người khác ban đầu như hai người khác nhau, mọi người quay đầu nhìn nhau, cực kỳ nghi hoặc, bởi vì gã thực sự quá kỳ lạ, khiến người ta phải suy nghĩ. Ai ngờ đúng lúc này, trong đồn cảnh sát đang sáng sủa bỗng dưng “cót két” vài tiếng, ánh đèn lập lòe, phụt tắt. Cả phòng nháy mắt tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón, xung quanh tối như mực, không nhìn được thứ gì.
"Chuyện gì xảy ra? Bị cúp điện?"
"Mất điện? Làm sao có thể mất điện? Đường dây bị hỏng à?"
"Nếu vậy chúng ta..." Đào tẩu đi?
Bây giờ cúp điện, tối như bưng, không phải là thời cơ tốt nhất để chạy trốn sao?
Trong một khoảng khắc, không ít người có suy nghĩ như thế.
...
"Tên trộm họ Triệu" làm bị thương cảnh sát, còn mở hết cửa sắt của mấy ngục giam, bây giờ còn khiến đèn hỏng luôn? Không chỉ có người bị giam ở trong kinh ngạc, ngay cả cảnh sát ở đấy cũng sợ ngây người, có tổ chức và kế hoạch trật tự rõ ràng thế này, một mình gã nhất định làm không được, trừ phi gã còn có đồng bọn.
Trong chốc lát, mọi người như gặp đại địch, rối rít giơ đèn pin lên, nhắm vào "tên trộm họ Triệu ", đồng thời âm thầm phân phó bên dưới, cẩn thận kiểm tra quanh đồn cảnh sát có nhân vật khả nghi nào không, bọn họ nghi ngờ bên ngoài có người tiếp ứng.
Giang Thiên lại không cho rằng như vậy, bởi vì anh luôn cảm thấy trạng thái "tên trộm họ Triệu" bây giờ hơi quen mắt, giống như đã gặp ở đâu rồi, nhưng một hồi anh vẫn chưa nghĩ ra... A, đúng, anh nhớ rồi! Ngày hôm đó khi anh và đồng sự ở ngoài tìm kiếm tin tức Tô Địch, liền gặp được Cố Phi Âm tóm hai tên cướp kỳ quái đến tự thú, trang thái hai tên cướp đó rất giống tên trộm họ Triệu bây giờ, sắc mặt tái nhợt, cứng đơ, ánh mắt quỷ dị, thậm chí còn... nhón mũi chân.
Khi người bị quỷ nhập gót chân không chạm đất, bởi vì trong cơ thể chứa quỷ, người bị quỷ điều khiển, kêu họ đi phía trái sẽ đi phía trái, đi phía phải sẽ đi phía phải, vốn dĩ cơ thể không có ý thức.
Chẳng lẽ đây cũng bị quỷ nhập vào người rồi à?
Lưng Giang thiên lạnh toát, anh rất sợ hãi, nếu như là quỷ nhập vào người, vậy bọn anh sao đối phó nổi? Với lại mục đích của con quỷ này là gì? Gây ra động tĩnh lớn thế này, có lẽ mục đích không đơn giản.
Khi anh đang nghi ngờ, thì một tên phạm nhân thân hình to lớn đi tới đứng sau lưng “tên trộm họ Triệu”, trên mặt gã ta biểu lộ sự đờ đẫn, đôi mắt thật thà nhìn chằm chằm bọn họ; ngay sau đó, lại một tên phạm nhân gầy và đen nhẻm ước chừng khoảng bốn mươi đi ra, mặt mũi của gã cũng cứng đơ, ánh mắt quỷ dị, giật giật khóe miệng, hằm hằm nhìn bọn họ.
Có một tên, hai tên, sẽ có ba tên, bốn tên, năm tên…
Đệch, thế mà khoảng chừng hơn mười tên!
Hôm nay là ba mươi tết, cộng thêm đêm hôm khuya khoắt, rất nhiều người đã về nhà rồi, đồng chí tăng ca cũng đa số tuần tra quản lý trị an bên ngoài. Hiện tại người trong cục vốn ít, thêm chuyện đột nhiên xảy ra, thật là bị đánh trở tay không kịp.
Đội trưởng đề phòng lấy ra súng, quát: "Mấy người bây giờ muốn làm gì? Vượt ngục sao? Đại lục lớn thế này, thân phận của các người đều ghi lại trong danh sách, nghĩ mình có thể chạy tới chỗ nào? Không có hộ chiếu, thẻ căn cước thì ngay cả đất nước mình mấy người cũng không ra được, đừng tưởng rằng chạy ra sẽ tự do, tranh thủ thời gian trở về cho tôi, chuyện lần này tôi có thể không truy cứu, nhưng nếu như các người còn quá đáng, đừng trách chúng tôi không nương tay!"
Đồng sự A nói "Nhanh trở về hết đi! Trở lại gian phòng của mình đợi đi, nơi này có giám sát, nếu có người muốn nhân cơ hội chạy trốn, đừng hòng nghĩ các người trốn thoát."
Đồng sự B nói: "Nhanh lên, đừng để chúng tôi ra tay!"
Đáng tiếc cho dù bọn họ uy hiếp dụ dỗ thế nào, "tên trộm họ Triệu" cầm đầu nhóm người giống như là không nghe thấy, cứng ngắc đứng tại chỗ không nhúc nhích, ngược lại càng có nhiều người đều tới cửa xem náo nhiệt, nhắm thời cơ muốn chạy trốn. Mẹ nó! Làm gì có ai lại muốn ở nhà tù?
Thời điểm cảnh sát và "tên trộm họ Triệu" đang giằng co, thì thấy tên phạm nhân cao to chợt đưa tay chen vô cửa ra vào, một phát túm lấy người đàn ông đang duỗi cổ ngó ra ngoài, không nói hai lời, trực tiếp vứt anh ta xuống đất rồi đánh, người đàn ông kia kia bị đánh bất ngờ, liền nổi giận ngay: "Con mẹ mày, mày đánh tao làm chi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.