Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân
Chương 139: Vương Chiến
22legend4
26/02/2020
Trần Lương cùng 2 sủng thú tiếp tục lên đường, thỉnh thoảng lại chiến đấu kịch liệt, thỉnh thoảng phải bỏ của chạy lấy người.
Trần Lương gặp được 1 cây linh dược Thông Quang Chi Lăng, rất bổ cho quang thuộc tính tu sĩ. Hắn dự định ngắt lấy về cho Tuyết Hoa. Đáng tiếc có 1 con yêu thú cấp 10 Lăng Thông Địa Lãn trông coi. Đám Trần Lương bị Lăng Thông Địa Lãn phát hiện, đuổi đánh gần chết.
Ám vực đầy rẫy nguy hiểm. May nhờ bản sự chạy trốn thượng đẳng của Tiếu Ngạo mà bọn hắn nhiều lần thoát chết trong gang tấc.
Nguy hiểm không chỉ đến từ yêu thú, mà còn đến từ thiên nhiên nơi đây.
Có một lần đang đi đường, đám Trần Lương đột nhiên rơi vào mưa đá từ trên cao rơi xuống. Đá rơi không phải loại tầm thường mà đều có nhiệt độ cao như nham thạch lại cứng rắn vô cùng.
Mưa đá đột ngột, Tiếu Ngạo không kịp bày ra Không Gian Truyền Tống đưa đồng bọn rời đi, chỉ có thể sử dụng Không Gian Na Di giúp cả đám tránh những viên đá to bằng mấy người ôm.
Mưa đá dày đặc, Không Gian Na Di không phải lúc nào cũng kịp thời sử dụng. Còn may có Yêu Giáp của Ngạo Thiên bảo vệ. Tuy nhiên lực lượng của mỗi viên đá đều rất mạnh, khiến cho Yêu Giáp chỉ mới bị 1 viên va vào, liền biến mất.
Mỗi một lần Yêu Giáp bị phá hủy, Ngạo Thiên liền cấp tốc tạo ra Yêu Giáp mới. Độ trễ giữa 2 lần tạo Yêu Giáp là một hơi thở, đủ để vô số đá rơi vào đầu nếu đứng yên. Vì vậy sự kết hợp giữa Tiếu Ngạo và Ngạo Thiên là vô cùng quan trọng.
Có lần, Trần Lương thậm chí còn phải vận dụng Yêu Ảnh được cất dự trữ trong Khuyển Dạ Xoa để phá hủy 1 tảng đá rơi vào bọn hắn trong khi Yêu Giáp và Không Gian Na Di đều chưa kịp triển khai.
Võ kỹ của Trần Lương cũng vô dụng, vì đợi hắn đánh ra được 1 chiêu thì cả đám chết hết rồi.
Nếu là đá cứng bình thường, Trần Lương có thể cất bọn Ngạo Thiên vào Không Vật rồi sử dụng Thân Hóa Lôi Đình để tránh thoát. Có điều mỗi viên đá đều ẩn chứa nhiệt độ cao có thể gây thương tổn cho cơ thể hóa lôi của hắn. 1 viên có thể không sao, nhưng nhiều viên thì không biết được điều gì.
Ròng rã 3 năm, bọn hắn cuối cùng đã đặt chân tới nơi thẳng đứng với nhị dương, là nơi có khoảng cách gần nhất với nhị dương trên mặt đất. Sức nóng từ nhị dương cực cao, khiến nơi đây mười dặm bán kính không có lấy một ngọn cỏ, bóng cây.
Từ mặt đất tới nhị dương cách nhau chừng 10 dặm khoảng cách mà nhiệt lượng đã thế này, không biết đi tới gần nhiệt độ còn cao đến khủng khiếp thế nào.
Trần Lương không vận chuyển nguyên khí bảo vệ vẫn có thể chịu đựng được nhiệt lượng này, nhưng chưa đầy một nén nhang, lớp da bên ngoài của hắn đã bắt đầu có dấu hiệu bị thiêu đốt, tổn thương nghiêm trọng.
Bước từng bước nghiên cứu nơi đây không phát hiện ra điều gì, Trần Lương đành rời đi. Nhưng không phải quay lại nơi cửa vào, mà tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Nơi nhị dương đứng đỉnh có thể là trung tâm ám vực. Để đi đến cuối ám vực, khoảng cách còn xa xôi vô cùng.
Hắn cũng không phải một đường đi thẳng mà đi hướng này một chút, đi hướng kia một chút. Mỗi khi cần chiến đấu, Ngạo Thiên luôn là lính tiên phong. Trừ khi nó rơi xuống hạ phong, cách biệt thực lực quá rõ ràng, Trần Lương mới cùng Tiếu Ngạo xen vào trận chiến. Còn không thì cho dù Ngạo Thiên có trọng thương đến mức nào, Trần Lương cũng chỉ dửng dưng quan chiến.
Một nơi đầy rẫy những yêu thú mạnh mẽ như này không dễ tìm thấy, là cơ hội cho Ngạo Thiên rèn luyện những trận chiến một mất một còn.
Cho dù có cao thủ chạy trốn như Tiếu Ngạo, Trần Lương vẫn phải cẩn thận từng li từng tí. Nếu là chủ quan, cho dù cao thủ Địa cấp võ giả cũng chết mà không biết vì sao.
Tại ám vực này, có yêu thú sở hữu tốc độ nhanh đến nỗi na di của Tiếu Ngạo cũng không hơn là bao; có yêu thú tàng hình dễ dàng tiến sát sau lưng cắt cổ ngươi mà không hề hay biết; có yêu thú phóng ra quang thương sắc bén đến kinh người;....
Vượt muôn trùng hiểm nguy, Trần Lương đang đứng trước một khung cảnh trái ngược hoàn toàn với tất cả những gì hắn nhìn thấy trước đó trong ám vực, một vùng đất không có ánh sáng.
Vùng đất bóng tối này không phải bị che bởi thứ gì, mà là ánh sáng đi đến ranh giới vùng đất liền biến mất không dấu vết. Dường như vùng đất này không cho phép sự tồn tại của ánh sáng.
Trần Lương đặt một chân vào vùng đất bóng tối, đặt một chân bên ngoài, hoàn toàn không thấy bất thường gì, chỉ khác nhau do bên ngoài có hủy diệt quang mang nên nóng, bỏng và sáng. Còn không hiểu vì sao ánh sáng không vào được bên trong.
Vùng đất bóng tối có thể là lí do cho cái tên Ám Vực. Lúc đầu Trần Lương nghĩ là vì cửa vào nằm ở trong vực sâu ngàn trượng.
Hắn cùng 2 sủng thú tiến vào vùng đất bóng tối. Hoàng cấp tu vi không cần ánh sáng để nhìn vật, vì vậy hoàn cảnh ở nơi này đều được thu vào tầm mắt của Trần Lương.
1 tuần đi lại trong vùng đất bóng tối giúp Trần Lương có được một cái nhìn ban đầu, đó là yêu thú sống trong đây có phần hiền lành và yếu hơn so với bên ngoài. Điều này rất dễ hiểu, vì yêu thú bên ngoài phải chịu đựng hủy diệt quang mang hàng ngày, hàng tháng, hàng năm, tự nhiên là có sức chịu đựng cao hơn. Môi trường khắc nghiệt hơn cũng khiến chúng hung dữ hơn, lực chiến đấu cao hơn.
Nói yếu hơn, là khi so sánh với bên ngoài trong khắc nghiệt. Còn vùng đất bóng tối vẫn có những yêu thú mạnh mẽ khiến Ngạo Thiên khổ chiến.
Có 1 điều khiến Trần Lương cảm thấy kỳ lạ. Bọn hắn thường xuyên gặp được các loài yêu thú khác làm dáng cúi đầu khi đi qua. Còn có 1 con yêu thú cấp 10, Bát Chung Vỹ Xà, ban đầu thấy bọn hắn đến gần liền bỏ chạy, nhưng sau đó, không hiểu vì lí do gì quay lại tấn công. Mà chỉ nhằm vào Ngạo Thiên tấn công, không màng đến Tiếu Ngạo và Trần Lương.
Sau 2 tháng, Trần Lương đã biết lí do.
Đang đi bộ yên lành trong vùng đất bóng tối, đám Trần Lương đột nhiên bị vây quanh bởi một đoàn yêu thú lên tới cả trăm con lớn nhỏ, nhìn qua có cả mấy con cấp 10. Trong đó, cầm đầu là 1 con Tam Nhãn Lang mất 1 mắt trái.
Tam Nhãn Lang chột mắt to lớn hơn hẳn Ngạo Thiên, rất có thể nó đã đột phá lên cấp 10, là một Tam Nhãn Lang trưởng thành với đầy đủ sức mạnh.
Tam Nhãn Lang chột mắt gào lên mấy tiếng, thông qua Ngạo Thiên, Trần Lương cũng hiểu được nó nói gì
"Cút khỏi nơi đây" Tam Nhãn Lang chột mắt không một lời chào hỏi, trực tiếp đuổi khách.
"Ngươi là vua ở đây?" Ngạo Thiên hỏi
"Đúng vậy. Từ khi ngươi vào đây, đám yêu thú này toàn bị nhầm lẫn ngươi là ta. Nể tình đồng loài, ta không truy cứu. Ngươi mau rời đi trước khi ta đổi ý" Tam Nhãn Lang chột mắt gầm gừ
"Ta đi hay ở không phải ngươi muốn là được. Chủ nhân ta mới là người quyết định điều đó" Ngạo Thiên lớn tiếng gào.
"Đường đường là Tam Nhãn Lang cao quý, bá chủ muốn loài, lại làm vật nuôi cho nhân loại thấp hèn. Ngươi là nỗi nhục của Tam Nhãn Lang. Tam Nhãn Lang không có kẻ như ngươi. Ngươi cũng không cần rời đi nữa" Tam Nhãn Lang chột mắt gầm lên với đám yêu thú, ra lệnh chuẩn bị tấn công 3 con mồi trước mặt.
Đối mặt với một rừng yêu thú như này, Trần Lương không khỏi lo lắng. Hắn ngầm ra lệnh cho Tiếu Ngạo sẵn sàng na di bất kỳ lúc nào.
Vòng tròn yêu thú dần thu nhỏ lại. Tiếu Ngạo đã chạm vào Trần Lương cùng Ngạo Thiên, có thể rời đi ngay khi Trần Lương ra lệnh. Hắn vẫn ngập ngừng chưa cho rời đi là bởi cảm nhận được đấu tranh trong nội tâm Ngạo Thiên.
"Ta cũng là một Tam Nhãn Lang đế vương. Các ngươi lại dám tấn công ta!?" Ngạo Thiên gầm lên vang vọng không gian
Cảm nhận được sự tức giận và uy hiếp đến từ Ngạo Thiên, vòng vây tạm thời dừng bước.
Tam Nhãn Lang chột mắt cũng gầm to không kém: "Hắn đã phản bội giống loài Tam Nhãn Lang cao quý, chỉ còn là một con chó trong tay nhân loại. Tất cả xông lên xé xác con Tam Nhãn Lang nhu nhược này cho ta"
Vòng vây tiếp tục chậm bước tiến lên. Ngạo Thiên gầm lên:
"Ngươi bảo ta nhu nhược? Vậy ta lấy danh nghĩa thành viên của giống loài Tam Nhãn Lang đế vương, thách đấu với ngươi. Kẻ thua cuộc phải thần phục và nghe mọi mệnh lệnh của chiến thắng giả, dù có phải chết"
"Một con chó nhỏ lại muốn đấu với ta sao" Tam Nhãn Lang chột mắt giống như đang cười nhạo con mồi
"Ngươi không dám? Giống loài Tam Nhãn Lang cao quý, không bao giờ từ chối lời thách đấu từ đồng loại" Ngạo Thiên tiếp tục thách thức trong khi vòng vây tiếp tục co lại.
"Được, ta nhận lời! Cho ngươi biết thế nào mới là Tam Nhãn Lang bá vương"
Tam Nhãn Lang chột mắt tru lên theo một nhịp điệu riêng, ra lệnh cho đám yêu thú dưới trướng lui lại. Bọn hắn cũng hiểu được lí do của việc lui quân, nên bước trở lại trong trật tự, dành sự tôn trọng cho 1 trận vương chiến.
Vòng vây lại được mở rộng ra, tạo thành một khoảng trống rộng rãi đủ cho nhị lang chiến đấu. Trần Lương cùng Tiếu Ngạo cũng lùi lại một khoảng cách xa.
Đây không phải là một trận đấu ngang tài ngang sức. Ngạo Thiên mới cấp 9, còn đối phương đã là cấp 10. Nếu cứ như vậy chiến đấu, Ngạo Thiên chết chắc.
Trần Lương nhắn nhủ Tiếu Ngạo bảo vệ hắn, rồi từ từ ngồi xuống xếp bằng. Trần Lương muốn thông qua Hiệp Ước Linh Thân truyền nguyên khí và sức lực cho Ngạo Thiên.
Điều này có vẻ không công bằng khi Ngạo Thiên nhận được sự trợ giúp từ bên ngoài. Nhưng đây vốn dĩ đã là 1 trận đấu không công bằng giữa 1 yêu thú cấp 9 và 1 yêu thú cấp 10. Và quan trọng hơn, trong thế giới yêu thú, không có cái gọi là công bằng. Chỉ cần chiến thắng, hết thảy đều có thể.
Thắng làm vua, thua làm giặc, không từ thủ đoạn. Cho dù là yêu thú hay nhân loại thì chân lý này mãi mãi không thay đổi.
Nhị lang đứng cách nhau trăm trượng. Cả 2 tru lên một hồi dài, vang vọng khắp ngóc ngách trong vùng đất bóng tối, kèm theo đó là tiếng gào rú, hò hét của đám yêu thú quan chiến.
Hú xong, nhị lang đồng loạt triển khai Yêu Ảnh tấn công. Mặc dù nhận được trợ giúp từ Trần Lương, Yêu Ảnh của Ngạo Thiên vẫn kém hơn một chút, bị phá hủy nhanh chóng. Lực lượng còn lại của Yêu Ảnh kia cũng không gây khó dễ được cho Ngạo Thiên chút nào, dễ dàng bị đệ tam nhãn đẩy đi.
Không làm bị thương được đối phương, nhưng vẫn là chiến thắng trong lần so găng đầu tiên, Tam Nhãn Lang chột mắt hú lên oai phong. Đám yêu thú xung quanh cũng hò hét theo.
Ngạo Thiên tự biết không thể so được về Yêu Ảnh, liền phi người chạy, muốn cận chiến với đối thủ.
Tam Nhãn Lang chột mắt cười gằn, tiếp tục đánh ra Yêu Ảnh.
Ngạo Thiên không sử dụng Yêu Ảnh đỡ đòn, chỉ dùng đệ tam nhãn đẩy Yêu Ảnh đi.
Tam Nhãn Lang chột mắt không sử dụng Yêu Ảnh nữa, cũng phi người xông đến Ngạo Thiên.
2 con yêu thú cấp bậc đế vương quần nhau trên mảnh đất trống, tạo ra những cơn rung chấn khắp đại địa. Ngạo Thiên tuy nhỏ tuổi hơn, nhưng nó cũng đã chinh chiến khắp nơi. Tu vi cũng đã đạt tới cực hạn của cấp 9, chỉ chờ một thời gian ngắn nữa liền có thể bước vào cấp 10.
Ngoài sự trợ giúp của Trần Lương, Ngạo Thiên có 1 ưu thế mà Tam Nhãn Lang chột mắt không có, đó là hấp thu trọn vẹn nội đan của Tam Nhãn Lang mẹ ngay từ khi mới sinh. Đây là tiền đề tạo cơ sở vững chắc cho sự phát triển của Ngạo Thiên vượt qua đồng lứa.
Nhờ 2 ưu thế này mà năng lực cận chiến của Ngạo Thiên không kém Tam Nhãn Lang chột mắt. Đối thủ của nó còn bị 1 nhược điểm cận chiến, chính là mất 1 bên mất. Nó hiện giờ chiến đấu với 1 mắt bên phải và 1 mắt trên trán. Khả năng nhìn và ứng biến tự nhiên là giảm đi.
Cuộc chiến diễn ra gay cấn và hấp dẫn. Đám yêu thú quan chiến đã không còn ho he tiếng nào, chỉ tập trung nhìn không chớp mắt.
Tại nơi nhị lang chi tranh, liên tục vang lên âm thanh gào rống kèm theo tiếng va đập mạnh. Trên mặt đất khắp nơi là huyết nhục rơi ra từ cả 2 yêu thú, không ai kém ai.
Tam Nhãn Lang chột mắt vừa giành ưu thế nhờ một chém 5 móng vuốt vào vai Ngạo Thiên, thì ngay lập tức nhận lại một vả vào mật bên trái. Trận chiến cân tài cân sức diễn ra không ngừng nghỉ.
Chỉ đến khi 2 bên đều nhận trọng thương, kiệt sức, trận chiến mới tạm thời được hòa hoãn một chút. Cả 2 đứng hầm hè nhau, cố tỏ ra là mình ổn, nhưng sâu bên trong huyết dịch là đảo lộn.
"Ngươi khá lắm, lại có thể làm ta bị thương đến mức này" Tam Nhãn Lang chột mắt nhẹ giọng nói
"Nếu ta đột phá lên cấp 10, ngươi nào phải là đối thủ" Ngạo Thiên nói
"Cái gì, ngươi mới cấp 9!!!" Tam Nhãn Lang chột mắt ngạc nhiên thốt lên. Nó đột phá lên cấp 10 đã 30 năm nay, tuy chưa phải hoàn toàn trưởng thành nhưng chắc chắn vượt rất xa so với cấp 9.
"Ngươi dối trá" Tam Nhãn Lang chột mắt phản bác
"Ngươi có thể không tin. Nhưng ta còn chưa đến mức phải lừa đảo để hạ ý chí của ngươi. Ta làm sủng thú cho chủ nhân vì chủ nhân đã cứu thoát ta khỏi kẻ thù ngay từ khi ta mới sinh ra"
"Được, ta công nhận ngươi là một Tam Nhãn Lang chân chính. Chúng ta tiếp tục đấu" Tam Nhãn Lang chột mắt không vì câu chuyện cảm động mà thay đổi quyết định. Với Tam Nhãn Lang bọn nó, chiến đấu chính là lẽ sống. Cho dù đối phương nhỏ yếu hay hùng mạnh, nó cũng sẽ chiến đấu hết mình. Chỉ là lúc này nó không còn coi thường kẻ trước mặt.
Ngạo Thiên gồng mình xông vào tiếp tục chiến đấu. Nhưng lần này không lâu như trước. Cả 2 đều đã đi đến giới hạn của bản thân. Không phân ra thắng bại, cả 2 cùng gục ngã trước mặt đối thủ.
Trần Lương từ xa, mặc dù cố gắng giúp đỡ Ngạo Thiên, lúc này cũng không thể giúp nó đứng dậy. Nếu không phải có Trần Lương chống lưng từ đầu đến giờ, Ngạo Thiên đã sớm gục chết mấy lần.
Trần Lương đang phân vân không biết có nên chạy đến cứu giúp không. Ngạo Thiên đang bị thương, mất máu rất trầm trọng, để lâu có thể dẫn đến tử vong.
Vấn đề là ở đây không có trọng tài, không có quyết định trận đấu kết thúc. Trần Lương sợ lúc này chạy lên sẽ bị cả đám yêu thú đánh 1 đòn chết luôn.
Còn đang phân vân, Trần Lương chợt thấy Ngạo Thiên gượng chống dậy, đứng lên nhìn đối thủ nằm cách mình chỉ có 1 trượng. Ngạo Thiên có thể đứng dậy, là nhờ sự bảo vệ cuối cùng của mẹ nó, nhờ chút lực lượng cuối cùng từ nội đan của mẹ nó ẩn sâu trong cơ thể.
Ngạo Thiên đứng dậy, chập chững, chầm chậm tiến sát đến đối phương. Tưởng chừng như nó sẽ đập chết hoặc dẫm lên thân xác đối thủ làm dấu cho chiến thắng vinh quang. Thì nó chỉ đơn thuần đứng đó, liếm vết sẹo trên mắt của đối phương, rồi tru lên 1 tiếng, kết thúc trận đấu.
Đám yêu thú quan chiến cũng gào rú vang trời, vừa là chấp nhận Ngạo Thiên, vừa là tán thưởng trận đấu hay xuất sắc.
Trần Lương chạy đến, nhém cho Ngạo Thiên 1 viên đan dược chữa thương, đồng thời cũng nhét 1 viên vào miệng Tam Nhãn Lang chột mắt. Đây là chủ ý của Ngạo Thiên. Trận chiến đã kết thúc. 2 bên không có thù hằn sinh tử gì. Nó không muốn lần đầu nhìn thấy đồng loại lại để nó chết đi.
Một canh giờ sau, Trần Lương cảm nhận được cơ thể Ngạo Thiên bắt đầu có những biến hóa nghiêng trời lệch đất, không phải là vết thương lành lại, mà là 1 cái gì đó rất khác.
Trần Lương gặp được 1 cây linh dược Thông Quang Chi Lăng, rất bổ cho quang thuộc tính tu sĩ. Hắn dự định ngắt lấy về cho Tuyết Hoa. Đáng tiếc có 1 con yêu thú cấp 10 Lăng Thông Địa Lãn trông coi. Đám Trần Lương bị Lăng Thông Địa Lãn phát hiện, đuổi đánh gần chết.
Ám vực đầy rẫy nguy hiểm. May nhờ bản sự chạy trốn thượng đẳng của Tiếu Ngạo mà bọn hắn nhiều lần thoát chết trong gang tấc.
Nguy hiểm không chỉ đến từ yêu thú, mà còn đến từ thiên nhiên nơi đây.
Có một lần đang đi đường, đám Trần Lương đột nhiên rơi vào mưa đá từ trên cao rơi xuống. Đá rơi không phải loại tầm thường mà đều có nhiệt độ cao như nham thạch lại cứng rắn vô cùng.
Mưa đá đột ngột, Tiếu Ngạo không kịp bày ra Không Gian Truyền Tống đưa đồng bọn rời đi, chỉ có thể sử dụng Không Gian Na Di giúp cả đám tránh những viên đá to bằng mấy người ôm.
Mưa đá dày đặc, Không Gian Na Di không phải lúc nào cũng kịp thời sử dụng. Còn may có Yêu Giáp của Ngạo Thiên bảo vệ. Tuy nhiên lực lượng của mỗi viên đá đều rất mạnh, khiến cho Yêu Giáp chỉ mới bị 1 viên va vào, liền biến mất.
Mỗi một lần Yêu Giáp bị phá hủy, Ngạo Thiên liền cấp tốc tạo ra Yêu Giáp mới. Độ trễ giữa 2 lần tạo Yêu Giáp là một hơi thở, đủ để vô số đá rơi vào đầu nếu đứng yên. Vì vậy sự kết hợp giữa Tiếu Ngạo và Ngạo Thiên là vô cùng quan trọng.
Có lần, Trần Lương thậm chí còn phải vận dụng Yêu Ảnh được cất dự trữ trong Khuyển Dạ Xoa để phá hủy 1 tảng đá rơi vào bọn hắn trong khi Yêu Giáp và Không Gian Na Di đều chưa kịp triển khai.
Võ kỹ của Trần Lương cũng vô dụng, vì đợi hắn đánh ra được 1 chiêu thì cả đám chết hết rồi.
Nếu là đá cứng bình thường, Trần Lương có thể cất bọn Ngạo Thiên vào Không Vật rồi sử dụng Thân Hóa Lôi Đình để tránh thoát. Có điều mỗi viên đá đều ẩn chứa nhiệt độ cao có thể gây thương tổn cho cơ thể hóa lôi của hắn. 1 viên có thể không sao, nhưng nhiều viên thì không biết được điều gì.
Ròng rã 3 năm, bọn hắn cuối cùng đã đặt chân tới nơi thẳng đứng với nhị dương, là nơi có khoảng cách gần nhất với nhị dương trên mặt đất. Sức nóng từ nhị dương cực cao, khiến nơi đây mười dặm bán kính không có lấy một ngọn cỏ, bóng cây.
Từ mặt đất tới nhị dương cách nhau chừng 10 dặm khoảng cách mà nhiệt lượng đã thế này, không biết đi tới gần nhiệt độ còn cao đến khủng khiếp thế nào.
Trần Lương không vận chuyển nguyên khí bảo vệ vẫn có thể chịu đựng được nhiệt lượng này, nhưng chưa đầy một nén nhang, lớp da bên ngoài của hắn đã bắt đầu có dấu hiệu bị thiêu đốt, tổn thương nghiêm trọng.
Bước từng bước nghiên cứu nơi đây không phát hiện ra điều gì, Trần Lương đành rời đi. Nhưng không phải quay lại nơi cửa vào, mà tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Nơi nhị dương đứng đỉnh có thể là trung tâm ám vực. Để đi đến cuối ám vực, khoảng cách còn xa xôi vô cùng.
Hắn cũng không phải một đường đi thẳng mà đi hướng này một chút, đi hướng kia một chút. Mỗi khi cần chiến đấu, Ngạo Thiên luôn là lính tiên phong. Trừ khi nó rơi xuống hạ phong, cách biệt thực lực quá rõ ràng, Trần Lương mới cùng Tiếu Ngạo xen vào trận chiến. Còn không thì cho dù Ngạo Thiên có trọng thương đến mức nào, Trần Lương cũng chỉ dửng dưng quan chiến.
Một nơi đầy rẫy những yêu thú mạnh mẽ như này không dễ tìm thấy, là cơ hội cho Ngạo Thiên rèn luyện những trận chiến một mất một còn.
Cho dù có cao thủ chạy trốn như Tiếu Ngạo, Trần Lương vẫn phải cẩn thận từng li từng tí. Nếu là chủ quan, cho dù cao thủ Địa cấp võ giả cũng chết mà không biết vì sao.
Tại ám vực này, có yêu thú sở hữu tốc độ nhanh đến nỗi na di của Tiếu Ngạo cũng không hơn là bao; có yêu thú tàng hình dễ dàng tiến sát sau lưng cắt cổ ngươi mà không hề hay biết; có yêu thú phóng ra quang thương sắc bén đến kinh người;....
Vượt muôn trùng hiểm nguy, Trần Lương đang đứng trước một khung cảnh trái ngược hoàn toàn với tất cả những gì hắn nhìn thấy trước đó trong ám vực, một vùng đất không có ánh sáng.
Vùng đất bóng tối này không phải bị che bởi thứ gì, mà là ánh sáng đi đến ranh giới vùng đất liền biến mất không dấu vết. Dường như vùng đất này không cho phép sự tồn tại của ánh sáng.
Trần Lương đặt một chân vào vùng đất bóng tối, đặt một chân bên ngoài, hoàn toàn không thấy bất thường gì, chỉ khác nhau do bên ngoài có hủy diệt quang mang nên nóng, bỏng và sáng. Còn không hiểu vì sao ánh sáng không vào được bên trong.
Vùng đất bóng tối có thể là lí do cho cái tên Ám Vực. Lúc đầu Trần Lương nghĩ là vì cửa vào nằm ở trong vực sâu ngàn trượng.
Hắn cùng 2 sủng thú tiến vào vùng đất bóng tối. Hoàng cấp tu vi không cần ánh sáng để nhìn vật, vì vậy hoàn cảnh ở nơi này đều được thu vào tầm mắt của Trần Lương.
1 tuần đi lại trong vùng đất bóng tối giúp Trần Lương có được một cái nhìn ban đầu, đó là yêu thú sống trong đây có phần hiền lành và yếu hơn so với bên ngoài. Điều này rất dễ hiểu, vì yêu thú bên ngoài phải chịu đựng hủy diệt quang mang hàng ngày, hàng tháng, hàng năm, tự nhiên là có sức chịu đựng cao hơn. Môi trường khắc nghiệt hơn cũng khiến chúng hung dữ hơn, lực chiến đấu cao hơn.
Nói yếu hơn, là khi so sánh với bên ngoài trong khắc nghiệt. Còn vùng đất bóng tối vẫn có những yêu thú mạnh mẽ khiến Ngạo Thiên khổ chiến.
Có 1 điều khiến Trần Lương cảm thấy kỳ lạ. Bọn hắn thường xuyên gặp được các loài yêu thú khác làm dáng cúi đầu khi đi qua. Còn có 1 con yêu thú cấp 10, Bát Chung Vỹ Xà, ban đầu thấy bọn hắn đến gần liền bỏ chạy, nhưng sau đó, không hiểu vì lí do gì quay lại tấn công. Mà chỉ nhằm vào Ngạo Thiên tấn công, không màng đến Tiếu Ngạo và Trần Lương.
Sau 2 tháng, Trần Lương đã biết lí do.
Đang đi bộ yên lành trong vùng đất bóng tối, đám Trần Lương đột nhiên bị vây quanh bởi một đoàn yêu thú lên tới cả trăm con lớn nhỏ, nhìn qua có cả mấy con cấp 10. Trong đó, cầm đầu là 1 con Tam Nhãn Lang mất 1 mắt trái.
Tam Nhãn Lang chột mắt to lớn hơn hẳn Ngạo Thiên, rất có thể nó đã đột phá lên cấp 10, là một Tam Nhãn Lang trưởng thành với đầy đủ sức mạnh.
Tam Nhãn Lang chột mắt gào lên mấy tiếng, thông qua Ngạo Thiên, Trần Lương cũng hiểu được nó nói gì
"Cút khỏi nơi đây" Tam Nhãn Lang chột mắt không một lời chào hỏi, trực tiếp đuổi khách.
"Ngươi là vua ở đây?" Ngạo Thiên hỏi
"Đúng vậy. Từ khi ngươi vào đây, đám yêu thú này toàn bị nhầm lẫn ngươi là ta. Nể tình đồng loài, ta không truy cứu. Ngươi mau rời đi trước khi ta đổi ý" Tam Nhãn Lang chột mắt gầm gừ
"Ta đi hay ở không phải ngươi muốn là được. Chủ nhân ta mới là người quyết định điều đó" Ngạo Thiên lớn tiếng gào.
"Đường đường là Tam Nhãn Lang cao quý, bá chủ muốn loài, lại làm vật nuôi cho nhân loại thấp hèn. Ngươi là nỗi nhục của Tam Nhãn Lang. Tam Nhãn Lang không có kẻ như ngươi. Ngươi cũng không cần rời đi nữa" Tam Nhãn Lang chột mắt gầm lên với đám yêu thú, ra lệnh chuẩn bị tấn công 3 con mồi trước mặt.
Đối mặt với một rừng yêu thú như này, Trần Lương không khỏi lo lắng. Hắn ngầm ra lệnh cho Tiếu Ngạo sẵn sàng na di bất kỳ lúc nào.
Vòng tròn yêu thú dần thu nhỏ lại. Tiếu Ngạo đã chạm vào Trần Lương cùng Ngạo Thiên, có thể rời đi ngay khi Trần Lương ra lệnh. Hắn vẫn ngập ngừng chưa cho rời đi là bởi cảm nhận được đấu tranh trong nội tâm Ngạo Thiên.
"Ta cũng là một Tam Nhãn Lang đế vương. Các ngươi lại dám tấn công ta!?" Ngạo Thiên gầm lên vang vọng không gian
Cảm nhận được sự tức giận và uy hiếp đến từ Ngạo Thiên, vòng vây tạm thời dừng bước.
Tam Nhãn Lang chột mắt cũng gầm to không kém: "Hắn đã phản bội giống loài Tam Nhãn Lang cao quý, chỉ còn là một con chó trong tay nhân loại. Tất cả xông lên xé xác con Tam Nhãn Lang nhu nhược này cho ta"
Vòng vây tiếp tục chậm bước tiến lên. Ngạo Thiên gầm lên:
"Ngươi bảo ta nhu nhược? Vậy ta lấy danh nghĩa thành viên của giống loài Tam Nhãn Lang đế vương, thách đấu với ngươi. Kẻ thua cuộc phải thần phục và nghe mọi mệnh lệnh của chiến thắng giả, dù có phải chết"
"Một con chó nhỏ lại muốn đấu với ta sao" Tam Nhãn Lang chột mắt giống như đang cười nhạo con mồi
"Ngươi không dám? Giống loài Tam Nhãn Lang cao quý, không bao giờ từ chối lời thách đấu từ đồng loại" Ngạo Thiên tiếp tục thách thức trong khi vòng vây tiếp tục co lại.
"Được, ta nhận lời! Cho ngươi biết thế nào mới là Tam Nhãn Lang bá vương"
Tam Nhãn Lang chột mắt tru lên theo một nhịp điệu riêng, ra lệnh cho đám yêu thú dưới trướng lui lại. Bọn hắn cũng hiểu được lí do của việc lui quân, nên bước trở lại trong trật tự, dành sự tôn trọng cho 1 trận vương chiến.
Vòng vây lại được mở rộng ra, tạo thành một khoảng trống rộng rãi đủ cho nhị lang chiến đấu. Trần Lương cùng Tiếu Ngạo cũng lùi lại một khoảng cách xa.
Đây không phải là một trận đấu ngang tài ngang sức. Ngạo Thiên mới cấp 9, còn đối phương đã là cấp 10. Nếu cứ như vậy chiến đấu, Ngạo Thiên chết chắc.
Trần Lương nhắn nhủ Tiếu Ngạo bảo vệ hắn, rồi từ từ ngồi xuống xếp bằng. Trần Lương muốn thông qua Hiệp Ước Linh Thân truyền nguyên khí và sức lực cho Ngạo Thiên.
Điều này có vẻ không công bằng khi Ngạo Thiên nhận được sự trợ giúp từ bên ngoài. Nhưng đây vốn dĩ đã là 1 trận đấu không công bằng giữa 1 yêu thú cấp 9 và 1 yêu thú cấp 10. Và quan trọng hơn, trong thế giới yêu thú, không có cái gọi là công bằng. Chỉ cần chiến thắng, hết thảy đều có thể.
Thắng làm vua, thua làm giặc, không từ thủ đoạn. Cho dù là yêu thú hay nhân loại thì chân lý này mãi mãi không thay đổi.
Nhị lang đứng cách nhau trăm trượng. Cả 2 tru lên một hồi dài, vang vọng khắp ngóc ngách trong vùng đất bóng tối, kèm theo đó là tiếng gào rú, hò hét của đám yêu thú quan chiến.
Hú xong, nhị lang đồng loạt triển khai Yêu Ảnh tấn công. Mặc dù nhận được trợ giúp từ Trần Lương, Yêu Ảnh của Ngạo Thiên vẫn kém hơn một chút, bị phá hủy nhanh chóng. Lực lượng còn lại của Yêu Ảnh kia cũng không gây khó dễ được cho Ngạo Thiên chút nào, dễ dàng bị đệ tam nhãn đẩy đi.
Không làm bị thương được đối phương, nhưng vẫn là chiến thắng trong lần so găng đầu tiên, Tam Nhãn Lang chột mắt hú lên oai phong. Đám yêu thú xung quanh cũng hò hét theo.
Ngạo Thiên tự biết không thể so được về Yêu Ảnh, liền phi người chạy, muốn cận chiến với đối thủ.
Tam Nhãn Lang chột mắt cười gằn, tiếp tục đánh ra Yêu Ảnh.
Ngạo Thiên không sử dụng Yêu Ảnh đỡ đòn, chỉ dùng đệ tam nhãn đẩy Yêu Ảnh đi.
Tam Nhãn Lang chột mắt không sử dụng Yêu Ảnh nữa, cũng phi người xông đến Ngạo Thiên.
2 con yêu thú cấp bậc đế vương quần nhau trên mảnh đất trống, tạo ra những cơn rung chấn khắp đại địa. Ngạo Thiên tuy nhỏ tuổi hơn, nhưng nó cũng đã chinh chiến khắp nơi. Tu vi cũng đã đạt tới cực hạn của cấp 9, chỉ chờ một thời gian ngắn nữa liền có thể bước vào cấp 10.
Ngoài sự trợ giúp của Trần Lương, Ngạo Thiên có 1 ưu thế mà Tam Nhãn Lang chột mắt không có, đó là hấp thu trọn vẹn nội đan của Tam Nhãn Lang mẹ ngay từ khi mới sinh. Đây là tiền đề tạo cơ sở vững chắc cho sự phát triển của Ngạo Thiên vượt qua đồng lứa.
Nhờ 2 ưu thế này mà năng lực cận chiến của Ngạo Thiên không kém Tam Nhãn Lang chột mắt. Đối thủ của nó còn bị 1 nhược điểm cận chiến, chính là mất 1 bên mất. Nó hiện giờ chiến đấu với 1 mắt bên phải và 1 mắt trên trán. Khả năng nhìn và ứng biến tự nhiên là giảm đi.
Cuộc chiến diễn ra gay cấn và hấp dẫn. Đám yêu thú quan chiến đã không còn ho he tiếng nào, chỉ tập trung nhìn không chớp mắt.
Tại nơi nhị lang chi tranh, liên tục vang lên âm thanh gào rống kèm theo tiếng va đập mạnh. Trên mặt đất khắp nơi là huyết nhục rơi ra từ cả 2 yêu thú, không ai kém ai.
Tam Nhãn Lang chột mắt vừa giành ưu thế nhờ một chém 5 móng vuốt vào vai Ngạo Thiên, thì ngay lập tức nhận lại một vả vào mật bên trái. Trận chiến cân tài cân sức diễn ra không ngừng nghỉ.
Chỉ đến khi 2 bên đều nhận trọng thương, kiệt sức, trận chiến mới tạm thời được hòa hoãn một chút. Cả 2 đứng hầm hè nhau, cố tỏ ra là mình ổn, nhưng sâu bên trong huyết dịch là đảo lộn.
"Ngươi khá lắm, lại có thể làm ta bị thương đến mức này" Tam Nhãn Lang chột mắt nhẹ giọng nói
"Nếu ta đột phá lên cấp 10, ngươi nào phải là đối thủ" Ngạo Thiên nói
"Cái gì, ngươi mới cấp 9!!!" Tam Nhãn Lang chột mắt ngạc nhiên thốt lên. Nó đột phá lên cấp 10 đã 30 năm nay, tuy chưa phải hoàn toàn trưởng thành nhưng chắc chắn vượt rất xa so với cấp 9.
"Ngươi dối trá" Tam Nhãn Lang chột mắt phản bác
"Ngươi có thể không tin. Nhưng ta còn chưa đến mức phải lừa đảo để hạ ý chí của ngươi. Ta làm sủng thú cho chủ nhân vì chủ nhân đã cứu thoát ta khỏi kẻ thù ngay từ khi ta mới sinh ra"
"Được, ta công nhận ngươi là một Tam Nhãn Lang chân chính. Chúng ta tiếp tục đấu" Tam Nhãn Lang chột mắt không vì câu chuyện cảm động mà thay đổi quyết định. Với Tam Nhãn Lang bọn nó, chiến đấu chính là lẽ sống. Cho dù đối phương nhỏ yếu hay hùng mạnh, nó cũng sẽ chiến đấu hết mình. Chỉ là lúc này nó không còn coi thường kẻ trước mặt.
Ngạo Thiên gồng mình xông vào tiếp tục chiến đấu. Nhưng lần này không lâu như trước. Cả 2 đều đã đi đến giới hạn của bản thân. Không phân ra thắng bại, cả 2 cùng gục ngã trước mặt đối thủ.
Trần Lương từ xa, mặc dù cố gắng giúp đỡ Ngạo Thiên, lúc này cũng không thể giúp nó đứng dậy. Nếu không phải có Trần Lương chống lưng từ đầu đến giờ, Ngạo Thiên đã sớm gục chết mấy lần.
Trần Lương đang phân vân không biết có nên chạy đến cứu giúp không. Ngạo Thiên đang bị thương, mất máu rất trầm trọng, để lâu có thể dẫn đến tử vong.
Vấn đề là ở đây không có trọng tài, không có quyết định trận đấu kết thúc. Trần Lương sợ lúc này chạy lên sẽ bị cả đám yêu thú đánh 1 đòn chết luôn.
Còn đang phân vân, Trần Lương chợt thấy Ngạo Thiên gượng chống dậy, đứng lên nhìn đối thủ nằm cách mình chỉ có 1 trượng. Ngạo Thiên có thể đứng dậy, là nhờ sự bảo vệ cuối cùng của mẹ nó, nhờ chút lực lượng cuối cùng từ nội đan của mẹ nó ẩn sâu trong cơ thể.
Ngạo Thiên đứng dậy, chập chững, chầm chậm tiến sát đến đối phương. Tưởng chừng như nó sẽ đập chết hoặc dẫm lên thân xác đối thủ làm dấu cho chiến thắng vinh quang. Thì nó chỉ đơn thuần đứng đó, liếm vết sẹo trên mắt của đối phương, rồi tru lên 1 tiếng, kết thúc trận đấu.
Đám yêu thú quan chiến cũng gào rú vang trời, vừa là chấp nhận Ngạo Thiên, vừa là tán thưởng trận đấu hay xuất sắc.
Trần Lương chạy đến, nhém cho Ngạo Thiên 1 viên đan dược chữa thương, đồng thời cũng nhét 1 viên vào miệng Tam Nhãn Lang chột mắt. Đây là chủ ý của Ngạo Thiên. Trận chiến đã kết thúc. 2 bên không có thù hằn sinh tử gì. Nó không muốn lần đầu nhìn thấy đồng loại lại để nó chết đi.
Một canh giờ sau, Trần Lương cảm nhận được cơ thể Ngạo Thiên bắt đầu có những biến hóa nghiêng trời lệch đất, không phải là vết thương lành lại, mà là 1 cái gì đó rất khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.