Chương 782: Có mới nới cũ…
Lăng Phong Thiên Hạ
26/11/2019
Vấn đề này, sao có thể đưa ra thảo luận?
Cái này… cũng quá phạm húy a?
Vấn đề này, bất kể là quân vương hay thần tử, đều cảm thấy mẫn cảm tới cực điểm!
- Ây…
Hoàng đế Bệ hạ vuốt vuốt râu ria, tay bỗng sững lại, cả người có chút cứng đờ. Tròng mắt kém chút tràn mi mà ra, tay run một cái, kêu lên một tiếng đau đớn, râu ria bị nhổ đến mười mấy cây.
- A hoắc hoắc hoắc…
Hoàng đế Bệ hạ cười khan một tiếng, lập tức mới quay đầu, nhìn Vân Tiêu Dao, cười hắc hắc:
- Ta nói… huynh đệ a… cách con trai ngươi dạy thực rất khác người a, người thừa kế hoàng vị của Trẫm… mới chín tuổi đã cần hiểu thâm ý có mới nới cũ a?
Vân Tiêu Dao cũng sớm đã biến sắc, hự hự nói không ra lời, ánh mắt nhìn Vân Dương như muốn ăn thịt người, cơ hồ muốn một ngụm nuốt gia hỏa này vào bụng!
Nhìn xem ngươi dạy cái thứ gì chứ? Lại còn cả thâm ý? Ngươi có năng lực như thế, sao không lật trời luôn đi!
Cái này… cái này có thể đem ra dạy sao?
Ta biết ngươi không để hoàng quyền ở trong mắt, thế nhưng ngay từ đầu ngươi nên từ chối mới phải, nếu đã đáp ứng dạy bảo, thì phải dạy bảo cho tốt, hiện tại để diễn ra cảnh như thế, ngươi muốn làm gì?!
Vân Dương vẫn không chút đổi sắc, mỉm cười nói:
- Trí nhở Bảo Nhi rất tốt, ừm, không tệ không tệ, chính là câu nói này, vậy ngươi còn nhớ ý nghĩa của câu nói này hay không? Nếu có thể nới lại rõ ràng minh bạch, thúc thúc có thưởng cho ngươi!
Ánh mắt đám người cùng quay lại, thần sắc cổ vũ, quan sát Bảo Nhi, kỳ thực bọn hắn đã sớm đem tim dâng lên đến cổ họng.
Vấn đề này thực sự quá nhạy cảm.
Nhất là hiện tại, toàn bộ đại lục đang trong tình trạng muôn ngựa im tiếng, chỉ có mình Ngọc Đường đang nổi lên, thế cục từ từ sáng tỏ, Ngọc Đường sắp nhất thống thiên hạ, tĩnh bình Thiên Huyền!
Trong cái thời khắc mẫn cảm này, khen ngợi cổ vũ thăng quan tiến chức lôi kéo nhân tâm còn không kịp, sao lại tự nhiên nghĩ tới có mới nới cũ rồi?
Coi như đế vương tâm thuật là mục mà một vị hoàng thất tất phải học, thế nhưng làm thế không phải quá vội vàng sao!
Chỉ sợ không có gì khiến người ta càng thất vọng đau khổ hơn chuyện này!
Bảo Nhi còn nhỏ, mặc dù sớm thông minh, nhưng cũng không hiểu được nhiều như vậy, tràn đầy phấn khởi nói:
- Ngày ấy, thúc thúc nói cho ta điển cố, là một vị thợ săn, sau khi thu hoạch được con mồi liền lập tức đem công cụ săn bán cắt đi. Về phần liên hệ thực tiễn lại có hai mặt, một mặt là Quân, đối với một vị quân vương mà nói, câu nói này chính là có nghĩa xấu, lộ rõ vẻ hèn hạ vô năng. Mà một mặt ý nghĩa khác, là đối với Thần, đối với hết thảy Thần tử sẵn sàng hy sinh để phục vụ đại nghĩa, câu nói này lại là nỗi bi ai.
Nói đến đây, đám người đều thở nhẹ một hơi.
Xem ra tên hỗn đản Vân Dương này, ít nhiều còn có chút ranh giới cuối cùng, lời nói này… cũng không quá lắm!
Con mắt có chút men say của Hoàng đế Bệ hạ ánh lên từng tia lăng lệ, ấm áp nói:
- Ừm, nói như vậy không sai, Bảo Nhi nói tiếp, hoàng gia gia muốn nghe cao kiến của thúc thúc ngươi.
Vân Tiêu Dao xì xì răng, lặng hung hăng liếc Vân Dương một cái, Vân Dương cũng không thèm để ý, dương dương mỉm cười, thoáng như chưa tỉnh.
Bảo Nhi tự nhiên không hiểu chân ý trong lời Hoàng đế Bệ hạ, tự nói, lại nói:
- Thúc thúc nói, câu nói này, tại tuyệt đại đa số thời điểm đều không phải là một câu nói hữu ích, nếu cả đời không cần dùng đến, mới là tốt nhất, với người với ta đều là như vậy, có điều phải tùy vào tình huống cụ thể mà tính. Sau đó lại hỏi ta, trên thế giới này, người đáng kính nhất là ai?
Hoàng đế Bệ hạ gật gật đầu:
- Ừm, vậy Bảo Nhi thấy người đáng kính nhất trên đời này là ai?
Hoàng đế Bệ hạ rất hy vọng Bảo Nhi sẽ đem danh hiệu này đặt lên người mình, có thể thỏa mãn hư vinh chi tâm, cũng thu được cảm giác thành tựu cực cao, càng có thể mượn thang xuỗng đài, hắn là người khả kính nhất trên đời, vậy công dạy bảo của Vân Dương cũng không nhỏ, chuyện cũ có thể không so đo!
Bảo Nhi nói:
- Lúc ấy, ta nói với thúc thúc, người đáng kính nhất, chính là những anh hùng không mành sinh tử, giết địch hộ quốc trên chiến trường.
Hoàng đế Bệ hạ âm thầm thở dài, nhưng cũng thầm sốt ruột:
- Ồ?
Bảo Nhi nói:
- Lúc đó Bảo Nhi nói như vậy, thúc thúc nói, Bảo Nhi nói không sai, người đáng kính nhất, chính là những anh hùng này, không có sự hy sinh của bọn hắn, há có thiên hạ thái bình. Chỉ là… tương lai có một ngày, nếu thiên hạ thái bình, những anh hùng này không cần đánh trận nữa, vậy bọn hắn có còn là người đán kĩnh nhất nữa không?
Hoàng đế Bệ hạ liếc mắt nhìn Vân Dương, ánh mắt sắc như chim ưng, nói:
- Ừm, đây đúng thực là một vấn đề, Bảo Nhi thấy thế nào?
Bảo Nhi nói:
- Bảo Nhi cho rằng, những người này vẫn là những người đáng kính nhất! Bởi vì bọn hắn đã đánh xong những trận cần đánh, tự nhiên là đáng kính. Hơn nữa cũng chính bởi có bọn hắn tồn tại, cho nên chúng ta mới không phải tiếp tục đánh trận!
Hoàng đế Bệ hạ vui vẻ cười nói:
- Bảo Nhi nói không sai. Sau đó thì sao?
- A, thúc thúc cũng nói ta không sai, sau đó lại nói với ta, đối với anh hùng, vĩnh viễn đều phải cho họ đãi ngộ của anh hùng, muốn ta phải thường xuyên nhớ đến câu nói phi điểu tẫn lương cung tàng, không được quên dự tính ban đầu.
Bảo Nhi nói như vậy.
Đám người lại bắt đầu cảm thấy hắc tuyến nổi đầu trán, cùng nhau ho khan.
Mẹ nó, vất vả mới lách qua được vấn đề này, hiện tại lại vòng trở về…
Quả thực…
Phương Kình Thiên cùng Thu Kiếm Hàn đã sớm đứng ngồi không yên.
Vấn đề này, tự mình thảo luận đã đủ thấy nặng nề, bây giờ lại thảo luận trước mặt Hoàng đế Bệ hạ, lại càng thêm kinh tâm động phách…
Chỉ nghe thanh âm non nớt của Bảo Nhi nói tiếp:
- Hiện nay, Ngọc Đường chúng ta định sẵn thống nhất thiên hạ. Một khi thống nhất, sẽ phải đối mặt với vấn đề phi điểu tẫn lương cung tàng.
Câu nói này, thực đụng tới tâm lý của hai người Thu Kiếm Hàn, Phương Kình Thiên.
Đúng vậy, nếu thiên hạ nhất thống, như vậy những vị quân nhân không màng sinh mệnh này lập tức rơi vào thế khó xử!
Phải an trí thế nào?
Làm thế nào mới có thể không quên dự tính ban đầu?!
Quân nhân, nhất là những quân nhân xuất sắc, nhất là số kiêu binh hãn tướng, nếu muốn luận công ban thưởng, ai ai cũng có công tích không nhỏ. Nhưng những người như vậy, sau khi chiếm địa vị cao lại khó dùng thêm, sau đó, an trí thế nào, làm thế nào mới có thể duy trì được lâu dài?
Nếu không thể an trí, khó được lâu dài… lại sẽ thế nào?
Đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, càng có ý nghĩa sâu xa, không ai có thể coi nhẹ, cũng không ai coi nhẹ.
Thế nhưng, trong số những người này, nhất định sẽ có một bộ phận nhân tố không ổn định, điểm này, không thể nghi ngờ, không thể bỏ qua!
Ánh kiên quyết trong mắt Hoàng đế Bệ hạ không giảm, nói:
- Bảo Nhi, ngươi nói tiếp.
Bảo Nhi nói:
- Thúc thúc nói, phi điểu tẫn, lương cung tàn, bản thân nó có ý rất tốt, nếu đã là lương cung, như vậy phải nên bảo quản cất giữ cho tốt, lưu lại chờ lúc cần dùng, chưa hẳn nhất định phải giết hết thỏ mà mổ chó săn.
Hoàng đế Bệ hạ híp mắt lại, Thu Kiếm Hàn cùng Phương Kình Thiên cũng nín thở, chậm rãi chờ Bảo Nhi nói tiếp.
Cái này… cũng quá phạm húy a?
Vấn đề này, bất kể là quân vương hay thần tử, đều cảm thấy mẫn cảm tới cực điểm!
- Ây…
Hoàng đế Bệ hạ vuốt vuốt râu ria, tay bỗng sững lại, cả người có chút cứng đờ. Tròng mắt kém chút tràn mi mà ra, tay run một cái, kêu lên một tiếng đau đớn, râu ria bị nhổ đến mười mấy cây.
- A hoắc hoắc hoắc…
Hoàng đế Bệ hạ cười khan một tiếng, lập tức mới quay đầu, nhìn Vân Tiêu Dao, cười hắc hắc:
- Ta nói… huynh đệ a… cách con trai ngươi dạy thực rất khác người a, người thừa kế hoàng vị của Trẫm… mới chín tuổi đã cần hiểu thâm ý có mới nới cũ a?
Vân Tiêu Dao cũng sớm đã biến sắc, hự hự nói không ra lời, ánh mắt nhìn Vân Dương như muốn ăn thịt người, cơ hồ muốn một ngụm nuốt gia hỏa này vào bụng!
Nhìn xem ngươi dạy cái thứ gì chứ? Lại còn cả thâm ý? Ngươi có năng lực như thế, sao không lật trời luôn đi!
Cái này… cái này có thể đem ra dạy sao?
Ta biết ngươi không để hoàng quyền ở trong mắt, thế nhưng ngay từ đầu ngươi nên từ chối mới phải, nếu đã đáp ứng dạy bảo, thì phải dạy bảo cho tốt, hiện tại để diễn ra cảnh như thế, ngươi muốn làm gì?!
Vân Dương vẫn không chút đổi sắc, mỉm cười nói:
- Trí nhở Bảo Nhi rất tốt, ừm, không tệ không tệ, chính là câu nói này, vậy ngươi còn nhớ ý nghĩa của câu nói này hay không? Nếu có thể nới lại rõ ràng minh bạch, thúc thúc có thưởng cho ngươi!
Ánh mắt đám người cùng quay lại, thần sắc cổ vũ, quan sát Bảo Nhi, kỳ thực bọn hắn đã sớm đem tim dâng lên đến cổ họng.
Vấn đề này thực sự quá nhạy cảm.
Nhất là hiện tại, toàn bộ đại lục đang trong tình trạng muôn ngựa im tiếng, chỉ có mình Ngọc Đường đang nổi lên, thế cục từ từ sáng tỏ, Ngọc Đường sắp nhất thống thiên hạ, tĩnh bình Thiên Huyền!
Trong cái thời khắc mẫn cảm này, khen ngợi cổ vũ thăng quan tiến chức lôi kéo nhân tâm còn không kịp, sao lại tự nhiên nghĩ tới có mới nới cũ rồi?
Coi như đế vương tâm thuật là mục mà một vị hoàng thất tất phải học, thế nhưng làm thế không phải quá vội vàng sao!
Chỉ sợ không có gì khiến người ta càng thất vọng đau khổ hơn chuyện này!
Bảo Nhi còn nhỏ, mặc dù sớm thông minh, nhưng cũng không hiểu được nhiều như vậy, tràn đầy phấn khởi nói:
- Ngày ấy, thúc thúc nói cho ta điển cố, là một vị thợ săn, sau khi thu hoạch được con mồi liền lập tức đem công cụ săn bán cắt đi. Về phần liên hệ thực tiễn lại có hai mặt, một mặt là Quân, đối với một vị quân vương mà nói, câu nói này chính là có nghĩa xấu, lộ rõ vẻ hèn hạ vô năng. Mà một mặt ý nghĩa khác, là đối với Thần, đối với hết thảy Thần tử sẵn sàng hy sinh để phục vụ đại nghĩa, câu nói này lại là nỗi bi ai.
Nói đến đây, đám người đều thở nhẹ một hơi.
Xem ra tên hỗn đản Vân Dương này, ít nhiều còn có chút ranh giới cuối cùng, lời nói này… cũng không quá lắm!
Con mắt có chút men say của Hoàng đế Bệ hạ ánh lên từng tia lăng lệ, ấm áp nói:
- Ừm, nói như vậy không sai, Bảo Nhi nói tiếp, hoàng gia gia muốn nghe cao kiến của thúc thúc ngươi.
Vân Tiêu Dao xì xì răng, lặng hung hăng liếc Vân Dương một cái, Vân Dương cũng không thèm để ý, dương dương mỉm cười, thoáng như chưa tỉnh.
Bảo Nhi tự nhiên không hiểu chân ý trong lời Hoàng đế Bệ hạ, tự nói, lại nói:
- Thúc thúc nói, câu nói này, tại tuyệt đại đa số thời điểm đều không phải là một câu nói hữu ích, nếu cả đời không cần dùng đến, mới là tốt nhất, với người với ta đều là như vậy, có điều phải tùy vào tình huống cụ thể mà tính. Sau đó lại hỏi ta, trên thế giới này, người đáng kính nhất là ai?
Hoàng đế Bệ hạ gật gật đầu:
- Ừm, vậy Bảo Nhi thấy người đáng kính nhất trên đời này là ai?
Hoàng đế Bệ hạ rất hy vọng Bảo Nhi sẽ đem danh hiệu này đặt lên người mình, có thể thỏa mãn hư vinh chi tâm, cũng thu được cảm giác thành tựu cực cao, càng có thể mượn thang xuỗng đài, hắn là người khả kính nhất trên đời, vậy công dạy bảo của Vân Dương cũng không nhỏ, chuyện cũ có thể không so đo!
Bảo Nhi nói:
- Lúc ấy, ta nói với thúc thúc, người đáng kính nhất, chính là những anh hùng không mành sinh tử, giết địch hộ quốc trên chiến trường.
Hoàng đế Bệ hạ âm thầm thở dài, nhưng cũng thầm sốt ruột:
- Ồ?
Bảo Nhi nói:
- Lúc đó Bảo Nhi nói như vậy, thúc thúc nói, Bảo Nhi nói không sai, người đáng kính nhất, chính là những anh hùng này, không có sự hy sinh của bọn hắn, há có thiên hạ thái bình. Chỉ là… tương lai có một ngày, nếu thiên hạ thái bình, những anh hùng này không cần đánh trận nữa, vậy bọn hắn có còn là người đán kĩnh nhất nữa không?
Hoàng đế Bệ hạ liếc mắt nhìn Vân Dương, ánh mắt sắc như chim ưng, nói:
- Ừm, đây đúng thực là một vấn đề, Bảo Nhi thấy thế nào?
Bảo Nhi nói:
- Bảo Nhi cho rằng, những người này vẫn là những người đáng kính nhất! Bởi vì bọn hắn đã đánh xong những trận cần đánh, tự nhiên là đáng kính. Hơn nữa cũng chính bởi có bọn hắn tồn tại, cho nên chúng ta mới không phải tiếp tục đánh trận!
Hoàng đế Bệ hạ vui vẻ cười nói:
- Bảo Nhi nói không sai. Sau đó thì sao?
- A, thúc thúc cũng nói ta không sai, sau đó lại nói với ta, đối với anh hùng, vĩnh viễn đều phải cho họ đãi ngộ của anh hùng, muốn ta phải thường xuyên nhớ đến câu nói phi điểu tẫn lương cung tàng, không được quên dự tính ban đầu.
Bảo Nhi nói như vậy.
Đám người lại bắt đầu cảm thấy hắc tuyến nổi đầu trán, cùng nhau ho khan.
Mẹ nó, vất vả mới lách qua được vấn đề này, hiện tại lại vòng trở về…
Quả thực…
Phương Kình Thiên cùng Thu Kiếm Hàn đã sớm đứng ngồi không yên.
Vấn đề này, tự mình thảo luận đã đủ thấy nặng nề, bây giờ lại thảo luận trước mặt Hoàng đế Bệ hạ, lại càng thêm kinh tâm động phách…
Chỉ nghe thanh âm non nớt của Bảo Nhi nói tiếp:
- Hiện nay, Ngọc Đường chúng ta định sẵn thống nhất thiên hạ. Một khi thống nhất, sẽ phải đối mặt với vấn đề phi điểu tẫn lương cung tàng.
Câu nói này, thực đụng tới tâm lý của hai người Thu Kiếm Hàn, Phương Kình Thiên.
Đúng vậy, nếu thiên hạ nhất thống, như vậy những vị quân nhân không màng sinh mệnh này lập tức rơi vào thế khó xử!
Phải an trí thế nào?
Làm thế nào mới có thể không quên dự tính ban đầu?!
Quân nhân, nhất là những quân nhân xuất sắc, nhất là số kiêu binh hãn tướng, nếu muốn luận công ban thưởng, ai ai cũng có công tích không nhỏ. Nhưng những người như vậy, sau khi chiếm địa vị cao lại khó dùng thêm, sau đó, an trí thế nào, làm thế nào mới có thể duy trì được lâu dài?
Nếu không thể an trí, khó được lâu dài… lại sẽ thế nào?
Đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, càng có ý nghĩa sâu xa, không ai có thể coi nhẹ, cũng không ai coi nhẹ.
Thế nhưng, trong số những người này, nhất định sẽ có một bộ phận nhân tố không ổn định, điểm này, không thể nghi ngờ, không thể bỏ qua!
Ánh kiên quyết trong mắt Hoàng đế Bệ hạ không giảm, nói:
- Bảo Nhi, ngươi nói tiếp.
Bảo Nhi nói:
- Thúc thúc nói, phi điểu tẫn, lương cung tàn, bản thân nó có ý rất tốt, nếu đã là lương cung, như vậy phải nên bảo quản cất giữ cho tốt, lưu lại chờ lúc cần dùng, chưa hẳn nhất định phải giết hết thỏ mà mổ chó săn.
Hoàng đế Bệ hạ híp mắt lại, Thu Kiếm Hàn cùng Phương Kình Thiên cũng nín thở, chậm rãi chờ Bảo Nhi nói tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.