Ta Là Chí Tôn

Chương 965: Không dám về nhà

Lăng Phong Thiên Hạ

26/11/2019

Thủ đoạn này thường nhân há ai làm nổi, chí ít cũng vượt ngoài hiểu biết của bốn người, sao mà tim không đập, chân không run cho được?

Giọng nói của Đổng Tề Thiên lạnh lùng vang lên:

- Bốn người các ngươi tới đây!

Một tiếng ra lệnh, khí thế như lôi đình ngập trời khiến người ta không dám đối nghịch.

Bốn người sắc mặt trắng bệch, lần này đi điều tra không ngờ lại gặp một nhân vật tuyệt thế như vậy, nếu ứng đối không tốt không khéo thịt nát xương tan.

Suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, bốn người cùng cẩn thận từng chút một tiến tới, chỉ sợ dẫn tới hoạ sát thân.

- Xin hỏi tiền bối có gì phân phó? Vãn bối là người của Thương Ngô môn…

- Ta không hỏi các ngươi là ai.

Đổng Tề Thiên thản nhiên nói:

- Ta chỉ hỏi các ngươi, nơi đây phải chăng thuộc phảm vị quản hạt của Thánh Tâm Điện?

- Vâng.

- Năm nay là năm gì?

Đổng Tề Thiên hỏi.

- Ừm… Khởi bẩm tiền bối, năm nay là Huyền Hoàng lịch kỷ 398. năm 903.

Bốn người nơm nớp lo sợ trả lời.

Từ đâu xuất hiện một kẻ thế này? Thực lực cao tới không thể tưởng tượng nhưng lại không biết năm nay là năm gì...

Tên này chẳng lẽ rơi từ trên trời xuống?

- Huyền Hoàng lịch, kỷ 398… năm 903…

Đổng Tề Thiên thì thào nhắc lại, thân thể đột nhiên lay động một cái, nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở ra, trong mắt như có mây khói loé lên.

Vân Dương có thể cảm giác được, giờ phút này trong mắt Đổng Tề Thiên lấp loé cảm giác như thương hải tang điên.

- Được rồi. Các ngươi đi thôi.

Bốn người như được đại xá, nhanh chóng rời đi.

Trong lòng hồ nghi, rốt cuộc tên này gọi chúng ta đến chỉ vì hỏi một câu năm nay là năm gì ư?

Cái này...

Có vẻ thật khó hiểu.

Chẳng lẽ là lão quái vật nào đó xuất thế?

Đổng Tề Thiên chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc lâu sau không cử động, như một pho tượng.

Vân Dương cũng không lên tiếng thúc giục, chỉ đứng yên đó cùng hắn.

- Khi ta bị phong cấm vào nơi này… là kỷ 394, năm 740.



Đổng Tề Thiên nhắm mắt lại, giọng nói bình tĩnh, thậm chí có phần lạnh lùng nói:

- Giờ đã là kỷ 398, năm 903.

Vân Dương lập tức kinh ngạc, không hiểu thấu lời Đổng Tề Thiên, cũng không biết ý thật trong đó, nhưng một khắc sau, lời kế tiếp của Đổng Tề Thiên lại doạ hắn kinh sợ...

- Một kỷ là một ngàn năm…

Đổng Tề Thiên cười ha hả:

- Thật không ngờ ta bị giam trong lòng núi này, đã hơn… 4163 năm! Thật nực cười, thật nực cười, ha ha ha ha ha ha…

Hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, chỉ là trong tiếng cười tràn ngập cảm xúc phức tạp, về sau cười đã không khác gì khóc.

Vân Dương lập tức hiểu ra, lẳng lặng đứng bên bồi tiếp, đợi tiếng cười của hắn nhỏ đi, dần dần bình tĩnh lại rốt cuộc mới lên tiếng hỏi:

- Khi trước hồng trần nhân gian còn người hay việc gì không bỏ xuống được à?

Đổng Tề Thiên lắc đầu tự giễu:

- Hồng trần nhân gian này, ai không có người hay sự việc không bỏ xuống được?

Vân Dương nhất thời im lặng, không biết nên nói gì tiếp.

Đổng Tề Thiên lại mở miệng:

- Ta vào một lần ra một lần đã trôi qua hơn 4100 năm, cho dù vốn có người có việc không thể bỏ qua, nhưng ta chịu đựng được năm tháng dài dẵng đó… Bọn họ, làm sao chịu được?

Hắn quay đầu lại nhìn Vân Dương nhẹ nhàng nói:

- Lần này ta trở về, có thể gặp mấy người xưa? Hay nhìn thấy mấy ngôi mộ hoang? Mấy cái bia mộ? Hay là… không còn gì?

Ánh mắt Vân Dương vẫn rất thanh tịnh đáp:

- Nhưng, ngươi vẫn còn mà, người còn thì còn hy vọng!

- Đúng vậy, ta vẫn còn… Hy vọng…

Đổng Tề Thiên đứng chắp tay nhìn ráng chiều bên cạnh:

- Chỉ là trong nhân thế này, còn có ai đáng để ta thủ hộ?

Hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn, trời cao phong vân biến sắc, đột nhiên quát lớn như sấm nổ:

- Chiến Vô Phi! Con mẹ nó, ngươi là tên khốn kiếp!

Vân Dương suy nghĩ xoay chuyển.

Chiến Vô Phi?

Cái tên này có vẻ quen quen, hình như có nghe ai nói qua?

Đây… Đây không phải tên của điện chủ Thánh Tâm Điện ư….

...

Hai người đồng hành về đông.



Dọc đường đi, Đổng Tề Thiên vẫn luôn trầm mặc, đôi khi qua một ngọn núi lại dừng lại, bay tới đỉnh núi quan sát một chút sau đó lại im lặng tiếp tục đi đường.

- Đầu tiên định đi đâu?

- Đương nhiên trước tiên về môn phái của ngươi đã, nợ ngươi cả đống, không trả không thoải mái được.

- Thật ra ta không để ý ngươi về nhà xem trước đâu.

Vân Dương suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói:

- Về trước đi đã… Về xem mối lo của mình đi… Ngươi chưa từng từ bỏ hy vọng thoát khốn, giờ hy vọng đã thành thật, chuyện khó như vậy còn được sao lại nghĩ không còn cơ hội?

Thân thể Đổng Tề Thiên đột nhiên run rẩy, nửa ngày không nói gì.

Mãi tới khi đi được trăm dặm mới thở dài một tiếng, cực kỳ thẳng thắn nói:

- Ta, tạm thời không dám trở về.

Vân Dương cũng thầm thở dài.

Câu nói này không đầu không đuôi, nhưng hắn hoàn toàn minh bạch.

Chỉ ngắn ngủi mấy chữ nhưng bao hàm tang thương đau buồn khó nói thành lời, tất cả đều trong im lặng.

- Trước đó từng nghe tiền bối nói, thời gian cầm tù chỉ có bốn năm mươi năm…

Vân Dương cố gắng bông đùa:

- Kết quả là hơn bốn nghìn năm… Sai lệch, quả thật hơi lớn.

Đổng Tề Thiên cũng gắng gượng cười một tiếng:

- Chẳng qua trong động không có trời trăng gì, không biết được.

Vân Dương đang muốn mở miệng trả lời, lại thấy thân hình Đổng Tề Thiên đột nhiên dừng lại trên đường.

Lập tức xoay đầu lại, ánh mắt lăng lệ chưa từng có nhìn Vân Dương.

Vân Dương không khỏi giật mình, chớp mắt này hắn cảm thấy mình hoàn toàn mất đi cảm giác hơi quen thuộc, vừa nhận biết với đối phương.

Đập vào mắt chỉ là nụ cười quỷ dị trên gương mặt Đổng Tề Thiên, trên thân nổi lên sát khí nồng nặc, thản nhiên nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi cứu ta ra, ta rất cảm kích, có điều… ngươi chỉ là trùng hợp cứu ta ra lại đòi nhiều điều kiện như vậy. Ngươi nói xem ta có nên giết ngươi, nhanh chóng chấm dứt nghiệt duyên giữa ta và ngươi không?

“...?”

Vân Dương lập tức cảm thấy nguy hiểm trước nay chưa từng có, đột nhiên dừng lại, toàn thân đề phòng rồi thản nhiên đáp:

- Người đang làm thì trời đang nhìn, trong thế giới Huyền Hoàng này, nếu không sợ thiên đạo trừng phạt có thể thử xem. Ta rất hứng thú muốn xem thiên đạo trừng phạt mà người Huyền Hoàng giới đồn đại rốt cuộc ra sao?

Đổng Tề Thiên cười thê lương:

- Thiên đạo trừng phạt? Ta rời xa hồng trần đã 4100 năm! Giờ ta không còn gì nữa, cũng chẳng tham sống sợ chết nữa, chẳng bằng kéo ngươi cùng lên đường, ngươi nói xem ta có dám không?

Lời còn chưa dứt, sát cơ lẫm liệt đã càng nồng đậm, cơ hồ ngưng tụ thành thực chất, cho thấy hắn tuyệt đối không phải đe doạ mà lúc nào cũng có thể hành động, ra tay hạ sát!

Mặt mày Đổng Tề Thiên đều lộ vẻ điên cuồng dữ tợn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook