Chương 87: Một hồi nháo kịch?
Lăng Phong Thiên Hạ
19/04/2018
Ban đêm.
Thu Kiếm Hàn Lão nguyên soái đang ngồi trong phủ của mình xem tình báo.
Hiện tại Ngọc Đường rốt cục có một đoạn thời gian thái bình, mọi người cũng có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức.
Lão nguyên soái cũng cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Thậm chí lão còn có chút tâm tư, sai đầu bếp chuẩn bị ít thức ăn, tự mình ẩm tửu một phen.
Chỉ là…
Lão nguyên soái dáng vẻ tươi cười vừa mới bưng chén rượu lên, còn chưa kịp uống hết, đột nhiên trong không trung truyền tới một tiếng hét dài, chấn động bầu trời, âm thanh khắc nghiệt quát lớn:
- Khinh người quá đấng
Một đạo bạch quang từ trên trời đột nhiên bắn xuống.
Thanh âm vang vọng trong không trung, lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Người phủ Nguyên soái còn chưa kịp chạy tới, người kia đã hoàn toàn biến mất.
Một ánh lửa bốc lên từ một gian thiên phòng, trong chốc lát, ánh lửa bốc lên ngút trời, khói đặc cuồn cuộn.
- Cứu hỏa â
- Hỏa hoạn…
Phủ Nguyên soái lập tức trở nên hỗn loạn.
Trong nháy mắt, mấy tram tên hộ vệ xuất hiện trước đại sảnh, trên nóc nhà cũng liên tục hiện lên thân ảnh cao thủ trong quân. Mới đó mà đã bao phủ quang Lão nguyên soái mấy tram trượng, bảo hộ lão như thành đồng vách sắt.
- Tất cả lui râ
Thân thể khôi ngô của Lão nguyên soái đứng ở cửa ra vào, thân thể lão run nhẹ. Ánh mắt lão mang theo chút kỳ dị nhìn về phía sương phòng bị v₫cháy, bờ môi run nhè nhẹ.
Trong tay lão, nắm lấy một thanh đao!
Thân đao, có vết máu!
- Chuyện gì xảy ra?
Mọi người trong phủ đều mang theo vẻ cảnh giác quan sát xung quanh.
Lão phu nhân ít thấy cũng hiện thân.
- Không có việc gì!
Thần sắc Thu Kiếm Hàn hòa hoãn:
- Bất quá chỉ là một phong mật tín, có chuyện cần lão phu xử lý khẩn cấp.
Vừa nói, bỏ qua đám người đang ngơ ngác, lão lập tức nghiêng người đi vào thư phòng.
Tốc độ rất nhanh.
Lão nguyên soái rất kích động.
Bởi…
Trên phong thư, có tiêu chí cửu tinh hộ vệ. Cửu Thiên lệnh!
Hơn nữa trên thư còn có mấy chữ: “Thu lão nguyên soái thân khải!”
Ý nghĩa mấy chữ này lão rất rõ.
Nó không hy vọng trừ Lão nguyên soái ra còn có người khác nhìn thấy.
Cho nên lão lập tức đi vào thư phòng, sau đó lập tức phong tỏa thư phòng của mình lại.
Đây là một phong thư màu đỏ. Đỏ như hỏa diễm.
Thu Lão nguyên soái thở dốc một hơi, hai tay run rẩy mở niêm phong, không ngoài sở liệu, bên trong là một phong thư. Mở ra phong thư, bên trong là một trang giấy thật mỏng.
Mới nhìn câu đầu tiên, Thu Lão nguyên soái lập tức biến sắc.
Câu đầu tiên rất không khách khí.
“Vì sao Quân bộ khi nhục ta?!”
Mới đọc, Lão nguyên soái đã cảm thấy trong câu này ẩn chứa sát ý trùng thiên.
Một cỗ lửa giận mênh mông bốc lên ngùn ngụt.
Lão cơ hồ ngưng thở, càng nhìn xuống càng trừng lớn hai mắt, đột nhiên quát to một tiếng:
- Tức chết lão phu!
Mắt lão trợn tròn, đập bàn một.
Cái bàn kiên cố lập tức chia năm xẻ bảy!
“Thanh Vân phường Vân Túy Nguyệt, chính là Hỏa Tôn tình chi thuộc (Đại ý người yêu). Người trong phủ Đao Kiếm song bích của Quân bộ lại khuyên nàng lấy chồng, rốt cục có dụng ý gì? Đinh lão phu nhân tự thân xuất mã, là muốn đem Hỏa Tôn đại nhân nhà ta đặt ở đâu? Nếu Lão nguyên soái có hứng thú, không bằng khuyên bảo Hoàng Hậu nương nương thay một tấm chồng? Cớ sao lại đến nhục nhã gia quyến Cửu Tôn ta?!”
“Trấn Quốc tướng quân làm mai mối, phủ nguyên soái đứng ra bảo đảm, phủ thái tử ủng hộ, Vạn Bảo lâu tác hợp. Nhục nhã như thế, trên dưới Cửu Thiên lệnh, thề sống chết không nhận! Công đạo này, lấy mệnh đòi lại!”
“Khinh người quá đáng! Lẽ nào lại như vậy!”
Từ ngữ trong thư vô cùng kịch liệt, oán khí ẩn chứa trong đó khiến người nghe mà rợn cả người!
Thậm chí câu “Nếu Lão nguyên soái có hứng thú, không bằng khuyên bảo Hoàng Hậu nương nương thay một tấm chồng? Cớ sao lại đến nhục nhã gia quyến Cửu Tôn ta?!” Cũng nói ra được.
Hiên nhiên đối phương đã vô cùng tức giận!
Chưa xem hết phong thư, Lão nguyên soái cơ hồ tức đến thổ huyết.
Lão không phải tức đối phương dùng từ ác liệt, lão tức là tức trong phủ của lão lại xảy ra chuyện này, quả thực là chuyện xấu đủ lưu truyền vạn năm!
Thu Kiếm Hàn chỉ thấy mặt mo nóng rát một trận!
Dù lão có bị điên cuồng ẩu tả một trận, cũng không khó chịu bằng loại cảm giác này. Bản thân lão hận nhất chính là chuyện khi dễ gia quyến công thần, không nghĩ tới người nhà lão làm làm ra chuyện này!?
Nghĩ tới Cửu Thiên lệnh đốt cháy sương phòng, với phương thức thông báo như vậy, hiển nhiên bên kia đã tức giận đến cực điểm!
Đại chiến vừa rồi, Hỏa Tôn rõ ràng đã từng xuất thủ!
Như vậy, người đốt sương phòng nhà lão, không nói cũng biết!
Thậm chí, Lão nguyên soái còn cảm thấy đối phương đã hạ thủ lưu tình: bữa trước lão tử vừa giúp các ngươi đánh giặc, bữa sau đã thấy các ngươi buộc nữ nhân của lão tử gả cho người khác? Đây rốt cục là chuyện chết tiệt gì a!
…
Lao phu nhân đi đi lại lại lon lắng, trong phủ đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, mặc dù thế lửa không lớn, chỉ đốt mất một gian sương phòng, nhưng ý nghĩa ẩn sâu trong đó, khiến người không rét mà run. Một cố cảm giác hung hiểm quẩn quanh trong lòng.
Thiên hạ này, có ai dám phóng hỏa trong phủ Nguyên soái?
Nàng đang lo lắng, đột nhiên nghe tiếng thị nữ kinh hô truyền đến, một tiếng gầm giận dữ:
- Cút ngay!
Một tiếng bạt tai vang lên sau đó, nàng liền thấy trượng phu mang theo lửu giận vạn trượng vọt thẳng vào.
Một tiếng gầm thét vang lên:
- Ngươi xem ngươi làm chuyện tốt gì!
Lão phu nhân vô cùng kinh ngạc, lập tức giận dữ nói:
- Làm sao? Ngươi phát điên hay sao?
Thu Kiếm Hàn giận không kìm được, thấp giọng:- Rắm thí! Là ngươi phát điên thì có! Ngươi làm chuyện tốt gì? Bất nhân bất nghĩa, vô sỉ bẩn thỉu, ngươi còn có mặt mũi tới nói lão phu?!
Lao phu nhân cơ hồ choáng váng.
Lão nguyên soái vẫn cảm thấy bản thân chinh chiến cả đời, lạnh nhạt với kiều thê, cho nên đối với lão phu nhân trước nay vẫn y thuận tuyệt đối, đã bao giờ phát hỏa khí lớn như vậy?
Mà bây giờ? Mắng khó nghe như vậy!
Lão phu nhân lập tức cảm thấy không đúng:
- Chuyện gì xảy ra?
Lòng nàng không những không nổi nóng, ngược lại nổi lên chút sợ hãi. Chuyện có thể khiến trượng phu vốn luôn nhường nàng lại phát hỏa với nàng như vậy, như vậy chuyện này hiển nhiên đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Tròng mắt Thu Kiếm Hàn bốc hỏa, hạ giọng:
- Mất mặt xấu hổ! Ta hỏi ngươi, có phải mấy ngày rồi ngươi đi làm mai cho người ta?
Lão phu nhân vừa nghe, lập tức rõ ràng:
- Chuyện này có vấn đề? Còn không phải đứa cháu kia của ngươi, mới tới Thiên Đường, lập tức coi trọng Vân Túy Nguyệt của Thanh Vân phường kia? Hắn năn nỉ lão thân làm chủ, muốn nạp nàng làm thiếp… lúc đó ngươi cũng không có mặt ở phủ. Lại nói, chuyện này cũng không phải đại sự…
Thu Kiếm Hàn tức đến toàn thân run rẩy:
- Không phải đại sự? Phu nhân, trời cũng đã bị ngươi đánh sập! Cồn có cái gì là đại sự?! Ngươi hồ đồ a!
Sắc mặt lão phu nhân trắng nhợt:
- Chuyện gì?
Thu Kiếm Hàn hô hô thở dốc, cố gắng bình phục tâm tình, cắn răng nghiến lợi nói:
- Ngươi đi làm mai… chẳng nhẽ chưa nghe ngóng qua, người ta đã có chồng chưa? Có người trong lòng chưa? Người ta có muốn hay không? Ngươi cứ ngây ngốc như vậy mà đi? Tiểu vương bát đản Thu Vân Sơn kia ưu thích! Hắn thích thì thế nào? Hắn thích thì ngươi liền đi làm mai a? Nếu hắn thích Hoàng hậu nương nương ngươi có đi hay không?! Chết tiệt!
Lão nguyên soái trong lúc tức giận, cũng không lựa lời nói, ngay cả hai chữ chết tiệt cũng thốt ra khỏi miệng.
Lão phu nhân lập tức kinh hãi:
- Chẳng lẽ… là… bệ hạ…
Bà lập tức hít vào một hơi khí lạnh.
Lão nguyên soái giận dữ:
- Không phải bệ hạ!
Lão phu nhân thở dài một hơi, liền nghe trượng phu tức giận nói:
- So với nữ nhân của bệ hạ còn đáng sợ hơn! Phu nhân, ngươi làm như vậy là muốn ép ta vào hoàn cảnh bất nhân bất nghĩa…
Lão phu nhân ngây người như phỗng.
So với nữ nhân của bệ hạ còn đáng sợ hơn? Nàng là người nào a?!
- Vậy… phải làm sao bây giờ?
- Nói tóm lại, chuyện này không cho phép ngươi tiếp tục nhúng tay! Nếu không ngoại trừ ta tự vẫn tạ tội… cũng không còn mặt mũi nào sống trên đời này…
Lão nguyên soái thở dài, ánh mắt thương xót:
- Thật sự mắc cỡ chết người!
- Đem Thu Vân Sơn tạm giam lại! Chờ lão phu trở lại xử trí hắn! Ta đi phủ lão thất phu Lãnh Đao Ngâm… lần này, mặt mũi hai nhà chúng ta có thể ném đi được rồi…
Thu Kiếm Hàn nói xuống một câu, trực tiếp cưỡi ngựa đi ra ngoài, tựa như gắn mô tơ vào đít phóng về phủ Trấn Quốc tưởng quân Lãnh Đao Ngâm.
Lão phu nhân ngã ngồi trên mặt đất, mặt mo trắng bệch.
Chuyện này… từ phản ứng của trượng phu nàng có thể nhìn được, chuyện đã nghiêm trọng đến nhường nào. Không nghĩ tới, trong lúc vô tình nàng lại gây ra họa lớn đến như thế, trong lòng một mảnh hối hận.
Chỉ là trong lòng nàng còn chút nghi hoặc: đến cùng là xảy ra chuyện gì? Thế mà có thể khiến trượng phu nàng giận tới không kiềm chế được như vậy?
…
Ban đêm.
Phủ Trấn Quốc tướng quân, Lãnh Đao Ngâm giận tím mặt, trực tiếp lệnh thân vệ kéo con rể mình tới, chỉ mũi mắng to một trận, vậy àm lại tự tay động thủ, đáng gãy hay chân con rể Chu Tử Chính.
- Việc tử tế không làm, lại đi làm loạn, giúp người làm mối tác giá, lão phu giết sống ngươi!
- Lão phu thực mù mắt mới đem khuê nữ gả cho ngươi, thứ đồ thành sự không đủ bại sự có thừa, ngoại trừ làm mất mặt xấu hổ, chuyện gì cũng không biết.
Lãnh lão tướng quân nổi giận, toàn bộ Trấn Quốc phủ câm như hến!
- Một tên đại nam nhân lại đi làm bà mai, hỗn chướng! Ngươi sao không…
Câu kế tiếp bị lão gia hỏa nuốt xuống, chắc là rất bất nhã.
Chu Tử Chính bị đánh gãy hai chân, đau đến chết đi sống lại, nhưng cắn răng không dám rên một tiếng.
Nói đi phải nói lại, vị Chu Tử Chính này không đến nỗi bất tranh khí như Lão tướng quân nói như vậy, ngược lại, hắn còn là một vị tướng quân rất có năng lực. Nếu không Lãnh Đao Ngâm cũng sẽ không đồng ý gả con gái cho hắn.
Nhưng lúc này hắn phạm sai lầm, trong miêng lão tướng quân hắn trở nên không bằng cả cứt chó…
…
Thu Kiếm Hàn không tiếp tục ở lại, lại đến phủ thái tử. Lão có thể ăn ngay nói thật với Lãnh Đao Ngâm, Lãnh Đao Ngâm tuyệt không để lộ bí mật. Nhưng người của phủ thái tử lại sẽ không như vậy.
Cho nên Lão nguyên soái trực tiếp xông vào, cứng rắn ném một câu:
- Vân Túy Nguyệt là nghĩa nữ của lão phu, hôn sự của nàng do lão phu định đoạt, không nhọc thái tử điện hạ hao tâm tổn trí!
Sau đó nghênh ngang rời đi.
Thái tử điện hạ căn bản không biết chuyện gì xảy ra, đã bị Lão nguyên soái đổ ập xuống mắng như xối máu chó, sắc mặt tái xanh.
Ngay sau đó Thu Kiếm Hàn đi tới Vạn Bảo lâu:
- Còn dám tìm nghĩa nữ của lão phu gây phiền phức, lão phu liền đóng cửa cái lầu nát này!
Một câu, cứng!
Sau đó…
Khi Lão nguyên soái trở lại trong phủ, Thu Vân Sơn đã bị lão phu nhân chiêu đến, đang cúi đầu nhận giáo huấn. Lão gia tử không nói hai lời, quơ lấy một cây gậy to cơ miệng chén, vung tay đập xuống, vừa đập vừa chửi.
- Ngươi tính cái lông a! Ngươi coi trọng nữ tử người ta liền muốn đi dây dưa? Ngươi là tên vương bát đản! Từ nhỏ đến lớn ngoài trừ khiến lão tử mất mặt, ngươi còn làm được chuyện gì? Hôm nay lão phu đánh chết ngươi, miễn cho sau này Thu gia vị ngươi làm mất mặt! … còn muốn nạp thiếp… nạp bà ngươi a…
Lão nguyên soái giận điên lên.
Những người khắc thấy tình thế không ổn, vội tiến lên khuyên can, Thu đại công tử đã đầu rơi mấu chảy, tiếng hét thảm vang lên liên tục…
Chờ đến lúc lão phu nhân liều mạng cứu đứa cháu này ra, hắn đã chịu tám chín côn, đầu rơi máu chảy không nói, kém chút liền đánh đến đứt éo. Nếu không phải Thu Vân Sơn có chút công phu trong người, chỉ sợ mấy gậy không chút lưu tình này đã trực tiếp tiễn hắn xuống hoàng tuyền…
Cả sự kiện này, tựa như một hồi nháo kịch.
Nghe xong tin tức truyền lại, lửa giận trong lòng cũng dần tiêu tan. Rất hiển nhiên, hai vị Thu Lãnh đại nhân, thậm chí bao gồm cả thái tử, cũng không biết rõ tình hình.
Nếu Lão nguyên soái đã phát điên một lần, ngày cả Thu Vân Sơn là người trong cuộc đều phải thành thật, chuyện này hẳn tự trôi qua mới đúng.
Nhưng Vân Dương không nghĩ tới…
Chuyện này, lại đâu có đơn giản như vậy…
Thu Kiếm Hàn Lão nguyên soái đang ngồi trong phủ của mình xem tình báo.
Hiện tại Ngọc Đường rốt cục có một đoạn thời gian thái bình, mọi người cũng có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức.
Lão nguyên soái cũng cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Thậm chí lão còn có chút tâm tư, sai đầu bếp chuẩn bị ít thức ăn, tự mình ẩm tửu một phen.
Chỉ là…
Lão nguyên soái dáng vẻ tươi cười vừa mới bưng chén rượu lên, còn chưa kịp uống hết, đột nhiên trong không trung truyền tới một tiếng hét dài, chấn động bầu trời, âm thanh khắc nghiệt quát lớn:
- Khinh người quá đấng
Một đạo bạch quang từ trên trời đột nhiên bắn xuống.
Thanh âm vang vọng trong không trung, lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Người phủ Nguyên soái còn chưa kịp chạy tới, người kia đã hoàn toàn biến mất.
Một ánh lửa bốc lên từ một gian thiên phòng, trong chốc lát, ánh lửa bốc lên ngút trời, khói đặc cuồn cuộn.
- Cứu hỏa â
- Hỏa hoạn…
Phủ Nguyên soái lập tức trở nên hỗn loạn.
Trong nháy mắt, mấy tram tên hộ vệ xuất hiện trước đại sảnh, trên nóc nhà cũng liên tục hiện lên thân ảnh cao thủ trong quân. Mới đó mà đã bao phủ quang Lão nguyên soái mấy tram trượng, bảo hộ lão như thành đồng vách sắt.
- Tất cả lui râ
Thân thể khôi ngô của Lão nguyên soái đứng ở cửa ra vào, thân thể lão run nhẹ. Ánh mắt lão mang theo chút kỳ dị nhìn về phía sương phòng bị v₫cháy, bờ môi run nhè nhẹ.
Trong tay lão, nắm lấy một thanh đao!
Thân đao, có vết máu!
- Chuyện gì xảy ra?
Mọi người trong phủ đều mang theo vẻ cảnh giác quan sát xung quanh.
Lão phu nhân ít thấy cũng hiện thân.
- Không có việc gì!
Thần sắc Thu Kiếm Hàn hòa hoãn:
- Bất quá chỉ là một phong mật tín, có chuyện cần lão phu xử lý khẩn cấp.
Vừa nói, bỏ qua đám người đang ngơ ngác, lão lập tức nghiêng người đi vào thư phòng.
Tốc độ rất nhanh.
Lão nguyên soái rất kích động.
Bởi…
Trên phong thư, có tiêu chí cửu tinh hộ vệ. Cửu Thiên lệnh!
Hơn nữa trên thư còn có mấy chữ: “Thu lão nguyên soái thân khải!”
Ý nghĩa mấy chữ này lão rất rõ.
Nó không hy vọng trừ Lão nguyên soái ra còn có người khác nhìn thấy.
Cho nên lão lập tức đi vào thư phòng, sau đó lập tức phong tỏa thư phòng của mình lại.
Đây là một phong thư màu đỏ. Đỏ như hỏa diễm.
Thu Lão nguyên soái thở dốc một hơi, hai tay run rẩy mở niêm phong, không ngoài sở liệu, bên trong là một phong thư. Mở ra phong thư, bên trong là một trang giấy thật mỏng.
Mới nhìn câu đầu tiên, Thu Lão nguyên soái lập tức biến sắc.
Câu đầu tiên rất không khách khí.
“Vì sao Quân bộ khi nhục ta?!”
Mới đọc, Lão nguyên soái đã cảm thấy trong câu này ẩn chứa sát ý trùng thiên.
Một cỗ lửa giận mênh mông bốc lên ngùn ngụt.
Lão cơ hồ ngưng thở, càng nhìn xuống càng trừng lớn hai mắt, đột nhiên quát to một tiếng:
- Tức chết lão phu!
Mắt lão trợn tròn, đập bàn một.
Cái bàn kiên cố lập tức chia năm xẻ bảy!
“Thanh Vân phường Vân Túy Nguyệt, chính là Hỏa Tôn tình chi thuộc (Đại ý người yêu). Người trong phủ Đao Kiếm song bích của Quân bộ lại khuyên nàng lấy chồng, rốt cục có dụng ý gì? Đinh lão phu nhân tự thân xuất mã, là muốn đem Hỏa Tôn đại nhân nhà ta đặt ở đâu? Nếu Lão nguyên soái có hứng thú, không bằng khuyên bảo Hoàng Hậu nương nương thay một tấm chồng? Cớ sao lại đến nhục nhã gia quyến Cửu Tôn ta?!”
“Trấn Quốc tướng quân làm mai mối, phủ nguyên soái đứng ra bảo đảm, phủ thái tử ủng hộ, Vạn Bảo lâu tác hợp. Nhục nhã như thế, trên dưới Cửu Thiên lệnh, thề sống chết không nhận! Công đạo này, lấy mệnh đòi lại!”
“Khinh người quá đáng! Lẽ nào lại như vậy!”
Từ ngữ trong thư vô cùng kịch liệt, oán khí ẩn chứa trong đó khiến người nghe mà rợn cả người!
Thậm chí câu “Nếu Lão nguyên soái có hứng thú, không bằng khuyên bảo Hoàng Hậu nương nương thay một tấm chồng? Cớ sao lại đến nhục nhã gia quyến Cửu Tôn ta?!” Cũng nói ra được.
Hiên nhiên đối phương đã vô cùng tức giận!
Chưa xem hết phong thư, Lão nguyên soái cơ hồ tức đến thổ huyết.
Lão không phải tức đối phương dùng từ ác liệt, lão tức là tức trong phủ của lão lại xảy ra chuyện này, quả thực là chuyện xấu đủ lưu truyền vạn năm!
Thu Kiếm Hàn chỉ thấy mặt mo nóng rát một trận!
Dù lão có bị điên cuồng ẩu tả một trận, cũng không khó chịu bằng loại cảm giác này. Bản thân lão hận nhất chính là chuyện khi dễ gia quyến công thần, không nghĩ tới người nhà lão làm làm ra chuyện này!?
Nghĩ tới Cửu Thiên lệnh đốt cháy sương phòng, với phương thức thông báo như vậy, hiển nhiên bên kia đã tức giận đến cực điểm!
Đại chiến vừa rồi, Hỏa Tôn rõ ràng đã từng xuất thủ!
Như vậy, người đốt sương phòng nhà lão, không nói cũng biết!
Thậm chí, Lão nguyên soái còn cảm thấy đối phương đã hạ thủ lưu tình: bữa trước lão tử vừa giúp các ngươi đánh giặc, bữa sau đã thấy các ngươi buộc nữ nhân của lão tử gả cho người khác? Đây rốt cục là chuyện chết tiệt gì a!
…
Lao phu nhân đi đi lại lại lon lắng, trong phủ đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, mặc dù thế lửa không lớn, chỉ đốt mất một gian sương phòng, nhưng ý nghĩa ẩn sâu trong đó, khiến người không rét mà run. Một cố cảm giác hung hiểm quẩn quanh trong lòng.
Thiên hạ này, có ai dám phóng hỏa trong phủ Nguyên soái?
Nàng đang lo lắng, đột nhiên nghe tiếng thị nữ kinh hô truyền đến, một tiếng gầm giận dữ:
- Cút ngay!
Một tiếng bạt tai vang lên sau đó, nàng liền thấy trượng phu mang theo lửu giận vạn trượng vọt thẳng vào.
Một tiếng gầm thét vang lên:
- Ngươi xem ngươi làm chuyện tốt gì!
Lão phu nhân vô cùng kinh ngạc, lập tức giận dữ nói:
- Làm sao? Ngươi phát điên hay sao?
Thu Kiếm Hàn giận không kìm được, thấp giọng:- Rắm thí! Là ngươi phát điên thì có! Ngươi làm chuyện tốt gì? Bất nhân bất nghĩa, vô sỉ bẩn thỉu, ngươi còn có mặt mũi tới nói lão phu?!
Lao phu nhân cơ hồ choáng váng.
Lão nguyên soái vẫn cảm thấy bản thân chinh chiến cả đời, lạnh nhạt với kiều thê, cho nên đối với lão phu nhân trước nay vẫn y thuận tuyệt đối, đã bao giờ phát hỏa khí lớn như vậy?
Mà bây giờ? Mắng khó nghe như vậy!
Lão phu nhân lập tức cảm thấy không đúng:
- Chuyện gì xảy ra?
Lòng nàng không những không nổi nóng, ngược lại nổi lên chút sợ hãi. Chuyện có thể khiến trượng phu vốn luôn nhường nàng lại phát hỏa với nàng như vậy, như vậy chuyện này hiển nhiên đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Tròng mắt Thu Kiếm Hàn bốc hỏa, hạ giọng:
- Mất mặt xấu hổ! Ta hỏi ngươi, có phải mấy ngày rồi ngươi đi làm mai cho người ta?
Lão phu nhân vừa nghe, lập tức rõ ràng:
- Chuyện này có vấn đề? Còn không phải đứa cháu kia của ngươi, mới tới Thiên Đường, lập tức coi trọng Vân Túy Nguyệt của Thanh Vân phường kia? Hắn năn nỉ lão thân làm chủ, muốn nạp nàng làm thiếp… lúc đó ngươi cũng không có mặt ở phủ. Lại nói, chuyện này cũng không phải đại sự…
Thu Kiếm Hàn tức đến toàn thân run rẩy:
- Không phải đại sự? Phu nhân, trời cũng đã bị ngươi đánh sập! Cồn có cái gì là đại sự?! Ngươi hồ đồ a!
Sắc mặt lão phu nhân trắng nhợt:
- Chuyện gì?
Thu Kiếm Hàn hô hô thở dốc, cố gắng bình phục tâm tình, cắn răng nghiến lợi nói:
- Ngươi đi làm mai… chẳng nhẽ chưa nghe ngóng qua, người ta đã có chồng chưa? Có người trong lòng chưa? Người ta có muốn hay không? Ngươi cứ ngây ngốc như vậy mà đi? Tiểu vương bát đản Thu Vân Sơn kia ưu thích! Hắn thích thì thế nào? Hắn thích thì ngươi liền đi làm mai a? Nếu hắn thích Hoàng hậu nương nương ngươi có đi hay không?! Chết tiệt!
Lão nguyên soái trong lúc tức giận, cũng không lựa lời nói, ngay cả hai chữ chết tiệt cũng thốt ra khỏi miệng.
Lão phu nhân lập tức kinh hãi:
- Chẳng lẽ… là… bệ hạ…
Bà lập tức hít vào một hơi khí lạnh.
Lão nguyên soái giận dữ:
- Không phải bệ hạ!
Lão phu nhân thở dài một hơi, liền nghe trượng phu tức giận nói:
- So với nữ nhân của bệ hạ còn đáng sợ hơn! Phu nhân, ngươi làm như vậy là muốn ép ta vào hoàn cảnh bất nhân bất nghĩa…
Lão phu nhân ngây người như phỗng.
So với nữ nhân của bệ hạ còn đáng sợ hơn? Nàng là người nào a?!
- Vậy… phải làm sao bây giờ?
- Nói tóm lại, chuyện này không cho phép ngươi tiếp tục nhúng tay! Nếu không ngoại trừ ta tự vẫn tạ tội… cũng không còn mặt mũi nào sống trên đời này…
Lão nguyên soái thở dài, ánh mắt thương xót:
- Thật sự mắc cỡ chết người!
- Đem Thu Vân Sơn tạm giam lại! Chờ lão phu trở lại xử trí hắn! Ta đi phủ lão thất phu Lãnh Đao Ngâm… lần này, mặt mũi hai nhà chúng ta có thể ném đi được rồi…
Thu Kiếm Hàn nói xuống một câu, trực tiếp cưỡi ngựa đi ra ngoài, tựa như gắn mô tơ vào đít phóng về phủ Trấn Quốc tưởng quân Lãnh Đao Ngâm.
Lão phu nhân ngã ngồi trên mặt đất, mặt mo trắng bệch.
Chuyện này… từ phản ứng của trượng phu nàng có thể nhìn được, chuyện đã nghiêm trọng đến nhường nào. Không nghĩ tới, trong lúc vô tình nàng lại gây ra họa lớn đến như thế, trong lòng một mảnh hối hận.
Chỉ là trong lòng nàng còn chút nghi hoặc: đến cùng là xảy ra chuyện gì? Thế mà có thể khiến trượng phu nàng giận tới không kiềm chế được như vậy?
…
Ban đêm.
Phủ Trấn Quốc tướng quân, Lãnh Đao Ngâm giận tím mặt, trực tiếp lệnh thân vệ kéo con rể mình tới, chỉ mũi mắng to một trận, vậy àm lại tự tay động thủ, đáng gãy hay chân con rể Chu Tử Chính.
- Việc tử tế không làm, lại đi làm loạn, giúp người làm mối tác giá, lão phu giết sống ngươi!
- Lão phu thực mù mắt mới đem khuê nữ gả cho ngươi, thứ đồ thành sự không đủ bại sự có thừa, ngoại trừ làm mất mặt xấu hổ, chuyện gì cũng không biết.
Lãnh lão tướng quân nổi giận, toàn bộ Trấn Quốc phủ câm như hến!
- Một tên đại nam nhân lại đi làm bà mai, hỗn chướng! Ngươi sao không…
Câu kế tiếp bị lão gia hỏa nuốt xuống, chắc là rất bất nhã.
Chu Tử Chính bị đánh gãy hai chân, đau đến chết đi sống lại, nhưng cắn răng không dám rên một tiếng.
Nói đi phải nói lại, vị Chu Tử Chính này không đến nỗi bất tranh khí như Lão tướng quân nói như vậy, ngược lại, hắn còn là một vị tướng quân rất có năng lực. Nếu không Lãnh Đao Ngâm cũng sẽ không đồng ý gả con gái cho hắn.
Nhưng lúc này hắn phạm sai lầm, trong miêng lão tướng quân hắn trở nên không bằng cả cứt chó…
…
Thu Kiếm Hàn không tiếp tục ở lại, lại đến phủ thái tử. Lão có thể ăn ngay nói thật với Lãnh Đao Ngâm, Lãnh Đao Ngâm tuyệt không để lộ bí mật. Nhưng người của phủ thái tử lại sẽ không như vậy.
Cho nên Lão nguyên soái trực tiếp xông vào, cứng rắn ném một câu:
- Vân Túy Nguyệt là nghĩa nữ của lão phu, hôn sự của nàng do lão phu định đoạt, không nhọc thái tử điện hạ hao tâm tổn trí!
Sau đó nghênh ngang rời đi.
Thái tử điện hạ căn bản không biết chuyện gì xảy ra, đã bị Lão nguyên soái đổ ập xuống mắng như xối máu chó, sắc mặt tái xanh.
Ngay sau đó Thu Kiếm Hàn đi tới Vạn Bảo lâu:
- Còn dám tìm nghĩa nữ của lão phu gây phiền phức, lão phu liền đóng cửa cái lầu nát này!
Một câu, cứng!
Sau đó…
Khi Lão nguyên soái trở lại trong phủ, Thu Vân Sơn đã bị lão phu nhân chiêu đến, đang cúi đầu nhận giáo huấn. Lão gia tử không nói hai lời, quơ lấy một cây gậy to cơ miệng chén, vung tay đập xuống, vừa đập vừa chửi.
- Ngươi tính cái lông a! Ngươi coi trọng nữ tử người ta liền muốn đi dây dưa? Ngươi là tên vương bát đản! Từ nhỏ đến lớn ngoài trừ khiến lão tử mất mặt, ngươi còn làm được chuyện gì? Hôm nay lão phu đánh chết ngươi, miễn cho sau này Thu gia vị ngươi làm mất mặt! … còn muốn nạp thiếp… nạp bà ngươi a…
Lão nguyên soái giận điên lên.
Những người khắc thấy tình thế không ổn, vội tiến lên khuyên can, Thu đại công tử đã đầu rơi mấu chảy, tiếng hét thảm vang lên liên tục…
Chờ đến lúc lão phu nhân liều mạng cứu đứa cháu này ra, hắn đã chịu tám chín côn, đầu rơi máu chảy không nói, kém chút liền đánh đến đứt éo. Nếu không phải Thu Vân Sơn có chút công phu trong người, chỉ sợ mấy gậy không chút lưu tình này đã trực tiếp tiễn hắn xuống hoàng tuyền…
Cả sự kiện này, tựa như một hồi nháo kịch.
Nghe xong tin tức truyền lại, lửa giận trong lòng cũng dần tiêu tan. Rất hiển nhiên, hai vị Thu Lãnh đại nhân, thậm chí bao gồm cả thái tử, cũng không biết rõ tình hình.
Nếu Lão nguyên soái đã phát điên một lần, ngày cả Thu Vân Sơn là người trong cuộc đều phải thành thật, chuyện này hẳn tự trôi qua mới đúng.
Nhưng Vân Dương không nghĩ tới…
Chuyện này, lại đâu có đơn giản như vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.