Chương 803: Quốc sách mới!
Lăng Phong Thiên Hạ
26/11/2019
Sau đó chính là một cỗ huyết tiễn điên cuồng bắn ra.
Cũng lúc này, Tây Môn Hoàn Vũ mới cảm thấy toàn bộ thân thể như bị lôi đình đánh trúng, trong chốc lát liền mất tất cả lực lượng, ý thức dần tiêu tán, thân thể mất khống chế, dựa vào quán tính mà vô lực trượt thêm ba trượng, lập tức rớt xuống.
Trong quá trình rớt xuống, thân thể Tây Môn Hoàn Vũ co quắp một chút, kiệt lực ngẩng đầu, nhìn lại về sau, lẩm bẩm nói:
- Là ai giết ta? Là ai?
Trong mắt hắn, một thiếu niên mặc tử bào, đứng nổi bật trên nền trời chiều, tỏa ra ánh hào quang vạn trượng, Tây Môn Hoàn Vũ híp mắt cố gắng nhìn lại, lại bị ánh mặt trời chiếu rọi không thể nhìn rõ.
Sinh mệnh dần đến cuối, hắn chỉ thấy thân thể mình càng lúc càng nhẹ nhàng… tựa như bị viên nước đã bị ánh trời chiều chiếu rọi hòa tan.
Mà thân ảnh thiếu niên tử bào kia, lại tựa như gánh cả mặt trời trên lưng, khiến bóng ma này như càng thêm to lớn, lừng lẫy huy hoàng.
- Là ta.
Thiếu niên lạnh lẽo cất lời:
- Là ta giết ngươi.
Ý thức Tây Môn Hoàn Vũ dần mờ đi, cười thảm một tiếng:
- Tốt… kiếm pháp tốt.
Đầu hắn nghiêng một cái, cứ vậy mà im bặt.
Đến tận lúc này, sáu người Thiên Đạo Xã Tắc môn đến hoàng cung, đều đã hồn về u minh, cùng đi cửu tuyền.
“Bốp bốp bốp…”
Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, Hoàng đế Bệ hạ chậm rãi bước ra khỏi đại điện, chậm rĩa vô tay:
- Tốt!
Hết thảy những điều này tới quá đột ngột, toàn bộ quá trình diễn ra quá nhanh chóng, đến lúc này, văn võ triều thần mới như tỉnh lại, bầu không khí lập tức náo nhiệt.
- Thì ra là thế.
- Ta nói rồi mà…
- Đúng vậy, có Vân Tôn đại nhân ở đây, đám hề này sao có thể nhảy nhót?
- Cuối cùng cũng có thể thở nhẹ một hơi.
- Thực khiến người đại khoái nhân tâm mà… ha ha ha…
- Vân Tôn uy vũ!
…
Một bên.
Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu nhìn thoáng qua nhau, thầm phiền muộn biệt khuất.
Mẹ nó… vụ này hai người chúng ta cũng bỏ công sức có được không?
Sao đám người các ngươi lại thấy mỗi Vân Tôn của các ngươi thôi cơ chứ?
Không có hai người chúng ta tương trợ, bằng vào một mình Vân Dương, sao có thể hoàn thành chuyện này thuận lợi như vậy!
Chẳng lẽ hai đại thiên hạ đệ nhất cao thủ chúng ta… trong mắt các ngươi chỉ là không khí thôi sao?
…
Sáu đại thủ lĩnh của Thiên Đạo Xã Tắc môn, toàn quân bị diệt, một mẻ hốt gọn!
Thu Kiếm Hàn, Phương Kình Thiên cùng đám lão nhân khác như được hồi quang phản chiếu, mặt mũi tươi cười, hồng hào đến muốn chảy nước.
Kỳ thực không chỉ bọn hắn, văn võ cả triều cùng vui vẻ ra mặt, bỏ hết vẻ u sầu trước đó.
Thực sự đúng là đại khoái nhân tâm, vui chưa từng có.
Hoàng đế Bệ hạ tự mình khen thưởng mấy câu, lại kéo Vân Dương sang một bên, nhẹ giọng nói:
- Chuyện này, nhỏ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại mọc.
Hiển nhiên, Hoàng đế Bệ hạ còn rất cố kỵ thực lực của Thiên Đạo Xã Tắc môn, ý muốn diệt họa ngầm, lộ rõ không chút che giấu.
Mặc dù cao tầng Thiên Đạo Xã Tắc môn đã diệt, đã thành rắn mất đầu, nhưng tổng hợp chiến lực của ẩn thế tông môn này thực quá cao, cho dù những người còn lại, cũng đủ khiến hoàng triều thế tục kiêng dè không thôi, động chút là có thể biến thành căn nguyên không ổn định.
- Chưa hẳn cần tiêu diệt toàn bộ, chúng ta có thể thử xem có thể phân hóa một bộ phận hay không, như vậy… hẳn sẽ có một phần, có thể lợi dụng cho mình…
Thái sư cau mày thấp giọng đề nghị.
Lời này của thái sư thực sự hoàn toàn là công tâm, lực lượng vốn không phân chính tà, đúng sai chỉ ở người vận dụng. Nếu Ngọc Đường có thể biến lực lượng Thiên Đạo Xã Tắc môn thành của mình, như vậy sẽ rất có lợi, lại còn có ý nghĩa sâu xa!
Dù chỉ thu được một phần, như vậy thực lực Ngọc Đường cũng thu được một bước nhảy vọt!
Hoàng đế Bệ hạ nhàn nhạt nói:
- Trẫm nghĩ rằng, không cần!
Ngoại lực quá mạnh, lại khó mà khống chế, trước mắt nên lấy ổn định làm đầu, lực lượng kia có hấp dẫn, vậy cũng phải có thực lực tương đương mới có thể khống chế!
Vân Dương nói:
- Nếu như thế, Thiên Đạo Xã Tắc môn này liền xóa tên.
Một môn phái dám uy hiếp hoàng quyền, uy hiếp triều đình, dù chỉ để lại một người, cũng có thể biến thành tâm phúc đại họa trong lòng mỗi người, là ác mộng khiến người có thể nửa đêm bật dậy.
Thiên Đạo Xã Tắc môn đi đến bước này, kết quả chỉ có hai đường. Một là đại công cáo thành, hai là thất bại thảm hại.
Thành công, có thể kéo dài, thậm chí càng thêm lớn mạnh. Nhưng thất bại, cũng chỉ có một đường diệt vong!
Chuyện tồn vong của Thiên Đạo Xã Tắc môn, cứ vậy được Ngọc Đường Hoàng cùng Vân Dương nói mấy câu mà kết luận!
…
Ba người Vân Dương rời đi rất lâu, tâm tình kích động của Hoàng đế cùng đám đại thần còn chưa tán.
- Trẫm có một quyết định mới.
Hoàng đế Bệ hạ nói:
- Từ lúc triều đình mở khoa thi cử, phần lớn là chọn văn sĩ, nhìn quen thi từ ca phú, cẩm tú văn chương. Nhưng… có một tai hại không thể coi nhẹ, chính là… văn nhân dù đọc sách nhiều, kiến thức rộng, nhưng… tính hạn chế cũng quá lớn. Một khi gặp phải võ lực tuyệt đối công kích, cho dù có học vấn cao hơn, nhân phẩm có tốt hơn, chung quy cũng là vô dụng, hữu tâm vô lực, không làm gì được.
- Mặc dù mỗi năm đều mở khoa võ, nhưng nghiêm ngặt mà tính, cũng chỉ mở một cách phải chăng hay chớ, qua loa cho xong, cái gọi là chọn người tài cũng chỉ là lấy từ số huân quý tử đệ… có thể nói là hoàn toàn ngăn số cường giả chân chính đến ra sức vì nước vì dân.
Hoàng đế Bệ hạ nói:
- Trẫm, muốn mở lại võ khoa!
Một câu bất thình lình, có thể nói là long trời lở đất.
Mặc dù chúng đại thần cũng đã sớm biết, sau lần kích thích này, tư duy thái độ của Hoàng đế Bệ hạ đã thay đổi rất lớn, nhưng mấy lời vừa rồi, vẫn khiến đám đại thần đầu váng mắt hoa.
- Thiết lập danh sách thập bát ba binh khí, thiết lập võ lực bảng, quốc gia thừa nhận, ban phong hào tương ứng.
Hoàng đế Bệ hạ nói:
- Xếp hạng bấy nhiêu, sẽ thu được chức quan bổng lộc bấy nhiêu…
- Những điều này, cần có ước thúc gì, tác dụng gì, quy tắc chế độ gì… cụ thể vận hành thế nào, tất cả đều giao cho các ngươi chuẩn bị.
Hoàng đế Bệ hạ nói:
- Chuyện này, Trẫm toàn quyền phó thác cho lão Thái sư cùng lão Thái úy hiệp thương, hai người các ngươi có trách nhiệm nhanh chóng bàn bạc ra một cái điều lệ.
Khẩu khí của hắn khẽ dừng lại, đột nhiên chuyển thành nghiêm túc:
- Đây, sẽ là quốc sách căn bản của Ngọc Đường, vạn thế không dời, Trẫm không hy vọng nhìn thấy bất luận kẻ nào coi nhẹ nó!
Hắn trùng điệp, gằn từng chữ:
- Trẫm tuyệt không hy vọng, lại lần nữa nhận nhục nhã này!
- Trẫm cho các ngươi nửa năm, trong nửa năm phải có kết quả đưa Trẫm, phổ khắp thiên hạ!
Hoàng đế Bệ hạ nói xong liền đi.
Để lại chúng đại thần đưa mắt nhìn nhau.
Phía trên chỉ cần một câu nói, phía dưới lại phải chạy gãy chân.
Hoàng đế Bệ hạ có thể không nói đạo lý, chỉ cầu một kết quả. Nhưng đám đại thần dám làm vậy thử xem?
Vớ vẩn lại thành khi quân phạm thượng, không làm tuyệt không được!
Cũng lúc này, Tây Môn Hoàn Vũ mới cảm thấy toàn bộ thân thể như bị lôi đình đánh trúng, trong chốc lát liền mất tất cả lực lượng, ý thức dần tiêu tán, thân thể mất khống chế, dựa vào quán tính mà vô lực trượt thêm ba trượng, lập tức rớt xuống.
Trong quá trình rớt xuống, thân thể Tây Môn Hoàn Vũ co quắp một chút, kiệt lực ngẩng đầu, nhìn lại về sau, lẩm bẩm nói:
- Là ai giết ta? Là ai?
Trong mắt hắn, một thiếu niên mặc tử bào, đứng nổi bật trên nền trời chiều, tỏa ra ánh hào quang vạn trượng, Tây Môn Hoàn Vũ híp mắt cố gắng nhìn lại, lại bị ánh mặt trời chiếu rọi không thể nhìn rõ.
Sinh mệnh dần đến cuối, hắn chỉ thấy thân thể mình càng lúc càng nhẹ nhàng… tựa như bị viên nước đã bị ánh trời chiều chiếu rọi hòa tan.
Mà thân ảnh thiếu niên tử bào kia, lại tựa như gánh cả mặt trời trên lưng, khiến bóng ma này như càng thêm to lớn, lừng lẫy huy hoàng.
- Là ta.
Thiếu niên lạnh lẽo cất lời:
- Là ta giết ngươi.
Ý thức Tây Môn Hoàn Vũ dần mờ đi, cười thảm một tiếng:
- Tốt… kiếm pháp tốt.
Đầu hắn nghiêng một cái, cứ vậy mà im bặt.
Đến tận lúc này, sáu người Thiên Đạo Xã Tắc môn đến hoàng cung, đều đã hồn về u minh, cùng đi cửu tuyền.
“Bốp bốp bốp…”
Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, Hoàng đế Bệ hạ chậm rãi bước ra khỏi đại điện, chậm rĩa vô tay:
- Tốt!
Hết thảy những điều này tới quá đột ngột, toàn bộ quá trình diễn ra quá nhanh chóng, đến lúc này, văn võ triều thần mới như tỉnh lại, bầu không khí lập tức náo nhiệt.
- Thì ra là thế.
- Ta nói rồi mà…
- Đúng vậy, có Vân Tôn đại nhân ở đây, đám hề này sao có thể nhảy nhót?
- Cuối cùng cũng có thể thở nhẹ một hơi.
- Thực khiến người đại khoái nhân tâm mà… ha ha ha…
- Vân Tôn uy vũ!
…
Một bên.
Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu nhìn thoáng qua nhau, thầm phiền muộn biệt khuất.
Mẹ nó… vụ này hai người chúng ta cũng bỏ công sức có được không?
Sao đám người các ngươi lại thấy mỗi Vân Tôn của các ngươi thôi cơ chứ?
Không có hai người chúng ta tương trợ, bằng vào một mình Vân Dương, sao có thể hoàn thành chuyện này thuận lợi như vậy!
Chẳng lẽ hai đại thiên hạ đệ nhất cao thủ chúng ta… trong mắt các ngươi chỉ là không khí thôi sao?
…
Sáu đại thủ lĩnh của Thiên Đạo Xã Tắc môn, toàn quân bị diệt, một mẻ hốt gọn!
Thu Kiếm Hàn, Phương Kình Thiên cùng đám lão nhân khác như được hồi quang phản chiếu, mặt mũi tươi cười, hồng hào đến muốn chảy nước.
Kỳ thực không chỉ bọn hắn, văn võ cả triều cùng vui vẻ ra mặt, bỏ hết vẻ u sầu trước đó.
Thực sự đúng là đại khoái nhân tâm, vui chưa từng có.
Hoàng đế Bệ hạ tự mình khen thưởng mấy câu, lại kéo Vân Dương sang một bên, nhẹ giọng nói:
- Chuyện này, nhỏ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại mọc.
Hiển nhiên, Hoàng đế Bệ hạ còn rất cố kỵ thực lực của Thiên Đạo Xã Tắc môn, ý muốn diệt họa ngầm, lộ rõ không chút che giấu.
Mặc dù cao tầng Thiên Đạo Xã Tắc môn đã diệt, đã thành rắn mất đầu, nhưng tổng hợp chiến lực của ẩn thế tông môn này thực quá cao, cho dù những người còn lại, cũng đủ khiến hoàng triều thế tục kiêng dè không thôi, động chút là có thể biến thành căn nguyên không ổn định.
- Chưa hẳn cần tiêu diệt toàn bộ, chúng ta có thể thử xem có thể phân hóa một bộ phận hay không, như vậy… hẳn sẽ có một phần, có thể lợi dụng cho mình…
Thái sư cau mày thấp giọng đề nghị.
Lời này của thái sư thực sự hoàn toàn là công tâm, lực lượng vốn không phân chính tà, đúng sai chỉ ở người vận dụng. Nếu Ngọc Đường có thể biến lực lượng Thiên Đạo Xã Tắc môn thành của mình, như vậy sẽ rất có lợi, lại còn có ý nghĩa sâu xa!
Dù chỉ thu được một phần, như vậy thực lực Ngọc Đường cũng thu được một bước nhảy vọt!
Hoàng đế Bệ hạ nhàn nhạt nói:
- Trẫm nghĩ rằng, không cần!
Ngoại lực quá mạnh, lại khó mà khống chế, trước mắt nên lấy ổn định làm đầu, lực lượng kia có hấp dẫn, vậy cũng phải có thực lực tương đương mới có thể khống chế!
Vân Dương nói:
- Nếu như thế, Thiên Đạo Xã Tắc môn này liền xóa tên.
Một môn phái dám uy hiếp hoàng quyền, uy hiếp triều đình, dù chỉ để lại một người, cũng có thể biến thành tâm phúc đại họa trong lòng mỗi người, là ác mộng khiến người có thể nửa đêm bật dậy.
Thiên Đạo Xã Tắc môn đi đến bước này, kết quả chỉ có hai đường. Một là đại công cáo thành, hai là thất bại thảm hại.
Thành công, có thể kéo dài, thậm chí càng thêm lớn mạnh. Nhưng thất bại, cũng chỉ có một đường diệt vong!
Chuyện tồn vong của Thiên Đạo Xã Tắc môn, cứ vậy được Ngọc Đường Hoàng cùng Vân Dương nói mấy câu mà kết luận!
…
Ba người Vân Dương rời đi rất lâu, tâm tình kích động của Hoàng đế cùng đám đại thần còn chưa tán.
- Trẫm có một quyết định mới.
Hoàng đế Bệ hạ nói:
- Từ lúc triều đình mở khoa thi cử, phần lớn là chọn văn sĩ, nhìn quen thi từ ca phú, cẩm tú văn chương. Nhưng… có một tai hại không thể coi nhẹ, chính là… văn nhân dù đọc sách nhiều, kiến thức rộng, nhưng… tính hạn chế cũng quá lớn. Một khi gặp phải võ lực tuyệt đối công kích, cho dù có học vấn cao hơn, nhân phẩm có tốt hơn, chung quy cũng là vô dụng, hữu tâm vô lực, không làm gì được.
- Mặc dù mỗi năm đều mở khoa võ, nhưng nghiêm ngặt mà tính, cũng chỉ mở một cách phải chăng hay chớ, qua loa cho xong, cái gọi là chọn người tài cũng chỉ là lấy từ số huân quý tử đệ… có thể nói là hoàn toàn ngăn số cường giả chân chính đến ra sức vì nước vì dân.
Hoàng đế Bệ hạ nói:
- Trẫm, muốn mở lại võ khoa!
Một câu bất thình lình, có thể nói là long trời lở đất.
Mặc dù chúng đại thần cũng đã sớm biết, sau lần kích thích này, tư duy thái độ của Hoàng đế Bệ hạ đã thay đổi rất lớn, nhưng mấy lời vừa rồi, vẫn khiến đám đại thần đầu váng mắt hoa.
- Thiết lập danh sách thập bát ba binh khí, thiết lập võ lực bảng, quốc gia thừa nhận, ban phong hào tương ứng.
Hoàng đế Bệ hạ nói:
- Xếp hạng bấy nhiêu, sẽ thu được chức quan bổng lộc bấy nhiêu…
- Những điều này, cần có ước thúc gì, tác dụng gì, quy tắc chế độ gì… cụ thể vận hành thế nào, tất cả đều giao cho các ngươi chuẩn bị.
Hoàng đế Bệ hạ nói:
- Chuyện này, Trẫm toàn quyền phó thác cho lão Thái sư cùng lão Thái úy hiệp thương, hai người các ngươi có trách nhiệm nhanh chóng bàn bạc ra một cái điều lệ.
Khẩu khí của hắn khẽ dừng lại, đột nhiên chuyển thành nghiêm túc:
- Đây, sẽ là quốc sách căn bản của Ngọc Đường, vạn thế không dời, Trẫm không hy vọng nhìn thấy bất luận kẻ nào coi nhẹ nó!
Hắn trùng điệp, gằn từng chữ:
- Trẫm tuyệt không hy vọng, lại lần nữa nhận nhục nhã này!
- Trẫm cho các ngươi nửa năm, trong nửa năm phải có kết quả đưa Trẫm, phổ khắp thiên hạ!
Hoàng đế Bệ hạ nói xong liền đi.
Để lại chúng đại thần đưa mắt nhìn nhau.
Phía trên chỉ cần một câu nói, phía dưới lại phải chạy gãy chân.
Hoàng đế Bệ hạ có thể không nói đạo lý, chỉ cầu một kết quả. Nhưng đám đại thần dám làm vậy thử xem?
Vớ vẩn lại thành khi quân phạm thượng, không làm tuyệt không được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.