Ta Là Chí Tôn

Chương 869: Quyết chiến Thiên Huyền nhai (24)

Lăng Phong Thiên Hạ

26/11/2019

Cho dù Vân Dương phát hiện chân ý của hắn, muốn mượn tay hắn diệt trừ tất cả những người khác, thế nhưng cũng không cần phải đem bốn khối thần cốt kia ra a, thậm chí ngay cả ba bộ thi thể kia cũng không cần cự tuyệt, bởi vì vô luận thế nào, vì đoạt lấy chiến lực mạnh nhất, ứng phó với trận chiến cuối cùng này, hắn cũng sẽ giết hết mấy người sóng sót kia.

- Bởi vì ta sợ ngươi thu thập không hoàn chỉnh.

Vân Dương mỉm cười nói:

- Nếu không hoàn chỉnh, ta sợ ngươi không dám khởi động kế hoạch đó. Mặc dù khả năng này không lớn, nhưng xưa nay ta chưa bao giờ trông chờ vào may rủi, nếu ngươi thực sự không khởi động kế hoạch này, ta thực sự không thể xác định, ngoại trừ ngươi, Tứ Quý lâu còn bao nhiêu người.

- Nhưng chỉ cần ngươi khởi động kế hoạch này, như vậy, tất cả thủ hạ của ngươi sẽ bị ngươi giết sạch, ta thậm chí còn không cần cả quan tâm!

- Bởi vì, chính ngươi sẽ nhất định đuổi tận giết tuyệt.

- Tính như vậy, bốn khối thần cốt kia, thúc đẩy cục diện này, xác thực, vật siêu giá trị!

Vân Dương nở nụ cười bình thản:

- Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu hơn còn là do ta thần công đại thành, nóng lòng muốn lĩnh giáo thủ đoạn lớn nhất của Tứ Quý lâu các ngươi.

- Nếu không để ngươi thi triển ra lúc này, ta cảm thấy, ngươi sẽ vô cùng… không cam tâm mà chết!

Vân Dương cười cười:

- Là đối thủ mà ta muốn giết nhất, ta rất tình nguyện cho ngươi lý do tự diệt thủ hạ, diệt tuyệt y bát truyền thừa của Tứ Quý lâu!

Niên tiên sinh lạnh lùng cười cười:

- Vân Dương, ngươi biết không, ta từng nghe mấy câu truyện kiểu tự chui đầu vào rọ, có điều, ta vẫn cho mấy chuyện đó chỉ là ngụy tạo mà ra, trên thế giới nào có kẻ ngu xuẩn như vậy?

- Thế nhưng, hôm nay ta đã tin, những chuyện đó là thực, bởi trước mắt ta đang có một chứng cứ bằng xương bằng thịt, hơn nữa kẻ này còn được xưng tụng là Trí Tôn.

- Trí Tôn dùng mưu kế dương danh thiên hạ, hóa ra lại là một kẻ tự cho là đúng, ếch ngồi đáy giếng!

Niên tiên sinh cười lạnh, tàn khốc nói:

- Hiện tại, ta thực sự cao hứng, bởi trận chiến này có thể lưu danh sách sử, quả thực vinh yên, vinh sủng.

Vân Dương cũng đắc ý cười, cũng cảm giác rất có thành tựu:

- Ngươi hỏi ta một vấn đề, hiện ta cũng hỏi Niên tiên sinh ngươi một vấn đề, xin hỏi, đêm qua tự tay giêt mấy huynh đệ ở chung mấy ngàn năm của mình, cảm giác như thế nào? Sao đó lại còn cắt từng nhát từng nhát lên thân thể, đem xương cốt mình móc ra ngoài, cảm giác đó thế nào, có phải rất thoải mái hay không?



Niên tiên sinh nghe được câu này, gương mặt gầy gò đột nhiên méo mó, toàn thân run lên một cái, cắn răng nghiến lợi nói:

- Vân Tôn, nếu đã là quyết chiến, như vậy chỉ có ngươi ta quyết một trận, không sai chứ?

Vân Dương nhàn nhạt nói:

- Ta biết ngươi có ý gì, đơn giản là ngươi đang kiêng kỵ hồng quang huyền dị của Linh Tê, mặc dù có thần cốt gia thân vẫn không dám đối đầu, nên muốn kích ta một chọi một quyết đấu sinh tử mà thôi, không sao, ta thỏa mãn yêu cầu của ngươi là được.

Niên tiên sinh cười gằn một tiếng:

- Như vậy, ngươi còn chờ gì nữa?

Hắn hét dài một tiếng:

- Đến đi, ngươi có nợ máu của huynh đệ muốn đòi, đến hôm nay, ta cũng có nợ máu của huynh đệ muốn lấy, xem đến cùng, thiên ý thuộc về ai, đến cùng là Cửu Long khiếu tuyên cổ, hay là Tứ Quý trầm luân!

Vân Dương cười to:

- Không biết đám huynh đệ dưới cửu tuyền của ngươi nghe ngươi gọi bọn hắn là huynh đệ, liệu có thổ huyết tức giận mà chết thêm lần nữa? Kết cục Tứ Quý lâu trầm luân đã định, làm gì có chuyện để xem!

Niên tiên sinh rống to một tiếng, nhún người nhảy lên.

Vừa ra tay lập tức xuất toàn lực, uy thế vô song!



Niên tiên sinh xuất thủ, không chỉ uy thế hoàn toàn khác trước, mà khí chất cũng cứ tựa như là hai người!

Đấu pháp trước đó của hắn thiên về công chính bình hòa, đường hoàng đại khí bao hàm tiêu sái thoải mái, còn lần này, lại tràn đầy hung ác lệ khí, tựa như hung diễm muốn phệ cả thiên hạ, duy ta độc cuồng!

Nếu nói như trước đó, Niên tiên sinh còn mấy phần phong độ cường giả, nhất là khí thế thoải mái ung dung, khiến ngươi gặp liền sinh hảo cảm. Còn Niên tiên sinh hiện tại, chỉ còn lại ác độc âm tàn… khiến người gặp, liền rùng mình ác cảm!

Nhìn mà phát khiếp, cũng đồng thời sinh chán ghét!

Nhưng không thể không nói… tu vi mà Niên tiên sinh thi triển ra lúc này, thực sự đủ kinh thiên động địa, kinh hãi thế tục!

Tùy ý giơ tay nhấc chân, cũng mang theo cuồng phong gào thét, tiếng gió bén nhọn xé rách không khí, khiến người trong cuộc chưa gần đã thấy đau!

Tề tụ toàn bộ thần cốt trên một thân, đẩy thực lực của Niên tiên sinh tăng lên chí ít gấp ba!



Vân Dương ngang nhiên đưa chưởng đón đỡ, hiển nhiên muốn thử thực lực hiện có của Niên tiên sinh, nhưng song chưởng vừa tiếp kình, Vân Dương đã cảm thấy đại lực chấn động, thân thể trực tiếp bị đánh bay ngoài mười trượng.

Tuy bị chưởng lực cường hoành đánh bay, nhưng vẫn trong tầm khống chế, lộn một vòng liền bình yên tiếp đất, một khối đá lớn trong lòng cũng thầm buông xuống.

Thực lực Niên tiên sinh đủ kinh người, nhưng lại có chút bỏ gốc lấy ngọn, dù có mạnh hơn nữa, cũng khó có thể dao động đại cục.

- Vân Tôn, một chưởng này của bản tọa thế nào?

- Dung hợp toàn bộ thần cốt, hừ, cũng chỉ như vậy!

- Cũng chỉ như vậy? Giết ngươi dư xài!

- Ha ha ha…

Vân Dương cười to:

- Ngươi cưỡng ép dung hợp thần cốt, xa xa không thể phát huy uy lực lớn nhất, chiến lực như vậy, có phải… rất không giống mong muốn? Rất thất vọng hay không?



Niên tiên sinh không nói thêm gì nữa, hoàn toàn buông tay buông chân, công kích, chiến đấu. Chiến đấu tiếp tục, thế công ngày càng mạnh, khí diễm cũng càng thịnh, hiển nhiên, uy năng của Niên tiên sinh không chỉ có vậy, thao thao bất tuyệt, liên tục vô tận, uy thế hung mãnh, quả thực chưa từng được nghe, mà nay nghe cũng thấy rợn người!

Nhưng Niên tiên sinh cũng hiểu một điều, lời Vân Dương nói không hề sai.

Tu vi tăng lên, tăng rất nhiều.

Thế nhưng vấn đề mấu chốt lại là hắn không thể phát huy toàn bộ uy năng, cái gọi là càng chiến càng mạnh, chỉ là bởi vì thực lực hắn mới bạo tăng, cho nên thế công cũng gia tăng tương ứng mà thôi!

Chiến đấu tiếp tục, xung đột của thần cốt mới dần hiện, lúc đó, chiến lực của hắn cũng sẽ theo đó mà hạ xuống!

Đối với tình huống này, Niên tiên sinh tự nhiên hiểu rõ, không có hai ba mươi năm rèn luyện, quyết không thể hoàn toàn dung hợp thành công.

Lần dung hợp này, thực sự thiếu quá nhiều yếu tố phụ trợ, rất nhiều điều kiện tương quan, có thể nói, lần dung hợp thần cốt này chính là thất bại.

Mặc dù hiện có thể vận dụng tạm thời, thậm chí phát huy uy lực viễn siêu trước đó, thế nhưng khi chiến đấu kết thúc, khi hắn trở về, nhất định phải lần nữa móc thần cốt ra, sau đó mới lần nữa dung hợp lại!

Nói cách khác, bản thân hắn còn phải lần nữa dùng dao cao xương, tiếp nhận khổ hình!

Thậm chí còn không chỉ như vậy, hậu quả nghiêm trọng hơn còn ở phía sau…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook