Chương 870: Quyết chiến Thiên Huyền nhai (25)
Lăng Phong Thiên Hạ
26/11/2019
Thần sắc trên mặt hắn trở nên thống khổ dị thường, thế nhưng…
Từ trên người Niên tiên sinh, đột nhiên dấy lên vô số đao quang kiếm khí, tay phải hắn vung lên, đao quang xán lạn, tay trái bãi xuống, kiếm khí tung hoành.
Theo từng động tác của hắn, trước ngực tràn băng tuyến, trên cổ ngưng hàn băng, hóa thành từng đạo băng nhận chém ra ngoài.
Còn có hai chân, cũng có năng lượng kỳ dị phun trào, hai chân như phong vân cùng múa. Chân trái đạp gió, chân phải dẫm mây, phiêu dật linh hoạt, tự tại tùy ý.
Không, biến hóa trên thân thể Niên tiên sinh xa xa không chỉ có vậy, cơ hồ mỗi bộ vị trên cơ thể hắn, đều có uy năng khác nhau thể hiện ra, các loại dị tượng không thể tưởng tượng được, nối liền không dứt.
Theo những uy năng không ngừng xuất hiện, thần sắc trên mặt Niên tiên sinh cũng ngày càng vặn vẹo thống khổ.
Vân Dương lập tức bỏ công chuyển thủ, toàn tâm toàn ý di chuyển né tránh, nhìn như rơi xuống hạ phong, tình thế đầy nguy hiểm, xong thần sắc trong mắt càng lúc càng tỉnh táo.
Hắn hiện tại, tựa như thuyền nhỏ trong phong ba nộ hải, theo sóng gió mà chập trùng, tùy thời đều có nguy cơ bị lật úp, kỳ thực lại không chút nguy hiểm, hết thảy đều bình an vô sự.
Niên tiên sinh không ngừng công kích, không ngừng phát động dị lực trợ công, mà Vân Dương cũng né tránh càng thêm linh động, thân thể linh xảo tựa như khôi phục vân vô tướng thần công, vô số dị lực đột kích, lại hoàn toàn vô dụng.
Niên tiên sinh nhận thấy đánh không thể xong, liền điên cuồng gào thét:
- Vân Dương, bản tọa xem ngươi có thể tránh đến khi nào? Huyền khí của ta vô cùng vô tận, thậm chí ta còn không cần dùng Huyền khí của bản thân, chỉ cần sử dụng uy năng của thần cốt liền có thể chiến với ngươi tới địa lão thiên hoang! Dứt khoát một chút đi, đến nhận lấy cái chết!
Vân Dương lạnh lùng nói:
- Ngươi đã cường đại như thế, vậy còn lộ cái thần sắc thống khổ vậy làm gì, muốn cho ai xem? Chẳng lẽ còn muốn ta đồng tình? Cũng đúng, nhiều thần cốt khác biệt như thế cùng xâu xé, cảm giác này nhất định không dễ chịu, để xem là ngươi mài chết ta, hay là ngươi không chịu nổi, phản phệ mà kết thúc.
Cơ mặt Niên tiên sinh móp méo lại, thực ra hắn cũng muốn khống chế, biểu hiện phong thái nhẹ nhàng, thế nhưng, tâm có thừa mà lực không đủ, căn bản không làm được.
Loại đau đớn này, khiến hắn không thể khống chế nổi bản thân, có thể nhịn không kêu to, đã là toàn lực mới đạt được. Cho nên giờ, kể cả muốn nói chuyện, cũng phải dùng âm lượng gần như gầm thét để phát ra.
Làm như vậy, họa may mới có thể giảm chút thống khổ cho hắn.
Chiến đấu tiếp tục diễn ra, phụ tải mà Niên tiên sinh phải gánh cũng tăng dần!
Tu vi hiện tại của hắn, cố nhiên là cường đại tới cực điểm, nhưng mỗi thời mỗi khắc đều phải tiếp nhận thống khổ đến cực điểm!
Vốn Niên tiên sinh muốn nhờ khích tướng, bức Vân Dương đối công với mình, ngoại trừ có thể nhanh chóng chấm dứt chiến, lại có thể phát tiết kiềm chế cùng khó chịu trong người, thế nhưng… Vân Dương lại chỉ tập trung né tránh, khiến hắn như đánh vào bịch bông, có lực mà không có chỗ phát!
Mỗi chiêu mỗi thức, đều dùng đến toàn lực, cuối cùng lại chỉ tốn công!
Dưới thế công khủng bố của Niên tiên sinh, bụi đất Thiên Huyền nhai bay tung tóe, vô số đại thụ bật gốc bay lên, phiêu phiêu đãng đãng.
Thế nhưng, Vân Dương lại xảo trá như lươn, thân pháp phiêu dật linh động, mặc kệ ngươi có bao công kích, ta chỉ giữ vững một câu: Không chơi với ngươi!
Niên tiên sinh cuồng nộ không thôi. Điên cuồng la hét, công kích, thế nhưng tất cả đều chỉ tốn công vô ích.
Giờ phút này, hắn có chút thầm hối hận.
Đúng vậy, vân pháp của Vân Tôn vốn thiện về ẩn nấp, né tránh… bản thân hắn làm như thế, có vẻ như thực sự có chút không ổn, không phải chỉ là làm nhiều công ít, mà là căn bản không có tác dụng, làm chuyện vô bổ…
Chiến đấu tiếp tục tăng lên, Niên tiên sinh từ từ quen thuộc tiết tấu, dần quen thần năng của thần cốt, từ từ tìm ra quy luật.
Hiện tại, hắn lại suy nghĩ, trù tính đối sách chiến thuật nhằm vào Vân Dương!
Dù sao Vân Dương vẫn luôn né tránh, không công kích, hoàn toàn không tạo uy hiếp cho hắn, mà hắn dù khó khóa chặt đối phương, thế nhưng đối phương cũng không thể làm gì hắn.
Nghĩ như vậy, lại lập tức mấy phần nhẹ nhõm, thậm chí là may mắn.
Nếu như Vân Dương chỉ né mà không phản kích, như vậy sẽ không thể chiến thắng, cái gọi là đợi hắn bị phản phệ, thực sự là trò cười, cứ thế ác chiến xuống, sẽ chỉ khiến hắn quen với uy năng thần cốt, tiết tấu trước mắt cứ như vậy, chỉ cần hắn tìm được quy luật phối hợp thần cốt, tìm được biện pháp để huyết nhục gắn kết với thần cốt, thực lực của hắn lại có thể bạo tăng lần nữa, bạo tăng đến một độ cao khó có thể tưởng tượng được.
Đến lúc đó, coi như Vân Tôn có muốn né tránh, nhưng dưới công kích tuyệt đối của hắn, cuối cùng chỉ có một kết quả chờ chết mà thôi!
Thậm chí, khi nhục thân hắn phù hợp thần cốt, tin rằng sẽ không còn phải thống khổ như giờ!
Sau trận này, cục diện ác liệt trước mắt, với hắn mà nói lại có thể là chuyển cơ!
Nghĩ tới đây, Niên tiên sinh thầm hiện mấy phần khoái ý, cảm thấy đau ngứa hiện tại… cũng dễ dàng hơn nhiều.
Chỉ cần kiên trì, chẳng những giành được thắng lợi, mà tương lai huy hoàng cũng vẫy gọi hắn!
Thế công của Niên tiên sinh vẫn tràn trề không gì đỡ nổi, như mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đoàng.
Kế Linh Tê ở một bên, cũng có thể nhận ra, Niên tiên sinh đang thử làm gì đó, hoặc có thể nói là đang thích ứng gì đó.
Tựa như một người có khí lực vô địch, vận dụng một thanh binh khí cực nặng, ban đầu chiến đấu có chút khó tạo tác dụng, thế nhưng khi thành công, hoặc nói là được rèn luyện, sẽ phát huy ra uy lực khủng bố đến không dám nghĩ.
- Vân Dương, phản kích a!
Kế Linh Tê không nhịn được mà kêu lên:
- Không thể để hắn tiếp tục thích ứng!
Vân Dương cười cười:
- Trận chiến cuối cùng, há có thể không cho Niên tiên sinh được tận hứng!
Kế Linh Tê nhất thời im lặng.
Tu vi Huyền khí của ngươi hiện kém xa người ta, giờ chỉ có thể ỷ vào thân pháp siêu diệu mà tạm quần nhau, một khi người ta thích ứng với tu vi, thân pháp của ngươi chưa hẳn có tác dụng.
Hiện tại còn chưa đủ nguy hiểm sao, ngươi còn muốn chơi với địch, muốn chơi chết mình hả?!
Kế Linh Tê gấp đến dậm chân.
Bình thường cũng không thấy giống cổ hủ lắm, thế mà hôm nay lại ngu xuẩn như vậy.
Đối với cừu nhân sinh tử của mình, còn phải coi trọng cái gọi là phong độ sao?
Thế mà còn… không muốn để đối phương phải tiếc nuối, muốn để cừu nhân được tận hứng?
Cái lý lẽ chó má này ai dạy ngươi vậy?
Nhưng mặc kệ Kế Linh Tê sốt ruột thế nào, Vân Dương vẫn khư khư cố chấp tiếp tục.
Niên tiên sinh cười ha ha:
- Vân Tôn quả là Vân Tôn, quả là quân tử thành tâm thành ý, thực sự là Hiệp Chi Thánh Giả! Niên mỗ bội phục, bội phục!
Kỳ thực trong lòng lại đang suy nghĩ: Hừ, đúng là lũ chính nhân quân tử ngu xuẩn. Cố hủ tới tận nhà, quy tắc này quy tắc kia, kiên trì này kiên trì kia…
Thực sự buồn cười!
Từ cổ chí kim, mấy tay anh hùng mà chết, cơ bản đều là do tự tìm!
Niên tiên sinh lớn tiếng nói thầm!
Dù thống khổ trong cơ thể càng lúc càng tăng, thế nhưng siêu cường dung hợp cũng cành nhanh thành hình.
Từ trên người Niên tiên sinh, đột nhiên dấy lên vô số đao quang kiếm khí, tay phải hắn vung lên, đao quang xán lạn, tay trái bãi xuống, kiếm khí tung hoành.
Theo từng động tác của hắn, trước ngực tràn băng tuyến, trên cổ ngưng hàn băng, hóa thành từng đạo băng nhận chém ra ngoài.
Còn có hai chân, cũng có năng lượng kỳ dị phun trào, hai chân như phong vân cùng múa. Chân trái đạp gió, chân phải dẫm mây, phiêu dật linh hoạt, tự tại tùy ý.
Không, biến hóa trên thân thể Niên tiên sinh xa xa không chỉ có vậy, cơ hồ mỗi bộ vị trên cơ thể hắn, đều có uy năng khác nhau thể hiện ra, các loại dị tượng không thể tưởng tượng được, nối liền không dứt.
Theo những uy năng không ngừng xuất hiện, thần sắc trên mặt Niên tiên sinh cũng ngày càng vặn vẹo thống khổ.
Vân Dương lập tức bỏ công chuyển thủ, toàn tâm toàn ý di chuyển né tránh, nhìn như rơi xuống hạ phong, tình thế đầy nguy hiểm, xong thần sắc trong mắt càng lúc càng tỉnh táo.
Hắn hiện tại, tựa như thuyền nhỏ trong phong ba nộ hải, theo sóng gió mà chập trùng, tùy thời đều có nguy cơ bị lật úp, kỳ thực lại không chút nguy hiểm, hết thảy đều bình an vô sự.
Niên tiên sinh không ngừng công kích, không ngừng phát động dị lực trợ công, mà Vân Dương cũng né tránh càng thêm linh động, thân thể linh xảo tựa như khôi phục vân vô tướng thần công, vô số dị lực đột kích, lại hoàn toàn vô dụng.
Niên tiên sinh nhận thấy đánh không thể xong, liền điên cuồng gào thét:
- Vân Dương, bản tọa xem ngươi có thể tránh đến khi nào? Huyền khí của ta vô cùng vô tận, thậm chí ta còn không cần dùng Huyền khí của bản thân, chỉ cần sử dụng uy năng của thần cốt liền có thể chiến với ngươi tới địa lão thiên hoang! Dứt khoát một chút đi, đến nhận lấy cái chết!
Vân Dương lạnh lùng nói:
- Ngươi đã cường đại như thế, vậy còn lộ cái thần sắc thống khổ vậy làm gì, muốn cho ai xem? Chẳng lẽ còn muốn ta đồng tình? Cũng đúng, nhiều thần cốt khác biệt như thế cùng xâu xé, cảm giác này nhất định không dễ chịu, để xem là ngươi mài chết ta, hay là ngươi không chịu nổi, phản phệ mà kết thúc.
Cơ mặt Niên tiên sinh móp méo lại, thực ra hắn cũng muốn khống chế, biểu hiện phong thái nhẹ nhàng, thế nhưng, tâm có thừa mà lực không đủ, căn bản không làm được.
Loại đau đớn này, khiến hắn không thể khống chế nổi bản thân, có thể nhịn không kêu to, đã là toàn lực mới đạt được. Cho nên giờ, kể cả muốn nói chuyện, cũng phải dùng âm lượng gần như gầm thét để phát ra.
Làm như vậy, họa may mới có thể giảm chút thống khổ cho hắn.
Chiến đấu tiếp tục diễn ra, phụ tải mà Niên tiên sinh phải gánh cũng tăng dần!
Tu vi hiện tại của hắn, cố nhiên là cường đại tới cực điểm, nhưng mỗi thời mỗi khắc đều phải tiếp nhận thống khổ đến cực điểm!
Vốn Niên tiên sinh muốn nhờ khích tướng, bức Vân Dương đối công với mình, ngoại trừ có thể nhanh chóng chấm dứt chiến, lại có thể phát tiết kiềm chế cùng khó chịu trong người, thế nhưng… Vân Dương lại chỉ tập trung né tránh, khiến hắn như đánh vào bịch bông, có lực mà không có chỗ phát!
Mỗi chiêu mỗi thức, đều dùng đến toàn lực, cuối cùng lại chỉ tốn công!
Dưới thế công khủng bố của Niên tiên sinh, bụi đất Thiên Huyền nhai bay tung tóe, vô số đại thụ bật gốc bay lên, phiêu phiêu đãng đãng.
Thế nhưng, Vân Dương lại xảo trá như lươn, thân pháp phiêu dật linh động, mặc kệ ngươi có bao công kích, ta chỉ giữ vững một câu: Không chơi với ngươi!
Niên tiên sinh cuồng nộ không thôi. Điên cuồng la hét, công kích, thế nhưng tất cả đều chỉ tốn công vô ích.
Giờ phút này, hắn có chút thầm hối hận.
Đúng vậy, vân pháp của Vân Tôn vốn thiện về ẩn nấp, né tránh… bản thân hắn làm như thế, có vẻ như thực sự có chút không ổn, không phải chỉ là làm nhiều công ít, mà là căn bản không có tác dụng, làm chuyện vô bổ…
Chiến đấu tiếp tục tăng lên, Niên tiên sinh từ từ quen thuộc tiết tấu, dần quen thần năng của thần cốt, từ từ tìm ra quy luật.
Hiện tại, hắn lại suy nghĩ, trù tính đối sách chiến thuật nhằm vào Vân Dương!
Dù sao Vân Dương vẫn luôn né tránh, không công kích, hoàn toàn không tạo uy hiếp cho hắn, mà hắn dù khó khóa chặt đối phương, thế nhưng đối phương cũng không thể làm gì hắn.
Nghĩ như vậy, lại lập tức mấy phần nhẹ nhõm, thậm chí là may mắn.
Nếu như Vân Dương chỉ né mà không phản kích, như vậy sẽ không thể chiến thắng, cái gọi là đợi hắn bị phản phệ, thực sự là trò cười, cứ thế ác chiến xuống, sẽ chỉ khiến hắn quen với uy năng thần cốt, tiết tấu trước mắt cứ như vậy, chỉ cần hắn tìm được quy luật phối hợp thần cốt, tìm được biện pháp để huyết nhục gắn kết với thần cốt, thực lực của hắn lại có thể bạo tăng lần nữa, bạo tăng đến một độ cao khó có thể tưởng tượng được.
Đến lúc đó, coi như Vân Tôn có muốn né tránh, nhưng dưới công kích tuyệt đối của hắn, cuối cùng chỉ có một kết quả chờ chết mà thôi!
Thậm chí, khi nhục thân hắn phù hợp thần cốt, tin rằng sẽ không còn phải thống khổ như giờ!
Sau trận này, cục diện ác liệt trước mắt, với hắn mà nói lại có thể là chuyển cơ!
Nghĩ tới đây, Niên tiên sinh thầm hiện mấy phần khoái ý, cảm thấy đau ngứa hiện tại… cũng dễ dàng hơn nhiều.
Chỉ cần kiên trì, chẳng những giành được thắng lợi, mà tương lai huy hoàng cũng vẫy gọi hắn!
Thế công của Niên tiên sinh vẫn tràn trề không gì đỡ nổi, như mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đoàng.
Kế Linh Tê ở một bên, cũng có thể nhận ra, Niên tiên sinh đang thử làm gì đó, hoặc có thể nói là đang thích ứng gì đó.
Tựa như một người có khí lực vô địch, vận dụng một thanh binh khí cực nặng, ban đầu chiến đấu có chút khó tạo tác dụng, thế nhưng khi thành công, hoặc nói là được rèn luyện, sẽ phát huy ra uy lực khủng bố đến không dám nghĩ.
- Vân Dương, phản kích a!
Kế Linh Tê không nhịn được mà kêu lên:
- Không thể để hắn tiếp tục thích ứng!
Vân Dương cười cười:
- Trận chiến cuối cùng, há có thể không cho Niên tiên sinh được tận hứng!
Kế Linh Tê nhất thời im lặng.
Tu vi Huyền khí của ngươi hiện kém xa người ta, giờ chỉ có thể ỷ vào thân pháp siêu diệu mà tạm quần nhau, một khi người ta thích ứng với tu vi, thân pháp của ngươi chưa hẳn có tác dụng.
Hiện tại còn chưa đủ nguy hiểm sao, ngươi còn muốn chơi với địch, muốn chơi chết mình hả?!
Kế Linh Tê gấp đến dậm chân.
Bình thường cũng không thấy giống cổ hủ lắm, thế mà hôm nay lại ngu xuẩn như vậy.
Đối với cừu nhân sinh tử của mình, còn phải coi trọng cái gọi là phong độ sao?
Thế mà còn… không muốn để đối phương phải tiếc nuối, muốn để cừu nhân được tận hứng?
Cái lý lẽ chó má này ai dạy ngươi vậy?
Nhưng mặc kệ Kế Linh Tê sốt ruột thế nào, Vân Dương vẫn khư khư cố chấp tiếp tục.
Niên tiên sinh cười ha ha:
- Vân Tôn quả là Vân Tôn, quả là quân tử thành tâm thành ý, thực sự là Hiệp Chi Thánh Giả! Niên mỗ bội phục, bội phục!
Kỳ thực trong lòng lại đang suy nghĩ: Hừ, đúng là lũ chính nhân quân tử ngu xuẩn. Cố hủ tới tận nhà, quy tắc này quy tắc kia, kiên trì này kiên trì kia…
Thực sự buồn cười!
Từ cổ chí kim, mấy tay anh hùng mà chết, cơ bản đều là do tự tìm!
Niên tiên sinh lớn tiếng nói thầm!
Dù thống khổ trong cơ thể càng lúc càng tăng, thế nhưng siêu cường dung hợp cũng cành nhanh thành hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.