Ta Là Chí Tôn

Chương 871: Quyết chiến Thiên Huyền nhai (Kết)

Lăng Phong Thiên Hạ

26/11/2019

Trận chiến này, đánh chừng năm canh giờ!

Toàn bộ quá trình, Vân Dương chỉ né tránh, mặc dù hiểm tượng hoàn sinh, nhưng kỳ thực không có nửa điểm nguy hiểm, một chút thương tổn cũng không có.

Mà Niên tiên sinh, mặc dù vẫn cứ thống khổ muốn chết, nhưng vẫn không mảy may lười biếng, một lòng toàn lực tấn công, uy lực càng lúc càng hùng vĩ.

Chiến đấu tiếp tục, càng lúc lại càng thêm tùy ý.

Thần cốt trong cơ thể, vốn đang phát ánh huỳnh quang nhàn nhạt, dù là da thịt cũng không thể ngăn cách, nhưng hiện tại, ánh huỳnh quang lại đang dần biến mất, chứng tỏ một điều… thần cốt đang dần dung nhập vào thân thể, dung hợp đúng nghĩa!

Không biết từ lúc nào… Huyền khí trong cơ thể Niên tiên sinh cũng dần tăng tưởng, tiếp tục không ngừng. Nếu nói từ khi xuất hiện, tu vi hắn đã tăng gấp ba lần hôm trước, như vậy đến hiện tại, chí ít đã lên tới năm lần…

Nhưng lúc này, Niên tiên sinh lại tận lực ẩn giấu, không để Vân Dương phát hiện thực lực chân thật của mình. Hắn sợ, rất sợ Vân Dương cưỡng ép cắt đứt quá trình dung hợp này cả hắn!

Chiến đấu tiếp tục, thần cốt tiếp tục dung hợp, thực lực ngày càng tăng cao, Niên tiên sinh ngày càng khinh bỉ Vân Dương.

Bốn khối thần cốt mà Vân Dương đưa hắn, uy năng thực sự quá cường đại, so với tất cả số thần cốt khác công lại còn lợi hại hơn!

Thần năng trong đó dị thường ôn hòa, từ khi nhập vào thân thể hắn, không gây ra bất kỳ cảm giác bất thường nào cả.

Từ xương ống chân cùng sườn ngực, lúc nào cũng có linh khí tinh thuần truyền đến, mặc dù bản chấn vẫn là Kiếm Tuyết Sương Băng nguyên năng, thế nhưng lại như đang tận lực duy trì huyền năng của bản thể, đối với thương tổn mà những thần cốt khác gây ra, chúng lại như đang làm việc hết sức, chia sẽ gánh nặng cho chủ nhân…

Thậm chí có thể nói, nếu không có bốn khối thần cốt này, bản thân hắn tuyệt không thể dung hợp thuận lợi được như thế, chí ít cũng phải thống khổ gấp đôi trở lên!

Mà bốn khối thần cốt này, lại là tên Vân Dương ngu ngốc này đưa cho hắn!

Bốn khối thần cốt này, rõ ràng đã rơi vào tay Vân Dương, lại được đối phương ôn dưỡng tới tình trạng tốt như thế, dù không lấy ra thì cũng không ai nói gì được, nhưng hết lần này tới lần khác lại muốn duy trì cái vẻ quang minh lỗi lạc, lại hoặc có thể nói là muốn rắp tâm đặt bẫy rập… hiện tại thì hay rồi, tự đào hố xong lại tự nhảy vào luôn.

Vân Tôn đưa thần cốt!

Vân Tôn mất mạng vì thần cốt!

Thực sự thoải mái a!

Chỉ tưởng tượng như vậy, Niên tiên sinh cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Thời gian lại lần nữa trôi qua một canh giờ.

Niên tiên sinh cảm thấy, vô luận là hắn điên cuồng công kích thế nào, Huyền khí trong cơ thể vẫn không tiêu hao tới nửa điểm, ngược lại, càng thêm căng tràn, thậm chí còn có một cảm giác như thân thể bị thổi phồng lên, muốn nôn mà không ra.

Đối với trạng thái hiện tại của bản thân, Niên tiên sinh tự nhiên có thể hiểu, kinh mạch của hắn đã đạt tới giới hạn tiếp nhận.

Dưới trạng thái này, nếu hắn còn muốn ẩn tàng, như vậy Huyền khí không ngừng tăng lên trong thân thể, sẽ thực sự biến hắn thành một quả bóng nổ tung!

May mắn, hiện tại đã không cần như vậy nữa, thực lực hiện tại của hắn, nào cần che giấu!

Tâm động không bằng hành động, chỉ nghe Niên tiên sinh hét dài:

- Vân Dương, thời gian của ngươi đã tới!

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:

- Đúng ra, là thời gian của ngươi đã tới mới đúng!

Trong mắt Vân Dương hiện lên một vòng mỉa mai nồng đậm:

- Đến lúc này, tin tưởng ngươi cũng đã thu nạp hết linh khí trong thần cốt mà ta đưa cho ngươi a?



Niên tiên sinh nghe vậy, cười ha ha, giờ khắc này, hắn đắc chí tới mức không nghe được khẩu khí khác thường của Vân Dương.

Tiếng cười còn chưa dứt, Niên tiên sinh đã đứng vững lại, lại hét dài một tiếng, bốn phương bốc lên vô số bạch quang, tựa như có vô số trường kiếm lập lòe quanh người hắn.

Khẽ vươn tay ra, từ trên bàn tay trắng noãn, đột nhiên dâng lên một đoàn tử khí.

Những vết thương vì cấy thần cốt mà để lại, trong chớp mắt dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà khôi phục!

Da thịt xoay tròn, nhìn mà giật mình. Trong chốc lát liền khôi phục bóng loáng như thường.

- Thủ trung tử khí tam thiên lý, Phóng nhãn thiên hạ thập nhị lâu!

Niên tiên sinh cười ha ha:

- Đây cũng là Võ đạo cực hạn! Đây chính là tiên phàm chi cách!

- Mặc dù cuối cùng vẫn phải bắt đầu lại từ đầu, nhưng dù sao ta cũng đã đụng chạm đến cấp độ này, sau đó cùng lắm cũng chỉ là một quá trình tích lũy, tất cả trong tầm tay!

- Thế nhưng Vân Dương ngươi, mệnh đồ đã đến cuối, để mạng lại đi!

Mặc dù thương thế khỏi hắn, thế nhưng toàn thân trên dưới Niên tiên sinh vẫn khó chịu, thế cục thay đổi thì thay đổi, nhưng hắn không muốn trì hoãn dây dưa với Vân Dương thêm một giây, tranh thủ một chưởng diệt tiểu tử này, sau đó nhanh chóng trở về tìm chỗ bí ẩn làm lại từ đầu mới là đúng đắn.

Hiện tại, việc diệt sát Vân Tôn chỉ trong tầm tay, tâm nguyện sắp đạt thành. Niên tiên sinh cũng không thèm để ý tới chuyện tu vi tiến nhanh.

Râu ria mà thôi.

Niên tiên sinh nhảy lên một cái, một đoàn tử khí hóa thành hình kiếm.

- Tiên Thiên chi kiếm, mọi thứ đều thuận lợi!

Niên tiên sinh ngâm dài một tiếng:

- Vân Tôn, đao của ngươi dù sắc bén vô địch, nhưng đối đầu với Tiên Thiên chi kiếm của ta, liệu cứng hơn sắt vụn là mấy?

Vân Dương đột nhiên cất tiếng cười to, Thiên Ý Chi Đao trong tay lập tức biến mất, thay vào đó là một mảnh lá sen!

Mảnh lá sen to chừng cái bàn vừa hiện thế, một mùi hương thanh lãnh lập tức ngập khắp Thiên Huyền nhai!

Niên tiên sinh vừa vọt lên không trung, muốn cường thế hạ sát, đột nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi, trong mắt bắn ra thần sắc không thể tin được!

Bởi vì, hắn cảm giác rõ ràng… eo của hắn, vừa sụp đổ!

Không, phải nói là… một khối xương sống quang trong trong eo của hắn, đột nhiên nát vụn!

Một người đang toàn lực chiến đấu, xương sống đột nhiên bể nát!

Người bình thường, xương sống nát thì cả đời nhất định chịu cảnh liệt giường liệt chiếu! Tuyệt không có may mắn!

Một võ giả, xương sống này thì còn nghiêm trọng hơn người bình thường, tu vi trực tiếp duệ diệt, khó mà động võ, về phần nát trong khi chiến đấu như Niên tiên sinh…

Toàn lực vận Huyền khí, khí thế mênh mông như trường giang đại hà, nhưng kinh mạch lại đột nhiên gián đoạn!

Hơn nữa còn là gián đoạn tại điểm kết nối trọng yếu nhất!

Như vậy, Huyền khí đang lưu chuyển phải đi đâu?

Bi kịch của Niên tiên sinh, xa xa không chỉ như thế.

Bởi hắn cảm giác, một khối xương cổ, có vẻ như cũng đã nát…



Xương cổ cùng nát?!

Đầu cùng nửa người trên, lập tức mất liên hệ!

Cắt đứt liên lạc giữa thân thể cùng đại não!

Kinh hỷ còn chưa dừng lại, trong cùng một thời gian, trước ngực cũng hiện vết tích sụp đổ, bắp đùi phải cũng đột nhiên tuôn ra một mảnh huyết vụ!

Xương ống chân biến mất!

Niên tiên sinh đang vênh váo uy phong nhảy lên, tại chính giữa không trung, sát thế thịnh nhất, lập tức mất khống chế thân thể, toàn diện mất khống chế.

Đến lúc này, thế cục… mới thực sự là nghịch chuyển!

Vân Dương chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng chú mục nhìn Niên tiên sinh, đạm mạc nói:

- Niên tiên sinh, hương vị bốn khối thần cốt mà ta đưa thế nào, đủ lực chứ?

Với tu vi sâu xa cùng bản năng võ giả, Niên tiên sinh cố gắng ổn định thân thể giữa không trung, thế nhưng đầu óc của hắn lại hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ được bất cứ gì khác nữa.

Sau một cái thấ thần, xác nhận bản thân đã mất đi tất cả lực lượng, Niên tiên sinh khôi phục thanh minh, đắng chát cười khan một tiếng, lẩm bẩm nói:

- Thì ra là thế… hóa ra mục đích trả thần cốt của ngươi chính là như vậy, quả như thần lai chi bút, quá tuyệt.

Hắn cười to một tiếng:

- Niên mỗ cả đời tự xưng mưu trí vô song, trí kế hơn người, nhưng đối đầu với Vân Tôn ngươi, lúc nào cũng bị tính toán nắm giữ! Lần này bại không oan, chết không tiếc!

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy thân thể Niên tiên sinh trực tiếp rơi xuống, vừa chạm đất, liền bắn ra một mảnh huyết vụ.

Huyết mạch toàn thân hắn, bị Huyền khí trong cơ thể dẫn bạo mà sụp đổ, cơ hồ mỗi một lỗ chân lông, đều đang phun ra những tơ máu tinh tế.

Rất nhiều thần cốt, từ đây bộc phát lực lượng mạnh chưa từng có, mất đi kinh mạch ước thúc, cũng không có đường phát tiết, bắt đầu tàn phá bừa bãi.

Tựa như lũ quét, vốn thuận sông mà tiến, mặc dù quá trình tràn đầy nguy hiểm, nhưng vẫn nằm trong phạm vi, chỉ cần để nó thoải mái chạy, liền có thể an ổn vượt qua.

Nhưng đang chảy tiến dũng mãnh, đường sông phía trước đột nhiên đứt, chỉ còn lại một mảnh loạn thạch nhỏ hẹp bừa bãi.

Như vậy nước sông tuôn trào sẽ chỉ có một lựa chọn, đem mảnh loạn thạch này bao phủ, phá tan.

Dù trước mắt là một cái đê đập, thế nhưng nước trường giang cường thế rót vào, một cái đê nhỏ nho, kết quả sẽ thế nào?

Rõ ràng!

Mà cái rõ ràng này, chính là hiện trạng trước mắt của Niên tiên sinh!

Càng bi thảm hơn…

Thân thể của hắn, bởi vì thần cốt chợt nát, thần năng bạo tẩu mà phân thành ba bộ phận.

Hạ thân, thân trên, đầu!

Mỗi phần đều tự tiếp nhận uy năng gấp mấy trăm lần trùng kích!

Niên tiên sinh không thể nhúc nhích, chỉ có thể co quắp nằm trên mặt đất, trên mặt chỉ có một mảnh cười khổ, hắn cố gắng ngẩng đầu, nhìn Vân Dương, trên mặt là vô hạn không hiểu:

- Vì sao? Vì sao ngươi làm được?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook