Ta Là Chí Tôn

Chương 717: Sát thủ phá vây

Lăng Phong Thiên Hạ

26/11/2019

Đông thành vẫn ác chiến, chém giết càng lúc càng kịch liệt.

Trận này còn càng ác hơn những trận trước, mùi máu tươi bốc thẳng lên trời. Liên minh sát thủ cũng đã biết tình thế chiến đấu đã đến lúc kết thúc, còn có thể sống hay không, vậy phải xem kết quả trận chiến hôm nay.

Mà đám cao thủ giang hồ, tuy nắm chắc thắng lợi trong tay, cũng không có ai dám lười biếng, bọn hắn đều biết, lúc này là lúc quan trọng nhất, có thể đoạt được bảo đồ hay không, thậm chí là kiếm được một chén canh hay không, hôm nay chính là mấu chốt!

Qua hôm nay, cơ hội sẽ trở nên xa vời, không còn ngày gặp lại.

Còn nếu đám sát thủ thành công đào thoát, không nói tới chuyện trời đất bao la, khó mà tìm kiếm, mà ngay cả sinh mệnh an nguy của bọn hắn cũng có thể nguy hiểm.

Đám người bị vậy trong đó đều là sát thủ!

Chỉ luận thủ đoạn ám sát của những người này, đã không phải thực lực cá nhân của bọn hắn có thể chặn được, càng đừng nói sau này đối phương có thể thu được bảo tàng, nhận được truyền thừa của Cửu U Thập Thất Thiếu, đến lúc đó, sao có thể không trả mối thù này?!

Ý định trả thù của những người này, đều mãnh liệt đến cực điểm a.

Qua ngày hôm nay, có lẽ cả đời này của bọn hắn đều khó mà an nghỉ, thậm chí đời đời con cháu về sau cũng tùy thời đứng trước nguy hiểm.

Cho nên vô luận thế nào, nhất định phải diệt gọn đám sát thủ ở đây, vĩnh trừ hậu hoạn, một lần vất cả, cả đời nhàn nhã.

Song phương đã sớm quyết không màng sinh tử.

Đến mức, căn cản không ai nghĩ tới, trong đội ngũ cao thủ giang hồ, đã có mấy ngàn người lặng yên không tiếng động lui ra phía sau, rút khỏi đoàn chiến.

Sau đó, những người mới thoát chiến kia, khi vừa kiếm được nơi che chắn, thoát được tầm mắt đám người đang chiến đấu, lập tức xoay người một cái... Cứ thế biến mất.

Tựa như,,, chưa từng tham dự trận chiến này vậy.

Trận này đánh quá mức kịch liệt, quá mức thảm đạm, nên cũng chả biết ai là ai.

Mặc dù có một số người đào chiến, nhưng chiến đấu vẫn cứ tiếp tục.

Mấy vạn người hỗn chiến, nào có người có thời gian mà đi chú ý chuyện bên ngoài.



Lúc này, cả hai bên đều giết đến đỏ cả mắt, trong mắt lúc này chỉ còn... Giết chóc!

Vừa mới bắt đầu xông vào nhau, tuyệt đại đa số mọi người còn nhớ tới bảo đồ, còn nghĩ sau khi lấy được bảo đồ thì phải làm thế nào mới có thể toàn thân trở ra, nhưng cho đến bây giờ, đã sớm biến thành liều mạng tranh đấu một cách thuần túy.

Số lượng sát thủ, vẫn đang kịch liệt giảm bớt.

Bởi Thiên Đạo Thệ Ngôn hạn chế, nên đám Hận Biệt Ly dù đã lập kế hoạch, thế nhưng cũng không thể áp dụng luôn, không thể lập tức thoát khỏi chiến trường, vứt bỏ đám sát thủ cùng phát thệ kia.

Điều bọn hắn có thể làm, cũng chỉ có thể tận lực bảo tồn thực lực bản thân, đi đi về về, trùng sát dọc đường thế mà thôi, cũng không có quá nhiều hành động khác.

Có điều, chỉ cần chờ đến khi liên minh sát thủ cận kề hủy diệt, bọn hắn vẫn có thể tiếp tục vận hành theo kế hoạch ban đầu!

Cho nên dù thế cục trước mắt có không hợp lắm, thì cũng không phải là quá ác liệt, không đến mức phá vỡ kế hoạch!

Thế nhưng biến cố tiếp đó, lại khiến tình hình chiến đấy lại có thay đổi, biến thành cục diện mà tất cả mọi người đều khó mà tưởng tượng được!

Trên chiến trường, khắp nơi đều có thể nghe được tiếng ầm ầm không dứt, kình khí va chạm trùng kích bang bang, đột nhiên ầm vang một tiếng răng rắc, cũng không biết có phải là chịu quá nhiều dư chấn của kình khí hay không, mặt đất bỗng nứt ra vài trượng, sâu không thấy đáy, ít nhất cũng kéo dài cả trăm trượng.

Kẽ đất chợt hiện này, thực sự quá mức bất ngờ, khiến đám người trong phạm vi chịu tác động cũng vội vàng không kịp chuẩn bị, chí ít có tới mấy trăm người cùng rớt xuống, bên cạnh còn có ít nhiều bị gạt ra, lảo đảo, mơ hồ cùng nhau rơi xuống.

Ngay khi bọn hắn ngã xuống, song phương cũng không có bất kỳ ai đứng ra thi cứu, ngược lại... Bắt đàu ném xuống vô số ám khí.

Hiện tại, dù thế cục đã sáng tỏ, bên cao thủ giang hồ chiếm ưu thế, nhưng nếu có thể sớm chút diệt sạch đối thủ, vẫn luôn là thượng sách, chuyện đánh chó mù đường như này, ai cũng muốn làm, trong số ngã xuống, ngoại trừ người phe mình còn có người của đối phương, mà cái gọi là thà giết lầm còn hơn bỏ sót, chỉ cần bản thân bọn hắn không rơi xuống, như vậy sống chết của người khác thì có gì cần quan tâm? Nghiêm ngặt mà nói, chết thêm một người, chưa hẳn đã là chuyện xấu!

Kết quả là, từ bên dưới truyền đến từng mảnh tiếng kêu thảm cùng chửi rủa.

Nhưng chỉ một lát sau, thanh âm đã không còn vang lên nữa, dù sao có vô số ám khí ném xuống, há có thể may mắn sống được?!

Nhân mạng, dưới không khí chiến đấu hư vậy, quả thực không đáng một đồng.

Sau đó, lại một biến cố trọng đại nữa ập tới, một đạo kiếm quang đột nhiên chém tới, xoay chuyển nhập bầu trời, tựa như cuồng long xoay tròn trên không trung, chợt oanh minh một tiếng, hóa thành một đầu Quang Long lớn hơn trượng, lắc đầu vẫy duôi, hung tợn đáp xuống!

Những nơi quang long bay qua, không phân địch ta, huyết nhục tung bay, máu tươi bắn ra bốn phía.



Công kích không phân biệt đúng sai!

Trong đám người, có người phẫn nộ quát:

- Ngọc Kiếm Phi, ngươi điền rồi!

Kiếm quang quay tròn kia vẫn không chút dừng lại, gào thét bay thẳng ra ngoài, những nơi nó đi quá, có chí ít cả trăm người bị một kiếm này đoạt mạng, đạo kiếm quang hấp mấu trăm người, khí thế cũng tích súc đến cực thịnh, lại nghe oanh một tiếng, cường thế sáp nhật vào đội ngũ sát thủ.

- Mau giao bảo đồ!

Trong kiếm quang, truyền tới tiếng quát lớn, uy thế kinh thiên, có thể nói mạnh nhất trong mấy ngày nay!

Hận Biệt Ly hét lớn một tiếng:

- Giết hắn!

Hơn ba mươi vị sát thủ Đạo cảnh cùng xuất toàn lực, mục tiêu trực chỉ kiếm quang chói lọi kia!

Những người này, trước đó chỉ lấy tự vệ làm mục tiêu ưu tiên, chưa từng dùng hết toàn lực, giờ phút này bỗng nhiên bộc phát, hơn nữa còn là cùng nhau bộc phát, công kích như quang võng, vô số kiếm quang quyền kình phong mang bao phủ trút tới, trong nháy mắt liền phá hủy kiếm quang trà trề không gì sánh nổi kia!

Đám sát thủ đỉnh phong cùng nhau phản công, liên thủ hợp kích, trong kiếm quang liền truyền ra tiếng hét thảm, đầu tiên là hai cái nhân bay ra, tiếp đó là hai cái tay bay ra, cuối cùng lại có một cái đầu người bắn lên trời, trên mặt còn mang thẻo vẻ tàn bạo không nói thành lời.

Hiển nhiên, người này cũng chưa từng nghĩ tới, bản thân lại bị giết một cách chóng vánh như vậy.

Trong đám người, có người như quen biết kẻ này cũng thầm thở dài liên tục,

Cuồng Long kiếm khách Ngọc Kiếm Phi, cao thủ nhất lưu danh chấn giang hồ, tu vi đã sớm đạt đến Đạo cảnh thượng gian. Đi lại trên giang hồ, hiếm gặp đối thủ, càng từng liệt danh thứ sáu Thiên Huyền kiếm khách Phong Vân bảng!

Đúng vậy, đứng thứ sáu, cũng chính là xếp hạng hiện tại của Bạch Y Tuyết, hoặc có thể nói, hắn chính là tiền nhiệm của Bạch Y Tuyết!

Có điều, thực lực chân chính của người nào đó, mạnh hơn cái chiến tích may mắn không chết dưới tay Quân Mạc Ngôn thì mạnh hơn nhiều. Tóm lại một câu, gia hỏa này chính là nhân vật vô cùng hung ác!

Cho nên mới dám có ý vọt lên, trực tiếp cướp đoạt bảo đồ rồi rời đi như thế, điểm này ai cũng có thể thấy được!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook