Chương 815: Thượng Quan tiên duyên
Lăng Phong Thiên Hạ
26/11/2019
Thượng Quan Linh Tú tự lẩm bẩm.
- Coi như miễn cưỡng ở cùng nhau, lại có thể làm gì? Cả đời chỉ có thể làm bình hoa để hắn bảo vệ? Mặc dù hắn không để ý, ta cũng cam tâm chịu thiệt, thế nhưng, đó còn là Thượng Quan Linh Tú ta sao?
Cửa viện, Thượng Quan lão phu nhân chống Long Đầu Quải Trượng, đáy mắt đầy thương tiếc.
Không nhịn được mà nghĩ tới một chuyện…
…
- Vân vương, tuổi tác Vân Dương nhà ngươi cũng đã không còn nhỏ, nhi tử lão thân khi cùng tuổi hắn đã sớm là phụ thân mấy đứa nhỏ, người làm cha như ngươi, cũng nên cân nhắc chung thân đại sự cho hắn a?
- Tính tình tiểu tử Vân Dương có chút bướng bỉnh, xưa nay ta chưa từng miễn cưỡng buộc nó làm gì, kể cả chuyện chung thân đại sự.
- Vân vương thấy Linh Tú nhà ta thế nào? Hai đứa nhỏ cũng tình đầu ý hợp, hai nhà chúng ta thành thân gia, chẳng phải chuyện tốt vô cùng? Trước đó lão thân đã nói với Thu soái, hắn đồng ý làm bà mai a.
- Lão phu nhân, chuyện quan hệ với Vân Dương, nếu nói là xưa nay ta không miễn cưỡng, chi bằng nói là xưa nay hắn chưa từng muốn để ta thao phiền. Hết thảy những chuyện của đứa nhỏ này… ta đều không thể thay nó làm chủ. Nhất là hôn nhân đại sự, càng phải xem ý kiến của bản thân nó.
- Ha ha ha… xem ra Vân vương thực đúng là không quan tâm việc hôn sự.
- Không phải vậy, chuyện này Bản vương cũng muốn thấy, thậm chí nguyện ý dùng toàn lực thúc đẩy, thế nhưng xét cho cùng, vẫn cần bản thân Vân Dương tự đưa ra kết luận.
- Hôn nhân đại sự, phụ mẫu chi mệnh, lại có thể cưỡng từ. Ha ha, ý của Vân vương, lão thân đã hiểu rõ, cáo từ.
- Lão phu nhân…
- Không cần đưa tiễn!
Lão phu nhân nhớ tới lần trước tìm Vân Tiêu Dao cầu hôn, vốn cho là bỏ xuống tấm mặt mo, vô luận là về tình về ký, Vân Tiêu Dao đều không thể cự tuyệt, tất sẽ một lời đáp ứng, đồng thời còn phải rất cao hứng mới phải.
Nhưng lại tuyệt đối không ngờ rằng, phản ứng của Vân Tiêu Dao lại như thế, cho dù ngoại miệng thì khen ngợi, nhưng cuối cùng lại vẫn không thành.
Đến mức Thượng Quan lão phu nhân phải phẩy tay áo bỏ đi, từ đây coi Vân Tiêu Dao như kẻ thù.
Cho tới bây giờ, mới biết được.
Lúc ấy, Vân Tiêu Dao không hề nói dối.
Hắn thực sự muốn nhìn thấy hôn sự này, cũng nguyện ý thúc đẩy, nhưng chuyện hắn không thể làm chủ cho Vân Dương lại càng là sự thật!
Cửu Tôn chi Vân Tôn! Lừng lẫy thiên hạ, chiếu khắp giang hồ!
Vân Tiêu Dao sao có thể làm chủ cho Vân Tôn? Nhất là đây còn là hôn nhân đại sự!
Coi như là đương kim Bệ hạ, cũng không dám làm chủ cho Vân Dương!
Kể từ khi biết Vân Dương chính là Vân Tôn, lấy trí tuệ lịch duyệt của mình, Thượng Quan lão phu nhân liền đoán được, Vân Dương không phải con ruột của Vân Tiêu Dao!
Nhớ tởi vẻ mặt bất đắc dĩ của Vân Tiêu Dao khi ấy, Thượng Quan lão phu nhân liền thở dài.
- Hóa ra lúc ấy, là lão thân trách lầm Vân Tiêu Dao, tư tâm quấy phá, uổng làm tiểu nhân.
Thượng Quan lão phu nhân thì thào tự nói.
Hiện Linh Tú cùng Vân Dương đã cùng một chỗ, nhìn qua thì thấy Kế Linh Tê hơi rớt lại phía sau. Không gia thế bối cảnh, không tướng mạo dáng người, tính cách tính tình cũng không tốt, chỉ có thực lực tu hành…
Nhưng mà mặt thực lực tu hành này, lại là yếu tố lửa sém lông mày nhất, là chuyện không thể tốc thành!
Thượng Quan Linh Tú nhắm mắt thở dài một hơi, lẩm bẩm nói:
- Cũng là lúc, để Linh Tú đi tìm hạnh phúc của mình… Thượng Quan tướng môn, thực sẽ đã kéo nàng quá lâu…
…
- Linh Tú!
Thượng Quan lão phu nhân nhẹ giọng gọi.
Thượng Quan Linh Tú nghe vậy, lập tức như tỉnh mộng, ngẩng đầu. Vừa rồi nàng suy nghĩ xuất thần, hoàn toàn không để ý tới việc lão phu nhân đã tới trước người.
- Lão nãi nãi.
- Nghĩ gì thế?
- Không ạ.
Thượng Quan Linh Tú cười cười, một bộ ta rất tốt, rất tốt.
- Không gì gì là được, ta có một chuyện quan trọng cần ngươi làm, ngươi theo ta đi một chút.
Thượng Quan lão phu nhân nói.
Vừa nói xong, đã quay người rời đi.
Thượng Quan Linh Tú hơi chút không yên lòng mà quay đầu nhìn lại, thấy Phương Mặc Phi cùng Bạch Y Tuyết đi tới cảnh giới, mới cẩn thận đi theo Thượng Quan lão phu nhân.
…
Thượng Quan từ đường.
- Lão nãi nãi, ngài mang ta tới đây làm gì?
Nhìn bài vị tổ tiên lít nha lít nhít trên bệ thờ, Thượng Quan Linh Tú kinh ngạc hỏi.
Ở đây có thể có đại sự gì, lại cấp bách như thế?!
- Thượng Quan gia chúng ta, có cất giấu một bí mật đặc thù.
Thượng Quan lão phu nhân nặng nề nói:
- Việc này bắt đầu từ Sơ tổ Thượng Quan gia, năm đó Sơ tổ ngẫu nhiên gặp được một người bị thương, hấp hối sắp chết. Sơ tổ toàn lực thi cứu, cứu được người này. Sau khi người kia khỏi hắn, không nói không rằng đã lập tức rời đi, có điều bản ý của Sơ tổ chỉ là cứu người, cũng không để ý tới người kia có cảm tạ hay không, nhưng mà một năm sau. Chợt có một người khác tìm đến, nói muốn tạ ơn cứu mạng, có thể thỏa mãn một tâm nguyện cho Sơ tổ, càng nói có thể là bất cứ chuyện gì! Có điều, Sơ tổ vốn chỉ vì tế nguy đỡ khốn, thực sự không có ý nhận báo đáp, trực tiếp cự tuyệt.
- Thế nhưng người kia kiên trì để lại ba cây nhang, nói thẳng sau này nếu có việc cầu, chỉ cần đốt ba nén nhang, liền sẽ có người tới tương trợ, lại trịnh trọng nói, bất cứ chuyện gì cũng được.
- Nếu chỉ vẻn vẹn như thế, Sơ tổ cũng sẽ không để chuyện này trong lòng, quên đi ba cây nhang kia cũng là chuyện thường, thế nhưng sau khi người kia giao phó ba cây nhang, lại vẫy tay một cái, mộ tổ Thượng Quan gia liền đổi vị. Nghiêm nghị nói, lịch đại hậu nhân Thượng Quan gia, đều sẽ là chiến tướng vô địch, công hầu muôn đời.
Thượng Quan Linh Tú nghe tới đó, đã sớm bị đoạn chuyện xưa này dọa đến chấn kinh.
Người kia là ai, lại có thần thông như vậy? Chỉ vung tay lên, liền dời mộ tổ nhà người khác, đổi phong thủy, có thể đạt được công hầu muôn đời, hơn nữa còn xác định Thượng Quan gia tướng môn truyền thừa, thủ đoạn này thực có thể nói là thông thiên, thậm chí còn cho một nguyện vọng, lại còn là bất cứ chuyện gì?!
Nói như vậy, thực sự có chút quá khoa trương, nhưng thực lực này, cũng chỉ có trong thần thoại!
- Lúc ấy, sau khi nói xong, người kia lập tức biến mất. Đến khi Sơ tổ giật mình, biết mình gặp được cao nhân, tự nhiên bảo quản truyền thừa ba cây nhang kia lại, cũng truyền tổ huấn: Nếu như hậu nhân có thiên chất tuyệt hảo, có thể dùng ba cây nhang này, thành tựu bất thế tiên duyên.
- Không biết đúng là một câu thành sấm, hay là phong thủy tạo thành, từ đó về sau, Thượng Quan gia vẫn là tướng môn truyền tông, công hầu muôn đời… thực như người kia nói. Nhưng cũng bởi vậy, chuyện này can hệ quá lớn, bay cây nhang kia vẫn truyền xuống, chưa ai sử dụng, mãi cho tới hôm nay.
Thượng Quan lão phu nhân nhìn Thượng Quan Linh Tú:
- Nhìn thấy ngươi, ta chợt minh ngộ, ba nén nhang này có thể giúp ngươi đạt thành tâm nguyện, tâm nguyện của ngươi dù khó mà đạt được, nhưng suy cho cùng vẫn trong phạm vi bất cứ chuyện gì!
Thượng Quan Linh Tú lập tức ngây người.
Đạt thành tâm nguyện của nàng?
Nàng phải nói sao giờ?
Phủ nhận?
Nhưng Thượng Quan gia, lại có mấy người không biết tâm niệm của nàng?
- Coi như miễn cưỡng ở cùng nhau, lại có thể làm gì? Cả đời chỉ có thể làm bình hoa để hắn bảo vệ? Mặc dù hắn không để ý, ta cũng cam tâm chịu thiệt, thế nhưng, đó còn là Thượng Quan Linh Tú ta sao?
Cửa viện, Thượng Quan lão phu nhân chống Long Đầu Quải Trượng, đáy mắt đầy thương tiếc.
Không nhịn được mà nghĩ tới một chuyện…
…
- Vân vương, tuổi tác Vân Dương nhà ngươi cũng đã không còn nhỏ, nhi tử lão thân khi cùng tuổi hắn đã sớm là phụ thân mấy đứa nhỏ, người làm cha như ngươi, cũng nên cân nhắc chung thân đại sự cho hắn a?
- Tính tình tiểu tử Vân Dương có chút bướng bỉnh, xưa nay ta chưa từng miễn cưỡng buộc nó làm gì, kể cả chuyện chung thân đại sự.
- Vân vương thấy Linh Tú nhà ta thế nào? Hai đứa nhỏ cũng tình đầu ý hợp, hai nhà chúng ta thành thân gia, chẳng phải chuyện tốt vô cùng? Trước đó lão thân đã nói với Thu soái, hắn đồng ý làm bà mai a.
- Lão phu nhân, chuyện quan hệ với Vân Dương, nếu nói là xưa nay ta không miễn cưỡng, chi bằng nói là xưa nay hắn chưa từng muốn để ta thao phiền. Hết thảy những chuyện của đứa nhỏ này… ta đều không thể thay nó làm chủ. Nhất là hôn nhân đại sự, càng phải xem ý kiến của bản thân nó.
- Ha ha ha… xem ra Vân vương thực đúng là không quan tâm việc hôn sự.
- Không phải vậy, chuyện này Bản vương cũng muốn thấy, thậm chí nguyện ý dùng toàn lực thúc đẩy, thế nhưng xét cho cùng, vẫn cần bản thân Vân Dương tự đưa ra kết luận.
- Hôn nhân đại sự, phụ mẫu chi mệnh, lại có thể cưỡng từ. Ha ha, ý của Vân vương, lão thân đã hiểu rõ, cáo từ.
- Lão phu nhân…
- Không cần đưa tiễn!
Lão phu nhân nhớ tới lần trước tìm Vân Tiêu Dao cầu hôn, vốn cho là bỏ xuống tấm mặt mo, vô luận là về tình về ký, Vân Tiêu Dao đều không thể cự tuyệt, tất sẽ một lời đáp ứng, đồng thời còn phải rất cao hứng mới phải.
Nhưng lại tuyệt đối không ngờ rằng, phản ứng của Vân Tiêu Dao lại như thế, cho dù ngoại miệng thì khen ngợi, nhưng cuối cùng lại vẫn không thành.
Đến mức Thượng Quan lão phu nhân phải phẩy tay áo bỏ đi, từ đây coi Vân Tiêu Dao như kẻ thù.
Cho tới bây giờ, mới biết được.
Lúc ấy, Vân Tiêu Dao không hề nói dối.
Hắn thực sự muốn nhìn thấy hôn sự này, cũng nguyện ý thúc đẩy, nhưng chuyện hắn không thể làm chủ cho Vân Dương lại càng là sự thật!
Cửu Tôn chi Vân Tôn! Lừng lẫy thiên hạ, chiếu khắp giang hồ!
Vân Tiêu Dao sao có thể làm chủ cho Vân Tôn? Nhất là đây còn là hôn nhân đại sự!
Coi như là đương kim Bệ hạ, cũng không dám làm chủ cho Vân Dương!
Kể từ khi biết Vân Dương chính là Vân Tôn, lấy trí tuệ lịch duyệt của mình, Thượng Quan lão phu nhân liền đoán được, Vân Dương không phải con ruột của Vân Tiêu Dao!
Nhớ tởi vẻ mặt bất đắc dĩ của Vân Tiêu Dao khi ấy, Thượng Quan lão phu nhân liền thở dài.
- Hóa ra lúc ấy, là lão thân trách lầm Vân Tiêu Dao, tư tâm quấy phá, uổng làm tiểu nhân.
Thượng Quan lão phu nhân thì thào tự nói.
Hiện Linh Tú cùng Vân Dương đã cùng một chỗ, nhìn qua thì thấy Kế Linh Tê hơi rớt lại phía sau. Không gia thế bối cảnh, không tướng mạo dáng người, tính cách tính tình cũng không tốt, chỉ có thực lực tu hành…
Nhưng mà mặt thực lực tu hành này, lại là yếu tố lửa sém lông mày nhất, là chuyện không thể tốc thành!
Thượng Quan Linh Tú nhắm mắt thở dài một hơi, lẩm bẩm nói:
- Cũng là lúc, để Linh Tú đi tìm hạnh phúc của mình… Thượng Quan tướng môn, thực sẽ đã kéo nàng quá lâu…
…
- Linh Tú!
Thượng Quan lão phu nhân nhẹ giọng gọi.
Thượng Quan Linh Tú nghe vậy, lập tức như tỉnh mộng, ngẩng đầu. Vừa rồi nàng suy nghĩ xuất thần, hoàn toàn không để ý tới việc lão phu nhân đã tới trước người.
- Lão nãi nãi.
- Nghĩ gì thế?
- Không ạ.
Thượng Quan Linh Tú cười cười, một bộ ta rất tốt, rất tốt.
- Không gì gì là được, ta có một chuyện quan trọng cần ngươi làm, ngươi theo ta đi một chút.
Thượng Quan lão phu nhân nói.
Vừa nói xong, đã quay người rời đi.
Thượng Quan Linh Tú hơi chút không yên lòng mà quay đầu nhìn lại, thấy Phương Mặc Phi cùng Bạch Y Tuyết đi tới cảnh giới, mới cẩn thận đi theo Thượng Quan lão phu nhân.
…
Thượng Quan từ đường.
- Lão nãi nãi, ngài mang ta tới đây làm gì?
Nhìn bài vị tổ tiên lít nha lít nhít trên bệ thờ, Thượng Quan Linh Tú kinh ngạc hỏi.
Ở đây có thể có đại sự gì, lại cấp bách như thế?!
- Thượng Quan gia chúng ta, có cất giấu một bí mật đặc thù.
Thượng Quan lão phu nhân nặng nề nói:
- Việc này bắt đầu từ Sơ tổ Thượng Quan gia, năm đó Sơ tổ ngẫu nhiên gặp được một người bị thương, hấp hối sắp chết. Sơ tổ toàn lực thi cứu, cứu được người này. Sau khi người kia khỏi hắn, không nói không rằng đã lập tức rời đi, có điều bản ý của Sơ tổ chỉ là cứu người, cũng không để ý tới người kia có cảm tạ hay không, nhưng mà một năm sau. Chợt có một người khác tìm đến, nói muốn tạ ơn cứu mạng, có thể thỏa mãn một tâm nguyện cho Sơ tổ, càng nói có thể là bất cứ chuyện gì! Có điều, Sơ tổ vốn chỉ vì tế nguy đỡ khốn, thực sự không có ý nhận báo đáp, trực tiếp cự tuyệt.
- Thế nhưng người kia kiên trì để lại ba cây nhang, nói thẳng sau này nếu có việc cầu, chỉ cần đốt ba nén nhang, liền sẽ có người tới tương trợ, lại trịnh trọng nói, bất cứ chuyện gì cũng được.
- Nếu chỉ vẻn vẹn như thế, Sơ tổ cũng sẽ không để chuyện này trong lòng, quên đi ba cây nhang kia cũng là chuyện thường, thế nhưng sau khi người kia giao phó ba cây nhang, lại vẫy tay một cái, mộ tổ Thượng Quan gia liền đổi vị. Nghiêm nghị nói, lịch đại hậu nhân Thượng Quan gia, đều sẽ là chiến tướng vô địch, công hầu muôn đời.
Thượng Quan Linh Tú nghe tới đó, đã sớm bị đoạn chuyện xưa này dọa đến chấn kinh.
Người kia là ai, lại có thần thông như vậy? Chỉ vung tay lên, liền dời mộ tổ nhà người khác, đổi phong thủy, có thể đạt được công hầu muôn đời, hơn nữa còn xác định Thượng Quan gia tướng môn truyền thừa, thủ đoạn này thực có thể nói là thông thiên, thậm chí còn cho một nguyện vọng, lại còn là bất cứ chuyện gì?!
Nói như vậy, thực sự có chút quá khoa trương, nhưng thực lực này, cũng chỉ có trong thần thoại!
- Lúc ấy, sau khi nói xong, người kia lập tức biến mất. Đến khi Sơ tổ giật mình, biết mình gặp được cao nhân, tự nhiên bảo quản truyền thừa ba cây nhang kia lại, cũng truyền tổ huấn: Nếu như hậu nhân có thiên chất tuyệt hảo, có thể dùng ba cây nhang này, thành tựu bất thế tiên duyên.
- Không biết đúng là một câu thành sấm, hay là phong thủy tạo thành, từ đó về sau, Thượng Quan gia vẫn là tướng môn truyền tông, công hầu muôn đời… thực như người kia nói. Nhưng cũng bởi vậy, chuyện này can hệ quá lớn, bay cây nhang kia vẫn truyền xuống, chưa ai sử dụng, mãi cho tới hôm nay.
Thượng Quan lão phu nhân nhìn Thượng Quan Linh Tú:
- Nhìn thấy ngươi, ta chợt minh ngộ, ba nén nhang này có thể giúp ngươi đạt thành tâm nguyện, tâm nguyện của ngươi dù khó mà đạt được, nhưng suy cho cùng vẫn trong phạm vi bất cứ chuyện gì!
Thượng Quan Linh Tú lập tức ngây người.
Đạt thành tâm nguyện của nàng?
Nàng phải nói sao giờ?
Phủ nhận?
Nhưng Thượng Quan gia, lại có mấy người không biết tâm niệm của nàng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.