Chương 892: Vạn Cảnh Băng Lan
Lăng Phong Thiên Hạ
26/11/2019
- Bảo vật?
Ánh mắt Vân Dương lập tức trở nên nguy hiểm:
- Ừm?!
- Ca… ca ca… ta nói… ta nói…
Tiểu mập mạp như chết cha chết mẹ:
- Chuyện là như này… lần này ta ra ngoài chơi, không biết thế nào lại có người biết trên người ta có một gốc Vạn Cảnh Băng Lan… sau đó bị đám người không biết xấu hổ kia truy sát, ta một đường trốn trốn, thực sự không có thiên lý mà…
Hắn dàn dụa nước mắt, ngẩng đầu nhìn Vân Dương:
- Vừa rồi thực sự là ta nghĩ ngươi cùng một bọn với đám người xấu kia… ta thực sự không có chủ tâm, ngươi nhất định phải tin tưởng ta a.
Vân Dương từ chối cho ý kiến, trầm giọng nói:
- Vạn Cảnh Băng Lan? Ở đâu, lấy ra cho ta xem một cái, chứng minh ngươi không nói đối, ta còn quyết định có tin hay không.
Tiểu mập mạp nháy nháy mắt, nhỏ giọng nói:
- Ca, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, nhất định nhất định a, Băng Lan kia, ta đã cho người đưa về nhà a.
- Đưa về nhà?
- Đúng đúng, đã đưa về nhà!
Tiểu mập mạp gật như gà con mổ thóc.
Vân Dương ừm một tiếng:
- Nói như vậy, nếu ta tìm được một gốc Băng Lan, chính là cơ duyên của ta, chí ít không phải là gốc Băng Lan của ngươi a, đúng không? Dù sao Băng Lan của ngươi cũng đã đưa về nhà.
Tiểu mập mạp nở nụ cười toe toét:
- A, đúng a đúng a, chính là như vậy, thiên lý công đạo, trời đất chứng giám.
Vân Dương mỉm cười, quay người đi thẳng, lo lắng nói:
- Nếu đã là hiểu lầm, vậy thì cho qua đi, không hẹn gặp lại.
Tiểu mập mạp lập tức ngạc nhiên, chợt như tỉnh mộng, bò dậy nhìn bóng lưng đã rời xa của Vân Dương, vẫn có chút mê võng, ải này… cứ vậy mà qua rồi sao?
Trong dự đoán của tiểu mập mạp, tên tiểu bạch kiểm trước mắt này, đáng lý nên cường thế uy hiếp, lột sạch y phục rồi trắng trợn tìm kiếm một phen mới phải, tại sao tên tiểu bạch kiểm này lại tốt như vậy a?!
Lập tức, tiểu mập mạp nhìn hướng Vân Dương đi tới, chính là khối đã lớn vẽ hình rùa đen kia.
Thầm run một cái, bước chân đi theo:
- Đại, đại ca, ca, ngài đi chậm một chút… đừng để ngã…
Vừa đi, vừa đưa tay vào đũng quần, xùy một tiếng, lập tức lột bỏ cái quần nhỏ dính nước tiểu, tiện tay ném ra ngoài, sau đó vắt chân lên cổ chạy theo.
Thực sự phải nói, cái cảm giác lạnh lạnh này, rất thoải mái a.
Tiểu mập mạp vừa chạy qua, đã thấy Vân Dương nhấc tảng đá lến, một tay luồn vào, chợt liền nhấc ra một cái hộp bạch ngọc.
Vân Dương không chút do dự, trực tiếp mở hộp ra, chỉ thấy một gốc Băng Lan yêu kiều lặng yên nằm bên trong, cành lá khỏe mạnh, đóa hoa óng ánh sáng long lanh, mỹ lệ vô cùng.
Chăm chú nhìn kỹ lại, đã thấy gốc Băng Lan như có thể biến hóa, lúc thì sơn thủy như vẽ, lúc thì cây cối um tùm, một hồi lại là cao sơn lưu thủy, hoặc lại là tinh không minh nguyệt…
Mặc dù chỉ là một gốc Băng Lan nhỏ, nhưng lại bao hàm quang cảnh thiên biến vạn hóa, kỳ dị tới cực điểm.
Vân Dương cảm thán nói:
- Không nghĩ tới, trên đời này lại thừa thãi Vạn Cảnh Băng Lan như thế, thực khó có được. Ngươi vừa đưa về nhà một gốc, ở đây lại có một gốc khác nữa. Chút nữa nhất định ta phải tìm kiếm thêm, xem nơi này còn có gốc Băng Lan nào nữa không a…
Cơ mặt tiểu mập mạp Tiền Đa Đa run rẩy, con mắt tròn trịa nhìn Vạn Cảnh Băng Lan, lại nhìn sắc mặt Vân Dương, cười khan nói:
- Cái này… đại đại… vận khí của đại ca thực quá tốt.
Hì hì cười nói:
- Đóa hoa xinh đẹp này, có thể để tiểu đệ xem một chút hay không, từ khi xuất sinh tới giờ, tiểu đệ còn chưa từng gặp qua đóa kỳ hoa nào đẹp tới vayajk…
Vân Dương nghiêng mắt nhìn một chút:
- Ngươi nói cái gì? Không phải ngươi mới đưa về nhà một đóa hay sao? Còn chưa nhìn đủ?
Tiền Đa Đa sững sờ, gượng cười:
- Đóa hoa kia của ta… kém xa tít tắp đóa hoa của đại ca ngài lấy được a… hắc hắc hắc…
Vân Dương nhìn Băng Lan trong tay, nhất thời như có điều suy nghĩ, trầm giọng nói:
- Gốc Băng Lan này có tác dụng gì?
Ánh mắt Tiền Đa Đa sáng lên, trơ mặt ra nói:
- Loại hoa này không có nhiều tác dụng, chỉ được cái xinh đẹp thuận mắt mà thôi, nhiều lắm có thể tồn tại lâu dài mà không héo. Rất được nữ nhân ưa thích, không dối gạt đại ca, ta muốn đạt được gốc Băng Lan này cũng chỉ vì muốn đi tán gái, hiệu quả rất không tồi a…
Vân Dương bừng tỉnh đại ngộ:
- Hóa ra là thế, dị chủng hoa lan lại chỉ có chút tác dụng như thế… thực sự khiến ta quá thất vọng, còn tưởng là gặp được đại cơ duyên nữa… vậy ta liền hủy đi, giữ lại cũng chỉ là tai họa a.
Nói xong liền đưa tay vỗ xuống, chưởng lực này, hoàn toàn không chút lưu tình!
Tiểu mập mạp Tiền Đa Đa lập tức nhảy lên kéo tay Vân Dương, gương mặt béo tròn giờ trắng bệch:
- Đại ca… đại… thân ca ca a… đóa hoa xinh đẹp như vậy mà ngươi cũng xuống tay được, ta nói rồi a, đây chính là thần khí để tán gái…
- Thần khí để tán gái?
Vân Dương quay đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn mập mạp:
- Mập mạp, ta mặc kệ ngươi có phải là Tiền Đa Đa hay là cái quái gì cũng được, từ giờ trở đi, từng câu thành thực cho ta, phàm là có một câu nói dối, ta trực tiếp hủy đóa lan này, sau đó chậm rãi thu thập ngươi, ngươi nói lột da rút gân trước thì tốt, hay là lấy mỡ đi đốt đèn thì tốt hơn?! Hả? Hai cái này đúng là không hề mâu thuẫn, có thể cùng nhau tiến hành a, cũng không biết là có hợp hay không nữa.
Toàn thân tiểu mập mạp run rẩy:
- Mẹ ơi, ta đã biết…
Vân Dương lập tức trừng mắt:
- Ngươi gọi ta là gì?
- Mẹ ơi! Cái miệng thối này… đại ca… đâu là câu cửa miệng của ta a…
Hắn đùng đùng tự bạt tai hai cái, vẻ mặt cầu xin:
- Ta sốt ruột thì gọi mẹ, kinh ngạc thì gọi trời… đây là tật xấu từ nhỏ của ta… ta nói thật a…
Vân Dương dở khóc dở cười, ngửa mặt than nhẹ một tiếng:
- Đầu miệng liền gọi mẹ, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói thiên lý công đạo trời đất chứng giám a?!
Thực không nghĩ tới, bản thân hắn vừa tới Huyền Hoàng giới, đã gặp phải một tên dở hơi như này.
Ngươi nói hắn sợ chết, thế nhưng biết rõ Vân Dương có thể nhấc tay tiểu diệt, lại vẫn rất vui vẻ chạy theo…
Còn biết diễn trò nữa, thực sự đúng là…
- Vạn Cảnh Băng Lan!
- Đúng, đúng, Vạn Cảnh Băng Lan này… chính là trân phảm hiếm có, ngoài tác dụng bên ngoài là có thể liệu bệnh thuyên giảm, trị bệnh nan y, khởi tử hồi sinh. Công năng thần kỳ nhất của đóa Băng Lan này chính là… có thể khôi phục kinh mạch, dù là kinh mạch tẫn phế, toàn thân bất hoạt cũng có thể lập tức khôi phục, sinh cơ kéo dài. Đối với võ giả mà nói, thực sự là vô giới chỉ bảo. Đối với võ giả bị phế tu vi, hay là toàn thân bị nện nát thì lại càng là cực phẩm thần vật. Cho dù phải bỏ cái giá lớn hơn nữa, cũng tuyệt không nhíu mày.
Sau khi hiểu rõ Vân Dương không dễ lừa gạt, tiểu mập mạp không dám tiếp tục láu cá, đàng hoàng thẳng thắn nói.
- Nói như vậy, trong nhà ngươi có người tàn tật? Muốn dùng hoa này liệu phục thân thể?
Vân Dương bình tĩnh truy vấn.
Ánh mắt Vân Dương lập tức trở nên nguy hiểm:
- Ừm?!
- Ca… ca ca… ta nói… ta nói…
Tiểu mập mạp như chết cha chết mẹ:
- Chuyện là như này… lần này ta ra ngoài chơi, không biết thế nào lại có người biết trên người ta có một gốc Vạn Cảnh Băng Lan… sau đó bị đám người không biết xấu hổ kia truy sát, ta một đường trốn trốn, thực sự không có thiên lý mà…
Hắn dàn dụa nước mắt, ngẩng đầu nhìn Vân Dương:
- Vừa rồi thực sự là ta nghĩ ngươi cùng một bọn với đám người xấu kia… ta thực sự không có chủ tâm, ngươi nhất định phải tin tưởng ta a.
Vân Dương từ chối cho ý kiến, trầm giọng nói:
- Vạn Cảnh Băng Lan? Ở đâu, lấy ra cho ta xem một cái, chứng minh ngươi không nói đối, ta còn quyết định có tin hay không.
Tiểu mập mạp nháy nháy mắt, nhỏ giọng nói:
- Ca, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, nhất định nhất định a, Băng Lan kia, ta đã cho người đưa về nhà a.
- Đưa về nhà?
- Đúng đúng, đã đưa về nhà!
Tiểu mập mạp gật như gà con mổ thóc.
Vân Dương ừm một tiếng:
- Nói như vậy, nếu ta tìm được một gốc Băng Lan, chính là cơ duyên của ta, chí ít không phải là gốc Băng Lan của ngươi a, đúng không? Dù sao Băng Lan của ngươi cũng đã đưa về nhà.
Tiểu mập mạp nở nụ cười toe toét:
- A, đúng a đúng a, chính là như vậy, thiên lý công đạo, trời đất chứng giám.
Vân Dương mỉm cười, quay người đi thẳng, lo lắng nói:
- Nếu đã là hiểu lầm, vậy thì cho qua đi, không hẹn gặp lại.
Tiểu mập mạp lập tức ngạc nhiên, chợt như tỉnh mộng, bò dậy nhìn bóng lưng đã rời xa của Vân Dương, vẫn có chút mê võng, ải này… cứ vậy mà qua rồi sao?
Trong dự đoán của tiểu mập mạp, tên tiểu bạch kiểm trước mắt này, đáng lý nên cường thế uy hiếp, lột sạch y phục rồi trắng trợn tìm kiếm một phen mới phải, tại sao tên tiểu bạch kiểm này lại tốt như vậy a?!
Lập tức, tiểu mập mạp nhìn hướng Vân Dương đi tới, chính là khối đã lớn vẽ hình rùa đen kia.
Thầm run một cái, bước chân đi theo:
- Đại, đại ca, ca, ngài đi chậm một chút… đừng để ngã…
Vừa đi, vừa đưa tay vào đũng quần, xùy một tiếng, lập tức lột bỏ cái quần nhỏ dính nước tiểu, tiện tay ném ra ngoài, sau đó vắt chân lên cổ chạy theo.
Thực sự phải nói, cái cảm giác lạnh lạnh này, rất thoải mái a.
Tiểu mập mạp vừa chạy qua, đã thấy Vân Dương nhấc tảng đá lến, một tay luồn vào, chợt liền nhấc ra một cái hộp bạch ngọc.
Vân Dương không chút do dự, trực tiếp mở hộp ra, chỉ thấy một gốc Băng Lan yêu kiều lặng yên nằm bên trong, cành lá khỏe mạnh, đóa hoa óng ánh sáng long lanh, mỹ lệ vô cùng.
Chăm chú nhìn kỹ lại, đã thấy gốc Băng Lan như có thể biến hóa, lúc thì sơn thủy như vẽ, lúc thì cây cối um tùm, một hồi lại là cao sơn lưu thủy, hoặc lại là tinh không minh nguyệt…
Mặc dù chỉ là một gốc Băng Lan nhỏ, nhưng lại bao hàm quang cảnh thiên biến vạn hóa, kỳ dị tới cực điểm.
Vân Dương cảm thán nói:
- Không nghĩ tới, trên đời này lại thừa thãi Vạn Cảnh Băng Lan như thế, thực khó có được. Ngươi vừa đưa về nhà một gốc, ở đây lại có một gốc khác nữa. Chút nữa nhất định ta phải tìm kiếm thêm, xem nơi này còn có gốc Băng Lan nào nữa không a…
Cơ mặt tiểu mập mạp Tiền Đa Đa run rẩy, con mắt tròn trịa nhìn Vạn Cảnh Băng Lan, lại nhìn sắc mặt Vân Dương, cười khan nói:
- Cái này… đại đại… vận khí của đại ca thực quá tốt.
Hì hì cười nói:
- Đóa hoa xinh đẹp này, có thể để tiểu đệ xem một chút hay không, từ khi xuất sinh tới giờ, tiểu đệ còn chưa từng gặp qua đóa kỳ hoa nào đẹp tới vayajk…
Vân Dương nghiêng mắt nhìn một chút:
- Ngươi nói cái gì? Không phải ngươi mới đưa về nhà một đóa hay sao? Còn chưa nhìn đủ?
Tiền Đa Đa sững sờ, gượng cười:
- Đóa hoa kia của ta… kém xa tít tắp đóa hoa của đại ca ngài lấy được a… hắc hắc hắc…
Vân Dương nhìn Băng Lan trong tay, nhất thời như có điều suy nghĩ, trầm giọng nói:
- Gốc Băng Lan này có tác dụng gì?
Ánh mắt Tiền Đa Đa sáng lên, trơ mặt ra nói:
- Loại hoa này không có nhiều tác dụng, chỉ được cái xinh đẹp thuận mắt mà thôi, nhiều lắm có thể tồn tại lâu dài mà không héo. Rất được nữ nhân ưa thích, không dối gạt đại ca, ta muốn đạt được gốc Băng Lan này cũng chỉ vì muốn đi tán gái, hiệu quả rất không tồi a…
Vân Dương bừng tỉnh đại ngộ:
- Hóa ra là thế, dị chủng hoa lan lại chỉ có chút tác dụng như thế… thực sự khiến ta quá thất vọng, còn tưởng là gặp được đại cơ duyên nữa… vậy ta liền hủy đi, giữ lại cũng chỉ là tai họa a.
Nói xong liền đưa tay vỗ xuống, chưởng lực này, hoàn toàn không chút lưu tình!
Tiểu mập mạp Tiền Đa Đa lập tức nhảy lên kéo tay Vân Dương, gương mặt béo tròn giờ trắng bệch:
- Đại ca… đại… thân ca ca a… đóa hoa xinh đẹp như vậy mà ngươi cũng xuống tay được, ta nói rồi a, đây chính là thần khí để tán gái…
- Thần khí để tán gái?
Vân Dương quay đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn mập mạp:
- Mập mạp, ta mặc kệ ngươi có phải là Tiền Đa Đa hay là cái quái gì cũng được, từ giờ trở đi, từng câu thành thực cho ta, phàm là có một câu nói dối, ta trực tiếp hủy đóa lan này, sau đó chậm rãi thu thập ngươi, ngươi nói lột da rút gân trước thì tốt, hay là lấy mỡ đi đốt đèn thì tốt hơn?! Hả? Hai cái này đúng là không hề mâu thuẫn, có thể cùng nhau tiến hành a, cũng không biết là có hợp hay không nữa.
Toàn thân tiểu mập mạp run rẩy:
- Mẹ ơi, ta đã biết…
Vân Dương lập tức trừng mắt:
- Ngươi gọi ta là gì?
- Mẹ ơi! Cái miệng thối này… đại ca… đâu là câu cửa miệng của ta a…
Hắn đùng đùng tự bạt tai hai cái, vẻ mặt cầu xin:
- Ta sốt ruột thì gọi mẹ, kinh ngạc thì gọi trời… đây là tật xấu từ nhỏ của ta… ta nói thật a…
Vân Dương dở khóc dở cười, ngửa mặt than nhẹ một tiếng:
- Đầu miệng liền gọi mẹ, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói thiên lý công đạo trời đất chứng giám a?!
Thực không nghĩ tới, bản thân hắn vừa tới Huyền Hoàng giới, đã gặp phải một tên dở hơi như này.
Ngươi nói hắn sợ chết, thế nhưng biết rõ Vân Dương có thể nhấc tay tiểu diệt, lại vẫn rất vui vẻ chạy theo…
Còn biết diễn trò nữa, thực sự đúng là…
- Vạn Cảnh Băng Lan!
- Đúng, đúng, Vạn Cảnh Băng Lan này… chính là trân phảm hiếm có, ngoài tác dụng bên ngoài là có thể liệu bệnh thuyên giảm, trị bệnh nan y, khởi tử hồi sinh. Công năng thần kỳ nhất của đóa Băng Lan này chính là… có thể khôi phục kinh mạch, dù là kinh mạch tẫn phế, toàn thân bất hoạt cũng có thể lập tức khôi phục, sinh cơ kéo dài. Đối với võ giả mà nói, thực sự là vô giới chỉ bảo. Đối với võ giả bị phế tu vi, hay là toàn thân bị nện nát thì lại càng là cực phẩm thần vật. Cho dù phải bỏ cái giá lớn hơn nữa, cũng tuyệt không nhíu mày.
Sau khi hiểu rõ Vân Dương không dễ lừa gạt, tiểu mập mạp không dám tiếp tục láu cá, đàng hoàng thẳng thắn nói.
- Nói như vậy, trong nhà ngươi có người tàn tật? Muốn dùng hoa này liệu phục thân thể?
Vân Dương bình tĩnh truy vấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.