Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 46: Đoàn trưởng lão bị oan

Vô Ưu Đích Vũ Khúc

15/08/2020

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

"Đúng là ngươi không giết người của chúng ta, nhưng ngươi giết người của những thế gia tông phái khác!" Nếu không phải Đoàn trưởng lão là cao thủ Tiên Thiên, lão giả râu bạc trắng đã muốn mở miệng mắng to.

Nếu cứ để Đoàn trưởng lão lung tung đánh tiếp, sợ rằng cho dù ba môn phái bọn hắn có liên hợp lại cũng không chịu được.

"Không phải chúng ta đã thương lượng xong, sẽ thả cho bọn họ đi vào rồi sao?"

Lão giả râu bạc trắng đau khổ nói: "Chúng ta còn chưa kịp thả bọn họ vào, đám võ giả bình dân kia đã bắt đầu tạo phản!"

"Đáng chết!" Đoàn trưởng lão hung tợn mắng, "Đám quê mùa chân đất chết tiệt này!"

"Ta giết mấy đệ tử thế gia tông phái rồi?"

Trong thế lực bang phái gia tộc có một ước định đã thành quy củ.

Chỉ cần song phương không phải địch thì không thể tùy ý giết chóc thành viên của thế lực khác.

Trừ phi có thể giết tới thật sạch sẽ.

Chỉ có điều hiện tại, ở đây có hơn vạn võ giả, làm sao có thể giữ bí mật được?

"Những người ta giết có người nào khó giải quyết không?"

"Có!" Mặt lão già râu tóc bạc trắng nhíu thành đóa hoa cúc, "Có một tên đệ tử nội môn Bách Lưu tông, còn có một tên con cháu đệ tử Trần gia Ngân Nguyệt thành, hy vọng không phải dòng chính!"

Bách Lưu tông là tông môn có phần nổi tiếng ở Bạch Toa quận, trong tông môn có ba vị cao thủ Tiên Thiên.

Trần gia là bá chủ Ngân Nguyệt thành, gia chủ đương thời được xưng là Ngân Nguyệt đao Trần Bách Minh, đây là một vị cao thủ đao đạo đáng sợ, số lượng võ giả Tiên Thiên vẫn lạc dưới đao của hắn ta đã có thể đếm bằng hai tay.

Cho nên lão già râu tóc bạc trắng mới nói, hy vọng người đã chết không phải đệ tử dòng chính Trần gia!

"Vậy phải làm sao bây giờ!"

"Ta nghĩ, chỉ cần chúng ta hạ thấp tư thái một chút, hẳn bọn họ sẽ hiểu."

Lão giả râu bạc trắng thực không tìm ra được biện pháp nào tốt hơn.

Hắn ta cũng biết, Đoàn trưởng lão hơi oan.

Đệ tử thế gia tông môn khác võ giả bình dân chỗ nào?

Lại nói tiếp, khác nhau rất lớn.

Vũ kỹ của đệ tử thế gia tông môn cao hơn võ giả bình dân không chỉ một bậc!

Đệ tử thế gia tông môn có tu dưỡng mạnh hơn võ giả bình dân nhiều!

Cho dù là ăn nói hay là phong độ!

Thế nhưng trên chiến trường, trong trường hợp đông đảo đệ tử thế gia tông môn lăn lộn với võ giả bình dân, ai có thể hoàn toàn phân biệt được?

Chẳng lẽ nhìn khí chất?

Xin thua!

Cả người Đoàn trưởng lão như phát điên.



Hắn ta hận không thể giết sạch võ giả bình dân ở đây.

Nhưng hắn ta không làm được!

Hắn ta cũng không thể bắt nguyên một đám võ giả lại hỏi: Cha ngươi là ai đúng không?

Đối mặt với cuộc hỗn chiến trước mắt, đường đường là cao thủ Tiên Thiên, lần đầu tiên Đoàn trưởng lão cảm thấy vô lực như vậy.

Mà đầu sỏ gây nên chuyện lần này, Bàng Bân lại đang không ngừng thu gặt tính mệnh người khác.

Chân Nguyên cảnh hậu kỳ tuyệt đối là cao thủ đứng đầu bên trong cuộc hỗn chiến này, cực ít người có thể nảy sinh uy hiếp trí mạng đối với hắn ta.

Lại thêm Bàng Bân mặt dày tim đen, không hoàn toàn bại lộ thực lực, không lâu sau, tối thiểu hắn ta cũng chém đầu của không dưới hai mươi tên võ giả, mỗi khi hắn ta đánh chết một võ giả, hắn ta còn tiện tay móc hầu bao trong thi thể.

Hắn ta đã móc được ba túi không gian.

Không thể không nói, đám võ giả xuất thân thế gia tông môn này thật là mập tới chảy mỡ!

Cũng không lâu sau, rốt cục Đoàn trưởng lão quyết định nhúng tay vào cuộc hỗn chiến.

Dựa vào thực lực mạnh mẽ, hắn ta dùng tay trần đánh toàn bộ đám võ giả tham dự hỗn chiến tới người ngã ngựa đổ, thế nhưng không lấy mạng võ giả.

Bàng Bân thấy loại tình huống này, lại kiên trì thêm mười lăm phút, mắt thấy đã có phân nửa võ giả bình dân rời khỏi đây, thế là hắn ta nhanh chóng quyết định đi theo đám võ giả bình dân rời khỏi nơi này.

"Lão ca, thật tốt quá, xem ra ngươi không bị thương!"

Bàng Bân vừa quay đầu liền thấy Tả Tiểu Thiên được hắn ta cứu lúc trước.

Vì vậy hắn ta cười nói: "Không phải ngươi cũng không sao à?"

"Ta là vận khí tốt!" Tả Tiểu Thiên nói, "Đại ca cứu mạng ta, ta còn chưa biết tên ngươi là gì đây?"

"Ta tên Diệp Bân!" Bàng Bân thuận miệng nói.

Trà trộn giang hồ nếu không đổi tên vài lần, chứng minh ngươi thiếu danh khí!

"Đi, Diệp ca, chúng ta cùng tới Bạch Hạc thành uống một chén. Ta mời ngươi, coi như cảm ơn ngươi đã cứu mệnh ta!"

"Ách..." Bàng Bân có chút do dự.

"Coi như nể mặt ta đi!"

"Được rồi!"

Bàng Bân đáp ứng nói.

Có một chuyện riêng chưa làm xong, vì thế hắn ta cũng muốn tới Bạch Hạc thành một chuyến.

Dù sao cũng tiện đường.

Lại nói, hắn ta cũng rất thích kết giao bằng hữu.

Thêm một người bạn, thêm một con đường!

Sau khi uống vài chén trong quán rượu Bạch Hạc thành, Bàng Bân biết đại khái chuyện về Tả Tiểu Thiên.



Tả Tiểu Thiên có thực lực Khí Hải cảnh sơ kỳ, phụ thân là một tên lính đánh thuê, vào lúc hắn ta mười tuổi, phụ thân hắn ta ra ngoài làm nhiệm vụ, từ đó về sau không trở về nữa.

Hắn ta được một tay mẫu thân nuôi lớn.

Hắn ta tập võ trong một võ quán, thiên phú không tồi, sau khi đạt tới Ngưng Khí cảnh hắn ta bắt đầu ra ngoài xông xáo.

Hắn ta từng làm tay chân, từng làm lính đánh thuê, chỉ cần là việc võ giả có thể làm hắn ta đều đã làm, một đường lảo đảo mới trở thành võ giả Khí Hải cảnh sơ kỳ.

Sau khi ăn uống no đủ, hai người tìm một khách sạn ở phụ cận dừng chân.

Bàng Bân kiểm kê lại thu hoạch hôm nay.

Hôm nay, sau khi hắn ta phát hiện bản thân không thể đi vào bí cảnh, hắn ta tập tức nổi ý đồ với võ giả thế gia tông môn.

Dù sao thì tuyệt đại đa số võ giả bình dân đều là kẻ nghèo hèn, không có nhiều tài sản.

Nhưng võ giả đi ra từ gia tộc, tông môn lại không giống vậy, trên người bọn họ không chỉ có nhiều thứ tốt, còn thường xuyên mang đến một số thu hoạch không tưởng được cho Bàng Bân.

Đầu tiên là một số túi vặt vãnh, sau khi mở ra, bên trong tuyệt đại đa số là chút tiền lẻ, cùng với mấy bình ngọc nhỏ đựng đan dược.

Có mấy trăm miếng kim tệ, còn ngân tệ, Bàng Bân chẳng muốn kiểm kê.

Mở bình ngọc nhỏ, Bàng Bân lần lượt kiểm tra đan dược bên trong, có hai bình đan dược khiến hắn ta khá hài lòng.

Đều là đan dược chữa thương giá cao, bình thường hắn ta không mua nổi.

Điều khiến Bàng Bân vui mừng là hắn ta còn tìm được mười ba khối hạ phẩm linh thạch!

Đương nhiên, kế tiếp, bốn chiếc túi không gian này mới là tiết mục chính.

Loại vật như túi không gian này tuy rằng rất tiện dụng, nhưng giá cả tương đối đắt, võ giả bình thường không mua nổi. Ai cũng cảm thấy để tiền mua túi không gian tăng cường thực lực thì tốt hơn.

Muốn mở ra túi không gian cũng rất đơn giản, chỉ cần có thể cướp đến tay, ai cũng có thể mở.

Bàng Bân hơi dò xét một chút, mỗi một túi không gian đều có không gian một mét vuông.

Trong túi không gian đầu tiên, Bàng Bân lấy ra hai cái yếm màu trắng, hai bộ trang phục kiểu nữ, một số son phấn... khiến cả căn phòng bị tiêm nhiễm thơm ngát.

Lúc này hắn ta mới chậm rãi nhớ lại, dường như chủ của túi không gian này là một nữ nhân trẻ tuổi.

Dáng dấp cụ thể thế nào, hắn ta không nhớ rõ, chỉ loáng thoáng nhớ kỹ, hình như bộ dạng rất không tồi.

Ngoại trừ đám phế phẩm này, hắn ta còn tìm được hơn ba trăm kim tệ, một lọ đan dược chữa thương thượng hạng, mười viên hạ phẩm linh thạch.

Những đan dược tăng cường thực lực khác Bàng Bân không để ý tới, mặc dù đan dược không tệ, nhưng không thích hợp cho võ giả Chân Nguyên cảnh.

Trong túi không gian thứ hai, Bàng Bân tìm được hơn bảy trăm kim tệ, bảy viên linh thạch, một lọ đan dược chữa thương thượng hạng, một lọ độc dược không biết tên.

Trong túi không gian thứ ba cũng có thu hoạch tương đương với hai túi không gian phía trước.

Túi không gian cuối cùng lại mang tới kinh hỉ cho Bàng Bân.

Một quyển vũ kỹ Huyền cấp hạ phẩm 《 Xích Viêm Kiếm Pháp 》.

Bàng Bân giết nhiều người như vậy, rất ít khi hắn ta nhìn thấy có võ giả mang theo công pháp vũ kỹ tu luyện bên người.

Không nghĩ tới hôm nay vận khí của hắn ta không tệ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook