Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 29: Gia tộc liên thủ

Vô Ưu Đích Vũ Khúc

15/08/2020

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

"Vậy xin cám ơn Bạch gia chủ xuất thủ tương trợ!" Lưu Dũng Minh mừng rỡ nói.

Lúc này hắn ta đã không so đo chuyện Bạch Phong Lăng nữa, cho dù hắn ta có muốn so đo cũng không cách nào so đo được. Hiện tại hắn ta đã bị cột lên cùng một chiến xa với Bạch gia, có Bạch Vô Ưu che chở, căn bản là hắn ta không dám gây sự với Bạch Phong Lăng.

Hắn ta chỉ hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết Phó Viễn Minh!

"Nếu như người điên kia có tu vi Chân Nguyên cảnh trung kỳ, hắn ta thật muốn trốn, chưa chắc ta có thể làm gì hắn ta. Nếu để hắn ta trốn thoát, sau này muốn bắt hắn ta lại còn khó khăn hơn, hơn nữa còn khiến Bạch gia chúng ta rước lấy phiền toái lớn." Bạch Vô Ưu trầm tư một chút nói: "Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà người điên kia có thể trở thành cao thủ Chân Nguyên cảnh, ngay cả ta cũng không thể khinh thường. Lần này không chỉ có ta ra tay, ta còn cố gắng thuyết phục Lưu gia, Từ gia đồng loạt ra tay. Chỉ cần người điên kia dám xuất thủ lần nữa, ta nhất định sẽ khiến hắn ta có đi mà không có về!"

Nếu như tam đại thế gia đồng thời ra tay, đương nhiên Phó Viễn Minh cũng mười phần chắc chín.

"Chỉ có điều Bạch gia chủ, hai nhà khác sẽ ra tay sao?"

Bạch Vô Ưu cười nói: "Chuyện này ngươi cứ yên tâm, không phải ngươi đã nói rồi sao? Thiết Thạch thành không chỉ là Thiết Thạch thành của thành chủ đại nhân, mà nó còn là Thiết Thạch thành của tam đại gia tộc chúng ta. Nếu cứ tùy ý người điên kia tiếp tục náo loạn như vậy, cho dù tam đại gia tộc không tổn thất thành viên, việc làm ăn cũng bị ảnh hưởng lớn. Lưu gia, Từ gia nhất định sẽ nhận ra điểm ấy."

"Ta sẽ đích thân tới cửa thuyết phục bọn họ, lấy tốc độ tăng trưởng đáng sợ của người điên kia, nếu không tranh thủ thời gian diệt trừ hắn ta, cho hắn ta thêm một chút thời gian nữa, sợ là ngay cả tam đại gia tộc chúng ta cùng ra tay cũng không chắc có thể bắt lấy hắn ta. Hẳn gia chủ hai nhà sẽ ra tay diệt trừ tai họa ngầm này."

Phó Viễn Minh không biết tam đại thế gia Thiết Thạch thành đã sắp liên hợp đối phó hắn ta.

Hắn ta đang nằm nghỉ ngơi trong một gian phòng chứa đồ lặt vặt của phủ thành chủ.

Chỗ nguy hiểm nhất mới là chỗ an toàn nhất, sợ rằng Lưu Dũng Minh và người hai đại bang phái có nằm mộng cũng không nghĩ tới, hắn ta lại đang trốn trong thành chủ phủ.

Lúc nửa đêm, hắn ta một đường tiềm hành, vượt qua thành vệ tuần tra, đi tới một đại viện trong khu dân nghèo Thiết Thạch thành.

Đây là nơi Thiết Lang bang dừng chân trong Thiết Thạch thành.

Phó Viễn Minh rất rõ ràng, võ giả không chỉ có chân khí, huyết khí và linh hồn đều dũng mãnh hơn người bình thường rất nhiều. Chỉ khi đánh chết võ giả, hắn ta mới có thể mau chóng tăng thực lực lên.

Nơi ấy không phải nơi có nhiều võ giả tụ tập nhất sao?

Phủ thành chủ Thiết Thạch thành, nơi tam đại gia tộc và hai đại bang phái dừng chân.

Phó Viễn Minh đã nhập ma, nội tâm hắn ta khát cầu giết chóc, chỉ khi giết chóc hắn ta mới có thể cảm nhận được vui sướng, chỉ có thực lực không ngừng tăng lên mới có thể khiến hắn ta cảm thấy sung sướng, nhưng nhập ma không có nghĩa là ngu ngốc!

Chắc chắn phủ thành chủ cùng với nơi tam đại gia tộc dừng chân không phải nơi một võ giả Chân Nguyên cảnh trung kỳ như hắn ta có thể giương oai.

Hiện tại hắn ta còn cần tích góp từng tí thực lực.

Nơi hai đại bang phái trú chân chính là sự lựa chọn tốt nhất của hắn ta.

Chắc chắn thực lực của Thiết Lang bang không bằng Từ gia xếp hạng cuối cùng trong tam đại gia tộc.

Trong bang phái, chỉ sợ người có thực lực mạnh nhất cũng không kém hắn ta bao nhiêu.

Với tư cách là bang hội bản thổ trong Thiết Thạch thành, nơi Thiết Lang bang dừng chân vốn không phải bí mật gì, cho dù Phó Viễn Minh không biết, nhưng hắn ta chỉ cần tìm vài người là có thể nghe ngóng rõ ràng.

Tối hôm qua Phó Viễn Minh đã hỏi rõ địa điểm.



Cho dù là nửa đêm, trong Thiết Lang bang vẫn lóe lên tia sáng đèn dầu. Nơi bọn chúng ở thỉnh thoảng lại có đội ngũ tuần đêm đi qua đi lại, những địa điểm trọng yếu còn có thành viên bang phái thủ vệ.

Như mọi ngày, Phó Viễn Minh lẻn vào nơi Thiết Lang bang dừng chân, liên tiếp đánh chết đội ba đội tuần tra, sau đó đột nhiên phụ cận truyền tới tiếng chó sủa.

Một con chó bắt đầu sủa, những con chó khác cũng theo sát mà điên cuồng sủa.

Phó Viễn Minh nghe được bên trong căn cứ của Thiết Lang bang truyền tới trận trận tiếng bước chân dồn dập.

Hắn ta biết, hắn ta bị phát hiện.

Cho dù thân thủ của hắn ta có tốt, cũng khó có thể che đậy cảm giác trời sinh của loài chó.

"Tiểu đội thứ bảy đâu?"

"Tiểu đội thứ sáu cũng không ở đây!"

"Mọi người cẩn thận, có người lẻn vào!"

"Nhanh báo tin cho phó bang chủ!"

"..."

Nếu đã bại lộ, Phó Viễn Minh cũng không tiếp tục ẩn giấu.

Hắn ta mang theo trường kiếm đánh thẳng tới nơi đám người ầm ĩ.

Dọc theo đường đi, bang chúng bình thường của Thiết Lang bang có thực lực thấp, tuyệt đại đa số đều chỉ có thực lực Khí Toàn cảnh, lại vì bọn họ khuyết thiếu huấn luyện hợp tác đoàn đội, thực lực trên chỉnh thể còn không bằng một nửa thực lực của thành vệ binh!

Như thể hổ vào bầy dê, giết tới đám bang chúng thông thường của Thiết Lang bang liên tục bại lui.

Dưới Khí Hải cảnh, toàn bộ người hợp lại cũng không thể đối địch với Phó Viễn Minh!

Đây là nguyên nhân vì sao Bạch gia chủ sợ hãi không thể một lần đánh chết Phó Viễn Minh.

Cho dù là gia tộc nào, chỉ sợ cũng đều sẽ không đơn giản trêu chọc võ giả độc thân dũng mãnh. Một khi trêu chọc, gần như phải tìm mọi cách đẩy đối phương vào chỗ chết.

Bọn họ sợ sau khi đối phương thoát thân sẽ trả thù những người khác trong gia tộc.

Trên mặt đất thây ngang khắp đồng, vô số đầu lâu nhấp nhô, có lẽ là vì trường kỳ hành hình, vào lúc chiến đấu Phó Viễn Minh càng ưa thích chém đầu đối phương.

Trong lúc giết chóc, cặp mắt hắn ta hóa thành màu đỏ, trên người bao phủ một tầng sát khí màu đỏ như ác quỷ vừa đi ra từ địa ngục.

Bị đôi con mắt đỏ ngầu trừng... Rất nhiều bang chúng Thiết Lang bang thầm nảy sinh ý sợ, gần như ngay cả dũng khí để chiến đấu với hắn ta cũng biến mất không còn.

"Các ngươi không phải đối thủ của hắn ta, toàn bộ tránh ra, để ta tới chiếu cố hắn ta!"

Bang chúng Thiết Lang bang sôi nổi nhường ra một con đường, một nam tử trung niên khôi ngô vác theo trọng kiếm đi ra.

"Phó bang chủ!"



Có người la lớn.

Phó bang chủ Thiết Lang bang Chu Thành Chí âm trầm nhìn chằm chằm Phó Viễn Minh, hỏi: "Thiết Lang bang chúng ta tự nhận không đắc tội với các hạ, vì sao các hạ ba lần bốn lượt nhắm vào chúng ta?"

Thân phận của Phó Viễn Minh đã không phải bí mật gì trong Thiết Thạch thành.

Tuy rằng trong Thiết Thạch thành có rất nhiều người hận Thiết Lang bang thấu xương, nhưng những người đó không bao gồm Phó Viễn Minh.

Bởi vì Thiết Lang bang làm việc rất có chừng mực, bình thường bọn họ sẽ không trêu chọc thành vệ, kể cả loại người có chức vụ trong chính phủ như Phó Viễn Minh.

Phó Viễn Minh không trả lời, hắn ta trực tiếp nâng kiếm xông tới.

Hắn ta nhìn phó bang chủ Thiết Lang bang như nhìn con mồi của mình.

Hắn ta biết, rất có thể đối phương là cao thủ Chân Nguyên cảnh.

Chu Thành Chí thấy Phó Viễn Minh cái gì cũng không nói, trực tiếp đánh tới, trong lòng hắn ta mắng một câu: "Người điên chết tiệt!"

Toàn bộ người trong Thiết Thạch thành đều nói Phó Viễn Minh đã điên rồi, trước đây Chu Thành Chí còn hơi nghi ngờ, hiện tại hắn ta tin chắc.

Nói cho cùng, giết người vẫn cần một lý do, cho dù chỉ nói nhìn đối phương không vừa mắt cũng được!

Nhưng Phó Viễn Minh không cần lý do!

Hắn ta gặp người liền giết!

Vừa giao thủ, con mắt đỏ ngầu của Phó Viễn Minh đã phát sáng lên —— Chân Nguyên cảnh sơ kỳ!

"Kình Phong Toản!"

Trường kiếm của Phó Viễn Minh mang theo gió xoáy đâm thẳng vào ngực đối phương.

"Tật Phong Sát!"

Liên tiếp hơn mười ánh kiếm lấy phương vị quỷ dị đánh úp về phía Chu Thành Chí.

"Thiết Tí Thủ Vệ!"

Chu Thành Chí vung vẫy trọng kiếm tới kín mít không kẽ hở, hơn mười ánh kiếm bị hắn ta đỡ từng cái từng cái, nhưng hắn ta vẫn phải lùi về phía sau mấy bước.

Chu Thành Chí sầm mặt lại, hắn ta đã biết đại khái thực lực của Phó người điên, mình không phải đối thủ của hắn ta!

"Không sai!"

Phó Viễn Minh và Chu Thành Chí đã chiến đấu, thế công của Phó Viễn Minh như gió táp mưa rào, Chu Thành Chí lại chỉ có thể miễn cưỡng chống lại. Đám người ở đây đều nhìn ra, việc Chu Thành Chí bị đánh bại chỉ là vấn đề thời gian.

Đúng lúc này, một bóng đen từ trong đám bang chúng Thiết Lang bang phóng lên trời, trường kiếm nhắm thẳng vào Phó Viễn Minh.

"Bang chủ!" Phó Viễn Minh nghe được có người kinh hô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook