Chương 8: Kiếm chủ Trương Nhị
Vô Ưu Đích Vũ Khúc
15/08/2020
Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, ngay khi Trần Hạo đang sinh lòng tuyệt vọng, một bóng dáng khôi ngô lại sờ soạng đi qua.
Không sai, chính là tên đội trưởng lính đánh thuê tồi tệ đã ném Trần Hạo vào bụi cỏ hôm qua.
Hắn ta tìm được "Hắc Huyết Thần Kiếm" từ trong bụi cỏ, nhét trường kiếm vào trong bao, trong miệng còn lầm bầm lẩm bẩm nói: "Mặc dù là một thanh phàm khí nát, nhưng hẳn là vẫn có thể bán được mấy kim tệ!"
Nếu như Trần Hạo có thể lao ra khỏi trường kiếm, nhất định hắn sẽ tát tên gia hỏa không biết hàng này mấy tát!
Hiện tại Trần Hạo hy vọng không gì sánh được, hy vọng vị lính đánh thuê thô lỗ này có thể cầm trường kiếm vung vẫy vài cái.
Chỉ cần tên đội trưởng lính đánh thuê này dám dùng, Trần Hạo liền dám nhận hắn làm kiếm chủ!
Chẳng qua dường như tên đội trưởng lính đánh thuê không có chút hứng thú nào với hắn.
Trở về Thiết Thạch thành, sau khi tách khỏi Trần gia thất thiếu, hắn ta đi thẳng vào một cửa hàng binh khí.
Nhìn bảng hiệu của cửa hàng binh khí, đột nhiên Trần Hạo có cảm giác số mệnh luân hồi, bởi vì cửa hàng binh khí này tên là "cửa hàng binh khí Kim thị"!
Chính là tiệm của Kim Chính Thu mở, do nhị đệ tử của hắn ta quản lý.
"Chưởng quỹ, chỗ ta có một thanh đỉnh cấp phàm khí, ngươi xem ngươi có thể thu nó với giá bao nhiêu tiền."
Chưởng quỹ chừng ba mươi tuổi, tướng ngũ đoản, có chút mập mạp, trong mắt nhỏ tràn đầy vẻ khôn khéo. Hắn ta nhìn thoáng qua "Hắc Huyết Thần Kiếm" nói: "Mười kim tệ!"
"Chưởng quỹ, ngươi không nói đùa chớ? Nơi này, một thanh trường kiếm đỉnh cấp phàm khí đã bán với giá 35 kim tệ!"
Chưởng quỹ khinh thường đưa mắt nhìn đội trưởng lính đánh thuê, nói: "Trường kiếm trong tiệm của chúng ta đều do Kim Chính Thu Kim đại sư giám sát chế tạo, phẩm chất không bình thường, đương nhiên cũng bán được với giá đắt!"
"Hơn nữa ngươi xem, lưỡi kiếm trên trường kiếm của ngươi đã hư hại!" Chưởng quỹ lại chỉ vào vết tích trên thân kiếm, nói, "Còn có, nơi này có tỳ vết này, không biết là tên thợ rèn có kỹ thuật vụng về nào đã tạo ra nữa."
Trần Hạo thật muốn nói cho hắn ta biết, đây là chính tay sư phụ hắn ta tạo ra!
"Được rồi, mười kim tệ!"
Đội trưởng lính đánh thuê biết, cửa hàng binh khí Kim gia cho ra giá cả thế này đã không tệ, nếu như hắn ta bán ở nơi khác, đoán chừng giá cả sẽ bị giảm đi năm kim tệ.
Đội trưởng lính đánh thuê cầm kim tệ, không quay đầu lại rời đi, khiến Trần Hạo nhìn mà tức giận một trận.
Mười kim tệ đã bán đứng hắn, cái tên có mắt không tròng!
Chưởng quỹ cầm trường kiếm quan sát tỉ mỉ, hơi nghi hoặc một chút nói: "Hình như thanh kiếm này đã được bán đi từ cửa hàng mình... Không biết là tên học đồ nào chế tạo đây? Hình như không phải, phía trên không có tiêu ký của tiệm mình?"
Trần Hạo an phận thủ thường nằm trong kiếm, thù lớn đã báo, linh hồn của kẻ thù cũng đã bị mình tiêu hóa hấp thu, năng lực của kẻ thù cũng đã được truyền thừa tới tay mình, còn không cần lo lắng bản thân không nhận được kiếm chủ kế tiếp. Còn có kết cục nào càng tốt đẹp hơn kết cục này sao?
Trần Hạo nhìn cửa hàng binh khí người đến người đi, có chút buồn chán —— Không biết kiếm chủ tiếp theo của mình sẽ là người thế nào đây… Hy vọng tên đó đừng khiến mình đợi lâu!
Ngày thứ hai, trong cửa hàng binh khí có hai vị võ giả đến, dường như chưởng quỹ quen biết hai người này, còn gật đầu với hai bọn họ.
Võ giả dẫn đầu đi ở phía trước, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, vẻ mặt hung tượng hỏi: "Chưởng quỹ, một tháng qua rồi, phó bang chủ kêu ta tới hỏi một chút xem hàng đã chuẩn bị xong chưa?"
"Các ngươi cứ yên tâm với bảng hiệu của cửa hàng binh khí Kim gia chúng ta, sáng hôm nay hàng mới vừa được vận chuyển đến, tuyệt đối là tinh phẩm, chất lượng còn cao hơn binh khí trên thị trường một mảng lớn!"
"Bảng hiệu của Kim đại sư đương nhiên nổi tiếng, bằng không sao phó bang chủ của chúng ta lại tới đây chọn mua được!"
Chưởng quỹ nói thẳng: "Tốt, ta đây sẽ đưa các ngươi tới xem."
Thiết Lang bang là bang phái lớn nhất Thiết Thạch thành, gần như lũng đoạn toàn bộ thế giới dưới lòng đất Thiết Thạch thành. Trường kiếm xuất phẩm từ cửa hàng binh khí Kim gia lại là binh khí được công nhận tốt nhất trong Thiết Thạch thành, cho nên cứ cách một đoạn thời gian, bọn họ lại tới cửa hàng binh khí Kim gia chọn mua một nhóm vũ khí.
Lần này bọn họ mua 100 thanh trường kiếm trung cấp phàm khí, 20 thanh trường kiếm cao cấp phàm khí, 10 thanh trường kiếm đỉnh cấp phàm khí, cùng với đặt một thanh trường kiếm hạ cấp huyền khí và một thanh trường kiếm trung cấp huyền khí.
Thấy Trương Đức Toàn rất hài lòng với nhóm binh khí này, chưởng quỹ hỏi: "Trương Đức Toàn, nghe nói gần đây các ngươi đánh với Hắc Hổ bang rất kịch liệt?"
Trương Đức Toàn khinh thường nói: "Cái gì mà Hắc Hổ bang, một đám chó nhà có tang bị đuổi ra ngoài mà thôi!"
Chưởng quỹ hé miệng cười, không tiếp tục hỏi nhiều.
Trên thực tế, Hắc Hổ bang không hề phế vật như tên Trương Đức Toàn nói. Nửa tháng trước, dầu gì Hắc Hổ bang cũng là bang phái lớn nhất Thanh Phong thành, chỉ có điều bang phái ấy đắc tội thành chủ Thanh Phong thành, bị cứng rắn đuổi ra khỏi thành. Dưới sự bất đắc dĩ, bọn họ lựa chọn đến Thiết Thạch thành cướp đoạt địa bàn.
Thực lực của Hắc Hổ bang vốn vượt lên trước Thiết Lang bang, lại thêm bọn họ lui lại đúng lúc, giữ hơn phân nửa thực lực, gần đây trong quá trình cướp địa bàn với Thiết Lang bang, Thiết Lang bang cũng chỉ có thể dựa vào địa lợi hơi chiếm chút tiện nghi mà thôi.
Trương Đức Toàn cũng biết loại địa đầu xà như cửa hàng binh khí Kim gia chắc chắn biết tình huống giao chiến cụ thể giữa hai bang phái, hắn ta không lừa bịp được, liền nói sang chuyện khác: "Thằng nhóc này tên Trương Nhị, là người của thôn chúng ta, cũng có thể tính là hậu bối của ta. Ta dẫn hắn ra ngoài, hiển nhiên phải biểu thị một chút, đúng không? Chưởng quỹ ngươi tìm xem, chỗ ngươi có binh khí nào thích hợp với hắn ta không?"
Chưởng quỹ mỉm cười, hắn ta đã sớm chú ý tới tên có chút non nớt, mặt lạ hoắc đi theo bên cạnh Trương Đức Toàn.
Từ sau khi vào cửa chính cửa hàng binh khí, tròng mắt hắn ta vẫn không ngừng nhìn loạn.
Chưởng quỹ nói với thiếu niên: "Chỗ chúng ta chỉ có trường kiếm, ngươi muốn phẩm cấp gì, nói cho ta một chút?"
Vẻ mặt thiếu niên rất hưng phấn, ở thế giới võ giả vi tôn này, không người nào không khát vọng một thanh binh khí tốt!
Trương Đức Toàn nói: "Hắn ta vừa tới Khí Toàn cảnh không lâu sau, cứ kiếm cho hắn ta một thanh cao cấp phàm khí là được. Binh khí tốt quá dễ bị người nhìn chằm chằm vào!"
"Không thể nói như vậy được, vũ khí là sinh mạng thứ hai của võ giả, với tư cách là trưởng bối, ngươi không hy vọng hắn có thể sống được lâu hơn một chút sao?"
"Ách..." Trương Đức Toàn bị chưởng quỹ nói tới không thốt nên lời.
Hắn ta thuận tay cầm một thanh trường kiếm lên đưa cho thiếu niên: "Ngươi xem một chút xem thanh đỉnh cấp phàm khí này thế nào?"
Vừa nghe là đỉnh cấp phàm khí, đôi mắt thiếu niên liền phát sáng lên.
"Không thể nào, chưởng quỹ, ngươi dang định làm thịt ta sao?"
"Làm sao có thể?" Chưởng quỹ cười nói, "Mặc dù thanh kiếm này là đỉnh cấp phàm khí, nhưng đây chỉ là một thanh trường kiếm second-hand, trên lưỡi kiếm còn có một vết rạn, đoán chừng là bị huyền khí đánh, ta thấy trường kiếm chế tác hoàn mỹ, phẩm chất không tệ, hư hại gần như không ảnh hưởng tới việc sử dụng nên mới thu nó lại. Nếu như hậu bối của ngươi muốn, ta sẽ bán cho ngươi theo giá thu mua, chỉ mười lăm kim tệ."
Nghe nói là một thanh trường kiếm second-hand, lưỡi kiếm còn có vết rạn, ánh mắt thiếu niên lại ảm đạm xuống.
Thiếu niên đang là độ tuổi sĩ diện hảo, dùng vũ khí second-hand luôn khiến thiếu niên cảm thấy cả người khó chịu.
"Cho ta xem xem!"
Trương Đức Toàn tiếp nhận trường kiếm, cẩn thận quan sát lưỡi kiếm của trường kiếm, sau đó hắn ta lại tiện tay quơ quơ, rất nghiêm túc gật đầu: "Kiếm này đúng là rất không tệ, còn hoàn mỹ hơn so với đại đa số trường kiếm do cửa hàng binh khí Kim gia các ngươi chế tác, hẳn nguyên chủ nhân rất chú ý bảo dưỡng. Thời gian sử dụng kiếm cũng không dài, vết rạn trên lưỡi kiếm cũng không phải vấn đề lớn gì, rất không tồi!"
"Trương huynh đệ là người trong nghề."
Chưởng quỹ tán dương.
Nếu như ánh mắt Trương Đức Toàn không tốt, phó bang chủ Thiết Lang bang sẽ không phái hắn ta chịu trách nhiệm chọn mua binh khí.
"Tiểu nhị, kiếm này cho ngươi dùng khá là đáng tiếc, chẳng qua ai bảo ông nội ngươi có ân với ta đây? Ngươi có muốn nó hay không?"
"Muốn!" Trương Nhị đã nghĩ kỹ, nếu vết rạn không ảnh hưởng tới việc sử dụng, đương nhiên đỉnh cấp phàm khí phải tốt hơn nhiều so với cao cấp phàm khí, cho dù nó là đồ xài rồi.
Về phần huyền khí, hắn ta rất tự biết mình, Trương Đức Toàn không thể nào đưa cho hắn ta được.
Trần Hạo dừng lại trong kiếm, nhìn tên thiếu niên non nớt hưng phấn quơ bản thân mình, cảm giác cuộc sống rất thú vị.
Không có biện pháp, làm một thanh kiếm, cuộc sống thực sự rất chán nản.
"Keng ~ Có muốn trói chặt kiếm chủ Trương Nhị không?"
Trương Nhị... ehmmm... Vừa nghe đã biết tên này là kẻ đóng vai phụ.
Vì sao không thể tên Tiêu Viêm, Trương Phàm?
"Trói chặt!"
Không trói chặt kiếm chủ, Trần Hạo có nhiều kỹ năng tới cỡ nào cũng không thể ảnh hưởng đến kiếm chủ.
"Thanh kiếm này tên gọi là gì?" Trương Nhị vung vẫy thanh trường kiếm tới vù vù rung động, cảm giác bản thân đã biến thành một đại cao thủ.
"Ngươi có thể lấy một cái tên cho nó."
Chưởng quỹ cười tủm tỉm nói.
Trương Nhị nhìn giọt máu trên thân trường kiếm, nhỏ giọng nói: "Nếu không hay gọi nó là Huyết Tích Thần... Kêu nó là Huyết Tích Kiếm đi... Thế nào?"
Hắn ta vốn muốn gọi nó là Huyết Tích Thần Kiếm, nhưng hai vị bên cạnh còn đang nhìn đây này?
Tuy rằng Trương Nhị chuuni, nhưng người mới vừa đi ra từ trong thôn, da mặt vẫn tương đối mỏng.
"Rất hình tượng!" Chưởng quỹ phê bình nói.
Trần Hạo cảm giác cái tên này rất low, hắn nhớ Lão Kim.
Tên kiếm: Huyết Tích Kiếm
Đẳng cấp: Đỉnh cấp phàm khí
Kiếm chủ đời thứ hai: Trương Nhị
Thiên phú: Thí chủ
Kỹ năng:
Vận rủi (đã mở): Ổn định hạ thấp một điểm khí vận của kiếm chủ (Điểm khí vận 10 có thể gọi là khí vận chi tử của thế giới).
Bộc phát vận rủi: Túc chủ đã đóng kỹ năng vận rủi 10 ngày, sau đó sử dụng một lần bộc phát vận rủi, một khi sử dụng bộc phát vận rủi, trong một ngày hạ thấp 10 điểm khí vận của kiếm chủ.
Sát lục tiến hóa: Thông qua hấp thu máu tươi và linh hồn để tiến hóa bản thân.
Tự động chữa trị: Tốn hao một lượng máu tươi và linh hồn nhất định để chữa trị bản thân.
Sát khí tràng (đã mở): Giết càng nhiều sinh vật càng mạnh mẽ, sát khí ngưng tụ được cũng càng mạnh, hình thành sát khí tràng đặc biệt. Sát khí tràng không chỉ có thể ảnh hưởng tới tâm trí kẻ địch, khiến kẻ địch nảy sinh sợ hãi, khủng hoảng, còn có thể nảy sinh ảnh hưởng với kiếm chủ.
Thí chủ truyền thừa: Mỗi một lần thí chủ thành công, đều sẽ nhận được toàn bộ truyền thừa của kiếm chủ, ngươi có thể giao những truyền thừa này cho kiếm chủ kế nhiệm, cũng có thể tự sử dụng. Hiện nay có được: Thuật đúc kiếm cơ sở, bí thuật đúc kiếm Kim gia, Huyền cấp hạ phẩm công pháp bí tịch 《 Tật Phong Quyết 》, thu được Huyền cấp hạ phẩm vũ kỹ 《 Tật Phong Kiếm Quyết 》(đại thành), thu được Hoàng cấp thượng phẩm vũ kỹ《 Thanh Phong Kiếm Pháp 》(viên mãn), thu được bí thuật 《 Liễm Tức Quyết 》...
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, ngay khi Trần Hạo đang sinh lòng tuyệt vọng, một bóng dáng khôi ngô lại sờ soạng đi qua.
Không sai, chính là tên đội trưởng lính đánh thuê tồi tệ đã ném Trần Hạo vào bụi cỏ hôm qua.
Hắn ta tìm được "Hắc Huyết Thần Kiếm" từ trong bụi cỏ, nhét trường kiếm vào trong bao, trong miệng còn lầm bầm lẩm bẩm nói: "Mặc dù là một thanh phàm khí nát, nhưng hẳn là vẫn có thể bán được mấy kim tệ!"
Nếu như Trần Hạo có thể lao ra khỏi trường kiếm, nhất định hắn sẽ tát tên gia hỏa không biết hàng này mấy tát!
Hiện tại Trần Hạo hy vọng không gì sánh được, hy vọng vị lính đánh thuê thô lỗ này có thể cầm trường kiếm vung vẫy vài cái.
Chỉ cần tên đội trưởng lính đánh thuê này dám dùng, Trần Hạo liền dám nhận hắn làm kiếm chủ!
Chẳng qua dường như tên đội trưởng lính đánh thuê không có chút hứng thú nào với hắn.
Trở về Thiết Thạch thành, sau khi tách khỏi Trần gia thất thiếu, hắn ta đi thẳng vào một cửa hàng binh khí.
Nhìn bảng hiệu của cửa hàng binh khí, đột nhiên Trần Hạo có cảm giác số mệnh luân hồi, bởi vì cửa hàng binh khí này tên là "cửa hàng binh khí Kim thị"!
Chính là tiệm của Kim Chính Thu mở, do nhị đệ tử của hắn ta quản lý.
"Chưởng quỹ, chỗ ta có một thanh đỉnh cấp phàm khí, ngươi xem ngươi có thể thu nó với giá bao nhiêu tiền."
Chưởng quỹ chừng ba mươi tuổi, tướng ngũ đoản, có chút mập mạp, trong mắt nhỏ tràn đầy vẻ khôn khéo. Hắn ta nhìn thoáng qua "Hắc Huyết Thần Kiếm" nói: "Mười kim tệ!"
"Chưởng quỹ, ngươi không nói đùa chớ? Nơi này, một thanh trường kiếm đỉnh cấp phàm khí đã bán với giá 35 kim tệ!"
Chưởng quỹ khinh thường đưa mắt nhìn đội trưởng lính đánh thuê, nói: "Trường kiếm trong tiệm của chúng ta đều do Kim Chính Thu Kim đại sư giám sát chế tạo, phẩm chất không bình thường, đương nhiên cũng bán được với giá đắt!"
"Hơn nữa ngươi xem, lưỡi kiếm trên trường kiếm của ngươi đã hư hại!" Chưởng quỹ lại chỉ vào vết tích trên thân kiếm, nói, "Còn có, nơi này có tỳ vết này, không biết là tên thợ rèn có kỹ thuật vụng về nào đã tạo ra nữa."
Trần Hạo thật muốn nói cho hắn ta biết, đây là chính tay sư phụ hắn ta tạo ra!
"Được rồi, mười kim tệ!"
Đội trưởng lính đánh thuê biết, cửa hàng binh khí Kim gia cho ra giá cả thế này đã không tệ, nếu như hắn ta bán ở nơi khác, đoán chừng giá cả sẽ bị giảm đi năm kim tệ.
Đội trưởng lính đánh thuê cầm kim tệ, không quay đầu lại rời đi, khiến Trần Hạo nhìn mà tức giận một trận.
Mười kim tệ đã bán đứng hắn, cái tên có mắt không tròng!
Chưởng quỹ cầm trường kiếm quan sát tỉ mỉ, hơi nghi hoặc một chút nói: "Hình như thanh kiếm này đã được bán đi từ cửa hàng mình... Không biết là tên học đồ nào chế tạo đây? Hình như không phải, phía trên không có tiêu ký của tiệm mình?"
Trần Hạo an phận thủ thường nằm trong kiếm, thù lớn đã báo, linh hồn của kẻ thù cũng đã bị mình tiêu hóa hấp thu, năng lực của kẻ thù cũng đã được truyền thừa tới tay mình, còn không cần lo lắng bản thân không nhận được kiếm chủ kế tiếp. Còn có kết cục nào càng tốt đẹp hơn kết cục này sao?
Trần Hạo nhìn cửa hàng binh khí người đến người đi, có chút buồn chán —— Không biết kiếm chủ tiếp theo của mình sẽ là người thế nào đây… Hy vọng tên đó đừng khiến mình đợi lâu!
Ngày thứ hai, trong cửa hàng binh khí có hai vị võ giả đến, dường như chưởng quỹ quen biết hai người này, còn gật đầu với hai bọn họ.
Võ giả dẫn đầu đi ở phía trước, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, vẻ mặt hung tượng hỏi: "Chưởng quỹ, một tháng qua rồi, phó bang chủ kêu ta tới hỏi một chút xem hàng đã chuẩn bị xong chưa?"
"Các ngươi cứ yên tâm với bảng hiệu của cửa hàng binh khí Kim gia chúng ta, sáng hôm nay hàng mới vừa được vận chuyển đến, tuyệt đối là tinh phẩm, chất lượng còn cao hơn binh khí trên thị trường một mảng lớn!"
"Bảng hiệu của Kim đại sư đương nhiên nổi tiếng, bằng không sao phó bang chủ của chúng ta lại tới đây chọn mua được!"
Chưởng quỹ nói thẳng: "Tốt, ta đây sẽ đưa các ngươi tới xem."
Thiết Lang bang là bang phái lớn nhất Thiết Thạch thành, gần như lũng đoạn toàn bộ thế giới dưới lòng đất Thiết Thạch thành. Trường kiếm xuất phẩm từ cửa hàng binh khí Kim gia lại là binh khí được công nhận tốt nhất trong Thiết Thạch thành, cho nên cứ cách một đoạn thời gian, bọn họ lại tới cửa hàng binh khí Kim gia chọn mua một nhóm vũ khí.
Lần này bọn họ mua 100 thanh trường kiếm trung cấp phàm khí, 20 thanh trường kiếm cao cấp phàm khí, 10 thanh trường kiếm đỉnh cấp phàm khí, cùng với đặt một thanh trường kiếm hạ cấp huyền khí và một thanh trường kiếm trung cấp huyền khí.
Thấy Trương Đức Toàn rất hài lòng với nhóm binh khí này, chưởng quỹ hỏi: "Trương Đức Toàn, nghe nói gần đây các ngươi đánh với Hắc Hổ bang rất kịch liệt?"
Trương Đức Toàn khinh thường nói: "Cái gì mà Hắc Hổ bang, một đám chó nhà có tang bị đuổi ra ngoài mà thôi!"
Chưởng quỹ hé miệng cười, không tiếp tục hỏi nhiều.
Trên thực tế, Hắc Hổ bang không hề phế vật như tên Trương Đức Toàn nói. Nửa tháng trước, dầu gì Hắc Hổ bang cũng là bang phái lớn nhất Thanh Phong thành, chỉ có điều bang phái ấy đắc tội thành chủ Thanh Phong thành, bị cứng rắn đuổi ra khỏi thành. Dưới sự bất đắc dĩ, bọn họ lựa chọn đến Thiết Thạch thành cướp đoạt địa bàn.
Thực lực của Hắc Hổ bang vốn vượt lên trước Thiết Lang bang, lại thêm bọn họ lui lại đúng lúc, giữ hơn phân nửa thực lực, gần đây trong quá trình cướp địa bàn với Thiết Lang bang, Thiết Lang bang cũng chỉ có thể dựa vào địa lợi hơi chiếm chút tiện nghi mà thôi.
Trương Đức Toàn cũng biết loại địa đầu xà như cửa hàng binh khí Kim gia chắc chắn biết tình huống giao chiến cụ thể giữa hai bang phái, hắn ta không lừa bịp được, liền nói sang chuyện khác: "Thằng nhóc này tên Trương Nhị, là người của thôn chúng ta, cũng có thể tính là hậu bối của ta. Ta dẫn hắn ra ngoài, hiển nhiên phải biểu thị một chút, đúng không? Chưởng quỹ ngươi tìm xem, chỗ ngươi có binh khí nào thích hợp với hắn ta không?"
Chưởng quỹ mỉm cười, hắn ta đã sớm chú ý tới tên có chút non nớt, mặt lạ hoắc đi theo bên cạnh Trương Đức Toàn.
Từ sau khi vào cửa chính cửa hàng binh khí, tròng mắt hắn ta vẫn không ngừng nhìn loạn.
Chưởng quỹ nói với thiếu niên: "Chỗ chúng ta chỉ có trường kiếm, ngươi muốn phẩm cấp gì, nói cho ta một chút?"
Vẻ mặt thiếu niên rất hưng phấn, ở thế giới võ giả vi tôn này, không người nào không khát vọng một thanh binh khí tốt!
Trương Đức Toàn nói: "Hắn ta vừa tới Khí Toàn cảnh không lâu sau, cứ kiếm cho hắn ta một thanh cao cấp phàm khí là được. Binh khí tốt quá dễ bị người nhìn chằm chằm vào!"
"Không thể nói như vậy được, vũ khí là sinh mạng thứ hai của võ giả, với tư cách là trưởng bối, ngươi không hy vọng hắn có thể sống được lâu hơn một chút sao?"
"Ách..." Trương Đức Toàn bị chưởng quỹ nói tới không thốt nên lời.
Hắn ta thuận tay cầm một thanh trường kiếm lên đưa cho thiếu niên: "Ngươi xem một chút xem thanh đỉnh cấp phàm khí này thế nào?"
Vừa nghe là đỉnh cấp phàm khí, đôi mắt thiếu niên liền phát sáng lên.
"Không thể nào, chưởng quỹ, ngươi dang định làm thịt ta sao?"
"Làm sao có thể?" Chưởng quỹ cười nói, "Mặc dù thanh kiếm này là đỉnh cấp phàm khí, nhưng đây chỉ là một thanh trường kiếm second-hand, trên lưỡi kiếm còn có một vết rạn, đoán chừng là bị huyền khí đánh, ta thấy trường kiếm chế tác hoàn mỹ, phẩm chất không tệ, hư hại gần như không ảnh hưởng tới việc sử dụng nên mới thu nó lại. Nếu như hậu bối của ngươi muốn, ta sẽ bán cho ngươi theo giá thu mua, chỉ mười lăm kim tệ."
Nghe nói là một thanh trường kiếm second-hand, lưỡi kiếm còn có vết rạn, ánh mắt thiếu niên lại ảm đạm xuống.
Thiếu niên đang là độ tuổi sĩ diện hảo, dùng vũ khí second-hand luôn khiến thiếu niên cảm thấy cả người khó chịu.
"Cho ta xem xem!"
Trương Đức Toàn tiếp nhận trường kiếm, cẩn thận quan sát lưỡi kiếm của trường kiếm, sau đó hắn ta lại tiện tay quơ quơ, rất nghiêm túc gật đầu: "Kiếm này đúng là rất không tệ, còn hoàn mỹ hơn so với đại đa số trường kiếm do cửa hàng binh khí Kim gia các ngươi chế tác, hẳn nguyên chủ nhân rất chú ý bảo dưỡng. Thời gian sử dụng kiếm cũng không dài, vết rạn trên lưỡi kiếm cũng không phải vấn đề lớn gì, rất không tồi!"
"Trương huynh đệ là người trong nghề."
Chưởng quỹ tán dương.
Nếu như ánh mắt Trương Đức Toàn không tốt, phó bang chủ Thiết Lang bang sẽ không phái hắn ta chịu trách nhiệm chọn mua binh khí.
"Tiểu nhị, kiếm này cho ngươi dùng khá là đáng tiếc, chẳng qua ai bảo ông nội ngươi có ân với ta đây? Ngươi có muốn nó hay không?"
"Muốn!" Trương Nhị đã nghĩ kỹ, nếu vết rạn không ảnh hưởng tới việc sử dụng, đương nhiên đỉnh cấp phàm khí phải tốt hơn nhiều so với cao cấp phàm khí, cho dù nó là đồ xài rồi.
Về phần huyền khí, hắn ta rất tự biết mình, Trương Đức Toàn không thể nào đưa cho hắn ta được.
Trần Hạo dừng lại trong kiếm, nhìn tên thiếu niên non nớt hưng phấn quơ bản thân mình, cảm giác cuộc sống rất thú vị.
Không có biện pháp, làm một thanh kiếm, cuộc sống thực sự rất chán nản.
"Keng ~ Có muốn trói chặt kiếm chủ Trương Nhị không?"
Trương Nhị... ehmmm... Vừa nghe đã biết tên này là kẻ đóng vai phụ.
Vì sao không thể tên Tiêu Viêm, Trương Phàm?
"Trói chặt!"
Không trói chặt kiếm chủ, Trần Hạo có nhiều kỹ năng tới cỡ nào cũng không thể ảnh hưởng đến kiếm chủ.
"Thanh kiếm này tên gọi là gì?" Trương Nhị vung vẫy thanh trường kiếm tới vù vù rung động, cảm giác bản thân đã biến thành một đại cao thủ.
"Ngươi có thể lấy một cái tên cho nó."
Chưởng quỹ cười tủm tỉm nói.
Trương Nhị nhìn giọt máu trên thân trường kiếm, nhỏ giọng nói: "Nếu không hay gọi nó là Huyết Tích Thần... Kêu nó là Huyết Tích Kiếm đi... Thế nào?"
Hắn ta vốn muốn gọi nó là Huyết Tích Thần Kiếm, nhưng hai vị bên cạnh còn đang nhìn đây này?
Tuy rằng Trương Nhị chuuni, nhưng người mới vừa đi ra từ trong thôn, da mặt vẫn tương đối mỏng.
"Rất hình tượng!" Chưởng quỹ phê bình nói.
Trần Hạo cảm giác cái tên này rất low, hắn nhớ Lão Kim.
Tên kiếm: Huyết Tích Kiếm
Đẳng cấp: Đỉnh cấp phàm khí
Kiếm chủ đời thứ hai: Trương Nhị
Thiên phú: Thí chủ
Kỹ năng:
Vận rủi (đã mở): Ổn định hạ thấp một điểm khí vận của kiếm chủ (Điểm khí vận 10 có thể gọi là khí vận chi tử của thế giới).
Bộc phát vận rủi: Túc chủ đã đóng kỹ năng vận rủi 10 ngày, sau đó sử dụng một lần bộc phát vận rủi, một khi sử dụng bộc phát vận rủi, trong một ngày hạ thấp 10 điểm khí vận của kiếm chủ.
Sát lục tiến hóa: Thông qua hấp thu máu tươi và linh hồn để tiến hóa bản thân.
Tự động chữa trị: Tốn hao một lượng máu tươi và linh hồn nhất định để chữa trị bản thân.
Sát khí tràng (đã mở): Giết càng nhiều sinh vật càng mạnh mẽ, sát khí ngưng tụ được cũng càng mạnh, hình thành sát khí tràng đặc biệt. Sát khí tràng không chỉ có thể ảnh hưởng tới tâm trí kẻ địch, khiến kẻ địch nảy sinh sợ hãi, khủng hoảng, còn có thể nảy sinh ảnh hưởng với kiếm chủ.
Thí chủ truyền thừa: Mỗi một lần thí chủ thành công, đều sẽ nhận được toàn bộ truyền thừa của kiếm chủ, ngươi có thể giao những truyền thừa này cho kiếm chủ kế nhiệm, cũng có thể tự sử dụng. Hiện nay có được: Thuật đúc kiếm cơ sở, bí thuật đúc kiếm Kim gia, Huyền cấp hạ phẩm công pháp bí tịch 《 Tật Phong Quyết 》, thu được Huyền cấp hạ phẩm vũ kỹ 《 Tật Phong Kiếm Quyết 》(đại thành), thu được Hoàng cấp thượng phẩm vũ kỹ《 Thanh Phong Kiếm Pháp 》(viên mãn), thu được bí thuật 《 Liễm Tức Quyết 》...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.