Chương 17: Tiền bối truyền thừa
Vô Ưu Đích Vũ Khúc
15/08/2020
Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Qua hai ngày, thành vệ Binh lại báo tin cho Phó Viễn Minh, có việc.
Phó Viễn Minh như thường ngày đến quảng trường chờ từ sớm, lần này phạm nhân phạm tội đột nhập nhà trộm cắp... Không sai, pháp luật của thế giới này vô cùng nghiêm khắc, cho dù vào nhà trộm cắp cũng bị tử hình!
Nếu tên khất cái phạm tội, bị bắt được ngay trên đường, cho dù bị đánh chết cũng không vi phạm pháp luật.
Phó Viễn Minh mới vừa lên hình đài, phạm nhân vừa ngẩng đầu nhìn hắn ta đã ngất đi... Ngay cả Trần Hạo cũng cảm thấy không còn gì để nói. Nếu đã sợ chết, tại sao còn đi trộm?
Cho dù có chết ngất trên hình đài, hắn ta cũng không thể trốn khỏi hình phạt tử hình, ai bảo hắn ta phạm tội? Ai bảo hắn ta bị bắt? Ai bảo hắn ta không đủ thực lực?
Cuối cùng mới là trọng điểm!
Thuận tiện than thở một câu, tỉ lệ phá án của thế giới này tương đối thấp!
Dù sao thì sự chênh lệch võ lực của mỗi người cũng quá lớn.
Phó Viễn Minh tứ bình bát ổn chặt đầu lâu của phạm nhân, trở lại căn phòng nhỏ dùng để nghỉ ngơi kia, hắn ta chờ nửa ngày cũng không thấy trường kiếm phản ứng.
Hắn ta hơi nghi hoặc một chút.
Chẳng lẽ mình đã đoán sai, hay là do số lượng thiếu?
Lần này đợi ba ngày, Phó Viễn Minh lại xử tử hai phạm nhân.
Sau khi trở về, Trần Hạo lập tức truyền tầng thứ hai 《 Tật Phong Quyết 》 cho hắn ta.
Lần này Phó Viễn Minh kích động vô cùng!
Trường kiếm truyền bí tịch tới chứng minh suy đoán của hắn ta.
Trường kiếm này phải giết người, chỉ cần giết đủ số lượng nhất định, nó sẽ tặng cho kiếm chủ một tầng bí tịch.
Lẽ nào đây là một thanh linh kiếm?
Mà chủ nhân đời trước của trường kiếm là một vị tiền bối võ đạo thông thần?
Vị tiền bối này dùng trường kiếm chọn người thừa kế, truyền thừa võ đạo của mình?
Suy đoán của Phó Viễn Minh vô cùng hợp lý, trên Thiên Huyền Đại Lục có rất nhiều cao thủ tuyệt thế, vào lúc sinh mệnh trôi qua, bọn họ bắt đầu hiến tế, nếu không tìm được người thừa kế thích hợp, bọn họ sẽ chọn loại phương thức khác để truyền thừa võ đạo của mình.
Thông thường bọn họ sẽ không cam lòng khiến tâm huyết của mình thất truyền, dù sao thì đó cũng là một loại phương thức để bọn hắn lưu lại dấu vết sinh mệnh.
Khi đám cao nhân tiền bối sắp ngã xuống, phương thức truyền thừa quen thuộc nhất vẫn là thành lập mộ huyệt, thiết trí các loại khảo nghiệm trong mộ huyệt. Nếu bọn hậu bối trẻ tuổi có thể thông qua khảo nghiệm của bọn hắn, thông thường bọn hắn sẽ không keo kiệt mà truyền thụ đạo võ học của bản thân mình cho bọn hậu bối ưu tú!
Đương nhiên, có một số cao nhân Ma đạo trước khi chết thường lấy danh nghĩa khảo nghiệm thiết hạ tử cục, chính vì để có thể chôn giết nhiều người sau khi bọn họ chết.
Trong đó, nổi danh nhất vẫn là mười năm trước, phần mộ của một vị cao thủ Ma đạo tuyệt thế nghìn năm trước bị mở ra.
Trên mộ đã nói rõ, võ giả đầu tiên dưới Tiên Thiên xông qua mười tám tầng khảo nghiệm của mộ huyệt sẽ có thể kế thừa y bát của hắn ta, hắn ta để lại toàn bộ truyền thừa và thân gia của bản thân mình trong mật thất ở tầng thứ mười chín!
Toàn bộ võ giả Nam Vực sôi trào, như thuỷ triều vọt tới.
Chính ma song phương vì tranh đoạt quyền vào cửa mà giết tới trời đất đen kịt, sau khi tiến vào mộ huyệt lại tiếp tục chém giết.
Mỗi một tầng khảo nghiệm của mộ huyệt đều tàn khốc dị thường, võ giả bị chết nhiều vô số kể, thi thể thiếu chút nữa đã bịt tắc thông đạo.
Dù sao thì tính cách của võ giả Ma đạo cũng tương đối tàn khốc, vị cao thủ tuyệt thế ngàn năm trước kia cũng là tồn tại từng một mình giết sạch một nước, khảo nghiệm của hắn ta có tàn khốc cũng là bình thường.
Căn cứ công tác thống kê sau đó, trường đại chiến tranh đoạt kia, võ giả dưới Tiên Thiên chết trong huyệt mộ đạt hơn năm vạn, cao thủ trên Tiên Thiên ngã xuống hơn mười vị, thậm chí có một số môn phái bị diệt toàn bộ trong "khảo nghiệm" kia!
Nhưng đó còn chưa phải thứ tàn khốc nhất, tàn khốc nhất là khi đám võ giả điên cuồng lấy mạng người, cứng rắn đả thông mười tám trạm kiểm soát, phát hiện trong mật thất tầng 19 rỗng tuếch, chỉ có một quan tài đá.
Truyền thừa và tài phú đều không nằm trong quan tài đá, trong quan tài đá trống trơn, ngay cả thi thể cũng không có, chỉ có một đoạn văn khắc vào dưới đáy quan tài: Ta chỉ đùa các ngươi thôi! Lão ma ta sống cả đời, cừu gia vô số, không thân hữu, không muốn bất kỳ người nào được lợi! Trước khi ta chết đã ném toàn bộ tài phú vào vực sâu không đáy bên trong Nam Hải quỷ vực, cho nên không có phần của các ngươi. Nếu các ngươi muốn nghiền xương ta thành tro cũng không có khả năng, nếu không có gì ngoài ý muốn, ta đã được thiêu ở phụ cận Nam Hải quỷ vực, nếu các ngươi có thể tìm được tro cốt của ta, Già Ma ta liền nhận thua!
Có người nói lúc đó, tại chỗ có hơn hai mươi võ giả bị tức chết, trong đó còn có một chưởng môn môn phái!
Chuyện này bị truyền đi rất nhanh, ehmmmm... Sau đó đại lục này đều oanh động!
Cao thủ tuyệt thế có tính cách ác liệt như vậy có thể nói là số một đại lục, vạn năm khó gặp một lần!
Đương nhiên, chuyện này cũng chỉ là Phó Viễn Minh nghe nói thôi, đến cùng nó có phải thật hay không, hắn ta cũng không biết... Chỉ có điều hắn ta đoán chừng có lẽ đó là thực, võ giả Ma đạo làm việc không phải võ giả bình thường có thể phỏng đoán.
Bởi vì tính cách của đám cao nhân tiền bối khác nhau, cho nên có một số phương thức truyền thừa rất ly kỳ cổ quái.
Phó Viễn Minh cảm thấy, rất có thể trường kiếm trong tay mình chính là một loại phương thức truyền thừa hiếm thấy.
Cần phải giết người mới có thể thu được công pháp, rất có thể là một vị cao nhân kiếm tu Ma đạo, cũng có thể《 Tật Phong Quyết 》chỉ là công pháp bình thường trong đó, mà công pháp vũ kỹ lợi hại chân chính còn ở phía sau.
Xem ra, bản thân mình phải giết nhiều người hơn nữa!
Trên đường, hắn ta dùng ánh mắt lãnh khốc nhìn lướt qua người đi đường, chỉ có điều hắn ta vẫn không hạ nổi quyết tâm.
Nghĩ đến giết chết đám người không quen không biết, người vô tội, hắn ta thật không thể xuống tay được!
Có thể... Có thể ta không thích hợp bước vào ma đạo!
Phó Viễn Minh không tự chủ được nghĩ như vậy.
Hơn nữa, thực lực của hắn ta cũng không mạnh mẽ, chỉ có Khí Toàn cảnh đỉnh phong, nếu hắn ta đại khai sát giới thật, sợ rằng hắn ta phải làm tốt chuẩn bị xa xứ, không thể ở một nơi cố định.
Nghĩ đến vợ mình, nghĩ đến con mình, hắn ta thở dài thật sâu.
Nếu như... nếu bản thân mình nhận được thanh trường kiếm này mười lăm năm trước, khi cánh tay hắn ta vẫn còn đó, không vợ con, sợ rằng hắn ta sẽ không chút do dự dùng máu tươi của vô số người mở ra toàn bộ truyền thừa trong trường kiếm!
Hiện tại, tuổi của hắn ta quá lớn.
Chẳng qua, cho dù là《 Tật Phong Quyết 》 cũng đã đủ để khiến hắn ta hưởng thụ bất tận, với tư cách là đao phủ, hắn ta có thể mở ra truyền thừa rất nhanh, đồng thời càng thêm an toàn!
Có lẽ... hắn ta nghĩ tới con của mình Phó Thanh Vinh.
Trần Hạo không biết suy nghĩ trong lòng Phó Viễn Minh, chỉ có điều cho dù hắn biết rõ, hắn cũng sẽ không để ý.
Hắn chỉ muốn để Phó Viễn Minh biết rõ giá trị của trường kiếm!
Hiện nay Phó Viễn Minh là kiếm chủ có điều kiện tốt nhất của hắn, nếu hắn muốn tìm một vị ma đầu làm kiếm chủ, lấy thân phận đỉnh cấp phàm khí của hắn, căn bản là không có cơ hội.
Hắn phải thăng cấp!
Thăng cấp nhanh chóng!
Không phải ngày nào cũng có người chờ bị chặt đầu, nhưng tốt xấu gì Thiết Thạch thành cũng là một thành thị phồn hoa, luôn có người nghĩ không thông, không muốn sống thật tốt.
Tháng thứ nhất, tổng cộng có mười người bị Phó Viễn Minh chém đầu.
Tháng thứ hai, có mười ba người bị Phó Viễn Minh chém đầu, hai người bị hắn ta lăng trì.
Tháng thứ ba, có mười lăm người bị Phó Viễn Minh chém đầu.
《 Tật Phong Quyết 》 tổng cộng chỉ có năm tầng, tới tháng thứ ba, Trần Hạo vẫn chưa truyền thụ hết.
Vừa mới bắt đầu Phó Viễn Minh chém đầu ba người, Trần Hạo liền truyền thừa tầng một 《 Tật Phong Quyết 》, sau đó hắn dứt khoát tăng độ khó, tầng thứ ba là hắn truyền cho Phó Viễn Minh sau khi Phó Viễn Minh chém đầu mười lăm người.
Trần Hạo là người vô sỉ như vậy đấy...
Tháng thứ tư, Phó Viễn Minh lại chém đầu mười ba phạm nhân, khi Trần Hạo hấp thu xong máu tươi và linh hồn của phạm nhân cuối cùng, rốt cục năng lượng bên trong trường kiếm cũng đạt tới yêu cầu thăng cấp.
Qua hai ngày, thành vệ Binh lại báo tin cho Phó Viễn Minh, có việc.
Phó Viễn Minh như thường ngày đến quảng trường chờ từ sớm, lần này phạm nhân phạm tội đột nhập nhà trộm cắp... Không sai, pháp luật của thế giới này vô cùng nghiêm khắc, cho dù vào nhà trộm cắp cũng bị tử hình!
Nếu tên khất cái phạm tội, bị bắt được ngay trên đường, cho dù bị đánh chết cũng không vi phạm pháp luật.
Phó Viễn Minh mới vừa lên hình đài, phạm nhân vừa ngẩng đầu nhìn hắn ta đã ngất đi... Ngay cả Trần Hạo cũng cảm thấy không còn gì để nói. Nếu đã sợ chết, tại sao còn đi trộm?
Cho dù có chết ngất trên hình đài, hắn ta cũng không thể trốn khỏi hình phạt tử hình, ai bảo hắn ta phạm tội? Ai bảo hắn ta bị bắt? Ai bảo hắn ta không đủ thực lực?
Cuối cùng mới là trọng điểm!
Thuận tiện than thở một câu, tỉ lệ phá án của thế giới này tương đối thấp!
Dù sao thì sự chênh lệch võ lực của mỗi người cũng quá lớn.
Phó Viễn Minh tứ bình bát ổn chặt đầu lâu của phạm nhân, trở lại căn phòng nhỏ dùng để nghỉ ngơi kia, hắn ta chờ nửa ngày cũng không thấy trường kiếm phản ứng.
Hắn ta hơi nghi hoặc một chút.
Chẳng lẽ mình đã đoán sai, hay là do số lượng thiếu?
Lần này đợi ba ngày, Phó Viễn Minh lại xử tử hai phạm nhân.
Sau khi trở về, Trần Hạo lập tức truyền tầng thứ hai 《 Tật Phong Quyết 》 cho hắn ta.
Lần này Phó Viễn Minh kích động vô cùng!
Trường kiếm truyền bí tịch tới chứng minh suy đoán của hắn ta.
Trường kiếm này phải giết người, chỉ cần giết đủ số lượng nhất định, nó sẽ tặng cho kiếm chủ một tầng bí tịch.
Lẽ nào đây là một thanh linh kiếm?
Mà chủ nhân đời trước của trường kiếm là một vị tiền bối võ đạo thông thần?
Vị tiền bối này dùng trường kiếm chọn người thừa kế, truyền thừa võ đạo của mình?
Suy đoán của Phó Viễn Minh vô cùng hợp lý, trên Thiên Huyền Đại Lục có rất nhiều cao thủ tuyệt thế, vào lúc sinh mệnh trôi qua, bọn họ bắt đầu hiến tế, nếu không tìm được người thừa kế thích hợp, bọn họ sẽ chọn loại phương thức khác để truyền thừa võ đạo của mình.
Thông thường bọn họ sẽ không cam lòng khiến tâm huyết của mình thất truyền, dù sao thì đó cũng là một loại phương thức để bọn hắn lưu lại dấu vết sinh mệnh.
Khi đám cao nhân tiền bối sắp ngã xuống, phương thức truyền thừa quen thuộc nhất vẫn là thành lập mộ huyệt, thiết trí các loại khảo nghiệm trong mộ huyệt. Nếu bọn hậu bối trẻ tuổi có thể thông qua khảo nghiệm của bọn hắn, thông thường bọn hắn sẽ không keo kiệt mà truyền thụ đạo võ học của bản thân mình cho bọn hậu bối ưu tú!
Đương nhiên, có một số cao nhân Ma đạo trước khi chết thường lấy danh nghĩa khảo nghiệm thiết hạ tử cục, chính vì để có thể chôn giết nhiều người sau khi bọn họ chết.
Trong đó, nổi danh nhất vẫn là mười năm trước, phần mộ của một vị cao thủ Ma đạo tuyệt thế nghìn năm trước bị mở ra.
Trên mộ đã nói rõ, võ giả đầu tiên dưới Tiên Thiên xông qua mười tám tầng khảo nghiệm của mộ huyệt sẽ có thể kế thừa y bát của hắn ta, hắn ta để lại toàn bộ truyền thừa và thân gia của bản thân mình trong mật thất ở tầng thứ mười chín!
Toàn bộ võ giả Nam Vực sôi trào, như thuỷ triều vọt tới.
Chính ma song phương vì tranh đoạt quyền vào cửa mà giết tới trời đất đen kịt, sau khi tiến vào mộ huyệt lại tiếp tục chém giết.
Mỗi một tầng khảo nghiệm của mộ huyệt đều tàn khốc dị thường, võ giả bị chết nhiều vô số kể, thi thể thiếu chút nữa đã bịt tắc thông đạo.
Dù sao thì tính cách của võ giả Ma đạo cũng tương đối tàn khốc, vị cao thủ tuyệt thế ngàn năm trước kia cũng là tồn tại từng một mình giết sạch một nước, khảo nghiệm của hắn ta có tàn khốc cũng là bình thường.
Căn cứ công tác thống kê sau đó, trường đại chiến tranh đoạt kia, võ giả dưới Tiên Thiên chết trong huyệt mộ đạt hơn năm vạn, cao thủ trên Tiên Thiên ngã xuống hơn mười vị, thậm chí có một số môn phái bị diệt toàn bộ trong "khảo nghiệm" kia!
Nhưng đó còn chưa phải thứ tàn khốc nhất, tàn khốc nhất là khi đám võ giả điên cuồng lấy mạng người, cứng rắn đả thông mười tám trạm kiểm soát, phát hiện trong mật thất tầng 19 rỗng tuếch, chỉ có một quan tài đá.
Truyền thừa và tài phú đều không nằm trong quan tài đá, trong quan tài đá trống trơn, ngay cả thi thể cũng không có, chỉ có một đoạn văn khắc vào dưới đáy quan tài: Ta chỉ đùa các ngươi thôi! Lão ma ta sống cả đời, cừu gia vô số, không thân hữu, không muốn bất kỳ người nào được lợi! Trước khi ta chết đã ném toàn bộ tài phú vào vực sâu không đáy bên trong Nam Hải quỷ vực, cho nên không có phần của các ngươi. Nếu các ngươi muốn nghiền xương ta thành tro cũng không có khả năng, nếu không có gì ngoài ý muốn, ta đã được thiêu ở phụ cận Nam Hải quỷ vực, nếu các ngươi có thể tìm được tro cốt của ta, Già Ma ta liền nhận thua!
Có người nói lúc đó, tại chỗ có hơn hai mươi võ giả bị tức chết, trong đó còn có một chưởng môn môn phái!
Chuyện này bị truyền đi rất nhanh, ehmmmm... Sau đó đại lục này đều oanh động!
Cao thủ tuyệt thế có tính cách ác liệt như vậy có thể nói là số một đại lục, vạn năm khó gặp một lần!
Đương nhiên, chuyện này cũng chỉ là Phó Viễn Minh nghe nói thôi, đến cùng nó có phải thật hay không, hắn ta cũng không biết... Chỉ có điều hắn ta đoán chừng có lẽ đó là thực, võ giả Ma đạo làm việc không phải võ giả bình thường có thể phỏng đoán.
Bởi vì tính cách của đám cao nhân tiền bối khác nhau, cho nên có một số phương thức truyền thừa rất ly kỳ cổ quái.
Phó Viễn Minh cảm thấy, rất có thể trường kiếm trong tay mình chính là một loại phương thức truyền thừa hiếm thấy.
Cần phải giết người mới có thể thu được công pháp, rất có thể là một vị cao nhân kiếm tu Ma đạo, cũng có thể《 Tật Phong Quyết 》chỉ là công pháp bình thường trong đó, mà công pháp vũ kỹ lợi hại chân chính còn ở phía sau.
Xem ra, bản thân mình phải giết nhiều người hơn nữa!
Trên đường, hắn ta dùng ánh mắt lãnh khốc nhìn lướt qua người đi đường, chỉ có điều hắn ta vẫn không hạ nổi quyết tâm.
Nghĩ đến giết chết đám người không quen không biết, người vô tội, hắn ta thật không thể xuống tay được!
Có thể... Có thể ta không thích hợp bước vào ma đạo!
Phó Viễn Minh không tự chủ được nghĩ như vậy.
Hơn nữa, thực lực của hắn ta cũng không mạnh mẽ, chỉ có Khí Toàn cảnh đỉnh phong, nếu hắn ta đại khai sát giới thật, sợ rằng hắn ta phải làm tốt chuẩn bị xa xứ, không thể ở một nơi cố định.
Nghĩ đến vợ mình, nghĩ đến con mình, hắn ta thở dài thật sâu.
Nếu như... nếu bản thân mình nhận được thanh trường kiếm này mười lăm năm trước, khi cánh tay hắn ta vẫn còn đó, không vợ con, sợ rằng hắn ta sẽ không chút do dự dùng máu tươi của vô số người mở ra toàn bộ truyền thừa trong trường kiếm!
Hiện tại, tuổi của hắn ta quá lớn.
Chẳng qua, cho dù là《 Tật Phong Quyết 》 cũng đã đủ để khiến hắn ta hưởng thụ bất tận, với tư cách là đao phủ, hắn ta có thể mở ra truyền thừa rất nhanh, đồng thời càng thêm an toàn!
Có lẽ... hắn ta nghĩ tới con của mình Phó Thanh Vinh.
Trần Hạo không biết suy nghĩ trong lòng Phó Viễn Minh, chỉ có điều cho dù hắn biết rõ, hắn cũng sẽ không để ý.
Hắn chỉ muốn để Phó Viễn Minh biết rõ giá trị của trường kiếm!
Hiện nay Phó Viễn Minh là kiếm chủ có điều kiện tốt nhất của hắn, nếu hắn muốn tìm một vị ma đầu làm kiếm chủ, lấy thân phận đỉnh cấp phàm khí của hắn, căn bản là không có cơ hội.
Hắn phải thăng cấp!
Thăng cấp nhanh chóng!
Không phải ngày nào cũng có người chờ bị chặt đầu, nhưng tốt xấu gì Thiết Thạch thành cũng là một thành thị phồn hoa, luôn có người nghĩ không thông, không muốn sống thật tốt.
Tháng thứ nhất, tổng cộng có mười người bị Phó Viễn Minh chém đầu.
Tháng thứ hai, có mười ba người bị Phó Viễn Minh chém đầu, hai người bị hắn ta lăng trì.
Tháng thứ ba, có mười lăm người bị Phó Viễn Minh chém đầu.
《 Tật Phong Quyết 》 tổng cộng chỉ có năm tầng, tới tháng thứ ba, Trần Hạo vẫn chưa truyền thụ hết.
Vừa mới bắt đầu Phó Viễn Minh chém đầu ba người, Trần Hạo liền truyền thừa tầng một 《 Tật Phong Quyết 》, sau đó hắn dứt khoát tăng độ khó, tầng thứ ba là hắn truyền cho Phó Viễn Minh sau khi Phó Viễn Minh chém đầu mười lăm người.
Trần Hạo là người vô sỉ như vậy đấy...
Tháng thứ tư, Phó Viễn Minh lại chém đầu mười ba phạm nhân, khi Trần Hạo hấp thu xong máu tươi và linh hồn của phạm nhân cuối cùng, rốt cục năng lượng bên trong trường kiếm cũng đạt tới yêu cầu thăng cấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.