Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện
Chương 33: Một Chiêu Giết Chết, Chấn Động Kinh Thành! (2)
Thủ Trích Tỳ Ba
27/02/2023
"Nếu không trả lại, Vũ gia chúng ta sẽ sống mái một phen với Từ gia các ngươi!"
Vũ Thực tức đến mức sùi bọt mép, hắn hoàn toàn không thể khống chế cảm xúc được nữa.
Đám người ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy cũng đều nhìn thấy thần sắc ghen tị trong đáy mắt đối phương.
Bọn họ vốn tưởng rằng Vũ gia hiên ngang ngút trời, hiện tại xem ra người ta có căn cơ bí mật nha!
Thứ gọi là tinh tủy đã bị Thiên Cơ Các liệt vào danh sách bảo vật cấp thiên (trời), nó chính là bảo bối mà bất kỳ đại tông sư tam phẩm nào cũng đều thèm muốn.
Tinh tủy có thể tạo ra tinh thạch, hơn nữa cứ cách mấy tháng là sẽ cô đặc ra một giọt tinh hoa.
Tinh hoa là linh nguyên thuần túy nhất trong thiên địa, có thể cải thiện căn cốt, nâng cao ngộ tính, còn giúp mấy kẻ phàm phu tiến hóa thành người có thể chất đặc biệt!
"Từ Bắc Vọng, nếu ngươi thật sự đã trộm tinh tủy thì mau giao ra đây đi."
Một Ngự Sử triều đình thuộc đảng phái của hoàng hậu lên tiếng khuyên nhủ.
"Đúng vậy, dù sao đó cũng là quặng mỏ của Vũ gia chứ không phải vật vô chủ."
"Tiểu Vọng, không phải cơ duyên ngươi cũng lấy được đâu."
Không ít quan viên thân cận với Từ gia cũng đều lên tiếng.
Khi đề cập đến tài nguyên cấp cao như tinh tủy, đừng nói là Hộ Bộ Thị Lang, cho dù là Tể Tướng thì như thế nào? Dám đối kháng với Vũ gia sao?
Vũ Thực điều chỉnh cảm xúc, hắn cố gắng làm dịu bầu không khí căng thẳng: "Nếu ngươi giao tinh tủy, Vũ gia tình nguyện tặng một trăm khối tinh thạch thượng phẩm."
"Từ công tử, ta sẽ ghi nhớ ân tình này trong lòng, hoàng hậu cũng sẽ nhớ rõ."
Đám người nhìn chằm chằm vào nam tử tuấn mỹ.
Hoa màu mà Vũ gia cực khổ trồng được, nhưng ngươi lại đi trộm của người ta. Bây giờ người ta tình nguyện chia cho ngươi hạt thóc, ngươi không hài lòng cái gì nữa?
Làm người không thể tham lam!
Ngay cả Tây Môn Ẩm Nguyệt cũng có ý nghĩ này, nếu đổi lại là nàng thì nàng cũng sẽ nhận định tình hình và giao tinh tủy ra.
Đột nhiên, người đứng trước cửa thốt lên bằng giọng điệu khó hiểu.
"Ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu, ta thật sự chỉ hái nấm ở Mang Sơn."
Hoắc!
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
Vì muốn rửa sạch hiềm nghi, Từ Bắc Vọng kể lại sơ lược những gì mình đã gặp.
Đầu tiên hắn gặp phải yêu trư, đôi bên ác chiến nửa khắc, hắn không đấu lại được nên bỏ trốn.
Sau đó hắn nhìn thấy một cái nấm ở u cốc, hắn ngắt lấy rễ cây trước rồi ngửi xem chúng có độc hay không…
"Im miệng!"
Vũ Thực cắt ngang Từ Bắc Vọng, cả khuôn mặt hắn ta trở nên tái xanh: "Một lần cuối cùng, ngươi rốt cuộc có trả hay không?"
Từ Bắc Vọng nhíu mày.
Hắn cẩn thận hỏi lại: "Ngươi muốn ta trả nấm sao?"
Thời gian tựa như ngừng trôi.
Hai người giằng co vài giây.
Vũ Thực đột nhiên hất ngón tay, người của Vũ gia giơ cung nỏ lên.
"Tìm! Cho dù phải đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra tinh tủy."
Ngay khi Vũ Thực vừa dứt lời, hắn thấy Từ Tĩnh còn đang do dự thì lập tức nhảy trực tiếp vào bên trong cánh cửa.
Từng bước.
Hai bước.
Vượt qua cánh cửa.
Hoắc!
Đột nhiên đồng tử trong mắt đám người Vũ gia co rụt lại, trái tim của bọn hắn như bị một bàn tay bóp chặt.
"Cẩn thận!"
Có người rống lên.
Vũ Thực phản ứng trở lại, quần áo tung bay, chân khí ngưng tụ ở sau lưng.
Ầm ầm vang!
Một bàn tay trên không trung đánh úp tới, nguồn linh khí tràn trề đó bỗng dưng tản ra.
Một dòng uy áp cuồn cuộn ùn ùn kéo về phía Vũ Thực chỉ trong chớp mắt.
Cảnh tượng nơi đây trở nên lắng đọng
Đám người rơi vào trầm mặc, bọn họ gần như chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.
Phù phù!
Vũ Thực quỳ phục trên mặt đất, bàn tay hư ảnh lướt qua gáy hắn, sau đó chém thật mạnh!
Đầu bay khỏi bả vai, máu phun ra như suối.
Tròng mắt sung huyết của Vũ Thực lồi ra, khoé môi khẽ mấp máy. Dường như hắn không ngờ bản thân lại chết bất ngờ như thế.
Đầu hắn lăn vài vòng trên mặt đất, cuối cùng bất động giữa nền đất. Nửa phần thân thể kia run rẩy mạnh vài cái rồi sau đó ngã mạnh xuống dưới.
Thẩm Ấu Di nhìn thấy Từ Bắc Vọng đang thờ ơ thu tay lại, nàng chỉ nhìn thấy sườn mặt của hắn khi đang nhe răng cười.
Ánh mắt nàng hơi hoảng hốt khi nhìn thấy máu tươi văng lên phiến đá bên trong cánh cửa.
Vũ Thực đã chết.
Cái đầu của hắn nhìn như một cây nấm.
Ầm!
Sấm sét giữa trời quang!
Người Vũ gia như rơi vào hầm băng, cả đám đều thấy sống lưng trên người lạnh toát.
Cháu ruột của hoàng hậu đã chết như vậy sao?
Chết vào một buổi sáng sớm ở kinh thành, còn chết giống một con chó.
Từ Tĩnh đứng tại chỗ, ông ta cảm giác trời đất ngả nghiêng.
"Nhớ an táng long trọng cho."
Từ Bắc Vọng chậm rãi nâng tay lên, trong giọng nói không hề có một chút dao động.
Hắn chỉ về thi thể người gác cổng.
Người của Vũ gia đang tuyệt vọng cũng lấy lại tinh thần, từng đạo chân khí bốc lên đánh úp về nam tử mặc áo bào trắng.
Keng!
Diêu Mạn ngây ra, bà bắn ra mấy phi tiêu theo bản năng, đỡ sự tấn công của chân khí thay con mình.
"Ngươi có biết mình đang làm cái gì không?"
Ngự Sử triều đình không nhịn được mà run rẩy, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Từ Bắc Vọng.
Đám người kia vẫn đang rất kinh hãi, sao Từ Bắc Vọng dám động thủ tàn bạo với cháu ruột của hoàng hậu chứ?
Hắn đang kéo cả Từ gia vào địa ngục vô biên, chuẩn bị đón nhận cơn căm giận ngút trời của cả Vũ gia và thậm chí là hoàng hậu!
Tru di cửu tộc là vẫn còn nhẹ, có khả năng là bị đào cả mộ của tổ tiên lên luôn.
Ánh mắt của Từ Bắc Vọng vẫn rất thản nhiên, hắn bình tĩnh nói: "Theo luật pháp của Đại Càn, nếu có kẻ xông vào thất trạch tư gia mà không có lý do, gia chủ nhà nhất thời ngộ sát thì được xem là vô tội."
Hắn vừa dứt lời, một tràng ồ vang lên.
Đám phú hào khó có thể kiềm chế sự khiếp sợ, tất cả đều nhìn về phần nửa thân người ở kia.
Đúng là Vũ Thực thật sự bước vào Từ gia.
Nhưng luật pháp là luật pháp, nhưng dù sao luật cũng do người tạo ra. Hiện tại hoàng hậu đang chuyên quyền chấp chưởng cả thiên hạ, ngươi lại dám giết cháu nàng ta?
Chẳng phải ngươi đang tát mạnh vào mặt hoàng hậu, khiến nàng trở thành trò cười cho cả thiên hạ, vậy thì mặt mũi nàng ta sẽ để đâu đây?
Ánh mắt Tây Môn Ẩm Nguyệt vẫn luôn nhìn về phía Từ Bắc Vọng.
Chỉ có nàng chú ý tới chi tiết đáng sợ mà tất cả mọi người đều xem nhẹ.
Từ Bắc Vọng có thể giết một người có tu vi Bát phẩm đỉnh phong.
Chỉ với một chiêu!
Vũ Thực tức đến mức sùi bọt mép, hắn hoàn toàn không thể khống chế cảm xúc được nữa.
Đám người ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy cũng đều nhìn thấy thần sắc ghen tị trong đáy mắt đối phương.
Bọn họ vốn tưởng rằng Vũ gia hiên ngang ngút trời, hiện tại xem ra người ta có căn cơ bí mật nha!
Thứ gọi là tinh tủy đã bị Thiên Cơ Các liệt vào danh sách bảo vật cấp thiên (trời), nó chính là bảo bối mà bất kỳ đại tông sư tam phẩm nào cũng đều thèm muốn.
Tinh tủy có thể tạo ra tinh thạch, hơn nữa cứ cách mấy tháng là sẽ cô đặc ra một giọt tinh hoa.
Tinh hoa là linh nguyên thuần túy nhất trong thiên địa, có thể cải thiện căn cốt, nâng cao ngộ tính, còn giúp mấy kẻ phàm phu tiến hóa thành người có thể chất đặc biệt!
"Từ Bắc Vọng, nếu ngươi thật sự đã trộm tinh tủy thì mau giao ra đây đi."
Một Ngự Sử triều đình thuộc đảng phái của hoàng hậu lên tiếng khuyên nhủ.
"Đúng vậy, dù sao đó cũng là quặng mỏ của Vũ gia chứ không phải vật vô chủ."
"Tiểu Vọng, không phải cơ duyên ngươi cũng lấy được đâu."
Không ít quan viên thân cận với Từ gia cũng đều lên tiếng.
Khi đề cập đến tài nguyên cấp cao như tinh tủy, đừng nói là Hộ Bộ Thị Lang, cho dù là Tể Tướng thì như thế nào? Dám đối kháng với Vũ gia sao?
Vũ Thực điều chỉnh cảm xúc, hắn cố gắng làm dịu bầu không khí căng thẳng: "Nếu ngươi giao tinh tủy, Vũ gia tình nguyện tặng một trăm khối tinh thạch thượng phẩm."
"Từ công tử, ta sẽ ghi nhớ ân tình này trong lòng, hoàng hậu cũng sẽ nhớ rõ."
Đám người nhìn chằm chằm vào nam tử tuấn mỹ.
Hoa màu mà Vũ gia cực khổ trồng được, nhưng ngươi lại đi trộm của người ta. Bây giờ người ta tình nguyện chia cho ngươi hạt thóc, ngươi không hài lòng cái gì nữa?
Làm người không thể tham lam!
Ngay cả Tây Môn Ẩm Nguyệt cũng có ý nghĩ này, nếu đổi lại là nàng thì nàng cũng sẽ nhận định tình hình và giao tinh tủy ra.
Đột nhiên, người đứng trước cửa thốt lên bằng giọng điệu khó hiểu.
"Ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu, ta thật sự chỉ hái nấm ở Mang Sơn."
Hoắc!
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
Vì muốn rửa sạch hiềm nghi, Từ Bắc Vọng kể lại sơ lược những gì mình đã gặp.
Đầu tiên hắn gặp phải yêu trư, đôi bên ác chiến nửa khắc, hắn không đấu lại được nên bỏ trốn.
Sau đó hắn nhìn thấy một cái nấm ở u cốc, hắn ngắt lấy rễ cây trước rồi ngửi xem chúng có độc hay không…
"Im miệng!"
Vũ Thực cắt ngang Từ Bắc Vọng, cả khuôn mặt hắn ta trở nên tái xanh: "Một lần cuối cùng, ngươi rốt cuộc có trả hay không?"
Từ Bắc Vọng nhíu mày.
Hắn cẩn thận hỏi lại: "Ngươi muốn ta trả nấm sao?"
Thời gian tựa như ngừng trôi.
Hai người giằng co vài giây.
Vũ Thực đột nhiên hất ngón tay, người của Vũ gia giơ cung nỏ lên.
"Tìm! Cho dù phải đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra tinh tủy."
Ngay khi Vũ Thực vừa dứt lời, hắn thấy Từ Tĩnh còn đang do dự thì lập tức nhảy trực tiếp vào bên trong cánh cửa.
Từng bước.
Hai bước.
Vượt qua cánh cửa.
Hoắc!
Đột nhiên đồng tử trong mắt đám người Vũ gia co rụt lại, trái tim của bọn hắn như bị một bàn tay bóp chặt.
"Cẩn thận!"
Có người rống lên.
Vũ Thực phản ứng trở lại, quần áo tung bay, chân khí ngưng tụ ở sau lưng.
Ầm ầm vang!
Một bàn tay trên không trung đánh úp tới, nguồn linh khí tràn trề đó bỗng dưng tản ra.
Một dòng uy áp cuồn cuộn ùn ùn kéo về phía Vũ Thực chỉ trong chớp mắt.
Cảnh tượng nơi đây trở nên lắng đọng
Đám người rơi vào trầm mặc, bọn họ gần như chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.
Phù phù!
Vũ Thực quỳ phục trên mặt đất, bàn tay hư ảnh lướt qua gáy hắn, sau đó chém thật mạnh!
Đầu bay khỏi bả vai, máu phun ra như suối.
Tròng mắt sung huyết của Vũ Thực lồi ra, khoé môi khẽ mấp máy. Dường như hắn không ngờ bản thân lại chết bất ngờ như thế.
Đầu hắn lăn vài vòng trên mặt đất, cuối cùng bất động giữa nền đất. Nửa phần thân thể kia run rẩy mạnh vài cái rồi sau đó ngã mạnh xuống dưới.
Thẩm Ấu Di nhìn thấy Từ Bắc Vọng đang thờ ơ thu tay lại, nàng chỉ nhìn thấy sườn mặt của hắn khi đang nhe răng cười.
Ánh mắt nàng hơi hoảng hốt khi nhìn thấy máu tươi văng lên phiến đá bên trong cánh cửa.
Vũ Thực đã chết.
Cái đầu của hắn nhìn như một cây nấm.
Ầm!
Sấm sét giữa trời quang!
Người Vũ gia như rơi vào hầm băng, cả đám đều thấy sống lưng trên người lạnh toát.
Cháu ruột của hoàng hậu đã chết như vậy sao?
Chết vào một buổi sáng sớm ở kinh thành, còn chết giống một con chó.
Từ Tĩnh đứng tại chỗ, ông ta cảm giác trời đất ngả nghiêng.
"Nhớ an táng long trọng cho."
Từ Bắc Vọng chậm rãi nâng tay lên, trong giọng nói không hề có một chút dao động.
Hắn chỉ về thi thể người gác cổng.
Người của Vũ gia đang tuyệt vọng cũng lấy lại tinh thần, từng đạo chân khí bốc lên đánh úp về nam tử mặc áo bào trắng.
Keng!
Diêu Mạn ngây ra, bà bắn ra mấy phi tiêu theo bản năng, đỡ sự tấn công của chân khí thay con mình.
"Ngươi có biết mình đang làm cái gì không?"
Ngự Sử triều đình không nhịn được mà run rẩy, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Từ Bắc Vọng.
Đám người kia vẫn đang rất kinh hãi, sao Từ Bắc Vọng dám động thủ tàn bạo với cháu ruột của hoàng hậu chứ?
Hắn đang kéo cả Từ gia vào địa ngục vô biên, chuẩn bị đón nhận cơn căm giận ngút trời của cả Vũ gia và thậm chí là hoàng hậu!
Tru di cửu tộc là vẫn còn nhẹ, có khả năng là bị đào cả mộ của tổ tiên lên luôn.
Ánh mắt của Từ Bắc Vọng vẫn rất thản nhiên, hắn bình tĩnh nói: "Theo luật pháp của Đại Càn, nếu có kẻ xông vào thất trạch tư gia mà không có lý do, gia chủ nhà nhất thời ngộ sát thì được xem là vô tội."
Hắn vừa dứt lời, một tràng ồ vang lên.
Đám phú hào khó có thể kiềm chế sự khiếp sợ, tất cả đều nhìn về phần nửa thân người ở kia.
Đúng là Vũ Thực thật sự bước vào Từ gia.
Nhưng luật pháp là luật pháp, nhưng dù sao luật cũng do người tạo ra. Hiện tại hoàng hậu đang chuyên quyền chấp chưởng cả thiên hạ, ngươi lại dám giết cháu nàng ta?
Chẳng phải ngươi đang tát mạnh vào mặt hoàng hậu, khiến nàng trở thành trò cười cho cả thiên hạ, vậy thì mặt mũi nàng ta sẽ để đâu đây?
Ánh mắt Tây Môn Ẩm Nguyệt vẫn luôn nhìn về phía Từ Bắc Vọng.
Chỉ có nàng chú ý tới chi tiết đáng sợ mà tất cả mọi người đều xem nhẹ.
Từ Bắc Vọng có thể giết một người có tu vi Bát phẩm đỉnh phong.
Chỉ với một chiêu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.