Chương 19: Công lược hoàng tử tiêu dao (5)
Truy Phong Tranh Đích Cô Lương
03/02/2019
Edit:To_Month
Beta:Tề Tuyết Đồng
Chạng vạng, hoàng hôn ở chân trời chiếu xuống, sáng khắp nơi, mây trắng đỏ tươi trên trời tựa như một quả lựu, chiếu rọi một mảnh nắng chiều xinh đẹp.
Mạt Dư sau khi ăn xong cơm chiều chưa chờ được Bạch Hạc đến, thì quản sự ma ma đã đến.
“Từ ngày mai trở đi, ngươi chính là cung nữ trong cung, quy củ trong cung này, một lát sẽ có cung nữ khác nói tỉ mỉ cho ngươi, hiện tại, dọn dẹp hành lý đi, rồi đi cùng ma ma.” Thời gian nửa tháng, Mạt Dư có vài lần nhét ngân lượng cho ma ma, có lẽ là thấy bạc nhiều, nên thái độ của quản sự ma ma đối với Mạt Dư vẫn tốt.
“Vâng, ma ma.” Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Mạt Dư cảm thấy rất đáng tiếc, cô còn chưa kịp đưa thư giải thích cho bạch hạc để gửi đến Mộ Dung Mặc Ngọc. Nhưng mà không còn cách nào, cô chỉ có thể về phòng rồi thu thập hành lý cho nhanh, không dám để ma ma chờ quá lâu.
Còn chưa đến năm phút, thì Mạt Dư đã đi ra, hiện tại cô là cung nữ, thân phận cung nữ thấp hèn, chỉ có quần áo ở nhà, thế nên cô không có gì để thu thập, chủ yếu là mang theo ngân lượng.
Sau khi ra ngoài, cô lại lén lút nhét một ít ngân lượng cho ma ma, lần này là hai trăm lượng, là toàn bộ tài sản của cô.
Cô cười dịu dàng: “Mấy ngày nay, đã vất vả cho ma ma rồi, đây coi như là mời ma ma uống trà. Không biết ma ma ngài, vì nô tỳ an bài chức vị gì?”
Trong tay Quản sự ma ma vuốt số ngân lượng nóng bỏng kia, không chút biến sắc mà cười, bà biết, Mạt Dư vẫn luôn là người thông minh.
Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, bà xem xét những nốt đậu còn lưu lại trên mặt Mạt Dư, nhíu nhíu mày: “Vậy ma ma nói thật đi. Lấy dung mạo hiện tại của ngươi, thì không thể hầu hạ bất kỳ một vị hoàng tử hoặc là nương nương nào, chỉ sợ ảnh hưởng đến thân thể cao quý của hoàng tử cùng nương nương.”
“Nô tỳ hiểu.” Mạt Dư thuận theo gật đầu.
Quản sự ma ma càng tán dương nhìn cô: “Ngươi hiểu liền tốt. Yên tâm, ma ma cũng sẽ không bạc đãi ngươi, hiện giờ, trong cung thiếu chức vị cung nữ nhị đẳng quản sự quần áo, điểm tâm ở Ngự Thiện Phòng thiếu cung nữ tam đẳng, nghề làm vườn thiếu cung nữ tam đẳng, mấy cái chức vị này đều tương đối nhẹ nhàng. Không biết……”
Quản sự ma ma toan tính nhìn cô.
Mạt Dư hơi hành lễ với quản sự ma ma: “Đa tạ ma ma ưu ái, ân tình của ma ma, nô tỳ vĩnh viễn không dám quên. Không dối gạt ma ma, nô tỳ khá nghiêng về Ngự Thiện Phòng.” Vẫn là điểm tâm ở Ngự Thiện Phòng, oa, vừa nghe thì đã biết là có rất nhiều điểm tâm ăn, cô muốn chảy nước miếng mất.
“Ừ, ma ma đã biết.”
……
Mạt Dư theo quản sự ma ma đi qua con đường quanh co đến hoàng cung, cuối cùng đi vào chỗ sân hơi hẻo lánh—— tất cả cung nữ dưới tam đẳng đều do cung nữ trong hoàng cung phụ trách việc vụn vặt cùng chỗ ở.
Phong cảnh trong viện này kém xa với viện tú nữ, nhưng so với một ít sân khác vẫn còn tốt, tỷ như muốn so với bốn, năm cung nữ chờ ở ngoài sân vẫn tốt hơn nhiều.
Quản sự ma ma đưa Mạt Dư tới một cái phòng nhỏ, rồi giao cop cho một cô nương mặt tròn, nói: “Tú Nhi, ngươi lại đây, một lát nói với nàng ta quy củ trong cung.”
“Vâng, ma ma.” Tiểu cô nương mặt tròn từ tốn.
Quản sự ma ma lại chuyển hướng tới Mạt Dư, dặn dò nói: “Về sau đây chính là phòng của ngươi, nếu ngươi có việc gì không hiểu, có thể hỏi Tú Nhi, ngày mai nàng sẽ dẫn ngươi đi Ngự Thiện Phòng đưa tin.”
“Vâng.”
Chờ ma ma đi rồi, cô nương mặt tròn tên Tú Nhi kia liền lập tức kéo cánh tay Mạt Dư, giống như rất thân quen rồi nói: “Xin chào, ta tên là Tô Tú, tất cả mọi người đều gọi ta là Tú Nhi, ta ở công tác làm vườn, chủ yếu là phụ trách xử lý vườn hoa……”
“Dư Nhi muội muội, muội lớn lên thật xinh đẹp. Đồ vật xấu xí ở trên mặt muội là gì vậy?”
“Thật đáng tiếc, nếu không có thứ xấu xí này thì khẳng định muội liền được tuyển."
……
Tô Tú là một cô nương hoạt bát rất nhiệt tình, nàng ta tựa hồ rất thích tán gẫu, luôn lôi kéo Mạt Dư nói không ngừng, cũng hỏi không ngừng.
Ở gian phòng thêm nàng nữa, tổng cộng là ba người, ba người đều là cung nữ tam đẳng, còn có một cái phòng trống, cô chủ yếu phụ trách dọn dẹp vệ sinh trong hoàng cung, xem như công tác cũng tương đối nhẹ nhàng.
Mạt Dư cùng Tô Tú tán gẫu đang cao hứng, một cung nữ khác ở trong phòng đã trở lại, nhìn thấy Mạt Dư, nàng ta liền ngẩn người, rồi sau đó lạnh lùng gật đầu, là cô nương có tính cách khá lãnh đạm.
Ban đêm lúc ngủ, có lẽ là do ván giường này quá cứng, Mạt Dư có chút ngủ không được, ở trên giường lăn qua lăn lại, trằn trọc không ngủ được.
Đột nhiên, ngọn nến trong phòng sáng lên, chiếu sáng cả gian phòng.
Mạt Dư đứng dậy nhìn chăm chú, Nguyên Đình ( tên của cô nương lãnh đạm) đứng ở mép giường đang bình tĩnh nhìn cô.
Mạt Dư đầu tiên là hoảng sợ, rồi sau đó nói: “A, thật xin lỗi, ầm ĩ đến ngươi.”
Nguyên Đình không nói gì, lẳng lặng nhìn cô hai giây, rồi đi ra khỏi phòng.
Mạt Dư có chút không thể hiểu được.
Vài phút sau, Nguyên Đình lại trở về, tay ôm hai cái chăn giường, tuy rằng có chút cũ, nhưng mà vẫn còn dùng được.
Nàng ta đuổi Mạt Dư xuống giường, sau đó tay chân lanh lẹ đem giường chiếu làm xong, không còn là ván giường gỗ cứng rắn, mà có lót thêm hai cái chăn giường, liếc mắt nhìn lại một cái liền cảm thấy ấm áp.
“Ngủ đi.”
Chỉ có hai chữ đơn giản, vẫn là khuôn mặt lãnh đạm như cũ, nhưng mà Mạt Dư lại cảm thấy ấm lòng người như vậy.
……
Ngày tiếp theo, trời còn một mảnh nhá nhem tối, dùng thời gian ở hiện đại thì chắc là mới hơn bốn giờ, tất cả cung nữ liền thức dậy làm việc.
Mạt Dư tuy rằng cũng thức dậy, nhưng mà vẫn liên tục buồn ngủ, vẫn luôn đánh ngáp.
Cô ở trong lòng vẫn luôn thở dài, chức vị cung nữ thật là không dễ làm a, mới sáng sớm tinh mơ như vậy liền phải thức dậy làm việc. Ở hiện đại có một câu nói là: Làm nhiều so với trâu, ăn ít so với heo, kiếm lời ít hơn so với chóa.
Cô lén lút liếc mắt nhìn Nguyên Đình một cái, tối hôm qua bị cô làm ầm ĩ nên cũng muộn như vậy mới ngủ, lại giống như những người khác không có việc gì, tay chân vẫn nhanh nhẹn như cũ tự mình thu thập giường chiếu, búi tóc tốt cho bản thân, tinh thần dồi dào như cũ.
Quả thật là người này so với người khác, tức chết a.
Tô Tú ha hả chê cười cô: “Ha ha, ngày đầu tiên lúc ta làm cung nữ, cũng vẫn luôn đánh ngáp, muốn ngủ. Không có việc gì không có việc gì, lâu rồi liền thành thói quen.”
Nguyên Đình chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, giọng nói lạnh nhạt: “Nếu ngươi không muốn chết, tốt nhất nên khống chế bản thân lại.”
Mạt Dư: “……”
Xử lý xong tất cả, Tô Tú dẫn Mạt Dư đi đến đưa tin ở điểm tâm Ngự Thiện Phòng, cô cô phụ trách điểm tâm là người rất hiền lành, cũng sẽ không tùy ý chửi rủa người khác, nhưng làm việc đặc biệt nghiêm túc, không chút cẩu thả.
Mạt Dư làm việc ở điểm tâm vẫn tính là vui vẻ, ngày tháng cũng lặng lẽ trôi qua.
Nhưng mà Mạt Dư trải qua vui vẻ, thì ở bên trong phủ hoàng tử Mộ Dung Mặc Ngọc, lại rất không thoải mái, hắn vẫn luôn đứng ngồi không yên. Đã suốt bảy ngày trôi qua, cô nương Mạt Dư kia vẫn không hồi âm cho hắn, cho nên hắn rất buồn bực.
Hôm nay, hắn rốt cuộc nhịn không được nữa, liền gọi quản sự công công đi hỏi thăm Mạt Dư cô nương gần đây đang làm gì? Vì sao không hồi âm cho hắn?
Một canh giờ sau, quản sự công công liền trở lại: “Bẩm điện hạ, Mạt Dư cô nương đã rời khỏi viện tú nữ, được phân đến làm việc tại chỗ điểm tâm Ngự Thiện Phòng, hiện tại đang ở viện cung nữ.”
“Thì ra là ở trong cục điểm tâm a……” Mộ Dung Mặc Ngọc cười.
Beta:Tề Tuyết Đồng
Chạng vạng, hoàng hôn ở chân trời chiếu xuống, sáng khắp nơi, mây trắng đỏ tươi trên trời tựa như một quả lựu, chiếu rọi một mảnh nắng chiều xinh đẹp.
Mạt Dư sau khi ăn xong cơm chiều chưa chờ được Bạch Hạc đến, thì quản sự ma ma đã đến.
“Từ ngày mai trở đi, ngươi chính là cung nữ trong cung, quy củ trong cung này, một lát sẽ có cung nữ khác nói tỉ mỉ cho ngươi, hiện tại, dọn dẹp hành lý đi, rồi đi cùng ma ma.” Thời gian nửa tháng, Mạt Dư có vài lần nhét ngân lượng cho ma ma, có lẽ là thấy bạc nhiều, nên thái độ của quản sự ma ma đối với Mạt Dư vẫn tốt.
“Vâng, ma ma.” Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Mạt Dư cảm thấy rất đáng tiếc, cô còn chưa kịp đưa thư giải thích cho bạch hạc để gửi đến Mộ Dung Mặc Ngọc. Nhưng mà không còn cách nào, cô chỉ có thể về phòng rồi thu thập hành lý cho nhanh, không dám để ma ma chờ quá lâu.
Còn chưa đến năm phút, thì Mạt Dư đã đi ra, hiện tại cô là cung nữ, thân phận cung nữ thấp hèn, chỉ có quần áo ở nhà, thế nên cô không có gì để thu thập, chủ yếu là mang theo ngân lượng.
Sau khi ra ngoài, cô lại lén lút nhét một ít ngân lượng cho ma ma, lần này là hai trăm lượng, là toàn bộ tài sản của cô.
Cô cười dịu dàng: “Mấy ngày nay, đã vất vả cho ma ma rồi, đây coi như là mời ma ma uống trà. Không biết ma ma ngài, vì nô tỳ an bài chức vị gì?”
Trong tay Quản sự ma ma vuốt số ngân lượng nóng bỏng kia, không chút biến sắc mà cười, bà biết, Mạt Dư vẫn luôn là người thông minh.
Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, bà xem xét những nốt đậu còn lưu lại trên mặt Mạt Dư, nhíu nhíu mày: “Vậy ma ma nói thật đi. Lấy dung mạo hiện tại của ngươi, thì không thể hầu hạ bất kỳ một vị hoàng tử hoặc là nương nương nào, chỉ sợ ảnh hưởng đến thân thể cao quý của hoàng tử cùng nương nương.”
“Nô tỳ hiểu.” Mạt Dư thuận theo gật đầu.
Quản sự ma ma càng tán dương nhìn cô: “Ngươi hiểu liền tốt. Yên tâm, ma ma cũng sẽ không bạc đãi ngươi, hiện giờ, trong cung thiếu chức vị cung nữ nhị đẳng quản sự quần áo, điểm tâm ở Ngự Thiện Phòng thiếu cung nữ tam đẳng, nghề làm vườn thiếu cung nữ tam đẳng, mấy cái chức vị này đều tương đối nhẹ nhàng. Không biết……”
Quản sự ma ma toan tính nhìn cô.
Mạt Dư hơi hành lễ với quản sự ma ma: “Đa tạ ma ma ưu ái, ân tình của ma ma, nô tỳ vĩnh viễn không dám quên. Không dối gạt ma ma, nô tỳ khá nghiêng về Ngự Thiện Phòng.” Vẫn là điểm tâm ở Ngự Thiện Phòng, oa, vừa nghe thì đã biết là có rất nhiều điểm tâm ăn, cô muốn chảy nước miếng mất.
“Ừ, ma ma đã biết.”
……
Mạt Dư theo quản sự ma ma đi qua con đường quanh co đến hoàng cung, cuối cùng đi vào chỗ sân hơi hẻo lánh—— tất cả cung nữ dưới tam đẳng đều do cung nữ trong hoàng cung phụ trách việc vụn vặt cùng chỗ ở.
Phong cảnh trong viện này kém xa với viện tú nữ, nhưng so với một ít sân khác vẫn còn tốt, tỷ như muốn so với bốn, năm cung nữ chờ ở ngoài sân vẫn tốt hơn nhiều.
Quản sự ma ma đưa Mạt Dư tới một cái phòng nhỏ, rồi giao cop cho một cô nương mặt tròn, nói: “Tú Nhi, ngươi lại đây, một lát nói với nàng ta quy củ trong cung.”
“Vâng, ma ma.” Tiểu cô nương mặt tròn từ tốn.
Quản sự ma ma lại chuyển hướng tới Mạt Dư, dặn dò nói: “Về sau đây chính là phòng của ngươi, nếu ngươi có việc gì không hiểu, có thể hỏi Tú Nhi, ngày mai nàng sẽ dẫn ngươi đi Ngự Thiện Phòng đưa tin.”
“Vâng.”
Chờ ma ma đi rồi, cô nương mặt tròn tên Tú Nhi kia liền lập tức kéo cánh tay Mạt Dư, giống như rất thân quen rồi nói: “Xin chào, ta tên là Tô Tú, tất cả mọi người đều gọi ta là Tú Nhi, ta ở công tác làm vườn, chủ yếu là phụ trách xử lý vườn hoa……”
“Dư Nhi muội muội, muội lớn lên thật xinh đẹp. Đồ vật xấu xí ở trên mặt muội là gì vậy?”
“Thật đáng tiếc, nếu không có thứ xấu xí này thì khẳng định muội liền được tuyển."
……
Tô Tú là một cô nương hoạt bát rất nhiệt tình, nàng ta tựa hồ rất thích tán gẫu, luôn lôi kéo Mạt Dư nói không ngừng, cũng hỏi không ngừng.
Ở gian phòng thêm nàng nữa, tổng cộng là ba người, ba người đều là cung nữ tam đẳng, còn có một cái phòng trống, cô chủ yếu phụ trách dọn dẹp vệ sinh trong hoàng cung, xem như công tác cũng tương đối nhẹ nhàng.
Mạt Dư cùng Tô Tú tán gẫu đang cao hứng, một cung nữ khác ở trong phòng đã trở lại, nhìn thấy Mạt Dư, nàng ta liền ngẩn người, rồi sau đó lạnh lùng gật đầu, là cô nương có tính cách khá lãnh đạm.
Ban đêm lúc ngủ, có lẽ là do ván giường này quá cứng, Mạt Dư có chút ngủ không được, ở trên giường lăn qua lăn lại, trằn trọc không ngủ được.
Đột nhiên, ngọn nến trong phòng sáng lên, chiếu sáng cả gian phòng.
Mạt Dư đứng dậy nhìn chăm chú, Nguyên Đình ( tên của cô nương lãnh đạm) đứng ở mép giường đang bình tĩnh nhìn cô.
Mạt Dư đầu tiên là hoảng sợ, rồi sau đó nói: “A, thật xin lỗi, ầm ĩ đến ngươi.”
Nguyên Đình không nói gì, lẳng lặng nhìn cô hai giây, rồi đi ra khỏi phòng.
Mạt Dư có chút không thể hiểu được.
Vài phút sau, Nguyên Đình lại trở về, tay ôm hai cái chăn giường, tuy rằng có chút cũ, nhưng mà vẫn còn dùng được.
Nàng ta đuổi Mạt Dư xuống giường, sau đó tay chân lanh lẹ đem giường chiếu làm xong, không còn là ván giường gỗ cứng rắn, mà có lót thêm hai cái chăn giường, liếc mắt nhìn lại một cái liền cảm thấy ấm áp.
“Ngủ đi.”
Chỉ có hai chữ đơn giản, vẫn là khuôn mặt lãnh đạm như cũ, nhưng mà Mạt Dư lại cảm thấy ấm lòng người như vậy.
……
Ngày tiếp theo, trời còn một mảnh nhá nhem tối, dùng thời gian ở hiện đại thì chắc là mới hơn bốn giờ, tất cả cung nữ liền thức dậy làm việc.
Mạt Dư tuy rằng cũng thức dậy, nhưng mà vẫn liên tục buồn ngủ, vẫn luôn đánh ngáp.
Cô ở trong lòng vẫn luôn thở dài, chức vị cung nữ thật là không dễ làm a, mới sáng sớm tinh mơ như vậy liền phải thức dậy làm việc. Ở hiện đại có một câu nói là: Làm nhiều so với trâu, ăn ít so với heo, kiếm lời ít hơn so với chóa.
Cô lén lút liếc mắt nhìn Nguyên Đình một cái, tối hôm qua bị cô làm ầm ĩ nên cũng muộn như vậy mới ngủ, lại giống như những người khác không có việc gì, tay chân vẫn nhanh nhẹn như cũ tự mình thu thập giường chiếu, búi tóc tốt cho bản thân, tinh thần dồi dào như cũ.
Quả thật là người này so với người khác, tức chết a.
Tô Tú ha hả chê cười cô: “Ha ha, ngày đầu tiên lúc ta làm cung nữ, cũng vẫn luôn đánh ngáp, muốn ngủ. Không có việc gì không có việc gì, lâu rồi liền thành thói quen.”
Nguyên Đình chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, giọng nói lạnh nhạt: “Nếu ngươi không muốn chết, tốt nhất nên khống chế bản thân lại.”
Mạt Dư: “……”
Xử lý xong tất cả, Tô Tú dẫn Mạt Dư đi đến đưa tin ở điểm tâm Ngự Thiện Phòng, cô cô phụ trách điểm tâm là người rất hiền lành, cũng sẽ không tùy ý chửi rủa người khác, nhưng làm việc đặc biệt nghiêm túc, không chút cẩu thả.
Mạt Dư làm việc ở điểm tâm vẫn tính là vui vẻ, ngày tháng cũng lặng lẽ trôi qua.
Nhưng mà Mạt Dư trải qua vui vẻ, thì ở bên trong phủ hoàng tử Mộ Dung Mặc Ngọc, lại rất không thoải mái, hắn vẫn luôn đứng ngồi không yên. Đã suốt bảy ngày trôi qua, cô nương Mạt Dư kia vẫn không hồi âm cho hắn, cho nên hắn rất buồn bực.
Hôm nay, hắn rốt cuộc nhịn không được nữa, liền gọi quản sự công công đi hỏi thăm Mạt Dư cô nương gần đây đang làm gì? Vì sao không hồi âm cho hắn?
Một canh giờ sau, quản sự công công liền trở lại: “Bẩm điện hạ, Mạt Dư cô nương đã rời khỏi viện tú nữ, được phân đến làm việc tại chỗ điểm tâm Ngự Thiện Phòng, hiện tại đang ở viện cung nữ.”
“Thì ra là ở trong cục điểm tâm a……” Mộ Dung Mặc Ngọc cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.