Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo
Chương 19: Ta Lâm Bắc Phàm Suốt Đời Làm Việc, Cần Gì Ngươi Đồng Ý?
Thủy Chử
06/03/2021
Sau khi ăn xong trở về, Lâm Bắc Phàm căn cứ tư liệu của lão đầu tử chế tạo ra một xấp linh phù.
Mặc dù những linh phù này thoạt nhìn không có tác dụng lớn, nhưng là lo trước khỏi hoạ, vạn nhất hữu dụng thì sao?
Sau đó hắn lại ngủ một buổi sáng, đến 12:00 mới rời giường.
Hiện tại, hắn đã có thói quen ngủ trễ dậy trễ, trên cơ bản sinh hoạt đã bị đảo lộn so với người khác. Dù sao hiện tại hắn không cần làm ăn buôn bán, cũng không cần đi học, chỉ dựa vào tự học đã có thể tiếp tục lăn lộn.
Vừa mở cửa ra ngoài tìm đồ ăn, kết quả trông thấy một tên ma pháp sư đang phẫn nộ nhìn hắn.
"Ngươi chính là Lâm Bắc Phàm? Ngươi biết ta chờ ngươi bao lâu sao?" Ma pháp sư hùng hổ vô cung.
"Ngươi là ai? Tìm ta có chuyện gì?" Lâm Bắc Phàm còn buồn ngủ, con mắt cũng chưa mở hẳn ra, còn ngáp to một cái, phảng phất không đặt đối phương vào mắt.
Thấy cảnh này, ma pháp sư càng tức giận tới phát điên, hơi hất cằm lên, cao ngạo nói: "Ta là Morgan, cửu giai ma pháp sư, đồng thời cũng là thiên kiêu xếp thứ 5 trên Phong Vân Bảng, hiện tại ngươi biết ta là ai rồi chứ?"
"A, sau đó thì sao?" Lâm Bắc Phàm lười biếng nói, con mắt cũng chẳng muốn mở ra, cả người nhìn rất xơ xác.
Tối hôm qua hắn vội vàng làm, hiện tại tỉnh giấc cảm thấy rất đói bụng.
Mặc dù hiện tại hắn đã là một Luyện Thể giả cường đại, cho dù mấy ngày không ăn cũng không vấn đề gì, nhưng hắn vẫn giữ thói quen của kiếp trước, đến giờ là ăn cơm.
Không thể cam đoan một ngày ba bữa, ít nhất cũng phải một ngày hai bữa ăn.
"Ta đói bụng, đi ăn cơm, làm phiền ngươi nhường đường một chút." Lâm Bắc Phàm phất phất tay.
Ánh mắt ma pháp sư Morgan phẫn nộ gần như muốn nuốt sống hắn, chính mình đã tự giới thiệu bản thân, đối phương còn không thèm đặt hắn ta vào mắt, lý nào lại như vậy.
Hắn cưỡng chế nội tâm phẫn nộ, cao cao tại thượng nói: "Lâm Bắc Phàm, linh phù của Kim Bất Hoán là do ngươi bán cho hắn?"
"Đúng thì sao, không đúng thì thế nào?" Rốt cục Lâm Bắc Phàm cũng ngẩng đầu.
Rốt cục Morgan cũng cảm giác bản thân được tôn trọng một chút, trong lòng cũng hơi được an ủi.
Nhưng nghĩ đến bản thân mình có suy nghĩ đáng sỉ nhục này, hắn ta càng thẹn quá hoá giận: "Hiện tại ta ra lệnh cho ngươi, không được phép bán linh phù bán cho hắn ta! Không thì ngươi sẽ biết tay ta!"
"Cút! Ngươi là cái thá gì? Lâm Bắc Phàm ta cả đời làm việc, khi nào cần ngươi đồng ý?" Lâm Bắc Phàm bễ nghễ: "Ngươi còn tiếp tục không nhường đường, ta sẽ cho ngươi biết vì sao hoa hồng lại có màu đỏ!"
Ma pháp sư Morgan tức tới nổ tung: "Thật can đảm! Từ khi ta trở thành ma pháp sư đến nay, ngươi là người đầu tiên dám nói chuyện với ta như vậy! Hôm nay nếu không dạy cho ngươi một bài học, người khác đều sẽ xem thường ta..."
"Dông dài!" Lâm Bắc Phàm một quyền đánh vào hốc mắt hắn ta.
"Ôi ~~ Con mắt của ta! Ngươi cũng dám ra tay với ta?"
"Có gì không dám?" Lâm Bắc Phàm lại đánh ra một quyền, một mắt khác cũng bắt đầu sưng lên.
"Ôi ~~ Đau chết mất! Ta muốn giết ngươi!" Morgan tức giận đến nổi trận lôi đình.
Lâm Bắc Phàm lại tặng cho hắn ta mấy quyền, đánh hắn ta đến đầu óc quay cuồng, sau đó ném hắn ta ra ngoài.
"Ghét nhất những tên lải nhải tự cho là đúng như các ngươi! Tiểu gia ta đi ăn, không thèm để ý ngươi!" Lâm Bắc Phàm phủi mông một cái bỏ đi.
"Lâm Bắc Phàm... Lâm Bắc Phàm ngươi không được đi! Ta còn chưa dùng ma pháp đâu, ngươi không được đi... Ta còn chưa thua!" Đằng sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Morgan.
Cùng lúc đó, cảnh mất mặt của ma pháp sư Morgan đều bị mọi người nhìn thấy.
Bị người chỉ chỉ điểm trỏ trỏ, Morgan xấu hổ muốn chết.
"Lâm Bắc Phàm, ngươi tên hỗn đản kia! Ngươi giống hệt Kim Bất Hoán, đều là đại hỗn đản thô lỗ!"
Trên đường, Lâm Bắc Phàm gặp Kim Bất Hoán.
Kim Bất Hoán nhìn có chút nóng nảy: "Lâm đồng học, vừa rồi ta nghe nói Morgan đi tìm ngươi, ngươi không sao chứ?"
"Đúng là hắn ta tới tìm ta thật, chẳng qua ta không có chuyện gì, hắn ta mới có chuyện."
"Ngươi không sao là được!" Kim Bất Hoán nhẹ nhàng thở ra.
"Thế nào? Ta thấy hình như ngươi và hắn ta có ân oán đây!" Lâm Bắc Phàm cười ha hả, tràn đầy hóng hớt.
"Quả thật có chút ân oán, trước đó vì một số việc đụng ta phải đám tiểu đệ của hắn ta, định ra thắng thua trên sân quyết đấu. Mặc dù bọn hắn nhiều người, nhưng ta có linh phù của ngươi, đánh cho bọn họ chạy tán loạn!"
Kim Bất Hoán hớn hở: "Về sau bọn hắn không phục, lại đánh mấy trận. Mặc dù bọn hắn thân thủ bất phàm, nhưng ta có linh phù của ngươi, cuối cùng vẫn là ta vẫn thắng, ha ha!"
"Cho nên không giải quyết được ngươi, bọn hắn chỉ có thể đến giải quyết ta." Lâm Bắc Phàm bổ sung.
"Ha ha!" Kim Bất Hoán ngượng ngùng cười: "Lâm đồng học ngươi yên tâm, ta sẽ thu thập bọn họ, sẽ không mang thêm phiền phức đến cho ngươi."
Lâm Bắc Phàm không thèm để ý: "Không cần phải để ý đến bọn hắn, mấy tên tôm tép nhãi nhép, trước tiên ta phải đi ăn một chút gì đã."
"Bữa này ta mời, ngươi không thể tranh với ta!"
"Được thôi!"
"Ta biết một nhà hàng vừa đắt lại vừa ngon..."
Hai giờ sau, Lâm Bắc Phàm cơm nước no nê trở về, lại phát hiện Lâm Chi Ốc của mình đã bị một đám người bao vây, dẫn đầu chính là ma pháp sư Morgan mới bị đánh một trận vừa rồi.
Có lẽ là mời mục sư, vết thương trên người Morgan đã tốt rồi.
Thế nhưng khi nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, mặt hắn ta lại mơ hồ đau.
Ngoại trừ Morgan, Lâm Bắc Phàm còn chú ý tới, ở đây có mấy quần chúng quen thuộc vây xem.
Hồng Anh Kị Sĩ Huyết Sắc Vi, tùy tùng của nàng An Khả Hân, kiếm đạo thiên tài từng bại dưới tay hắn La Thiên Quân cùng một vài nhân vật nhìn bất phàm...
"Lâm Bắc Phàm!" Morgan lửa giận vạn trượng.
"Morgan, cửu giai ma pháp sư, xếp hạng thứ năm trên Phong Vân Bảng, ngươi muốn làm gì? Mắt còn đau không? Có cần ta giúp ngươi thêm quầng thâm trên mắt?" Lâm Bắc Phàm trêu chọc nói.
"Lâm Bắc Phàm, ngươi tên hỗn đản này! Nếu không phải ngươi đánh lén ta..."
Lâm Bắc Phàm ngắt lời hắn ta, chính nghĩa lẫm nhiên nói: "Ngươi bớt dát vàng lên mặt! Ta quang minh chính đại đánh vào mặt ngươi, sao lại gọi là đánh lén?"
Morgan tức giận, sắc mặt đỏ bừng, tên hỗn đản này nói chuyện sao lại đáng giận như thế?
Ta không cần thể diện sao?
Tính tổng số lần hắn ta bị chọc giận đời này cũng không nhiều bằng hôm nay!
"Tốt, nếu ngươi đã thừa nhận, vậy hôm nay ta nhất định phải đòi lại công bằng!" Morgan ưỡn ngực, đưa tay chỉ về phía Lâm Bắc Phàm: "Người tới, đánh gãy chân hắn cho ta!"
"Vâng, đội trưởng!" Một đám người mài đao xoèn xoẹt.
"Chờ một chút, loại chuyện này sao có thể thiếu ta?" Một quả cầu thịt to lớn vọt vào: "Lâm đồng học, ngươi bị ta liên lụy, việc này hẳn nên để ta tới xử lý!"
Nhìn thấy Kim Bất Hoán ra sân, đám người mài đao xoèn xoẹt bên kia bị dọa lui lại ba bước.
Chủ yếu là vì bọn hắn bị đánh sợ.
Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm đưa ra một chồng linh phù, Kim Bất Hoán cười tủm tỉm ném ra một tòa linh sơn, Lâm Bắc Phàm lại cười híp mắt thu tòa linh sơn lại, động tác của hai người lưu loát liền mạch, giống như đã được huấn luyện vô số lần.
Có nhiều vũ khí như vậy, sức mạnh của Kim Bất Hoán càng đầy đủ, hắn ta phát ra tiếng cười càn rỡ.
Đám người mài đao xoèn xoẹt lại lui lại ba bước.
"Một đám phế vật!" Nhìn đám người nhà mình ỉu xìu như vậy, Morgan oán hận nói.
"Vẫn là ta tới đi!" Morgan vênh cằm, đi lên phía trước.
Lúc này, một đám người thân mang quân hàm xông vào.
Bọn hắn là người giữ gìn trật tự, bình thường do hội học sinh đảm nhiệm.
Trong đó một vị thoạt nhìn như đội trưởng nói: "Chờ chút, nơi này là nơi công cộng, không thể tư đấu. Muốn giải quyết ân oán, mời các ngươi lên sân quyết đấu."
Mặc dù những linh phù này thoạt nhìn không có tác dụng lớn, nhưng là lo trước khỏi hoạ, vạn nhất hữu dụng thì sao?
Sau đó hắn lại ngủ một buổi sáng, đến 12:00 mới rời giường.
Hiện tại, hắn đã có thói quen ngủ trễ dậy trễ, trên cơ bản sinh hoạt đã bị đảo lộn so với người khác. Dù sao hiện tại hắn không cần làm ăn buôn bán, cũng không cần đi học, chỉ dựa vào tự học đã có thể tiếp tục lăn lộn.
Vừa mở cửa ra ngoài tìm đồ ăn, kết quả trông thấy một tên ma pháp sư đang phẫn nộ nhìn hắn.
"Ngươi chính là Lâm Bắc Phàm? Ngươi biết ta chờ ngươi bao lâu sao?" Ma pháp sư hùng hổ vô cung.
"Ngươi là ai? Tìm ta có chuyện gì?" Lâm Bắc Phàm còn buồn ngủ, con mắt cũng chưa mở hẳn ra, còn ngáp to một cái, phảng phất không đặt đối phương vào mắt.
Thấy cảnh này, ma pháp sư càng tức giận tới phát điên, hơi hất cằm lên, cao ngạo nói: "Ta là Morgan, cửu giai ma pháp sư, đồng thời cũng là thiên kiêu xếp thứ 5 trên Phong Vân Bảng, hiện tại ngươi biết ta là ai rồi chứ?"
"A, sau đó thì sao?" Lâm Bắc Phàm lười biếng nói, con mắt cũng chẳng muốn mở ra, cả người nhìn rất xơ xác.
Tối hôm qua hắn vội vàng làm, hiện tại tỉnh giấc cảm thấy rất đói bụng.
Mặc dù hiện tại hắn đã là một Luyện Thể giả cường đại, cho dù mấy ngày không ăn cũng không vấn đề gì, nhưng hắn vẫn giữ thói quen của kiếp trước, đến giờ là ăn cơm.
Không thể cam đoan một ngày ba bữa, ít nhất cũng phải một ngày hai bữa ăn.
"Ta đói bụng, đi ăn cơm, làm phiền ngươi nhường đường một chút." Lâm Bắc Phàm phất phất tay.
Ánh mắt ma pháp sư Morgan phẫn nộ gần như muốn nuốt sống hắn, chính mình đã tự giới thiệu bản thân, đối phương còn không thèm đặt hắn ta vào mắt, lý nào lại như vậy.
Hắn cưỡng chế nội tâm phẫn nộ, cao cao tại thượng nói: "Lâm Bắc Phàm, linh phù của Kim Bất Hoán là do ngươi bán cho hắn?"
"Đúng thì sao, không đúng thì thế nào?" Rốt cục Lâm Bắc Phàm cũng ngẩng đầu.
Rốt cục Morgan cũng cảm giác bản thân được tôn trọng một chút, trong lòng cũng hơi được an ủi.
Nhưng nghĩ đến bản thân mình có suy nghĩ đáng sỉ nhục này, hắn ta càng thẹn quá hoá giận: "Hiện tại ta ra lệnh cho ngươi, không được phép bán linh phù bán cho hắn ta! Không thì ngươi sẽ biết tay ta!"
"Cút! Ngươi là cái thá gì? Lâm Bắc Phàm ta cả đời làm việc, khi nào cần ngươi đồng ý?" Lâm Bắc Phàm bễ nghễ: "Ngươi còn tiếp tục không nhường đường, ta sẽ cho ngươi biết vì sao hoa hồng lại có màu đỏ!"
Ma pháp sư Morgan tức tới nổ tung: "Thật can đảm! Từ khi ta trở thành ma pháp sư đến nay, ngươi là người đầu tiên dám nói chuyện với ta như vậy! Hôm nay nếu không dạy cho ngươi một bài học, người khác đều sẽ xem thường ta..."
"Dông dài!" Lâm Bắc Phàm một quyền đánh vào hốc mắt hắn ta.
"Ôi ~~ Con mắt của ta! Ngươi cũng dám ra tay với ta?"
"Có gì không dám?" Lâm Bắc Phàm lại đánh ra một quyền, một mắt khác cũng bắt đầu sưng lên.
"Ôi ~~ Đau chết mất! Ta muốn giết ngươi!" Morgan tức giận đến nổi trận lôi đình.
Lâm Bắc Phàm lại tặng cho hắn ta mấy quyền, đánh hắn ta đến đầu óc quay cuồng, sau đó ném hắn ta ra ngoài.
"Ghét nhất những tên lải nhải tự cho là đúng như các ngươi! Tiểu gia ta đi ăn, không thèm để ý ngươi!" Lâm Bắc Phàm phủi mông một cái bỏ đi.
"Lâm Bắc Phàm... Lâm Bắc Phàm ngươi không được đi! Ta còn chưa dùng ma pháp đâu, ngươi không được đi... Ta còn chưa thua!" Đằng sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Morgan.
Cùng lúc đó, cảnh mất mặt của ma pháp sư Morgan đều bị mọi người nhìn thấy.
Bị người chỉ chỉ điểm trỏ trỏ, Morgan xấu hổ muốn chết.
"Lâm Bắc Phàm, ngươi tên hỗn đản kia! Ngươi giống hệt Kim Bất Hoán, đều là đại hỗn đản thô lỗ!"
Trên đường, Lâm Bắc Phàm gặp Kim Bất Hoán.
Kim Bất Hoán nhìn có chút nóng nảy: "Lâm đồng học, vừa rồi ta nghe nói Morgan đi tìm ngươi, ngươi không sao chứ?"
"Đúng là hắn ta tới tìm ta thật, chẳng qua ta không có chuyện gì, hắn ta mới có chuyện."
"Ngươi không sao là được!" Kim Bất Hoán nhẹ nhàng thở ra.
"Thế nào? Ta thấy hình như ngươi và hắn ta có ân oán đây!" Lâm Bắc Phàm cười ha hả, tràn đầy hóng hớt.
"Quả thật có chút ân oán, trước đó vì một số việc đụng ta phải đám tiểu đệ của hắn ta, định ra thắng thua trên sân quyết đấu. Mặc dù bọn hắn nhiều người, nhưng ta có linh phù của ngươi, đánh cho bọn họ chạy tán loạn!"
Kim Bất Hoán hớn hở: "Về sau bọn hắn không phục, lại đánh mấy trận. Mặc dù bọn hắn thân thủ bất phàm, nhưng ta có linh phù của ngươi, cuối cùng vẫn là ta vẫn thắng, ha ha!"
"Cho nên không giải quyết được ngươi, bọn hắn chỉ có thể đến giải quyết ta." Lâm Bắc Phàm bổ sung.
"Ha ha!" Kim Bất Hoán ngượng ngùng cười: "Lâm đồng học ngươi yên tâm, ta sẽ thu thập bọn họ, sẽ không mang thêm phiền phức đến cho ngươi."
Lâm Bắc Phàm không thèm để ý: "Không cần phải để ý đến bọn hắn, mấy tên tôm tép nhãi nhép, trước tiên ta phải đi ăn một chút gì đã."
"Bữa này ta mời, ngươi không thể tranh với ta!"
"Được thôi!"
"Ta biết một nhà hàng vừa đắt lại vừa ngon..."
Hai giờ sau, Lâm Bắc Phàm cơm nước no nê trở về, lại phát hiện Lâm Chi Ốc của mình đã bị một đám người bao vây, dẫn đầu chính là ma pháp sư Morgan mới bị đánh một trận vừa rồi.
Có lẽ là mời mục sư, vết thương trên người Morgan đã tốt rồi.
Thế nhưng khi nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, mặt hắn ta lại mơ hồ đau.
Ngoại trừ Morgan, Lâm Bắc Phàm còn chú ý tới, ở đây có mấy quần chúng quen thuộc vây xem.
Hồng Anh Kị Sĩ Huyết Sắc Vi, tùy tùng của nàng An Khả Hân, kiếm đạo thiên tài từng bại dưới tay hắn La Thiên Quân cùng một vài nhân vật nhìn bất phàm...
"Lâm Bắc Phàm!" Morgan lửa giận vạn trượng.
"Morgan, cửu giai ma pháp sư, xếp hạng thứ năm trên Phong Vân Bảng, ngươi muốn làm gì? Mắt còn đau không? Có cần ta giúp ngươi thêm quầng thâm trên mắt?" Lâm Bắc Phàm trêu chọc nói.
"Lâm Bắc Phàm, ngươi tên hỗn đản này! Nếu không phải ngươi đánh lén ta..."
Lâm Bắc Phàm ngắt lời hắn ta, chính nghĩa lẫm nhiên nói: "Ngươi bớt dát vàng lên mặt! Ta quang minh chính đại đánh vào mặt ngươi, sao lại gọi là đánh lén?"
Morgan tức giận, sắc mặt đỏ bừng, tên hỗn đản này nói chuyện sao lại đáng giận như thế?
Ta không cần thể diện sao?
Tính tổng số lần hắn ta bị chọc giận đời này cũng không nhiều bằng hôm nay!
"Tốt, nếu ngươi đã thừa nhận, vậy hôm nay ta nhất định phải đòi lại công bằng!" Morgan ưỡn ngực, đưa tay chỉ về phía Lâm Bắc Phàm: "Người tới, đánh gãy chân hắn cho ta!"
"Vâng, đội trưởng!" Một đám người mài đao xoèn xoẹt.
"Chờ một chút, loại chuyện này sao có thể thiếu ta?" Một quả cầu thịt to lớn vọt vào: "Lâm đồng học, ngươi bị ta liên lụy, việc này hẳn nên để ta tới xử lý!"
Nhìn thấy Kim Bất Hoán ra sân, đám người mài đao xoèn xoẹt bên kia bị dọa lui lại ba bước.
Chủ yếu là vì bọn hắn bị đánh sợ.
Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm đưa ra một chồng linh phù, Kim Bất Hoán cười tủm tỉm ném ra một tòa linh sơn, Lâm Bắc Phàm lại cười híp mắt thu tòa linh sơn lại, động tác của hai người lưu loát liền mạch, giống như đã được huấn luyện vô số lần.
Có nhiều vũ khí như vậy, sức mạnh của Kim Bất Hoán càng đầy đủ, hắn ta phát ra tiếng cười càn rỡ.
Đám người mài đao xoèn xoẹt lại lui lại ba bước.
"Một đám phế vật!" Nhìn đám người nhà mình ỉu xìu như vậy, Morgan oán hận nói.
"Vẫn là ta tới đi!" Morgan vênh cằm, đi lên phía trước.
Lúc này, một đám người thân mang quân hàm xông vào.
Bọn hắn là người giữ gìn trật tự, bình thường do hội học sinh đảm nhiệm.
Trong đó một vị thoạt nhìn như đội trưởng nói: "Chờ chút, nơi này là nơi công cộng, không thể tư đấu. Muốn giải quyết ân oán, mời các ngươi lên sân quyết đấu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.