Ta, Nguyệt Lão, Không Làm Nữa!
Chương 67: 365 tư thế "đè" tiểu Nguyệt Lão
Tống Tử Chiêm
15/07/2023
Hiện trường không một tiếng động.
Sau đó mọi người lần lượt cúi đầu như hiệu ứng domino, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân.
Việc nhà của Sở trưởng, không nên nhiều lời.
Sở phó Trần dũng cảm phá vỡ bầu không khí yên lặng đến nghẹt thở, y báo cáo với Sở trưởng:
"Sở trưởng, chúng thần vừa kiểm tra linh trận duy trì sinh mệnh phát hiện mặc dù trận này lập đã lâu nhưng tuổi thọ được chuyển hóa trong đó lại rất ít, không phù hợp với tuổi thọ cần thiết để hồi sinh Thái Tử.
"Vì thế chúng thần nghi ngờ Phỉ Dung có lẽ còn lập một linh trận khác."
Lục Việt trầm ngâm gật đầu, hắn xoa đầu Tô Quân, dặn dò cậu kỹ càng.
"Bảo vệ tốt bản thân, không cần lo cho anh."
Tô Quân nhìn chằm chằm mắt trận đang chậm rãi xoay tròn theo hình xoắn ốc, tim đập thình thịch, trong lòng luôn có dự cảm bất an.
Dường như sắp có chuyện lớn xảy ra.
Linh trận duy trì sinh mệnh nằm trên đế bạch ngọc tỏa ra hơi lạnh khiến người ta rợn tóc gáy, một vũng máu màu nâu đỏ chậm rãi chảy vào chính giữa.
Những mảnh xương vụn trong vũng máu phập phồng lên xuống, thỉnh thoảng có những bàn tay trắng hếu giãy dụa vươn lên như đang cố nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Khi Lục Việt tiến vài bước về phía linh trận duy trì sinh mệnh, Tô Quân đột nhiên nắm lấy tay áo hắn, giọng run rẩy:
"A Việt, cẩn thận."
Lục Việt hơi bất ngờ: "Ừ."
Giữa vũng máu đặt một hương án (1) để cúng tế, trên hương án có một bông hoa Nhân Duyên khô héo dính đầy máu và một cây sáo ngọc cũ đã bị gãy làm đôi.
(1): bàn cao và hẹp mặt, trên bày hương đèn để thờ cúng.
Còn có một tấm bài gỗ thô sơ làm linh vị.
Trên tấm bài gỗ có 2 chữ được viết bằng máu, cuối chữ còn kéo một đường máu dài.
Hai chữ đó là Phỉ Vanh.
Lục Việt nhìn chằm chằm tấm bài gỗ, nhẹ vẫy tay ra hiệu cho nhân viên đứng đợi bên ngoài, một mình bước vào vũng máu.
Đôi giày đen vừa chạm vào máu, nhiệt độ của máu đột ngột tăng lên, thậm chí màu máu cũng đậm hơn gấp mấy lần, mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.
Trong đống xương trắng trồi lên một bàn tay, đầu ngón tay sắc nhọn, muốn tóm lấy chân Lục Việt.
Lục Việt phớt lờ nó, để nó chạm vào đôi giày đen.
Khoảnh khắc bàn tay chạm vào đôi giày đen, xương trắng lập tức biến thành tro, lặng lẽ tan vào vũng máu đang sôi sùng sục.
Vô số bàn tay lại trồi lên cố chấp túm lấy Lục Việt nhưng chưa kịp đụng đến tay áo của hắn đã vỡ vụn thành từng mảnh rơi xuống vũng máu.
Vũng máu như có ý thức rẽ sang hai phía mở lối cho Lục Việt.
Sở phó Trần đứng cạnh Tô Quân, nhỏ giọng nói với cậu:
"Đừng thấy Sở trưởng bước đi vô cùng dễ dàng mà coi thường, loại thuật hại người này cũng chỉ có Sở trưởng mới khống chế một cách nhẹ nhàng như vậy thôi."
"Đổi thành người khác ít nhất cũng phải bỏ nửa cái mạng, vì thế nên Sở trưởng mới không cho chúng tôi theo."
Phải nỗ lực xây dựng hình tượng hào quang "Sở trưởng thương nhân viên như con, linh lực phủ cả bầu trời" trước mặt tiểu Nguyệt Lão, cố gắng mở đường cho Sở trưởng theo đuổi vợ yêu.
Tiểu Nguyệt Lão vui thì Sở trưởng vui, Sở trưởng vui thì sở Giám Phạt cũng vui.
Sở phó sở Giám Phạt đột nhiên nói chuyện với cậu, Tô Quân có cảm giác thụ sủng nhược kinh, do dự muốn đáp lại y lại nghe thấy Sở phó Trần giả vờ vô ý thờ dài.
"Gần đây, Sở trưởng thường xuyên phiền não hỏi tôi làm thế nào để tỏ tình với người khác, làm thế nào để tặng quà, làm thế nào để dỗ dành người kia... Tôi đi theo Sở trưởng nhiều năm rồi chưa bao giờ thấy Sở trưởng buồn phiền như vậy."
"Tôi đã đưa ra rất nhiều gợi ý cho Sở trưởng nhưng Sở trưởng vẫn không hài lòng, ngài ấy còn đến tận sở Nguyệt Lão nhờ tư vấn nữa."
Khóe miệng Tô Quân khẽ giật giật, cậu không thể tưởng tượng ra cảnh Lục Việt đến sở Nguyệt Lão, các nhân viên trong sở đều đổ xô đến, vừa hóng hớt vừa tư vấn cho Lục Việt.
Khung cảnh sống động đến nỗi chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cậu nổi da gà.
Sở phó Trần cảm thán: "Sở trưởng thực sự rất để tâm đến vấn đề này..."
Dù sao trong khoảng thời gian này lý do khiến tâm trạng Sở trưởng bất thường cũng là tiểu Nguyệt Lão.
Thực ra sự thật là như thế này.
Có một hôm, Lục Việt gọi Sở phó Trần đến.
"Ngươi có biết cách nào để tỏ tình với người khác không? Cách nào mà lãng mạn một chút."
Sở phó Trần chưa từng trải qua chuyện lãng mạn, thẳng thắn nói:
"Tặng tiền, tặng hoa, tặng..."
Lục Việt lạnh lùng ngắt lời y:
"...Ngươi quay về làm việc đi."
Sở phó Trần buồn bã quay người, còn chưa đi được nửa đường lại bị Lục Việt gọi lại.
"À, ngươi thường dỗ người kia bằng cách nào?"
"Tặng linh thạch, tặng hoa, tặng..."
"...Ngươi vẫn nên về làm việc thì hơn."
Sau đó, lần đầu tiên trong đời, Sở phó Trần nhìn thấy Sở trưởng Lục tự bứt tóc mình.
Cảm giác tuyệt vọng bao trùm khắp cơ thể.
Sở phó Trần xem việc giúp Sở trưởng giải quyết vấn đề là nhiệm vụ của mình, y cẩn trọng hỏi:
"Sở trưởng, ngài sao vậy?"
Lục Việt ngẩng đầu nhìn Sở phó Trần
"Tiểu Quân giận ta, ta đang nghĩ cách dỗ em ấy."
Sở phó Trần dùng hết tất cả những kỹ năng điều tra phá án, vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nảy ra một ý.
"Sở trưởng, ngài đến sở Nguyệt Lão hỏi thử xem sao?"
Cách phá án nhanh nhất chính là bàn giao vấn đề cho các đội chuyên môn xử lý.
Lục Việt lắc đầu: "Tiểu Quân là nhân viên của sở Nguyệt Lão, bọn họ nhất định sẽ nói cho em ấy biết."
Sở phó Trần không sợ chết xúi giục Lục Việt:
"Sở trưởng, ngài có thể yêu cầu bọn họ giữ bí mật mà, hơn nữa việc kinh doanh của sở Nguyệt Lão là tư vấn tình yêu, hôn nhân và gia đình..."
Lục Việt trầm ngâm gật đầu.
"Cũng có lý."
Không lâu sau, Lục Việt tìm đến sở Nguyệt Lão, sau khi trở về nhân viên của sở Giám Phạt đều cảm nhận được bầu không khí u uất xung quanh Sở trưởng.
Bọn họ nơm nớp lo sợ, không dám nói chuyện.
Trong phòng Sở trưởng, Lục Việt đập mấy quyển sách xanh xanh đỏ đỏ lên bàn, trầm giọng nói với Sở phó Trần:
"Ngươi xem, sở Nguyệt Lão đưa cho ta mấy thứ quái quỷ gì đây?"
Sở phó Trần lướt nhìn.
"365 tư thế "đè" tiểu Nguyệt Lão: Mỗi ngày một tư thế, đảm bảo không suy thận"
"Cô vợ đáng yêu nhà hào môn: Sở trưởng dữ dằn quá nha!"
"Hôn nhân ngọt ngào: 10 vạn năm còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn"
Sở phó Trần bị mấy trang bìa lòe loẹt và nóng bỏng thu hút, không khỏi muốn mở ra đọc thử.
Y có cảm giác như đứng trước cảnh cửa mở ra một thế giới mới.
Lục Việt nheo mắt, không vui hỏi:
"Ngươi nhìn gì đấy?"
Sở phó Trần hoàn hồn, nghiêm túc đáp:
"Bìa sách bị bẩn,để tôi lau giúp ngài."
Sau đó, những lúc rảnh rỗi Lục Việt đều lôi "mấy thứ quái quỷ" này ra đọc, có khi cau mày, có khi khinh thường cười lạnh.
Nhưng cơ thể lại rất thành thật ghi chép lại.
Thậm chí còn thử thực hành thành theo mấy đoạn trích vô tri.
"A, mỹ nhân, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi."
"Một xử nam đơn thuần như em lại có vị ngọt ngào chết người."
Thỉnh thoảng thấy Sở trưởng nói mấy lời không đứng đắn này bằng khuôn mặt không cảm xúc, Sở phó Trần cảm thấy tai mình cũng có thể nổi da gà.
Nhưng sau đó y cũng có thể thở phào nhẹ nhõm bởi vì sau những lời đáng xấu hổ này là tiếng xé sách xoẹt xoẹt phát ra từ phòng Sở trưởng.
Vài phút sau, y thấy vụn giấy của những quyển sách này trong thùng rác.
.......
Nhìn vẻ mặt thất thần của Sở phó Trần,Tô Quân dè dặt hỏi:
"Sở phó Trần? Sở trưởng Lục đang làm gì thế?"
Sở phó Trần hoàn hồn, phát hiện Sở trưởng Lục đã đi đến giữa vũng máu, chuẩn bị cầm cây sáo đã gãy làm đôi lên.
"Có lẽ Sở trưởng đang tìm cách phá hủy không gian này, đưa mọi người ra ngoài."
Ngay khi đầu ngón tay Lục Việt chạm vào đầu sáo trúc, cây sáo tỏa ra ánh sáng trắng mạnh đến nỗi mọi người không mở nổi mắt.
Hắn giơ cánh tay lên, trong nháy mắt, dường như có một tấm lưới bảo hộ trong suốt từ trên trời rơi xuống, siết chặt lấy nguồn ánh sáng trắng.
Tô Quân bối rối hỏi: "Ánh sáng trắng đó là gì thế?"
Sở phó Trần bên cạnh kiên nhẫn giải thích:
"Cốt lõi của linh trận duy trì sinh mệnh, một linh khí có thể hoán mệnh, chỉ cần phá hủy linh khí này là có thể thoát ra."
Y không quên tiếp tục khen ngợi Sở trưởng: "Nếu như không có Sở trưởng, ánh sáng trắng này có lẽ đã chạy mất, đến lúc đó muốn tìm lại rất khó."
Ánh sáng trắng vùng vẫy dữ dội trong tấm lưới bảo vệ trong suốt nhưng cuối cùng vẫn phải khuất phục trước bàn tay của Lục Việt.
Hắn đưa tay nắm lấy, đó là ngọc bài màu đen tượng trưng cho thần tiên.
Nhưng cái tên trên ngọc bài không phải Phỉ Dung.
Mà là Úc Yến.
Tấm ngọc bài đã mất đi ánh sáng ôn hòa vốn có, bị vỡ thành hai mảnh, ở giữa vẫn còn vết dán rất rõ.
Lục Việt rũ mắt nhìn hai chữ Úc Yến được khắc mạnh mẽ trên ngọc bài, trực tiếp bóp nát tấm ngọc bài.
Ánh sáng và bóng tối như hòa lẫn vào nhau, những chuyện trong quá khứ được ngọc bài ghi lại lập tức hiện lên giữa không trung như một thước phim.
.......
Đó là chuyện của ngàn năm trước.
Úc Yến đã tu luyện thành tiên ôm lấy Phỉ Dung bất tỉnh bước vào trung tâm linh trận duy trì sinh mệnh, khuôn mặt trống rỗng.
Lúc đó Phỉ Dung vẫn còn là người phàm, một thân mang trọng thương, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt.
Thời gian của hắn không còn nhiều nữa.
Hàng nghìn người vô tội bị đưa đến linh trận duy trì sinh mệnh, những tiếng than khóc tuyệt vọng vang vọng khắp không gian, dưới bầu trời đỏ quạch như máu, tiếng la hét cầu xin không dứt.
Úc Yến không chút động lòng.
Y lạnh lùng nhìn đám người đang kêu khóc, tay thi triển linh thuật, đám người lập tức im bặt.
Úc Yến rũ mắt, đưa bàn tay lạnh như băng chậm rãi vuốt ve gò má Phỉ Dung, nước mắt nóng hổi rơi xuống khóe môi Phỉ Dung.
"Vanh, chỉ cần ngươi khỏe trở lại, chuyện gì ta cũng làm..."
Nói rồi y đặt tấm ngọc bài đen lên ngực Phỉ Dung, linh trận duy trì sinh mệnh rung lên, bắt đầu vận hành.
Hàng ngàn mạng sống biến thành xương trắng trong tích tắc.
Máu tươi phun lên tràn ngập khắp không gian chỉ có mùi chết chóc.
Phỉ Dung tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra, tấm ngọc bài trên ngực bị vỡ thành hai mảnh.
.......
Hình ảnh kết thúc.
Lục Việt lãnh đạm giải thích với nhân viên sở Giám Phạt
"Ngàn năm trước tu luyện thành tiên không phải Phỉ Dung mà là Úc Yến."
"Lúc người phàm Phỉ Vanh sắp chết, Úc Yến đã thông qua linh trận duy trì sinh mệnh đem tất cả linh lực truyền sang cho hắn ta. Vì thế Phỉ Vanh thành tiên, lấy tên Phỉ Dung."
"Ngoài ra, không gian này không phải do Phỉ Dung tạo ra mà là Úc Yến. Linh trận duy trì sinh mệnh của Phỉ Dung vẫn phải tiếp tục tìm kiếm."
Nghe vậy, Tô Quân cuối cùng cũng hiểu sự tình giữa Sở trưởng Phỉ Dung và Thái Tử Úc Yến.
Ngàn năm trước, để cứu Phỉ Dung bị thương nặng sắp chết, Úc Yến đã từ bỏ tiên tịch, chấp nhận quay trở lại làm yêu.
Sau đó khi Úc Yến chết dưới kiếm của Sở trưởng Lục, Phỉ Dung đã gian khổ đoạt lấy linh hồn của Úc Yến.
Vì hồi sinh Úc Yến và cho y một sinh mệnh mới, hắn cũng đã phạm phải rất nhiều sai lầm không thể tha thứ.
Sở phó Trần tiếp tục nắm bắt cơ hội tâng bốc Sở trưởng Lục với tiểu Nguyệt Lão.
"Đây là thuật truy tố hoán ảnh. Đối với một số vật có linh tính có thể thông qua cách hoán ảnh để nhìn thấy những việc đã từng xảy ra."
Y nhấn mạnh: "Cả Thiên Đình chỉ có ba người làm được thôi."
"Tôi nhất định sẽ cố gắng trở người lợi hại như Sở trưởng Lục."
Sở phó Trần: ".......?"
Có phải tiểu Nguyệt Lão bắt nhầm trọng điểm rồi không? Đây vốn không phải mục đích y tâng bốc Sở trưởng Lục.
Chỉ cần tiểu Nguyệt Lão muốn cậu ấy lập tức có thể trở thành người lợi hại của Sở trưởng Lục.
Khi hình ảnh biến mất, thế giới nhỏ bé cũng bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Bầu trời máu rung lên, vô số tảng đá khổng lồ từ trên đỉnh núi lăn xuống mang theo sỏi đá muốn chôn vùi đám người bên dưới.
Lục Việt dẫm nhẹ chân xuống đất, thời gian như bị nhấn nút tạm dừng, đá và sỏi cũng ngừng lăn, bị cố định cứng ngắc giữa không trung.
Lấy Lục Việt làm trung tâm, một vết nứt xuất hiện trên mặt đất, kéo dài từ đầu đến cuối không gian.
Không gian hoàn toàn bị phá hủy.
Tất cả mọi người đều quay trở lại Thiên Đình.
Lúc Tô Quân mở mắt ra, cậu thấy mình đang đứng bên cạnh Sở trưởng Hề Hoán.
Hề Hoán vừa rồi vô tình bị cuốn vào cơn bão, bị lưỡi kiếm gió đánh trúng, để lại nhiều vết thương dài và hẹp trên người.
Máu đỏ rỉ ra, thấm vào trường bào màu xanh nhạt.
Tô Quân lịch sự hỏi:
"Sở trưởng Hề, ngài bị thương sao?"
Hề Hoán lắc đầu, dịu dàng nói:
"Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi."
Cách đó không xa, Lục Việt bắt gặp cảnh hai người nhìn nhau cười, gương mặt tối sầm lại.
Phản ứng đầu tiên của tiểu Quân không phải là chạy đến hỏi thăm hắn.
Ghen tị, quả thật là ghen tị.
Vì vậy lợi dụng lúc Tô Quân không chú ý, Lục Việt đã bôi máu lên đầu và mặt, đồng thời biến ra một vài vết nứt trên quần áo.
Chúng tiên trố mắt nhìn Lục Việt làm mọi cách để mình trông thảm hại, như thể hắn bị thương nặng đến mức có thể lập tức nhập quan đem đi chôn.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đồng loạt giả vờ như không nhìn thấy gì, sôi nổi thảo luận công việc.
Tình yêu thực sự đã đẩy Sở trưởng Lục từ một người luôn điềm tĩnh vào trạng thái điên loạn.
Lục Việt dừng việc tự hủy hoại hình tượng, quay ra dặn dò Sở phó Trần:
"Chém ta một nhát."
Sở phó Trần sững người, đầu óc y trống rỗng đến nỗi không nhớ ra nổi một chiêu kiếm thuật nào.
"......???"
Lục Việt trừng mắt nhìn Hề Hoán bị thương, bổ sung thêm một yêu cầu.
"Phải chém cho ra máu."
Sở phó Trần hít một ngụm khí lạnh, thay đổi lực từ chọc nhẹ thành đâm một nhát.
Lục Việt thậm chí không thèm cau mày, mặt không cảm xúc kiểm tra vết thương.
Hắn quay người lại, giả vờ đau đớn vì bị thương, đi đến tìm sự thương cảm của tiểu Nguyệt Lão.
Sở phó Trần run run cất kiếm đi, nhìn Sở trưởng ôm lấy vết thương, khẽ cau mày, loạng choạng đi về phía tiểu Nguyệt Lão.
Sau đó, Sở trưởng thản nhiên ngã vào vòng tay tiểu Nguyệt Lão trước mặt Hề Hoán, thấp giọng rên rỉ "Đau quá!"
Vẻ ghen tuông trẻ con của Sở trưởng Lục lần nữa khiến cộng đồng dân hóng hớt dậy sóng.
Sở phó Trần đau khổ nghĩ, Sở trưởng đã thay đổi rồi.
Không ngờ...ngay cả giới hạn của nhân viên sở Giám Phạt là không bao giờ kêu than khi bị thương cũng bị phá vỡ.
Quả nhiên đã yêu vào rồi thì không có giới hạn.
Sở trưởng cũng không ngoại lệ.
Sau đó mọi người lần lượt cúi đầu như hiệu ứng domino, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân.
Việc nhà của Sở trưởng, không nên nhiều lời.
Sở phó Trần dũng cảm phá vỡ bầu không khí yên lặng đến nghẹt thở, y báo cáo với Sở trưởng:
"Sở trưởng, chúng thần vừa kiểm tra linh trận duy trì sinh mệnh phát hiện mặc dù trận này lập đã lâu nhưng tuổi thọ được chuyển hóa trong đó lại rất ít, không phù hợp với tuổi thọ cần thiết để hồi sinh Thái Tử.
"Vì thế chúng thần nghi ngờ Phỉ Dung có lẽ còn lập một linh trận khác."
Lục Việt trầm ngâm gật đầu, hắn xoa đầu Tô Quân, dặn dò cậu kỹ càng.
"Bảo vệ tốt bản thân, không cần lo cho anh."
Tô Quân nhìn chằm chằm mắt trận đang chậm rãi xoay tròn theo hình xoắn ốc, tim đập thình thịch, trong lòng luôn có dự cảm bất an.
Dường như sắp có chuyện lớn xảy ra.
Linh trận duy trì sinh mệnh nằm trên đế bạch ngọc tỏa ra hơi lạnh khiến người ta rợn tóc gáy, một vũng máu màu nâu đỏ chậm rãi chảy vào chính giữa.
Những mảnh xương vụn trong vũng máu phập phồng lên xuống, thỉnh thoảng có những bàn tay trắng hếu giãy dụa vươn lên như đang cố nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Khi Lục Việt tiến vài bước về phía linh trận duy trì sinh mệnh, Tô Quân đột nhiên nắm lấy tay áo hắn, giọng run rẩy:
"A Việt, cẩn thận."
Lục Việt hơi bất ngờ: "Ừ."
Giữa vũng máu đặt một hương án (1) để cúng tế, trên hương án có một bông hoa Nhân Duyên khô héo dính đầy máu và một cây sáo ngọc cũ đã bị gãy làm đôi.
(1): bàn cao và hẹp mặt, trên bày hương đèn để thờ cúng.
Còn có một tấm bài gỗ thô sơ làm linh vị.
Trên tấm bài gỗ có 2 chữ được viết bằng máu, cuối chữ còn kéo một đường máu dài.
Hai chữ đó là Phỉ Vanh.
Lục Việt nhìn chằm chằm tấm bài gỗ, nhẹ vẫy tay ra hiệu cho nhân viên đứng đợi bên ngoài, một mình bước vào vũng máu.
Đôi giày đen vừa chạm vào máu, nhiệt độ của máu đột ngột tăng lên, thậm chí màu máu cũng đậm hơn gấp mấy lần, mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.
Trong đống xương trắng trồi lên một bàn tay, đầu ngón tay sắc nhọn, muốn tóm lấy chân Lục Việt.
Lục Việt phớt lờ nó, để nó chạm vào đôi giày đen.
Khoảnh khắc bàn tay chạm vào đôi giày đen, xương trắng lập tức biến thành tro, lặng lẽ tan vào vũng máu đang sôi sùng sục.
Vô số bàn tay lại trồi lên cố chấp túm lấy Lục Việt nhưng chưa kịp đụng đến tay áo của hắn đã vỡ vụn thành từng mảnh rơi xuống vũng máu.
Vũng máu như có ý thức rẽ sang hai phía mở lối cho Lục Việt.
Sở phó Trần đứng cạnh Tô Quân, nhỏ giọng nói với cậu:
"Đừng thấy Sở trưởng bước đi vô cùng dễ dàng mà coi thường, loại thuật hại người này cũng chỉ có Sở trưởng mới khống chế một cách nhẹ nhàng như vậy thôi."
"Đổi thành người khác ít nhất cũng phải bỏ nửa cái mạng, vì thế nên Sở trưởng mới không cho chúng tôi theo."
Phải nỗ lực xây dựng hình tượng hào quang "Sở trưởng thương nhân viên như con, linh lực phủ cả bầu trời" trước mặt tiểu Nguyệt Lão, cố gắng mở đường cho Sở trưởng theo đuổi vợ yêu.
Tiểu Nguyệt Lão vui thì Sở trưởng vui, Sở trưởng vui thì sở Giám Phạt cũng vui.
Sở phó sở Giám Phạt đột nhiên nói chuyện với cậu, Tô Quân có cảm giác thụ sủng nhược kinh, do dự muốn đáp lại y lại nghe thấy Sở phó Trần giả vờ vô ý thờ dài.
"Gần đây, Sở trưởng thường xuyên phiền não hỏi tôi làm thế nào để tỏ tình với người khác, làm thế nào để tặng quà, làm thế nào để dỗ dành người kia... Tôi đi theo Sở trưởng nhiều năm rồi chưa bao giờ thấy Sở trưởng buồn phiền như vậy."
"Tôi đã đưa ra rất nhiều gợi ý cho Sở trưởng nhưng Sở trưởng vẫn không hài lòng, ngài ấy còn đến tận sở Nguyệt Lão nhờ tư vấn nữa."
Khóe miệng Tô Quân khẽ giật giật, cậu không thể tưởng tượng ra cảnh Lục Việt đến sở Nguyệt Lão, các nhân viên trong sở đều đổ xô đến, vừa hóng hớt vừa tư vấn cho Lục Việt.
Khung cảnh sống động đến nỗi chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cậu nổi da gà.
Sở phó Trần cảm thán: "Sở trưởng thực sự rất để tâm đến vấn đề này..."
Dù sao trong khoảng thời gian này lý do khiến tâm trạng Sở trưởng bất thường cũng là tiểu Nguyệt Lão.
Thực ra sự thật là như thế này.
Có một hôm, Lục Việt gọi Sở phó Trần đến.
"Ngươi có biết cách nào để tỏ tình với người khác không? Cách nào mà lãng mạn một chút."
Sở phó Trần chưa từng trải qua chuyện lãng mạn, thẳng thắn nói:
"Tặng tiền, tặng hoa, tặng..."
Lục Việt lạnh lùng ngắt lời y:
"...Ngươi quay về làm việc đi."
Sở phó Trần buồn bã quay người, còn chưa đi được nửa đường lại bị Lục Việt gọi lại.
"À, ngươi thường dỗ người kia bằng cách nào?"
"Tặng linh thạch, tặng hoa, tặng..."
"...Ngươi vẫn nên về làm việc thì hơn."
Sau đó, lần đầu tiên trong đời, Sở phó Trần nhìn thấy Sở trưởng Lục tự bứt tóc mình.
Cảm giác tuyệt vọng bao trùm khắp cơ thể.
Sở phó Trần xem việc giúp Sở trưởng giải quyết vấn đề là nhiệm vụ của mình, y cẩn trọng hỏi:
"Sở trưởng, ngài sao vậy?"
Lục Việt ngẩng đầu nhìn Sở phó Trần
"Tiểu Quân giận ta, ta đang nghĩ cách dỗ em ấy."
Sở phó Trần dùng hết tất cả những kỹ năng điều tra phá án, vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nảy ra một ý.
"Sở trưởng, ngài đến sở Nguyệt Lão hỏi thử xem sao?"
Cách phá án nhanh nhất chính là bàn giao vấn đề cho các đội chuyên môn xử lý.
Lục Việt lắc đầu: "Tiểu Quân là nhân viên của sở Nguyệt Lão, bọn họ nhất định sẽ nói cho em ấy biết."
Sở phó Trần không sợ chết xúi giục Lục Việt:
"Sở trưởng, ngài có thể yêu cầu bọn họ giữ bí mật mà, hơn nữa việc kinh doanh của sở Nguyệt Lão là tư vấn tình yêu, hôn nhân và gia đình..."
Lục Việt trầm ngâm gật đầu.
"Cũng có lý."
Không lâu sau, Lục Việt tìm đến sở Nguyệt Lão, sau khi trở về nhân viên của sở Giám Phạt đều cảm nhận được bầu không khí u uất xung quanh Sở trưởng.
Bọn họ nơm nớp lo sợ, không dám nói chuyện.
Trong phòng Sở trưởng, Lục Việt đập mấy quyển sách xanh xanh đỏ đỏ lên bàn, trầm giọng nói với Sở phó Trần:
"Ngươi xem, sở Nguyệt Lão đưa cho ta mấy thứ quái quỷ gì đây?"
Sở phó Trần lướt nhìn.
"365 tư thế "đè" tiểu Nguyệt Lão: Mỗi ngày một tư thế, đảm bảo không suy thận"
"Cô vợ đáng yêu nhà hào môn: Sở trưởng dữ dằn quá nha!"
"Hôn nhân ngọt ngào: 10 vạn năm còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn"
Sở phó Trần bị mấy trang bìa lòe loẹt và nóng bỏng thu hút, không khỏi muốn mở ra đọc thử.
Y có cảm giác như đứng trước cảnh cửa mở ra một thế giới mới.
Lục Việt nheo mắt, không vui hỏi:
"Ngươi nhìn gì đấy?"
Sở phó Trần hoàn hồn, nghiêm túc đáp:
"Bìa sách bị bẩn,để tôi lau giúp ngài."
Sau đó, những lúc rảnh rỗi Lục Việt đều lôi "mấy thứ quái quỷ" này ra đọc, có khi cau mày, có khi khinh thường cười lạnh.
Nhưng cơ thể lại rất thành thật ghi chép lại.
Thậm chí còn thử thực hành thành theo mấy đoạn trích vô tri.
"A, mỹ nhân, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi."
"Một xử nam đơn thuần như em lại có vị ngọt ngào chết người."
Thỉnh thoảng thấy Sở trưởng nói mấy lời không đứng đắn này bằng khuôn mặt không cảm xúc, Sở phó Trần cảm thấy tai mình cũng có thể nổi da gà.
Nhưng sau đó y cũng có thể thở phào nhẹ nhõm bởi vì sau những lời đáng xấu hổ này là tiếng xé sách xoẹt xoẹt phát ra từ phòng Sở trưởng.
Vài phút sau, y thấy vụn giấy của những quyển sách này trong thùng rác.
.......
Nhìn vẻ mặt thất thần của Sở phó Trần,Tô Quân dè dặt hỏi:
"Sở phó Trần? Sở trưởng Lục đang làm gì thế?"
Sở phó Trần hoàn hồn, phát hiện Sở trưởng Lục đã đi đến giữa vũng máu, chuẩn bị cầm cây sáo đã gãy làm đôi lên.
"Có lẽ Sở trưởng đang tìm cách phá hủy không gian này, đưa mọi người ra ngoài."
Ngay khi đầu ngón tay Lục Việt chạm vào đầu sáo trúc, cây sáo tỏa ra ánh sáng trắng mạnh đến nỗi mọi người không mở nổi mắt.
Hắn giơ cánh tay lên, trong nháy mắt, dường như có một tấm lưới bảo hộ trong suốt từ trên trời rơi xuống, siết chặt lấy nguồn ánh sáng trắng.
Tô Quân bối rối hỏi: "Ánh sáng trắng đó là gì thế?"
Sở phó Trần bên cạnh kiên nhẫn giải thích:
"Cốt lõi của linh trận duy trì sinh mệnh, một linh khí có thể hoán mệnh, chỉ cần phá hủy linh khí này là có thể thoát ra."
Y không quên tiếp tục khen ngợi Sở trưởng: "Nếu như không có Sở trưởng, ánh sáng trắng này có lẽ đã chạy mất, đến lúc đó muốn tìm lại rất khó."
Ánh sáng trắng vùng vẫy dữ dội trong tấm lưới bảo vệ trong suốt nhưng cuối cùng vẫn phải khuất phục trước bàn tay của Lục Việt.
Hắn đưa tay nắm lấy, đó là ngọc bài màu đen tượng trưng cho thần tiên.
Nhưng cái tên trên ngọc bài không phải Phỉ Dung.
Mà là Úc Yến.
Tấm ngọc bài đã mất đi ánh sáng ôn hòa vốn có, bị vỡ thành hai mảnh, ở giữa vẫn còn vết dán rất rõ.
Lục Việt rũ mắt nhìn hai chữ Úc Yến được khắc mạnh mẽ trên ngọc bài, trực tiếp bóp nát tấm ngọc bài.
Ánh sáng và bóng tối như hòa lẫn vào nhau, những chuyện trong quá khứ được ngọc bài ghi lại lập tức hiện lên giữa không trung như một thước phim.
.......
Đó là chuyện của ngàn năm trước.
Úc Yến đã tu luyện thành tiên ôm lấy Phỉ Dung bất tỉnh bước vào trung tâm linh trận duy trì sinh mệnh, khuôn mặt trống rỗng.
Lúc đó Phỉ Dung vẫn còn là người phàm, một thân mang trọng thương, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt.
Thời gian của hắn không còn nhiều nữa.
Hàng nghìn người vô tội bị đưa đến linh trận duy trì sinh mệnh, những tiếng than khóc tuyệt vọng vang vọng khắp không gian, dưới bầu trời đỏ quạch như máu, tiếng la hét cầu xin không dứt.
Úc Yến không chút động lòng.
Y lạnh lùng nhìn đám người đang kêu khóc, tay thi triển linh thuật, đám người lập tức im bặt.
Úc Yến rũ mắt, đưa bàn tay lạnh như băng chậm rãi vuốt ve gò má Phỉ Dung, nước mắt nóng hổi rơi xuống khóe môi Phỉ Dung.
"Vanh, chỉ cần ngươi khỏe trở lại, chuyện gì ta cũng làm..."
Nói rồi y đặt tấm ngọc bài đen lên ngực Phỉ Dung, linh trận duy trì sinh mệnh rung lên, bắt đầu vận hành.
Hàng ngàn mạng sống biến thành xương trắng trong tích tắc.
Máu tươi phun lên tràn ngập khắp không gian chỉ có mùi chết chóc.
Phỉ Dung tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra, tấm ngọc bài trên ngực bị vỡ thành hai mảnh.
.......
Hình ảnh kết thúc.
Lục Việt lãnh đạm giải thích với nhân viên sở Giám Phạt
"Ngàn năm trước tu luyện thành tiên không phải Phỉ Dung mà là Úc Yến."
"Lúc người phàm Phỉ Vanh sắp chết, Úc Yến đã thông qua linh trận duy trì sinh mệnh đem tất cả linh lực truyền sang cho hắn ta. Vì thế Phỉ Vanh thành tiên, lấy tên Phỉ Dung."
"Ngoài ra, không gian này không phải do Phỉ Dung tạo ra mà là Úc Yến. Linh trận duy trì sinh mệnh của Phỉ Dung vẫn phải tiếp tục tìm kiếm."
Nghe vậy, Tô Quân cuối cùng cũng hiểu sự tình giữa Sở trưởng Phỉ Dung và Thái Tử Úc Yến.
Ngàn năm trước, để cứu Phỉ Dung bị thương nặng sắp chết, Úc Yến đã từ bỏ tiên tịch, chấp nhận quay trở lại làm yêu.
Sau đó khi Úc Yến chết dưới kiếm của Sở trưởng Lục, Phỉ Dung đã gian khổ đoạt lấy linh hồn của Úc Yến.
Vì hồi sinh Úc Yến và cho y một sinh mệnh mới, hắn cũng đã phạm phải rất nhiều sai lầm không thể tha thứ.
Sở phó Trần tiếp tục nắm bắt cơ hội tâng bốc Sở trưởng Lục với tiểu Nguyệt Lão.
"Đây là thuật truy tố hoán ảnh. Đối với một số vật có linh tính có thể thông qua cách hoán ảnh để nhìn thấy những việc đã từng xảy ra."
Y nhấn mạnh: "Cả Thiên Đình chỉ có ba người làm được thôi."
"Tôi nhất định sẽ cố gắng trở người lợi hại như Sở trưởng Lục."
Sở phó Trần: ".......?"
Có phải tiểu Nguyệt Lão bắt nhầm trọng điểm rồi không? Đây vốn không phải mục đích y tâng bốc Sở trưởng Lục.
Chỉ cần tiểu Nguyệt Lão muốn cậu ấy lập tức có thể trở thành người lợi hại của Sở trưởng Lục.
Khi hình ảnh biến mất, thế giới nhỏ bé cũng bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Bầu trời máu rung lên, vô số tảng đá khổng lồ từ trên đỉnh núi lăn xuống mang theo sỏi đá muốn chôn vùi đám người bên dưới.
Lục Việt dẫm nhẹ chân xuống đất, thời gian như bị nhấn nút tạm dừng, đá và sỏi cũng ngừng lăn, bị cố định cứng ngắc giữa không trung.
Lấy Lục Việt làm trung tâm, một vết nứt xuất hiện trên mặt đất, kéo dài từ đầu đến cuối không gian.
Không gian hoàn toàn bị phá hủy.
Tất cả mọi người đều quay trở lại Thiên Đình.
Lúc Tô Quân mở mắt ra, cậu thấy mình đang đứng bên cạnh Sở trưởng Hề Hoán.
Hề Hoán vừa rồi vô tình bị cuốn vào cơn bão, bị lưỡi kiếm gió đánh trúng, để lại nhiều vết thương dài và hẹp trên người.
Máu đỏ rỉ ra, thấm vào trường bào màu xanh nhạt.
Tô Quân lịch sự hỏi:
"Sở trưởng Hề, ngài bị thương sao?"
Hề Hoán lắc đầu, dịu dàng nói:
"Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi."
Cách đó không xa, Lục Việt bắt gặp cảnh hai người nhìn nhau cười, gương mặt tối sầm lại.
Phản ứng đầu tiên của tiểu Quân không phải là chạy đến hỏi thăm hắn.
Ghen tị, quả thật là ghen tị.
Vì vậy lợi dụng lúc Tô Quân không chú ý, Lục Việt đã bôi máu lên đầu và mặt, đồng thời biến ra một vài vết nứt trên quần áo.
Chúng tiên trố mắt nhìn Lục Việt làm mọi cách để mình trông thảm hại, như thể hắn bị thương nặng đến mức có thể lập tức nhập quan đem đi chôn.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đồng loạt giả vờ như không nhìn thấy gì, sôi nổi thảo luận công việc.
Tình yêu thực sự đã đẩy Sở trưởng Lục từ một người luôn điềm tĩnh vào trạng thái điên loạn.
Lục Việt dừng việc tự hủy hoại hình tượng, quay ra dặn dò Sở phó Trần:
"Chém ta một nhát."
Sở phó Trần sững người, đầu óc y trống rỗng đến nỗi không nhớ ra nổi một chiêu kiếm thuật nào.
"......???"
Lục Việt trừng mắt nhìn Hề Hoán bị thương, bổ sung thêm một yêu cầu.
"Phải chém cho ra máu."
Sở phó Trần hít một ngụm khí lạnh, thay đổi lực từ chọc nhẹ thành đâm một nhát.
Lục Việt thậm chí không thèm cau mày, mặt không cảm xúc kiểm tra vết thương.
Hắn quay người lại, giả vờ đau đớn vì bị thương, đi đến tìm sự thương cảm của tiểu Nguyệt Lão.
Sở phó Trần run run cất kiếm đi, nhìn Sở trưởng ôm lấy vết thương, khẽ cau mày, loạng choạng đi về phía tiểu Nguyệt Lão.
Sau đó, Sở trưởng thản nhiên ngã vào vòng tay tiểu Nguyệt Lão trước mặt Hề Hoán, thấp giọng rên rỉ "Đau quá!"
Vẻ ghen tuông trẻ con của Sở trưởng Lục lần nữa khiến cộng đồng dân hóng hớt dậy sóng.
Sở phó Trần đau khổ nghĩ, Sở trưởng đã thay đổi rồi.
Không ngờ...ngay cả giới hạn của nhân viên sở Giám Phạt là không bao giờ kêu than khi bị thương cũng bị phá vỡ.
Quả nhiên đã yêu vào rồi thì không có giới hạn.
Sở trưởng cũng không ngoại lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.